Kiếm Lai

Chương 1243: Người uống lưu lại kỳ danh

Tại di tích chiến trường Kim Giáp châu, một lão nhân gầy gò, tóc trắng, mặc áo tím, eo buộc bầu rượu, chân trần giẫm trên mũi thương thiết cắm nghiêng xuống đất. Vu Huyền ngắm nhìn bốn phía, tám hướng đều là thi hài tướng sĩ tinh nhuệ dưới chân núi cùng tu sĩ luyện khí trên núi. Nhiều chỗ xác chết chồng chất như núi, vốn nên là công trình lớn nhỏ bằng xương của lũ yêu tộc súc sinh cho tên đại yêu vương tọa kia. Bạch Oánh nhờ những thứ này mà biến thành con rối quỷ bạch cốt, một mạch đánh thẳng về phía bắc, chiếm giữ phần bản đồ còn lại của Kim Giáp châu, nơi không còn lực quyết chiến.
Bạch Oánh kia thực chất là tên đáng chết nhất trong mười bốn đại yêu vương tọa. Nếu không thì hậu họa thật khó lường. Nó đã tàn sát bừa bãi ở Kim Giáp châu như thế, nếu để cho súc sinh này đến Trung Thổ thần châu thì còn gì chịu nổi nữa?
Đáng tiếc, đã chậm một bước, không thể ngăn cản Hoàn Nhan Lão Cảnh phát điên, cũng không thể thừa cơ hội giải quyết Bạch Oánh. Mục đích Vu Huyền trước khi vượt châu tới đây là muốn cùng Hoàn Nhan Lão Cảnh tạm gác lại ân oán, giúp Kim Giáp châu chống cự thêm một thời gian.
Vu Huyền tự nhận tài mọn bùa chú chỉ hơn chục, trăm tay, có thể áp chế quân đoàn bạch cốt của Bạch Oánh. Dù sao Vu Huyền không có gì nhiều, chỉ có số lượng bùa chú còn dùng được, lấy số lượng thắng. Hơn nữa, thấy Bạch Oánh không giỏi đánh tay đôi, Vu Huyền cảm thấy nếu giữ được mạng, đến góp vui cũng chẳng sao, chỉ cần không giống Chu Thần Chi là được.
Chỉ là lúc này, Vu Huyền giẫm trên mũi thương, gió lạnh từng đợt, tay áo bay phấp phới, lão nhân vuốt râu càng thêm lo lắng.
Không biết tung tích Bạch Oánh, liệu có đi Phù Diêu châu vây giết Bạch Dã, mong cầu được làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật?
Chỉ không biết tên đại yêu vương tọa có vẻ không giỏi đánh tay đôi kia, tâm tình thế nào, có giống ta Vu Huyền lo lắng không? Dù sao muốn giết Bạch Dã, không trả cái giá lớn sao được.
Vu Huyền nhìn cô gái nhỏ chậm rãi đi tới, rồi dừng lại, lão nhân cười nói:
"Gọi là Bùi Tiễn đúng không, danh tiếng lớn thật, cùng Tào Từ đều là hạng người giỏi giang, người trẻ tuổi làm chúng ta lũ bất tử này hết hồn a, tốt lắm, tốt lắm."
Bùi Tiễn nãy giờ nhìn ngó xung quanh, sau khi dừng bước thì ôm quyền, rồi hỏi:
"Vu lão thần tiên, ta có thể thu thập một chút chiến trường không? Nếu được thì trong một nén nhang thôi. Nửa nén nhang cũng được."
Vừa chớp mắt có thể đánh chết một tu sĩ Yêu tộc cảnh giới Ngọc Phác, vị lão tiền bối này lại có bộ dạng như thế, Bùi Tiễn liếc mắt nhận ra thân phận, Vu Huyền chuyên bùa chú ở Trung Thổ thần châu.
Trước kia lúc cùng nhau rời quê, sư phụ đã từng nhắc tới Vu Huyền, rất ngưỡng mộ. Người làm sư phụ ngưỡng mộ, hôm nay lại bằng lòng một mình chạy đến chiến trường Kim Giáp châu, Bùi Tiễn thấy đã lỡ Chu lão kiếm tiên, nhưng không lỡ Vu lão thần tiên, chuyến này không uổng công đánh một trận. Năm đó Bùi Tiễn còn hỏi sư phụ, giấy vàng bùa chú trên trán của mình, so với bùa chú mà lão nhân vẽ tỉ mỉ thì cái nào đáng giá hơn, tương đương chứ? Sư phụ lúc đó ừ một tiếng, cười híp mắt, gắp cho Bùi Tiễn thêm một bát canh cá nữa. Thật ra lúc đó cô bé da đen đã ăn no căng bụng rồi, lúc nàng khổ sở nhận bát, cũng không biết là mình đã nói sai hay nói đúng.
Bùi Tiễn không khỏi nhớ tới chuyện ngày bé, cảm thấy rất có lỗi với Vu lão thần tiên. Cũng không phải so đo bùa chú ai đáng giá hơn, mà là lúc ấy mình không biết trời cao đất rộng, tùy tiện gọi một tiếng "Vu lão nhân", nên giờ Bùi Tiễn mới may mắn gặp được người thật, vô cùng cung kính có lễ. Hơn nữa vị lão tiền bối này tâm cảnh khí tượng, quang minh chính đại, như ngân hà trên trời, sao sáng đầy trời. Lúc trước Bùi Tiễn chỉ liếc hai cái, không dám nhìn nhiều, sau khi đại khái xác định được nhân tâm của người thì không dám nhìn nữa, cũng không nên nhìn nhiều.
Vu Huyền gật đầu nói:
"Sợ Bạch Oánh trốn trong đó à? Không thể nào, sớm chạy rồi, lúc này không có súc sinh nào dám tới chết đâu, cứ yên tâm. Đừng nói là một nén nhang, một canh giờ cũng chẳng sao. Chỉ có điều cô nương ở lại đây làm gì, cô thuần túy vũ phu, cảnh giới thì cao, nhưng không thể xử lý ổn thỏa những thi thể này, để ta làm cho."
Bùi Tiễn hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn thẳng thắn nói:
"Vu lão thần tiên, vãn bối muốn moi chút đồ từ đám tu sĩ Yêu tộc, đổi ít tiền tiên."
Vu Huyền ngẩn người một lúc lâu, người trẻ tuổi thuần túy vũ phu, có cảm giác chỉ kém Tào Từ chút thôi, hóa ra lại là kẻ mặt dày đang hỏi mình xin nhặt tiền à?
Kém Tào Từ một chút, không đến nỗi nào đâu? Thật ra làm các lão tiền bối hết hồn đó, huống chi còn là một cô gái trẻ hơn cả Tào Từ nữa. Vu Huyền thiếu chút nữa mặt dày hỏi "Cô nương có sư thừa không, nếu chưa, lão phu hơi thông quyền pháp, chi bằng bái ta làm sư", còn quyền pháp ra sao thì lừa được đồ đệ đã rồi tính. Chỉ có điều Vu Huyền biết rõ, thiên tài trẻ tuổi thế này, sư thừa tất nhiên không thấp.
Vu Huyền cười lớn:
"Cứ yên tâm nhặt tiền, lão phu giúp cô trông chừng một lát."
Sau lát nữa lại tính.
Dù sao Bạch Dã không dễ giết vậy đâu.
Bùi Tiễn nghe lời lão thần tiên, trịnh trọng ôm quyền, cười rạng rỡ, lấy từ trong tay áo ra một con dấu cổ xưa, rồi nhẹ nhàng giậm chân, khiến cho mấy món bảo quang sáng nhất trên núi, từ thi thể của vài tu sĩ địa tiên Yêu tộc đồng thời bị rung lên, vẫy tay một cái đã thu vào chỉ xích vật. Bùi Tiễn đi đến đâu, mũi chân giẫm mạnh mặt đất đến đó, phạm vi mấy dặm chỉ có đồ vật trên người Yêu tộc, sẽ bay lên từ dưới đất, rồi bị nàng dùng quyền ý tinh chuẩn dẫn dắt, như khách về nhà, lần lượt vào phủ đệ của chỉ xích vật.
Nàng và Tạ Tại Khê mượn một kiện con dấu chỉ xích vật từ trước, sau sẽ mượn của Chu Mai một kiện phương thốn vật, mấy trận đánh nhau vừa rồi thu hoạch không đáng kể. Dù sao chiến trường chém giết rất thảm, sống sót mới là quan trọng nhất, Bùi Tiễn luôn không dám phân tâm, hôm nay là ngoại lệ. Chỉ có điều bây giờ ở di tích chiến trường, có thể nói khắp nơi là thiên tài địa bảo, đồ của tiên gia. Bùi Tiễn vẫn định một nén nhang rồi đi, không dám để Vu lão thần tiên chờ thêm.
Vu Huyền trông như giẫm trên mũi thương nhìn về phía nam, hướng Phù Diêu châu, kì thực luôn chú ý nữ vũ phu nhặt ve chai ở sau lưng.
Xem có đúng là làm đúng như lời không, chỉ nhặt những thứ bảo bối trên thi thể Yêu tộc. Nếu lỡ không cẩn thận nhặt sai, thì đừng trách lão phu cũng không cẩn thận theo.
Rất tốt.
Cô gái trẻ này chọn đồ cũng được, làm việc cũng biết giữ gìn và cẩn thận.
Đã như vậy thì cơ duyên có nhiều nữa thì cũng là cô nên lấy thôi, miễn là nhìn thấy có thể xách đi đều tùy cô kiếm. Vu Huyền đương nhiên không thèm để ý những thứ phẩm chất bình thường này. Hơn nữa hắn cũng chỉ định thu thập thi thể ở chiến trường, tránh thành hậu họa cho sau này, chứ có tâm trí đâu kiếm tiền. Hơn nữa cả đời tu hành của Vu Huyền, chưa từng ngày nào lo lắng vì tiền tiên hay vật bổn mạng, mà đều là tự mình làm cho chúng nó không mời mà đến cả.
Đáng tiếc thật đáng tiếc, cô gái nhìn được thế, mà lại đi làm vũ phu thuần túy, có gì hay chứ, chi bằng nhập môn sơn môn ta, học ta pháp bùa chú, giết người còn chẳng cần vung chân tay, phải biết ở Trung Thổ thần châu luôn có câu "Giết người tiên khí, bùa chú Vu Huyền", cô gái có nghe qua chưa, có động lòng không? Chắc là có động lòng chứ?
Đáng tiếc cô gái kia mắt sáng quắc, thật là một kẻ thấy tiền sáng mắt, không biết thứ tiền tiên chính thức đang ở ngay trước mắt không thèm đụng vào a.
Vừa đúng một nén nhang.
Bùi Tiễn trở lại chỗ dừng chân ban đầu, lại ôm quyền, cảm ơn Vu lão thần tiên rồi cáo từ.
Vu Huyền gật đầu. Cô gái này so với thằng nhãi Tào Từ thuận mắt hơn nhiều.
Lão nhân cũng đã quyết định, đi xem, cũng chỉ đi Phù Diêu châu nhìn ngó vài lần, ném vài lá bùa rồi nếu không đánh được thì bỏ chạy.
Bùi Tiễn đầy vết máu hít sâu một hơi, cưỡi gió xa chiến trường, nhìn những thi thể định trước không thể nào vùi lấp, Bùi Tiễn cắn môi, trong lòng lẩm bẩm một câu "Chư vị đi tốt".
Hai đầu gối Bùi Tiễn hơi cong, từ dưới đất bay lên, mặt đất chấn động rung chuyển từng hồi, khiến những thi thể chân thân của đám địa tiên Yêu tộc vỡ tan.
Vu Huyền nghe thấy tiếng lòng của Bùi Tiễn, mỉm cười, nhẹ nhàng giẫm mạnh mũi thương, lão nhân chân trần chạm đất, cây cầu dài lại xoay chuyển, tựa như tiên nhân cưỡi gió, đuổi theo Bùi Tiễn, không nhanh không chậm, cùng Bùi Tiễn sánh vai, Bùi Tiễn do dự một chút, vẫn nắm chặt cây trường thương khắc bùa vàng, vật công phạt bổn mạng của Yêu tộc Ngọc Phác cảnh bị Vu lão thần tiên đánh giết. Bùi Tiễn quay đầu lớn tiếng:
"Vu lão thần tiên danh bất hư truyền, khó trách sư phụ ta nói một câu 'Bùa chú Vu vô song, giết người tiên khí huyền'. Bùa chú đạo pháp đến tay Vu Huyền, tựa như tụ sông lớn vào biển rộng, muôn hình vạn trạng, càng khiến Trung Thổ thần châu, thiên hạ đạo pháp cao nhất một ngọn núi."
Bùi Tiễn có chút chột dạ, sư phụ chưa từng nói vậy, không biết lời này của mình có quá tâng bốc không. Nếu sư phụ ở đây thì tốt rồi, biết chừng mực sẽ tốt hơn nhiều.
Bùi Tiễn không dám nhìn nhiều xuống nhân gian, chuyện nhân gian đau lòng, hóa ra không chỉ có việc sư phụ không ở bên cạnh mình trên giang hồ.
Không sao, nàng tạm thời thu một đồ đệ không chính danh, là một người câm ít nói, cũng không thể nói nhiều.
Cách xa chiến trường ngàn dặm, Bùi Tiễn tại đỉnh một ngọn núi lớn tìm được đứa bé đó, vẫn ngồi xổm trên đất quen thuộc, Tào Từ và tỷ tỷ Tại Khê đứng cạnh nhau, đều mặc áo trắng, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ bước ra từ tranh vẽ.
Bùi Tiễn lướt nhẹ xuống, gọi một tiếng A Man, đứa nhỏ câm kia không muốn nói gì, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn nàng rồi lại cúi xuống.
Bùi Tiễn nhìn Tào Từ, có chút bất đắc dĩ, cho đến khi thấy Tào Từ giằng co với một đại yêu Phi Thăng cảnh, Tào Từ bị yếu thế, nhưng chưa đến mức khốn cùng, Bùi Tiễn mới biết được một sự thật, hóa ra Tào Từ khi giao chiến trên chiến trường, vẫn chưa dùng toàn lực, giết yêu, cứu người, ra quyền, lực đạo, quỹ tích, thu quyền, lại ra quyền, từng quyền vừa đúng mà thôi. Tào Từ như thể biết trước từng quyền, cho nên không cần tranh đòn đánh trước.
Sau khi Bùi Tiễn cưỡi gió rời đi, Vu Huyền vuốt râu thay vì tóm râu, tiểu cô nương khó trách lễ phép như vậy, hóa ra có một sư phụ tốt hết lòng dạy bảo, không biết bao nhiêu tuổi rồi, mà lại có kiến thức vững vàng đến vậy.
Vu Huyền thu lại vui vẻ, chợt lóe rồi biến mất, một đường xuôi nam, vượt châu đi xa, lẩm bẩm:
"Chết thì chết thôi."
Lão nhân cô độc một mình, chỉ có bùa chú làm bạn.
Hạo nhiên cứu Bạch Dã, bùa chú chính là Vu Huyền.
Phù Diêu châu.
Bạch Dã một mình chống kiếm, bộ áo xanh bay lên trời.
Dưới chân châu thổ núi sông đã trở thành một đại trận pháp thiên địa, từ màn trời đến lục địa, tất cả đều bị thiên thời số mệnh Man Hoang bao phủ, lại lấy vùng duyên hải của một châu làm ranh giới, trở thành một lồng giam cực lớn, vây giết Bạch Dã.
Bạch Dã không để ý, chỉ cần đưa chiến trường rời xa nhân gian, thần tiên đánh nhau, tục tử gặp nạn, Bạch Dã không quen chuyện đó. Một trận chiến kiếm thuật này tựa như đoạn kết tác phẩm thơ ca, cứ để vậy đi.
Còn lại, các ngươi tùy ý, vui vẻ là được rồi.
Bạch Dã chống kiếm lơ lửng, nhìn quanh bốn phía, tâm không mờ mịt.
Tiếc nuối duy nhất là Bạch Dã không muốn nợ ai, chỉ là thanh kiếm này đã cùng mình bao năm, hơn phân nửa không thể trả cho vị Đại Huyền Đô quan Tôn đạo trưởng rồi.
Thanh kiếm tiên này tên "Thái Bạch".
Lần đầu gặp lại kiếm tiên "Thái Bạch" với Tôn đạo trưởng cũng là lần đầu Tôn đạo trưởng đi xa Hạo Nhiên giải sầu. Ban đầu Tôn đạo trưởng muốn tặng kiếm, Bạch Dã không muốn nhận, Tôn đạo trưởng bèn đổi thành cho mượn, lý do là tên kiếm tiên trùng với màu hoa đào trong đạo quán của nhà, không được may mắn, kiếm tiên Thái Bạch với Bạch Dã mới là tuyệt phối. Bần đạo coi như gả con gái đi xa Hạo Nhiên, tiện thể nhận rể, không lỗ không lỗ. Từ đó có thể thấy bần đạo làm việc, chỉ tính đến lợi nhuận lớn nhỏ thôi...
Người mà Bạch Dã dù tự thấy nợ mà vẫn không để ý nhiều, chỉ có ba người, lão tổ nhất mạch kiếm tiên đạo môn Tôn Hoài Trung, bạn thân cùng cầu tiên Quân Thiến, và phu tử Văn Thánh.
Thác Nguyệt sơn đại tổ Văn Hải Chu Mật, kiếm khách Lưu Xoa. Bạch Oánh, Ngưỡng Chỉ, Phi Phi. Viên Thủ, Diệu Giáp, Hoàng Loan, Hà Hoa am chủ. Ngưu Đao, Thiết Vận, Long Quân, Ngũ Nhạc.
Man Hoang thiên hạ đã từng có mười bốn vương tọa, nhưng chuyện đó đã qua rồi.
Trong giai đoạn thu binh trên chiến trường Kiếm Khí trường thành, Hà Hoa am chủ đã bị Đổng Tam Canh chém giết trên trời, không những thế còn chém rụng đại yêu cùng trăng sáng.
Đại yêu Hoàng Loan luyện hóa vô số động phủ tiên gia, nghe nói cũng bị A Lương phối hợp kiếm tiên Diêu Trùng Đạo giết quá nửa, khiến cảnh giới rơi xuống không ngừng, phải thay đổi da túi, biến thành Nguyên Anh cảnh, sống không bằng chết.
Còn Diệu Giáp, đại yêu vương tọa đầu tiên vẫn lạc tại Hạo Nhiên thiên hạ ở Phù Diêu châu, lão tú tài nói hắn thích khoe của khi có tiền, không ưa nhất loại người đó.
Đó là một kẻ đánh giết vô số thần núi thần sông ở Phù Diêu châu để bù lại tổn thất đại đạo tại Kiếm Khí trường thành. Bạch Dã tung ra ba kiếm, cuối cùng chém giết tại di chỉ Đảo Huyền Sơn. Nhát kiếm thứ nhất để tiễn khách rời Phù Diêu châu, tránh tổn thương người vô tội. Nhát thứ hai cùng Diệu Giáp coi như đi biển, hoàn lễ Man Hoang thiên hạ. Nhát thứ ba Bạch Dã dốc sức, coi như cúng tế những kiếm tu Kiếm Khí trường thành chết oanh liệt.
Thật ra Bạch Dã nên ra thêm hai kiếm nữa mới có thể chém giết Diệu Giáp thực sự.
Chỉ là lúc đó có người xuất thủ, một lần trấn áp đại thần thông thay trời đổi đất của Thác Nguyệt sơn đại tổ.
Nếu không Bạch Dã sẽ không tiện chống kiếm đi xa, tiện gặp lại nửa tòa Kiếm Khí trường thành còn thuộc Hạo Nhiên thiên hạ.
Giờ phút này Bạch Dã lơ lửng trên mây ở một châu.
Dưới biển mây là thủ đoạn bổn mạng của đại yêu khô lâu Bạch Oánh, toàn là oán hận khí thế lớn của oan hồn ác quỷ, còn có vô số đầu lâu xương trắng, cánh tay muốn lao về phía Bạch Dã, lại bị một thân hạo nhiên khí của Bạch Dã xua tan không còn gì.
Bạch Oánh không còn ngồi trên vương tọa khô lâu, đứng thẳng lên, bên cạnh còn có kiếm sĩ Long Quân năm xưa mang khuôn mặt cường đại.
Trên một bộ thi hài thần linh viễn cổ lơ lửng, đại yêu Ngũ Nhạc đứng trên đỉnh đầu, tay cầm một cây trường thương xuyên thủng đầu lâu, sấm sét đại chấn, lôi điện năm màu quấn quanh trường thương và cả cánh tay Ngũ Nhạc, tiếng sấm vang vọng trên không một châu, khiến Ngũ Nhạc như một lôi bộ thần linh tối cao tái hiện nhân gian.
Một kẻ ba đầu sáu tay cao lớn ngồi trên bồ đoàn trải sách vàng, vết kiếm trên ngực hắn vẫn còn, chỉ xóa một nửa sau cuộc chiến Kiếm Khí trường thành. Hắn cố ý để lại một nửa.
Hắn phải chờ đến khi chính tay tồi phá tòa Phi Thăng thành thứ năm của thiên hạ, mới xóa hoàn toàn được vết kiếm.
Đại yêu Ngưỡng Chỉ đội mũ miện đế vương, mặc long bào đen, đầu người thân thú, thân hình khổng lồ lơ lửng xung quanh, từng vị ôm đàn tỳ bà bay lượn trên trời, vừa hay bị Viên Thủ lão hữu đến nơi chớp mắt, lấy tay nhai như ăn đậu, để chữa thương. Viên Thủ bị thương không nhẹ khi đánh hai côn trên chiến trường Lão Long Thành, trúng nhiều phi kiếm của kiếm tu Bắc Câu Lô Châu. Chẳng biết có tổn hại căn cơ đại đạo không, nhưng đại yêu chân thân vốn rất cứng cỏi, một khi bị thương thì sức chống chịu đối thủ Phi Thăng cảnh bình thường không là gì, nhưng hôm nay đối mặt Bạch Dã, Viên Thủ vốn không khách khí với Ngưỡng Chỉ, Ngưỡng Chỉ cũng không quan tâm chuyện hao tổn. Hai bên đều muốn khôi phục chiến lực đỉnh cao.
Viên Thủ vẫn ngự kiếm lơ lửng, vai vác trường côn, tay đeo chuỗi hạt luyện hóa từ núi cao, hôm nay chuỗi hạt nhiều thêm, đều là những ngọn núi lớn ở Đồng Diệp Châu.
Có thắng không, thực sự chưa nói được, chắc thắng là không có, Lưu Xoa của trận doanh nhà, hay A Lương từ ngoại thiên trở về Kiếm Khí trường thành, mà đổi vị trí với Bạch Dã thì cũng đều chung một kết cục. Điều Ngưỡng Chỉ và Viên Thủ, hay tất cả đại yêu duy nhất quan tâm là liệu bọn họ sáu người có chết ai không, và chết người nào, rất quan trọng. Nhát kiếm cuối của Bạch Dã chắc chắn kéo theo một kẻ chôn cùng, dù không giết ai, mà biến thành kết cục của Hoàng Loan cũng chẳng khác nào chết.
Một đại yêu oai hùng mặc giáp vàng, tướng mạo khác thường, lại cao đến trăm trượng, bộ giáp trụ viễn cổ trên người hắn đã là một lồng giam, coi như bảo vệ. Giáp trụ sắp vỡ nát, một vệt dài ánh kim đặc như nước chảy qua kẽ đá.
Hắn tên hiệu là "Đao mổ trâu, Ngưu Đao", cái tên có thể nói thô bỉ đến cực điểm, hắn cùng với những vương tọa đại yêu còn lại nhìn chằm chằm vào Hạo Nhiên thiên hạ, theo nhu cầu, không quá giống nhau, đối tượng trả thù chính thức của hắn, vẫn còn ở Thanh Minh thiên hạ, thậm chí không ở cái kia Bạch Ngọc Kinh, mà lại là một cái thích ở tại Liên Hoa động thiên quan đạo "Người trẻ tuổi lão gia hỏa" !
Một người duy nhất thủy chung không thích chân thân hiện thế đại yêu, là cái kia khuôn mặt tuấn mỹ dị thường Thiết Vận, eo buộc hồ lô dưỡng kiếm.
Vì vậy trông đặc biệt nhỏ bé, cùng người đọc sách Bạch Dã, thân hình đại khái ngang nhau.
Bạch Oánh, Ngũ Nhạc, Ngưỡng Chỉ, Viên Thủ, Ngưu Đao, Thiết Vận.
Đến từ những chiến trường khác nhau, những vị trí khác nhau, cuối cùng trong nháy mắt cùng nhau đến Phù Diêu châu.
Vây giết Bạch Dã sáu đầu đại yêu, vậy mà đều là những vương tọa đại yêu hoàn toàn xứng đáng.
Hà Hoa am chủ, Hoàng Loan, Diệu Giáp, ba đầu đại yêu cũng đã trở thành chuyện xưa cũ. Chỉ là hôm nay lại nhiều ra cái vương tọa vị trí khá cao Tiêu Tấn, lại bổ sung hai đầu Phi Thăng cảnh không phục chúng. Cuối cùng hai vị tân vương tòa đại yêu, lúc trước chưa từng là vương tọa, kỳ thật đều không đáng để mắt, chỉ là cho đủ số mà thôi. Ví dụ như xưa nay chưa từng có, nói không chừng về sau cũng không có trận vây quét này, Chu Mật căn bản không để cho bọn họ lộ diện.
Bạch Dã mỉm cười nói:
"Mới mười bốn vương tọa, đến Phù Diêu châu, không đến nửa số, xem thường ta Bạch Dã sao?"
Thiết Vận vê một đám sợi tóc ở thái dương, cười tủm tỉm nói:
"Đây chính là Chí thánh tiên sư mới có thể nói những lời này."
Bạch Dã lắc đầu nói:
"Có mấy lời, Chí thánh tiên sư cũng chưa chắc có thể nói."
Ngụ ý, tự nhiên là có một số ít ngôn ngữ, trong trời đất thật sự chỉ có ta Bạch Dã mới có thể nói.
Sáu đầu đại yêu cũng không nói gì. Đại khái là không có gì để nói.
Bạch Dã thò tay nhẹ nhàng cầm chặt chuôi kiếm, nghi ngờ nói:
"Đều thất thần làm gì vậy, cứ đến giết Bạch Dã đi. Không dám giết người? Vậy ta phải giết yêu rồi."
Một kiếm ra khỏi vỏ.
Kiếm tiên Thái Bạch, kiếm quang trắng quá.
Trong trời đất bỗng nhiên chỉ có quang minh.
Phù Diêu châu màn trời đạo thứ nhất thuộc về núi sông cấm chế của Man Hoang thiên hạ, hoàn toàn nứt vỡ, một trận mưa to gió lớn, ngọc lưu ly bảy màu, đều là kiếm khí mà Bạch Dã biến thành, kiếm trận đánh tới hướng biển mây cùng sáu đầu đại yêu.
Bến đò phía bắc Đồng Diệp châu, tiên sinh và học sinh Văn Hải nhất mạch của Man Hoang thiên hạ, tổng cộng bốn người, cùng nhau tản bộ.
Chu Mật tâm tình không tệ, ít khi cùng ba vị đệ tử đích truyền nói chuyện về chuyện cũ năm xưa.
"Người bất mãn thời cuộc của Hạo Nhiên thiên hạ là Cổ Sinh, rời khỏi Trung Thổ thần châu sau đó, nếu muốn trở thành Chu Mật Văn Hải của Man Hoang thiên hạ, đương nhiên sẽ trải qua Kiếm Khí trường thành."
"Lúc đó kẻ tự xưng vì nhân tộc mở thái bình, người đọc sách quảng cáo rùm beng, đối với quê hương vẫn chưa từ bỏ ý định, đã tìm đến Trần Thanh Đô, vị kiếm tiên lão đại suốt ngày không có việc gì làm."
Nói đến đây, Chu Mật hiểu ý cười cười, "Coi như là giả truyền thánh chỉ đi, lúc đó tự xưng đã nhận được sự đồng ý của một vị Phó giáo chủ văn miếu Trung Thổ và tế tửu học cung, chỉ cần Kiếm Khí trường thành mấy vạn kiếm tu, nguyện ý trợ chiến, đi theo luyện khí sĩ của Hạo Nhiên thiên hạ, cùng nhau tiến thẳng đến Thác Nguyệt sơn của Man Hoang thiên hạ, vì Hạo Nhiên thiên hạ mở mang bờ cõi, khai sáng hành động vĩ đại ngàn năm có một, như vậy kiếm tu có thể từ bỏ thân phận ngàn năm, trở thành chuyện xưa cũ, văn miếu nguyện ý bỏ ra một vùng phúc địa rất lớn, giao cho kiếm tu làm chủ. Từ đó hai bên nước giếng không phạm nước sông."
Một thanh niên mù lòa, đầy phong thái của người tri thức nói:
"Về lý lẽ và xu thế, văn miếu đều nên trả giá như thế. Không, là đều như thế trả giá."
Năm đó Giáp thân trướng Mộc Kịch, hôm nay là quan môn đệ tử của Chu Mật, Chu Thanh Cao.
Tiên sinh nói thế đạo biến thiên, rất nhiều lời tốt đẹp sẽ biến thành nói bậy, giống như ban tên "Thanh cao" này, ý tốt đẹp biết bao, mà thế đạo ngày nay thì sao? Vậy ngươi thân là quan môn đệ tử của Văn Hải Chu Mật, trước hết phải cố gắng đem hai chữ này, một lần nữa biến thành một lời tốt đẹp trong lòng người.
Chu Mật mỉm cười nói:
"Ta đương nhiên cần cam đoan với Trần Thanh Đô, kiếm tu đến cuối đại chiến có thể sống sót một nửa, ít nhất! Bằng không thì kể cả những người đọc sách như Cổ Sinh, rất dễ hối hận đổi ý."
Chu Thanh Cao hiếu kỳ hỏi:
"Vị kiếm tiên lão đại kia nói thế nào?"
"Trần Thanh Đô thích chắp tay sau lưng, đi dạo trên đầu thành, ta bèn theo cùng đi dạo mấy dặm đường, Trần Thanh Đô cười nói chuyện này không liên quan đến hắn, ngươi chỉ cần thuyết phục được văn miếu Trung Thổ và mấy kiếm tiên ngoài ta, phía ta không thành vấn đề."
"Ta là Hình quan tiền nhiệm trong lịch sử Kiếm Khí trường thành. Làm hơn trăm năm. Đương nhiên là dùng tên hiệu. Trần Thanh Đô cũng giúp ta che giấu thân phận thật sự. Đoán không ra chứ?"
Chu Mật cười cười, chẳng biết vì sao, lúc đó Trần Thanh Đô tuy rằng rất dễ nói chuyện, nhưng lại có cảm giác ngay từ đầu, dường như không thấy hắn có thể làm được.
Kiếm tiên Thụ Thần cười nói:
"Thật sự không thể nào đoán ra."
Lưu Bạch đột nhiên hỏi:
"Tiên sinh, vì sao Bạch Dã lại một mình vác kiếm, độc thủ Phù Diêu châu."
Tiên sinh chỉ cười lớn. Cũng không giải thích gì với đệ tử đích truyền của mình.
Chu Thanh Cao đành phải giúp tiên sinh và sư tỷ kiên nhẫn giải thích nói:
"Sư tỷ cảm thấy Bạch Dã chết vô ích?"
Chu Thanh Cao phối hợp lắc đầu, chậm rãi nói:
"Có phải vậy không? Có đúng không? Chu Thần Chi khi ở Trung Thổ thần châu, gần như là lão thần tiên trong suy nghĩ của tất cả luyện khí sĩ trên núi, đặc biệt là những kiếm tu bản địa, một trong mười người của Trung Thổ thần châu, dù thứ hạng không cao, chỉ thứ chín, vẫn được coi là kiếm không địch nổi từ tận đáy lòng."
"Kết quả, chúng ta chứng kiến một vương tọa đại yêu đánh chết tươi sống, Trung Thổ thần châu rất nhiều người, liền bắt đầu vì người thứ mười ‘Lão bàn tính’ Hoài Ấm bênh vực kẻ yếu, thậm chí không ít người còn cảm thấy Chu Thần Chi là một kẻ hữu danh vô thực đích thực là phế vật, cái gì mà kiếm tiên, nói không chừng đi đến Kiếm Khí trường thành cái chỗ man di kia, Chu Thần Chi còn chưa chắc có thể dương danh. Chu Thần Chi vừa chết, lại có Hoàn Nhan Lão Cảnh làm phản, nếu đổi lại là ngươi, đã là Phi Thăng cảnh, ngươi có muốn đi tranh chỗ nước đục không?"
"Chẳng phải Bạch Dã còn giỏi hơn kiếm thuật của Chu Thần Chi sao? Ba kiếm chém vị vương tọa kia, để báo thù cho Chu Thần Chi? Tự dưng chết vậy thì sao? Vậy sẽ ra sao? Nhưng vấn đề là, Bạch Dã không đi Phù Diêu châu, thì ai có thể đi, ai dám đây? Phù Diêu châu cũng tốt, Đồng Diệp châu cũng được, có phải là nơi quyết thắng định đoạt thiên hạ thuộc về ai không?"
Lưu Bạch thật ra không ngu ngốc, bằng không thì năm xưa ở Giáp thân trướng, cũng sẽ không trở thành phụ tá đắc lực của Mộc Kịch trong việc mưu đồ tính toán, gật đầu nói:
"Cuối cùng vẫn còn phải xem tình hình chiến sự ở Trung Thổ thần châu. Chỉ cần Hạo Nhiên thiên hạ giữ vững được, là đã ở thế bất bại rồi, chúng ta sẽ rất phiền toái, tương đối phiền toái. Rất nhiều lợi thế giành trước mà chúng ta tích góp được sẽ dần dần biến thành đủ thứ tai họa ngầm lớn nhỏ, lần lượt trồi lên mặt nước."
Thụ Thần đột nhiên nói ra:
"Bạch Dã nên biết điểm dừng, quay trở về Trung Thổ thần châu là được. Tạo dựng ra một thiên hạ mới tinh, đã có công đức lớn, kiếm chém vương tọa, đã đủ không hổ với lương tâm. Nên để những người khác thu hoạch thôi."
Chu Thanh Cao lắc đầu nói:
"Nếu Bạch Dã đều nghĩ vậy, thì người như vậy, Hạo Nhiên thiên hạ thật sự dễ đánh."
Lưu Bạch rất khâm phục quan môn đệ tử mà tiên sinh mới ban tên, hiện tại đã là tiểu sư đệ của nàng rồi.
Năm đó ở Giáp thân trướng, Lưu Bạch thật ra cũng đã rất khâm phục sự mưu lược của lĩnh tụ quân trướng Mộc Kịch.
Hôm nay trở thành đồng môn, Lưu Bạch lại càng hổ thẹn.
Ở chỗ của tiên sinh, Chu Thanh Cao không hề e dè chút nào, dường như không sợ nói sai lời, làm sai việc.
Cùng sư huynh Thụ Thần nói chuyện, lại không hề lép vế, mà cũng tuyệt không cố ý nói cho ra vẻ như là sư đệ phải thắng sư huynh.
Chu Mật cười nói:
"Mấy người các ngươi vẫn còn nghĩ nông cạn quá."
"Đừng thấy một cái Kiếm Khí trường thành, cản trở chúng ta nhiều năm, liền cảm thấy thiên hạ của nhà mình không được mạnh. Ừ, ngươi cảm thấy vậy cũng không sao, còn tiên sinh của ta, ở quê hương Hạo Nhiên thiên hạ dưới chân núi và giữa lưng chừng núi, ai ai cũng nghĩ vậy thì tốt quá đi. Ngẫu nhiên có vài người, như Tú Hổ, như Bạch Dã, mới dám cả gan tỉnh táo giữa đời say. Càng nhiều người, lại sợ việc này nhất. Cho những thằng ngốc dưới núi thảo luận rùm beng khí thế, vừa phiền phức lại còn không có kết thúc, tính khí của thần tiên trên núi, đâu phải lúc nào cũng hiền hòa."
Kiếm Khí trường thành khó đánh, tuy là chuyện xấu, nhưng thật ra lại là chuyện tốt.
Đánh sập Kiếm Khí trường thành rồi, quay sang đánh Đồng Diệp châu và Phù Diêu châu, dễ như trở bàn tay, thế trận không những không tụt dốc, mà ngược lại còn tăng, lại còn cả Nam Bà Sa châu sớm muộn cũng muốn đánh chiếm, muốn đánh nát Kim Giáp châu, cùng với Bảo Bình châu trước mắt nữa.
"Nếu không phải là Chu Thần Chi muốn chết, hoặc phải chết, bằng không sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến diễn biến ở Phù Diêu châu, thêm vào việc gia hỏa này một lòng chỉ muốn tử chiến, ta đã chuẩn bị xong, ban cho hắn một cơ hội nổi danh lớn, sao còn có chuyện Bạch Dã ba kiếm giết vương tọa về sau?"
Bạch Dã chỉ biết là liền cơ hội rút kiếm cũng không có, bởi vì cái tên Chu Thần Chi kia từ sớm hơn, đã một kiếm đánh trọng thương đại yêu vương tọa. Do đó có thể thấy được, kiếm tiên trường thành, kiếm tu các thứ, đều là lũ sâu kiến chỉ đáng cái vỏ bọc giấy, nhìn xem người Trung Thổ thần châu mới thứ chín Chu Thần Chi, chẳng phải chỉ có mười bốn vương tọa thôi sao, Chu lão kiếm tiên ở cái Sơn Thủy quật kia, một kiếm liền giải quyết một tên. Vì vậy trận chiến này, thật ra cực kỳ dễ đánh. Đám súc sinh Yêu tộc kia, dốc hết nửa giang sơn trên thực tế, thì đã sao, căn bản không đáng nhắc tới."
"Cho nên chỉ là may mắn chiếm lại hai châu mà thôi."
"Càng là vì vậy, trung thổ văn miếu quá cẩn trọng, đám thánh nhân Nho gia quá làm quá chuyện, lại quá không thánh hiền không gánh vác. Khiến người ta buồn cười đến thất vọng, bi phẫn gần chết."
Lưu Bạch nghe được trợn mắt há hốc mồm.
Chu Mật khẽ lắc đầu, nhìn về phía Trung Thổ thần châu, cười nói:
"Hạo Nhiên thiên hạ vẫn không đổi a, lúc nào cũng làm cho người ta muốn cười ra nước mắt."
"Kẻ mạnh không cần hỏi thị phi, không phân biệt đúng sai, đồng thời nhất định không cần lo lắng, chỉ cần kẻ mạnh đủ mạnh, ngồi vững vị trí cao nhất, ngôn ngữ, hành động, dù là trầm mặc, hết thảy đều là đạo lý, thậm chí cả thiên hạ đều giúp hắn giảng đạo lý."
Chu Mật mỉm cười nói:
"Bạch Dã sẽ chết vô ích, đến lúc đó Hạo Nhiên thiên hạ, chỉ có thể tận mắt thấy một chân tướng, Bạch Dã đắc ý nhất nhân gian, bị một kiếm của Lưu Xoa Man Hoang chém giết, chỉ thế thôi. Lúc trước chẳng phải người người không sợ nửa điểm, hiện tại đã bị dọa đến vỡ mật rồi."
Từ trên núi xuống dưới núi, bàn luận chuyện chém giết vô cùng thê thảm đã quen rồi, nghị luận chuyện chết thì chết, không thể không chết, cái Hạo Nhiên thiên hạ hưởng thái bình vạn năm rồi, có tư cách so với Man Hoang thiên hạ không?
Bàn chuyện điều động sức mạnh toàn bộ thiên hạ, đám người cát rời từng mảnh Hạo Nhiên thiên hạ, tự mình vùi mình trong nhà nghịch bùn đi.
Chu Mật cất tiếng cười lớn, sau đó sửa sang lại vạt áo, giũ tay áo, chủ động mở cấm chế một châu vận mệnh, hướng thiên địa chắp tay thi lễ, cất cao giọng nói:
"Chí thánh tiên sư, quê hương làm thư sinh kia là Cổ Sinh tuyệt vọng nhiều năm như vậy, hôm nay cũng muốn chịu sự ghê tởm ghê tởm của ta, Chu Mật Văn Hải đây."
Phía trên một vùng biển mây ở Bảo Bình châu.
Hứa Nhược hỏi:
"Cái này Cổ Sinh?"
Thôi Sàm đáp:
"Giả vờ giả vịt, che giấu chuẩn bị ở sau."
Chu Mật quay đầu nhìn về phía Bảo Bình châu, "Người hiểu ta, thiên hạ chỉ có Tú Hổ."
Chu Thanh Cao chỉ hỏi một vấn đề mấu chốt:
"Văn miếu?"
Chu Mật cười đáp:
"Sao lại có vẻ quan trọng vậy chứ? Quê hương của ta đây, cũng đâu phải nơi để giảng đạo lý gì."
Hắn Chu Mật mới là người thích giảng đạo lý, cho nên đã sớm nói thay văn miếu quá nhiều rồi, đã sớm nói toạc ra lý do văn miếu Trung Thổ tại sao phải tự bó buộc tay chân như vậy.
Năm đó Cổ Sinh có mười hai sách thái bình! Có sách lược nào, không phải là để giúp văn miếu tránh cái sự tình ngày nay sao? ! Chẳng ai lại không phải là cội nguồn của việc đại cục đến nay đã mục nát hay sao? Một đám người chỉ là quân tử hiền nhân, cũng không thể làm quân sư cho triều đình, cái Hạo Nhiên thiên hạ mà quân chủ đứng phía sau bức màn kia, liền ngay cả hoàng đế quân vương cũng không thể toàn là đệ tử Nho gia, nên mới có nỗi khổ hôm nay. Là các ngươi văn miếu tự mình chuốc lấy phiền toái. Lúc mà thật sự cần người tử chiến, thánh nhân quân tử hiền nhân các ngươi lấy cái gì mà nói đạo lý? Cầm mấy cuốn sách thánh hiền, đi nói đạo lý trên sách với đám người sắp chết kia sao?
Năm đó Hạo Nhiên thiên hạ không nghe, đem mười hai sách thái bình do ta dốc sức viết ra, cất xó rồi.
Vậy thì bây giờ chịu khó nghe nhiều suy nghĩ nhiều một chút, nghĩ kỹ cho kỹ.
Đáng thương chỉ có một mình Thôi Sàm. Đáng tiếc một đầu Tú Hổ, chẳng những mình sắp chết, còn bị ghi tiếng xấu muôn đời trong sử sách, cho dù... cho dù Hạo Nhiên thiên hạ có thắng trận chiến này, cũng vẫn vậy thôi, đã định trước là như thế.
Văn miếu các ngươi cho đời quá nhiều con đường để đi, cho nhân gian quá nhiều tự do, chỉ làm cho người ta cảm thấy ai ai cũng không được tự do, còn xa mới đủ.
Tốt lắm!
Muốn cái loại tự do không câu thúc thuần túy, Thác Nguyệt sơn cho các ngươi.
Muốn cái loại kẻ mạnh vi tôn là đạo lý duy nhất, Man Hoang thiên hạ từ trước đến nay đều như thế, đâu chỉ là ngôn ngữ ngoài miệng của ta Chu Mật thôi.
Chu Mật hơi tăng nhanh bước chân, ba tên học sinh biết ý để tiên sinh tản bộ một mình ở bờ biển.
Thụ Thần dừng bước, nhìn về phía chiến trường phía nam nhất của Bảo Bình châu, Phi Phi đã đem đám ôn thần kia cùng hai vị khách qua đường đưa đến Lão Long thành, thoạt nhìn hiệu quả không tệ.
Chu Thanh Cao cùng Lưu Bạch vừa quay người đã chậm rãi chạy bộ, Chu Thanh Cao trầm mặc một lúc, đột nhiên nói:
"Sư tỷ, ngươi có biết mình thích cái vị Ẩn quan kia không?"
Lưu Bạch trợn mắt há mồm, sau đó cười mắng:
"Cái gì? Mộc Kịch ngươi bị điên rồi à?!"
Chu Thanh Cao vẫn bước đi tiếp, cười nói:
"Ai điên? Không ai điên hết."
Lưu Bạch mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Không thể nào! Sư đệ ngươi đừng có nói bậy."
Chu Thanh Cao tiếp tục cất bước, "Thay vì lo lắng tâm ma sau này sẽ là cái vị Ẩn quan đại nhân kia, còn không bằng mở lòng thừa nhận bản thân thích một người, thứ nhất, Trần Bình An nhất định sẽ chết ở Kiếm Khí trường thành, dù lùi một vạn bước đi nữa, Trần Bình An không chết, sư tỷ thật ra trong lòng biết rõ, đời này đã định không thể tự mình báo thù. Vậy thì tâm ma sẽ luôn cản đường tu tâm, chờ Lưu Bạch. Ngươi càng lừa mình dối người, tâm ma càng có cơ hội lợi dụng. Thứ hai, không chỉ là muốn thích, còn phải thích cho thật lòng, sau đó Lưu Bạch chỉ cần trong lòng còn một ý niệm, về sau nhất định sẽ tự mình hỏi kiếm Phi Thăng thành, cho cái tên đầu sỏ hại chết Trần Bình An, cho cái tên Ninh Diêu biết, Trần Bình An thích Ninh Diêu, thật sự không bằng thích Lưu Bạch."
Lưu Bạch mồ hôi đầm đìa, vẫn không đuổi kịp tên sư đệ kia.
Thụ Thần cùng Chu Mật trong lòng cười nói:
"Tiên sinh thu nhận đồ đệ tốt."
Chu Mật mỉm cười đáp:
"Sư huynh không bằng sư đệ cũng bình thường, chỉ là đừng đến quá sớm."
"Chu Thanh Cao cùng đám sư huynh sư tỷ các ngươi, không quá giống nhau. Hắn thật tâm ngưỡng mộ Kiếm Khí trường thành kia, tâm thần hướng về Ẩn quan trẻ tuổi. Cho nên nội tâm hắn đối với việc bác bỏ Hạo Nhiên thiên hạ, so với các ngươi nặng nề hơn nhiều. Đồng thời, hắn lại có càng nhiều cơ hội trở thành Trần Bình An của Man Hoang, trước khi giống mới có thể vượt qua. Đến nỗi cái Phỉ Nhiên kia, cuối cùng cũng đã sớm có con đường riêng cho mình để đi, cái tên Trần Ẩn kia, nhiều hơn là từ sau khi lên bờ Đồng Diệp châu, những lúc rảnh rỗi quá buồn chán mà thôi, huống chi Phỉ Nhiên căn bản không cần trở thành người khác."
"Hôm nay tâm trạng tiên sinh rất tốt, nên nói sớm với ngươi vài lời này. Trong lòng ta có mấy người trẻ tuổi, rất coi trọng. Ngoài ngươi và Chu Thanh Cao, Phỉ Nhiên ra, còn có Vũ Tứ, ? Than, Đậu Khấu vân vân. Cũng gần mười người đấy, chưa tới hai mươi người trẻ tuổi, ta rất mong chờ đại đạo thành tựu của các ngươi. Tin tưởng tiên sinh, cũng sẽ không kém."
"Ta đi tìm một cái Xa Nguyệt, mang nàng đi xem cái cây ngô đồng kia cùng Trấn Yêu lâu này. Thụ Thần, bên phía chiến trường Lão Long thành ngươi với sư đệ để mắt tới nhiều hơn chút."
Thụ Thần lĩnh mệnh.
Tiên sinh Chu Mật, chu toàn tỉ mỉ, có cách đối nhân xử thế riêng.
Sư đệ Thanh Cao, nước trong núi cao, có đạo lý làm người riêng.
Lão tú tài thất thểu ngồi ở phía màn trời Nam Bà Sa châu, cách đó không xa là một vị bồi tự thánh hiền xuất từ Lễ thánh.
Một người thì tạm thời không muốn mở miệng nói, một người thì đợi người kia mở miệng, dù sao thì lão tú tài kia kiểu gì cũng sẽ nói, ngăn cản cũng không được.
"Đám thánh hiền các ngươi từ xưa đến giờ đều cô đơn lạnh lẽo a, khổ cực quá."
Quả nhiên, lão tú tài dùng sức ho khan vài tiếng, cho dù đã hợp đạo ba châu rồi, vẫn chẳng nhả ra được mấy ngụm máu tươi thật sự, xem như là làm ẩm giọng vậy, trước hết là nói người khác khổ cực, sau đó mới cùng thánh nhân kia nhả nước đắng:
"Ta cũng đâu có dễ dàng gì a, công lao của văn miếu ghi chép thì thôi đi, không thiếu cái khoản này đâu, mà là ngươi cứ nói trước là phải nhớ thêm cho ta một công, sau này văn miếu có cãi nhau, ngươi phải đứng về phe ta nói vài lời công bằng đó."
Vị bồi tự thánh hiền của văn miếu gật đầu đáp:
"Sao nói vậy, cứ luận theo sự việc. Ta nên nói, một chữ cũng không thiếu với Văn thánh. Không nên nói, thì cho dù Văn thánh có ở đây khóc lóc ầm ĩ lăn lộn cũng vô ích thôi."
Lão tú tài ngồi xếp bằng, đấm ngực ủy khuất nói:
"Làm việc không bằng tiên sinh nhà ngươi hào khí nhiều vậy, khó trách phía trước chữ thánh lại không thể thêm cái tiền tố. Ngươi nhìn ta xem, ngươi học theo ta một ít..."
Vị thánh nhân kia dứt khoát trả lời:
"Thấy không ít, học không được."
Mạch Lễ thánh văn miếu, cùng mạch Văn thánh hương khói lụi tàn, thật ra vốn thân cận nhất. Bằng không thì Tế tửu Lễ Ký học cung, cũng sẽ không mong chờ Mao Tiểu Đông, người tuy không phải là đích truyền lại ký danh của mạch Văn thánh, có thể ở lại học cung mình chuyên tâm nghiên cứu học vấn.
Năm đó, vị đốc chiến quan của Trường thành Kiếm Khí, quân tử Vương Tể xuất thân từ học cung Lễ Ký, cũng sẽ không chủ động vì Trần Bình An lúc đó còn chưa phải là Ẩn quan, mà nói ra mấy câu lời nói ác ý giấu giếm thiện ý. Cuối cùng, hắn còn chủ động đòi Trần Bình An một con dấu chữ triện với dòng chữ "Ban ngày dục hồ ban ngày, trăng lấy dục hồ đêm", thậm chí rất không khách khí yêu cầu Trần Bình An tốt nhất là ký tên.
Lão tú tài thở dài, đúng là một người không thú vị đến cực điểm, nếu không phải chẳng muốn chạy xa, sớm đã đổi sang một người biết ý và hài hước hơn để trò chuyện rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận