Kiếm Lai

Chương 305: Thiên địa có khí (4)

Lão nhân không tiếp tục rắc muối lên trên vết thương của hắn, dù sao cũng từng làm minh hữu tạm thời, “Viên gia Văn Xương các cùng Tào gia Võ Thánh miếu, tượng kim thân đều làm xong rồi nhỉ, nhưng chuyện tuyên chỉ thì vẫn chưa quyết định? Ngươi không giúp đệ tử kia của ngươi, thực sự muốn nhìn con đường làm quan của hắn gãy cánh ngay tại huyện Long Tuyền này?”

Thiếu niên tuấn mỹ có nốt ruồi đỏ ở mi tâm sắc mặt nản lòng nói: “Nếu là trước kia, ta tự có chuẩn bị, bây giờ ngươi cảm thấy ta còn cần thiết phải làm vậy sao?”

Dương lão đầu gật gật đầu, “Đúng là hơi thê thảm chút.”

Thiếu niên căm tức nói: “Này, lão Dương đầu, ngươi lúc ấy không giúp ta cầu tình còn chưa tính, ngươi còn không biết xấu hổ châm chọc khiêu khích ta? !”

Dương lão đầu không chút dao động, “Ta thế này cùng lắm chỉ coi như là ăn nói mập mờ, chứ không thể gọi là châm chọc khiêu khích.”

Lão nhân ngẫm nghĩ một chút, lại nói: “Ta chịu mất cái mặt già này, cầu tình thay ngươi, có tác dụng sao?”

Thiếu niên lảm nhảm, “Dù sao cũng phải bênh vực lẽ phải, nói chút gì đó chứ.”

Thiếu niên ngửa về phía sau, nằm ở trên vách đá gập ghềnh màu xanh, nhìn bầu trời đêm thăm thẳm cao không thấy đỉnh, lẩm bẩm: “Có phải ngươi và Tống Trường Kính cũng giống như với ta, từng có minh ước ngầm hay không?”

Dương lão đầu cười nói: “Có chứ, hơn nữa không che giấu gì cả, bằng không Lý Nhị sẽ không cùng Tống Trường Kính tạo ra động tĩnh lớn như vậy, so với để hoàng đế bệ hạ của các ngươi lo lắng ngờ vực vô căn cứ, còn không bằng để hẳn lên mặt bàn cho ông ta nhìn thấy, trong lòng có tính toán. Nhưng ta nhắm chừng với tính cách kiệt ngạo của Tống Trường Kính, đến kinh thành, chắc chắn sẽ giáp mặt một năm một mười nói.”

Thiếu niên căm giận nói: “Chỉ là vận khí của ta không may mắn bằng Tống Trường Kính mà thôi. Ta không nên tới cái nơi rách nát này, động thiên phúc địa cái gì chứ, con mẹ nó nơi này vốn dĩ chính là đất gặp họa của Thôi Sàm ta!”

Lão nhân cười nói: “Đối với một nửa quốc sư Thôi Sàm khác mà nói, thì chưa chắc.”

Thiếu niên ngồi dậy, cả giận nói: “Dương lão đầu, ngươi nói như vậy nữa, ta liều mạng với ngươi đó!”

Dương lão đầu quay đầu nhìn thiếu niên gặp tai họa bất ngờ liên tiếp kia, không tiếp tục lửa cháy đổ thêm dầu nữa, “Ngươi có ý thức được, sau khi bị cắt đi liên lụy, ngươi đã thay đổi rất nhiều hay không?”

Thiếu niên nhíu nhíu mày, buồn bực nói: “Có sao?”

Lão nhân gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Có. Tâm tính thay đổi dần, hồn phách dần ổn, tuy tu vi đã có thể xem nhẹ không tính, nhưng so với quốc sư Thôi Sàm trước đây, ngươi cuối cùng có một chút bộ dáng của thiếu niên Thôi Sàm.”

Thiếu niên sắc mặt xanh mét, ánh mắt bốc hỏa.

Lão nhân nhìn về phía xa xa, trêu ghẹo nói: “Xem ra đọc sách vẫn có chút tác dụng.”

Thôi Sàm vốn chỉ là sống nhờ bộ thân thể quý giá này, hôm nay giống như di dân di chuyển phương xa, cắm rễ tại địa phương.

Thôi Sàm, một phân thành hai.

Quốc sư Thôi Sàm mất đi một phần hồn phách, thần hồn thiếu niên Thôi Sàm ở lại thân thể này, vừa là nơi tạo chỗ đứng, vừa là một nhà giam.

Thiếu niên không muốn tiếp tục bàn về việc này, sợ lỡ như mình không nhịn được sẽ lao đầu xuống nước tự sát cho xong, vội vàng nói sang chuyện khác, “Hoàng đế bệ hạ lúc trước chưa đáp ứng xác nhập Long Ty khê và Thiết Phù hà xác nhập thành một dòng sông, sau đó phân chia hết cho một hà bà, mà là một phân thành hai, đều tự đề bạt. Đồng thời đề bạt Tống Dục Chương ‘vì bệnh mà qua đời’ ở đây, không hề báo trước, phong thành sơn thần Lạc Phách sơn. Hơn nữa sai người bí mật tạo ra một cái đầu bằng vàng, đưa đến huyện thành Long Tuyền này. Nói như thế, là đánh năm mươi hèo với hoàng đệ Tống Trường Kính lẫn bên gối kia.”

Dương lão đầu nhìn về dãy núi cùng đỉnh núi chập chùng phía tây, hỏi: “Thôi Sàm, Thôi đại quốc sư ngươi cũng cần nghiền ngẫm đế tâm như vậy?

Thiếu niên ngẩn người, bùi ngùi thở dài, “Một là ở lâu trong lồng chim, ngựa gầy lông dài, người nghèo chí đoản, tiếp đó chính là vị hoàng đế bệ hạ kia, chí hướng cao xa, thích dương mưu, đường đường chính chính, thật sự là làm người ta không thể xem nhẹ. Đổi thành vương triều khác, Tống Trường Kính đã sớm soán vị, về phần nữ nhân kia, nói không chừng đã sớm hưởng tư vị nữ đế rồi.”

“Đông Bảo Bình châu nhỏ thì nhỏ, có một việc, là châu khác không có, đó là trên chính sử có thể tra được, đến nay chưa từng xuất hiện một vị nữ đế quân lâm thiên hạ, không biết bao nhiêu phu nhân, ngo ngoe rục rịch, muốn tháo mũ nón, mượn cơ hội này để lưu danh thiên cổ, cho dù là để tiếng xấu muôn đời, nhắm chừng cũng nguyện ý.”

“Cũng không biết Đại Ly có thể sống qua ngưỡng cửa này hay không, cho dù chịu đựng qua được, thì không biết sẽ tụt lùi bao nhiêu năm.”

“Nhưng, trên đời này chỉ có ta biết A Lương muốn làm cái gì, đoán được hắn sẽ làm cái gì.”

Nói xong lời cuối cùng, thiếu niên bỗng thần thái sáng láng.

Dương lão đầu hỏi: “Thôi Sàm kinh thành cũng không biết?”

Thiếu niên thở dài, vẻ mặt phức tạp nói: “Ta kia, hẳn là không biết đâu.”

Thiếu niên dùng sức day day má, “Trần thị quận Long Vĩ kia, đột nhiên mở học thục ở nơi này, không ràng buộc mà giảng bài cho toàn bộ trẻ nhỏ huyện Long Tuyền, bỏ số tiền lớn mời ba vị tiên sinh, không một ai không phải là đại nho văn hào danh chấn châu quận, tất cả đều là khách khanh môn khách quan hệ tâm đầu ý hợp với Trần thị. Trong đó có Toánh Âm Trần thị bày mưu đặt kế hay không? Có phải nhánh Nho gia văn mạch của bọn họ đang mưu đồ điều gì ở Bảo Bình châu hay không?”

Dương lão đầu cười ha ha nói: “Ta biết đoạn nhân quả này, nhưng không nói cho ngươi biết đâu, dù sao ngươi cũng sắp phải cuốn gói cút khỏi nơi này. Ta có thể tán gẫu với ngươi nhiều như vậy, cũng là hết lòng quan tâm giúp đỡ.”

Thiếu niên Thôi Sàm lần này ngược lại không hề tức giận, “Đi mạnh khỏe.”

Thiếu niên sau khi đứng lên, nháy mắt biến sắc, tức giận đến mức dậm chân, nổi giận mắng to: “Khỏe cái rắm! Mang theo hai cái hũ nút phiền toái to lớn thì thôi, ta nhịn! Nhưng muốn ta làm đệ tử cho tiểu tử kia, là chuyện gì?! Lão đầu tử ngươi muốn gì? ! Có phải mất cảnh giới tu vi, mất thân phận địa vị, dứt khoát ngay cả học vấn cũng mất hết hay không?! Nếu bây giờ ngươi dám đứng ở trước mặt ta, ta lần này cam đoan mắng ngươi máu chó xối xả vào đầu, lão đầu tử ngươi như thế này gọi là thối không biết xấu hổ, chơi xấu biết không, làm người phải giảng chút lương tâm giảng chút đạo lý chứ...”

Dương lão đầu vươn ngón tay cái, chậc chậc: “Thiếu niên hiệp khí, anh hùng can đảm.”

Thiếu niên đột nhiên ngừng mắng, nhỏ giọng hỏi: “Ta cũng không chỉ tên nói họ, lão đầu tử từng có một thân bản lãnh thông thiên triệt địa, nhưng đó là ngày xửa ngày xưa bao nhiêu năm trước rồi nha, bây giờ chỉ còn lại chút xíu như vậy, chung quy không có khả năng còn có thể nghe được lời của ta chứ?”

Dương lão đầu đứng lên thu hồi tẩu thuốc, vỗ vỗ mông chuẩn bị chạy lấy người, “Cái đó nói không chắc, dù sao ngươi từng là đại đệ tử của hắn, có khả năng sẽ ngoại lệ đó.”

Thiếu niên Thôi Sàm cười gượng một phen, tự mình an ủi nói: “Không thể nào, không thể nào.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận