Kiếm Lai

Chương 145: Cây Đổ (1)

Tề Tĩnh Xuân cười thất thanh.

Tề Tĩnh Xuân vừa định nói chuyện, lão nhân đã hiểu ý xua tay nói: "Không cần nói những lời khách sáo, ta không thích nghe, chúng ta không phải người chung một đường, mỗi thế hệ đều là như thế, đừng làm hỏng quy củ. Hơn nữa, Tề Tĩnh Xuân ngươi hôm nay chính là chuột chạy qua đường mọi người đều muốn đánh, ta cũng không dám có giao tình gì với ngươi."

Tề Tĩnh Xuân gật gật đầu, đứng dậy ngoắc Trần Bình An nói: "Ta đã dùng Xà đảm thạch mà ngươi tặng để khắc lại hai con dấu riêng, một lệ thư một tiểu triện, tặng cho ngươi."

Trần Bình An đội mưa chạy ngang khoảng sân đầy vũng nước, đứng ở trước mặt Tề Tĩnh Xuân, tiếp nhận một chiếc túi vải trắng.

Tề Tĩnh Xuân mỉm cười nói: "Nhớ giữ kỹ. Về sau nhìn thấy tranh chữ mình ngưỡng mộ, tỷ như một số tranh vẽ địa thế núi sông phong cách không tầm thường, có thể lấy con dấu ra để áp lên."

Trần Bình An mơ mơ màng màng gật đầu nói: "Dạ vâng."

Dương lão nhân liếc mắt nhìn chiếc túi trong tay thiếu niên, hỏi: "Còn chữ Xuân kia đâu?"

Tề Tĩnh Xuân cười nói: "Trước kia đã khắc một con dấu, đưa cho đứa trẻ của Triệu gia."

Lão nhân cười nói: "Tề Tĩnh Xuân ngươi là thiện tài đồng tử a?"

Tề Tĩnh Xuân không để ý tới lời trêu chọc của lão nhân, cáo từ rời đi.

Nhìn thấy thiếu niên giống một cây khúc gỗ cắm rễ xuống mặt đất, Dương lão nhân vừa tức vừa buồn cười nói: "Lấy không đồ của người ta, rồi muốn chạy thẳng về nhà chui vào chăn mền cười thầm hả? Không biết tiễn Tề tiên sinh về?"

Thiếu niên nhanh chóng chạy về hướng cửa sau chính đường, lão nhân cười mắng: "Mang theo dù! Hiện tại bộ xương cốt này của ngươi chống lại gió táp mưa sa sao?"

Trần Bình An mượn một cây dù từ người làm trong cửa hàng, đuổi kịp Tề tiên sinh, cùng nhau đi ra đường cái.

Lão nhân trước sau ngồi ở dưới hiên hút tẩu thuốc, sương khói lượn lờ.

Nhớ tới hai con dấu kia, tuy để ở trong túi, nhưng mà Dương lão nhân phát hiện được manh mối trong đó, cho nên lúc nãy mới hỏi tới chữ "Xuân".

Phương thốn chi gian, đại thị tráng quan. Nghĩa là "Trông thì nhỏ mà thật ra chứa đựng rất lớn."

Không quá lâu sau, thiếu niên giầy rơm trở về tới sân, Dương lão nhân hỏi: "Cuối cùng đã nói gì?"

Trần Bình An thở dài, ngồi trở lại trên băng ghế nhỏ, nói "Tề tiên sinh nói một câu, quân tử khả khi dĩ kỳ phương”.

Dương lão nhân rầu rĩ nói: "Đám lão nhân đứng ở trong văn miếu kia, đầu óc hỏng cả rồi, rõ ràng có người đang nhằm vào thư viện Sơn Nhai và Tề Tĩnh Xuân, vẫn còn khoanh tay đứng nhìn, thực sự xem mình là tượng đất đã chết rồi hay sao?"

Trần Bình An không nghe rõ ràng, hỏi: "Dương gia gia, ông nói cái gì?"

Lão nhân yên lặng không lên tiếng.

Hay cho một kẻ không làm thánh hiền mà làm quân tử.

Ninh Diêu khoan thai tỉnh lại, cô vừa ngủ một giấc rất ngon lành nhẹ nhàng thoải mái, sau khi mở to mắt phát hiện mình ngồi ở trên ghế, cô hơi ngơ ngác, ngây người một lát, sau đó đứng dậy đi đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy ngoài cửa dưới hành lang có một già một trẻ đang ngồi, hai người ngồi im lặng không nói tiếng nào. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Ninh Diêu, Trần Bình An quay đầu cười nói: "Tỉnh rồi a, thấy cô ngủ say quá nên lúc nãy không kêu cô."

Ninh Diêu gật gật đầu, đối với chuyện này cũng không để bụng, dò hỏi: "Dương lão tiền bối?"

Lão nhân tức giận nói: "Cái gì, còn sợ Trần Bình An tranh thủ lúc cô ngủ mà ăn vụng a, yên tâm, ta canh chừng giúp cô rồi, tiểu tử này chỉ có gan nghĩ không có gan làm."

Trần Bình An nhanh chóng giải thích, nói: "Ninh cô nương, ngươi đừng nghe Dương gia gia nói bừa, ta cam đoan không có gan nghĩ tới chuyện đó!"

Ninh Diêu hai tay làm ra vẻ tư thế dồn khí đan điền, nói với bản thân: "Người lớn có lòng bao dung lớn."

Lão nhân liếc mắt nhìn thiếu niên giày rơm, vui sướng cười trên nỗi đau của người khác: "Thất khiếu thông lục khiếu, một khiếu không thông a."

Mưa đã nhỏ đi rất nhiều, lão nhân dứt khoát nói: "Lát nữa đem túi tiền cung dưỡng lại đây. Tiền thuốc của cô nhóc này và thuốc ngươi sắp tới phải dùng, xem như trả hết một lần."

Ninh Diêu nhíu mày nói: "Cửa hàng Dương gia có dược liệu gì mà mắc như vậy?!"

Lão nhân lạnh nhạt nói: "Thời điểm người sắp chết đói, bánh bao trong tay ta, sẽ có giá bao nhiêu tiền?"

Ninh Diêu trầm giọng nói: "Ông làm vậy là thừa gió bẻ măng!"

Lão nhân rút tẩu thuốc lá ra hút thật mạnh, thế cho nên toàn bộ nửa người trên đều bao phủ ở trong sương khói tản mát, sau đó từ trong "biển mây" truyền ra tiếng nói khàn khàn lạnh lùng của lão nhân: "Chào giá cao hay hạ giá  thấp là thủ đoạn của những thương nhân kém cỏi, ta không thèm làm. Bên này của ta có quy củ, nói một không hai, chỉ có một giá, các ngươi muốn mua thì mua, không mua thì thôi.”

Ninh Diêu còn muốn nói chuyện, lại phát hiện Trần Bình An đang kéo tay áo mình, vụng trộm nháy mắt, cuối cùng cô đành nuốt cơn giận vào bụng.

Dược liệu thảo dược mà những tiểu động thiên kia sản xuất ra chất lượng thực sự hàng đầu, nhưng Ly Châu tiểu động thiên của Đông Bảo Bình châu này chưa bao giờ nổi danh vì thiên tài địa bảo, mà nhờ vào những "Đồ sứ" và bảo vật cơ duyên mới danh chấn thiên hạ. Cho nên cho dù cửa hàng Dương gia dược liệu chồng chất thành núi, cũng không đáng giá mấy đồng tiền Kim tinh.

Lão nhân lắc lắc tẩu thuốc, "Mưa cũng tạnh rồi, hai người các ngươi đừng ở chỗ ta mắt đi mày lại, không thấy ngượng à."

Trần Bình An kéo cánh tay Ninh Diêu đi xuống bậc thang, băng qua chính đường cửa hàng rồi đi ra đường cái, Trần Bình An cười hỏi: "Có phải cô không hiểu gì hết đúng không? Không sao đâu, Dương gia gia là như vậy đó, không thích nói chuyện tình cảm, làm chuyện gì đều rất... công bằng, đúng, chính là rất công bằng.

Ninh Diêu cười lạnh nói: "Công bằng? Mỗi người trong lòng có cán cân, hắn dựa vào cái gì thì cảm thấy mình công bằng? Chỉ bằng vào tuổi tác nhiều a?"

Trần Bình An lắc đầu nói: "Ta không cảm thấy tốn một túi tiền là oan uổng chút nào."

Ninh Diêu liếc mắt nhìn thiếu niên, "Những lời này, nếu ngươi có thể lăn lộn bên ngoài mười năm rồi mà còn có thể vỗ ngực lặp lại một lần, coi như ngươi thắng!"

Trần Bình An cười nói: "Vậy đến lúc đó nói sau."

Ninh Diêu thở dài, thật sự là hết cách với hắn, "Kế tiếp đi chỗ nào?"

Trần Bình An suy nghĩ giây lát rồi nói: "Đi qua bên cửa hàng xem Lưu Tiện Dương thế nào rồi, nhân tiện rút thanh đao của cô ở dưới đất lên."

Ninh Diêu nóng nảy đi như gió: "Vậy dẫn đường đi."

Đột nhiên cô hỏi: "Thân thể ngươi không sao rồi chứ?"

Trần Bình An nhếch miệng, "Không có vấn đề lớn, nhưng mà trừ luyện quyền ra, kế tiếp mỗi ngày đều giống như cô, phải uống thuốc. Dương gia gia nói nếu hiệu quả không tốt, khả năng còn phải tiêu tiền nữa."

Ninh Diêu nghi hoặc nói: "Ngươi tin thật sao?"

Trần Bình An cười lắc đầu, giống như căn bản là lười tranh cãi với cô về vấn đề này.

Sau khi đi khỏi trấn nhỏ hắn liền xắn tay áo lên, tháo thanh áp y đao xuống, trả lại cho cô gái.

Cô cất kỹ áp y đao, rồi đi thu hồi thanh hiệp đao bị Bàn Sơn Viên đạp xuống dưới mặt đất, về phần vỏ kiếm đã bị tặng đi, được Trần Bình An tạm thời gửi ở bên Ninh Diêu đeo nó bên hông, thế là kia thanh phi kiếm kia cuối cùng đã có nơi cư trú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận