Kiếm Lai

Chương 516: Kiếm Phôi Ở Lòng Bàn Tay (2)

Tương truyền mặt trời mọc hướng đông lặn ở núi tây, nơi mặt trời mọc chính là giữa Đông hải.

Ông lão họ Tào không để ý chút nào đến cảm nhận của người đàn ông, nhắm rượu ăn đồ ăn, khi ăn tạo thành tiếng động rất lớn, đưa tay đặt lên trên đùi cô gái bên cạnh, cười híp mắt hỏi: "Vị mỹ nhân tỷ tỷ này, có biết Hùng Trấn lâu không?"

Cô gái lắc đầu.

"Vậy sao được!" Ông lão nhẹ nhàng vỗ lên đùi săn chắc đàn hồi của cô gái, "Nể mặt tiểu đệ ta cho ngươi biết, thế gian của chúng ta có tồn tại chín tòa đại lâu khí vận không biết do ai kiến tạo, lần lượt đứng sừng sững ở chín địa phương. Lần lượt là Trấn Sơn, Trấn Quốc, Trấn Hải, Trấn Ma, Trấn Yêu, Trấn Tiên, Trấn Kiếm, Trấn Long, tám tòa lầu này cao ngất trong mây, hầu như thông thiên hùng vĩ, đều là tên hai chữ, duy chỉ có tòa cuối cùng kỳ lạ nhất, vì có ba chữ, tên là..."

Người đàn ông vỗ chiếc đũa, sắc mặt giận dữ nói: "Đủ rồi, Tào Hi ngươi đã nói xong chưa?!”

Khi chiếc đũa đập xuống bàn nhỏ, cùng lúc đó, toàn bộ nữ thuyền gia đều lâm vào một trạng thái kỳ quái, hô hấp của họ cũng không bị cản trở ngại, động tác trên tay vẫn cũng thành thạo như thường, nhưng mà lại hoàn toàn giống như nhìn mà không thấy có tai như điếc đối với hai vị khách ngoại hương trên thuyền gần trong gang tấc.

"Đã đến nơi này rồi, thân phận của hai chúng ta sẽ nhanh chóng bị nhìn thấu, tốt xấu gì Tạ Thực ngươi cũng là người đi ra từ Ly Châu động thiên đi ra, nếu như cố ý che giấu thân phận, ngược lại sẽ khiến người ta hoài nghi, chi bằng cứ giống như ta đây, nghênh ngang đi vào trấn nhỏ, nói không chừng còn phải đánh một trận, để cho Đại Ly được học hỏi kiến thức, tránh để bọn họ không xem một vị lục địa kiếm tiên ra gì."

Tào Hi nói tới đây, đưa nhìn mắt người đàn ông đối diện, cười hì hì nói: "Ai cũng nói Câu Lô châu Tạ Thực, quang minh lỗi lạc, như mặt trời rực sáng treo nơi đỉnh đầu, bình sinh không làm nửa chuyện trái lòng, sao hả, lần này muốn phá lệ sao?"

Tào Hi nghiêng người về phía trước, gắp một miếng củ cải muối trong một đĩa sứ nhỏ xanh lát nhạt, cho vào trong miệng, "Không phải chỉ là một món đồ sứ tồi tàn thôi sao, chỉ cần ngươi mở miệng, lại gật đầu một cái, ta ra mặt giúp ngươi giải quyết. Tạ Thực ơi Tạ Thực, thực sự không phải ta nói ngươi, ngươi nói chúng ta tốt xấu đều lăn lộn đến tầm này, như thế nào mà ngươi còn để cho người ta dắt mũi? Không uất ức à?"

Người đàn ông cười nhạo nói: "Thật sự không sợ chém gió rớt mất lưỡi à? Người mua sứ bản mạng của ngươi cũng là kẻ dễ nói chuyện sao?”

Tào Hi vẻ mặt kinh ngạc nói: "Sao hả, tin tức của Lão Tạ ngươi không đủ linh thông rồi, không nghe nói một vãn bối nhà ta vừa mới đính hôn cùng một nữ tử đích hệ của thuần nho Trần thị sao? Trần thị mời một vị cao nhân Lục gia coi giúp một quẻ, ngươi đoán thế nào, tám chữ to! ‘Lương nhân mỹ quyến, thiên tác chi hợp!’ Không phải ta chém gió gì, nhưng ở châu kia của bọn ta, đây quả thực không phải là chuyện nhỏ."

Tạ Thực cười lạnh nói: "Những chuyện như thế này, Tào Hi ngươi không thấy ngại thì thôi, sao còn có thể tỏ vẻ đắc ý? Ai cho ngươi da mặt vậy?"

Tào Hi da dầy như tường, hỏi ngược lại: "Có gì mất mặt? Con cháu nhà ta dựa vào bản lĩnh thực sự lừa được một cô vợ, ta làm lão tổ tông, sao lại không vui chứ?"

Tạ Thực khoanh hai tay trước ngực, hí mắt trầm giọng nói: "Nói đi, đến cùng vì sao lại kêu ta đến nơi đây? Nếu là về chuyện món đồ sứ kia, ngươi không cần nói nữa, ta sẽ không đáp ứng ngươi, chuyện nhà mình phải tự mình xử lý, huống chi ta không tin tưởng Tào Hi ngươi."

Tào Hi “ô” một tiếng, dụi mắt nói, "Không hổ là Tạ đại hiệp nổi danh một châu, một thân chính khí nghiêm nghị, thật sự là sặc sỡ loá mắt, ta phải mau mau dụi mắt, nếu không sẽ chịu không nổi..."

Trên cổ tay ông lão nhìn như hoang đường lạ thường này, sợi dây nhỏ màu xanh lại lần nữa hiện ra.

Nam Bà Sa Châu đều biết trong số lục địa kiếm tiên thì kiếm thuật của Tào Hi không được xem là vượt trội xuất chúng, nhưng mà thanh bội kiếm của lão, với tư cách một món pháp khí, thì đủ bước vào mười thứ hạng đầu một châu.

Thật ra trên cổ tay Tào Hi đang đeo dòng nước đại giang danh xứng với thực, cuồn cuộn mà chảy.

Nước sông này, chính là bội kiếm của Tào Hi.

Tạ Thực từ lâu đã nghe được tin tức vốn không phải là bí mật gì ở châu khác này, nhưng dù vậy, vẫn trực tiếp hỏi: "Ngươi cần đánh một trận mới có thể câm miệng?"

Tào Hi chỉ lo ăn uống, lắc đầu nói: "Bà Sa Châu đều nói Tào Hi ta hỉ nộ vô thường, tính tình quái đản. Tạ Thực, có phải ngươi cảm thấy loại người như ta, rất khó tiếp xúc phải không?"

Tạ Thực bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Mỗi khi thuyền hoa có khách lên thuyền, bàn chuyện làm ăn xong, nữ thuyền gia sẽ tháo xuống chiếc đèn lồng treo ở vị trí cố định nơi đầu thuyền, ý bảo chiếc thuyền hoa này đã đầy khách, không tiếp khách nữa.

Tào Hi quơ quơ chiếc đũa, "Sai, sai hoàn toàn, trên đời người không dễ tiếp xúc nhất, là người như Tạ Thực ngươi, quá khó thổ lộ tình cảm."

Tạ Thực nhắm mắt lại, "Kiên nhẫn của ta có hạn."

Tào Hi khinh thường nói: "Được rồi, nói việc chính đi. Có người không muốn thấy Đại Ly Tống Thị quật khởi, Tạ Thực ngươi cố tình cứng đầu, hết lòng tuân thủ lời hứa, không thể không rời núi, thế cho nên chuyến đi đến Đảo Huyền sơn cũng đành phải hoãn lại."

"Thật không may, thuần nho Trần thị không nhìn thấy được điểm tốt của Tề Tĩnh Xuân, dẫn đến ấn tượng với Đại Ly cũng cực kém, chỉ là hôm nay họ đã thay đổi chủ ý, nguyên nhân không rõ, ta cũng không để tâm, dù sao thuần nho Trần thị chẳng những lấy danh nghĩa Trần thị quận Long Vĩ Bảo Bình châu, xây dựng học thục ở trấn nhỏ, mà còn bảo ta đi xa một chuyến, coi như tiền sính lễ dành cho đứa cháu kia của ta,, mục đích là ngăn cản Tạ Thực."

"Tuy ta không biết mưu đồ cụ thể, nhưng mà ta đã xuất hiện ở đây rồi thì kế tiếp sẽ theo dõi sát sao ngươi."

Tạ Thực không mở mắt, khóe miệng có vẻ hơi châm chọc, "Ngươi xác định ngăn cản được?"

Tào Hi cuối cùng cũng ăn xong một chồng các đĩa thức ăn nhiều màu sắc, buông đũa, nói như đã có tính toán từ trước: "Ta không chắc chắn có thể đánh nổi ngươi hay không, nhưng mà chắc chắn sẽ ngăn được ngươi."

Tạ Thực đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn.

Một kiếm khách tướng mạo trẻ trung, không đeo trường kiếm bên hông, cũng không để dọc trên lưng, mà là để ngang trường kiếm ở sau lưng, hai khuỷu tay uể oải đặt trên vỏ kiếm, cứ như vậy mà mỉm cười đối diện cùng Tạ Thực.

Lúc trước ở phủ đệ treo tấm biển "Tú thủy cao phong” của nữ quỷ mặc áo cưới, người này chỉ mới đẩy kiếm ra khỏi vỏ hơn một tấc, đã dời một dãy núi thu nhỏ đến trước người để cứng rắn đỡ lấy một kiếm sắc bén của lục địa kiếm tiên Ngụy Tấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận