Kiếm Lai

Chương 1159: Tiêu dao du

Ngụy Bá chọn một con đường núi đối lập, ít người qua lại, u nhã tĩnh mịch. Bên đường mòn có một ngôi miếu nhỏ, hương khói vẫn rất thịnh. Ngoài miếu có một cây quế già, thân cây to như cái đấu, cành lá sum suê khác thường, che rợp cả một khoảng đất rộng. Lúc này, một nhóm lớn phu khuân vác cáng tre đang nghỉ chân ở đây, người thì tay xách ấm nước, gặm lương khô, người thì túm tụm nói chuyện phiếm. Trong số đó, một ông lão gần sáu mươi tuổi, có lẽ là người địa phương, đang kể chuyện Trần Bình An ở Lạc Phách Sơn, hồi xưa con ngõ Nê Bình như thế nào, hồi nhỏ lại bị ghét bỏ ra sao, may nhờ nhà người ta cứu giúp, đứa trẻ đáng thương mới vượt qua được cửa ải khó khăn cuối năm... Có người bên cạnh trêu chọc, sao không thấy vị tiên lão gia Trần sơn chủ kia báo ân, thưởng cho ông một đống tiền tiên cũng không quá đáng, quy ra thành bạc, ở thành phố mua được căn nhà ngon lành rồi, hà tất phải ngày ngày đến đây làm chân tay vất vả? Ông lão hậm hực, gượng gạo giải thích, sách vở chẳng đã nói rồi, người lên núi thì không còn nhớ chuyện dưới núi nữa, cái đó gọi là gì nhỉ, đúng rồi, gọi là chặt đứt hồng trần, chúng ta không hiểu...
Ngụy Bá dừng bước nghe những lời nói chuyện chợ búa nhảm nhí đó. Trần Linh Quân liếc mắt nhìn ngôi miếu mà trước giờ hắn chưa từng nghe tới này, chỉ thấy trên bảng viết "Lưu Luyến Ti" điện lớn, gạch vàng lát nền, hương khói lượn lờ. Trong điện, giữa những màn trướng gấm vàng, có ba pho tượng thần bằng đất vàng ngồi ngay ngắn, thân thể dát vàng lấp lánh, vẻ mặt uy nghiêm. Một vị chủ thần, hai vị thần phụ. Chính giữa là vị sứ giả phụ trách việc hôn nhân ở vùng Bắc Nhạc, đầu đội mũ tím vàng, khoác áo choàng, tay cầm sổ ghi chép nhân duyên, hai mắt sâu thẳm, sống động như thật. Hai bên là các nữ thần, tóc mây trâm ngọc, mày ngài thanh tú.
Vị chủ tế thần vốn đang cúng tế thần linh, nhận ra Ngụy sơn quân giá lâm. Vốn định nếu thần quân không dừng lại thì không ra mặt quấy rầy nhã hứng du sơn của thần quân và bạn bè, nhưng thấy thần quân dừng bước, trong lòng khẽ tính toán đến mười, vội từ trong tượng nặn "bước ra", đồng thời ra lệnh cho hai vị nữ thần bồi tế "án binh bất động", còn mình thì bấm quyết ẩn nấp khí tượng, hóa thành một đám mây mù rực rỡ đột ngột bay ra trước miếu. Ông ta hiện ra với dáng vẻ một văn sĩ trung niên, tay cầm Ngọc Hốt, vẻ mặt nghiêm trang, cúi người chào: "Tiểu thần Thương quân bái kiến Ngụy thần quân."
Ngụy Bá gật đầu đáp lễ: "Chúng ta chỉ là đi ngang qua, không cần đa lễ."
Trong mắt đám thần linh và nữ quan Bắc Nhạc, thần quân nhà mình vẫn luôn như vậy, không nóng không lạnh, không khiến người ta cảm thấy xa cách ngàn dặm, nhưng lại mang đến một cảm giác vừa gần ngay trước mắt, vừa xa tận chân trời.
Sau khi bái kiến Ngụy thần quân, đương nhiên không dám xem nhẹ vị tiên quân Nguyên Anh cảnh đi cùng, hơn nữa có người nói "đồng tử" này còn là người sớm nhất đi theo Trần ẩn quan trên núi, vị Thương quân hơi nghiêng mình, lại lần nữa cúi đầu, cung kính nói: "Tiểu thần Thương quân bái kiến Cảnh Thanh tổ sư, bái kiến tiên tử."
Thật đúng là nghĩ gì tới đó, Trần Linh Quân cười toe toét. Vừa nãy trên đường, Trần đại gia còn đang nghĩ đến một tình huống.
Ở Lạc Phách Sơn, khi ở bên cạnh lão gia nhà mình, ngươi gọi ta một tiếng Cảnh Thanh, hoặc gọi thẳng tên húy, ta cũng chẳng thèm để ý.
Ra ngoài, phải gọi ta là gì? Cái gì, Cảnh Thanh đạo hữu? Gọi là Cảnh Thanh lão tổ!
Tiểu đồng áo xanh lau lau miệng, cười ngây ngô ha hả, cảnh tượng ngông cuồng ngang ngược này, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy vui.
Nghĩ lại năm xưa, vừa mới quen biết lão gia, khi về tới trấn nhỏ, ha ha, hình như mình còn xúi lão gia đóng vai một gã thổ hào thân sĩ vô đạo đi ngang qua quê hương, ức hiếp kẻ nam bá chiếm kẻ nữ nhỉ.
Lúc này, thấy vị quan này, thân là thần linh bản địa của vị sứ giả mờ mịt kia, vậy mà có chút linh tính như mình, Trần Linh Quân liền cảm thấy ngôi miếu này xây nhỏ quá.
Ngụy Bá thấy tên ngốc vẫn còn đứng đó cười ngây ngô, bèn vỗ gáy tiểu đồng áo xanh, nhắc nhở: "Còn không mau đáp lễ người ta?"
Trần Linh Quân khẽ lắc đầu, nhân cơ hội cười chắp tay: "May mắn gặp mặt, may mắn gặp mặt."
Lưu Luyến Ti ở Phi Vân Sơn, trong gia phả vàng ngọc của Lễ bộ Đại Ly cũng chỉ là một chức quan tòng lục phẩm. Thương quân lập tức lại lần nữa cúi đầu: "Không dám nhận, không dám nhận, Cảnh Thanh tổ sư gãy sát tiểu thần rồi."
Ngụy Bá dẫn họ tiếp tục đi dạo lên núi. Thương quân đứng tại chỗ dõi theo bóng lưng họ khuất dần, trong lòng ngưỡng mộ vô cùng, nếu mình có thể bị Ngụy thần quân ban cho một cái tát thì tốt biết bao.
Trần Linh Quân hỏi một câu hỏi đã khiến hắn thắc mắc bấy lâu: "Những tiếng lòng cầu nguyện của người đi lễ, cầu tài cầu phú quý, cầu duyên cầu công danh, cầu trường thọ, còn có tố oan cáo trạng, thề thốt, lễ tạ thần, tất cả mọi thứ, không sót một chữ, ngươi đều nghe được hết sao?"
Ngụy Bá gật đầu: "Đương nhiên."
Trần Linh Quân kinh ngạc thốt lên: "Vậy chẳng quá ồn ào sao, nhất là vào mùng một, ngày rằm, đặc biệt là ngày thành đạo của ngươi, chẳng phải hai cái tai sẽ nghe đến nổi kén sao? Thực sự phân biệt rõ được hết?"
Ngụy Bá cười nói: "Đều có thể nghe thấy, không bị lẫn lộn. Còn phải ghi chép từng cái vào sổ, không được sai sót. Tâm thành thì âm thanh lọt vào tai sẽ lớn, tâm không thành thì lại có thể xem như không nghe thấy. Tiếng cầu nguyện lộn xộn của người tục giống như mài mòn thân vàng, còn lễ tạ thần thành kính thì giống như dát vàng lên tượng thần trong điện. Kỳ thực, cảnh tượng này cũng không khác mấy so với các luyện khí sĩ mới lên núi, khi động phủ mới mở, bất kỳ tiếng động nhỏ nhặt nào giữa trời đất đều sẽ vang như sấm, dần dà, thích ứng được thì sẽ ổn. Nha thự công văn của Lễ bộ Đại Ly, ty sơn thủy và ty khảo sát đều sẽ định kỳ kiểm tra, đối chiếu, đây là quy tắc do Thôi quốc sư đặt ra, dùng để kiểm tra đánh giá. Tốt thì sẽ thiết kế thêm nha thự, kém thì sẽ phải cắt giảm nha thự, giảm bớt quyền hành thần chức, hạ thấp độ cao của tượng thần."
Trần Linh Quân cảm khái không thôi, vỗ vỗ cánh tay Ngụy Bá: "Thật không dễ dàng."
Về sau sẽ đối tốt với ngươi nhiều hơn.
Cẩn thận suy nghĩ, Trần Linh Quân dường như đã phát hiện ra một kẽ hở: "Ngươi nói lễ tạ thần của phàm nhân giống như dát vàng lên tượng thần, vậy cứ cho bọn họ ước gì cũng thành sự đi, mặc kệ họ có thành tâm hay không, chẳng phải là sư tử há miệng lớn hay sao, bỏ ra mấy lạng bạc lẻ cũng dám cầu vạn lượng vàng."
Ngụy Bá cười: "Chờ chút nữa Cảnh Thanh lão tổ vào chủ điện Bắc Nhạc phanh phanh đập đầu, cầu nguyện ngày mai lên Phi Thăng cảnh, ngươi nói có linh nghiệm không?"
Trần Linh Quân có chút bối rối, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nếu thật được, đập đầu có đáng gì, ta không sợ mất mặt, bây giờ đập cho ngươi mấy cái vang đầu luôn."
Giao Long đời sau tu đạo, thực sự không giống với các luyện khí sĩ bình thường, có nhiều ưu thế như thiên phú trường thọ, nhưng cũng có khuyết điểm phiền toái, như xác thịt cứng cỏi lại thành gánh nặng, một số cửa ải tu hành, với luyện khí sĩ mà nói có thể mỏng như giấy, dễ dàng vượt qua, với Giao Long lại như tường đá, dù cố đến sứt đầu mẻ trán cũng không qua được.
Chu Hồ không nhịn được lên tiếng giải thích: "Một phương khí hậu nuôi dưỡng một phương người, tiếp nhận hương hỏa thần linh cũng vậy, khi còn sống tính cách thế nào, sau khi chết lập từ, nặn tượng thành thần, cũng sẽ bị ảnh hưởng. Giống như một huyện, ở triều đình có sự khác biệt giữa sự phồn thịnh và suy tàn, dù sao thì bát lớn ăn cơm nhiều. Việc để người tục đạt thành tâm nguyện cũng sẽ mài mòn sơn thủy thần linh."
Ngụy Bá lại ngăn Chu Hồ không để lộ thiên cơ, cười nói: "Linh Cừ đạo hữu, không cần cùng Cảnh Thanh tổ sư tán gẫu những chuyện hương hỏa này."
Chu Hồ gật đầu.
Trần Linh Quân lắc đầu nguầy nguậy: "Không tán gẫu thì không tán gẫu, ai thèm nghe chứ."
Thì ra, vừa rồi Chu Hồ đã quyết định, muốn ở lại Lạc Phách Sơn, đến Hoa Ảnh Phong ở Khiêu Ngư Sơn dựng cỏ tranh ở ẩn, nên đã nói với Ngụy Bá tên hiệu mới của mình, đạo hiệu là Chu Ngải và Linh Cừ. Ngụy Bá nghe dây cung hiểu ý, nói sẽ nói với nha thự quản sự ở Phi Vân Sơn, giúp cô ta biên soạn thân phận, quê quán, dùng một thân phận công vụ quá độ, thông qua "tiến cử" của lễ chế ti Bắc Nhạc chuyển vào gia phả Lạc Phách Sơn, đến khi hộ phòng huyện nha Hòe Hoàng đến kiểm tra sổ sách thì vừa kịp.
Chu Hồ suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy càng ổn thỏa hơn, mà lại nhất cử lưỡng tiện, vừa có được một thân phận quan trường sơn thủy kín đáo, nhận bổng lộc của Phi Vân Sơn, vừa có thể chuyên tâm tu đạo ở Khiêu Ngư Sơn.
Tâm trạng rất tốt, Chu Hồ ma xui quỷ khiến, cười híp mắt, giơ tay xoa đầu tiểu đồng áo xanh.
Khà, Trịnh tiên sinh còn phải gọi một tiếng thế thúc đấy.
Sắc mặt Trần Linh Quân đột ngột thay đổi, vội vàng lách người né tránh, trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có bàn tay mỏng manh đầy lông kia.
Bà dì này, ra vẻ đứng đắn, muốn giở trò mỹ nhân kế với Trần đại gia sao?
Xin lỗi, ta không phải là Trịnh Đại Phong, không phải là loại tay chơi sẵn lòng tương kế tựu kế như Chu ghế đầu!
Chu Hồ cười rút tay về. Vì tâm thần của nàng đã bị tính cách của Sầm Uyên Cơ làm cho nhiễm, nếu chỉ là đại yêu Chu Hồ thuần túy, há có hành động "phù phiếm" như vậy.
Trần Linh Quân cau mày, lộ vẻ khó chịu, nhưng không tiện nổi giận theo kiểu mấy bà nội trợ.
Ngụy Bá chẳng thèm nhìn, chỉ hỏi: “Tiếp theo ngươi có dự định gì?”
Trần Linh Quân trả lời không suy nghĩ: “Theo kế hoạch đã định, tối nay đến chỗ lão đầu bếp ăn cá mè thối. Ngày kia lại đưa hắn đến Thiết Phù giang thần nước phủ mở mang kiến thức, uống chút rượu buổi sớm.”
Ngụy Bá nói: “Kế hoạch dài hơi vậy sao?”
Trần Linh Quân thăm dò hỏi: “Ý ngươi là đang mỉa mai đó hả, Ngụy huynh, hay là ngươi có ý kiến gì khác?”
Ngụy Bá cười khẩy: “Ngươi nói xem?”
“Đùa ngươi thôi mà.”
Trần Linh Quân hừ một tiếng: “Kế hoạch lâu dài thì đương nhiên có chứ, ta đã hẹn với bé Hạt Gạo rồi, quay về sẽ chuẩn bị hành lý, chúng ta cùng đi du ngoạn một chuyến Trung Thổ Thần châu Bạch Đế thành, đến đó xem long môn, xem thác nước Hoàng Hà kia, rốt cuộc xem nó “Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai” như thế nào.”
Ngụy Bá gật đầu: “Có thể thực hiện được.”
Thuần Dương Lữ Nham từng tặng bé Hạt Gạo một tấm thủy phù, đạo nhân tự sáng tạo, đặt tên là “Long Môn”. Người đời sau có phù này, có thể bước qua long môn, trực tiếp tiến vào Hoàng Hà động thiên.
Cá chép vượt long môn, không phí công vô ích.
Cố Xán cũng mời nàng đến đó du ngoạn.
Với hai cơ duyên này, bé Hạt Gạo đi dưới nước ở đó, đúng là thời cơ thích hợp.
Ngụy Bá đột ngột hỏi: “Có phải ngươi tự mình muốn đi chơi, nên mới khuyến khích bé Hạt Gạo ra ngoài cùng không?”
Trần Linh Quân tức giận đấm ngực giậm chân: “Tức chết ta, tức chết ta mất thôi, ta là loại người không ra gì vậy sao?! Ngụy Bá, uổng công ta coi ngươi là bạn tốt mà ngươi lại nói ra những lời vô lương tâm như vậy, từ nay về sau chúng ta Ân Đoạn Nghĩa Tuyệt, không còn là huynh đệ nữa…”
“Ồ?”
Ngụy Bá vẫn giữ vẻ mặt bình thản, lẩm bẩm nói: “Chỉ là không biết tân thần nước Thiết Phù giang, phong thái thế nào, có chịu cùng hảo hữu đồng tâm hiệp lực hay không…”
Trần Linh Quân nhanh như chớp ngồi phịch xuống đất, ôm chặt lấy cẳng chân Ngụy thần quân, gào khóc thảm thiết: “Ngụy huynh, trẻ con nói không nên chấp, hà tất giận chó đánh mèo người bên cạnh.”
Ngụy Bá giật chân ra, vẻ mặt ghét bỏ: “Đứng lên nói chuyện, đường đường Nguyên Anh, ra thể thống gì.”
Trần Linh Quân buông tay, đứng dậy, buồn bã giải thích: “Bé Hạt Gạo cảm thấy chỉ dựa vào ăn uống không thôi thì không ổn lắm, nghĩ đi nghĩ lại, mới xem có thể ra ngoài không, chọn những nơi đang gặp nạn hạn hán, những con sông lớn nhỏ, ta ở trên trời thi triển thủy pháp, nàng sẽ có gan đi dưới nước vài lần, căng chút cảnh giới. Ngụy sơn quân Bắc Nhạc nơi này, nhân tình tốt đẹp, sao có cơ hội như vậy được chứ.”
Ngụy Bá cười mắng một tiếng: “Lại là nịnh nọt.”
Trần Linh Quân tiếp tục: “Xem phong cảnh hùng vĩ ở đó xong, nếu vẫn còn chút tâm tình rảnh rỗi, chúng ta sẽ đi Kinh lão thần tiên Lưu Hà châu xem thử. Dạo gần đây ta có thu thập được chút tư liệu về Lưu Hà châu cùng một vài báo cáo liên quan đến Thanh Cung sơn, chậc, với cái tính tình thấy chuyện bất bình một tiếng hô của ta đây, nếu chỉ có một mình, thì ngược lại chẳng có gì đáng nói, cùng lắm là tự làm tự chịu, nhưng mà mang theo bé Hạt Gạo cùng nhau xông pha giang hồ, ta nhất định phải cẩn trọng hơn. Ban đầu chẳng phải là sợ Kinh lão thần tiên không đáng tin cậy đó sao, mấy lão gia uống rượu vào toàn nói ba hoa, nói thì hiểu. Vỗ ngực thùm thụp như sấm, cái gì cũng ôm vào người, lúc gặp chuyện khó rồi thì chẳng giải quyết được gì.”
Ngụy Bá cười: “Ngươi ngược lại là có tự biết mình đấy.”
Trần Linh Quân ghét nhất cái kiểu ăn nói mỉa mai người khác của Ngụy Dạ Du này, chẳng qua không ở Lạc Phách sơn, nên tạm nhịn hắn một chút.
“Kết quả là sưu tầm được mấy chục bản công báo cũ rích đã hết hạn, ngươi đoán sao, bất ngờ chưa, phát hiện Kinh lão thần tiên lúc trên bàn nhậu vẫn là còn ăn nói nhẹ nhàng, quá khiêm tốn rồi, nào là nếu lỡ có chuyện gì thì cứ báo danh hiệu của ông, ông bên đó quen biết nhiều, trên núi dưới núi đều sẽ nể mặt ông, chắc sẽ không tính toán quá đáng với chúng ta, mấy cái ân oán, khó khăn nhỏ nhỏ trên núi, tự nhiên thành ra hiểu lầm, đánh nhau rồi quen biết... ha, xem công báo xong, mới biết Kinh lão thần tiên ở quê nhà ăn nói rất cứng rắn, làm việc rất bá đạo, uy vọng cực cao, rất được lòng hảo hán đó nha, giống như là trừ tòa Thiên Ngung động thiên kia không quá nể mặt ông thì thôi, cả Lưu Hà châu, từ trên núi xuống dưới núi, ai ai cũng phải giơ ngón tay cái với vị lão thần tiên này!”
Thấy Trần Linh Quân lắc lắc ngón tay cái, Ngụy Bá cười ha hả.
Kinh Khao không có nói như thế, lẽ nào ông lại đi nói trước mặt Trần Thanh Lưu rằng mình ở Lưu Hà châu là một nhân vật ngông cuồng sao?
Ngụy Bá nói: “Ngươi chuyển lời của ta cho Bạch Đăng, bảo hắn đừng có chăm chăm vào mỗi Ngọc Dịch giang nữa, coi chừng quá chén.”
“Còn có việc này hả? Sao ta không biết gì?”
Trần Linh Quân xoa cằm, nói: “Yên tâm đi, ta sẽ nhắn lại, bảo Tăng Thác chú ý chừng mực.”
Khóe mắt Ngụy Bá lóe lên ánh nhìn, quan sát chàng trai áo xanh này, quả nhiên là đối nhân xử thế, chuyện chốn quan trường, có chút tiến bộ rồi.
Bây giờ lại có một ngọn núi nhỏ “dâm từ” không mấy nổi bật, chính là ba huynh đệ từng có phúc cùng hưởng có nạn cùng gánh, cực kỳ trọng nghĩa khí.
Ba người ở Lạc Phách sơn, đã chứng kiến không ít việc đời, tuy nói thực sự không có mấy cảnh kinh hồn động phách, đấu pháp đánh giết lẫn nhau, nhưng qua những lần uống rượu cùng Trần Thanh Lưu, thấy qua Lưu Thập Lục, mang mũ đầu hổ Bạch Dã... những đạo tâm ấy, đều đã được mài dũa vô cùng cứng rắn. Ba người từ đầu đến cuối cùng chung tiến thoái, giúp đỡ lẫn nhau, chẳng lẽ không phải là anh em ruột thịt đã trải qua hoạn nạn mới thấy chân tình hay sao?
Bạch Đăng, xuất thân quý tộc long cung trên đất liền, vừa vinh dự trở thành chính thần sông lớn Thiết Phù giang, tiền nhiệm thần nước Dương Hoa, thân phận hiện giờ vô cùng tôn quý, giới quan trường cũng chú ý đến phong thủy bảo địa. Vì thế Bạch Đăng có thể mạnh mẽ giành được vị trí đó, tuy là bất ngờ, nhưng lại hợp tình hợp lý. Trong triều có người giỏi làm quan, huống chi Bạch Đăng còn có nhiều người “hướng vào trong” hơn nữa.
Tăng Thác những ngày qua đều làm chức tiểu thuyết gia, viết lách kiếm sống, giờ thì đang đợi ở thần nước phủ, làm quân sư đầu chó, chung tay lo việc lớn.
Ái đồ của lão phi thăng Lưu Hà châu Kinh Khao, Ngọc Phác Cảnh Cao Canh, bây giờ ở Kim Phác vương triều, đã là quốc sư quý hiển khách. Cùng Cố Xán chọn nơi đóng đô Toàn Tiêu sơn Phù Dao tông thành hàng xóm láng giềng.
Thần nước phủ Thiết Phù giang và quốc sư phủ Kim Phác vương triều thường xuyên trao đổi thư từ, báo cáo tình hình gần đây, để báo bình an.
Trần Linh Quân nhỏ giọng: “Ta đã nhắc nhở bọn họ rồi, bên ngươi đừng có mang thù nhé, đừng giở trò gì ở Thiết Phù giang.”
Ngụy Bá nói: “Có Cảnh Thanh tổ sư che chắn, Thiết Phù giang còn sợ gì?”
Trần Linh Quân u oán nói: “Lại nói nhảm nữa rồi.”
Ngụy Bá nói: “Đến Trung Thổ Thần châu rồi, nhớ đừng gây chuyện, cũng đừng sợ phiền phức.”
Trần Linh Quân lập tức hớn hở: “Ngươi không nói lời nhảm nữa rồi, Ngụy Dạ Du, ngươi vẫn tốt chán.”
Ngụy Bá nói: “Ước chừng việc mở núi của Lạc Phách sơn, rất nhanh sẽ được đưa ra thảo luận, ngươi có thể cân nhắc bắt đầu rồi đấy.”
Trần Linh Quân nghiêng đầu, ánh mắt không rõ là trong trẻo hay mờ mịt, ngơ ngác nhìn Ngụy Bá.
---- ---- ---- ----
Long Tượng Kiếm Tông gần biển, núi cao chót vót, biển trời giao nhau, mỗi khi thủy triều lên, sóng đánh vào bờ, tung bọt trắng xóa, sóng lớn vọt lên chạm mặt trời trăng.
Sườn núi khắc bốn chữ khí phách “Hải thiên chi hạ”, thủy triều tràn ngập, ào ạt đổ về, như kiếm khí bức người.
Đà Nhan phu nhân vừa đi, Tề Đình Tể ngồi trên chiếu trúc, sắc mặt liền âm trầm, vung tay áo chắn ngang đất trời, mở cửa ra thấy núi, hỏi: “Sao lại thế này?”
Lục Chi không hiểu, hỏi lại: “Chuyện gì?”
Tề Đình Tể nổi giận: “Đại đạo sinh mệnh, lại coi như trò đùa của trẻ con?”
Lục Chi nghi hoặc nói: “Sao lại coi như trò đùa trẻ con?”
Tề Đình Tể đập tay xuống bàn, nói: “Lục Chi!”
Từ khi đến Nam Bà Sa châu theo kiếm khí trường thành, Lục Chi chưa từng thấy Tề Đình Tể thất thố như vậy, trầm mặc giây lát, nói: “Chẳng phải cũng là một kiếm tu Phi Thăng cảnh sao.”
Tề Đình Tể tức đến bật cười: “Tốt tốt tốt, cũng đúng, Lục Chi ngay cả lời lão đại kiếm tiên cũng dám không nghe, hà tất phải để ý đến cái nhìn của một tông chủ phá tông?”
Chắc là thấy buồn cười, Lục Chi khó lắm mới có chút tươi tỉnh, khuyên giải: “Tông chủ, đừng nói lời giận.”
Tề Đình Tể tức đến không nói lên lời, chỉ tay vào Lục Chi.
Học theo Trần ẩn quan kia không lo học điều hay, ngược lại toàn học nói lời vô nghĩa.
Lục Chi đổi chủ đề: “Chuyện chọn địa điểm vẫn thuận lợi chứ?”
Tề Đình Tể bực mình: “Lục đại kiếm tiên lại cam tâm tình nguyện đi lo những chuyện hạt mè đậu xanh thế này?”
Lục Chi trừng mắt: “Họ Tề, tâm tình ta cũng chẳng tốt đẹp gì đâu!”
Tề Đình Tể tức đến suýt chết.
Nhóm kiếm tu mới vào núi, so với nhóm đầu tiên hơn 60 người, lần này ít hơn, chỉ có 32 người.
Bọn họ chủ yếu đến từ các vương triều lớn dưới chân núi ở châu Nam Bà Sa, trong đó có những đứa trẻ năm sáu tuổi đã bộc lộ tư chất rất tốt, cũng có những thiếu niên thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi đã nung đúc ra kiếm mệnh có khí tượng không hề tầm thường.
Gộp lại một chỗ, xấp xỉ vừa tròn một trăm người.
Nhìn tình hình này, có vẻ như cả châu, cả đời người, những mầm non kiếm tiên trẻ tuổi nhất, đều sắp bị Long Tượng Kiếm Tông gọt giũa cho bén nhọn.
Bọn họ tạm thời chưa được ghi tên, chỉ có thể tu hành ở ngoại môn, chủ yếu do Thiệu Vân Nham và Đà Nhan phu nhân chịu trách nhiệm công việc tu đạo. Tu đạo trong núi vài năm, những ai tư chất kém, đặc biệt là tâm tính không tốt, đều sẽ bị trả về, từ đâu đến sẽ về lại đó.
Việc bọn họ có thể ở lại Long Tượng Kiếm Tông hay không, có thể trở thành đệ tử thân truyền của Tề Đình Tể, Lục Chi hay không, chẳng bao lâu nữa, Long Tượng Kiếm Tông sẽ ngồi vững vào vị trí tiên phủ cầm đầu một châu này.
Thiên thời địa lợi nhân hòa đều đầy đủ, Tề Đình Tể liền bắt tay vào chuẩn bị sáng lập hạ tông, lần này một mình đến Phù Diêu châu chính là vì việc đó.
Bên kia vì Cố Xán chọn Toàn Tiêu sơn làm nền, sáng lập Phù Diêu Tông, coi Bạch Đế thành là hạ tông, thêm vào việc Dương Thiên Cổ cũng đã mãn hạn tù được thả ra, rời khỏi rừng công đức, lại lần nữa trấn giữ sau núi, Tề Đình Tể đành phải thay đổi địa điểm, dù sao khoảng cách giữa hai tông môn không nên quá gần, không phải là chuyện “nước giếng không phạm nước sông” là giải quyết được, thiên hạ nơi nào thích hợp để mở đạo tràng, động phủ đều cần có địa bàn, dù sao thì cứ ai đến trước thì được trước, sau này là hấp thụ linh khí đất trời, thu gom khí vận sông núi, đợi đến khi số lượng tiên phủ môn phái trên một châu lục địa nhiều lên, mỗi người chiếm một vùng, coi trọng việc nhân tài mới nổi, chỉ có thể tìm khe cắm kim, tìm một nơi vừa vặn không có trở ngại gọi là địa thế thuận lợi.
Ở Phù Diêu châu chiến sự vô cùng thê thảm đó, Cảnh Thiên Dao Hương Lưu Thuế đã ngã xuống, cho dù còn một vị lão phi thăng Dương Thiên Cổ, Lưu Thuế vẫn xứng đáng là chủ nhà của một châu. Sau khi Tề Đình Tể lên bờ, hai bên gặp mặt, liền chủ động đề nghị Lưu Thuế, người đang là cung phụng ghi danh của Long Tượng Kiếm Tông, cùng đi một đoạn đường.
Việc Lục Chi bế quan, Tề Đình Tể hoàn toàn không lo lắng, một là Lục Chi là tu sĩ, tích lũy đạo lực đã lâu, chứng đạo phi thăng là chuyện đương nhiên, bế quan thành công không có gì đáng ngạc nhiên, không thành công mới là chuyện lạ. Vả lại, ở Hạo Nhiên thiên hạ này, ai dám gây phiền phức cho Lục Chi? Nàng không đi gây sự với ai là tốt rồi.
Hắn, Tề Đình Tể, truyền kiếm ở Kiếm Khí Trường Thành là việc không có ai chịu trách nhiệm giúp hắn, còn Lục Chi trước giờ không coi người Hạo Nhiên ra gì, một mực coi Kiếm Khí Trường Thành là quê nhà, bây giờ ở Hạo Nhiên thiên hạ, ai mà không kính ngưỡng Lục Chi mấy phần, đặc biệt là những nữ tu luyện khí sĩ kia, chỉ cần nhắc đến Lục Chi đều sẽ tinh thần phấn chấn, bọn họ chỉ tiếc nuối một điều, kiếm tiên Lục không thích khắc chữ.
Nói câu khó nghe, nếu Tề Đình Tể sinh oán hận riêng, giết chết một tu sĩ đỉnh núi nào đó, mấy vị quản sự của Văn Miếu Trung Thổ cũng sẽ không nói đỡ cho hắn, nhiều nhất chỉ là không thiên vị, theo lẽ công bằng mà làm. Nhưng nếu đổi lại là Lục Chi, lão tú tài có quản không? Đoán chừng ngay cả á thánh cũng sẽ giúp nàng nói vài câu, thậm chí lễ thánh cũng có khả năng mở miệng.
Tề Đình Tể hỏi: "Lục chưởng giáo thật sự đã nói, việc đổi hai phúc địa là lựa chọn tốt nhất?"
Lục Chi gật đầu: "Lục Trầm nói là đã nói, nhưng có phải là lời nói đùa hay không, ta không chắc. Tông chủ nghe qua thì thôi."
Tề Đình Tể nói: "Đã đàm phán ổn thỏa với Lưu Thuế, ta sẽ đích thân chuyển dời phúc địa, đổi phúc địa theo Cảnh Thiên Dao."
Hơi ngừng lại, Tề Đình Tể hỏi: "Ngươi có biết lai lịch thật sự của tổ núi Cảnh Thiên Dao kia không?"
Lục Chi lắc đầu: "Ta làm sao biết được những chuyện bí mật bát nháo của Hạo Nhiên đó."
Tề Đình Tể muốn nói lại thôi.
Lục Chi nhíu mày: "Việc đổi phúc địa, Lưu Thuế ra giá rất cao, muốn dùng tiền sửa sang lại tổ núi, nên bên chúng ta khá khó khăn? Lần du lịch Man Hoang trước, ta còn dư chút tiền, có đủ để bù vào chỗ thiếu không?"
Tề Đình Tể im lặng bật cười, lắc đầu nói: "Không liên quan đến chuyện này, là hai chuyện khác nhau. Lưu Thuế là người thẳng thắn, không hề tham tài."
Lục Chi càng nghi hoặc, trực tiếp hỏi: "Tên này muốn kết đạo lữ với ta sao?"
Tề Đình Tể không nhịn được cười, liên tục khoát tay: "Lưu Thuế thuộc loại có tặc tâm mà không có tặc gan, tuyệt đối không dám mở miệng."
Nói thật lòng, Lưu Thuế quả thực ngưỡng mộ Lục Chi, nhưng mà Lưu Thuế nào dám chủ động tìm kiếm cái chết, Tề Đình Tể càng không dám làm Nguyệt lão cho việc này.
Tổ núi tông môn của Cảnh Thiên Dao Hương tên là Bích Tiêu sơn.
Hạ tông là một vùng đất thuộc Lưu Hà châu, ôm trọn một trong ba mươi sáu tiểu động thiên, Bạch Từ Động Thiên.
Lần nghị sự ở Văn Miếu trước, căn cứ vào công lao chiến đấu, Văn Miếu đưa ra bốn phúc địa, trừ Long Tượng Kiếm Tông ra, còn có Cảnh Thiên Dao Hương của Lưu Thuế, Lão Long Thành ở Bảo Bình châu và Ngọc Khuê Tông ở Đồng Diệp châu. Phẩm trật phúc địa không chênh lệch nhau nhiều, lần lượt là Thanh Nghê, Huyền Cung, Song Lý và Phù Nghị.
Khai sơn tổ sư của Cảnh Thiên Dao Hương là một dã tu có biệt hiệu là “Nhiều Bảo Đạo Nhân”, người đương thời không hề biết ông ta vốn là yêu tộc. Đạo nhân này nổi tiếng với nhiều pháp bảo, cuộc đời không có sở thích gì, chỉ thích rượu như mạng. Thời gian lâu trước kia, ông ta giữ một đỉnh núi trơ trọi, đến khi gần cuối đời mới thu nhận một đồ đệ vô danh, truyền lại cái túi đầy ắp bảo vật kia.
Cứ thế, Cảnh Thiên Dao Hương ở Phù Diêu châu mới khai chi tán diệp.
Sau đại chiến, Bích Tiêu Sơn dù đã tan hoang, chỉ còn trên danh nghĩa. Nhưng dù tốt dù xấu vẫn còn chỗ để dùng tiền vá víu, sẽ có một ngày khôi phục lại hình dáng cũ.
Trước đây Tề Đình Tể chỉ suy đoán đôi chút, đến lần này cùng Lưu Thuế đi Phù Diêu châu, nghe một phen thẳng thắn thành thật của Lưu Thuế mới nghiệm chứng được suy đoán của Tề Đình Tể, đúng như dự đoán, Bích Tiêu Sơn của Lưu Thuế có cảnh ngộ tương tự với Kinh Khao Thanh Cung Sơn ở Lưu Hà châu.
Chính là Bích Tiêu động chủ từng bị Lạc Bảo, sau này là Thái Châu Đạo Nhân, lại về sau là quán chủ đạo quán Đông Hải.
Khi đó Lưu Thuế vẻ mặt hoảng hốt: "Dù sao cũng phải tìm người để xin xác nhận, mới có thể an tâm được."
Cho dù người ngang ngạnh như Lưu Thuế, vẫn không dám chủ động đi tìm vị lão quan chủ kia, quả thực là không có lòng can đảm và hiểu biết này.
Lục Chi nghe được những chuyện bí mật trên núi này, nói: "Mấy chuyện truyền lời như thế này, ngươi trực tiếp hỏi ẩn quan là được rồi, tùy tùng của hắn, kiếm tu tiểu Mạch, có vẻ rất hợp ý với Bích Tiêu động chủ."
Tề Đình Tể sảng khoái nói: "Ta sợ ẩn quan đại nhân thừa cơ lừa gạt."
Việc Long Tượng Kiếm Tông “cắt râu” mấy người kiếm tu, Tề Đình Tể không tin Trần Bình An không mang thù.
Lục Chi đột nhiên bật cười: "Lưu Thuế tìm kiếm Tề Đình Tể, Tề Đình Tể tìm kiếm Lục Chi, Lục Chi tìm kiếm ẩn quan, ẩn quan tìm kiếm tiểu Mạch, tiểu Mạch tìm kiếm Bích Tiêu động chủ? Sao lại vòng vo thế này, có cần vậy không?"
Bị Lục Chi nói vậy, Tề Đình Tể cũng thấy buồn cười.
"Việc này, ta sẽ giải thích đại khái cho ẩn quan, còn việc ông ta có muốn giúp hay không, có ra tay thêm hay không, ta đều không quản."
Tề Đình Tể gật đầu: "Thế là đủ rồi."
Lục Chi ra lệnh tiễn khách: "Tông chủ còn việc gì muốn hỏi nữa sao?"
Tề Đình Tể lắc đầu, chuẩn bị đứng dậy rời đi, chợt nhớ ra, hỏi: "Trước khi bế quan, ngươi đã lẻn đến Toàn Tiêu sơn, thấy Bạch Cảnh của Man Hoang và Liễu Húc ở sông Loa Mã chưa?"
Lục Chi hỏi ngược lại: "Tông chủ muốn gọt giũa kiếm thuật theo Bạch Cảnh sao?"
Tề Đình Tể lắc đầu: "Không cần thiết."
Cái tên yêu thích trắng trợn cướp đoạt đạo hiệu Bạch Cảnh kia, có thể xem như một nửa tổ sư của dã tu ở núi đầm đời sau được không?
Tề Đình Tể do dự một chút rồi hỏi: "Trịnh tiên sinh đã trò chuyện gì với ngươi?"
Lục Chi cười nói: "Các ngươi, ai nấy đều để ý đến Trịnh Cư Trung vậy sao? Đà Nhan thì hỏi quanh co, Thiệu Vân Nham thì cẩn thận từng ly từng tí dò hỏi, ngay cả mấy vị tiền bối kiếm tu cũng rất tò mò xem ta đã nói gì với Trịnh Cư Trung."
Tề Đình Tể không biết phải nói sao: "Không phải là không yên tâm, chỉ là hiếu kỳ thôi. Trong chuyện này, ta cũng chẳng hơn gì họ."
Vốn muốn nhắc nhở Lục Chi đừng gọi thẳng tên húy của Trịnh Cư Trung, hắn nghĩ ngợi một lúc, rồi thôi.
Lục Chi không nhịn được cười nói: "Thực ra Trịnh Cư Trung chỉ hỏi về phong thổ nhân tình ở Kiếm Khí Trường Thành, khá lặt vặt, ta thực sự lười nói đi nói lại mấy chuyện tầm phào, hay là ta viết thành quyển sổ, ghi lại toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện, các ngươi tự mình xem được không?"
Tề Đình Tể im lặng, không bình luận.
Hắn đứng dậy rời khỏi chòi nghỉ tạm được dựng tạm thời, Đà Nhan phu nhân trồng rất nhiều cây mơ trong núi, sinh trưởng rất tốt.
Đà Nhan phu nhân vốn là tinh cây mơ, khí hậu của Long Tượng Kiếm Tông cũng tốt, thêm vào đó, Lục chưởng giáo còn tặng nàng hai câu nói hay, càng là mấu chốt.
Có lẽ đến khi mơ ra trái, cũng là lúc Đà Nhan phu nhân phá cảnh, bước chân vào hàng tiên.
Dưới chân núi Lạc Phách, Tiên Úy cất tiếng hát khúc tình ca, khi dứt bài, hắn mới phát hiện có một thính giả, một người đứng xem.
Đó là vị thư sinh trung niên cùng Trịnh tiên sinh đi thám sơn, hắn ngồi trên bậc thềm đá dưới chân núi.
Dù không có tiếng trống da cá hay ống tiêu phụ họa, giọng hát vẫn du dương.
Tiên Úy hơi xấu hổ, bèn tùy ý kiếm cớ nói chuyện: "Sao Lưu tiên sinh không cùng Lục đạo hữu lên xuống núi?"
Lưu Hưởng cười đáp: "Thực ra Lục Thần cũng không có xuống núi, mà là trở về Thiên Đô phong tiếp tục tu luyện. Hắn nói lần này lên núi có lẽ cơ duyên đã tới, hoặc linh cảm đột ngột mà ngộ ra được chút điều, nên sau này có lẽ sẽ thường xuyên đến quấy rầy núi này, hấp thụ chút tiên khí."
Tiên Úy gật đầu nói: "Bà con xa không bằng láng giềng gần, nên thường xuyên qua lại mới phải."
Lưu Hưởng tiếp lời: "Lục Thần nhờ ta nhắn với đạo trưởng Tiên Úy, khi nào rảnh hãy ghé Thiên Đô phong chơi."
Tiên Úy gật đầu: "Có dịp nhất định sẽ đến."
Nói vài câu khách sáo.
Giống như mấy câu "lần sau ta mời" trên bàn rượu, kiểu "thân thiết" qua loa.
Tiên Úy giờ phải ở đây trông cửa, hễ rảnh liền phải sang Hương Hỏa sơn lo liệu, nào có thời gian nhàn rỗi mà đi dạo chơi đỉnh núi nhà khác.
Hơn nữa, đến thăm Thiên Đô phong, là lần đầu ra mắt, không lẽ lại đi tay không?
Huống hồ, Lục Thần lại là chủ nhân của Lục thị Âm Dương gia, tu sĩ công đức viên mãn trong truyền thuyết, người ta là thần tiên lão làng khách sáo vậy thôi, gọi là lễ nghi, ngươi lại cho là thật, chẳng lịch sự tí nào? Vậy là ngốc nghếch rồi, thiếu tinh tế.
Lục Thần tất nhiên không dám chủ động mời vị đạo sĩ kia đến Thiên Đô phong làm khách.
Chỉ là Lưu Hưởng thấy hắn đáng thương, lại có chuyện mượn sách, mới khó khăn phá lệ giúp đỡ một phen.
Lưu Hưởng cười hỏi: "Đạo trưởng Tiên Úy, xin mạn phép thỉnh giáo một chuyện, công đức viên mãn là như thế nào?"
Tiên Úy lập tức căng thẳng, chẳng hay đây là kẻ ăn no rửng mỡ, muốn cân thử xem Lạc Phách sơn có bao nhiêu cân lượng? Hay là đang cố ý thăm dò, nhìn thấu thân phận giả mạo đạo sĩ của mình?
--- --- --- --- Gần Long Tượng kiếm tông, trên biển có một con thuyền lẻ loi, một lão lái đò đang ngồi xổm ở đuôi thuyền, hầm một nồi cá biển đậu phụ, bốc khói nghi ngút.
Đằng mũi thuyền, một thiếu nữ trẻ tuổi, dáng dấp yểu điệu. Nàng ngước mắt nhìn ngọn núi xa xa bên kia.
Lão lái đò có đạo hiệu Tiên Tra, danh chấn một thời Cố Thanh Tung. Thiếu nữ tên là Trình Tam Thải, tạm thời chưa có đạo hiệu.
Trình Tam Thải hỏi: "Đến đây làm gì? Trước kia mắng Tề Đình Tể chưa đã, lại tới chắn cửa mắng?"
Lão lái đò nói: "Tiểu cô nương nhà ai, sao lại ăn nói thiếu đứng đắn thế."
Thiếu nữ nghênh ngang nói: "Học theo ngươi thôi."
Tiên Tra nói: "Các ngươi Giao Long, muốn luyện thành hình người rất khó khăn, phải biết trân trọng. Cho ngươi một cơ duyên tiên gia, theo Lục Chi bái sư học kiếm thuật đi."
"Nhìn xem Khương thị rừng mây Bảo Bình châu kia, cũng là trọc phú giàu nứt đố đổ vách, sao ngươi lại nhẫn tâm cự tuyệt thành ý của họ?"
"Còn nữa, trước kia ở hải ngoại Bắc Câu Lô châu, ngẫu nhiên gặp sư đệ Tào của ta, người không tệ, tại sao ngươi vẫn không chịu bái sư?"
Thiếu nữ nghe đến đây, mày mắt nhướng lên, nói: "Không có duyên mắt, đối phương có cảnh giới cao hơn nữa, cầu ta bái sư ta cũng không chịu. Nếu vừa mắt, ta lập tức bái đầu, nằm bẹp dí dưới đất không đứng dậy, cầu hắn nhận ta làm đồ đệ, dù đánh chửi ra sao, dù đập vỡ đầu chảy máu, đuổi ta cũng không đi, mười năm trăm năm, cũng phải cầu cho được đối phương thay đổi thái độ, mới bằng lòng buông tha."
Tiên Tra nghi hoặc: "Cái này không chịu, cái kia cũng không, vì sao không trực tiếp đến Lạc Phách sơn tìm cái tên tiểu tử kia?"
Đã có duyên phận, lẽ ra phải chạm mặt, làm sư đồ cũng tốt, đến Lạc Phách sơn đặt chân cũng được, đều là chuyện nên làm.
Nàng im lặng một lát, ủy khuất nói: "Ta rất sợ hắn."
Tiên Tra cười: "Không ngờ ngươi lại biết sợ người."
Ngẩng đầu nhìn Long Tượng kiếm tông, sư phụ hắn đã từng đến đây.
Trình Tam Thải hỏi: "Bỏ mặc ta cho Lục Chi, ngươi định đi làm gì?"
Tiên Tra nhỏ giọng đáp: "Giải quyết xong chuyện ở đây, ta sẽ đi tìm sư phụ."
Phù Diêu châu.
Năm xưa hưng thịnh, Bích Tiêu sơn, đúng như cổ thư miêu tả, theo sườn núi vươn lên, ánh vàng chói lọi, từ lưng chừng núi trở xuống, toàn một màu xanh mướt.
Lưu Thuế đang ở trong đình nghỉ mát trên sườn núi, tiếp đón nồng hậu một vị khách không mời mà đến, một đạo sĩ trẻ tuổi tự xưng Từ Tục Duyên.
Huyền Đô quan.
Một số đạo sĩ không mặc đạo bào chính quy của Huyền Đô quan, người thì xách bô, kẻ cầm chổi, có người lại đeo chìa khóa bên hông.
Có người làm công ngắn hạn, có kẻ làm thuê dài ngày, từ khắp nơi tụ họp về đây. Họ vào đạo quán làm việc lặt vặt, mỗi người có một "Đạo linh", đủ các loại phong cảnh, chuyện xưa, thân phận, bối cảnh, ở đây đều chẳng đáng nhắc đến.
Yến béo múp nói họ có thể ai về nhà nấy, nhóm đạo sĩ tạp dịch bỗng chốc buồn vui lẫn lộn.
Thuyền đêm.
Trên chiếc thuyền ở bến Ngư Lân Vân Nham quốc Đồng Diệp châu, ở con đò ngang của Thanh Bình kiếm tông, Hỏa Long chân nhân tự xưng "thanh niên vừa vào nghề mười bốn cảnh" đang cùng Bùi Tiền, Tạ cẩu và Phùng Tuyết Đào trò chuyện về mạnh yếu khi phi thăng và về cảnh tượng mười bốn cảnh.
Bùi Tiền lúc đó còn hơi kỳ quái, lão chân nhân vì sao lại để Tạ cẩu sau tiểu Mạch tiên sinh, rồi lại đặt cạnh Triệu thiên sư Long Hổ sơn, Diêu Thanh "nhã tướng". Lão chân nhân cũng kể về vài chuyện "ngoại lệ" của những người ở cảnh giới cao, tỉ như chuôi phi kiếm bản mệnh Lục Chi mãi chưa lộ diện, chỉ cần một câu nói liền khiến Bùi Tiền hiểu rõ được giá trị của nó, một thứ mà tu sĩ mười bốn cảnh đều phải suy nghĩ thật kỹ mới dám hỏi đến.
Lão tú tài bỗng cau mày, thở dài một tiếng nặng nề.
Từ ngữ nhân gian ngàn vạn, tựa như "Đắc ý" chỉ có một mình Bạch Dã.
"Tiêu dao" là của ngươi, Lục Trầm.
Kết cục của Ngô Sương Hàng vừa mới tung ra bốn thanh kiếm phỏng cổ trên di chỉ chiến trường.
Thôi Đông Sơn nhìn sang lão Trịnh kia.
Tên ma đầu tự tung tự tác ở bên ngoài giáo hóa Thanh Minh thiên hạ kia, đã từng chủ động hạ mình đến Bạch Đế thành, tìm gặp Trịnh Cư Trung.
Cũng tại Bạch Đế thành, Trịnh Cư Trung cùng Dư Đẩu, từng có một trận tỉ thí đạo pháp không ai chứng kiến.
Thôi Đông Sơn hỏi trong lòng: "Hắn không chịu hợp tác với nó?"
Trịnh Cư Trung lắc đầu.
"Còn nữa, cái tên họ Dư kia, lực sát thương rốt cuộc cao đến mức nào? Thật sự vô địch sao?"
Trịnh Cư Trung cười lảng tránh.
Man Hoang thiên hạ, phúc địa.
Đêm đen mịt mù, không trăng không sao.
Một đạo sĩ trẻ tuổi đội mũ hoa sen, thân hình to lớn như ngọn núi, đỉnh trời đạp đất.
Hắn từ trên trời giáng xuống, ngồi xếp bằng, cắm rễ xuống đất.
Đạo sĩ tựa như ngồi trên đất thành Phật.
Trăng sáng lặn rồi, tới nhân gian, luyện ngụy mười lăm cảnh ngoại ma.
Nửa mặt đạo sĩ dần nhắm lại, nửa còn lại hóa ra muôn hình vạn trạng.
Cứ như viết một cuốn sách, tên 《 Tiêu Dao Du 》.
Bạn cần đăng nhập để bình luận