Kiếm Lai

Chương 1159: Đại đại tượng chước giả (1)

Trần Bình An cùng kiếm tu ẩn quan nói về chuyện "đè ép giành thắng", trong đạo lý này, đám kiếm tu đều hiểu, chỉ là Trần Bình An đưa ra một ví dụ khiến cả Sầu Miêu kiếm tiên cũng cảm thấy thú vị.
Dưới bầu trời Thanh Minh, Lục Trầm, một trong ba chưởng giáo của Bạch Ngọc Kinh, từng đến quê hương của ẩn quan khi còn trẻ, ở động thiên Ly Châu kia, che giấu thân phận, bày quầy xem tướng, đợi hơn mười năm trời.
Bị đại đạo của Hạo Nhiên thiên hạ áp chế, ông ta vẫn luôn chỉ ở cảnh giới Phi Thăng.
Vương Hãn Thủy có chút oán trách ẩn quan đại nhân, những chuyện xưa kinh thiên động địa này, sao không nói sớm? Nói sớm thì lòng kính ngưỡng của hắn với ẩn quan đại nhân đã đạt tới cảnh giới Phi Thăng rồi, đâu có bị mắc kẹt ở bình cảnh Nguyên Anh như bây giờ.
Trong số sáu người ở gần ẩn quan trẻ tuổi nhất, Quách Trúc Tửu có cảnh giới cao nhất, cao đến không thể chạm tới, vì vậy có tư cách đánh giá những người khác dựa trên ngộ tính, Cố Kiến Long cũng có những nhận xét rất công bằng, đến cả Quách Trúc Tửu cũng cảm thấy rất mới mẻ, vượt xa dự tính, vì vậy cảnh giới cũng không thấp, đã đạt đến Tiên Nhân cảnh, chỉ kém nàng một chút. Huyền Tham thì nhờ vào việc chơi cờ mà có một chút "ăn gian", tựa như đệ tử đại tông phái có được bộ bí tịch tuyệt thế, thẳng lên ngũ cảnh, đạt đến cảnh giới Ngọc Phác, có thể ngộ ra cả đại đạo. Tào Cổn lần này lên núi học đạo quá muộn, lại không đủ cần cù, chỉ mới đạt đến Kim Đan cảnh. Vương Hãn Thủy thì kẹt ở bình cảnh Nguyên Anh, còn Mễ Dụ kiếm tiên, tư chất kém lại không có thành tâm, đến Địa Tiên cũng không đạt được.
Hôm nay, Trần Bình An lại ra ngoài đi dạo, Quách Trúc Tửu giúp xong việc trên đỉnh núi, di chuyển vị trí của người tuyết nhỏ trên bàn, vỗ nhẹ lên đầu nó, sau đó cõng chiếc rương trúc nhỏ chạy vội ra ngoài.
Bị nàng đặt cho cái tên mỹ miều là "Tiểu Quách Trúc Tửu", ngưng mắt nhìn và đốc thúc, người tuyết nhỏ nhìn ai, thì đó là sự quan tâm, động viên, còn cành trúc trong tay người tuyết, là sự thúc giục, ai mà dám lơ là công việc thì cành trúc sẽ hóa phi kiếm, coi chừng cái đầu chó khó mà giữ được.
Sư phụ hôm nay vẫn đi chậm rãi như vậy, Quách Trúc Tửu chưa chạy được mấy bước đã đuổi kịp.
Quách Trúc Tửu hỏi: "Sư phụ, dạo này sao người đi chậm vậy? Có phải là đang tu hành không?"
Trần Bình An cười nói: "Đúng vậy, đang tu tâm."
Quách Trúc Tửu đi vòng quanh bên cạnh, luôn luôn hướng mặt về phía sư phụ, "Cái môn học vấn lớn thông thiên này, đệ tử không cần phải học chứ? Học cũng học không được phải không?"
Trần Bình An nói: "Ai cũng học được, nhưng không cần phải học."
Tiểu cô nương vừa vui vẻ vừa ưu sầu.
Trần Bình An dừng chân ở một sân nhỏ yên tĩnh, vê hai lá bùa, một lá phù hoành giang thủy, một lá phù đất màu, "Sư phụ vẽ cho ngươi một bản đồ Hạo Nhiên thiên hạ."
Mỗi khi có một châu xuất hiện trên mặt đất, ông lại nói cho cô bé nghe sơ lược về phong tục tập quán ở đó, có những nơi tận mắt ông thấy, có những nơi chỉ nghe qua sách vở, lời truyền miệng.
Có Quan Đạo quán ở phía đông nam Đồng Diệp Châu, quê hương Đông Bảo Bình Châu của sư phụ, có Bắc Câu Lô Châu với Trường thành Kiếm khí, nơi kiếm tu thường du lịch, có Ngai Ngai Châu nơi làm ra Tuyết hoa tiền khắp thiên hạ, có Lưu Hà Châu ở phía tây bắc Phật gia hưng thịnh, có di tích chiến trường viễn cổ Tây Kim Giáp Châu, có Phù Diêu Châu phía tây nam đang náo động không yên, có Nam Bà Sa Châu quê hương của thuần nho Trần thị.
Và quê hương của Lâm Quân Bích, Trung Thổ thần châu.
Quách Trúc Tửu ngồi xổm trên hành lang, nhìn bản đồ, cảm thán: "Trời tròn đất vuông. Sao lại không phải là trời tròn mà tròn? Vậy sư phụ ở quê Bảo Bình châu muốn đi du lịch đến Kim Giáp châu cũng gần mà, đâu cần phải đi đường vòng xa như vậy."
Trần Bình An cười nói: "Bởi vì tất cả thiên hạ, cũng như tất cả động thiên phúc địa, đều là bản đồ sau khi đã vỡ nát mà thành, nếu tìm hết chúng lại, rồi thêm cả tòa thiên hạ thứ năm mà Nho gia thánh nhân mới tìm được, chắp vá chúng lại, có lẽ sẽ ra một vòng tròn lớn trong một vòng tròn nhỏ, giống như trăng tròn vậy."
Trên đường đi học ở thư viện Đại Tùy Sơn Nhai, tiểu Bảo Bình cũng đã từng hỏi câu này, nhưng lúc đó người trả lời câu hỏi là Thôi Đông Sơn, kẻ biết gần như mọi điều.
Sau đó Thôi Đông Sơn lấy ra một bát nước, một cành cây vừa mới bẻ được, cùng một hòn đá nhặt tùy tiện trong tay, Thôi Đông Sơn ra vẻ thần bí, hỏi mọi người có cảm tưởng gì về thiên địa.
Đáng tiếc lúc đó cơm đã sôi, cá hấp cũng thơm phức, nên chẳng ai buồn để ý tới hắn.
Thôi Đông Sơn bèn ném hòn đá đi, gài cành cây nghiêng ở sau cổ áo, đổ nước vào bát, rồi xin Trần Bình An một bát cơm.
Trần Bình An nói muốn đi tìm Bàng Nguyên Tể không biết đang trốn ở đâu ngẩn người, Quách Trúc Tửu liền bật dậy, hô một tiếng tuân lệnh rồi vội vàng rời đi.
Quách Trúc Tửu trở lại đại sảnh, bầu không khí vẫn nặng nề, ngột ngạt.
Khi sư phụ có mặt, thì đỡ hơn nhiều.
Chỉ cần không có sư phụ ở đó, thì càng khiến người ta khó thở.
Quách Trúc Tửu tháo rương trúc xuống, đặt dưới chân.
Sau khi chuyện đó xảy ra, Lâm Quân Bích hỏi ẩn quan đại nhân, có thể hay không thông báo cho tất cả kiếm tu ở Kiếm Khí Trường Thành về sự tích đại yêu Biên Cảnh cảnh giới Phi Thăng bị chém giết bên ngoài đảo Huyền Sơn.
Bằng không, lâu dần, lòng người sẽ dao động, nếu như vỡ đê thì rất dễ ảnh hưởng đến xu thế của toàn bộ cuộc chiến.
Trần Bình An chỉ nói không cần thiết, có thể chờ đợi thêm.
Những lời bàn tán xôn xao kia, chỉ nhắm vào mỗi ẩn quan đại nhân này thôi, không nhắm vào các kiếm tu ẩn quan nhất mạch, vậy nên tạm thời không ảnh hưởng gì nhiều.
Bàng Nguyên Tể đang ngồi trên lan can hành lang, ngơ ngẩn không nói gì.
Tâm trạng nặng trĩu, không có lời nào để nói.
Nghe thấy tiếng bước chân, Bàng Nguyên Tể quay đầu nhìn lại, gật đầu một cái coi như chào hỏi.
Kết quả, Bàng Nguyên Tể đợi rất lâu mới thấy người kia ngồi xuống bên cạnh.
Cứ như thể Trần Bình An dạo gần đây cứ rời khỏi đại sảnh chỉ để tản bộ, bộ pháp như trước, chỉ là chậm hơn thôi.
Trần Bình An ngồi bên cạnh, đưa tới một bình rượu, "Rượu tiên gia của Xuân Phiên Trai, rất quý, hương vị không hề kém rượu của động thiên Trúc Hải."
Bàng Nguyên Tể lắc đầu, "Thôi đi, ta đã không uống rượu lâu rồi."
Trần Bình An nhìn tên râu ria xồm xoàm này, nói: "Nói vài lời cho trong lòng dễ chịu một chút, không cần cố kỵ gì, ta biết ngươi oán hận ta, chỉ là tự cảm thấy không có đạo lý, nên đành nhịn, thực ra không cần thiết như vậy. Ngươi cứ xem mình là cái vò rượu, tích góp những chuyện buồn vào đó, có thể ủ ra rượu ngon được không?"
Bàng Nguyên Tể nói: "Ngươi chắc là đã đi dạo hết ngóc ngách trong cả hai nơi nghỉ mát hành cung rồi đúng không?"
Trần Bình An gật đầu nói: "Đương nhiên rồi, đáng tiếc không có cơ quan ẩn giấu gì, chẳng tìm được khoản tiền bất ngờ nào cả."
Bàng Nguyên Tể khẽ nói: "Nhưng chắc chắn ngươi không có cảm nhận như ta, không phải là hôm nay ta mới thấy như vậy, mà là từ khi ta mới gia nhập ẩn quan nhất mạch cũ, đã thấy như thế."
"Cảm nhận gì? Nói thử xem nào."
Trần Bình An vạch nắp bình rượu, uống một hớp, nói: "Ta chỉ uống rượu thôi, nghe ngươi trút giận. Không cần giảng đạo lý, có những lúc, bộc lộ cảm xúc của mình cũng chính là một đạo lý."
Bàng Nguyên Tể thất thần, lẩm bẩm: "Hai tòa nhà đó, có thứ gì thừa không? Có đồ vật trang trí nhỏ nhặt nào không? Không có gì hết, lúc sư phụ ta rời Kiếm Khí Trường Thành, chỉ để lại lệnh bài bằng ngọc 'Ẩn Quan', toàn bộ hồ sơ bí mật, sau đó ta ở lại đây một mình, chỉ có một cảm giác, như thể sư phụ cả đời này sẽ không quay lại nơi hành cung nghỉ mát này. Ta trong khoảng thời gian này, cứ suy nghĩ, sư phụ một mình đợi lúc đó, sẽ nghĩ gì, làm gì? Có khi nào nàng cũng có những lúc đau buồn thất vọng mà không thể nói với ai không? Mọi người đều nghĩ sư phụ ta lúc nào cũng mạnh mẽ vô địch, hết lần này đến lần khác giết yêu, ta chưa bao giờ nghĩ như vậy."
Nói đến đây, Bàng Nguyên Tể nhìn lên đầu tường, cứ nhắc đến sư phụ Tiêu Tấn là anh lại không tự chủ được nghĩ tới vị lão đại kiếm tiên kia.
Hai nơi hành cung ẩn quan đã hiu quạnh như thế rồi, thì vị lão đại kiếm tiên chỉ có một căn nhà tranh kia chắc sẽ còn cô độc hơn nữa.
Cứ như thể người ở Kiếm Khí Trường Thành cũng rất ít khi chịu khó suy nghĩ xem vị lão đại kiếm tiên kia đang nghĩ gì, cảm nhận ra sao.
Trần Bình An nhìn xung quanh, gật đầu nói: "Ngươi nói vậy, ta mới phát hiện ra, đúng là hai tòa nhà trống rỗng thật, điều đó cho thấy sư phụ ngươi Tiêu Tấn rất lợi hại. Chỉ có người có nội tâm cực kỳ mạnh mẽ và độc lập mới hoàn toàn không để ý đến vật ngoài thân. Ngươi không làm được, đương nhiên ta cũng không làm được."
Thực tế thì, Trần Bình An có thể cảm nhận được môi trường lạ lẫm sớm hơn những người xung quanh và càng cảm thấy nhiều cảm xúc hơn đối với người xa lạ nào đó.
Chỉ là lời lẽ không thể cứ nói như vậy.
Hốc mắt Bàng Nguyên Tể ửng đỏ, ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi, lộ vẻ cười buồn bã: "Ta còn tưởng ngươi sẽ chửi mắng sư phụ ta một trận, ít nhất cũng sẽ mắng ta té tát chứ."
Dù sao thì sư phụ của Bàng Nguyên Tể, trên chiến trường, đã suýt chút nữa đánh một quyền giết chết sư huynh Tả Hữu của vị ẩn quan trẻ tuổi này.
Hơn nữa, bà ta còn ra tay đánh lén một cách không hề quang minh chính đại.
Một người tự giễu vào lúc đau buồn nhất là một hình thức tự bảo vệ bản năng.
Trần Bình An lắc đầu, uống rượu, "Muốn nói những cái đạo lý lớn cao siêu kia, mấy cái sọt cũng không đủ ta nói đâu, thế nào chửi mắng hai thầy trò các ngươi đều không quá đáng. Không có ý nghĩa. Cũng nên chấp nhận được người khác có tư tâm, bằng không thì đến cuối cùng, mệt mỏi trong lòng vẫn là chính mình, tội gì phải quá khắt khe."
Trần Bình An tiếp tục nói: "Không nói chuyện Tiêu Tấn cuối cùng làm phản, nàng thay Kiếm Khí trường thành làm bao nhiêu việc, ngươi rõ ràng, ta cũng rõ ràng. Đến nỗi vì sao nàng làm phản, có lẽ ta còn hiểu hơn ngươi, bởi vì ta là người đứng ngoài quan sát. Chỉ có điều bây giờ và sau này, rất nhiều kiếm tiên, kiếm tu của Kiếm Khí trường thành phần lớn chọn cách quên, có chút là cố ý, có chút là vô tâm, số rất ít là hiểu nhưng không chấp nhận. Cho nên ta đoán đây mới là chỗ ngươi khó chịu nhất?"
Bàng Nguyên Tể im lặng.
Trần Bình An uống một ngụm rượu lớn, cười nói: "Bàng Nguyên Tể vẫn có tư tâm đó, như cũ làm tốt việc của kiếm tu mới ẩn quan một mạch, không hề kém người khác nửa điểm. Xét việc, ngươi lại không nợ Kiếm Khí trường thành nửa phần, xét lòng, ngươi càng không thẹn với tình cảm thầy trò, còn muốn mong Bàng Nguyên Tể như thế nào nữa, mới xem là làm quá tốt?"
Cho nên Trần Bình An không thấy con đường tu hành của Bàng Nguyên Tể, vì kiếm tâm không vững, như ma xui quỷ khiến, cứ vậy đi vào ngõ cụt.
Bàng Nguyên Tể cười khổ nói: "Coi như nghe ngươi nói như vậy, trong lòng ta cũng không dễ chịu hơn chút nào."
Trần Bình An nói: "Ta cuối cùng hỏi ngươi một câu, ngươi có thể không trả lời."
Bàng Nguyên Tể đã không muốn nghe câu hỏi này, nhất định là điều không thoải mái.
Trần Bình An hỏi: "Nếu như sau khi Tiêu Tấn tung ra một quyền đó, giả sử ngươi có thể lập tức giết chết nàng, Bàng Nguyên Tể sẽ làm như thế nào?"
Bàng Nguyên Tể vô thức bắt chước dáng vẻ thầy trò khoanh tay trong áo, lắc vai cùng tinh thần khí, Bàng Nguyên Tể không trả lời câu hỏi này.
Trần Bình An cười nói: "Dù sao cũng khó chịu, dứt khoát cho ngươi càng khó chịu hơn chút."
Bàng Nguyên Tể rất muốn hỏi thôi đi, ẩn quan đại nhân ngươi có thể tiếp tục làm việc được rồi đấy.
Chưa từng nghĩ người kia lại nói: "Hay là ta hỏi lại ngươi một câu?"
Bàng Nguyên Tể hỏi: "Có phải ta không trả lời được thì ngươi có thể cứ hỏi mãi không?"
Trần Bình An uống rượu, cứ tự nhiên hỏi, "Nghe nói Lâm Quân Bích sư huynh ở biên giới, vậy mà là một con đại yêu Phi Thăng cảnh, sâu trong lòng ngươi, có thể sẽ thoáng dễ chịu một chút không? Hay vì Lâm Quân Bích là bạn bè rồi, sau đó phát hiện vậy mà lại nghĩ thế, thì càng thêm khó chịu?"
Bàng Nguyên Tể mặt đầy cay đắng.
Trần Bình An vỗ vai Bàng Nguyên Tể, "Ngươi à, cứ gắng chịu đi, trốn cũng không trốn được đâu. Đóng cửa có thể không gặp người, nhưng tâm đâu rồi, làm sao có thể không thấy mặt?"
Ai mà không có vài đạo lý treo bên miệng? Trên đời này, tự lừa mình dễ nhất.
Trần Bình An không được một tấc lại muốn tiến một thước, uống một ngụm rượu lớn, chuẩn bị tùy Bàng Nguyên Tể một mình thanh tịnh một chút.
Bàng Nguyên Tể quay đầu hỏi: "Trần Bình An, sao ta thấy ngươi có vẻ hơi hả hê?"
Trần Bình An kinh ngạc nói: "Chuyện này cũng nhìn ra được? Ta tài cán khác không có, giấu giếm, công lực đó là cực kỳ thâm hậu. Bàng huynh, mắt tinh thật đấy."
Bàng Nguyên Tể nghi ngờ nói: "Thật vậy hả?"
Trần Bình An tức giận nói: "Chuyện này có gì thật hay giả, ở chuyện như này, hai ta là người cùng cảnh ngộ. Bằng không thì ngươi nghĩ tại sao ta lại tìm ngươi uống rượu, cho trong lòng ngươi không dễ chịu đâu, trong lòng ta mới hả hê."
Bàng Nguyên Tể thở dài, mệt mỏi nói: "Ta cầu ngươi cút đi."
Trần Bình An nhảy xuống lan can, cười nói: "Nói với ẩn quan đại nhân những lời như vậy, chỉ có lần này thôi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa đâu. Bắt nạt người hiền lành dễ nói chuyện, không được."
Bàng Nguyên Tể đột nhiên nói: "Trần Bình An, ta sẽ không xuống tường thành chém giết."
Trần Bình An đang đi bỗng quay người, cười nói: "Chỉ cần chính ngươi không sợ ngoài kia càng nhiều tiếng mắng chửi cùng oán hận, vậy thì bên cạnh ta, ngươi cứ yên tâm đi. Mới ẩn quan một mạch, không có quy định kiếm tu nhất định phải ra khỏi thành giết yêu."
Bàng Nguyên Tể mặt đau khổ, sầu não nói: "Quả nhiên là người cùng cảnh ngộ."
Trần Bình An cười nói: "Khi nào ngươi học được Lâm Quân Bích, tự mình chịu đựng, lấy đau khổ làm vui, là tu tâm thành công rồi."
Bàng Nguyên Tể ở lại tại chỗ ngẩn người.
Man Hoang thiên hạ cùng Kiếm Khí trường thành vấn kiếm, vẫn đang tiếp diễn.
Nhưng trong lúc đó, Man Hoang thiên hạ làm một chuyện khác ngoài vấn kiếm, đỉnh cao đại yêu Ngưỡng Chỉ, vị nữ tử mang mũ miện long bào, trở lại chiến trường, lơ lửng trên không trung, trong tay xách theo một người bị dày vò, là một vị kiếm tiên ở nội địa Man Hoang thiên hạ cản đường một nhánh đại quân đi về phía bắc. Ngưỡng Chỉ và Bối Phận tương đối là Hoàng Loan đều có thu hoạch, chỉ là Hoàng Loan chặn giết hai vị kiếm tiên, đều đã tan xương nát thịt, hồn phách tiêu tán, Ngưỡng Chỉ thì bắt sống được một kiếm tiên.
Ngày đó trên chiến trường, Ngưỡng Chỉ năm ngón tay nắm lấy đầu lâu kiếm tiên sắp chết, đứng ở hai dòng kiếm khí cách đó không xa, trước tiên đem thân thế, gốc gác của kiếm tiên này, làm những gì ở Man Hoang thiên hạ, kể ra từng cái một, sau đó trước mặt bao người, Ngưỡng Chỉ lột sạch huyết nhục của kiếm tiên kia gần như không còn, quá trình này cực kỳ chậm rãi, lột trước huyết nhục, rồi bẻ gân cốt, ngay sau đó móc ra một viên Kim Đan, ăn mòn từng chút một, lại xoắn giết Nguyên Anh, cuối cùng là từng chút rút ra, làm tiêu tan hồn phách kiếm tiên.
Sau khi Ngưỡng Chỉ xuất hiện.
Ẩn quan nhất mạch đã phi kiếm truyền tin đến các nơi của Kiếm Khí trường thành, mà lại là thanh phi kiếm khắc chữ "Ẩn quan".
Không cho phép bất cứ kiếm tiên, kiếm tu nào tự tiện đi vấn kiếm Ngưỡng Chỉ.
Về sau mấy vị đại kiếm tiên bí mật phi kiếm gửi đến hành cung nghỉ ngơi, hỏi thăm kiếm trận còn đó không, và có thể để họ hợp lực chặn đứng hành động của Ngưỡng Chỉ hay không.
Ẩn quan nhất mạch phi kiếm hồi đáp, vẫn là không cho phép đại kiếm tiên tự ý ra tay, cẩn thận Hoàng Loan bên trong đám đại yêu đỉnh cao đều đang rình rập, sự phục kích này còn rõ ràng hơn, vô cùng có khả năng còn chí mạng hơn cả việc đại yêu ẩn nấp trong năm ngọn núi trước kia. Vị trí Ngưỡng Chỉ đang đứng cũng có chút đáng chú ý, có vẻ phía sau ả ta, có khả năng nhắm tới tính mạng của một hai đại kiếm tiên của Kiếm Khí trường thành.
Một khi chiến sự lan rộng ra, chiến lực cấp cao của hai bên đều vào cuộc, dù cho hai bên có hao tổn như thế nào, cũng sẽ đẩy nhanh quá trình trận chiến này.
Nạp Lan Thiếu Vi, Nhạc Thanh, Diêu Liên Vân đều kìm không ra kiếm, nhưng trong lòng mỗi người đều chất chứa nỗi uất ức không nhỏ.
Ngay cả Nhạc Thanh cũng phải mắng một tiếng mẹ kiếp.
Diêu Liên Vân thì sắc mặt âm trầm.
Trước kia, vị gia chủ họ Diêu này lúc nào cũng sảng khoái tinh thần, ra kiếm rất nhiều lần, cực kỳ vui vẻ thoải mái, có thể nói là thần thái rạng rỡ.
Vấn đề lớn nhất, ở chỗ kiếm tiên nghe theo lệnh điều động của ẩn quan một mạch.
Nhưng một đám kiếm tu trẻ tuổi thì bi phẫn gần chết, ngược lại còn muốn xuất kiếm trước cả kiếm tiên, trong nháy mắt hơn mười thanh phi kiếm, vấn kiếm đại yêu Ngưỡng Chỉ.
Nếu không có mấy vị đại kiếm tiên lập tức ra tay ngăn cản, e rằng ngay lập tức sẽ có hơn trăm thanh phi kiếm bổn mạng, nhất tề bay về phía đầu đại yêu kia, một khi như vậy, chỉ sẽ có càng nhiều phi kiếm đuổi theo, đến lúc đó toàn bộ kiếm trận, vô cùng có khả năng sẽ bị phân tách.
Mà cách đối phó của Ngưỡng Chỉ lại đầy bất ngờ, thấy mấy đại kiếm tiên ngăn cản những người sau tiến đến vấn kiếm, không những không phá nát bất kỳ thanh phi kiếm nào đến gần, mà còn tiện tay khống chế những thanh phi kiếm của đám kiếm tu trên đầu thành đã mất khống chế, áp đến gần vị kiếm tiên có kết cục bi thảm kia, như cố ý để kiếm tiên lâm chung đối diện với những kiếm tu trẻ tuổi này, cuối cùng ả lại đem ba mươi chín thanh phi kiếm đó ném trả lại lên đầu thành, để chúng yên ổn trở về kiếm trận.
Ngưỡng Chỉ cuối cùng làm tan hồn phách còn sót lại của kiếm tiên trong tay, cười lớn nói: "Kiếm Khí trường thành hay đấy, kiếm tiên sát lực thông thiên hay đấy, ai nấy thấy chết mà không cứu, đến lượt một đám kiếm tu nhỏ bé, liều mạng cũng không màng, đều nguyện ý xuất kiếm cứu. Người trước giữ mạng ta hiểu, kẻ sau ngu xuẩn ta kính!"
Sau chuyện đó, nhân tâm ở Kiếm Khí trường thành, so với khi Tiêu Tấn, tiền nhiệm ẩn quan, phản bội chạy trốn khỏi Kiếm Khí trường thành, ra tay trọng thương Tả Hữu, còn có vẻ phức tạp hơn.
Ẩn quan một mạch đối với sự chỉ huy điều động trên đầu thành, vốn đã trơn tru, dần dần xuất hiện nơi này một chút, nơi kia một chút ngưng trệ.
Trên đầu thành Kiếm Khí trường thành, bí mật xuất hiện một tiếng thuyết pháp bi phẫn phát ra từ đáy lòng.
"Không cần ẩn quan đại nhân ngươi mạo hiểm, không cần ngươi chết, vì sao không cứu? ! Chúng ta kiếm tu tự mình nguyện chết, vì sao không chịu?"
Sau đó, càng có nhiều lời đồn đại xuất hiện.
“Hôm nay kiếm tiên kia liều mạng, chẳng màng tính mạng, cũng muốn ở nội địa Man Hoang thiên hạ xuất kiếm giết địch, không đáng cứu nữa rồi, về sau lũ kiến ở Man Hoang thiên hạ cùng nhau công thành, chỉ cần là cạm bẫy, ẩn quan đại nhân lại sẽ cứu vị kiếm tu nào?”
“Ngay cả đại yêu kia cũng kính phục người xuất kiếm chịu chết, không ngờ lại là người nhà chúng ta, quá mức lãnh khốc vô tình, lúc nào cũng tính toán, một ẩn quan như vậy, thật sự hữu ích cho kiếm Khí trường thành? Thật sự hơn được tiền nhiệm ẩn quan sao? Ít nhất người sau trước khi làm phản, còn dám thân chinh xông pha trận mạc, từng trận đại chiến, chém giết yêu tộc vô số kể!”
Khi những lời này nổi lên mặt nước, nghĩa là còn ẩn chứa nhiều ý niệm và suy nghĩ hơn, đang chôn sâu trong lòng người.
Trần Bình An trở về ngoài đại sảnh, vừa đúng lúc Tống Cao Nguyên, Tào Cổn và Huyền Tham ba người thu kiếm từ đầu tường trở về, tiếp theo đến lượt La Chân Ý, Từ Ngưng và Thường Thái Thanh ba vị kiếm tu bản địa, đi ra đầu tường xuất kiếm.
Tống Cao Nguyên và Tào Cổn đều mặt mày ủ rũ.
Huyền Tham là người trẻ nhất, ngược lại lại tỏ ra là một kiếm tu phóng khoáng, còn hơi tươi cười, nói: “Ẩn quan đại nhân, ta khuyên La Chân Ý ba người tạm thời đừng lên đầu tường nữa, một lần thì sẽ bị cô lập, nhiều khi, ngược lại còn bị các kiếm tu khác tranh giành chiến trường, chúng ta xuất kiếm hầu như không có hiệu quả, hơn nữa bọn họ tuy rằng không nói gì ba người chúng ta, nhưng khi nhắc đến ẩn quan đại nhân, cũng không có lời nào hay, không hề có chút ý tứ kiêng kị nào.”
Hai tốp đầu đi ra đầu tường giết yêu đều là kiếm tu dưới trướng ẩn quan, phần lớn bị thương trở về, lần này ba người Huyền Tham lại bình yên vô sự, không hề bị tổn hại.
La Chân Ý ba người đứng ở cửa ra vào, ánh mắt dò hỏi vị ẩn quan trẻ tuổi.
Đi hay không đi, còn phải xem ẩn quan đại nhân quyết định.
Trần Bình An quay đầu nói: “Đi chứ, đương nhiên là phải đi.”
La Chân Ý gật đầu, cùng hai vị kiếm tu còn lại ngự kiếm rời đi.
Trần Bình An cười nói: “Vất vả rồi.”
Tào Cổn thần sắc ủ rũ, “Chúng ta một chút cũng không vất vả.”
Trần Bình An an ủi: “Như thế mới là tâm vất vả.”
Tào Cổn miễn cưỡng cười, muốn nói lại thôi.
Mọi người cùng nhau trở về đại sảnh, mỗi người ngồi xuống vị trí của mình.
Lâm Quân Bích bất đắc dĩ nói: “Lại không thể mở toang ra nói cho mọi người biết, hôm nay Hạo Nhiên thiên hạ tám châu thông thuyền, giao thương với chúng ta, đã khác trước rất nhiều, chúng ta có hi vọng kéo dài trận chiến này, đủ để khiến Man Hoang thiên hạ hao phí của cải hơn nữa, đến mức mấy đại yêu đỉnh cao cũng đau lòng. Chúng ta diễn tập lâu như vậy, khó khăn lắm mới thấy chút hy vọng chiến thắng, há có thể vì Ngưỡng Chỉ giở thủ đoạn bỉ ổi mà thất bại trong gang tấc.”
Huyền Tham rầu rĩ nói: “Thường quan lại giết người, phu thế hệ ty lại giết người, thật là một bậc thầy tính toán.”
Tào Cổn gật đầu phụ họa: “Những người là bậc thầy tính toán thì ít ai giữ được toàn vẹn.”
Lâm Quân Bích cười khổ nói: “Các ngươi loạn dùng lời thánh hiền rồi, huống hồ đây cũng không phải là lời gì trấn an lòng người.”
Trần Bình An cười nói: “Không bàn về nghĩa gốc của lời thánh hiền, chỉ bàn về dùng vào thời điểm này nơi này, lại có chút thú vị sâu sắc.”
Sầu Miêu kiếm tiên ít nói cũng bất giác có chút đắc ý, “Sự thật trước mắt là sự thật, nhưng cuối cùng lại không phải chân tướng, vậy thì khó mà nói lý nhất.”
Rất nhiều tranh chấp cãi vã không ngớt, không phải do một bên quá vô lý, một bên chiếm lý hoàn toàn, mà là do cả hai bên đều có lý lẽ, đều có phần đúng và sai.
Lâm Quân Bích hỏi: “Vậy cục diện này có thể nhìn rõ được không?”
Trần Bình An gật đầu: “Đương nhiên.”
“Giải thích thế nào?”
“Trước hãy xác định nó là khó giải đã.”
Mọi người đều bật cười.
Chỉ có Lâm Quân Bích hình như ngộ ra điều gì.
Đến khi Bàng Nguyên Tể trở về ngồi xuống.
Trần Bình An bèn dùng lời nói trong tâm thức giao tiếp với ba người, Sầu Miêu kiếm tiên, Lâm Quân Bích, Bàng Nguyên Tể.
Sầu Miêu kiếm tiên trực tiếp từ chối.
Bàng Nguyên Tể thì bực bội không thôi, không muốn nói một lời.
Lâm Quân Bích hỏi: “Ẩn quan đại nhân, rõ ràng là ngươi bắt được đầu đại yêu Phi Thăng cảnh này, sao lại đem cái công lao lớn như vậy trút lên đầu ba người chúng ta?”
Trần Bình An mỉm cười nói: “Phá cục thôi. Nếu công lao chỉ mình ta có, thì ai tin đây? Dù có tin, thì thế nào? Đúng rồi, đợi khi các kiếm tu trẻ tuổi của kiếm Khí trường thành, nhân tâm đã xuống tận đáy, ví dụ như thành từng tốp từng đám kéo đến bên ngoài hành cung nghỉ mát kêu la, Sầu Miêu kiếm tiên cảnh giới cao nhất sẽ chịu trách nhiệm leo lên thành, xách đầu của đại yêu kia ra, coi như đáp lễ với Man Hoang thiên hạ.”
Bàng Nguyên Tể nói: “Biết thế đã nghe theo đi uống rượu, say chết ở bên ngoài rồi.”
Quách Trúc Tửu không biết sư phụ đang thì thầm gì với ai.
Chắc là đang bàn chuyện gì đó.
Quách Trúc Tửu cuối cùng cũng cúi đầu nhìn hai món đồ nhỏ xíu nàng giữ trên bàn, đều là lễ vật của Phù Dao châu Sơn Thủy động dâng lên.
Món nghiên mực hình vuông nhỏ xíu là một nghiên mực điêu khắc rồng uốn lượn có họa tiết quỳ hoa. Khắc con dấu giám sát bên dưới: mây buông xuống nước lặng, chữ nghĩa uyên thâm.
Còn cây quạt tròn ánh ngời, chữ viết trên quạt càng thêm hào nhoáng: Sóng vàng cuồn cuộn, ngọc vây quanh. Ông già ngu ngơ, mộng du nguyệt cung, mài giũa cành quế, người nói là, thanh quang thêm tỏ. Đêm này trăng tròn, đèn sáng muôn nhà.
Sư phụ lén lút nói nhỏ với nàng, chỉ cần nàng lập được chút công trạng, hai món bảo vật này, thầy trò chúng ta sẽ tự giữ lấy mà cất.
Đổng Bất Đắc đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Lục Đoan, cây quạt hình vuông đó, ta đã chọn trước rồi đấy.”
Quách Trúc Tửu hỏi: “Nếu Trần Tam Thu đã sờ mó qua rồi, Đổng tỷ tỷ còn muốn nữa không?”
Đổng Bất Đắc cười lạnh: “Nếu Trần Tam Thu dám cầm đến cây quạt này trước mặt ta, thì ngươi phải phá tan vách tường hành cung nghỉ mát trước, lấy đó mở đường.”
Quách Trúc Tửu giơ tay vỗ trán một cái, đắc ý nói: “Thiết Đầu Công của ta, khó lường lắm, sư phụ còn không so được.”
Trần Bình An cười nói: “Đừng so cái này, phải nhớ kỹ, đây không phải là tuyệt học sư môn gì cả, mà là tự ngươi ngộ ra.”
Quách Trúc Tửu gật đầu nói: “Bộ điên kiếm pháp của đại sư tỷ, thêm tuyệt học của ta, sau này nhất định sẽ phát dương quang đại!”
Trần Bình An phất phất tay, tiếp tục cúi nhìn bức họa trên mặt đất.
Quách Trúc Tửu sờ lên đầu người tuyết nhỏ bé, ngày càng nhỏ rồi.
Trần Bình An đột nhiên hỏi: “Lục Chỉ có phải sắp phải về lại đảo Huyền Sơn rồi không?”
Lâm Quân Bích gật đầu: “Không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ cùng Thiệu Vân Nham trở về hôm nay.”
Trần Bình An đứng lên nói: “Sầu Miêu, đi cùng ta đến đảo Huyền Sơn một chuyến.”
———— Xuân Phiên trai.
Mễ Dụ khi kiểm kê sổ sách thì vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, thập phần chăm chú.
Thật ra đây không phải việc mà Mễ Dụ am hiểu, nói thẳng ra, qua tay Yến Minh, Nạp Lan Thải Hoán, nếu hai người họ muốn công tư bất phân thì Mễ Dụ có thể tìm ra sai sót, có một khả năng, đó là ẩn quan trẻ tuổi đã xem qua rồi, sau đó lại bảo Mễ Dụ đọc thuộc lòng mà thôi. Vậy nên Nạp Lan Thải Hoán và Yến Minh mới hợp tác vừa kiềm chế lẫn nhau được, còn Mễ Dụ chỉ là một cái đinh do ẩn quan trẻ tuổi cài vào Xuân Phiên trai, chỉ làm hình thôi, Nạp Lan Thải Hoán đối đãi Mễ Dụ, chỉ coi là thứ yếu so với việc e ngại một Cao Khôi kiếm tiên thích rượu ở Trúc Hải động, có liên quan với ẩn quan trẻ tuổi, đối với ai cũng không yên tâm.
Chỉ là Mễ Dụ thường xuyên gặp những chỗ khúc mắc, bèn hỏi bí quyết của Yến Minh.
Yến Minh cảm nhận về Mễ Dụ vô cùng tệ, chỉ có thể trả lời có sao nói vậy, vẻ mặt không mấy thân thiện.
Ở Kiếm Khí trường thành, hễ là người có chí tiến thủ, dù cảnh giới không phải kiếm tiên, dù tuổi tác lớn nhỏ, đều không có ấn tượng tốt về vị Mễ kiếm tiên ham rượu ngắm ráng mây này.
Mễ Dụ hỏi đi hỏi lại ba lần, còn mang dáng vẻ muốn hỏi thêm ba mươi lần nữa.
Điều này khiến Nạp Lan Thải Hoán càng thấy Mễ Dụ trước mắt có chút lạ lẫm.
Nạp Lan Thải Hoán cũng lười che đậy với Mễ Dụ, trực tiếp hỏi: “Mễ Dụ, ngươi bị căng thẳng thần kinh à?”
Kết quả Mễ Dụ trả lời: “Đâu phải ngày một ngày hai.”
Nạp Lan Thải Hoán cũng chẳng nói lời khách sáo, nói: “Mễ Dụ, ngươi thật sự không hợp với việc tính toán sổ sách, cũng đừng làm chậm trễ việc chính của Yến gia chủ nữa. Việc đối nhân xử thế, đừng nói Thiệu Vân Nham hôm nay không ở đảo Huyền Sơn, coi như hắn ở Xuân Phiên trai, thì Thiệu Vân Nham dù sao cũng là kiếm tiên ở nơi khác, nếu chúng ta ở đây không ai ra mặt trước, chỉ một kiếm tiên Xuân Phiên trai thì không ổn. Trước kia ngươi nói một câu nghe chướng tai, nhưng đạo lý cũng đúng đấy.”
Mễ Dụ tò mò hỏi: “Câu nào?”
Yến Minh nói: “Sấm sét khởi tại nơi thiêng liêng, ra quân trước phải uy danh.”
Mễ Dụ cười ha hả, “Thì ra là thế.”
Câu này là từ một quầy hàng nào đó của Yến gia in lên mặt quạt, Mễ Dụ cứ lẩm nhẩm ở miệng vì thấy tiện thôi, chủ yếu là vì câu “Giai nhân chưa đến hương đã lan, người chưa tỉnh tâm đã lay” ở mặt còn lại của quạt xếp làm Mễ Dụ yêu thích từ cái nhìn đầu tiên.
Quạt xếp một mặt chữ nghĩa ngay ngắn, một mặt dùng từ uyển chuyển hàm ý, khiến Mễ Dụ cảm thấy dường như được làm riêng cho mình, đáng tiếc không biết bị cô nương nào nhanh chân đến trước, may mà cửa hàng Yến gia cũng bán quạt mặt có đề thơ khắc chữ, giá cả cũng không hề rẻ.
Trong phòng, còn có một người ngoài mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Vi Văn Long, đệ tử chân truyền của Vân Nham trai Xuân Phiên, một thiên tài về thuật tính toán.
So với ba người ngoài ở trong phòng, Vi Văn Long mười phần gò bó.
Hắn chỉ có một thân một mình, ngồi yên trong phòng thu chi, đối mặt với những sổ sách buồn tẻ vô vị trong mắt người ngoài, mới có thể thoải mái như cá gặp nước.
Nói cho cùng, Vi Văn Long vốn không giỏi giao tiếp với người, bạn tốt cả đời, đã định trước chỉ có con số, tiền và thần tiên hai thứ.
Thuế ruộng, quản lý tài sản từ xưa bị coi là nghề hèn hạ, quan hộ bộ thậm chí bị mỉa mai là "Trọc quan", thực tế ở đâu cũng vậy thôi, ví như những quản sự tàu bè ở tám châu kia, ai chẳng là những kẻ tuyệt vọng trên đại đạo, không thể phá vỡ bình cảnh của bản thân.
Hơn nữa, Vi Văn Long chỉ là tu sĩ Kim Đan, đối mặt hai vị gia chủ tu kiếm Nguyên Anh đã thành danh từ lâu trong phòng, một người nghe đồn chỉ mới dưới 5 cảnh Mễ kiếm tiên, hắn thực sự không dám thở mạnh.
Ở đảo Huyền Sơn mà lớn lên, tu luyện khí sĩ đối với kiếm Khí Trường Thành thật ra không xa lạ gì, chỉ là chưa quen thuộc mà thôi.
Ngược lại, không bằng những người nơi khác cố ý du lịch đến đảo Huyền Sơn, người sau thường chạy tới kiếm Khí Trường Thành.
Giống như hắn, Vi Văn Long, người ở đảo Huyền Sơn, cả đời cũng chưa từng đến kiếm Khí Trường Thành, ngược lại rất nhiều.
Vi Văn Long sợ nhất, lại chính là kiếm tiên Mễ Dụ danh tiếng lừng lẫy kia.
Phong lưu tử, vốn bạc tình bạc nghĩa.
Huống chi lại là một kiếm tiên.
Mễ Dụ cảm thấy bà nương Nạp Lan Thải Hoán nói rất có lý, liền khiêm tốn tiếp thu, đứng dậy rời phòng.
Trước khi đi, Mễ Dụ sắc mặt hiền lành, lời lẽ rõ ràng, nói với Vi Văn Long một câu: "Văn Long à, ngươi là người có tài mà ẩn quan đại nhân rất coi trọng, không cần tự ti, cứ làm việc cho tốt, đại đạo nào cũng đến được. Sau này ta với ngươi sẽ là bạn bè."
Vi Văn Long vội vàng đứng dậy, chỉ là câu nệ quá, sợ hãi run rẩy, không thể nói được câu nào. Mễ Dụ thấy tiểu tử này càng thêm vừa mắt, bảo Vi Văn Long ngồi xuống làm việc, không cần khách sáo như vậy.
Mễ Dụ đi đến đại sảnh không một bóng người, chỗ ngồi của mấy nữ tu chủ thuyền trước đây, Mễ Dụ đều liếc nhìn nhiều hơn vài lần.
Mễ Dụ cuối cùng ngồi lên ghế của mình, lấy ra một lệnh bài bằng ngọc chuẩn bị tặng người, chuyện này có chút kỳ quái.
Trong tay Mễ Dụ có lệnh bài vô sự, khắc con số chín mươi chín, ẩn quan đại nhân trước khi rời đi, chuyên môn dặn dò qua, muốn tặng cho thuyền vượt châu Quế Hoa đảo nhà Phạm ở Lão Long thành.
Đừng nói là Cao Thai, chủ thuyền Nam Kỳ châu ở Ngai Ngai, ngay cả mặt mũi Thiệu kiếm tiên cũng không có giá trị.
Nhưng thực tế, tên quản sự nhỏ bé của thuyền nhà Đinh, nơm nớp lo sợ, bí mật tìm ẩn quan đại nhân, đưa ra một mức giá "công bằng" khiến Mễ Dụ cũng thấy bất ngờ.
Thế nhưng, nhà Đinh cũng hy vọng chuyện ghi nợ sau này, nhờ bên ẩn quan đại nhân nhọc lòng, tránh cho thuyền nhà Đinh thành bia miệng, bị người oán hận.
Ẩn quan trẻ tuổi cười đáp ứng, nói Xuân Phiên trai nhất định sẽ có qua có lại mới vừa lòng nhau.
Sau đó, Mễ Dụ hỏi chuyện này, ẩn quan đại nhân chỉ nói mỗi nhà mỗi cảnh, nhà Đinh Lão Long thành có chút bất đắc dĩ.
Nhà Đinh không có nữ chủ thuyền, Mễ kiếm tiên liền chẳng buồn nghĩ nhiều.
Còn về thuyền vượt châu nhà Phạm, Mễ Dụ biết được không ít, không có cách nào, trên Quế Hoa đảo có vị Quế phu nhân, mười phần xuất chúng, không phải về dung mạo.
Mễ Dụ không phải kẻ tục tằng, rõ ràng nữ tử đẹp có trăm ngàn loại.
Chỉ nhìn mấy kẻ mặt mũi ngực đít to chân dài đấy, thì sao hiểu được vẻ đẹp của nữ tử, quả thực là không vào khuôn khổ, không đáng gọi là đồng đạo của Mễ Dụ hắn.
Nhà Phạm Lão Long thành, ở vị trí chóp bu việc buôn bán thuyền vượt châu, trong gia tộc lại rất bình thường.
Thật ra ngoài nhà Phù có chút tình cảm nhỏ mọn, mấy thế gia vọng tộc khác làm thuyền vượt châu, cặp bến đảo Huyền Sơn, đều không đáng nhắc tới.
Tựa như lúc trước chủ thuyền nhà Đinh bàn bạc trong đại sảnh Xuân Phiên trai, so với chủ thuyền "Nghê thường" Liễu Thâm cũng chẳng bằng.
Chỉ cần là về nữ tử lay động lòng người, Mễ Dụ đều động lòng, tuyệt không phụ lòng giai nhân.
Mễ Dụ rất nhanh nhớ lại hình như trên Quế Hoa đảo có một cô nương hoa quế, tên là Kim Túc thì phải, dung mạo cũng không tệ.
Mễ Dụ đương nhiên chưa từng thấy cô ấy.
Mễ Dụ lại càng không đến mức vì muốn gặp Kim Túc mà làm thế nào, trước kia sẽ không, bây giờ lại càng không.
Lần trước Xuân Phiên trai, có thể tụ tập được nhiều đầu thuyền như vậy, kỳ thực rất có bí ẩn.
Ngô Cầu, Bạch Khê mấy lão hồ ly, thêm cả tòa tư trạch Thủy Tinh cung của Vũ Long tông ở đảo Huyền Sơn này, cùng với Mai Hoa viên, đều ra sức đấy.
Chỉ là ẩn quan đại nhân từ đầu đến cuối không hề nhắc đến, thậm chí căn bản không định đợi xong việc mới tính sổ.
Cùng lắm chỉ là việc nhỏ.
Giống như lần này, chỉ có mười hai chủ thuyền vừa được mời, sẽ đến Xuân Phiên trai làm khách bàn bạc vào tối nay.
Một số chủ thuyền cập bến đảo Huyền Sơn sớm, phần lớn đều hữu ý vô tình, chọn ở lại lâu thêm một chút, không vội bốc dỡ hàng hóa, lại càng không vội rời đi, đều chờ thiệp mời của Xuân Phiên trai.
Ngoại trừ châu Nam Bà Sa gần nhất, các thuyền kia đáng lẽ không quay về đại lục của mình, vẫn còn đang trên đường trở về.
Ngoài nhà Phạm Quế Hoa đảo ở Bảo Bình châu, còn có thuyền "Yên Linh" nhà Hầu.
Hẳn là được nhà Phù hoặc nhà Đinh dùng phi kiếm báo tin, hai chiếc thuyền vượt châu này, chỉ cách hai ngày, đã trước sau đuổi đến đảo Huyền Sơn.
Tất cả thuyền lớn nhỏ của tám châu, cùng Yến gia, gia tộc Nạp Lan, hoặc những kiếm tiên giao du rộng rãi như Tôn Cự Nguyên, đều có quan hệ cá nhân ít nhiều, đạo lý rất đơn giản, bên kiếm Khí Trường Thành, hào môn thế phiệt hoặc đệ tử kiếm tiên, có rất nhiều yêu cầu quái dị kỳ lạ, đừng nói đến việc mua sắm nhiều đồ cổ kỳ trân với giá cao, chỉ riêng các loại sơn hào hải vị đắt đỏ hơn gấp trăm lần, là đã hơn trăm loại rồi. Thuyền "Yên Linh" nhà Hầu, còn chuyên cung cấp hương lạ, để tiên gia chóp bu dệt túi thơm mười sáu loại, bán cho những mối quen cố định ở kiếm Khí Trường Thành.
Về việc này, ẩn quan nhất mạch từng có tranh cãi không nhỏ, Lâm Quân Bích và Sầu Miêu kiếm tiên hiếm khi đứng chung chiến tuyến, đề nghị đoạn tuyệt mọi con đường cung ứng này, về sau kiếm Khí Trường Thành sẽ không thu bất cứ thứ gì vô dụng.
Chỉ là cuối cùng, ẩn quan nhất mạch chọn giải pháp trung gian, giảm bớt việc mua bán này, chứ không áp đặt việc đoạn tuyệt hoàn toàn.
Quế Hoa đảo vẫn đang đỗ ở bến Tróc Phóng đình, nhận được thiệp mời của Xuân Phiên trai, sau khi quản sự thuyền nhà Hầu chạy tới, trước đã trao đổi tình hình.
Hôm nay, chức quản sự Quế Hoa đảo thuộc về Mã Trí của nhà Phạm.
Kiếm tu Kim Đan, phi kiếm bổn mạng là "Lương Ấm".
Tòa tiểu viện Khuê Mạch trên Quế Hoa đảo, được ghi tên dưới danh nghĩa người nơi khác, đã nhiều năm không mở cửa cho người ngoài.
Mã Trí từng ở đó, chỉ điểm kiếm thuật cho thiếu niên nơi khác.
Trong tiểu viện tao nhã của Quế phu nhân, đệ tử Kim Túc chịu trách nhiệm pha trà tiếp khách.
Mã Trí và chủ thuyền nhà Hầu đang thương lượng việc tặng quà thế nào, vì nghe nói trước đó, Linh Chi trai trong một đêm đã mất hơn trăm món bảo vật của tiên gia, bây giờ thứ còn lại hoặc là lễ mỏng không đứng lên ý tình, một vài linh khí xinh xắn, hoặc là giá quá đắt đỏ, làm người ta khiếp sợ trước pháp bảo quý hiếm.
Chủ thuyền Hầu Bành lo lắng rất nhiều về việc này, hiện tại nhà Hầu tuy làm ăn rất tốt ở khu vực rộng lớn phía bắc Lão Long thành, phía nam thư viện Quan Hồ, nhưng thực tế số tiền dư ngoài tiền Cốc Vũ tương đối có hạn, nếu như thuyền "Yên Linh" rời khỏi Lão Long thành trước đó, nhà Hầu đã nghe nói đến chuyện này, cần đến Xuân Phiên trai một chuyến, chuẩn bị sẵn quà nặng trước khi vào cửa, cũng không tính quá phiền phức, chút tiền Cốc Vũ còn đào ra được, nhưng Hầu Bành và Quế Hoa đảo đều là nhận được phi kiếm báo tin giữa đường, Hầu Bành cần tự bỏ tiền túi ra, đây là một chuyện nhức đầu. thiếu lễ vật, không đủ nặng ký, so sánh với người khác, để Xuân Phiên trai ghét bỏ, sau này chắc chắn bị nhà thờ tổ nhà Phạm mang ra trách mắng, mà nếu tiền Cốc Vũ đào nhiều, qua cửa Xuân Phiên trai rồi, về gia tộc còn phải nghe một phen ong ve.
Người thật sự làm việc, là như vậy, làm nhiều sai nhiều, những người ở nhà hưởng phúc, lại suốt năm suốt tháng, buôn chuyện không hề ngơi nghỉ.
Mã Trí cũng chẳng khá hơn, hiện giờ nhà Phạm đang lúc rối ren, lão kiếm tu vì thân cận với Phạm Nhị, người sẽ trở thành gia chủ tương lai, nên ngược lại cũng bị liên lụy.
Từng hành động của hắn đều bị mấy ông già ở nhà thờ tổ nhà Phạm cẩn thận theo dõi.
Tiểu thư lớn Phạm Tuấn Mậu đã lâu không lộ diện, Phạm gia tuyên bố với bên ngoài rằng nàng một mình ra ngoài đi xa.
Mã Trí có chút suy đoán, nhưng không dám nói với ai về chuyện này.
Từ thiếu niên biến thành thanh niên Phạm Nhị cũng dần bắt đầu tham gia vào công việc kinh doanh của gia tộc. Mã Trí đương nhiên thuộc về phe Phạm Nhị. Nếu không, Mã Trí không thể làm được quản sự thuyền độ, dù cho Quế phu nhân có đề nghị, tiến cử Mã Trí làm chủ thuyền, bên nhà thờ tổ Phạm gia cũng không thể thông qua. Tuy nói Quế Hoa đảo đã sớm là sản nghiệp dưới danh nghĩa Phạm Nhị, nhưng Phạm gia hiện nay có không ít chỉ trích dành cho nhị thiếu gia trẻ người non dạ này. Nguyên nhân là vì trước đó đã cho núi Lạc Phách của Đại Ly mượn một khoản tiền Cốc Vũ lớn, nhà thờ tổ đã tranh cãi rất kịch liệt trong buổi nghị sự. Rất nhiều lão nhân của Phạm gia đều cảm thấy Phạm Nhị vẫn còn quá non, quá hành động theo cảm tính. Dù là gia chủ tương lai, cũng không nên hoàn toàn quản lý thuyền độ ở Quế Hoa đảo, nên có một vị tiền bối lão luyện của Phạm gia giúp đỡ quản lý một thời gian thì mới có thể yên tâm giao cho Phạm Nhị kinh doanh.
Nếu không phải có Tôn gia đồng thời bỏ tiền ra lót đường và việc Phạm Nhị dùng một số vốn lớn là tiền riêng đứng tên mình thì khó mà thông qua được chuyện này.
Quế phu nhân chỉ uống trà, dáng vẻ nhã nhặn lịch sự, không nói lời nào.
Hai bên thỏa thuận sơ bộ về việc chuẩn bị lễ vật và cách làm việc khi vào Xuân Phiên trai. Nhìn chung vẫn là học theo cách của Phù gia, Đinh gia trước đây, nói ít nhìn nhiều, ít nói thì ít sai.
Hầu Bành đặt chén trà xuống, trên mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Mã Trí đã nói xong việc, cũng không uống trà nữa mà uống một bình hoa quế tiểu nhưỡng.
Hầu Bành khẽ hỏi: "Ẩn quan mới nhậm chức tên là Trần Bình An sao?"
Mã Trí nghiêm mặt, nhưng không nhịn được, cười lớn: "Hầu Bành lão đệ, ngươi nghĩ gì vậy?!"
Kim Túc khó hiểu.
Quế phu nhân khẽ giải thích: "Ẩn quan mới nhậm chức ở Kiếm Khí Trường Thành là một kiếm tiên trẻ tuổi, tên là Trần Bình An."
Hầu Bành nói thêm một câu: "Nói chuyện cao siêu, trôi chảy như vậy."
Kim Túc cũng không nhịn được, lén cười, giống như Mã Trí, chỉ là không cười lớn thành tiếng như người sau.
Không còn cách nào, nàng và tiền bối Mã Trí quá quen thuộc với Trần Bình An kia.
Trần Bình An đến từ Đại Ly vương triều, trước đây từng ở tại một tiểu viện Khuê Mạch cách Quế Hoa đảo không quá xa.
Kim Túc cũng không coi đó là chuyện gì to tát.
Ý nghĩ của thuyền chủ Hầu này quả thật quá vô lý.
Hai người trùng tên trùng họ, đều là Trần Bình An mà thôi.
Sao có thể là cùng một người.
Có thể sao?
Trong trí nhớ của Kim Túc, đó chỉ là một vị khách đi thuyền du lịch, còn có thể bỏ tiền mời cao thủ ở Quế Hoa đảo vẽ tranh lưu niệm.
Là một thiếu niên nghèo khó, dù mặc đồ sạch sẽ vẫn khó giấu vẻ nghèo túng.
Hình như năm đó còn đeo kiếm? Chỉ có điều, chỉ là một vũ phu cảnh giới không cao.
Cuối cùng, dưới sự bày mưu tính kế của sư phụ, Kim Túc đã cùng thiếu niên đi du lịch các danh lam thắng cảnh trên đảo Huyền Sơn.
Gò bó, bảo thủ, không thú vị.
Chỉ là một thiếu niên từ nơi khác đến như thế.
Hình như da ngăm đen, dáng người không cao mà lại gầy yếu, nói chuyện giọng cũng không lớn, chỉ là thích nhìn xung quanh, nhưng khi nói chuyện với người khác, ánh mắt lại rất trong trẻo, không hề dao động, cứ nhìn đối phương như vậy, luôn luôn có vẻ lắng nghe rất chăm chú.
Hầu Bành nói: "Nếu như cả Đinh lão nhi còn bình an trở về Lão Long thành thì chắc là ta nghĩ nhiều rồi."
Mã Trí cười gật đầu. Về chuyện này, không nên nói nhiều, tự mình biết là được.
Núi không chuyển thì nước chuyển.
Một cánh bèo trôi về biển lớn, nhân sinh ở đâu mà không gặp lại.
Gặp lại là duyên, nhưng duyên phận cũng chia thành thiện duyên, nghiệt duyên.
Một khi thật sự là vạn nhất trong vạn nhất...
Vậy thì Quế Hoa đảo sẽ gặp một mối thiện duyên từ trên trời rơi xuống.
Đối với Phù gia và các thế gia vọng tộc khác ở Lão Long thành thì lại khó nói.
Tiệm thuốc Hôi Trần, tông sư vũ phu Trịnh Đại Phong, cùng Phù gia hẹn nhau lên đăng long đài. Phù gia dùng một kiện bán tiên binh là thành chủ Phù Hề, sau đó lại có trận chiến ngăn giết với Trịnh Đại Phong. Ngoại trừ Phạm gia và Tôn gia, các thế gia vọng tộc còn lại ở Lão Long thành đều có phần trong đó, đã trợ giúp Phù gia, chịu trách nhiệm ngăn cản đám người từ nơi khác đến của tiệm thuốc Hôi Trần.
Trong đó, Đinh gia còn liên lụy đến Đồng Diệp tông vốn không ai địch nổi.
Đồng Diệp tông, tông môn đệ nhất châu một thời lừng lẫy, nghe nói hiện tại thời gian không tốt, hết chuyện này đến chuyện khác, tình cảnh rất thảm. Đinh gia bây giờ bị tai bay vạ gió, vô duyên vô cớ gặp họa. Rất nhiều chỉ tiêu làm ăn đều âm thầm bị giảm xuống một cách khó hiểu. May mắn là các nhà khác cũng không làm quá đáng nên Đinh gia vẫn có thể nhẫn nhịn. Huống chi xét trên tổng thể thì Đinh gia vẫn đi theo Phù gia, có lợi nhuận lớn. Chỉ là, liệu vị thế của họ Đinh ở Lão Long thành có biến thành người đứng cuối hay không, đó lại là một xu hướng phát triển.
Vì thế, Đinh gia đối với chuyện thuyền độ vượt châu, nhất định sẽ rất hám lợi. Bọn họ rất muốn dùng chuyện này để phá vỡ thế bế tắc, hy vọng có thể kết giao với Xuân Phiên trai.
Mã Trí và Hầu Bành đều là người từng trải nên có thể đoán được, Đinh gia nhất định sẽ đưa ra một cái giá cực thấp, bỏ qua con đường kiếm tiền từ thuyền độ. Họ sẽ đảm bảo không bị lỗ để có thể kết được một mối giao hảo tốt hơn các đối thủ khác với Kiếm Khí Trường Thành.
Sau đó, Mã Trí và Hầu Bành cùng rời khỏi Quế Hoa đảo, muốn ghé qua chỗ mấy vị quản sự thuyền độ quen biết rồi mới đến Xuân Phiên trai, mang theo lễ vật nặng, đến nhà làm khách.
Còn ở giữa tiểu viện trên Quế Hoa đảo, chỉ còn lại hai thầy trò. Khi không còn người ngoài, Kim Túc liền oán trách về sự thiển cận của các lão nhân Phạm gia.
Quế phu nhân cười nói: "Phạm gia có được như ngày hôm nay, những lão nhân xem ra là ngu ngốc, trừ mấy người không lao động mà chỉ hưởng phúc, thì còn lại đều có công lao rất lớn. Con thấy họ thiển cận, chẳng phải vì Tôn Gia Thụ đã cùng Phạm gia bỏ tiền cho núi Lạc Phách sao."
Kim Túc có chút ngượng ngùng.
Quế phu nhân nghiêm mặt nói: "Đối đãi với người thì có thể có yêu ghét, nhưng khi nhìn nhận thế sự, không thể quá thiên về cảm tính cá nhân. Đây là một tu đạo giả nên có, dù không phải tu đạo giả, cũng càng phải như vậy. Nếu không, con thân là người Phạm gia, rồi lại gả cho Tôn Gia Thụ, vào nhà họ Tôn. Nếu con không quan tâm chuyện gì, chỉ dốc lòng tu đạo, không màng chuyện nhà thì không sao, bằng không con không cẩn thận một chút, rất có thể sẽ làm Phạm gia và Tôn gia kết thù."
Sư phụ ít khi nghiêm túc như vậy, Kim Túc không dám lơ là, ghi nhớ trong lòng.
Sau khi tĩnh tọa một lát, Quế phu nhân bảo Kim Túc không cần ở cùng mình nữa, nếu muốn đi dạo các cửa hàng ở Nhai Mi Lộc trên đảo Huyền Sơn, sư phụ không cản.
Kim Túc không có hứng thú đó, hôm nay mây sóng trên đảo Huyền Sơn biến hóa kỳ lạ, cả Quế Hoa đảo đều bị bao phủ trong đó, nàng không có tâm tư.
Chỉ là ra khỏi sân nhỏ để tu hành.
Không lâu sau khi Kim Túc rời đi thì có tiếng gõ cửa.
Quế phu nhân đứng dậy cười nói: "Trần công tử mời vào."
Một thanh niên đã xé bỏ mặt nạ trên mặt, chắp tay cười nói: "Quế phu nhân, xin làm phiền."
Quế phu nhân cười ấm áp, trêu ghẹo: "Ít khách đến chơi, hiếm khi có khách quý."
Trần Bình An sau khi ngồi xuống liền nói xin lỗi: "Quế phu nhân đừng nghĩ nhiều, con chỉ đến đây xin một bình hoa quế tiểu nhưỡng thôi."
Quế phu nhân lấy ra một bình hoa quế tiểu nhưỡng đưa cho thanh niên, cười hỏi: "Nếu nói như vậy, ý ngoài lời của ẩn quan đại nhân là đã bắt đầu để ý đến Mai Hoa viên rồi?"
Trần Bình An không nói gì.
Quế phu nhân lại hỏi: "Không lo lắng ta và Đà Nhan phu nhân kia là một phường chuột rắn sao?"
Trần Bình An lắc đầu: "Tự nhiên là không."
Quế phu nhân cũng không hỏi thêm về kết cục của Mai Hoa viên.
Trần Bình An nói là đến uống rượu, nhưng thực tế không uống nhiều hoa quế tiểu nhưỡng. Hắn cười hỏi: "Cô nương Kim Túc vẫn thích Tôn Gia Thụ chứ không thích Phạm Nhị sao?"
Quế phu nhân gật đầu.
Sau đó, Trần Bình An chỉ ngồi một lát. Quế phu nhân cũng chỉ hàn huyên chút ít về tình hình gần đây của Phạm Nhị.
Hai bên dường như ngoại trừ một Phạm Nhị, không có nhiều chuyện để nói.
Sau một thời gian dài gặp lại, không còn nhiều lời để nói như năm đó mới gặp. Lúc đó, thiếu niên đeo kiếm rất hợp ý với Quế phu nhân.
Mà Quế phu nhân, tự nhiên cũng nhìn ra, ẩn quan đại nhân trẻ tuổi đang mang nhiều nỗi lo, rõ ràng cảnh ngộ hiện tại cũng không hề thoải mái.
Trần Bình An uống một ít hoa quế tiểu nhưỡng ấm, chuẩn bị quay lại Xuân Phiên trai trên đảo Huyền Sơn, nhưng không có ý định lộ diện ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận