Kiếm Lai

Chương 141: Có Quỷ (2)

Lão nhân cười nói: "Rất lâu trước đây có vị kiếm tu ngoại lai, có thói quen ghi du ký, một đường phong thổ, đều được hắn viết lại, cuối cùng chết gần trấn nhỏ chúng ta, ta giữ lại cuốn du ký, lúc không có việc gì thì giở ra xem."

Ninh Diêu hoài nghi tính chân thật của lời nói này.

Lão nhân hình như có con mắt phía sau lưng, "Tin hay không tùy cô."

Ninh Diêu quan sát trạng thái của Trần Bình An, có chút như là đạo gia tọa vong hoặc là phật môn thiền định, hỏi: "Hắn làm sao vậy?"

Dương lão nhân chậm rãi nói: "Chết nhỏ."

Người ngủ là chết nhỏ.

Ninh Diêu có chút bất đắc dĩ, lão nhân của cửa hàng Dương gia này, nói chuyện chói tai khó nghe, luôn gây ngạc nhiên cổ quái.

Lão nhân lẩm bẩm: "Tiểu cô nương, ta hỏi ngươi, khi một người trong lòng trong mặc niệm, cái gọi là tiếng lòng, rốt cuộc là tiếng của người nào."

Ninh Diêu ngẩn người, rơi vào trầm tư.

Rất nhanh liền tự nhiên mà nhắm mắt ngưng thần, chợt buồn ngủ, cuối cùng nàng ấy đúng là bỗng nhiên gật đầu một cái, ngủ gục mặt xuống.

Dương lão nhân đứng lên, vòng qua thiếu nữ, đi tới trước người thiếu niên, dùng tẩu thuốc chỉ vào Ninh Diêu, nói với thiếu niên: "Nhìn người ta một cái đi, được người ta chỉ điểm nói mấy câu, là có thể phá cảnh, nhìn lại ngươi đi, bản lĩnh đánh rắm còn chưa có, lại thích cứng đầu, ngươi cứng đầu với ai hả, lão thiên gia ngủ gật đã bao nhiêu năm, có chịu để ý tới một kẻ như ngươi sao?

Dương lão nhân trở lại chỗ ngồi, nhìn phía ngoài phòng dần dần mưa lớn, hạt mưa rơi xuống sân, lão nhân thần sắc có chút thương cảm, "Nhiều năm như vậy trôi qua, chọn tới chọn lui, tìm nhiều người như vậy, chưa từng nghĩ tới một thằng không ôm hi vọng nhất lại có cái mạng cứng nhất."

Một đứa nhỏ gầy gầy, lưng cõng một túi rau dại, dùng cỏ đuôi chó xâu bảy tám con cá nhỏ cầm trong tay. Đi vào trong ngõ, đứa nhỏ mở cửa sân sau nhà mình, mới vừa vào sân, sát vách bên kia, liền có một tiểu công tử mặc quần áo tơ lụa, giẫm lên ghế, thành thạo leo qua bức tường không cao, ngồi chồm hổm xuống, hoàn toàn không để ý quần áo đã bị bẩn, cười nói: "Này, họ Trần, lại lên núi hái thuốc xuống nước bắt cá? Bản lĩnh dựa vào sông núi kiếm ăn của ngươi quả thật không nhỏ, sau này có thể mang ta cùng đi chơi được không? Ta thưởng cho ngươi tiền nhé?"

Đứa nhỏ gầy cười cười, "Không cần trả tiền."

Tiểu công tử phú quý đầy người bĩu môi nói: "Không cần thì thôi, ta cũng không thèm."

Đứa nhỏ rút cọng cỏ cột đống cá, cá lớn thì cỡ bằng bàn tay, nhỏ thì cũng cỡ ngón tay, đứa nhỏ kiễng chân đặt lên bệ cửa sổ nhà mình để phơi nắng, phơi nắng khô xong là có thể ăn, không cần hấp muối. Cũng không cần mổ bụng, loại bỏ nội tạng, cũng không phải là đứa nhỏ sợ phiền phức, bởi vì nếu làm như vậy, sẽ thừa lại không còn bao nhiêu thịt, dù sao ăn vào cũng rất giòn, rất thơm.

Tiểu công tử bên tường nói xong, thật ra có chút hối hận, trên thực tế hắn vẫn rất hâm mộ bạn hàng xóm cùng lứa tuổi kia, mỗi lần về nhà không hề đi tay không, thỏ rừng cá sông, cá suối trái cây, hắn nhìn mà rất tâm động, không phải đói khát gì, mà chỉ là trông thèm mà thôi, thế nhưng hắn cũng không muốn đổi giọng, hơn nữa thấy động tác của họ Trần sát vách nhẹ nhàng, dáng dấp vô ưu vô lự, hắn liền có chút rầu rĩ không vui.

Ngươi nói Trần Bình An ngươi, mỗi ngày nghèo đến đói, ngủ trong cái nhà bị dột tứ hướng, quanh năm suốt tháng ngay cả một xâu mứt quả cũng không được ăn, ngươi còn vui vẻ cái gì?

Tiểu công tử đầu tường tên là Tống Tập Tân, hoàn toàn không cách nào hiểu được điều này.

Có một ngày, tiểu hài tử áo cơm không lo nhưng chỉ có thể sống ở ngõ Nê Bình, lúc hắn về đến nhà, mặt mũi bầm dập, đầy người bùn đất.

Nữ tử vừa làm tỳ nữ thiếp thân của hắn, hỏi hắn làm sao vậy, Tống Tập Tân chết sống cũng không nói, sau khi trở về phòng của mình đóng cửa lại, nằm ở trên giường.

Ngày hôm nay hắn cãi nhau với người ta, thậm chí còn đánh nhau. Có một vài lời ác độc, đến bây giờ còn quanh quẩn bên tai, khiến cho đứa nhỏ có lòng tự trọng rất mạnh bị tâm như đao cắt, sắc mặt khi thì đau thương, khi thì dữ tợn.

"Ngươi không phải có chút tiền dơ bẩn sao? Đắc ý cái gì, ngay cả Trần Bình An ngươi cũng không bằng, người ta tuy rằng đã chết cha mẹ, nhưng ít ra cũng biết cha mẹ của mình là ai, ngươi biết cha mẹ của mình là ai không?"

Đứa nhỏ họ Tống, lật qua lật lại trên giường, như thế nào cũng không ngủ được.

Ngày hôm sau, đứa nhỏ này không giống như bình thường, ngồi xổm trên đầu tường nói chuyện phiếm với hàng xóm, mà là lần đầu tiên đi qua nhà hàng xóm, đi tới nhà Trần Bình An.

Sau khi Tống Tập Tân nói chuyện với Trần Bình An xong, không bao lâu, Trần Bình An liền rời khỏi trấn nhỏ, vi phạm lời thề mà hắn đã hứa khi mẫu thân qua đời, còn nhỏ tuổi đã đến lò gốm làm học đồ.

Có một thân ảnh, lén lút đứng ở cửa sau chính đường bên kia, Dương lão nhân sau khi thoáng nhìn qua thì cũng không nói cái gì, chỉ xoay người, chướng mắt ghét bỏ.

Thân ảnh kia sau khi thấy động tác của lão nhân, vô cùng đau lòng.

Càng làm cho hắn đau hơn chính là một người phụ nhân mà mình hẳn xưng hô là chị dâu, một tay cầm dù, một tay hung hăng đẩy đầu của hắn ra, sải bước đi về chính phòng hậu viện bên kia, sau khi thấy lão nhân, lập tức cất giọng.

Dương lão nhân thở dài, nhanh chóng đứng dậy đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đứng ở bậc thang, nhìn vị phụ nhân bày ra tư thế khởi binh vấn tội, lão nhân ngay cả niềm vui hút thuốc cũng không có.

Phụ nhân dừng chân, một tay chống nạnh mắng: "Làm gì thế, ông đề phòng cướp hả?! Dương lão nhân, uổng công ông là sư phụ của hán tử nhà ta, sao có thể làm những chuyện thiếu đạo đức này? Lý Nhị đang làm phục vụ cho cửa hàng rất tốt, ông dựa vào cái gì bảo hắn cuốn gói cút đi? Cửa hàng Dương gia là ông mở hả? Hả? Lý Nhị là ngủ với sư nương hắn, hay là ngủ với khuê nữ của sư phụ hắn hả?!"

Nam nhân bị đẩy ra ngoài đường, rụt cổ lại, núp ở phía sau cánh cửa bên kia, hận không thể đào một cái lỗ xong nhảy xuống chết cho rồi.

Sư phụ tính tình thế nào, vợ của Lý Nhị lại là loại người gì, y làm sao có thể không rõ ràng, cho nên y cảm thấy lần này mình không chết cũng mất một lớp da.

Dương lão nhân mặt không chút cảm xúc, "Nói xong chưa? Nói xong trở về nhà gọi xuân đi, nghe nói tiếng mèo gọi xuân của phía tây trấn nhỏ, quanh năm suốt tháng không dừng, ban ngày gọi buổi tối cũng gọi, nhiều người nghe nó gọi phiền đến mức dọn nhà..."

Phụ nhân hình như bị chạm vào chỗ thương tâm, giọng nói lại tăng lên, "Lão bất tử nói gì đó, ông còn không biết xấu hổ nói về nhà! Đồ đệ của ông không có nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết đi dạo chơi, hai ngày trước nóc nhà bọn ta bị sụp, ngay cả tiền sửa chữa cũng không có, làm hại ta đành phải mang con về nhà mẹ đẻ, bị người ta khinh thường! Nếu không phải do Lý Nhị bị ông đuổi ra cửa hàng, một nhà bốn người chúng tôi sẽ thảm như vậy? Dương lão nhân, nhanh chóng móc tiền ra, sửa nhà ở cho chúng tôi, bằng không ngày hôm nay ta không để yên ông!"

Lão nhân tầm mắt lạnh lùng nhìn về phía hán tử trốn trốn tránh tránh, Trịnh Đại Phong.

Trịnh Đại Phong vẻ mặt cầu xin nói: "Sư phụ, Lý Nhị dựa theo lời dặn dò của người, đi làm chuyện kia, nhất thời vẫn chưa về."

Lão nhân sắc mặt âm trầm.

Trịnh Đại Phong lúc này đã nghĩ đến chuyện quỳ xuống dập đầu.

Phụ nhân đã vứt dù, đặt mông ngồi xuống đất dưới trời mưa, gào khóc, "Lão bất tử, thích ăn tạp, ngay cả vợ của đồ đệ mình cũng không buông tha."

Lão nhân kéo một cái ghế đến dưới mái hiên, chậm rãi ngồi xuống, từ trong túi bên hông lấy ra một chút lá thuốc, nghiền nghiền thành một cục nhét vào giữa cái tẩu, bắt đầu hút thuốc, ngửa đầu nhìn bầu trời, căn bản không thèm nhìn phụ nhân.

Trịnh Đại Phong nhìn phụ nhân ở trong sân khóc lóc om sòm, dưới mưa lớn như vậy, phụ nhân thân hình đầy đặn, quần áo lại mỏng manh, thế cho nên rất nhiều người xung quanh cửa hàng Dương gia đều tới giúp vui, cả đám vụng trộm cười, mở rộng tầm mắt.

Phụ nhân khóc vô cùng thê thảm, chỉ là bất chợt dừng lại, như là bị túm cổ, sau khi bà xoa xoa con mắt thì nhanh chóng đứng dậy, cầm lấy dù bỏ chạy.

Phụ nhân vừa chạy vừa hô: "Có quỷ!"

Lão nhân nhếch nhếch khoé miệng, nói: "Con chuột trên hương đài, thần căm quỷ ghét."
Bạn cần đăng nhập để bình luận