Kiếm Lai

Chương 276: Xuân Sưu (2)

Nam nhân được gọi là lão Trình có phần dở khóc dở cười, sau khi cân nhắc một phen, nghiêm túc trả lời: “Khó đó. Sách của cửa hàng đó, cả trấn Hồng Chúc chúng ta đều công nhận là không có lợi ích thực tế, nếu không phải người đọc sách ham vơ vét những độc bản tốt nhất thì bình thường sẽ không có ai qua bên đó mua sách. Nếu ngươi thật sự muốn mua sách, ta biết phía đông có hai phường sách lớn, kinh điển nho gia, văn tập của chư tử bách gia, tiểu thuyết chí quái đều có, đến nơi đó ta còn có thể giúp ngươi trả giá.”

Đứa nhỏ cứng đầu lắc đầu nói: “Không được, phải là tiệm sách mới vừa rồi!”

Đây là tất cả gia tài mà Lý Hòe âm thầm gom góp được, hơn một nửa là trộm từ nhà hắn, phần còn lại là tiền riêng của tỷ tỷ hắn Lý Liễu. Lúc trước ở tiệm sách, tên nghèo kiết hủ lậu quanh năm suốt tháng xỏ giày rơm kia, không phùng má giả làm người mập, không nói hai lời liền mua một quyển sách nát gần mười lượng bạc, cũng không từ chối vì không muốn tiêu phí nhiều bạc như vậy vì hắn, mà chỉ hỏi Lý Hòe hắn có đọc quyển sách kia hay không.

Điều này làm Lý Hòe rất bất ngờ. Tuy lúc ấy hắn nói sẽ đọc, trên thực tế sau khi mua xong, đương nhiên sẽ đọc, tùy tay lật xem giết thời gian mà thôi, Lý Hòe đối với quyển Đoạn thủy đại nhai này thật sự không mấy hứng thú.

Nhưng có người bằng lòng bỏ ra mười lượng bạc vì mình, điều này khiến Lý Hòe cảm thấy rất vui vẻ.

Lý Hòe không ngốc. Người khác đối với hắn là tốt hay xấu, trong lòng đứa nhỏ này biết rất rõ.

Những đôi giày rơm, hòm sách còn chưa làm xong, cộng thêm quyển Đoạn thủy đại nhai này, thiếu người ta nhiều như vậy, cho nên Lý Hòe cảm thấy nếu không làm chút gì đó cho Trần Bình An, mình sẽ ấy náy, trong lòng kìm nén rất khó chịu.

Thật ra Lý Hòe không thích Chu Lộc, thậm chí ngay cả Lâm Thủ Nhất cùng chung hoạn nạn, hắn cũng không thích mấy, ngược lại là Lý Bảo Bình  thường xuyên bắt nạt mình ở học thục, hắn lại cảm thấy cũng không tệ lắm.

Lý Hòe thích nhất A Lương cà lơ phất phơ.

Về phần kẻ nghèo hàn đến từ ngõ Nê Bình kia, Lý Hòe có chút sợ hắn.

Lúc này, dịch thừa Trình Thăng cúi đầu nhìn đứa nhỏ vẻ mặt nghiêm túc, thầm nghĩ không hổ cái gọi là tư chất tiên nhân mà tên kia đã, có một số việc, quả thật phúc đến thì lòng chợt sáng. Hắn ta nhịn cười, nghĩ vừa vặn biết thời biết thế, có thể giúp đứa nhỏ này một phen, không chừng sẽ kết được một phần tình hương khói to lớn. Có câu nói nên giúp mọi người làm điều tốt, thật ra làm điều thiện cho một ngàn phàm tục phu tử, cũng không bằng kết thiện duyên với một vị tiên nhân, đây là điều hắn ta tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, vô cùng chính xác.

Trình Thăng mang theo đứa nhỏ đi về phía ngõ nhỏ giữa hai con phố, vị chủ cửa hàng trẻ tuổi kia đang ngồi trên bậc cửa nhìn phía bọn họ, mặt đầy ý cười, giống như đang chờ đợi bọn họ đến.

Ngay lúc này, ở một đầu khác của ngõ nhỏ, một vị lão nhân lưng còng tay cầm đèn lồng đi vào, đi ngược hướng với hai người bọn Lý Hòe.

Công tử ca trẻ tuổi chậm rãi đứng dậy, khoát tay với dịch thừa Trình Thăng bên này, “Hôm nay tiệm sách đóng cửa, để khi khác hãy dẫn đứa nhỏ này đến đây mua sách.”

Trình Thăng không nói hai lời kéo Lý Hòe, quay đầu bước đi.

Công tử ca trẻ tuổi phong lưu nho nhã, sau khi xác định hai người rời khỏi ngõ nhỏ, liền không còn thấy sự điềm đạm thanh thản của lúc trước nữa, hơi tỏ ra cung kính co quắp, ôm quyền thấp giọng nói: “Trùng Đạm giang Lý Cẩm, bái kiến lang trung đại nhân.”

Lão nhân tóc trắng xoá chắp một tay sau lưng, một tay xách đèn lồng, gật gật đầu, lập tức vượt qua bậc cửa tiệm sách, người trẻ tuổi nghiêng người nhường đường theo đuôi sau đó. Lão nhân tùy tay cắm tay cầm đèn lồng vào phần dưới của bộ sách đặt nơi cao cao trên tường sách, quay đầu nhìn người trẻ tuổi mặt như quan ngọc, cảm khái nói: “Bốn mươi năm trước ngươi ta lần đầu gặp mặt, ngươi chính là dung nhan như vậy, hôm nay gặp lại, vẫn như thế, hâm mộ chết người ngoài nha.”

Người trẻ tuổi nắm chặt cây quạt gấp, mỉm cười nói: “Đối với chúng ta những ngoại tộc này mà nói, có thể sinh ra làm người, mới là chuyện may mắn to lớn.”

Lão nhân gật gật đầu, không phản bác.

Người trẻ tuổi tò mò hỏi: “Đám người đó có thể ở dịch trạm Chẩm Đầu, là đại nhân sắp xếp?”

Lão nhân lặng lẽ không lên tiếng.

Người trẻ tuổi biết điều không hỏi nữa.

Trăm năm trước hắn mở tiệm sách nhỏ này, lạnh lùng nhìn thế sự, đã gặp nhiều đạo lí đối nhân xử thế cùng sóng gió quan trường, cũng không xa lạ đối với quan trường Đại Ly, muốn dịch trạm Chẩm Đầu nhường ra nhiều dịch xá Giáp Ất như vậy, gần như là tương đương với bản lãnh của lục bộ Thị Lang, đương nhiên, ngoại trừ ba vị lang trung. Triều đình Đại Ly, dưới Thượng Thư Thị Lang của lục bộ nha môn, lang trung là chủ quan các ti, viên ngoại lang là quan phụ tá, tòng ngũ phẩm. Lang trung và viên ngoại lang chức quan không nổi bật, nhưng có ba vị lang trung, quyền bính to lớn, vượt quá tưởng tượng. Đây là Lại bộ Khảo Công ti, Binh bộ Võ Tuyển ti, cùng với Lễ bộ Từ Tế Thanh Lại ti, chủ quan ba ti này, có thể nói vị ti quyền trọng, nổi bật trong ngoài triều đình, một khi đi ra bên ngoài có thể phá cách xem như quan tổng đốc. Một vị phụ trách khảo sát lên chức toàn bộ quan viên địa phương vương triều tứ phẩm trở xuống.

Một vị phụ trách sàng chọn quân đội cho vương triều, xét duyệt võ nhân lên chức, hơn nữa còn nắm giữ quyền to chiêu an giang hồ nhân sĩ.

Một vị phụ trách cụ thể đại điển hiến tế của một quốc gia, rất nhiều thời điểm quân vương đều phải hỏi kế từ người này, quan văn này phẩm trật không cao, thường thường là xuất thân học cung, học viện Nho gia.

Vị lão nhân trước mắt dung mạo bình phàm này, chính là một trong số đó.

Bốn mươi năm trước, Lý Cẩm làm chủ nhân tiệm sách này, từng tặng cho một vị sĩ tử nghèo vào kinh đi thi hai bản điển tịch, không ngờ về sau vị hàn sĩ kia một đường thăng quan, trở thành lang trung Từ Tế Thanh Lại ti Lễ bộ Đại Ly, tiếng tăm tôn quý mà quyền lực to lớn. Nhưng đối với Lý Cẩm không ở triều đình xa ở giang hồ mà nói, Lễ bộ Từ Tế Thanh Lại ti còn có một tầng ý nghĩa khác, chính là nha môn nhỏ này, nghe nói rất nhiều quan viên kinh thành ngay cả cửa cũng tìm không thấy, lại âm thầm chưởng quản sàng chọn bình định sơn thủy chính thần thiên hạ, tuy không có quyền khám định cuối cùng, nhưng có quyền tiến cử cực kỳ quan trọng. Lý Cẩm thông qua quan lại thương nhân đi ngang qua trấn Hồng Chúc, biết được lão nhân sau khi ngồi lên vị trí này, đã đưa mấy phong thư, không phong thư nào không như trâu đất xuống biển, bặt vô âm tín, Lý Cẩm không dám lỗ mãng, chỉ đành tiếc nuối từ bỏ.

“Người trẻ tuổi” dùng tên giả Lý Cẩm trăm năm qua khổ tâm cô nghệ, kiệt lực mưu cầu vị trí chính thần giang thủy Trùng Đạm Giang, dùng rất nhiều phương pháp hương khói, toàn bộ không thu hoạch được gì mà quay về.

Lão nhân đột nhiên nói: “Trùng Đạm Giang sở dĩ không được đặt vị trí giang thần, hẳn là ngươi biết được nguyên do, cho nên ngươi lặng lẽ gửi thư tới phủ ta, ta chỉ coi như chưa nhìn thấy, không phải là không muốn hỗ trợ, mà là thật sự hữu tâm vô lực.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận