Kiếm Lai

Chương 643: Đạo Sĩ Ngâm Thơ (5)

Trần Bình An nhẹ nhàng vứt quả cầu cho đạo sĩ Trương Sơn Phong, cười nói:
"Vậy ngươi thiếu ta ba trăm tiền Tuyết hoa, đừng vội từ chối. Ngươi nghĩ đi, xương cốt như ngươi vừa bị dính mưa một trận đã ngất xỉu, sau này nếu hai chúng ta lại gặp phải yêu ma quỷ quái, còn đánh đấm với người ta kiểu gì? Nếu ngươi mặc giáp hoàn vào, nói không chừng hai ta sẽ có phần thắng lớn hơn rất nhiều. Đến lúc đó thu hoạch được gì thì sẽ thuộc về ta, coi như ngươi trả lại tiền cho ta, được không?"
Đạo sĩ trẻ tuổi thở dài, cẩn thận nhận lấy giáp hoàn mà xưa nay hắn ta nằm mơ cũng không dám hy vọng xa vời, ngồi sóng vai với Trần Bình An ở trên hành lang lan can, cùng nhau nhìn về phía bầu trời, nhẹ giọng hô một tiếng:
"Trần Bình An..."
Sau đó không có câu tiếp theo, giống như có rất nhiều câu nói không thành lời. Trần Bình An hai tay nắm lấy lan can, "Ngươi thấy đó, lần này từ đầu tới đuôi ta cũng chưa giúp đỡ được cái gì, ngươi cũng đâu có ghét bỏ ta làm vướng chân ngươi." Đạo nhân trẻ tuổi gãi gãi đầu, nghe xong câu này cảm thấy giống như đã được khơi mở phần nào, Trần Bình An xem mình là bằng hữu, mình cũng xem hắn là bằng hữu, giữa bằng hữu với nhau, có phải cũng đừng nên quá quy củ, làm gì cũng phải chú ý hay không? Đột nhiên hắn ta cười to nói:
"Gió nhẹ râu như kích, hào hiệp mang bảo đao." Trần Bình An cười cười, hiểu rồi, đây là đang khen ngợi hán tử râu quai nón Từ Viễn Hà. Đạo nhân trẻ tuổi còn nói thêm:
"Bỏ văn du sơn ngoạn thủy, khổ cực tìm toàn chân." Được rồi, hẳn là đang nói chính bản thân hắn. Đạo sĩ Trương Sơn Phong quay đầu nói:
"Trần Bình An, hiện tại không nghĩ ra thi từ nói về ngươi, chờ sau này tiểu đạo có cảm xúc phát ra, nhất định sẽ có, yên tâm, tiểu đạo cam đoan nhất định sẽ rất hùng dũng!" Trần Bình An dở khóc dở cười, không tiện đả kích hứng chí của hắn, đành phải gật đầu phụ họa:
"Tốt quá tốt quá ." Trần Bình An nhảy xuống lan can, chạy về phía phòng bếp, quay đầu hô:
"Ta đi phụ nấu đồ ăn." Đạo sĩ Trương Sơn Phong ừ một tiếng, ngồi tại chỗ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Giữa sân chính bên kia, thi thoảng truyền ra tiếng cười to sang sảng của hán tử râu quai nón. Đạo sĩ trẻ tuổi thay đổi tư thế ngồi, đưa lưng dựa vào cột hành lang, hai tay ôm trước ngực, nhớ tới ngọn núi cao nơi quê nhà, hắn liền nhắm mắt lại, ngâm nga lên một khúc hát nhỏ do mình tự chế, rung đùi đắc ý, nhàn nhã thoải mái. Cuối cùng mở to mắt, đạo nhân trẻ tuổi nhẹ giọng lẩm bẩm nói:
"Muốn hỏi ca khúc này người nào sáng tác? Trương Sơn Phong trên núi Võ Đang!"
Thật ra Trần Bình An đang nghĩ tới một chuyện. Trong trận chiến trước đó với thư sinh họ Sở, trong lòng Trần Bình An đại khái đã biết phân lượng võ đạo tam cảnh của mình. Trong các quyền pháp ông lão chân đất truyền thụ, Thần Nhân Lôi Cổ Thức là loại có uy lực lớn nhất, lúc ấy Trần Bình An bằng vào Súc địa phù, một quyền đánh trúng, sau đó trúng từng quyền một. Nhưng mà, người đọc sách thụ tinh Cổ Du quốc kia, tuy là có giáp hoàn biến thành quang minh khải bàng thân hộ thể, nhưng mà thật ra Trần Bình An đánh ra hai mươi quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức kia đã là cực hạn, không hề dư dù chỉ một quyền. Cho nên nếu không có phi kiếm trong hồ lô dưỡng kiếm giết địch thì chỉ sợ cũng sẽ bị thư sinh kia hao hết khí lực, một khi Thần Nhân Lôi Cổ Thức dùng hết một hơi, kẻ địch vẫn có thể sử dụng được một hai món pháp bảo công phạt, vậy thì Trần Bình An hắn phải làm sao bây giờ? Thật ra thì trốn hẳn cũng không khó, nhưng mà muốn chiến thắng lại còn giết địch thì sẽ rất khó. Nhưng có thể phối hợp quyền pháp của mình, với hai thanh phi kiếm Mùng Một Mười Lăm cùng xuất kích, thậm chí còn có cảm giác ăn ý khăng khít, điều này cũng là một thu hoạch lớn. Nhưng ở sâu trong nội tâm Trần Bình An, vẫn cảm thấy không đủ mượt mà nhẹ nhàng, chung quy vẫn còn kém một chút. Đáp án thật sự có vẻ rất đơn giản, vẫn là Trần Bình An hắn ra quyền không đủ nhanh! Không đủ mạnh! Trần Bình An thu hồi suy nghĩ, luyện quyền cũng tốt, tương lai luyện kiếm cũng thế, không gấp được, tóm lại một bước một dấu chân, cứ bước chân kiên định đi về phía trước là được. Hắn vỗ vỗ hồ lô dưỡng kiếm bên hông, nhẹ giọng cười nói:
"Lần này cảm tạ nha."
Trong hồ lô có cảm ứng, Mười Lăm bắt đầu bay tới lao đi, nhảy nhót lung tung. Trần Bình An đột nhiên nói:
"Nhưng mà sau này khi hai người các ngươi ra giết địch, có thể đừng sặc sỡ loá mắt như vậy không...? Ba người chúng ta cũng không phải đang luận bàn võ đạo cùng người khác, trước khi ra tay cần báo danh hiệu, khoe binh khí gì. Ra trận giết địch, chúng ta sẽ không chú ý những điều này đúng không? Lén lút chuồn ra khỏi hồ lô dưỡng kiếm là tốt rồi, các ngươi cảm thấy như vậy có hợp lý hay không?"
Mười Lăm nháy mắt đứng lơ lửng giữa không trung, yên lặng bất động, tựa như có chút hờn dỗi. Mung Một lại lướt ra khỏi hồ lô dưỡng kiếm, xâm nhập vào trong khí phủ Trần Bình An, gây sóng gió. Cũng may Trần Bình An hôm nay đã bình tĩnh nhẹ nhàng đối diện với chút đau đớn kia, vẫn giữ vẻ mặt cười chạy chậm về phía trước, đi tới phòng bếp phụ một tay. Điều khiển phi kiếm bản mạng chỉ tiêu hao tâm thần, không cần vận dụng chân khí, nhưng mà phi kiếm giết địch sẽ có hạn chế về khoảng cách, liên quan trực tiếp đến cảnh giới kiếm tu, hoặc là nói có quan hệ trực tiếp với trình độ thần hồn ngưng kết. Cũng không có đường tắt để đi nếu muốn phá vỡ bình cảnh khoảng cách phi kiếm, đối với kiếm tu thì phải gia tăng cảnh giới, đối với võ phu vừa mới giành được mỹ dự "Kiếm tiên" như Trần Bình An mà nói, sẽ cần mười tám đình kiếm khí vận chuyển một hơi chân khí, một hơi xông qua càng nhiều khí phủ ven đường. Lộ trình bình cảnh của Mùng Một là trong phạm vi mười trượng, còn Mười Lăm thì là tám trượng. Cách đó không xa chính là phòng bếp, le lói có chút ánh sáng. "Cái tên Trương Sơn Phong thì có gì hay hơn so với Trần Bình An chứ?" Trần Bình An thả chậm bước chân, nghĩ đến đây liền cảm thấy không phục, chỉ là đột nhiên nhếch miệng cười thầm, "Ha ha, kiếm tiên!" Bà lão đang bận rộn ở phòng bếp, sau khi nhìn thấy bóng người Trần Bình An thì hơi kinh ngạc, quân tử xa nhà bếp, đây chính là dạy bảo của thánh nhân, tuy cũng có ý nghĩa là khi ăn uống không nên quá chú ý ti mỉ, nhưng không có nghĩa nhóm quân tử hiền tài sẽ tự mình động thủ xuống bếp. Nhưng bà lão nhanh chóng cảm thấy thoải mái, thiếu niên trước mắt đi xa bốn phương, màn trời chiếu đất, hơn nữa nhìn cũng không giống con cháu môn đệ thư hương. Nhưng mà bà lão thật sự không cho rằng Trần Bình An có thể giúp đỡ mình được nhiều, nên chỉ kêu hắn làm giúp chút việc nhặt rau, thuận tiện trông chừng độ lửa của món ăn. Trần Bình An không nề hà gì, liền giúp làm việc vặt, cuối cùng trong phòng bếp ấm áp, trên cái thớt gỗ phát ra tiếng thái dao lanh lảnh thành thạo của bà lão, Trần Bình An ngồi ở trên chiếc ghế nhỏ lột măng mùa xuân mang theo mùi cỏ cây tươi mát. Bà lão thuận miệng hỏi:
"Trần công tử, tay trái của ngươi làm sao vậy?" Trần Bình An liếc nhìn tay trái được băng bó bằng vải bông, cười nói:
"Không cẩn thận bị té ngã, không sao đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận