Kiếm Lai

Chương 683: Mây Đen Áp Thành (1)

Trần Bình An dở khóc dở cười, dứt khoát không thèm nhìn cô, chờ cô gái hô hấp bình ổn trở lại, mới bắt đầu dẫn đầu vùi chạy như điên phía trên nóc hết ngôi nhà này đến ngôi nhà khác ở quận thành.
Cô gái nghĩ rằng vị kiếm tiên lão thần tiên này thật sự là không thích đi con đường tầm thường.
Huống chi tính tình còn rất tốt nữa!
Trước đó cô nhân cơ hội nói chuyện cùng hắn, yên lặng lén nhìn hắn vài lần, ngoại hình còn rất tuấn tú nha, thực sự không già chút nào!
"Đại sự không hay rồi!"
Phía trên thành lâu, quan sát quận thành, lão thần tiên nắm trong tay toàn cục kinh hãi hô lên thành tiếng, hắn quay đầu giải thích với Mã tướng quân vẻ mặt đang hoang mang lo sợ:
"Bên Thành Hoàng điện xảy ra vấn đề lớn, xem ra, đúng là có đại yêu ma đầu đại phát hung tính, trực tiếp làm hỏng kim thân bất hủ của Thành Hoàng gia, ta phải tự mình đi xem một chuyến mới yên tâm được. Kim Thành Hoàng liên quan đến khí số quận Yên Chi, nếu Trầm Thành Hoàng bị vỡ nát kim thân hoàn toàn, thì cho dù lúc này vượt qua kiếp nạn, quận Yên Chi vẫn đại thương nguyên khí!"
Lão thần tiên nhìn về phía Thành Hoàng các, lo lắng, than thở một tiếng, cười lạnh nói:
"Mà thôi! Cho dù là đầm rồng hang hổ, hôm nay cũng phải xông vào một phen! Không thể không liều mạng một thân đạo hạnh, thử xem có thể cứu Thành Hoàng gia trọng thương ra hay không. Không ngờ lần này yêu ma quấy phá mạnh mẽ như thế, vốn tưởng rằng chỉ là lấy trận pháp kiềm chế Thành Hoàng gia, nào có dự đoán được là thủ đoạn tàn nhẫn muốn diệt sạch một thành, Mã tướng quân, hết cách rồi, cửa đông thành tạm thời cũng chỉ có thể giao cho ngươi một mình coi chừng."
Mã tướng quân trầm giọng nói:
"Có cần phái hơn mười vị võ tốt tinh nhuệ, trợ giúp Hoàng lão một tay hay không? Bên trong phủ quận thủ còn có mấy chục mũi tên đặc thù, có thể tru sát yêu ma."
Lão thần tiên khoát tay nói:
"Không kịp nữa rồi, hơn nữa ý nghĩa cũng không lớn. " Mã tướng quân đến cùng là hãn tướng xuất thân sa trường, không ủy mị sướt mướt, ôm quyền nói:
"Cầu chúc Hoàng lão phất cờ đắc thắng!"
"Vậy sẽ mượn cát ngôn của Mã tướng quân!"
Lão thần tiên ôm quyền hoàn lễ, mỉm cười, thân tựa như chim bay xuống đầu tường, hạ xuống ở trên một nóc nhà cao hơn mấy chục trượng, phiêu nhiên đứng dậy, lại bay về phía trước, hơn mười mấy lần phiêu dật tiêu sái bay lên rơi xuống, cuối cùng thân hình giống như hạt gạo, hạ xuống bên trong Thành Hoàng các bụi đất tan hoang. Vị được Mễ lão ma cùng vợ chồng hai người kia gọi là Lưu Ly Tiên Ông này không đi thẳng đến Thành Hoàng các, mà dừng ở tường cao ngoài sân rộng đại điện, chậm rãi đi về phía trước, tay áo vung lên, lơ lửng bay ra một xấp lớp phù lục giấy vàng, ở không trung sương khói cuồn cuộn, trong nháy mắt có hơn mười cô gái áo trắng cầm kiếm lao ra, từng vị lăng ba vi bộ, thân hình yểu điệu đánh về phía tầng thứ nhất tòa đại điện cung phụng vị khai quốc công thần Thải Y quốc.
Khi lão thần tiên đi qua hai tượng thần thiên quan bị tàn phá, ngũ độc vật đều đã lui tán sạch sẽ, đi vào đại điện, pho tượng hoa văn màu sắc trong đại điện này phần lớn vẫn còn bảo trì đầy đủ, đương nhiên ông lão biết được nguyên nhân, không có thần linh tọa trấn trong đó, tượng thần nhìn như uy phong lẫm lẫm này thật ra chỉ là một chiếc áo bằng đất sét do thợ thủ công tạo ra mà thôi, Mễ lão ma tất nhiên sẽ không động tay động chân trên người chúng nó, lãng phí hương khói lão ta đặc chế. Các cô gái cầm kiếm từng lộ diện ở trên đài cao giữa hồ đang từng bước chân nhẹ nhàng bay nhanh tiến vào khoảnh sân giữa Tài Thần điện và Thái Tuế điện, trong đó một cô gái môi khẽ nhúc nhích, như là đang nhẹ nhàng kêu gọi người nào đó, nhưng không có đáp lại. Lão thần tiên đi qua cửa sau, đứng tại chỗ, nhìn quanh bốn phía, nhíu mày nói:
"Không cần gọi nữa, tỷ tỷ y phục rực rỡ của các ngươi đã bị đánh trở về nguyên hình từ lâu, đến ngay cả ta cũng không cảm giác được hồn phách còn sót lại của nó, người ra tay đạo hạnh rất cao."
Ông lão nâng cánh tay lên, đột nhiên vẫy tay một cái, thanh trường kiếm màu đỏ tươi giấu ở giữa thụ ấm cây cổ bách cao cao kia, nháy mắt bị hắn nắm trong tay, hắn cúi đầu ngửi ngửi thân kiếm, thoáng yên tâm, cũng không có ma khí rơi rớt lại, vậy tốt rồi, không phải Mễ lão ma phát hiện dấu vết để lại, dẫn đầu cướp đi "quan ấn tinh thiết" tựa như trang sức kia. Tiện tay vứt trường kiếm cho một cô gái áo trắng khóe miệng có nốt ruồi, ông lão chậm rãi đi về phía trước, tuy tình thế hướng đi trước mắt vẫn chưa đi đến hoàn cảnh tồi tệ nhất, nhưng mà cũng chẳng tốt được chỗ nào, Thành Hoàng điện đã hủy, Kim Thành Hoàng Trầm Ôn đã biến thành một vũng bùn đất, hai pho tượng văn võ chúc quan cũng là kết cục giống vậy, quan ấn tinh thiết không rõ tung tích. Ông lão thần sắc âm trầm, trong lòng cân nhắc, chẳng lẽ là vị đại nhân vật trùng trùng phía sau màn kia cũng có hứng thú đối với Thành Hoàng hiển hữu bá ấn này?
Cho nên giấu giếm mình, cho người khác nhanh chân đến trước? Ông lão lập tức đánh mất ý niệm này trong đầu, chắc là không đến mức như vậy đâu, với thân phận lão thần tiên đường đường chính chính của vị kia ở đỉnh cao Bảo Bình châu mà nói, loại pháp bảo này, đối với Luyện khí sĩ trung ngũ cảnh mà nói, đương nhiên là thứ tốt giá trị liên thành, có thể liều mạng chém giết đầu rơi máu chảy, nhưng đối với người kia mà nói, vốn không đáng để hắn vì thế mà bội bạc, ra tay cướp bóc. Mưu đồ của người kia quá lớn, là một hồi đại hỗn chiến giữa Thải Y quốc và Cổ Du quốc bên trong năm nước, là tiếng nổi trống tưng bừng, khói thuốc súng nổi lên bốn phía nơi bản đồ trung bộ Bảo Bình châu.
Ông lão tán tiên bàng môn tả đạo này bình tĩnh đi vào phế tích Thành Hoàng điện, cuối cùng đi tới bên cạnh một vách tường đổ sập ra sau. Tuy thành tường vẫn giữ được đầy đủ, không xuất hiện khe hở quá lớn, nhưng mà tổn hại nhỏ rất nhiều, Ông lão cẩn thận đánh giá từng chi tiết, phía trên bích họa có vẽ chín chín tám mươi mốt vị phi thiên mỹ nhân, lúc này chỉ còn lại có hơn ba mươi cô gái phẩm tướng tương đối tốt, ông lão giậm chân một cái, vô cùng thương tiếc nói:
"Tan nát hết của trời rồi!"
Sau khi xác định bốn phía không người, ông lão để cho cô gái áo trắng cầm kiếm đi canh chừng nơi đầu tường, lúc này mới ngồi xổm người xuống, tay trái lấy ra một cây đèn tinh xảo lưu li màu sắc, bảy sắc rực rỡ, ánh sáng trong veo, cây đèn này sau khi được ông lão thật cẩn thận lấy ra khỏi tay áo thì tức thời chiếu rọi bốn phía nổi lên một trận màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết. Ông lão nhanh chóng vung lên tay áo bên phải, hơi áp chế màu sắc bảy màu lan tràn đầy đất, đọc thầm trong miệng, những mỹ nhân màu sắc trong bích họa bắt đầu cong cong chậm rãi lưu động, từng người từng người phiêu đãng rời khỏi vách tường, đều ùa vào trong đèn lưu ly, ba mươi cô gái bích họa dung mạo, phục sức phẩm tướng tốt nhất tiến vào đèn nhỏ đầu tiên, sau đó là hơn mười cô gái diện dung đầy đủ, tứ chi quần áo hư hao, cuối cùng trên vách đá chỉ để lại cô gái trong bức họa với dung mạo dáng người bị hủy, hình như có từng đợt nức nở rất nhỏ, như nước trong khe suối chảy qua đá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận