Kiếm Lai

Chương 468: Đại Tông Sư Uống Rượu Ngon (5)

Lý Nhị cất giọng ồm ồm: "Ta sẽ không nói những lời khách sáo, dù sao hôm nay ta sẽ đợi ở nơi này, đợi cho người của những gia tộc đó đi ra đánh một trận. Hoàng đế bệ hạ, xin được nói rõ, ta phải trở về thư viện sơm sớm, kêu những người đó đừng cố ý kéo dài thời gian, đến lúc đó đừng trách ta tìm tới cửa từng nhà một.”

Hoàng đế Đại tùy ra hiệu với Mao Tiểu Đông, sau đó đứng dậy nói: "Quả nhân sẽ cho người đi truyền lời."

Mao Tiểu Đông đi theo sát phía sau, rời khỏi Dưỡng tâm trai, để lại Lý Nhị cùng tiên sinh kể chuyện.

Hoàng đế Đại Tùy hơi u sầu, cùng ông lão cao lớn sóng vai đi trong hành lang nói, "Mao lão nói ta nên làm thế nào?"

Mao Tiểu Đông cười nói: "Rất đơn giản, kêu người có tiếng nói trong những gia tộc kai tới, mặc kệ có biết đánh nhau hay không, bỏ đi, thật ra ở trước mặt Lý Nhị, sẽ không có ai được gọi là “biết đánh nhau”, gọi hết bọn họ vào cung, sau đó đứng bất động, cứ đứng như vậy ở trước mặt Lý Nhị kia, chỉ cần họ cúi đầu nhận sai, ra vẻ đáng thương bị đánh cũng không đánh trả, chuyện này sẽ kết thúc thôi. Bệ hạ cứ việc yên tâm, tính tình Lý Nhị vốn thật thà chất phác như vậy, chắc chắn sẽ không ra tay."

Hoàng đế Đại Tùy dừng bước chân, thẹn quá hóa giận nói: "Mao lão, ông nói thật đi, có phải ông vẫn luôn chờ tới hôm nay để được xem trò cười của quả nhân không?"

Mao Tiểu Đông cười lớn lắc đầu nói: "Thực không dám giấu, ta cũng không biết Lý Hòe có người cha như vậy, sớm biết thì ta đã vào cung diện thánh lâu rồi, sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy, hôm nay lỡ như để bệ hạ ghi hận, nói không chừng tương lai sẽ giận chó đánh mèo với thư viện, mất nhiều hơn được."

Hoàng đế Đại Tùy vừa tức vừa buồn cười nói: "Giận chó đánh mèo cái rắm, quả nhân dám sao?"

Mao Tiểu Đông đột nhiên ngưng cười, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bệ hạ, nếu bệ hạ nhìn xa trông rộng, trước mắt tuy là chuyện xấu ảnh hưởng thể diện, nhưng về lâu về dài, đây lại là chuyện tốt!"

Hoàng đế Đại Tùy cười nói: "Quả nhân không hồ đồ như vậy!"

Lão nhân cao lớn trêu chọc: "Nếu bệ hạ thật sự hồ đồ, ta nào dám dẫn theo học trò đi đến Đại Tùy."

Hoàng đế Đại Tùy gọi nội thị trong cung tới, sau khi chuyển lời xong, lại hỏi: "Lần này Lý Nhị đồng ý chạm đến thì dừng, là nhờ có cẩm nang diệu kế của Mao lão và công lao hai vị tiên sinh của Lý Hòe, quả nhân và Mao lão thì không cần khách sáo, còn hai vị tiên sinh kia, có cần quả nhân kêu Lễ bộ khen ngợi khuyến khích hay không?"

Mao Tiểu Đông thần sắc nghiêm túc, từ chối: "Không cần!"

Hoàng đế Đại Tùy nghi hoặc, hỏi: "Tại sao?"

Mao Tiểu Đông trầm giọng nói: "Bệ hạ phải biết một chuyện, đây là học vấn thật sự của thư viện Sơn Nhau ta, không cần Đại Tùy phải ngợi khen. Sau này mười năm trăm năm, thư viện Sơn Nhai ta vẫn là sẽ truyền đạo thụ nghiệp như thế, giảng sách dạy người, sẽ vì Đại Tùy mà đào tạo, che chở những hạt mầm đọc sách thực thụ."

Hoàng đế Đại Tùy chấn động trong lòng, giống như là lần đầu tiên quen biết ông lão cao lớn trước mắt.

Một chút khúc mắc trong lòng của kẻ đế vương kia rốt cuộc đã hóa thành hư không.

Hoàng đế Đại Tùy lui về phía sau một bước, lần thứ hai trong ngày chắp tay hành lễ: "Trẫm vì xã tắc Đại Tùy, cảm tạ thư viện Sơn Nhai trước!"

Ông lão cao lớn không tránh né, tựa như muốn đi quá giới hạn, cứ vậy mà công khai nhận tạ lễ long trọng của một vị quân chủ, nghiêm mặt nói: "Mao Tiểu Đông sẽ nhận lời thay thư viện Sơn Nhai."

Vào lúc Lý Nhị rời khỏi hoàng cung, cùng Mao Tiểu Đông đi trong hành lang tường bí ẩn kia, luôn cảm thấy bị lão nhân bên cạnh mình tính kế, có chút rầu rĩ không vui.

Mao Tiểu Đông cười nói: "Nhận sai là được rồi, ngươi thật sự muốn đánh bọn họ người người nằm cáng rời khỏi hoàng cung à? Sau này con ngươi còn đi học lâu dài ở thư viện kinh thành, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, hôm nay để bọn họ tự nhận đuối lý, cộng thêm hoàng đế Đại Tùy cũng cảm thấy thiếu Lý Nhị ngươi một ân tình to lớn, không phải rất tốt sao?"

Lý Nhị thở dài, "Ta chỉ cảm thấy những người này trí nhớ không tốt, ta cũng không thể ở lại thư viện, sau này nhờ Mao lão chiếu cố Lý Hòe bọn họ nhiều một chút."

Mao Tiểu Đông gật đầu nói: "Dĩ nhiên. Hơn nữa, không phải còn có Cao thị lão tổ quận Dặc Dương kia nữa mà, đúng không?"

Một ông lão lưng khòm hiện thân bên trong hành lang, gật đầu cười nói: "Đúng đó, Lý Nhị ngươi lần này chủ động nhượng bộ, tất nhiên Đại Tùy sẽ thể hiện thành ý gấp đôi."

Lý Nhị gật gật đầu, "Hy vọng là như thế."

Mao Tiểu Đông cười hỏi: "Lý Nhị, ngươi ở Ly Châu Động Thiên là võ nhân cửu cảnh rồi, sao còn sống khổ sở nghèo hèn như vậy? Hôm nay đã trở thành võ nhân thập cảnh, nằm trong số ba người đứng đầu võ đạo ở Đông Bảo Bình Châu, cộng với chiến lực chắc chắn còn xếp trên cả Tống Trường Kính. Không muốn nói cho người trong nhà biết à, tốt xấu gì cũng phải để họ sống những tháng ngày tốt lành chứ.”

Lý Nhị lắc đầu nói: "Ồ, cho tức phụ ta mặc quần áo lụa là, mang vàng đeo bạc, cho Lý Liễu có một đống son phấn, cho Lý Hòe thịt cá ăn mỗi ngày, như vậy thật sự là tốt với bọn họ sao? Ta cảm thấy không phải."

Mao Tiểu Đông trêu chọc: "Lỡ đâu tức phụ và các con ngươi cảm thấy đúng thì sao?"

Lý Nhị vẫn lắc đầu: "Thứ nhất là có người kêu ta không được làm như vậy, thứ hai chính ta cũng cảm thấy đúng. Trước kia ở trấn nhỏ, những người thân thích bên nhà tức phụ ta, không chuyện xấu gì không làm. Đến lúc đó ta làm sao bây giờ? Đánh chết bọn họ? Nói đạo lý với bọn họ? Người ta sẽ nghe sao? Còn không phải ngoài miệng nói một kiểu sau lưng làm một kiểu. Cuối cùng chắc chắn chỉ có tức phụ ta đau buồn nhất, nhà mình và nhà mẹ đẻ hai nơi đều khó đối xử. Đương nhiên, ở bên trong Ly Châu Động Thiên, gia cảnh có tốt mấy cũng chẳng có ích gì."

Sau khi Lý Nhị hoàn toàn thu liễm khí thế, trở về với dáng vẻ co đầu rụt cổ, còn không bằng những hán tử bình thường, nhưng mà trong lúc nói chuyện lại mặt tươi như hoa, không giống như lúc trước ở trấn nhỏ gương mặt lúc nào cũng đầy vẻ uất ức hèn nhát, "Tuy cứ ở mãi một nơi lớn bằng cái rắm đó, nhưng mà ta vẫn hiểu được đạo lý này. Người một nhà, an an ổn ổn, không ai đói, vợ con muốn ăn thì đủ tiền mua thịt, lúc thèm ta cũng có thể uống được hớp rượu, vậy là quá tốt rồi.”

Lý Nhị nhìn phong cảnh phía bên ngoài hành lang hoàng cung, có một câu để ở trong lòng, không nói ra.

Cho dù ta thật sự là kẻ hèn kém, nhưng hôm nay ở trong lòng con trai, Lý Nhị ta đã là người cha cũng không tệ, cũng không làm nó mất mặt xấu hổ, các ông có biết sau khi biết được điều này, Lý Nhị ta đã vui vẻ nhường nào không?

Vừa nghĩ đến đây, Lý Nhị liền cáo từ một tiếng, nhoáng lên rồi biến mất, như lửa đốt mông chạy về thư viện Đông Hoa Sơn.

Trừ việc nhớ thương ba mẹ con, còn có một chuyện liên quan đến con trai mà hôm nay Lý Nhị hắn có thể ra tay rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận