Kiếm Lai

Chương 1042: Cái này tên không sai

Chương 1042: Cái tên này không sai, Trần Bình An đi ra khỏi tổ trạch ở ngõ hẻm Nê Bình cùng huyện thành Hòe Hoàng, mang theo tiểu Mạch cùng nhau đi bộ về hướng ngọn núi cao nhất phía Tây, núi Bắc Nhạc Phi Vân.
Đến chân núi, khách hành hương tấp nập không ngớt, xe ngựa như nước. Bên này còn có chợ chuyên buôn bán thổ sản, thảo dược vùng núi. Đồ vật tự nhiên đều là thật, thổ sản núi làm sao mà giả được, chỉ là giá cả khó mà thỏa thuận. Khách hành hương bản địa Xử Châu sẽ không dừng chân ở đây, một mạch đi thẳng lên núi thắp hương, cầu tài, cầu duyên, cầu bình an. Trong núi đều có chỗ đi cả, người hiền nam tín nữ quê khác không ít kẻ tiêu tiền oan ở chỗ này. Cũng trách họ không được, thật sự là mấy người bày hàng rong ở ven đường lên núi kia, một người giỏi ăn nói hơn một người. Không phải là phục linh đào từ phía sau núi Phi Vân, thì là gỗ sét đánh chặt từ đỉnh núi Ngao Đầu. Chỉ cần để trong nhà là đuổi được quỷ trừ tà, không thì cũng là linh chi từ núi Tiên Thảo. Núi Tiên Thảo, chắc nghe nói rồi chứ? Là một trong những ngọn núi nhỏ của dãy Lạc Phách đấy, khách quan muốn hỏi vì sao người khác không dám đến, còn ta lại đào được linh chi? Hỏi hay lắm! Khéo sao, ta quen một sơn chủ tên Trần Bình An, hồi xưa hay tới nhà chúc tết ấy. Quan hệ của ta với hắn không hề tầm thường, nếu mà gặp ta ở đường huyện bên kia, hắn phải gọi một tiếng "đại bá", hàng năm ba mươi tết cơm tối, tiểu tử đó trên bàn còn mời ta không ít rượu đâu. Không tin à? Ta có thể đối chất với Trần Bình An, chỉ cần ngài chịu phí đi đường thôi, đến Lạc Phách sơn, xem hắn dám không dám lộ mặt, xem có gọi ta một tiếng đại bá, có nhận người quen này không…
Trần Bình An hai tay lồng trong tay áo, ngồi xổm ở ven đường, nghe đến nước bọt cũng có vị, liên tục gật đầu. Tên kia thấy có người hưởng ứng, liền tươi cười nhìn Trần Bình An.
Tiểu Mạch đầu đội mũ vàng, chân đi giày xanh, dùng giọng nói Hạt Gạo nhỏ nhẹ than: “Nghe mà thấy não đau quá”.
Ngụy Bá thi triển phép che mắt xuất hiện bên cạnh hai người, cười hỏi: "Hai người các ngươi sao mà nhàn hạ thế?"
Trần Bình An đứng dậy, dùng giọng nói trong lòng đáp: "Vừa rồi ở nhà Tống Tập Tân, ta tìm được một mảnh sứ bản mệnh, căn cứ theo mảnh vỡ này lớn nhỏ, phỏng chừng chỉ còn thiếu một mảnh cuối cùng thôi, tạm thời vẫn chưa có manh mối gì cả.”
Ngụy Bá chắp tay cười: "Chúc mừng, chúc mừng."
Trần Bình An đau đầu nói: "Còn thiếu đúng một mảnh."
Ngụy Bá hỏi: "Đã chỉ còn thiếu một mảnh sứ vỡ cuối cùng rồi, trong lòng ngươi không có chút cảm ứng nào sao?"
Trần Bình An lắc đầu: "Quái là quái ở chỗ đó, đã từng có chút, bây giờ lại hoàn toàn mất hết manh mối."
Trước kia khi còn mượn đạo pháp của Lục Trầm, có vẻ như còn gần gũi, trả lại tu vi mười bốn cảnh xong, cái cảm giác mơ hồ dắt mối kia liền biến mất không còn.
Chẳng lẽ mảnh sứ vỡ cuối cùng lại ở Thanh Minh thiên hạ sao?
Vấn đề là Lục Trầm xác thực chưa từng làm chuyện đó, Trần Bình An cũng tin trưởng giáo Lục sẽ không làm loại chuyện khuất tất này. Vậy thì ai đã mang đến Thanh Minh thiên hạ?
Trần Bình An cười nói: “Không nói chuyện này nữa, chuyện thần hiệu, Ngụy sơn quân nghĩ kỹ chưa?”
“Uống rượu bàn xong việc này.”
Ngụy Bá không đưa bọn họ lên núi mà đến một quán rượu ở “thị trấn nhỏ” chân núi, là của Hoàng nhị nương ở trấn nhỏ mở, nàng thuê người trông cửa hàng, xem như chi nhánh. Con trai nàng, tên Bạch Thương, là một thần đồng được công nhận, một mầm đọc sách chính hiệu. Đã từng đọc mấy năm ở học thục Trần gia xây ở Long Vĩ Khê, giờ đã có chút danh tiếng, đi nơi khác vác sách cầu học. Sau này tiền đồ rất sáng, không chừng mấy năm nữa lại đi kinh thành thi, quay người lại thành một quan lão gia rồi. Giàu có như Hoàng nhị nương, coi như là hết khổ. Chỉ là những năm này nàng không có ý tìm đàn ông, dân địa phương nói mấy người đàn ông goá bụa bị phụ nữ gạ gẫm gọi là "tục huyền". Hồi trước, mấy gã tửu quỷ đều thấy Trịnh Đại Phong ở cửa lớn phía Đông có cơ hội, ai cũng biết lúc Trịnh Đại Phong ghi nợ uống rượu, đừng nghe miệng Hoàng nhị nương chanh chua thế nào, chỉ cần nhìn trong mắt phụ nhân có ánh sáng rực rỡ là biết. Chỉ là kéo dài bao năm rồi mà vẫn không có động tĩnh, trai chưa vợ, gái chưa chồng, chẳng phải là cứ làm chậm trễ nhau thôi sao?
Hôm nay Hoàng nhị nương đích thân ra trông nom cửa hàng rượu. Ngụy Bá chọn một bàn, theo lão phụ nhân bán rượu hỏi ba cân rượu ngon nhất, khẽ cười nói: “Từ lúc biết Trịnh Đại Phong về quê, nàng hay ra đây. Gián tiếp giúp sơn quân phủ giảm bớt nhiều rượu ngon, cả công cả tư, về tình về lý, ta đều phải chiếu cố làm ăn của bên này. Tiểu Mạch tiên sinh, lát nữa làm phiền ngươi thanh toán nhé, ta sợ Trần sơn chủ mượn cớ đi vệ sinh, đi một lát đã mất dạng rồi.”
Tiểu Mạch vừa gật đầu đồng ý vừa giải thích: “Đây là Ngụy huynh hiểu lầm rồi, công tử nhà ta hào sảng khi uống rượu trên bàn, trả tiền càng sòng phẳng.”
Ngụy Bá cười nói: “Ồ? Ta sao chỉ nghe nói nhị chưởng quỹ giỏi kiếm khí tràng thành, tài mời rượu cao siêu chứ chưa thấy trả tiền bao giờ?”
Trần Bình An cười cười, tự rót nửa bát rượu, nhấp môi rồi thản nhiên nói: "Cũng không phải là chưa từng ghi nợ, vụng trộm phá lệ hai lần thôi."
Chỉ có hai lần ngoại lệ đó, về sau thì quán rượu có muốn ai nợ cũng không có cơ hội.
Bát rượu, bàn rượu, cùng rượu ở quán rượu nhỏ vẫn luôn ở đó.
Trần Bình An chủ động chuyển chủ đề, hỏi: "Thần hiệu không phải Dạ Du sao?"
Ngụy Bá đáp: "Không phải Dạ Du, ta định tự đặt thần hiệu Linh Đàm. Còn về quyển sách kia, ta bổ sung thêm hơn ba vạn chữ rồi, ký tên thì thôi, hôm nay trên bàn rượu, ngươi phải theo ta đảm bảo việc này thì ta mới đưa sách cho ngươi, không thì sau này bạn bè không làm được nữa đâu, Trần Bình An, ngươi đừng tưởng ta nói đùa, ta đang rất nghiêm túc đấy."
Trần Bình An gật đầu: "Ngụy sơn quân là quan lớn, ta không dám không nghe theo."
Ngụy Bá trợn mắt: "Không phải nói đùa đấy chứ?"
Trần Bình An vội nâng chén rượu: “Núi Phi Vân còn chưa được văn miếu phong thần, tặng cho Ngụy sơn quân thần hiệu đâu mà ngươi đã khó tính vậy rồi, sau này thì còn gì nữa, ta thân thích nghèo hèn này còn dám qua lại không?”
Tiểu Mạch gật đầu theo, cũng nâng chén rượu, không nói nửa câu vô nghĩa, cạn chén rồi mới nói: "Giàu sang đừng quên nhau, Ngụy sơn quân không nên như vậy.”
Ngụy Bá bưng chén rượu, cụng chén với Trần Bình An, quay sang nhìn tiểu Mạch, đầy vẻ không biết làm sao: "Tiểu Mạch, ngươi đừng có học cái thói này của hắn, tửu lượng tốt nhưng rượu phẩm kém."
Trên bàn không khuyên giải rượu là không xem người ta làm bạn, tình cảm chưa tới. Uống rượu cứ như uống nước lã. Ngươi không kính rượu ta, là không xem ta ra gì. Nghe mà xem, có ai nói vậy không hả?
Trần Bình An làm như không nghe thấy, chỉ thầm đọc hai chữ "Linh Đàm".
Theo cách chiết tự, linh đầm mang ý chỉ chất nhờn trời ban, có thể dùng để ví von một nước đức chính.
Ngụy Bá trước khi làm thổ địa công núi Kỳ Đôn, từng là sơn quân Đại Nhạc quốc của vương triều Thần Thủy cổ Thục địa giới.
Thần hiệu "Linh Đàm" có đôi phần nhớ quê cũ, tình bạn cũ. Tuy không phải nói có điều gì kiêng kỵ quan trường sông núi, nhưng với Ngụy Bá mà nói, có lợi cũng có hại. Thật ra, không bằng loại "Dạ Du" trăm lợi không một hại kia. Thân là Bắc Nhạc sơn quân một châu, thần hiệu lại liên quan đến cam lâm vũ lộ. Và nếu Ngụy Bá lựa chọn thần hiệu này thì xem như là trói chặt với Tống thị Đại Ly, dù sao nửa bên sơn hà một châu cũng đều là quốc thổ Đại Ly, cái gọi là đức chính là muốn nói nếu Đại Ly về sau thái bình thịnh thế, chính trị trong sạch thì Ngụy Bá sẽ được hưởng lợi, nhưng nếu Tống thị tương lai gặp hoàng đế hồ đồ, triều cương bất chính thì kim thân thuần túy như Ngụy Bá sẽ chịu ảnh hưởng ít nhiều.
Thế nên, Trần Bình An lại lần nữa hỏi: "Nghĩ kỹ rồi chứ?"
Ngụy Bá đáp: "Thân là sơn quân, thần hiệu có được như nước, chẳng phải vẹn cả đôi đường."
Trần Bình An cười nói: "Ngụy sơn quân nếu đã giải thích vậy, cũng có mấy phần đạo lý."
Ngụy Bá đã quyết tâm, Trần Bình An liền không nói thêm nữa, cụng bát rượu, mỗi người uống hết rượu trong bát.
Trần Bình An nói: "Hoàng đế bệ hạ sẽ cảm thấy rất bất ngờ, vui mừng, ừ, là niềm vui ngoài ý muốn. Sẽ cảm thấy nhiều năm tin tưởng và nâng đỡ Phi Vân sơn, không có lãng phí."
Ngụy Bá cười nói: "Nói thẳng ra là bệ hạ may mắn không nuôi ra một con chó sói vong ân bội nghĩa phải không?"
Trần Bình An oán trách: “Nói thế khó nghe quá đấy, đừng có tự dèm pha mình như thế, mau tự phạt một bát, cho đầy vào đi."
Ngụy Bá nhìn về phía Tiểu Mạch: "Tài mời rượu của công tử nhà ngươi thế nào? Ta hiểu lầm hắn à?” Tiểu Mạch không nói hai lời, tự mình uống cạn một bát trước, "Lời công tử nói, mời rượu là mời rượu, có lý cũng có lý."
Ngụy Bá tặc lưỡi nói: "Trần sơn chủ, tùy tùng như vậy, cho ta cũng tìm một cái được không?"
Trần Bình An nhấp một ngụm rượu, thử trượt một tiếng, "Có một không hai, đừng có mà mơ."
Tiểu Mạch nghe vậy cao hứng, liền muốn học Trịnh Đại Phong, cụng ly với công tử nhà mình một cái, kết quả vừa định lên giọng thì bị ánh mắt Trần Bình An ra hiệu đừng nội chiến, Tiểu Mạch liền lặng lẽ chuyển chén rượu, hướng về phía Ngụy Bá, "Ta cụng một cái trước, Ngụy sơn quân có cụng không, cụng rồi muốn uống bao nhiêu tùy ý, có dám cạn một hơi không, cứ nhìn tình nghĩa anh em của chúng ta sâu cạn thế nào."
Ngụy Bá tức giận không đánh vào đâu, "Tốt, hai người các ngươi đây là kết bè lũ đến đập quán đúng không, quên mất nơi này là địa bàn của ai hả?"
Trần Bình An lắc lắc tay, ra hiệu Ngụy Bá đừng lề mề, uống rượu thôi mà, nói nhảm lắm thế.
Ngụy Bá tức cười nói: "Tiểu Mạch, ta không khách khí với ngươi đấy, hôm nay cứ để lời ở đây, ngươi khuyên ta một chén rượu, ta đều uống, ngược lại mỗi một lần uống, tình nghĩa hai ta cạn bớt một phần."
Tiểu Mạch nhất thời có chút lúng túng.
Trần Bình An cười nói: "Sợ gì, tình nghĩa hai người các ngươi sâu như biển, muốn uống cạn ly, phải uống sập mấy quán rượu mới được, Ngụy sơn quân đây là đang dùng kế khích tướng đấy."
Ngụy Bá nhất thời không nói nên lời, đành phải giơ hai tay lên, ôm quyền xin tha thứ.
Trần Bình An lấy tiếng lòng hỏi: "Tề đò trường xuân hầu Dương Hoa bây giờ, nàng có đúng là xuất thân tương tự ngươi, thuộc về một vị thần linh nào đó của Thần Thủy quốc cũ chuyển thế không?"
Ngụy Bá cười mà không đáp lời.
Trần Bình An liền không hỏi thêm gì nữa.
Ngụy Bá tặc lưỡi nói: "Trần đại gia nhà các ngươi giỏi đấy, mình uống rượu không đã, mang theo mấy bạn bè đến chân núi này dạo chơi, liền ở đây uống bữa rượu sớm, chỉ thiếu mỗi việc căng cổ họng lên bảo ta lộ mặt ra giúp đỡ đãi khách."
Tiểu đồng áo xanh nghênh ngang mang theo ba người bạn, một vị người chém rồng mười bốn cảnh, một vị Phi Thăng cảnh Lưu Hà châu, một kiếm tiên Ngọc Phác cảnh, rõ ràng là đến khoe khoang với Ngụy Bá hắn.
Trần Bình An cười nói: "Ai bảo năm đó ngươi để hắn ăn chè đóng cửa mấy trận, trong lòng nghẹn cong hết cả lên rồi, bất quá nhất định phải nói rõ một chút với ngươi, tin hay không tùy ngươi, Cảnh Thanh ở chỗ ta, hắn chưa từng nói nửa câu không tốt về ngươi, nửa câu oán giận cũng không có, mở miệng ra, toàn là những lời tốt đẹp, ngươi không biết bộ dạng đó, rõ ràng mình đầy ấm ức, nhưng vẫn cố chấp cắn răng nói tốt về ngươi, thật khó cho hắn rồi."
Ngụy Bá hơi bất ngờ, còn tưởng rằng Trần Linh Quân cái con rùa rụt cổ kia sẽ ở chỗ lão gia nhà hắn, chỉ toàn ấm ức, nói xấu hắn một bụng.
Tiểu Mạch gật đầu nói: "Cảnh Thanh ở Lạc Phách sơn, nói với ta cũng vậy, chưa từng nói Ngụy sơn quân không tốt, chỉ nói hai người là bạn bè nhiều năm, quả thực như anh em ruột thất lạc lâu năm gặp lại, tình cảm rất tốt."
Ngụy Bá xoa xoa cằm, hơi xấu hổ.
Ngụy Bá đột nhiên nói: "Bệ hạ xuống phía Nam trước giờ hay đi đường khác, thay đổi tuyến cố định rồi, không về kinh thành ngay mà chọn đi tiếp về phía Nam, giờ đã vào địa giới Vận Châu, xem tình hình, sẽ đến huyện Toại An phủ Nghiêm Châu, rõ ràng là đang tìm kiếm ngươi."
Trần Bình An do dự một chút, nói: "Sau này loại chuyện này, ngươi cứ giả vờ như không biết là được."
Từng là thiếu niên vụng trộm uống rượu, sau này là nhị chưởng quỹ bàn rượu quán bên đường, đại khái cũng giống như một gã giang hồ áo xanh này, mỗi người một vị, uống đủ mọi cảm giác, chỉ duy có một ngụm nước rượu là "không khiến bạn bè khó xử".
Ngụy Bá cười nói: "Cái lão đánh xe ở lại Dự Chương quận, giống như đom đóm trong nhà không động đậy, đặc biệt dễ nhận thấy, ta muốn không nhìn thấy cũng khó."
Trần Bình An nói: "Đây cũng tính là lý do à? Ngươi giỏi thì tìm cái nào khập khiễng hơn xem?"
Ngụy Bá giơ chén rượu lên, khí thế ngất trời nói: "Lão tử muốn uống rượu thì uống, cần gì phải tìm cớ?"
Trần Bình An chậc chậc một tiếng, vội vàng đứng lên, hai tay bưng chén, đầy mặt nịnh nọt nói: "Câu này nói hay, trên bàn rượu, lý lẽ lớn nhất cũng chỉ đến thế thôi! Tiểu Mạch, đừng ngây ra đó nữa, hai ta nhất định phải bồi Ngụy sơn quân một chén."
---- ---- ---- ---- Vận Châu phủ Nghiêm Châu, huyện Toại An.
Núi xanh trùng điệp, nước biếc chảy dài, ruộng đồng trải dài, hoa núi rực rỡ.
Bình minh vừa đến, ngoài sân phơi tương của thôn dã, khắp nơi là những khối tương như những thỏi bạc lấp lánh, con lừa kéo cối xay, mang theo nhàn nhã trôi qua, ánh mắt trai tráng đi theo bóng lưng của những cô gái trẻ không xa, bộ ngực phập phồng cùng cặp mông tròn trịa, đám trai tráng nuốt nước miếng ừng ực, giọng nói chuyện vô hình chung lớn hơn mấy phần, lão nhân ngồi ở hiên nhà mát mẻ, rít điếu thuốc, tính toán trong lòng lượng mưa từ đầu xuân đến nay, nghĩ đến một năm thu hoạch, trên cửa dán chữ phúc và câu đối tết do con cháu viết, nét chữ non nớt, nhưng tràn đầy tinh thần phấn chấn. Trên đường, có người gánh đôi lồng trúc tròn dẹt, bên trong đầy những chú gà con lông tơ, kêu chít chít chiêm chiếp.
Hai chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua ranh giới hai huyện, nơi dựng cột mốc biên giới, ngẩng đầu lên xa xa có thể thấy một tòa tháp Văn Xương.
Một nhánh sông Tế Mi, bên đường có đình ngói đen tường trắng, đã có người chờ ở đó.
Bên cạnh đình, có một cây phỉ mấy trăm năm tuổi, tán rộng như một chiếc ô lớn, vừa vặn che kín đình nhỏ để khách nghỉ chân, bóng râm mát rượi, tiếng chim hót líu lo, như trong làn nước xuân.
Trong đình, hai vị quan viên Đại Ly, Bùi Thông và Chử Lương, đều là người có chức vị quan trọng, lần lượt là Thứ Sử Vận Châu và tướng quân, thuộc hàng người đứng đầu về quân chính của một châu địa phương. Lần này bọn họ xuất hành, rời khỏi nha môn cảnh giới nghiêm ngặt, bên người đều chỉ mang theo một tùy tùng, theo luật lệ Đại Ly, triều đình sẽ phân phối số lượng tu sĩ khác nhau tùy theo quân vị, cho những vị đại tướng chấp chưởng một phương ở biên cương này, tạm thời phong tặng thêm một chức quan ngoại ngạch "Bí Thư Lang", có thể hưởng hai lần bổng lộc, niên hạn không giới hạn, tương đối tự do, thường là ba đến năm năm một khóa. Chuyện này không phải là chức vị để trang trí, sau khi chiến sự ở Bảo Bình châu kết thúc, số lần các trọng thần của các châu phương Nam của Đại Ly bị ám sát trong năm này, cả công khai và bí mật, lên tới hơn trăm lần, thích khách có cả tàn dư yêu tộc man hoang năm xưa không thoát khỏi Bảo Bình châu, và cũng có cả những tu sĩ của các nước thù hận nhà Tống của Đại Ly. Đối với những người sau này, triều đình Đại Ly dưới tay quốc sư Thôi Sàm đã sớm có kết luận, không thể liên lụy đến dòng tộc bọn họ, không được giận chó đánh mèo với các nước chư hầu.
Hai tu sĩ tùy tùng ngồi nghiêm chỉnh ở cửa đình, dáng vẻ đều rất trẻ trung, đến từ Thông Thiên Hà của Chân Võ Sơn và Đại Nghê Câu của Phong Tuyết Miếu.
Lần này, Bùi Thông và Chử Lương, hai vị nhân viên văn võ quan trọng xuất thân bần hàn này, trước đó không lâu đã nhận được một đạo mật chỉ, bảo bọn họ hôm nay đến địa giới huyện Toại An để nghênh giá.
Hai chiếc xe ngựa dừng ở ven đường, hoàng đế Tống Hòa vén màn xe, vẫy vẫy tay, ra hiệu cho Bùi thứ sử và Chử tướng quân không cần đa lễ.
Không còn ở trong hậu cung kinh thành, hoàng đế Tống Hòa thoải mái hơn nhiều, đưa tay ra sau xoa xoa mông, trêu ghẹo nói: "Ngồi xe ngựa một đường, mông sắp nở hoa rồi."
Bùi Thông lập tức hiểu ý, những con đường quan lộ trong phủ Nghiêm Châu mình quản hạt, phải được sửa chữa lại cho tốt.
Tống Hòa không để ý đến việc Bùi thứ sử suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi vào đình, hai vị Bí thư lang chắp tay hành lễ với hoàng đế, Tống Hòa cười nói tên của họ, tùy tiện tán gẫu vài câu.
Vén áo choàng lên, Tống Hòa tùy tiện ngồi xuống ghế đá dài trong đình, bên hông bờ sông có một cái lỗ lớn trên vách tường, gió mát nhẹ thổi, ngược lại có chút mát mẻ, trên tường có mấy bức vẽ bậy của đám trẻ con thôn quê, Tống Hòa ngẩng đầu nhìn mấy lần, giơ tay lên ấn không trung mấy cái, cười bảo mọi người ngồi xuống tán gẫu. Hoàng hậu Tống Miễn ngồi cạnh hoàng đế, tu sĩ Địa Chi Tuất Dư Du ngồi bên cạnh nàng, Hình bộ thị lang Triệu Diêu cùng kim quan dệt lụa Ngu Châu Lý Bảo Châm ngồi cùng nhau.
Đại Ly Long Châu cũ, giờ là Xử Châu, không đặt thêm tướng quân một châu, cho nên tướng quân Vận Châu Chử Lương, cũng giống như Tào Mậu, tướng quân Ngu Châu kiêm quản việc quân ở Hồng Châu, cũng phụ trách chỉ huy đội quân trú đóng cùng mấy quân trấn quan ải ở địa giới Xử Châu.
Tống Hòa cười nói: "Trên đường đi, ta vừa lật qua mấy quyển huyện chí Toại An, thấy trong gần trăm năm, thư viện tư nhân mở ra rất nhiều, lớn nhỏ cũng có hơn sáu mươi nhà."
Một huyện mà thư viện ở khắp nơi, tiếng đọc sách vang lên. Có lẽ không được coi là một nhà vọng tộc gì, ngay cả vọng tộc địa phương cũng không được, chỉ là những dòng dõi nho học vừa làm ruộng vừa học hành, cho nên văn vận của phủ Nghiêm Châu không tính là quá nồng đậm, nhưng được cái là tuần tự.
Khả năng đang nhìn các khí sĩ trong mắt, những phủ quận lớn kia, các loại khí số núi sông ngưng tụ từ mỗi cánh cổng chính, giống như từng viên ngọc châu năm mặt sáu màu, ánh sáng rực rỡ chói mắt, chỉ là giữa chúng có sự khác biệt rất nhiều. Như vậy, huyện Toại An này, liền giống một chiếc đĩa ngọc trắng lớn, đựng những hạt trân châu văn vận lớn nhỏ khác nhau.
Bùi Thông lập tức nói: "Bẩm bệ hạ, huyện Toại An từ xưa đã là nơi có truyền thống hiếu học, tuy sản vật cằn cỗi, nhưng dân bản địa rất coi trọng việc vừa làm ruộng vừa học tập, ở toàn bộ vùng Vận Châu có mấy chục huyện lỵ, nơi đây được gọi là một trong những huyện có phong tục văn hóa tốt nhất, bất quá kỳ thực một nửa thư viện, đều là được xây dựng trong vòng hai mươi năm gần đây, giống như thư viện đá hòm lớn nhất trước mắt, là vừa mới được lên kế hoạch xây dựng xong, ngoài ra còn có thư viện tử đồng rừng mây và thư viện ngang đê Giao ao, quy mô đều không nhỏ, có quê hiền bản địa góp tiền khởi xướng, cũng có quan viên làm quan nhiều năm ở kinh sau đó cáo lão về quê tự bỏ tiền ra, sau đó không tiếc dùng các mối quan hệ cá nhân, mời những nhân vật nổi tiếng trong giới văn học và các đại nho đến mở lớp giảng dạy, dần dà, số lượng thư viện liền vượt qua phủ Nghiêm Châu, mà lại thư viện ở huyện Toại An có một đặc điểm, chỉ cần mở rồi, cơ hồ đều có thể duy trì được rất nhiều năm, trong thư viện luôn có phu tử giảng bài và học sinh đọc sách, không giống những nơi khác, thường thường vì nhiều nguyên nhân mà bỏ dở giữa chừng."
Mặc dù làm quan ở châu, tự nhận là người quê mùa như Chử Lương, thực tế không có nhiều cơ hội tiếp xúc với Bùi Thông có xuất thân khoa cử chính thống, nhưng hôm nay chỉ nghe Bùi Thứ Sử nói mấy câu như vậy, Vận Châu tướng quân đã bắt đầu bội phục kỹ năng nói chuyện của Bùi Thông, không hổ là người đọc sách xuất thân tiến sĩ, lời nói hàm chứa ý, đều là những lời lẽ ngoại giao. Hóa ra thư viện ở huyện Toại An phần lớn được xây dựng gần đây, chẳng phải là do bệ hạ chú trọng đến văn trị giáo hóa sao? Đến nỗi “võ công” của bệ hạ thì oai phong lẫm liệt, thiên hạ đều biết, dù cho nhường ra một nửa giang sơn của Bảo Bình Châu, Đại Ly bây giờ vẫn là một trong mười vương triều lớn mạnh nhất.
Tống Hòa gật đầu, nói: “Nhớ là trong một quyển huyện chí có ghi lại, từng có một vị phu tử ở đây dạy học, để lại một câu răn dạy cho thư viện, dạy học trước dạy người, dạy người làm người thật?” Bùi Thông lập tức tiếp lời: "Nếu như hạ quan không nhớ nhầm thì câu này xuất phát từ vị sơn trưởng đầu tiên của thư viện Ngũ Phong, câu nói này được khắc đá trên bia.” Tống Hòa cười, xem ra Bùi thứ sử có thể nhận được một chữ "Ưu" hiếm có hai lần trong hai kỳ đánh giá lớn của Lại bộ về kế hoạch khảo sát quan lại, không phải là không có lý do.
Thôi Sàm đã là quốc sư của Đại Ly, cũng là ân sư dạy dỗ Tống Hòa, thời Tống Hòa còn là hoàng tử, đã từng dạy cho Tống Hòa một môn “tâm quyết” làm quan, nói con cháu tướng chủng ở kinh thành Đại Ly, làm quan chỉ mong danh không cầu tài, bởi vì họ cảm thấy giang sơn này là cha ông đã giành được, sinh ra đã có một loại hùng tâm tráng chí bảo vệ giang sơn, nhưng làm như vậy, dễ dàng thích làm những việc lớn, ham công to, không quen với tình hình dân sinh địa phương, làm việc sẽ khổ dân hại của, chỉ có hoài bão mà thôi, khó ở chỗ không tự biết mình không đủ, cho nên triều đình cần phải cảnh giới bọn họ về sự kiêu căng và nóng nảy.
Mà những quan viên xuất thân bần hàn, từ những chợ búa, thôn quê nhỏ bé đi lên, từ nhỏ đã sợ nghèo, lại càng khó qua ải chữ tiền, vì con đường làm quan mà từng bước tiến thân, liền dễ tham tài, dù bản thân không tham thì cũng không ngăn được người thân thích xung quanh giàu lên bất thình lình, quên hết tất cả, lòng người khó thỏa mãn, ở địa phương làm mưa làm gió, không kiêng nể gì, kỳ thực tiêu xài toàn là danh tiếng của triều đình trong cảm nhận của dân chúng, cho nên triều đình cần cảnh giới họ về sự thanh liêm.
Lúc này hoàng đế bệ hạ nhìn vị Bùi Thông đã làm đến chức Thứ sử một châu, cười nói: “Trước khi rời kinh, ta đã đặc biệt thỉnh Triệu lão gia tử bên Hộ bộ hai chữ, là gia huấn của Thiên Thủy Triệu thị, để ở trên xe ngựa, quay lại sẽ đưa cho các ngươi."
Bùi Thông cùng Chử Lương vội vàng đứng dậy tạ ơn.
Tống Hòa nói: "Chử tướng quân xuất thân là võ phu lập công, bây giờ quản lý việc quân ở hai châu, ngoài binh thư ra, lúc rảnh cũng không nên lơ là việc đọc vài quyển sách thánh hiền."
Chử Lương vừa ngồi xuống lại đứng dậy, ôm quyền lĩnh mệnh. Dù sao cũng xuất thân từ võ tướng nơi sa trường, lời nói thốt ra đầy tráng khí.
Tống Hòa tiếp tục nói: “Ta thấy vùng Vận Châu này, trên đường đi qua, quả đúng như lời gia huấn về khí tượng nên thanh cao, đến nỗi Bùi Thứ sử tự mình học tập uyên bác cùng đức độ cũng đều không có gì phải bàn cãi, hy vọng Bùi Thứ sử sau này đừng có lười biếng, phải kiên trì bền bỉ.” Sắc mặt Bùi Thông như thường, lập tức đứng dậy tạ ơn bệ hạ.
Chỉ là vị đại tướng nơi biên cương chưa đến năm mươi tuổi này, trong lòng lại dấy lên sóng lớn, bệ hạ nói tới từ “chính mình”? Vậy thì dòng họ của hắn Bùi Thông thì sao? Huống hồ, Hộ bộ Thượng thư Triệu là người sáng lập quán gác thể, về gia huấn của Thiên Thủy Triệu thị, Bùi Thông đương nhiên đã sớm ghi tạc trong lòng, nhớ là sau câu "Lập thân nên cứng cỏi, nên thành thật" chính là câu "Sắc mặt nên nhu hòa, nên nghiêm trang". Bùi Thông trong lòng lập tức có tính toán, lần này trở về nha phủ Thứ sử, sẽ lập tức gửi một bức thư về nhà, để người trong dòng họ tự điều tra, một khi phát hiện con cháu nào dám làm xằng làm bậy, có bất cứ hành vi tranh lợi với dân nào, cùng với những việc bị người ta kiện cáo, cứ xử theo pháp luật mà đưa đến quan phủ địa phương, không có chuyện dùng hình phạt nhẹ cho biết sợ, ở từ đường, đuổi hết ra khỏi gia phả.
Tống Hòa cười nói: "Lần này gọi các ngươi đến đây, là vì muốn cùng ta đi gặp một người."
Võ tướng Chử Lương ngơ ngác không hiểu, còn quan văn Bùi Thông lại đã hiểu ra ngay, chỉ cần suy nghĩ một chút là đoán ra được thân phận đối phương.
Người có thể khiến hoàng đế bệ hạ phải huy động nhiều người như vậy, trừ người đó ra thì không có khả năng khác.
Chẳng lẽ là vì di tích Long Cung sông Tế Mi kia mà núi Lạc Phách tranh chấp với triều đình? Đến mức phải để hoàng đế bệ hạ đích thân ra mặt hòa giải?
Sau đó hoàng đế Tống Hòa nói muốn đi dạo một đoạn, bảo bọn họ lên xe ngựa chờ ở ngoài mấy dặm đường.
Đi ra khỏi đình nghỉ chân, bên cạnh chỉ dẫn theo Thị lang Triệu Diêu và hàng dệt kim quan Lý Bảo Châm, Tống Hòa từ trong tay áo lấy ra một cuốn sách nhỏ bằng bàn tay, bên trên là nội dung mật báo do Cục Dệt kim Ngu Châu viết.
Tướng quân Ngu Châu là Tào Mậu đi về phía núi Phi Vân Bắc Nhạc, sau đó quân chủ núi Ngụy Bá đi Lạc Phách Sơn thông báo cho Trần Bình An, cuối cùng hai bên gặp mặt uống trà ở lễ chế ti trong phủ của quân chủ núi. Đây chỉ là nội dung chính của mật báo, phần phụ sách có nội dung càng tỉ mỉ hơn, coi như một loại bổ sung thuyết minh cho nội dung chính, đây là quy định của mật báo từ các lò than, cục dệt kim và viện đốn củi của các châu Đại Ly, đến nay chỉ có viện đốn củi Hồng Châu là chưa dâng tấu thư nào cho thiên tử.
Trước kia, khi ở chỗ của Lâm Chính Thành - người quản lý viện đốn củi, hoàng đế cũng chỉ hàn huyên với vị người canh cổng ở vùng hẻo lánh cuối đời của Ly Châu về phong tục tập quán ở trấn nhỏ, cả hai đều không bàn đến bất kỳ công việc quan trường nào.
Trần Bình An tên hiệu Trần Tích, ở thôn quê nơi thượng nguồn sông Tế Mi - Ngô Khê mở một lớp học vỡ lòng, ẩn mình ở đồng quê, trở thành một tiên sinh dạy học, theo thông tin tình báo gián điệp mới nhất, Thủy thần Cao Nhưỡng sông Tế Mi, nữ tu Dư Huệ Đình miếu Phong Tuyết, cả hai đã sớm biết chuyện bí mật này, nhưng họ đều không báo bí mật riêng cho Lễ bộ và Hình bộ Đại Ly, mà chọn cách cố ý che giấu chuyện này. Còn triều đình Đại Ly thì cho là do vị tu sĩ Ngọc Phác cảnh ở núi Thanh Cung, Lưu Hà Châu gây ra chuyện này, Hình bộ cứ thế theo dấu vết, điều tra nhầm sang chuyện khác. Sau đó người thứ nhất trên núi Lưu Hà Châu, lão tu sĩ Phi Thăng cảnh Kinh Khao đã tự mình đến Vận Châu, Kinh Khao đương nhiên đã từng gọi gió truyền tin đến kinh đô Lạc Kinh trên không có tòa Bạch Ngọc Kinh kia, lý do mà lão tu sĩ đưa ra là đến Bảo Bình Châu thăm một người bạn ở trên núi thuộc cảnh giới Xử Châu.
Nói chung, bên phía triều đình còn biết sự việc muộn hơn.
Nửa đường biết được tin tức mật báo này, hoàng đế bệ hạ, khi ở Dự Chương quận, Hồng Châu, chỉ đi qua viện đốn củi, gặp Lâm Chính Thành, sau đó tạm thời đổi ý, chạy thẳng tới Nghiêm Châu phủ của Vận Châu, thái hậu thì vẫn ở quê nhà, chuyến "thăm viếng" Nam Trâm lần này không có vẻ gì là ồn ào cả, khiến toàn bộ quan trường Hồng Châu đến giờ vẫn chưa rõ việc thái hậu đang ở lại nhà dòng họ Nam tại Dự Chương quận, còn hoàng đế bệ hạ thì đến rồi lại đi.
Tống Hòa cười nói: "Pháp luật không nằm ngoài tình người. Triệu Thị lang, trong chuyện này, các ngươi bên Hình bộ không cần trách cứ nặng nề Cao Nhưỡng và Dư Huệ Đình, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, ta cũng sẽ không chủ động tiết lộ bí mật cho triều đình, ừ, là không dám.” Về việc Thần sông Cao Nhưỡng đảm nhiệm chức thần sông ở sông Tế Mi, quản lý toàn bộ các vị thần linh sông núi Bắc Nhạc, phủ quân Phi Vân sơn, cùng với bộ Lễ đền thờ cúng tế Thanh lại ty của Đại Ly, từ trước đã có những đánh giá, nội dung chẳng khác nào một vết xe đổ.
Từ đó có thể thấy, Cao Nhưỡng là một kẻ khéo luồn lách, thấy gió nào theo chiều ấy trên quan trường.
Còn về Dư Huệ Đình, sau khi xuống núi, nàng đảm nhiệm chức tu sĩ trong quân của Đại Ly gần hai mươi năm, lập không ít chiến công. Lần này nàng cùng một vị lão nguyên anh bản địa của Đại Ly có tính cách cẩn trọng, cùng nhau phụ trách việc gỡ bỏ lệnh cấm và khai quật di chỉ Long Cung. Triều đình Đại Ly rõ ràng muốn tạo thêm cho nàng một lý lịch rõ ràng, cho dù nàng sau này có muốn làm quan ở triều đình Đại Ly hay trở về miếu Phong Tuyết tu hành, thì cả Lại bộ và tổ sư đường trên núi đều có chỗ để nói. Thêm vào đó lần này có thể sớm mở được cấm chế của Long Cung, giúp một đám địa sư bên Khâm Thiên Giám ở kinh thành không phải hao công tốn của tìm kiếm những thiên tài địa bảo để mở núi, lại thêm công lớn chủ động giao ra hai viên "Mắt rồng", đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Sau đó Hình bộ Đại Ly sẽ tự có bồi thường, theo lệ cũ sẽ chọn những bảo vật có phẩm trật tương đương từ bí khố chữ Ất, giao cho Dư Huệ Đình. Hiện giờ Hình bộ đang thương lượng việc sau này ban cho Dư Huệ Đình tấm bài vị thái bình vô sự kia, nên là bậc ba hay trực tiếp lên bậc hai.
Tống Hòa nói: "Ta đã xem qua lý lịch của Dư Huệ Đình trên sa trường, Hình bộ cho nàng một tấm bài vị vô sự bậc hai là tốt rồi, là nàng đáng được, nữ tử hào kiệt như vậy là phúc lớn của Đại Ly ta."
Triệu Diêu cười nói: "Bệ hạ, năm đó Hình bộ muốn ban cho nàng một tấm bài vị vô sự bậc thấp nhất, nàng liền không nhận, nói quân công của nàng đều đã được tự mình chia hết rồi, không có công thì không nhận lộc."
Tống Hòa cũng biết chuyện này, không nhịn được cười nói: "Không hổ là tu sĩ Binh gia xuất thân từ miếu Phong Tuyết, các ngươi Hình bộ dường như tặng lễ còn khó hơn cả nhận lễ."
Triệu Diêu đề nghị: "Thực ra để nàng nhận lễ cũng không khó, chỉ là có thể cần bệ hạ mở lời với Thượng thư đại nhân, cho phép Dư Huệ Đình chuyển nhượng bài vị vô sự, nàng chắc chắn sẽ chịu nhận ngay."
Tống Hòa nói: "Chuyện này, hình như không thấy nhiều nhỉ? Ta nhớ là Đại Ly chỉ phá lệ một lần với Tăng Dịch của phái Ngũ Đảo?"
Thư Giản hồ Cố Xán đã từng chuyển nhượng bài vị vô sự của mình cho Tăng Dịch.
Triệu Diêu gật đầu nói: "Vậy thì thêm một điều kiện kèm theo nữa, chuyển nhượng thì có thể, nhưng bài vị vô sự bậc hai nhất định phải hạ xuống bậc ba. Với tính cách của Dư Huệ Đình, chắc chắn nàng sẽ cam tâm tình nguyện."
Tống Hòa quay sang nhìn Lý Bảo Châm, cười hỏi: "Lý thợ dệt, ý của ngươi thế nào?"
Lý Bảo Châm cười mỉm nói: "Bệ hạ anh minh, trong lòng đã sớm có quyết định, chỉ là đang thử tài Triệu thị lang và hạ thần mà thôi."
Tống Hòa vỗ vỗ vai Lý Bảo Châm, đùa nói: "Người ngoài đều nói đám người từ động Ly Châu các ngươi ra, lời khen thì rất hay, còn lời mắng người thì càng độc, không cần nháp."
Triệu Diêu nói: "Trong chuyện này, người phố Phúc Lộc chúng ta và ngõ Đào Diệp kém xa những nơi khác ở trấn nhỏ. Mà ở quê chúng ta, dường như con trai không bằng con gái, bà Mã ở ngõ Hạnh Hoa, quả phụ họ Cố ở ngõ Nê Bình, mẹ của Lý Hòe ở đầu phía Tây trấn, còn có Hoàng nhị nương bán rượu, mấy người đó mới đúng là cao thủ hạng nhất, công lực thâm hậu, ai mà cãi nhau đánh nhau với họ thì đều không có đối thủ."
Lý Bảo Châm cười gật đầu.
Tống Hòa hiếu kỳ hỏi: "Nếu các nàng đấu với nhau thì sao, thắng thua thế nào?"
Triệu Diêu nói: "Cao thủ tuyệt đỉnh rất khó phân định thắng thua."
Lý Bảo Châm hùa theo: "Mỗi người có một địa bàn, liếc mắt một cái đã có thể coi là đã giao chiêu rồi, người thường không thể nào hiểu được chỗ học vấn này."
Trầm mặc trong chốc lát, ba người gần như đồng thanh nói ra hai chữ: "Khó trách".
Khó trách gã kia ở ngõ Nê Bình lại nổi bật như thế, danh tiếng vang xa.
Trấn nhỏ có dân phong thuần phác kia, bây giờ đã nổi danh khắp thiên hạ như buổi tiệc đêm của Ngụy sơn quân Bắc Nhạc rồi.
Trong xe ngựa, nhân lúc hoàng đế bệ hạ không có mặt, Dư Du lén lấy một bình rượu tiên Trường Xuân Cung, mở ra uống.
Hoàng hậu Dư Miễn cũng không ngăn cản, Dư Du lau miệng: "Hoàng hậu nương nương, lên ngựa là sắp gặp ẩn quan đại nhân rồi, ta rất là hồi hộp, phải tranh thủ uống vài ngụm để trấn tĩnh."
Theo vai vế trong gia phả, thiếu nữ thật ra là trưởng bối của hoàng hậu Dư Miễn, Dư Miễn phải gọi Dư Du một tiếng "cô".
Dư Miễn ôn nhu cười hỏi: "Ngươi sợ Trần tiên sinh đến thế sao?"
Lần trước cùng hoàng đế bệ hạ tham dự tiệc cưới ở kinh thành, Dư Miễn đã gặp Trần Bình An, ấn tượng của nàng, đó là một người đọc sách rất có cốt cách, không thấy cái vẻ thần tiên của người tu đạo trên núi.
Dư Du dựa vào vách xe, ợ một tiếng thoải mái, còn nghịch ngợm thổi một hơi về phía hoàng hậu nương nương: "Có ít Nhóm chữ, nhưng không chỉ mình ta sợ hắn, mấy người chúng ta đều sợ, nếu tất cả cùng mất mặt thì ai cũng không thấy xấu hổ nữa."
Dư Miễn phất tay, xua tan mùi rượu, rồi vén màn xe lên để thông gió, tránh việc bệ hạ lên xe ngửi thấy mùi rượu nồng nặc: "Không đoan trang chút nào, sau này làm sao lấy chồng?"
Dư Du bắt chước giọng điệu của vị ẩn quan trẻ tuổi, "Á" một tiếng: "Chuyện mai mối này, không mời thì không vui. Mà thôi, ta là trưởng bối của dòng họ, hoàng hậu nương nương, ngươi thế này gọi là không có trên dưới đấy."
Dư Miễn bật cười, xoa đầu thiếu nữ. Dư Du kêu oai oái, rồi quay đầu, miệng thì lẩm bẩm, đồng thời vung tay đấm đá với hoàng hậu nương nương.
Tống Hòa cười nói: "Bảo Châm, lần này về quê, ngươi nhớ dành thời gian gặp Giản Phong, dù sao hắn cũng là đốc tạo quan lò than một châu, đến huyện Hòe Hoàng không phải ngày một ngày hai rồi, cứ không thèm ngó ngàng đến thì cũng không ổn. Thôi được rồi, ngươi dừng bước, ta với Triệu Diêu tiếp tục đi gấp."
Giản Phong là con cháu thế gia ở kinh thành, thay Tào Canh Tâm làm đốc tạo quan chính tứ phẩm. Kết quả, đến trấn nhỏ, chỗ nào cũng gặp khó khăn, gặp không ít trở ngại, cảnh ngộ còn tệ hơn cả Ngô Diên, vị huyện lệnh đầu tiên của trấn. Giản Phong vẫn luôn tâm cao khí ngạo, trong lòng coi thường Tào tửu quỷ hay chơi bời lêu lổng. Nhưng trong mắt những người sáng suốt ở miếu đường Đại Ly, hắn kém xa Tào Canh Tâm biết "nâng nhẹ đặt nặng". Hoàng đế Tống Hòa cũng không hài lòng với việc Giản Phong làm ở đốc tạo thự mấy năm nay, nhưng hắn không thể tự mình dạy Giản Phong làm quan được, vừa hay Lý Bảo Châm phải hồi hương một chuyến, dứt khoát để hai vị tâm phúc của thiên tử nói chuyện thẳng thắn với nhau. Nếu sau này Giản Phong vẫn không thấy chuyển biến, Tống Hòa sẽ trực tiếp tìm người thay thế.
Lý Bảo Châm ôm quyền cúi người, dừng chân tại chỗ, rồi lặng lẽ rời đi xa.
Đợi đến khi Lý Bảo Châm nhẹ nhàng cưỡi gió đi xa, Triệu Diêu thu hồi tầm mắt, nhỏ giọng nói: "Thị quan Cục Dệt Kim là Chu Lộc, việc nàng mất tích nửa đường có chút kỳ lạ."
Tống Hòa day day trán, nói: "Có thể khiến người đánh xe ngựa cũng mơ hồ đoán ra sự tình, điều tra kỹ cũng vô ích, đã vậy đối phương rất có khả năng là tu sĩ cảnh giới mười bốn, làm việc ở Văn Miếu, nhất định không giấu diếm như vậy, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể là người đó."
Triệu Diêu gật đầu: "Nếu thật là hắn, thì hợp tình hợp lý."
Chu Lộc xuất thân từ Lý thị ở phố Phúc Lộc, bị Lục Trầm mang đi là có thể giải thích được.
Tống Hòa thong thả bước đi, nhìn non xanh nước biếc, cười nói: "Hoa đào, hoa mơ, hoa hạnh, rải rác bay thấp nhà dân."
Triệu Diêu cười: "Trong núi nào có người dân ở, toàn là rượu mùa xuân ủ mới trong vò."
Tống Hòa đột nhiên hỏi: "Việc ta đến đây, chắc chắn không thể qua mắt Phi Vân Sơn, Triệu Diêu, ngươi nói Ngụy sơn quân có thông báo cho Trần tiên sinh không?"
Triệu Diêu nói: "Khó mà nói."
Quả thật là khó mà nói.
Không phải câu trả lời là có hoặc không, mà là thân phận của Triệu Diêu khiến hắn khó trả lời câu hỏi này.
Hoàng đế cười, cũng không làm khó Triệu thị lang.
Từ phía cửa thôn đi ra một lão hán thôn dã đuổi heo con, chắc là thấy Tống Hòa và Triệu Diêu đi giữa đường, heo con kêu liên tục rồi chạy tán loạn khắp nơi. Tống Hòa xắn tay áo, cúi người, định giúp ngăn lũ heo con chạy loạn, Triệu Diêu cũng làm theo, dang hai tay, cùng hoàng đế bệ hạ chặn đường. Kết quả bị cản trở, lão hán nhịn tới nhịn lui, không nhịn được nữa, nếu cứ cản mù quáng thế này, heo con không chỉ chạy ra đồng mà còn có thể chạy xuống sông, lúc đó các ngươi đền à? Lão hán bực mình, vội vàng ra hiệu cho hai người kia đừng gây rối, còn mình thì bận rộn thu gom lũ heo con. Mãi một lúc mới thu gom được chúng, Tống Hòa và Triệu Diêu liền phải hứng một trận oán trách.
Tống Hòa vội chắp tay xin lỗi vài lần bằng ngôn ngữ thông dụng của Đại Ly, vẻ mặt lão nông mới dịu đi, lẩm bẩm vài câu, hoàng đế bệ hạ quay sang nhìn Hình bộ thị lang.
Này Nghiêm Châu phủ, cảnh trong núi non ngang dọc, là điển hình mười dặm khác phong tục, trăm dặm khác âm, nơi may mắn đuổi heo lão nông cùng tuổi còn trẻ thị lang đại nhân, một người nghe hiểu nhưng không nói tiếng phổ thông, một người biết tiếng địa phương nhưng không nói, ngược lại không làm chậm trễ hai bên giao tiếp, qua lại vài lần, ba người liền bắt đầu trò chuyện, bên chân bọn họ là một đám heo con hôi hám. Đợi đến khi hoàng đế bệ hạ đuổi kịp đội xe, vào trong xe, Dư Du đã biết điều nhường chỗ, Dư Miễn có chút cảm thấy kỳ lạ, Tống Hòa cùng nàng giải thích một hồi, tự mình vui vẻ cười ha hả, tâm tình không tệ.
---- ---- ---- ---- Mục Châu phủ phủ thành, cũng là nơi đặt trụ sở của Vận châu.
Một tòa cùng lúc treo bảng hiệu Đạo Chính viện Vận châu và Phượng Minh quan, hôm nay có ba vị khách nhân thân phận cao quý quan trọng đến, họ đều từ kinh thành đến.
Hai biển cùng treo, có nghĩa là đây vừa là một đạo quán địa phương, vừa là một nha thự đạo môn trực thuộc Sùng Hư cục Đại Ly.
Một vị lão đạo sĩ tay cầm phất trần, ngẩng đầu nhìn câu đối ngoài cửa đạo quán, vuốt râu cười nói: "Mặt tiền đạo quán lớn hơn gấp đôi, nhưng mà nội dung câu đối, khí thế kém chúng ta quá xa."
Một đạo sĩ trẻ tuổi tướng mạo tuấn tú trêu chọc: "Hồng Đạo Chính, đều là Đạo Chính viện, cái nhìn phiến diện này không được đâu."
Bị gọi là "Đạo chính" lão đạo sĩ lắc đầu nói: "Ta là thế hệ đạo sĩ, thích cổ học, thực sự cầu thị. Nào có cái nhìn phiến diện, ngươi tiểu tử đừng có đưa lên cương lĩnh, đưa lên đường lối, ở chỗ Ngô quán chủ lại làm bần đạo bẽ mặt."
Đạo sĩ trung niên đứng giữa, cười híp mắt, gật đầu nói: "Nội dung câu đối, là không bằng bên đạo quán các ngươi có sức nhai."
Ba vị khách không mời tự đến bên ngoài cửa, lão đạo sĩ họ Hồng, chính là chưởng viện đạo quan Đạo Chính viện kinh sư.
Đạo sĩ trẻ tuổi, là đạo lục Cát Lĩnh, hắn còn có thân phận khác, là một trong số tu sĩ địa chi Đại Ly.
Nơi họ ở là nha thự Đạo Chính kinh sư, câu đối treo ở đó, giọng điệu hoàn toàn chính xác không nhỏ, có thể nói đậm nét cổ xưa: Tùng bách vàng đình nuôi thật phúc địa, dài n·g·ự·c vạn cổ tu đạo linh khư.
Ngoài nha thự đó, dựng bia bên cạnh bậc thềm. Người dựng bia là lãnh tụ đạo quan Sùng Hư cục Đại Ly hiện tại, hắn có một loạt danh hiệu, ba động đệ tử lĩnh kinh sư đại đạo sĩ Chính Sùng Hư quán chủ Hấp quận Ngô Linh Tĩnh.
Chính là vị đạo sĩ trung niên danh nghĩa phụ trách quản lý sự vụ Đạo giáo một nước Đại Ly đó, Ngô Linh Tĩnh, danh hiệu "Đại đạo sĩ chính" trong triều đình Đại Ly, có địa vị tương tự Tam Tạng p·h·áp sư của Phật gia.
Ngô Linh Tĩnh không phải đạo sĩ "bản địa" của Đại Ly, quê quán ở vùng Đông Nam Bảo Bình châu, năm xưa từng thuộc một trong những nước phiên thuộc của Đại Ly là Thanh Loan Quốc, đã từng trụ trì một đạo quán nhỏ vô danh lộn xộn.
Bây giờ vị đạo sĩ trung niên này lại là lãnh tụ Sùng Hư cục Đại Ly. Xét ở một ý nghĩa nào đó, hắn là người có chức vị cao nhất trong hàng chục vạn đạo sĩ luyện bùa của toàn Đại Ly vương triều, không có người thứ hai.
Ngô Linh Tĩnh và người trước đó không lâu được nhận danh hiệu Tam Tạng p·h·áp sư, đồng thời là trụ trì tăng nhân của Dịch Kinh cục Đại Ly, đều là người cùng quê, xuất thân từ Thanh Loan Quốc. Một đạo sĩ, một tăng nhân, đều là được thượng thư Lễ bộ Lạc Kinh Liễu Thanh Phong tiến cử vào triều, đạo sĩ đến từ Bạch Vân quan Thanh Loan Quốc, tăng nhân xuất thân từ chùa Bạch Thủy.
Rất nhanh có đạo sĩ ra đón hỏi ý, sau khi biết thân phận ba người thì vô cùng kinh hãi, vội vàng mời vào đạo quán, thông báo sự việc này cho Đạo Chính.
Chớp mắt, trừ Đạo Chính Vận châu, còn có hai vị quan nhỏ đang ở trong đạo quán, đạo lục nghị sự, dẫn theo một đám lớn đạo quan triều đình làm ghi chép ở châu, cùng nhau nín thở tập trung, bước chân nhẹ nhàng, nhanh chóng chạy đến bái kiến Ngô Linh Tĩnh và đoàn người.
Đạo Chính viện Vận châu này, cùng chế độ với Đạo Chính viện kinh sư, có sáu ti dưới: gia phả, k·iện t·ụng, xanh từ, chưởng ấn, địa lý, thanh quy, đạo quan ở các ti đều có quan hàm trong triều, đều là đạo lục.
Nhưng mà các Đạo Chính viện ở châu, một Đạo Chính, sáu đạo lục ghi chép, tổng cộng bảy vị đạo quan hưởng bổng lộc triều đình, phẩm trật đều thấp hơn một bậc so với kinh thành. Ngoài ra sáu đạo lục thường đảm nhiệm chức vụ tại một đạo quán lớn nào đó trong phủ quận quan trọng ở một châu. Đạo Chính viện kinh sư, là một đạo quán cực nhỏ gần cổng thành, người dân thường bỏ qua không để ý đến, còn nha thự của Đạo Chính viện Vận châu thấp hơn một bậc về phẩm trật, ngược lại lại rộng lớn uy nghi, có thể gọi là đạo quán cảnh tiên gia. Đạo Chính Vận châu hiện đang quản lý đạo sĩ của một châu, là tu sĩ cảnh Kim Đan. Các nha thự Đạo Chính tại hàng chục châu của Đại Ly gần như đều như vậy, trực thuộc một đạo quán lịch sử lâu đời nào đó, quan chủ tại địa phương đó kiêm nhiệm chức chưởng viện Đạo Chính.
Ấn tượng đầu tiên của các đạo sĩ về vị lãnh tụ Sùng Hư cục đó đều là đạo tâm không khỏi căng thẳng mấy phần, trên quan trường, thật ra không sợ loại đạo mạo nghiêm trang giả tạo, chỉ sợ loại cấp trên cười tít mắt nhìn có vẻ hòa đồng dễ gần.
Ngô Linh Tĩnh cũng không để bụng, Đạo Chính Vận châu nói sẽ dẫn bọn họ đi dạo quanh đạo quán trước, vậy cứ đi ngắm cảnh, lại nói sẽ uống trà, vậy cứ uống trà.
Quá dễ nói chuyện, càng khiến chưởng viện Đạo Chính và hai đạo lục nội tâm lo sợ, đoán rằng Ngô Linh Tĩnh, vị đại đạo sĩ chính cai quản đạo sĩ cả nước, lần này không báo trước đã đến, không biết là vì chuyện gì.
Vị đạo sĩ trung niên theo thói quen híp mắt nhìn người nhìn vật này, thực ra lên núi tu hành rất muộn, không có mấy năm "Đạo linh" thuộc loại tên xứng với thực mà lại là do cơ duyên trùng hợp, "Giữa tuổi mới tu đạo" .
Trước kia khi còn là phàm phu tục tử, Ngô Linh Tĩnh là một mọt sách đích thực, rất thích thắp đèn đọc sách ban đêm, thêm việc những năm đó xem quá nhiều sách, liền không cẩn thận làm hỏng mắt, khiến cho nhìn gì cũng thấy mờ ảo, vì vậy mới có thói quen híp mắt, thói quen này của Ngô Linh Tĩnh, sau khi tu đạo rồi vẫn không thể thay đổi. Lâu dần, bị đồn thổi, Ngô quán chủ Sùng Hư cục ở kinh thành có cái biệt danh hổ mặt cười, nghe nói bắt đầu lan truyền từ hẻm nhỏ bên Nhân Vân Diệc Vân lâu, cũng có người nói do lão thượng thư Triệu thị bộ Hộ ở Thiên Thủy đặt ra, Ngô Linh Tĩnh cũng không biết làm sao với biệt danh này, không ngờ chỉ vì hiếu kỳ mà đến hẻm nhỏ, còn chưa vào đã bị chặn lại ở đầu hẻm, nói chuyện phiếm vài câu với lão nguyên anh Lưu Cà kia, lại còn hảo tâm chỉ điểm tu hành cho tên thiếu niên thường bị sét đánh khi ra ngoài, kết quả lại bị gán cho biệt danh này.
Về việc Ngô Linh Tĩnh rời kinh lần này, là do Viên tiên sinh của Khâm Thiên Giám mời, nói là muốn giới thiệu một người bạn cho hắn làm quen, đối phương thân phận đặc thù, không thích hợp xuất hiện ở kinh thành Đại Ly.
Ngô Linh Tĩnh liền hẹn với Viên tiên sinh ở địa giới Vận châu.
Lưu Tử Tuấn?
Ngô Linh Tĩnh tâm tình phức tạp.
Chỉ hy vọng đó là người đọc sách trong sử sách.
Về người này, sử sách đời sau đều có những bình luận rất cực đoan, mỗi người một ý, khen chê lẫn lộn.
Nhưng mà Ngô Linh Tĩnh đọc nhiều sách, mà lại đọc sách có kiến giải riêng, nếu để hắn đánh giá người này, có lẽ sẽ tương đối đáng sợ, chỉ có một câu.
Từ khi lễ thánh cải chế thất bại thời thượng cổ, trải qua người này dẫn đầu một vạn nho sĩ biên soạn sử sách, vang dội thiên hạ, hạo nhiên văn mạch đạo thống, vậy mà một lần, bộ mặt thay đổi hoàn toàn.
Ngô Linh Tĩnh híp mắt, nhẹ nhàng thở dài, Viên tiên sinh hà tất như vậy, chẳng phải là đẩy ta vào hoàn cảnh bất nhân bất nghĩa?
Chỉ là trong lòng hắn không tránh khỏi nghi hoặc, văn miếu trước kia vì sao không quản việc này?
Viên Thiên Phong ngày nay, ý muốn ra sao?
Từ Long Châu đổi thành tên gọi Xử châu này, nguyên từ góc độ tinh tú, chính là đề nghị của Khâm Thiên Giám kinh thành, thực chất là do Viên Thiên Phong, vị "Khách khanh" Khâm Thiên Giám này, chấp bút, ngoài ra, hàng loạt tên gọi phủ quận mới của Xử châu, như Tiên Đô Tấn Vân, võ nghĩa Văn Thành,...cũng đều do Viên tiên sinh này giúp đỡ đặt.
Mà Viên Thiên Phong lúc này, đang ở một nơi nào đó tại Nghiêm Châu phủ, đề nghị một vị lão nho sinh không có công danh, quyên tiền xây dựng một tòa Khôi Tinh các ở góc Đông Nam văn miếu huyện họ, để tụ mây tía.
Bên cạnh Viên Thiên Phong có một thư sinh trẻ tuổi, không nói phải trái về việc này, dường như đang nói, hành động này rất tốt, nhưng vẫn không phải là tốt nhất.
Một trường học làng dưới chân núi, tiên sinh đang giảng dạy nhập học, nói một vài đạo lý trên sách vở cho đám trẻ nhỏ, sau đó dùng tiếng bạch thoại dễ hiểu hơn, giải thích cặn kẽ cho bọn trẻ nghe.
"Phô trương khoe công lao sự nghiệp, khoe khoang văn chương, đều là dựa vào vật ngoài để làm người, dù ngươi ngông cuồng không kiêng nể gì, gặp người vẫn phải có lúc cúi đầu. Tấm lòng nhân hậu, thiện tâm giúp người, dù không có chút công lao, không biết một chữ nào, nhưng chắc chắn nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, đường đường chính chính làm người."
Ngoài học đường, có một đám người xa lạ đến từ nơi khác đứng ở bờ ruộng còn đang ra trái non, lúc này đang đứng dưới mái hiên ngoài cửa sổ, không hề lên tiếng làm ồn ào tiên sinh đang giảng bài.
Ngoài chuyện này ra, còn có hai vị lão phu tử dạy học ở thôn Ngô Khê, trước kia nghe trong thôn ầm ĩ náo động, nói là có ba chiếc xe ngựa đến, khí thế cực kỳ lớn.
Thật sự là hiếu kỳ thân phận những người từ nơi khác đến, liền hẹn nhau cùng đến đây tìm hiểu thực hư, hai vị lão phu tử tuổi đã cao, một người là thục phu tử ở thôn Ngô Khê, lão học trò nhỏ Phùng Viễn Đình, ngoài ra một người tên Hàn Ác, tự Vân Trình, hiện tại đang là tiên sinh dạy tư thục cho một gia đình giàu có nhất thôn, lão nhân không có công danh, nhưng đã dạy dỗ được mấy học sinh thi đỗ tú tài. Dù sao bây giờ ở Đại Ly vương triều, đặc biệt là cử nhân ở phương Bắc, thực sự không phải là thứ gì quý giá.
Hai vị lão phu tử vừa nheo mắt nhìn đám người ở đằng xa, vừa nhỏ giọng trò chuyện.
Lão học trò nhỏ thấp giọng nói: "Hàn lão ca, nhìn bọn họ một cái đã biết là quan rồi, có đúng không?"
Hàn Ác từng trải, gật đầu nói: "Quan không nhỏ."
Lão phu tử sau đó bổ sung một câu, là lời của người trong nghề: "Hơn phân nửa là đám con cháu thế gia xuất thân, ở quan trường rèn luyện, nói không chừng qua vài năm sẽ vào các nha môn thuộc Lục Bộ ở kinh thành để kiếm chức quan, hoặc là đến các quận huyện lớn lân cận kinh đô nhậm chức, đồng thời được một cái chức quan tốt đẹp như thử hiệu thư lang hoặc là bí thư tỉnh thi chính tư."
Phùng Viễn Đình nghe xong liền lắp bắp, chẳng phải là sau này sẽ là quan huyện lão gia bước lên sao?
Đại Ly vương triều, phân chia theo một ranh giới, vừa vặn lấy Xử châu làm ranh giới, phía Bắc Xử châu, thuộc về "Đại Ly cũ", phía Nam Xử châu, phía Bắc rạch lớn, thuộc về "Đại Ly mới".
Vậy nên làm quan ở Vận châu cùng với phương Bắc, so với nhậm chức ở phía Nam, đặc biệt là xung quanh kinh đô Lạc Kinh của Đại Ly cùng một đám nước phiên thuộc, là cao hơn một bậc.
Chỉ là hết giờ học để nghỉ ngơi, vẫn chưa tan học.
Trần Bình An đi ra khỏi học đường, cười chấp tay hành lễ.
Tống Hòa chấp tay thi lễ nói: "Tống Hòa bái kiến Trần tiên sinh."
Tống Hòa?
Hai vị lão phu tử nghe xong đầu tiên là ngẩn ra, sau đó nhìn nhau cười, đều cảm thấy rất thú vị, ghê gớm ghê gớm, người trẻ tuổi thế nào lại lấy cái tên lớn thế này?
P/s: Ngô Linh Tịnh = Ngô Linh Tĩnh, chương trước còn nhiều tên bị sửa nhẹ, chủ yếu sửa dấu thôi, giống Tĩnh = Tịnh ấy. Hồi đó bọn mi biết ta rồi đấy, ngơ ngác có để ý cũng thắc mắc mà chả biết hỏi ai, có hỏi thì tụi nó cũng ngơ ngác như ta là tin vào Hán Việt thôi. Giờ làm bộ này dài rồi nên biết cái nào đúng để sửa:)) Xin thông cảm^^!
Bạn cần đăng nhập để bình luận