Kiếm Lai

Chương 351: Một Năm này (2)

“Hai là khí phủ khiếu huyệt nó lựa chọn, không phải vị trí lạ gì, mà là một số huyệt vị mấu chốt, trời sinh đã chiếm ưu thế, tựa như có người chiếm cứ ụ đất nhỏ của rừng núi hoang vắng, hoặc là bãi tha ma không ai hỏi thăm, có người thì chiếm cứ trấn Hồng Chúc chỗ đường thuỷ đường bộ quan trọng, sẽ còn có người trực tiếp chiếm kinh thành Đại Ly, cảnh tượng của ba người, tất nhiên sẽ không giống nhau. Ba là bản thân một hơi này to nhỏ, đậm nhạt, dài ngắn, đều có phân chia cao thấp. Nếu không cho dù khí phủ ngươi ở kinh thành Đại Ly, nhưng không có bản lãnh đào móc tiềm lực, thì không có ý nghĩa, hình dung như vậy, ngươi có thể hiểu được hay không?”

Trần Bình An nói: “Vẫn có thể hiểu được.”

“Thanh phi kiếm bản mạng của Thôi Đông Sơn mà ban nãy ta nói, là nói kiếm tu trong Luyện khí sĩ chúng ta, ở trong bản mạng khiếu huyệt ôn dưỡng ra phi kiếm, hòa hợp một thể với thần hồn kiếm tu, phi kiếm bản mạng xuất khiếu giết địch, tức là kiếm thực chất, quay về khiếu huyệt, liền hóa thành vật hư vô, rất là huyền diệu. Sư phụ ta từng nói, thật ra khí phủ khiếu huyệt con người, có thể coi là động thiên phúc địa trên đời này, trời sinh có thần thông ‘phương thốn’, vì thế ngày sau khổ tu, một khi đả thông khớp nối trong đó, phi kiếm bản mạng cũng tốt, pháp bảo khác cũng thế, mặc kệ ngươi hình thể lớn như núi, đều giống nhau có thể cất chứa trong đó.”

“Cảnh giới thứ hai của võ đạo các ngươi, là lấy bản mạng khiếu huyệt làm điểm khởi đầu, bắt đầu mở rộng con đường về hướng bốn phía, biến từng đường kinh mạch gập ghềnh chật hẹp ban đầu thành dịch lộ đường cái rộng rãi. Vì sao thế gian có nhiều loại võ học như vậy? Là ở pháp môn phá núi mở đường không giống nhau, lúc đầu ở nơi nào, đi con đường nào, đi đường tắt như thế nào, các nhà đều có bí kíp mật không truyền ra ngoài, ví dụ như võ nhân luyện quyền mở kinh mạch, so với đao thương kiếm kích sẽ có sự khác biệt rất lớn. Trần Bình An, ta nhìn ra được, ngươi hôm nay đã đặt nền móng tại cảnh giới thứ hai, khó trách mỗi ngày đều phải cần cù luyện quyền hành thung, trạm thung, với tốc độ của ngươi, ta tin tưởng rất nhanh thôi sẽ có thể chen thân cảnh giới thứ ba. Đúng rồi, ta có thể biết bản mạng khiếu huyệt của ngươi ở nơi nào không?”

Trần Bình An lắc đầu nói: “Không thể.”

Thiếu nữ cau mũi, lẩm bẩm: “Keo kiệt.”

Nhưng nàng vừa nghĩ đến cảnh ngộ thê thảm của thiếu niên Thôi Sàm quốc sư Đại Ly, thiếu nữ lập tức cảm thấy Trần Bình An tính cách như vậy, từ chối mình mới là bình thường. Trần Bình An tính tình như vậy, nói khó nghe chút, gọi là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng, nói dễ nghe, là tâm tính cứng cỏi, kiên trì.

Trần Bình An đột nhiên hỏi: “Tạ cô nương vì sao nói rất nhanh thôi ta sẽ có thể tới được cảnh giới thứ ba?”

Tạ Tạ buột mồm nói: “Người tập võ các ngươi chỉ bằng một hơi, xét đến cùng là lấy thương tổn cơ thể làm cái giá, để đổi lấy sát lực, chỉ cần muốn kéo dài tuổi thọ, nhất định phải sớm chen thân cảnh giới thứ sáu mới được, có thể mỗi ngày tưới tắm hồn phách thần ý, bù đắp ngược lại cho thân thể, nếu trì hoãn ở cảnh giới thứ hai thứ ba quá lâu, một ngụm tiên thiên chân khí kia sẽ càng ngày càng suy kiệt, mỗi lần chém giết với người ta, bị thương nặng, chính là một lần nguyên khí tuôn trào, cho nên trên đời có vô số kẻ ngu dốt luyện quyền rồi chết vì luyện. Dù là người luyện võ của hào phiệt thế tộc, có thể đủ dược liệu quý báu ngâm cơ thể, dựa vào đó chữa thương, vẫn là trị phần ngọn không trị phần gốc, không thể thật sự ích lợi cho hồn phách một người. Tuy nói võ học không cao, không thể chứng đạo trường sinh, nhưng một khi đi đến đỉnh võ học, chen thân cảnh giới thứ chín thậm chí là cảnh giới thứ mười đỉnh cao thật sự trong truyền thuyết, như vậy sống một hai trăm tuổi, vẫn là không khó.”

Trần Bình An phản bác: “Nói như vậy không hoàn toàn là đúng, người thiên tư tốt, có thể cầu nhanh, còn loại tư chất kém giống ta đây, càng sốt ruột càng dễ mắc lỗi, còn không bằng kiên định vững chãi đi từng bước, không đi sai bước nào, như vậy mỗi một bước đều sẽ hữu dụng, huống chi ta tập võ không phải vì theo đuổi những cảnh giới rất cao kia, chỉ là... cường kiện cơ thể mà thôi.”

Trần Bình An lời đến bên miệng, đã thay đổi một cái cách nói hàm súc. Thật ra nói chuẩn xác, Trần Bình An là đang dùng luyện quyền để giữ mạng.

Sau khi bị Thái Kim Giản dùng thủ pháp ác độc, âm thầm đập nát cầu trường sinh, trừ con đường tu hành bế tắc đoạn tuyệt, môi hở răng lạnh, cơ thể này của Trần Bình An cũng không dễ chịu. Sau chiến dịch Kỳ Đôn sơn, tổn hại nghiêm trọng, chút tuổi thọ thật không dễ gì tăng thêm trở thành hư không, cũng may sau đó một đường nam hạ, dựa vào mỗi ngày hành thung trạm thung số lượng lớn, Trần Bình An lại tích góp được chút của cải, đã có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể chuyển biến tốt, thân thể giống như một căn phòng rách nát hở khắp nơi, đã được may vá bổ sung, nói chung vẫn còn xài được.

Thiếu nữ cười nói: “Tốc độ tiến triển khi tập võ của mỗi người sẽ khác nhau. Nếu ngươi cảm thấy đóng vững đánh chắc tốt hơn, thì ta nghĩ cũng không có vấn đề.”

Tạ Tạ là Luyện khí sĩ, đối với việc tập võ vốn là chỗ hiểu chỗ không, rất nhiều thời điểm sẽ quen tay mà áp đặt những khuôn mẫu tu hành vào trong việc luyện võ, tuy tầm mắt của cô cao hơn Chu Hà, nhưng có rất nhiều chi tiết, chắc chắn không chuẩn xác thấu triệt bằng Chu Hà thân là võ phu cảnh giới thứ năm. Huống chi Chu Hà được lão tổ Lý thị phố Phúc Lộc chính miệng khen ngợi là “minh sư”, đánh giá vượt xa danh sư, đủ có thể thấy Chu Hà lợi hại ra sao. Nhưng Chu Hà bị giới hạn bởi những nội tình Lý thị trấn nhỏ chỉ nằm ở xó góc, giống với tuyệt đại đa số võ nhân giang hồ dưới núi, đều tin tưởng vững chắc võ đạo tông sư cảnh giới thứ chín, đã tới điểm cuối chỉ cảnh, cho nên mới coi cảnh giới thứ chín là cảnh giới đỉnh cao.

Mà trên thực tế trên cảnh giới thứ chín, còn có cảnh giới thứ mười, giữa chín mười, chênh lệch một cảnh giới rất lớn, còn lớn hơn nhiều so với chênh lệch giữa cảnh giới thứ sáu và cảnh giới thứ chín.

Võ học võ học, không dính dáng với đại đạo, cho dù thân thể được rèn luyện còn vững chắc hơn so với Kim Cương Bất Bại của Phật gia, thì vẫn rất khó có được thành tựu lớn, ít nhất tuổi thọ ngắn ngủi chính là một bình cảnh rất lớn, muốn đánh vỡ nó, là người si nói mộng, không một ai có thể ngoại lệ.

Chính bởi vì thế, ở trong mắt Luyện khí sĩ, người tập võ dưới núi mới thấp hơn bọn họ một khoảng lớn, cả đời chỉ biết ở dưới chân núi đánh nhỏ quậy phá nhỏ, nhiều nhất đến sườn núi của chúng ta đi dạo một vòng đã là đỉnh điểm của bọn họ rồi. Cả đời này có thể có tiền đồ thành tựu gì to lớn? Trái lại người tu đạo thượng ngũ cảnh, người nào không phải trường thọ vô cương, có hi vọng đại đạo?

Võ học võ học, không dính dáng với đại đạo, cho dù thân thể được rèn luyện còn vững chắc hơn so với Kim Cương Bất Bại của Phật gia, vẫn rất khó có tiền đồ lớn, trăm năm đã già nua không chịu nổi, cùng lắm sống được hai trăm tuổi, sau đó vẫn là một bộ xương khô không quan trọng gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận