Kiếm Lai

Chương 1124: Người đánh nhau là sư phụ ta

Tảng sáng, gần đến cửa chính Đảo Huyền Sơn, chỉ cần đi thêm vài bước nữa, liền sẽ từ một thế giới đến một thế giới khác. Chủng Thu lại hỏi:
"Xin thứ lỗi cho ta hỏi nhiều, lần đi Trường Thành Kiếm Khí, là ai giúp đỡ vậy? Đường về có thể có lo lắng gì không?"
Thôi Đông Sơn không giấu giếm gì, cười nói:
"Là chủ nhân Xuân Phiên trai, kiếm tiên Thiệu Vân Nham giúp chút chuyện nhỏ. Tiền có thể thông thần mà thôi, không đáng Chủng phu tử lo lắng."
Chủng Thu đương nhiên không tin lời của thiếu niên này, muốn nhờ Thiệu Vân Nham của Xuân Phiên trai ra tay, vậy cũng phải gõ cửa được mới tính.
Nhưng Thôi Đông Sơn nói không cần lo, Chủng Thu cũng thả lỏng trong lòng. Nói cách khác, hai bên hôm nay coi như là cùng ra từ núi Lạc Phách của tổ sư, nếu thật sự có lúc cần Chủng Thu ra sức, Chủng Thu vẫn hy vọng Thôi Đông Sơn có thể cứ nói cho biết.
Đối với Thôi Đông Sơn, không chỉ có mình Chủng Thu thấy cổ quái, thật ra Chủng Thu càng nhìn ra Chu Liễm, Trịnh Đại Phong cùng sơn quân Ngụy Bách trong ba người, với tư cách ngọn núi nhỏ có lai lịch lâu đời nhất của núi Lạc Phách, bọn hắn đối với vị thiếu niên có vẻ cao nhân này, thật ra đều rất để ý đến quan hệ thân sơ của mình với người này. Đạo lý rất đơn giản, người tên Thôi Đông Sơn này là "thiếu niên", tâm tư quá sâu, Chủng Thu với tư cách một quốc sư, có thể nói đã xem vô số người, nhìn khắp các đế vương tướng lĩnh cùng hào kiệt trong thiên hạ, đã chuyển đi tu đạo cầu tiên, giữ cái gốc ban đầu, cũng vẫn có thể thấy rõ. Ngược lại vị suốt ngày cùng Bùi Tiễn chơi đùa này, một thiếu niên áo trắng, Chủng Thu trong thâm tâm, dường như có một bản tâm đang tự nói, chớ đi theo tâm cảnh người này, mới là cách tốt nhất.
Người giữ cửa là một tiểu đạo sĩ trẻ con, có bối phận cùng địa vị tương đương đại thiên quân ở Đảo Huyền Sơn. Lúc này, tiểu đạo đồng không hề cúi đầu đọc sách, chỉ là nhìn thẳng một nhóm bốn người, không hề che giấu ánh mắt của mình.
Sau đó, tiểu đạo đồng từng một tát đánh bay Lục Thai ra Thượng Hương lâu, nhất tâm tứ dụng, lần lượt hỏi bốn người ba câu hỏi, trong đó đối với thiếu niên mặc nho sam và tiểu cô nương cầm gậy leo núi, hỏi cùng một câu.
Hỏi Chủng Thu một câu:
"Có nguyện ý đến Thượng Hương lâu thắp một nén hương không? Nếu hương có thể cháy, liền có thể dựa vào đó vào môn hạ của ta, từ nay về sau, ngươi với ta, nói không chừng có thể xưng huynh đệ, nhưng ta không cách nào cam đoan bối phận của ngươi có thể một bước lên cao, chuyện này ta nói trước với ngươi."
Nếu là người tu đạo bình thường ở Hạo Nhiên thiên hạ, đều nên coi lời này là phúc duyên trời ban.
Hỏi Bùi Tiễn và Tào Tình Lãng:
"Người ở môn phái nào?"
Hỏi Thôi Đông Sơn:
"Ngươi là ai?"
Chủng Thu cười, dùng thủ đoạn truyền âm đáp:
"Được chân nhân ưu ái, nhưng ta là người của Nho gia, nửa phần vũ phu thuần túy, đối với việc tu hành tiên thuật không có ý định."
Tào Tình Lãng thần sắc tự nhiên, với tâm như mặt hồ đáp:
"Hạo Nhiên thiên hạ, sư môn truyền thừa, rất trọng yếu, vãn bối không nói, mong chân nhân thứ tội."
Với hai câu trả lời coi như trong dự đoán này, tiểu đạo đồng không cảm thấy có gì kỳ lạ, gật đầu coi như đã hiểu rõ, càng không vì thế mà tức giận.
Năm này qua năm khác nhìn người của Đảo Huyền Sơn với đủ loại dáng vẻ, thật sự là tẻ nhạt vô vị, nhưng đều muốn tìm chút ít ngoài dự kiến mà thôi.
Tiểu cô nương kia, cầm gậy leo núi màu xanh biếc làm từ roi trúc lôi trì luyện hóa, không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn trời, giả câm vờ điếc, tựa như nghe được lời của thiếu niên kia, rồi sau đó nàng bắt đầu từ từ lùi lại, cuối cùng trốn sau lưng thiếu niên áo trắng. Tiểu đạo đồng không nhịn được cười lên, danh tiếng của mình ở Đảo Huyền Sơn đâu có tệ, ỷ thế hiếp người gì đó, chưa từng làm, thỉnh thoảng ra tay, cũng đều dựa vào một chút đạo pháp không đáng kể của mình, một chút bản lĩnh nhỏ đó thôi.
Chỉ là đáp án của thiếu niên mặc áo da chân long thượng cổ kia, lại làm tiểu đạo đồng có chút im lặng, tên kia đến câu đầu không cuối như vậy, lại chưa hề truyền âm, cũng không dùng tâm như mặt hồ, mà là trực tiếp nói ra:
"Ta là Đông Sơn a."
Tiểu đạo đồng không có hứng thú dây dưa, cúi đầu tiếp tục lật sách, cửa chính bên cạnh tự động mở ra.
Một nhóm bốn người đi về phía cửa chính, Bùi Tiễn vẫn luôn trốn ở chỗ xa nhất với tiểu đạo đồng, lúc này, ngỗng trắng lớn nhích một bước, nàng liền đứng bên trái ngỗng trắng, đi theo nhích, tựa như mình không nhìn thấy tiểu đạo đồng kia, thì tiểu đạo đồng kia cũng không nhìn thấy nàng.
Sau khi Thôi Đông Sơn lên thuyền ở Lão Long thành, chỉ nhắc nhở Bùi Tiễn một việc, gặp cao nhân, không nhìn nhiều, đi đường vòng, tránh để nước giếng phạm nước sông.
Bùi Tiễn hỏi như thế nào mới tính là cao nhân, Thôi Đông Sơn mỉm cười nói những kẻ thoạt nhìn đã là tâm như mặt hồ, cảnh tượng mây mù bao phủ chính là cao nhân. Liếc qua thì nên học Trần Linh Quân làm kẻ mù thực sự, học theo Mễ Lạp bé con giả làm người câm.
Chủng Thu đạp mạnh chân xuống đất, hô hấp thoáng có chút khó khăn, nhưng không đáng ngại, vài hơi thở là đã quen.
Đều là vũ phu thuần túy đã vào Viễn Du cảnh, xuất thân từ phúc địa Ngẫu Hoa cùng Hạo Nhiên thiên hạ, kỳ thật có sự khác biệt không nhỏ.
Chủng Thu thân là quốc sư, thật sự tiêu hao tinh lực và tâm trí rất lớn, đợi đến khi phúc địa Ngẫu Hoa trở thành phúc địa Liên Ngẫu, không còn đại đạo đè nặng, Chủng Thu mới bỏ trọng trách quốc sư, dù là tâm cảnh hay tâm lực đều đã thoải mái, kỳ thật còn chưa đến núi Lạc Phách, đã là hai Chủng Thu khác nhau rồi, vì thế, trong mười năm đó, Chủng Thu vốn dĩ là tự nhiên mà phá vỡ sáu cảnh bình cảnh, thành công tiến vào Kim Thân cảnh, cuối cùng sau một biến cố hay nói cách khác là một cơ duyên nào đó, vừa làm quan vừa hưởng lộc vua, vừa ở chùa lại ăn lộc Phật, cũng không biết lúc Chủng Thu đang ngắm trăng trên ban công, lại một lần nữa bước qua một cánh cửa lớn khác.
Nhìn như là cơ duyên và vận may cho phép, thật ra là tích tiểu thành đại mà thôi.
Tào Tình Lãng là người khó chịu nhất, sắc mặt trắng bệch, hai tay giấu trong tay áo, đều tự bấm niệm pháp quyết, giúp bản thân tập trung tinh thần, định hồn phách.
Phương pháp này là Lục tiên sinh truyền thụ lúc trước.
Bùi Tiễn đã sớm khôi phục bình thường hơn Tào Tình Lãng, rung đùi đắc ý, vô cùng hả hê, nhìn, đường tu hành của tên Tào đầu gỗ này thật là nặng nề, khiến nàng cũng có chút lo lắng.
Trước đó, Thôi Đông Sơn dùng tâm ngữ nói với nàng một câu, "Ta chọc một chút thằng nhóc đó."
Bùi Tiễn liền nhắc nhở một câu, "Không được quá đáng đấy."
Thôi Đông Sơn là người cuối cùng bước vào cửa chính, thân thể ngả ra sau, rướn cổ lên, dường như muốn nhìn rõ xem tiểu đạo đồng đang đọc sách gì.
Tiểu đạo đồng mỉm cười nói:
"Trong Đảo Huyền Sơn, sư điệt của bần đạo, không quá thân thiết với những thứ thuộc về giao long."
Thôi Đông Sơn đã chui thân vào cửa chính, chưa kịp bước thêm đã lại thụt lùi một bước, hỏi:
"Vừa nãy ngươi nói gì?"
Tiểu đạo đồng ngẩn người, quay đầu nhìn lại, nhíu mày, "Rốt cuộc ngươi là cảnh giới gì?"
Thôi Đông Sơn cười ha hả nói:
"Ta nói ta là Phi Thăng cảnh, ngươi tin không?"
Tiểu đạo đồng lắc đầu.
Thiếu niên kia vậy mà rảnh rỗi đến mức cùng hắn thảo luận về cái chủ đề nhảm nhí này, tiếp tục hỏi:
"Vậy ngươi hỏi ta làm gì? Ta nói ta là Nguyên Anh cảnh, Ngọc Phác cảnh, ngươi liền tin? Ngươi là tin vào ta hay là tin vào chính mình? Làm sao ta biết ngươi tin tưởng ngươi hay là tin vào ta trong suy nghĩ của ngươi? Vậy ta nên tin cái 'ngươi' nào mới đang tin tưởng đây?"
Tiểu đạo đồng sợ đến phát run hồi lâu, hỏi:
"Có phải ngươi bị điên không?"
Thiếu niên kia thật sự nhẫn nại không chịu đi, liền giữ tư thế hai chân đã ở Man Hoang thiên hạ, mà thân thể ngả ra sau vẫn còn ở Hạo Nhiên thiên hạ, "Khi gian nan khổ cực như đang ở trong đại đạo mà cả ta và ngươi đều không có ở đó, ngươi sẽ làm thế nào? Uống thuốc có ích không?"
Tiểu đạo đồng triệt để cạn lời.
Thiếu niên kia cười đùa nói:
"Ngươi cũng hay thật đấy, trước hỏi ta có bị bệnh hay không, rồi sau đó ta lại hỏi ngươi có muốn uống thuốc hay không, thế này thì loạn hết rồi còn gì."
Tiểu đạo đồng nghi ngờ nói:
"Ngươi đây là chán sống rồi à?"
Thiếu niên nghiêm mặt nói:
"Trời đất sinh ra người, phải báo đáp làm sao? Cuối cùng cũng là phải chết để báo đáp mà thôi."
Tiểu đạo đồng nhíu mày không thôi, cất sách đi, định bụng bắt người này về Đảo Huyền Sơn, đánh cho một trận, đến lúc đó cảnh giới gì, tự nhiên sẽ lộ diện, chưa từng nghĩ, người nọ thấy tình thế không ổn, liền chạy.
Một lát sau, hắn lại ngả người ra sau, cười hì hì với tiểu đạo đồng nói:
"Quyển sách có vẻ sầu triền miên hơn phân nửa là 'Tùng Gian Tập', chẳng có gì đáng xem, tên thư sinh si tình kia cuối cùng cũng chết rồi, mà người nữ lại không tự tử, mà là tái giá với người khác, sinh ra một đống những đứa bé mũm mĩm, ngươi thấy phiền không? Có tức không? Đấy còn chưa là gì, bực nhất là, tên thư sinh kia đầu thai chuyển kiếp, thành con trai của nàng ta, tuyệt, hay quá là hay!"
Tiểu đạo đồng khẽ thở ra một hơi, gượng một nụ cười, chậm rãi nói:
"Đến đây, chúng ta nói chuyện cho đàng hoàng."
Thiếu niên áo trắng cuối cùng cũng hiểu ý bỏ đi, không định trò chuyện thêm với hắn hai câu.
Chờ cái tên khốn kiếp kia vừa đi, cậu tiểu đạo đồng sốt ruột vội vàng lật sách đến phần cuối, bỗng nhiên trợn to mắt, trên sách là cái kết thúc đoàn tụ sum vầy.
Thôi Đông Sơn lại lên tiếng, lo lắng nói:
"Quên nói với ngươi một câu, đây là bản do tiệm sách lòng dạ hiểm độc xuyên tạc lại thành bản đời sau, bản gốc không thiếu trang, lần đầu xuất bản chưa lược bỏ, không tốt đẹp như vậy đâu, nhưng mà vì thế, lượng tiêu thụ không nhanh, tiệm sách không bán được sách. Không tin ư? Đây là bản của Lưu Hà châu Đôn Khê Lưu thị Ngọc Sơn phòng đúng không? Ai dà, bản tinh tuyển tốt nhất còn không được coi trọng, còn đọc say sưa thế kia, cho dù là bản khắc trên ván của nha quan cũng được mà. Có điều có bản in bằng son phấn không rõ nguồn gốc, mỗi khi chỗ nam nữ gặp gỡ, nội dung không xóa lại còn tặng thêm, thì đúng là rất rất tốt đấy, ngươi mà có tiền lại rảnh rang, nhất định phải mua!"
Tiểu đạo đồng hỏi:
"Ngươi có không?"
Thiếu niên áo trắng bất đắc dĩ nói:
"Ta đường đường tu sĩ trung cảnh, tích góp mấy loại phiên bản tiểu thuyết tài tử giai nhân này làm gì."
Tiểu đạo đồng thở dài, cất quyển sách kia, nhìn nhiều thêm chút lại càng nóng ruột, rốt cuộc nói tới chuyện chính, "Cái người mà tính theo bối phận coi như sư điệt của ta, hình như không thể dò ra lai lịch của ngươi."
Người kia cười híp mắt, gật đầu nói:
"Vậy cứ để hắn đừng tra xét nữa, chán sống rồi, cẩn thận bị trời phạt sét đánh. Ngươi cho rằng Đảo Huyền sơn to lớn thế này, có thể tùy ta tung tăng, ở giữa hai tòa thiên địa, muốn đến là đến, muốn đi là đi chắc? Phải không?"
Tiểu đạo đồng rốt cuộc đứng lên.
Trong chớp mắt, ở gần gang tấc, tiểu đạo sĩ cao lớn như đứa trẻ con trong phố phường, lại giống như một ngọn núi cao sừng sững giữa trời đất.
Thôi Đông Sơn phẩy tay từ biệt, "Đừng có mà ôm cây đợi thỏ, càng đừng hòng nghĩ tới chuyện đóng cửa thả chó, ta đây là đại thần tiên trung cảnh nhấc tay lên là đủ, đủ làm đất rung núi chuyển, không đợi các ngươi sợ thì tự ta đã sợ mất rồi."
Tiểu đạo đồng định phá lệ một phen, đến Kiếm Khí trường thành bắt người này về Đảo Huyền sơn, không ngờ vị đại thiên quân ngồi trấn trên đỉnh núi cao nhất lại đột nhiên truyền âm lãnh đạm nói:
"Để hắn đi."
Tiểu đạo đồng quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn về phía đạo thân ảnh kia trên đỉnh núi cao, "Ngươi muốn dùng quy củ để cản ta làm việc?"
Vị đại thiên quân có đạo mạch khác với tiểu đạo đồng cười lạnh nói:
"Quy củ ư? Quy củ đều do ta lập ra, ngươi không phục đã bao nhiêu năm nay, ta từng dùng quy củ ép ngươi nửa điểm chưa? Đạo pháp mà thôi."
Tiểu đạo đồng giận dữ, tại chỗ xoay vòng vòng.
Đột nhiên lại có một cái đầu lao tới, đau khổ nói:
"Bị người ngoài bắt nạt, bị người nhà bực mình, tức chết ta mất. Thật sự tức chết ta mà."
Tiểu đạo đồng thực sự nổi giận, liền trực tiếp gây ra thiên địa dị tượng trên không trung Đảo Huyền sơn, biển mây cuồn cuộn, biển cả dậy sóng, thần tiên đánh nhau, vô số thuyền bè tấp nập cập bờ bị tai bay vạ gió, mọi người kinh hãi, lại chẳng biết vì sao.
Đại thiên quân Đảo Huyền sơn sớm đã thiết lập một tiểu thiên địa ở phía ngoài chân núi, lãnh đạm lên tiếng:
"Đều có chừng mực thôi."
Thôi Đông Sơn lúc này mới hoàn toàn đi vào Kiếm Khí trường thành.
Mấy đạo lý nhỏ như hạt vừng hạt đậu, đã nói rõ ràng với kẻ nắm quyền cao nhất Đảo Huyền sơn rồi, vậy thì mọi việc khó trước mắt, đều có người chủ động cầm đao giúp đỡ giải quyết dễ dàng.
Nhưng Thôi Đông Sơn vẫn không vui.
Cậu tiểu đạo đồng kia, đạo pháp cũng chỉ đến thế, nhưng lai lịch bất phàm, chưa nói đến sư phụ của cậu ta, một trong những người liên quan sâu sắc đến cậu, là nhân vật lớn trên Bạch Ngọc Kinh, Thôi Đông Sơn thực sự không vừa mắt nhiều năm rồi.
Chỉ nghĩ đến bản thân chỉ có thể không vừa mắt mà lại chẳng có cách nào lập tức đè xuống đất dạy cho người đó một bài học, chỉ có thể chờ một chút, chờ thời cơ đến, Thôi Đông Sơn lại cảm thấy bản thân có chút ức chế.
Mình như người phân biệt phải trái, có bạn bè khắp thiên hạ, sao lại có kẻ thù hằn học như thế.
Nghĩ lại cảnh giới hôm nay của lão vương bát đản Thôi Sàm, Thôi Đông Sơn lại càng thêm phiền muộn.
Vậy nên sắc mặt hắn rất khó coi.
Bùi Tiễn lo lắng hỏi:
"Nói chuyện khó nghe, sau lại bị đánh cho à? Đi ra ngoài, đã chịu thiệt thòi, thì nhẫn nhịn một chút."
Thôi Đông Sơn lắc đầu, hiếm khi không cùng vị đại sư tỷ này trêu đùa chút gì.
Văn Thánh nhất mạch, ân oán cũng vậy, dạy dỗ cũng thế, giữa thầy trò, giữa sư huynh đệ, bất kể ai làm gì, cũng nên đóng cửa dạy dỗ nhau.
Văn Thánh nhất mạch ta, từ tiên sinh đến học sinh, có từng vì tư lợi của bản thân mà làm hại người đời nửa điểm?
Sao lại đến nước chỉ có thể để người khác thao túng, từng người từng người ở trên cao, đến chỉ trỏ rồi?
Văn Thánh nhất mạch, còn đâu là hương khói?
Có phải đã nói sai rồi không?
Không hề!
Đừng nói đến cả tòa Hạo Nhiên thiên hạ, chỉ riêng Bảo Bình châu bé nhỏ này thôi, có mấy người biết núi Lạc Phách, rốt cuộc treo mấy bức tranh?
Trăm năm nay, tội của Thôi Sàm ở đó, đương nhiên cũng ở chỗ ta, Thôi Đông Sơn này!
Cũng ở chỗ lão tú tài tự giam mình trong công đức lâm chán nản kia! Cũng ở chỗ Tả Hữu trốn đến trên biển nghiên cứu cái tiên quái gì đó! Cũng ở chỗ tên ngốc đại cá tử ăn không ngồi rồi không biết đi đâu mất!
Nếu tương lai ta là tiên sinh của Thôi Đông Sơn, ngươi là học sinh của lão tú tài, cả hai đều không có cảnh giới tu vi, vẫn là đồ vô dụng không biết vì sư môn mà lo nghĩ, tiểu sư đệ của các ngươi, lại là kết cục thế này ư? Vậy phải làm thế nào?
Vẫn như vậy cả đời địch, một thân một mình, thẳng lưng, ngẩng đầu nhìn những ngôi sao trên trời?
Còn ta, Thôi Đông Sơn?
Ngày ấy giữ Bảo Bình châu, một khi cái châu Lục Trầm có chuyện gì lớn lao, lão vương bát đản nhất định không thể chết được, nhưng Thôi Đông Sơn thì có thể chết.
Bùi Tiễn nhỏ giọng hỏi:
"Rốt cuộc là sao vậy? Ngươi nói ta nghe xem, ta có thể giúp, dù không giúp được gì, ta cũng có thể hô hào cổ vũ cho ngươi."
Thôi Đông Sơn cười cười, "Nghĩ đến sắp được gặp tiên sinh, vui mừng quá."
Bùi Tiễn gật đầu, sau đó đâu vào đấy khuyên nhủ:
"Vậy cũng phải tiết chế một chút chứ, không thể một lần vui vẻ hết được, phải giữ lại một chút vui vẻ cho ngày mai, ngày mốt, sau này lỡ có chuyện buồn, thì có cái để mà vui."
Thôi Đông Sơn đột nhiên bật cười, lúc này đây là thực sự vui.
Bởi vì hắn đột nhiên nhớ ra, tiên sinh của mình, chuyện giỏi nhất cả đời, hình như chính là sống sót.
Thôi Đông Sơn ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Kiếm Khí trường thành, hắn quả thật là lần đầu đến.
Nghe nói tên nào đó, quên mất là Tả Hữu hay Hữu Tả gì rồi, giờ đang ở trên đầu tường hằng ngày uống gió tây bắc? Gió biển chưa đủ no, lại chạy tới uống gió mạnh, não không hỏng mới lạ.
Nghĩ đến mình đã từng có một sư đệ như vậy, cũng đúng là một nỗi phiền muộn.
Thôi Đông Sơn nheo mắt, "Đi, trực tiếp lên đầu tường! Bên kia có trò hay để xem."
Bùi Tiễn tức giận nói:
"Trò hay gì to bằng việc ta đi yết kiến sư phụ chứ? !"
Thôi Đông Sơn vẻ mặt vô tội nói:
"Tiên sinh của ta đang ở đó đấy, nhìn tư thế, là sắp đánh nhau với người ta."
Bùi Tiễn giậm chân, vẻ mặt buồn bã nói:
"Người ở đây, sao thế nhỉ, đã biết rõ chỉ giỏi bắt nạt một người ngoài là sư phụ thôi!"
Bùi Tiễn hít sâu một hơi, nắm chặt gậy leo núi, chạy như bay.
Thôi Đông Sơn lén lút từ trong tay áo móc ra một tờ phù giấy, quay sang mỉm cười với một nữ quan lớn tuổi của Sư Đao phòng, "Cho mượn tí nhé, ta thực ra rất nghèo."
Một chiếc Phù chu trên không hiển hiện.
Thôi Đông Sơn dựa trên lan can, hô:
"Đại sư tỷ, đi nhé?"
Bùi Tiễn ngẩng đầu nhìn, sững người, con ngỗng trắng to thế này lắm tiền à? Nàng liền nhảy lên thật cao, dùng gậy leo núi nhẹ nhàng chống vào lan can thuyền, thân hình lập tức bay vào chính giữa Phù chu.
Càng ngày càng gần đầu thành, Bùi Tiễn lấy ra một tờ giấy vàng bùa chú, nhưng do dự một chút, rồi lại cất vào tay áo.
Sư phụ đang ở đó, sợ cái gì.
Hơn nữa, lỡ sư phụ nhìn thấy, thì còn dễ nói, nhưng mà, một lần gõ đầu thôi, nếu bị sư mẫu thấy, thì mất đi hình tượng đẹp rồi, sau này phải bù đắp kiểu gì?
Không nói hai lời, mà cứ cúi đầu xin lỗi sư mẫu, thì chắc cũng vô dụng.
Thôi Đông Sơn ngồi trên lan can mũi thuyền, hai chân lắc lư, tay áo bay phấp phới.
Thiếu niên như một đám mây trắng mới tinh giữa vùng man hoang này.
Kiếm tu, đều là kiếm tu.
Trong tầm mắt, toàn là kiếm tu.
Luyện khí sĩ có sát lực lớn nhất, giết địch nhanh nhất trên đời, chính là bọn người kia.
Bùi Tiễn chỉ dám thò ra nửa cái đầu cao hơn lan can, còn phải dùng hai tay che đầu, cố che khuất khuôn mặt mình, sau đó dùng sức trừng to mắt, cẩn thận tìm kiếm trên đầu thành xem có bóng dáng của sư phụ mình không.
Bộ kiếm pháp điên do chính mình nghĩ ra, hình như vẫn còn thiếu chút lửa, vẫn là chậm chút nữa rồi hẵng múa.
Không cần nóng vội, chờ mình có được con lừa non da lông ngắn mà sư phụ đã hứa cho, rồi mang theo Lý Hòe bọn họ đi giang hồ vài chuyến, tích góp tiền mua thanh hảo kiếm, trong lúc này lại đánh mấy trận với tên tóc trắng thích văn đấu, gáp cái rắm í, chuyện này sau hãy nói.
Trên đầu thành.
Đám con bạc lớn nhỏ, từng người từng người ngây ra như phỗng.
Đã từng gặp tên A Lương đen tối tận đáy lòng, nhưng chưa từng gặp kẻ đen tối khiến người ta tức lộn ruột như tên Nhị chưởng quỹ này.
Cược một quyền, Úc Quyến Phu thua, cược ba quyền năm quyền, vẫn thua, cược năm quyền bên ngoài mười quyền bên trong, cũng vẫn thua, cược mẹ hắn một trăm quyền bên trong, cũng vẫn là thua. Đừng nhắc tới những chuyện trên sới bạc đó nữa, đám người làm cái cược kia, ai nấy đều mặt mày đen kịt, chẳng có nửa điểm may mắn nào, trời mới biết từ đâu ra lắm kẻ não úng nước mà có tiền thế, người thì chẳng bao nhiêu, đếm trên đầu ngón tay, cứ thích cược trăm quyền rồi để Trần Bình An hơn Úc Quyến Phu! Thật là tiền đánh bạc quá lớn mà!
Ở Kiếm Khí Trường Thành, cược A Lương, tốt xấu còn kiếm được chút ít, kết quả bây giờ thì ngược lại, lần nào cũng vậy, ngoại trừ lác đác vài món hàng vụng trộm ra, những kẻ làm cái, toàn bộ bị đánh cho tan tác!
Gã Nhị chưởng quỹ từ đầu đến cuối không ra một quyền, cứ để Úc Quyến Phu vung quyền như cầu vồng, hôm nay nàng đã tung ra không dưới trăm chiêu rồi.
Nhưng Nhị chưởng quỹ chẳng có nửa điểm lương tâm, toàn bộ tiền cược coi như cho lũ chó hoang ở Hạo Nhiên thiên hạ ngậm miệng rồi, còn bọn họ nếu không cố ý giấu lương tâm đi, bằng lòng ăn ngay nói thật, thì dù Nhị chưởng quỹ chỉ thủ không công, không xuất một quyền, nhưng lại đánh rất đẹp mắt.
Một gã vũ phu trẻ tuổi Kim thân cảnh có thể né tránh đòn quyền hoặc đỡ một quyền, ra đòn nhanh như mây trôi nước chảy, khí thế mười phần, chỉ riêng dáng dấp thôi, cũng giống như kiếm tiên rút kiếm, cái đó coi như Nhị chưởng quỹ là số một.
Nhưng mà mấy vị đại gia đây là đến để kiếm tiền đó, ngươi Nhị chưởng quỹ Trần Bình An đánh có đẹp đến mấy, thì có tiêu được không? Có uống chùa được trăm vò rượu Trúc Hải động thiên không?
Một lão kiếm tu thua đến rỗng túi bắt đầu khuyến khích những kẻ cùng cảnh ngộ:
"Sau trận đánh này, chúng ta tìm cơ hội trùm bao bố đánh cho Trần Bình An một trận nhé?"
Có người bất đắc dĩ nói:
"Gã này ranh ma lắm, đến lúc đó ai trùm ai bao bố, chưa biết chừng đâu, chi bằng chúng ta góp tiền, thuê một kiếm tiên đánh lén, đáng tin cậy hơn."
Thế là có người thăm dò đề nghị:
"Nghe nói kiếm tiên Đào Văn gần đây trở mặt với Nhị chưởng quỹ, hình như là vì chia tiền không đều, mà Đào Văn nổi tiếng là không nể nang ai, hay là mình bỏ tiền thuê hắn ra tay đi? Chứ bình thường kiếm tiên chẳng mấy ai vì chút tiền cỏn con mà ra kiếm, dù sao thì cái thằng Nhị chưởng quỹ đáng băm ngàn nhát này, cũng có một đại kiếm tiên sư huynh."
Lại có một lão đạo kiếm tu ranh ma phụ họa:
"Đúng vậy, đúng vậy, Tiên Nhân cảnh chắc chắn sẽ không ra tay, Nguyên Anh cảnh thì chưa chắc ổn, cho nên phải là Ngọc Phác cảnh, ta thấy Đào Văn tính tình chất phác, thẳng thắn ngay thật là một kiếm tu Ngọc Phác cảnh, quả thực không ưa gì cái gã Nhị chưởng quỹ này, nếu là Đào Văn ra tay, chắc chắn thành công! Với lại Đào Văn trước giờ luôn thiếu tiền, giá cả chắc cũng không quá cao đâu."
Lại có một phạm nhân lẩm bẩm:
"Mà lỡ như Đào Văn chẳng có mâu thuẫn gì với Nhị chưởng quỹ thì sao, lúc đó có khi nào chúng ta bị hắn diệt khẩu hết không?"
Trong chốc lát, ai nấy đều đầy căm phẫn, bắt đầu tụm năm tụm ba, rất nhanh đã có người đề nghị:
"Hay là tìm kiếm tiên Nguyên Thanh Thục ở Bà Sa châu đi? Bà Sa châu là địa bàn của Á thánh nhất mạch, mà nhất mạch này chẳng mấy ưa Nhị chưởng quỹ, có được không? Chắc sẽ an toàn hơn Đào Văn chứ? Chẳng phải ai cũng nói Nguyên Thanh Thục ghét mấy quán rượu lừa đảo sao?"
"Nguyên Thanh Thục chắc vẫn nguy hiểm, ta thấy Cao Khôi cũng được đó, hắn với Bàng Nguyên Tể có quan hệ tốt như vậy, xem chừng không ưa Nhị chưởng quỹ cũng không phải ngày một ngày hai rồi."
Đột nhiên có người u oán nói:
"Trời biết chừng, liệu có khi nào lại là một cái hố to chờ mình nhảy vào không?"
Có người thở dài, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Thời buổi này sống không nổi nữa rồi, ta đi ngoài đường mà nhìn ai cũng thấy giống cái kẻ lừa đảo, tim đen Nhị chưởng quỹ!"
Những người khác đều im lặng.
Ngoại trừ câu nói phá tan bí mật của người cuối cùng, cùng một số người lầm bầm chửi rủa ra, thì những kẻ vừa rồi mạnh mồm hiến kế, ít nhất một nửa trong số đó đều là người của cái gã lừa đảo Nhị chưởng quỹ.
Trên đầu thành, Trần Bình An vẫn không nhanh không chậm, luôn tránh né, đến lúc tránh không kịp, mới ra tay đỡ đòn quyền của Úc Quyến Phu.
Đỡ được cả trăm quyền, không trúng một đòn nào.
Đó chính là ước nguyện ban đầu của Trần Bình An.
Sau đó tranh thủ ngẫm nghĩ xem Tào Từ bên ngoài, kẻ vũ phu nào có tốc độ ra quyền nhanh nhất, nắm đấm mạnh nhất.
Đồng thời, Trần Bình An cũng từng chút một, đối với quyền ý của mình, bù đắp vào chỗ thiếu, thoạt nhìn biến hóa bất định, dứt khoát không ngưng, muốn thua lại không thua, nhưng thực tế, tốc độ đã đạt đến tự động, tùy tâm sở dục, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Cho nên khi Úc Quyến Phu không còn ẩn giấu thực lực, dùng tốc độ nhanh đến mức khó tin, đánh trúng Trần Bình An đòn quyền đầu tiên, đó chính là lúc Trần Bình An chính thức phản công.
Cũng dùng một đòn quyền nhanh nhất, mang theo uy lực nặng nhất.
Kiếm Khí Trường Thành, làm việc không kiêng dè, quyền pháp cũng không hề gò bó.
So với luận bàn cùng Úc Quyến Phu, so với trước kia hỏi kiếm với Tề Thú, Bàng Nguyên Tể, cũng có chút khác nhau, hai người sau thường nghĩ quá nhiều, khó tránh khỏi cẩn thận từng li từng tí, cố gắng tìm cách để không thua lại thắng hơn chút ít, thắng thêm vài phần, Trần Bình An tại Kiếm Khí Trường Thành, một nơi thế lực phức tạp này, càng bộc lộ hết bất ngờ đến từ đỉnh đầu thành, mà trong thực tế hai bên đều là người khác xứ, càng là vũ phu thuần túy như Úc Quyến Phu, Trần Bình An càng không cần nghĩ nhiều.
Giống như đã nói với Nạp Lan Dạ Hành, chính Trần Bình An cũng ngạc nhiên, khi có đối thủ, quyền ý ngưng tụ đến cực đỉnh, một khi hắn thật sự thả lỏng chân tay, tung quyền rốt cuộc sẽ nhanh đến mức nào.
Đã là vũ phu thì cứ việc tung quyền!
Ai lại không mong một ngày xuống núi, để những vũ phu khác nhìn thấy quyền pháp của mình, sẽ chỉ cảm thấy bầu trời rộng lớn, chỉ biết buông tay chịu thua, không dám đấu sức với mình?
Một chiếc Phù Chu ung dung lững thững chậm rãi đến, lại lộ ra cực kỳ chói mắt, giống như cá bơi linh hoạt, len lỏi qua đám kiếm tu ngự kiếm đang lơ lửng trên không trung, cuối cùng dừng cách đầu tường không quá mười bước, hai vị vũ phu đang luận bàn trên thành, nhìn rất rõ... hai bóng người mơ hồ như khói sương mờ mịt.
Đợi đến khi Bùi Tiễn chính thức gặp sư phụ, đã chẳng sợ trời cũng chẳng sợ đất rồi, nàng cùng con ngỗng trắng lớn ngồi trên lan can mũi thuyền, gác ngang gậy leo núi trên đầu gối.
Nhìn một lúc, Bùi Tiễn liền có chút phức tạp trong lòng.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy một sư phụ như vậy.
Kể từ sau khi gặp lại sư phụ, sau nhiều lần gặp gỡ, sư phụ dường như chưa bao giờ hăng hái đến thế.
Không phải hình như, mà là chắc chắn không có.
Trong mày mắt sư phụ, đều chẳng thấy u sầu.
Sư phụ chỉ thật sự là một vũ phu thuần túy mà thôi.
Sư phụ của nàng, ngay giờ phút này, cũng chỉ là chính Trần Bình An mà thôi.
Bùi Tiễn vừa mừng lại vừa thương cảm.
Hai bàn tay nhỏ nhắn của nàng nhẹ nhàng đặt trên cây gậy leo núi, cô bé hơi đen, một đôi mắt sáng ngời như ánh trăng mặt trời.
Thôi Đông Sơn mỉm cười, bất giác, khẽ rung ống tay áo, tuy động nhẹ nhưng cũng đủ che đi dị tượng cho nàng.
Phù Chu cách đó không xa, có một lão kiếm tu khống chế một thanh kiếm to, ở phía sau những đứa bé, chúng đang nhoi nha nhoi nhoi, nghiêng đông ngả tây.
Có một đứa nhỏ lắc đầu nói:
"Cái gã Trần Bình An này, không nên không nên, tung nhiều quyền như vậy mà không phản công, nhất định thua rồi!"
Liên tục có đứa nhỏ phụ họa, lời nói toàn là buồn bã tiếc nuối, vừa tức giận vừa bất bình cho Nhị chưởng quỹ nổi tiếng.
Nhị chưởng quỹ ngươi dù sao cũng là người của Kiếm Khí Trường Thành này, lại để thua tên vũ phu ngoại bang kia, chẳng phải là mất mặt lắm sao?
Lão kiếm tu chỉ lặng lẽ quan chiến, cười không nói.
Dù sao không chỉ mình ông thua tiền, những kẻ đánh cược trên đầu thành ai nấy mặt mũi đều xanh như tàu lá chuối, ánh mắt dữ tợn như phi kiếm, xem ra là ai cũng thua cả.
Một đứa trẻ quay đầu nhìn cô bé da đen như than đang ở trên chiếc thuyền nhỏ cổ quái, xem chừng tuổi không lớn lắm.
Nó hỏi:
"Này, ngươi là ai vậy, trước kia ta chưa thấy ngươi bao giờ?"
Bùi Tiễn quay đầu lại, rụt rè nói:
"Ta là đồ đệ của sư phụ ta."
Đứa bé kia nhíu mày, "Thế sư phụ của ngươi là ai?"
Bùi Tiễn ngập ngừng một lát, bỗng tươi cười rạng rỡ:
"Sư phụ ta, là người trên đầu thành hễ ra quyền sẽ thắng kia đó!"
Đứa bé kia bĩu môi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Thì ra là đồ đệ của Úc Quyến Phu à? Ta thấy còn không bằng đồ đệ của Nhị chưởng quỹ đây này."
Bùi Tiễn sửng sốt một chút, đám trẻ con ở Kiếm Khí Trường Thành, lại ngốc nghếch đến vậy sao? Sao một nửa cũng không được như lão già tóc trắng kia?
Nghĩ tới đây, Bùi Tiễn nhanh chóng quay đầu nhìn quanh, người thật là quá đông, không thể nhìn thấy Bạch Thủ của Thái Huy kiếm tông đâu cả.
Như vậy cũng tốt, Bạch Thủ tốt nhất nên rời khỏi Kiếm Khí Trường Thành rồi.
Bùi Tiễn không nhìn nữa, vẫn nên ngắm nhìn phong thái tung quyền của sư phụ thì hơn.
Ôi, thì ra là do sư phụ quá nổi tiếng, mới kết oán với nhiều người ở Kiếm Khí Trường Thành như vậy à.
Thương thay cho đám kiếm tu mù mắt, bi thay cho sư phụ quá vô địch.
Trên đầu thành, đám kiếm tiên ở giữa biển mây ngự kiếm, đang chăm chú theo dõi chiến cuộc.
Sau đó ta thoáng nhận ra được một chút manh mối của kiếm tu địa tiên.
Về phần những kiếm tu trẻ tuổi khác, vẫn cứ mơ mơ màng màng, không rõ ràng, thắng bại chỉ ở lằn ranh mong manh.
Úc Quyến Phu một bước đạp đất, thân hình nhanh như gió thoảng chớp giật, đợi đến khi trong nháy mắt không thấy thân ảnh nàng, mới tại chỗ cũ ầm một tiếng vang thật lớn, tạo thành từng vòng rung động, Úc Quyến Phu còn nhanh hơn tốc độ trước đây rất nhiều, trong nháy mắt đi đến trước mặt gã gia hỏa đã trúng của nàng ba trăm ba mươi mốt quyền mà thực chất không hề tổn hao gì chiến lực, một cú lên gối vào ngực hắn, một quyền bồi thêm đánh vào trán Trần Bình An, khiến đầu đối phương lắc lư ra sau, Úc Quyến Phu được tay lập tức lui, mượn lực từ quyền ý kích động nơi trán đối phương, cùng với kình đạo từ cú đánh của bản thân hồi lại, Úc Quyến Phu trong nháy mắt rời xa hơn mười trượng.
Nếu mình ra quyền, không tính là phi kiếm của kiếm tiên, vậy khác nào dao cùn cắt thịt, đó vốn dĩ là mong muốn ban đầu của nàng khi luyện quyền, hắn không nóng nảy, nàng càng không gấp, chỉ cần từng chút từng chút tích lũy ưu thế, rồi tung ra thành công hơn mười cú đấm như vậy, sẽ nắm chắc thắng lợi, thắng thế tích lũy đủ, chính là thắng trận!
Đợi khi Úc Quyến Phu vừa đặt hai chân vững trên mặt đất, đã cảm thấy ầm ầm chấn động.
Sau một cú đấm, Úc Quyến Phu chẳng những giả bộ bị làm khó, mà đầu đã trúng một quyền, hướng về phía sau lắc lư, để dừng lại thân hình, Úc Quyến Phu toàn thân đều ngả ra sau, một đường trượt đi, cứng rắn không ngã, không chỉ thế, Úc Quyến Phu sẽ phải dựa vào bản năng, đổi hướng, né tránh cú đấm tiếp theo của Trần Bình An chắc chắn vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng mà ngay sau đó, Úc Quyến Phu đã né được, nhưng áo xanh kia dường như đã ở đó chờ sẵn, đây là cảm giác quen thuộc đến lạ của Úc Quyến Phu, vì những kẻ trước đây giằng co với nàng chỉ đứng ở một chỗ chứ không ra tay, nhưng nay đối thủ đã thay đổi, thì chẳng chút khách khí, một quyền giáng xuống, đánh Úc Quyến Phu còn chưa kịp thẳng lưng đứng lên, đầu thì ở đằng sau, hai chân thì đã chạm đất trước.
Trên mặt Úc Quyến Phu, máu tươi nở rộ.
Ánh mắt Úc Quyến Phu vẫn bình tĩnh, một khuỷu tay chống xuống đất, xoay tròn thân hình, văng mình ra bên cạnh, cuối cùng lui về sau với tư thế mặt đối Trần Bình An, hai đầu gối hơi cong, hai tay đan chéo chắn trước ngực.
Lại là một quyền thẳng tới, chỉ là mười ngón tay của Úc Quyến Phu làm một thủ thế không dễ nhận thấy, nhưng chắc chắn không phải thế quyền nàng từng học.
Mà lại là thần tiên thủ Úc Quyến Phu nghĩ ra mấy ngày nay để đặc biệt nhằm vào một chiêu quyền pháp kia của Trần Bình An, có thể cắt đứt quyền ý của hắn, không cho dẫn dắt trước sau thành một đường!
Thôi Đông Sơn mỉm cười nói:
"Có chút thông minh."
Điều hắn thực sự quan tâm không phải ở chiến trường không có gì đáng lo, mà là tất cả mọi người ở ngoài chiến trường, những biến đổi nhỏ nhặt trên nét mặt, càng là người không lộ vẻ mặt gì, hoặc người luôn tươi cười không màng danh lợi, Thôi Đông Sơn càng thêm hứng thú.
Sau một cú đấm, Úc Quyến Phu không còn cố gắng chịu đựng như lúc đầu, ngả người ra sau đổ xuống, hai tay chống đất, đảo ngược thân hình, mắt cá chân vừa chạm đất đã bật lực, lướt ngang mấy trượng ra ngoài.
Lại phát hiện Trần Bình An chỉ đứng yên tại chỗ, nơi hắn đứng, kiếm khí tránh né, kiếm ý và quyền ý xen kẽ mài giũa, khiến cho thân ảnh Trần Bình An vững như núi không chút sứt mẻ, méo mó tựa như một bức tranh bị nhăn nhẹ.
Úc Quyến Phu không lùi mà tiến tới, vậy thì đổi với ngươi Trần Bình An một quyền!
Úc Quyến Phu xông lên, tung ra một quyền, tiến thẳng không lùi.
Nào ngờ người kia vừa đến gần, tựa hồ đột ngột đổi ý, không muốn dùng quyền đối quyền với nàng, hắn xoay người một vòng, chẳng những tránh được cú đấm của Úc Quyến Phu, mà còn đi ra sau lưng nàng, một tay ấn lên gáy, sau đó một đường chạy như điên, cứ thế úp mặt Úc Quyến Phu vào đầu thành.
Thôi Đông Sơn khẽ cười nói:
"Đại sư tỷ, thấy không, đỉnh núi của quyền ý, thực ra không phải ở chỗ tung quyền bất chấp kiêng kỵ, mà là ở người tung quyền, ngừng quyền, lại tung quyền, quyền theo ta tâm, phải tâm thì tay ứng, đây mới là xuất thần nhập hóa, chính thức nắm bắt được độ của quyền pháp. Bằng không thì vừa rồi tiên sinh tung một quyền kia không thay đổi hướng đi, thuận thế tung tiếp về sau, nàng kia dù không chết cũng sống dở chết dở rồi."
Bùi Tiễn nhìn không chớp mắt, oán trách nói:
"Ngươi đừng ầm ĩ nữa."
Thôi Đông Sơn cũng không để tâm, đừng thấy nàng không cho là đúng, giống như chẳng nhớ gì cả, nhưng trên thực tế, bản thân nàng cũng cho rằng cảnh đẹp đã qua sẽ chẳng nhớ được, mọi thanh âm thiên địa lọt vào tai rồi lại như chưa nghe thấy, thật ra đều ở trong lòng hắn, chỉ cần nhớ lại, là có thể lấy ra dùng ngay, nàng có thể trong nháy mắt nhớ lại.
Úc Quyến Phu lưng tựa tường ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn Trần Bình An kia, "Còn có trận thứ ba."
Trần Bình An lắc đầu nói:
"Không có trận thứ ba nữa đâu, ta và ngươi đều rõ, nếu ngươi thua mà không phục, cũng được, đợi ngươi phá cảnh rồi hẵng nói."
Úc Quyến Phu nuốt xuống một ngụm máu tươi, không thèm lau vết máu trên mặt, cau mày nói:
"Võ phu luận bàn, càng nhiều càng tốt. Ngươi sợ cái cô Ninh Diêu kia hiểu lầm?"
Trần Bình An gật đầu nói:
"Sợ chứ."
Úc Quyến Phu không thể phản bác.
Lúc này Trần Bình An mới ngẩng đầu nhìn lại chiếc phù chu kia, giơ một tay lên, nhẹ nhàng nắm tay, vẫy vẫy, mỉm cười nói:
"Đến rồi à."
Bùi Tiễn nhảy một bước về phía trước đứng dậy, kẹp cây gậy leo núi dưới nách, đứng trên lan can đầu thuyền, học theo dáng vẻ của tiểu Mễ Lạp nhi, vỗ tay nhẹ nhàng.
Tào Tình Lãng bước đến mũi thuyền, hiếm khi thấy thiếu niên nở nụ cười rạng rỡ đến vậy.
Thôi Đông Sơn vẫn ngồi tại chỗ, hai tay bỏ vào ống tay áo, cúi đầu làm lễ nói:
"Học sinh bái kiến tiên sinh."
Nếu tính thêm vị Tả Hữu ngồi khoanh chân trên đầu tường xa xa của Kiếm Khí trường thành.
Vậy thì hôm nay ở Kiếm Khí trường thành này.
Bị xem là hương khói tàn lụi, không đáng kể của Văn thánh nhất mạch.
Đã có đại kiếm tiên Tả Hữu, có vũ phu thất cảnh Trần Bình An, có vũ phu đỉnh phong tứ cảnh Bùi Tiễn, có Thôi Đông Sơn cảnh giới Ngọc Phác, có Tào Tình Lãng đang mắc kẹt ở bình cảnh Động Phủ cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận