Kiếm Lai

Chương 238: Tú sắc khả xan (1)

- Giải thích tên chương, Tú sắc khả xan, nghĩa đen là đẹp đến mức nhìn thôi đã thấy no rồi. Còn nghĩa bóng là chỉ những người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Hết giải thích.

Người phụ nữ kia không chỉ ngang ngược nghênh ngang đến nhà của Trần Bình An, mà còn phá hỏng cả khóa đồng của cửa sân cùng cửa phòng, trước đó khi cô đi quét tước cho hai nhà, vừa lúc đụng phải đám người đến thay ổ khóa, Nguyễn Tú tức giận đến mức dựng ngược mày liễu, chạy tới giảng đạo lý, mấy người đó giống như biết được thân phận của cô, rất cung kính giải thích nhận lỗi, nhưng khi hỏi đầu sỏ gây nên phía sau màn rốt cuộc là ai, thì bọn họ bày ra một tư thế vô lại Nguyễn tiểu thư cho dù cô đánh chết tươi chúng ta cũng không dám nói. Vậy cũng thôi đi, Nguyễn Tú bắt bọn họ giao ra khóa cũ và chìa khóa mới tinh, trở lại hàng rèn, liền đụng tới quả bí lùn kia, bà ta còn có mặt mũi cười tủm tỉm nói là mình không cẩn thận, mới làm hỏng khóa đồng.

Nguyễn Tú còn dựa theo ước định, thuê người tu sửa một tòa nhà rách nát không người ở lại của ngõ Nê Bình, nóc nhà sụp đổ ra một cái lỗ lớn, xà nhà mục nát, nước sơn đỏ bong ra. Nguyễn Tú muốn những người thợ gạch ngói xuất thân trấn nhỏ kia cẩn thận tu bổ, cẩn thận góp một viên gạch, cuối cùng thật sự không yên tâm, còn chuyên môn theo dõi bọn họ làm việc nửa ngày thời gian.

Sau đó chính là cửa hàng Áp Tuế cùng cửa hàng Thảo Đầu hàng xóm, đều trên danh nghĩa thuộc về Trần Bình An, tiểu nhị cũ của hai cửa hiệu lâu đời đã rời đi bảy tám phần, chỉ đành thuê tiểu nhị khác, cô không dám chọn lựa một số kẻ láu cá, liền bảo người cửa hàng tìm trong họ hàng nhà mình, đề cử vài phụ nhân thiếu nữ biết giữ bổn phận lại tay chân lanh lợi, hỗ trợ xử lý làm ăn.

Cửa hàng Áp Tuế tiếp tục buôn bán các loại bánh trái, cửa hàng Thảo Đầu thì tiếp tục bán tạp hóa, đồ chơi văn hoá thanh cung, đàn cổ tranh chữ, đủ loại.

Nguyễn Tú chỉ cần lúc cửa hàng kiếm không có việc gì, sẽ ghé vào trên quầy một gian cửa hàng nào đó, suy nghĩ xuất thần, rất nhiều thời điểm hơn nửa ngày thong thả trôi qua như vậy. Dù sao không cần cô thu hút làm ăn, cô cũng không am hiểu cò kè mặc cả với người ta, trên thực tế hai nhà cửa hàng này đều thuộc về Trần Bình An sở hữu, thiếu nữ áo xanh hận không thể bán giá trên trời một cái bánh mấy lượng bạc, chẳng qua chung quy là thiếu nữ tâm tính thuần phác, xấu hổ khi làm như vậy, chỉ là do dự có nên giúp hắn tìm mấy người hiểu cách quan sát sắc mặt nghe giọng lấy lòng hay không, giúp cửa hàng kiếm thêm chút tiền, nhưng cô lại sợ người như vậy, lúc hắn về quê sẽ không thích.

Bởi vì hắn không phải người như vậy.

Thiếu nữ ngay cả bánh cũng không thèm ăn, cho nên cái cằm vốn tròn tròn đầy đặn, dần dần có chút nhọn đi.

Như dòng sông nhỏ lộ ra đá nhọn, tươi mát động lòng người.

Nguyễn Cung có vài lần nhắc nhở, nếu cô cảm thấy trấn nhỏ bên này buồn bực quá, có thể đi Thần Tú sơn đỉnh Hoành Sóc bên kia đi xem một chút, phong cảnh sơn thủy cũng không tệ. Chỉ là thiếu nữ trước sau không có hứng thú này, cứ kéo dài mãi, Nguyễn Cung cũng bỏ cuộc. Nhưng thiếu nữ càng ngẩn ngơ như vậy, lúc rèn sắt đúc kiếm, ngược lại càng tập trung tinh thần, thần ý dư thừa, cảnh giới kéo lên càng một đường hát vang tiến mạnh, lúc này mới khiến Nguyễn Cung yên lòng, đã là chuyện tốt cho tu hành, hắn sẽ không đi khoa tay múa chân.

Bởi vì mộ phần của một phàm phu tục tử đã sớm xanh cỏ, thậm chí con cháu cũng đã đầu bạc, nhưng bạn cùng lứa ngày xưa tu hành có thành tựu, lại vẫn như cũ là nữ tử mỹ mạo.

Nguyễn Tú hai ngày qua càng thêm phiền lòng, bởi vì mỗi lần cô tới cửa hàng ngây người, đều sẽ có người đến quấy rầy.

Là một người trẻ tuổi bên hông có giắt một ống sáo màu đỏ thắm, áo gấm đai ngọc, đầu đội tử kim quan, rất ngang ngược ra vẻ ta đây, nhưng bộ dáng người này, cô ngược lại đã quên, hoặc là nói chưa từng nghiêm túc đi nhìn.

Bởi vì Nguyễn Tú từ lúc nhỏ tuổi bắt đầu nhớ chuyện, đã từng thấy rất nhiều người như vậy. Bởi vì cha cô là Nguyễn Cung, không những là đại tu sĩ miếu Phong Tuyết, càng là bậc thầy đúc kiếm số một Đông Bảo Bình Châu.

Nhưng sau khi đến nơi này, Nguyễn Cung từng nói với cô, đã đánh tiếng với triều đình Đại Ly, ở trong vòng sáu mươi năm, Đại Ly không thể mở rộng tuyên dương với bên ngoài, dùng Nguyễn Cung hắn khối biển chữ vàng này để mưu tính cái gì. Một khi bị Nguyễn Cung hắn phát hiện, thương lượng là có thể thương lượng, nhưng kết quả như thế nào, Nguyễn Cung sẽ không cam đoan. Nguyễn Cung ở sau khi động thiên rơi xuống trở thành bản đồ Đại Ly, trận chém giết đó, chẳng những giết cho tu sĩ xung quanh vỡ mật, thật ra ngay cả triều đình Đại Ly cùng thế lực trên núi xa hơn, cũng đã lĩnh giáo tính tình của thánh nhân Nguyễn sư, không có ai muốn lấy tính mạng để giảng đạo lý với Nguyễn Cung, người dám làm như thế, hoặc là bị Nguyễn sư ở trên địa bàn của mình danh chính ngôn thuận đánh chết, hoặc là bị kéo vào địa giới quang minh chính đại đánh chết.

Cũng không cần Nguyễn Cung nói thẳng, một dúm đại nhân vật thật sự kia của Đại Ly, thật ra trong lòng biết rõ, vị thánh nhân này từ miếu Phong Tuyết thoát ly ra tự lập môn hộ, vảy ngược thật sự, là người con gái công nhận thiên tư trác tuyệt đó của hắn. Nếu không bởi có Nguyễn Tú, Nguyễn Cung lúc trước tuyệt đối sẽ không rời khỏi miếu Phong Tuyết, từ trong tay Tề Tĩnh Xuân tiếp nhận Ly Châu động thiên, bởi vì lúc ấy không có ai sẽ đem tọa trấn tiểu động thiên này coi là công việc tốt đẹp, cái đó ý nghĩa một thân tu vi cùng cảnh giới bị thiên đạo áp chế, có thể duy trì cảnh giới không ngã xuống, thể phách không hủy hoại, đã là cực hạn.

Đương nhiên, Tề Tĩnh Xuân là ngoại lệ, một sự ngoài ý muốn rất lớn.

Mệnh môn của Nguyễn Cung đã là con gái hắn, cho nên hôm nay Đại Ly cố ý hỗ trợ giữ bí mật, tuyệt không dám dễ dàng đề cập tên Nguyễn Tú đối với bên ngoài.

Vì thế liền có kẻ không hiểu biết, trong lúc vô tình dạo chơi đến cửa hàng Thảo Đầu ngõ Kỵ Long trấn nhỏ, sau khi nhìn thấy vị thiếu nữ tóc đuôi ngựa kia, lập tức kinh ngạc bởi người trời, thầm nghĩ một thiếu nữ cửa hàng mà thôi, thân phận cao hết mức cũng không cao đến đâu, lấy dung mạo cách nói năng cùng thân thế bối cảnh của hắn, còn không phải đưa tay có thể thu thập, khiến cô nhất kiến chung tình đối với mình, cam tâm tình nguyện làm nô tỳ hồng tụ thêm hương, nha hoàn bàn tay trắng nõn nghiền ép?

Nhưng hắn chung quy là mang sứ mệnh của gia tộc, tới nơi này mua núi, hơn nữa trấn nhỏ hôm nay tàng long ngọa hổ, không nói vị thánh nhân binh gia cao cao tại thượng hơn nữa tính tình nóng nảy kia, người Lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám Đại Ly đều có mặt, nghe nói ngay cả huyện lệnh cũng là môn sinh đắc ý của quốc sư Đại Ly, cho nên vị công tử ca này cẩn thận theo lời cha ông dặn dò, đến trấn nhỏ, cúp đuôi làm người, nếu thật gây họa, gia tộc ngay cả nhặt xác cũng sẽ không làm. Cho nên hắn tuyệt không dám làm xằng làm bậy giống ở trong đất nhà mình, hơn nữa, cưỡng đoạt dân nữ các thứ, hắn làm tuy quen tay, nhưng thật sự không thú vị gì cả.

Vị công tử ca tự xưng là phong lưu trẻ tuổi này, nhắm chừng nghĩ vỡ đầu cũng không thể ngờ được, thiếu nữ thoạt nhìn ngốc nghếch lười biếng kia, lại mang họ Nguyễn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận