Kiếm Lai

Chương 166: Hừng Đông (2)

Bên kia cửa truyền đến giọng của Ninh Diêu, "Sao ngươi  không cài cây trâm này đi? Nếu người ta đã bằng lòng tặng cho ngươi, tất nhiên là hy vọng ngươi sẽ dùng nó."

Trần Bình An suy nghĩ xuất thần ngẩng đầu nhìn lại, cười hỏi: "Sao cô lại tới đây?"

Ninh Diêu ngồi ở đối diện Trần Bình An, liếc nhìn cây trâm trong tay Trần Bình An, "Ta đã cẩn thận xem xét, thật sự là một cây trâm bình thường mà thôi, không có giấu giếm huyền cơ, từ đầu ta còn tưởng rằng là tòa tiểu động thiên chứ."

Trần Bình An không hiểu ra sao, "Cái gì?"

Ninh Diêu nhìn một bàn "bảo vật gia truyền áp đáy hòm" của Trần Bình An, giải thích: "Trong động có thế giới khác, người từng nghe cách nói như vậy chưa? Dân chúng chỉ cho rằng đây là cách nói tu từ của người đọc sách, không xem đó là thật, nhưng thật ra lại rất có kiến giải. Động thiên trên đời này chia làm hai loại, một loại là như tòa Ly Châu động thiên chúng ta đang ngồi đây, thuộc về một trong mười đại động thiên, ba mươi sáu tiểu động thiên, chính là động thiên trong cụm từ 'động thiên phúc địa' kia, có một số lãnh thổ rộng lớn, không biết mấy ngàn mấy vạn dặm, trong truyền thuyết Đạo tổ có được một tòa Liên Hoa động thiên, tuy là một trong ba mươi sáu tòa tiểu động thiên, nhưng mỗi một lá sen trong đó, còn lớn hơn so với kinh thành vương triều Đại Ly các người."

Trần Bình An cả kinh ngẩn người ra, hoài nghi nói: "Là thật sao?"

Ninh Diêu cười đưa ra ngón tay cái, chỉ về phía mình, nói như đã tính trước: "Ta cũng không tin, cho nên đợi tương lai sau khi ta tận mắt chứng kiến rồi sẽ trở về nói cho ngươi biết là thật hay giả!"

Trần Bình An nhẹ giọng nói: "Những nơi kỳ lạ cổ quái như vậy, không lẽ ai cũng có thể đi vào sao?"

Ninh Diêu ha ha cười nói: "Ngươi nghĩ  ta là ai vậy?"

Trần Bình An nhanh chuyển đề tài, "Ninh cô nương tiếp tục nói về chuyện động thiên đi."

Ninh Diêu tùy tay cầm lấy một viên xà đảm thạch tinh xảo linh lung, màu hoa đào, nắm trong lòng bàn tay nói: "Ý nghĩa một tòa đại động thiên, có thể quán thông thiên địa, linh khí dư thừa, đó mới là tiên gia phủ đệ danh xứng với thực, Luyện khí sĩ vào trong đó tu hành, làm ít được nhiều, động thiên hàng đầu, nếu không phải là người có đại khí vận thì sẽ không thể chiếm cứ, từ sớm đã bị những người nổi bật trong tam giáo bách gia phân chia sạch sẽ, không để người khác nhúng tay. Ba mươi sáu tiểu động thiên, có phần tương tự như là bí cảnh được che giấu, như cô gái ôm tỳ bà che nửa mặt, trong đó Đào Nguyên động thiên phong cảnh hợp lòng người nhất, Cương Phong động thiên u kỳ hiểm trở nhất, Ly Châu động thiên..."

Trần Bình An tò mò hỏi: "Chỗ chúng ta thì sao?"

Ninh Diêu khóe miệng nhếch lên, giơ hai ngón tay, nhẹ nhàng vê vê nói: "Nhỏ nhất, chỉ có chút xíu như vậy, là nơi chật hẹp nhỏ bé, không đáng nhắc tới."

Trần Bình An co chân mà ngồi, lười biếng nằm úp sấp ở trên bàn, sau đó giơ lên một cái nắm tay, theo thứ tự dựng thẳng lên từng ngón tay một, nhẹ giọng cười nói: "Nhưng mà ở trong này, ta gặp được Tề tiên sinh, Dương lão nhân, Lưu Tiện Dương, Cố Sán, đương nhiên còn có cô, Ninh cô nương."

Ninh Diêu cũng cười, "Còn có một loại tiểu động thiên, chính là nơi thu nạp vật phẩm, Phật gia có cách nói Tu Di giới tử, Đạo gia lại là tay áo có càn khôn, bách gia còn lại cũng đều có cách nói, tôn chỉ đều là 'trong gang tấc chứa cả thiên địa', nói ngắn gọn, đúng là một vật chứa đồ, có thể lấy ra rất nhiều thứ, chính là động thiên phúc địa chân chính, loại bảo bối lấy tên là 'Động thiên' này, không thể đưa vào vật còn sống, trước kia một trong đồ cưới đáng giá nhất của mẫu thân ta chính là một chiếc vòng ngọc, động thiên bên trong là một nơi lớn chừng cái nhà."

Thiếu niên giày rơm không biết bên ngoài trời cao đất rộng, như có chút thất vọng, "Nhỏ như vậy à, cô xem Đạo tổ người ta một cái lá sen đã lớn bằng một tòa thành trì rồi."

Ninh Diêu thẹn quá thành giận, nghiêng người tới trước, đưa tay muốn vỗ một cái vào đầu Trần Bình An, Trần Bình An nhanh ngửa người ra sau, trốn tránh trái phải.

Ninh Diêu ra tay mấy lần cũng không đánh trúng, đầu óc chợt lóe sáng, liền nắm lấy viên xà đảm thạch màu hồng phấn, tạo thế muốn quẳng đi.

tư Trần Bình An nhanh kích động nói: "Đừng mà đừng làm vậy, nếu bên mép mà bị hỏng, chắc chắn sẽ bị rớt giá rất nhiều!"

Ninh Diêu bĩu môi, buông xà đảm thạch, lại đột nhiên nâng mạnh tay.

Trần Bình An bị dọa nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn.

Bốp một tiếng, viên đá vỗ mạnh lên trên mặt bàn, Ninh Diêu ôm bụng cười to.

Trần Bình An sau khi mở mắt ra, bất đắc dĩ nói: "Ninh cô nương, cô có thể đừng trẻ con như vậy được không."

Ninh Diêu nhướng hàng chân mày hẹp dài, khuỷu tay đảo qua, viên đá nọ bị gạt rớt khỏi mặt bàn.

Trần Bình An hai tay ôm đầu, vẻ mặt đau khổ.

Không thể nói lý với Ninh cô nương mà.

Ninh Diêu đùa cười một tiếng, từ dưới mặt bàn đưa ra một bàn tay khác, viên đá vốn đã rơi khỏi bàn nọ, rõ ràng đang nằm ở trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng.

Trần Bình An hai tay vẫn ôm đầu, dáng vẻ đáng thương.

Ninh Diêu không trêu ghẹo Trần Bình An nữa, nghiêm túc hỏi: "Sau này ngươi định làm gì?"

Trần Bình An suy nghĩ, thành thật trả lời: "Giúp Nguyễn sư phụ làm xong công việc cần nhiều sức lực này, tôi nghĩ sau này mình vào núi đốt than, còn có thể tiện đường hái thuốc, bán cho cửa hàng Dương gia."

Ninh Diêu do dự một chút rồi hỏi: "Như vậy trừ Bàn Sơn viên Chính Dương Sơn kia, còn có phụ nhân Hứa gia Thanh Phong thành, Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu, cùng với Vân Hà Sơn và Lão Long thành sau lưng Thái Kim Giản Phù Nam Hoa, ngươi làm sao bây giờ? Lỡ như người ta muốn gây phiền toái cho ngươi, ngươi trốn chỗ nào?"

Ninh Diêu không đợi Trần Bình An nói, đã trầm giọng nói: "Cho nên lúc trước Lục đạo trưởng bảo ngươi mặc kệ thế nào, cũng phải làm mặt dày ở tại cửa hàng thợ rèn, là một con đường đúng đắn."

Trần Bình An lo lắng nói: "Vậy nếu rước lấy một chuỗi dài phiền phức cho Nguyễn sư phụ, vậy phải làm sao?"

Ninh Diêu cười lạnh nói: "Một vị thánh nhân chủ trì  vận chuyển của tiểu động thiên, sao có thể sợ những phiền phức này?"

Trần Bình An gật gật đầu, "Lát nữa ta sẽ hỏi Nguyễn sư phụ một chút, trước tiên kể hết toàn bộ tình hình thực tế cho ông ta nghe, xem ông ta còn muốn thu nhận ta làm học đồ trường kỳ hay không."

Ninh Diêu một tay ôm má, một tay lục lọi xà đảm thạch nói: "Ở trấn nhỏ này, không có gì là một túi lớn đồng tiền kim tinh không giải quyết được, nếu có, vậy sẽ cần hai túi."

Trần Bình An vẻ mặt cầu xin nói: "Ta tiếc của."

Ninh Diêu liếc mắt nói: "Lúc ngươi đưa hết cho Lưu Tiện Dương, sao lại không đau lòng?"

Trần Bình An lắc đầu nói: "Hai việc khác nhau, không thể so sánh."

Ninh Diêu liếc trắng mắt nói: "Về sau có nữ nhân nào bất hạnh làm vợ của ngươi, ta đoán mỗi ngày nàng ấy đều hận không thể một cái tát đánh chết ngươi."

Trần Bình An nghiêm trang nói: "Thật nếu có vợ, thì lại là chuyện khác. Ta cũng không ngốc, sẽ để vợ của mình chịu uất ức."

Ninh Diêu vẻ mặt không tin, tràn đầy thần sắc châm chọc.

Thiếu niên hai tay ôm ngực, ngồi xếp bằng, thần sắc có chút kiêu ngạo hiếm có, hừ hừ nói: "Nếu vợ của ta phải bị uất ức, đừng nói là lão viên Chính Dương Sơn, cho dù là cái gì Đạo tổ mà cô nói kia, ta cũng muốn chém chết hắn, trước tiên không dám nói có chém chết được hay không, nhưng cứ chém trước rồi tính sau!"

Ninh Diêu rất kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.

Nàng vẫn cảm thấy Trần Bình An không phải là người tính tình cứng rắn, đương nhiên ngoại trừ giết Thái Kim Giản, đấu với Bàn Sơn viên ra, bình thường ở chung, Trần Bình An tựa như người không bao giờ tức giận, cũng không cố chấp, không lạnh không nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận