Kiếm Lai

Chương 641: Đạo Sĩ Ngâm Thơ (3)

Cho nên khi Hạ Tiểu Lương, ngọc nữ đạo thống Bảo Bình châu này, được tông môn dồn hết sức lực bồi dưỡng tài năng, nhưng lại dứt khoát kiên quyết lựa chọn rời khỏi Thần Cáo tông, đừng nói là người ngoài không hiểu, mà ngay cả bên trong Thần Cáo tông, rất nhiều trưởng lão tổ sư gia đều cảm thấy không thể tưởng tượng, mới giận dữ mắng to Hạ Tiểu Lương là kẻ vô ơn nuôi ong tay áo.
Thật ra là trên dưới Thần Cáo tông đều quá xem trọng Hạ Tiểu Lương phúc duyên có một không hai một châu, cho nên mới yêu càng nhiều hận càng sâu.
Thật ra Thần Cáo tông đã sớm nhận được mật tín Dương Hoảng gửi tới sơn môn từ đầu năm mới, lúc ấy Hạ Tiểu Lương chưa rời khỏi tông môn, đặc biệt cô còn vì phong thư này mà xung đột với Kim Đồng. Trước đó Kim Đồng đề bút phê duyệt trước, nội dung đại khái là đưa ra cách xử lý thoả đáng, không cần trách móc nặng nề Dương Hoảng quá mức, rất hợp tình hợp lý. Hạ Tiểu Lương lại trực tiếp đưa ra ý kiến trái chiều, từ ngữ phê phán cực kỳ nghiêm khắc, nói Dương Hoảng thân là đệ tử Thần Cáo tông, thế mà biến thành trành quỷ, phải nghiêm trị không tha, răn đe kẻ khác.
Nhưng mà cách xử trí của Hạ Tiểu Lương hai người đối với nữ quỷ kia thì cũng không khác biệt lắm, lựa chọn nhắm hờ mắt bỏ qua. Bởi vì hai bên có tranh chấp, cho nên phong mật tín của Dương Hoảng mới tạm thời bị gác lại. Ngoại môn Thần Cáo tông, trong việc này, về tình về lý, cùng với đại thế không thể nói ra, đa phần vẫn có khuynh hướng nghiêng về Hạ Tiểu Lương, nhưng mà không ai ngờ được Hạ Tiểu Lương lại đột nhiên không còn là đệ tử Thần Cáo tông, ngay cả thân phận ngọc nữ một châu cũng bỏ đi không cần nữa. Kim Đồng ái mộ Hạ Tiểu Lương nhiều năm kia tựa như cảm thấy phong mật tín này quá xui xẻo, không muốn để ý tới thêm chút nào, hơn nữa sự việc hắn cần xử lý vô số kể, mới ném bừa cho một vị chấp pháp trưởng lão ngoại môn, chỉ nói là giao cho đệ tử xuống núi rèn luyện, tuỳ cơ ứng biến là được, không cần suy xét có mâu thuẫn với nội dung hắn đề bút phê hay không. Sự việc diễn ra sau đó cũng rất dễ hiểu, Triệu Lưu tóm được cơ hội này, tự mình xuống núi báo thù riêng.
Nhưng mà cô gái mặt tròn họ Phó kia chẳng biết từ đâu lại nghe được chuyện này, bèn lén lút đi theo, vừa hay có thể giải sầu, không cần suốt ngày ở Thần Cáo tông nghĩ tới Kim Đồng chó má kia. Nàng ta ngự kiếm bay qua thiên sơn vạn thủy, vô cùng thoải mái, dọc theo đường đi thi thoảng có phong ba, nhưng vừa nghe nói là nội môn đích truyền của Thần Cáo tông, đám võ đạo tông sư, đại tu sơn dã kiệt ngạo bất tuân, ai nấy đều hận không thể cung phụng nàng như Bồ Tát mà thôi. Cô gái họ Phó có thể làm giả giọng nói, nhưng mà cũng không dám đi quá giới hạn, vẫn đội chiếc mũ hoa sen khác lạ, cùng với miếng ngọc bội bên hông vàng óng ánh bắt mắt, không lừa được người ta. Sau khi cô gái mặt tròn xuất hiện, đao khách râu quai nón và đạo sĩ Trương Sơn liền biết vận mệnh vợ chồng Dương Hoảng đã không còn do bọn hắn có thể quyết định được nữa, có nói thêm nhiều lời đều không có ý nghĩa gì. "Trưởng bối" Thần Cáo tông, chỉ nói một câu là đủ rồi. Dương Hoảng cầm tay nữ quỷ, ngẩng đầu nhìn phía cô gái kia, thản nhiên cười nói:
"Nghiệp chướng Dương Hoảng và phu nhân sẽ do Phó sư thúc xử lý, dù sống hay chết, đều cẩn tuân pháp chỉ của sư thúc." Cô gái mặt tròn liếc mắt nhìn đôi vợ chồng kia, một người tiều tụy, một người xấu xí, vẻ ngoài thật sự khiến người ta không thích nổi, đương nhiên cũng chưa tới mức chán ghét. Nàng lại nghĩ đến hai lời phê trên mật tín, cô gái thở dài, trong lòng nghĩ dù sao Hạ tỷ tỷ cũng không còn là người của Thần Cáo tông, vậy cứ dựa theo ý tứ của Kim Đồng chó má kia mà làm nhỉ? Nàng đằng hắng cổ họng, ra lệnh nói:
"Triệu Lưu dẫn đội, đi thu phục miếu hoang kia, còn chuyện ngươi tự mình động thủ, hay là liên hệ quan phủ triều đình địa phương thì tự xử lý. Vợ chồng Dương hoảng, cứ như vậy đi, sau này chỉ cần không dùng danh nghĩa Thần Cáo tông làm chuyện xấu, từ hôm nay trở đi, tất cả hành vi việc làm của vợ chồng các ngươi, đều không liên quan tới Thần Cáo tông." Giờ đã xem xong náo nhiệt rồi, cô gái mặt tròn không còn muốn ở lại nơi quỷ quái sơn thủy lụi bại này nữa, nhanh chóng ngự kiếm, xé gió vút đi, tốc độ cực nhanh. Người khác ngự kiếm phi hành đều là nương theo một độ cong rồi chậm rãi đi lên, cuối cùng tiến vào trời cao, còn cô gái họ Phó lại chỉ hận không thể bay thẳng đứng lên tận trời. Chỉ nhìn thôi cũng làm cho người ta kinh tâm động phách, luôn cảm thấy chỉ cần nàng không cẩn thận một cái sẽ té sấp mặt. Dương Hoảng nhớ tới một chuyện, lớn tiếng nói:
"Đa tạ Phó sư thúc đã có ơn lui địch!" Lão đạo nhân Triệu Lưu chắp tay lại, cung tiễn cô gái rời đi, sau đó, hừ lạnh một tiếng, không nói được một lời xoay người rời đi. Dương Hoảng không đắc ý vênh váo, ngược lại ôm quyền xin lỗi nói với các tiểu tiên sư Thần Cáo tông đồ đệ của lão đạo nhân:
"Dương Hoảng một thân dơ bẩn, không dám đưa tiễn các vị tiên sư." Đạo sĩ thiếu niên thu hồi phược yêu tác, y và tỷ tỷ song sinh thắt lưng đeo trúc tiên đuổi tà ma hơi do dự một chút, đều khẽ gật đầu. Tiểu đạo đồng cầm trong tay trấn yêu mộc kia, nghênh ngang rời khỏi, đột nhiên quay đầu, làm mặt quỷ, cười nói với thụ mị nữ quỷ kia:
"Xú bát quái, xú bát quái!" Nữ quỷ vốn đang tràn đầy ý cười, nhất thời thần sắc buồn bã, chậm rãi quay đầu đi, hai tay che khuôn mặt, không dám nhìn người khác nữa. Trong khoảnh khắc đó. Tiểu đạo đồng đột nhiên dừng bước, cứ như vậy đứng lẳng lặng tại chỗ, không chút nhúc nhích, không phải hắn không muốn động, mà là không dám cử động. Trong đám người này, thật ra đệ tử thực sự được tông môn coi trọng nhất là hắn, một nhân tài tu đạo trời sinh trực giác lỗi lạc này, chứ không phải đôi tỷ đệ song sinh kia, thậm chí cunhx không phải kiếm tu ngu xuẩn "nằm phơi nắng ở tam cảnh thật nhiều năm" kia. Hắn nhanh chóng quay đầu nhìn lại. Tiểu đạo sĩ nắm chặt khối trấn yêu mộc có khắc chữ "Vạn quỷ cúi đầu", trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, hắn chậm rãi dời tầm mắt đi, nữ quỷ xú bát quái không cần phải nói, Dương Hoảng trành quỷ ma đói ốm yếu, đao khách râu quai nón chỉ trông vào một món thần binh ra vẻ ta đây, đạo sĩ Câu Lô châu rất có khả năng là Trương thiên sư Long Hổ sơn, cuối cùng mới là thiếu niên đeo hộp mặt không chút thay đổi kia. Tiểu đạo sĩ khuôn mặt non nớt, hành động như thế, rơi vào trong mắt người khác thì họ chỉ cho là đứa nhỏ tinh nghịch mà thôi. Chỉ có Trần Bình An giơ hai ngón tay, lặng lẽ làm tư thế tay kỳ quái chọc về phía trước. Tiểu đạo sĩ vội chớp mắt, nuốt nước miếng, cuối cùng gượng gạo nở nụ cười, khách sáo phất tay từ biệt. gã mà trực giác khiến hắn cảm thấy nguy hiểm cực kỳ kia. Tiểu đạo sĩ vừa chạy vừa ai oán, má ơi, người này cả người khí thế sắc bén, sao mà giống như lão quái vật trung ngũ cảnh? Hơn nữa còn là loại tu sĩ thường xuyên xuống núi chém giết, từng trải qua hàng trăm trận chiến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận