Kiếm Lai

Chương 111: Sứ Vỡ (2)

Xuân hàn se lạnh, thiếu niên ngõ hẹp vốn luôn mặc quần áo mỏng manh. hôm nay khi xuất hiện ở trước mắt lão viên, rõ ràng đã mặc dày hơn rất nhiều, trừ quần áo của mình ra, còn tìm một bộ đồ rộng rãi của thiếu niên Lưu Tiện Dương cao lớn hơn mình, mặc ở ngoài cùng, ở giữa hai cái áo, có huyền cơ khác. Thì ra thiếu niên đã làm cho mình một món "mộc từ giáp", sáu khối ván gỗ dài rộng bằng nhau, lấy dây xâu lại với nhau, trước ngực ba khối phía sau lưng ba khối, quan trọng nhất là phía trên khối mộc giáp đơn sơ đến cực điểm này, được khảm chi chít mảnh sứ vỡ.

Lão viên lúc này cảm giác thực không ổn, giống như là quan to hiển quý, không cẩn thận giẫm phải phân chó thối, hơn nữa còn rất khó cạo sạch đi.

Lão viên siết chặt hai nắm đấm, nín thở ngưng thần, đứng tại chỗ, cưỡng chế khí cơ cuốn lên mãnh liệt mênh mông trong cơ thể, sắc mặt gợn sóng tím xanh chuyển thành màu tím vàng, chợt lóe rồi biến mất.

Lão viên giận tím mặt, thì ra vào một khắc này, một viên đá từ trong rừng cây bắn nhanh tới.

Lão viên đưa tay bắt lấy viên đá cứng rắn kia, lớn chừng móng tay cái.

Sau đó một trận rắc rắc rắc vang lên, biểu hiện thiếu niên đang chạy trốn vào chỗ sâu hơn.

Lão viên sắc mặt âm trầm đến cực điểm.

Quay đầu nhìn trấn nhỏ trong màn đêm.

Sợ đây mới là kế điệu hổ ly sơn thực sự của đối phương.

Nhưng mà trực giác nói với lão viên, tốt nhất hãy nhanh chóng đánh gục thiếu niên giày rơm nọ ở trong núi.

Cây tử tôn hòe ở phố Phúc Lộc nọ, lúc trước vừa bị thiếu niên thích khách trèo lên, cành cao nhất có thể chịu được trọng lượng một người, vị trí cao hơn nóc nhà rất nhiều. Lúc này có một vị khách không mời đang ngồi ở đó, bên dưới một chút còn một người đang đứng.

Hai người này xuất hiện đột ngột, lại làm cho cả tòa nhà Lý gia thần hồn nát thần tính, không thể không bặm môi bặm miệng giả bộ không nhìn thấy, bởi vì nam nhân áo bào trắng ngồi ở nơi đó, chính là đốc tạo quan đại nhân. Hắn dẫn theo Tống Tập Tân đi lên trên tử tôn hòe, nói là muốn dẫn người kia xem trò hay. Chẳng qua lúc này đã kết thúc hoàng hôn, Tống Tập Tân nhãn lực không đủ, chỉ có thể nghe Tống Trường Kính kể lại về trận đuổi giết buồn cười bắt đầu từ nóc nhà ngõ Nê Bình kia. Nam nhân một tay chống gối, một tay đỡ má, nhìn về phía xa xa. Trong quá trình kể lại buổi đuổi giết, thi thoảng sẽ xen vào một ít chuyện bí mật nơi trấn nhỏ không muốn người khác biết, hoặc là một chút cảm ngộ tu hành bất chợt.

"Nếu không nói chuyện cơ duyên, chỉ nói về đồ vật pháp bảo, bộ kiếm kinh lời đồn đã nổi tiếng từ lâu kia có thể  xếp vào hàng ba hạng đầu ở trấn nhỏ, nếu như kéo dài thời gian hơn nữa, đặt vào ba ngàn năm lịch sử của trấn nhỏ, nhắm chừng chưa chắc vào được mười hạng đầu, nhưng mà hai mươi hạng đầu thì chắc chắn không thành vấn đề, ngươi đừng cảm thấy thứ tự này quá thấp, trên thực tế đã là rất cao rồi."

"Hơn nữa bộ bảo giáp kia, nếu tiểu tử họ Lưu kia có thể tiêu hóa được, theo bản vương nghĩ, cơ duyên của hắn không hề kém hơn chút nào so với năm người các ngươi."

Tống Tập Tân không ngẩng đầu, bởi vì có kẻ đang gác thẳng chân lên đỉnh đầu thiếu niên, thiếu niên tò mò hỏi: "Vậy vì sao hắn vẫn bị lão viên Chính Dương sơn một quyền đánh chết?"

Tống Trường Kính lạnh nhạt cười nói: "Người quá may mắn nên bị kẻ khác đố kỵ, lại không có núi để dựa vào, chuyện này khó hiểu lắm sao?"

Tống Tập Tân vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Vậy lúc ấy ở ngõ Nê Bình, vì sao thúc không mượn sức để làm triệt để hơn nữa?"

Đại Ly Phiên Vương trên đỉnh đầu thiếu niên cười ha ha, vô cùng sảng khoái, cười thật lâu rồi mới nói: "Đối với thiên tài tu hành trên núi này, bản vương... Tóm lại chờ sau khi ngươi ra ngoài, nghe nói về danh hiệu của bản vương, thì sẽ hiểu rõ nguyên do trong chuyện này."

Tống Trường Kính đột nhiên đứng lên, nhìn về phía xa xa, thần sắc hơi thay đổi, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve viên ngọc đeo bên hông, ánh mắt cực nóng.

Ở trong mắt vị võ đạo đại tông sư gần như "đã lên tới đỉnh núi" này, phía tây nhất của trấn nhỏ, sau khi bàn sơn viên làm hỏng quy củ, trong khoảnh khắc khí cơ kích động không ngừng, dẫn đến khí tức cả một khu vực hỗn loạn, giống như đồ sứ nổ tung bắn ra mảnh vụn vậy.

Tống Trường Kính chậm rãi nói: "Có thể ngươi cảm thấy rất thắc mắc, vì sao người bên ngoài này đều mang một loại ánh mắt xem người khác như con kiến, ngươi thật nghĩ cái này chỉ là bọn hắn thiên tính tự phụ sao? Ánh mắt mọc ở trên trời? Tính cách là một bộ phận nguyên nhân nhỏ, chủ yếu là do đại thế tạo nên, ngươi chưa từng đi ra khỏi trấn nhỏ, không biết tiên sư này có địa vị siêu nhiên trong thiên địa bên ngoài."

Tống Tập Tân hồi đáp: "Ta lại không thấy kỳ lạ chút nào."

"Nói chuyện với người đọc qua sách đúng là lao lực."

Tống Trường Kính không cảm thấy bất ngờ, lại tự mình nói tiếp: "Bởi vì có một ranh giới ở giữa các ngươi và bọn họ. Ranh giới này nói lớn không lớn, đối với một số người, còn không bằng rãnh nước, chỉ cần gặp được nó, có thể một bước mà qua, giống ngươi và Lưu Tiện Dương trước đây, còn có Triệu Diêu hạt giống đọc sách của đạo gia đại tông châu khác kia đều xếp vào hàng này. Nhưng mà nói nhỏ cũng không nhỏ, tuyệt đại đa số người trong trấn nhỏ, nhìn thấy ranh giới kia, sẽ giống như nhìn một lạch trời, ngay cả mong muốn thử bước qua cũng không có."

"Hai đám người bị ranh giới kia ngăn cách, chênh lệch to lớn, thật ra tựa như... người và cỏ cây vậy, không khác âm dương cách trở, thậm chí còn lớn hơn."

Thời điểm nói tới đây, Đại Ly Phiên Vương đột nhiên ồ một tiếng, có chút kinh ngạc, sau đó vui sướng khi người gặp họa cười nói: "Lão đầu súc sinh nọ lần này hơi xui xẻo rồi, lại gặp phải một con nhím như vậy, ẩn giấu rất kỹ. Tống Tập Tân, hiện tại bản vương đã hơi thông cảm cho ngươi, ai gặp phải đối thủ như vậy cũng khó chịu, trừ việc dứt khoát gọn gàng một quyền đánh chết, thật sự là một chuyện phiền toái phát bực."

Tống Tập Tân sắc mặt không vui.

Đại trạch Lý gia cách đó không xa vang to tiếng hô quát, cũng có Định Hải Thần Châm trong chỗ tối giận dữ ra tay.

Thiếu niên giày rơm nọ quả nhiên có viện thủ hô ứng.

Lại còn không phải người bình thường.

Tống Trường Kính cười cười, cho dù bóng người thích khách chợt lướt qua dưới tử tôn hòe, vị Phiên Vương này căn bản cũng không có ý định ngăn cản.

Bên trong tầm nhìn, bóng người lão viên to lớn từ phía tây đi nhanh quay về, không ngừng "lên xuống"  ở trấn nhỏ, về phần lúc rơi xuống đất sẽ giẫm trúng phòng ốc nào, sẽ làm hỏng bố trí nhà cửa của ai, căn bản lão ta không thèm để ý. Lão viên Chính Dương sơn nọ tựa như xem nơi này làm nơi trút giận.

Tống Trường Kính đột nhiên nhíu mày, sau đó lại thấy thư thái, rồi nháy mắt bùng nổ chiến ý dâng trào.

Đại Ly võ phu Tống Trường Kính, cuộc đời này yêu thích ba chuyện, xem trúc kinh, giết thiên tài, chiến thần tiên.

Ngay sau đó, Tống Tập Tân trừng to mắt, không biết khi nào nam nhân trên đỉnh đầu, đã hạ xuống ở trên đường Phúc Lộc, đối diện với ông lão cao lớn từ nơi xa chạy như bay đến, đơn giản gần như thô bạo đâm vào nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận