Kiếm Lai

Chương 270: Bèo không rễ (3)

Lý Bảo Bình thở dài một tiếng, nhìn về phía Chu Hà đang ngồi ở đối diện bàn uống trà, ưu sầu nói: “Cha mẹ khi nào mới có thể đừng coi ta là trẻ con chứ.”

Chu Hà nhịn cười, uống trà.

Lý Bảo Bình xem phong thư thứ hai, là thư của đích trưởng tôn Lý gia bọn họ, đại ca của nàng, hôm nay hắn đang ở nhà đọc kinh tịch, chuẩn bị sang năm tham gia khoa cử. Nội dung trên thư đơn giản rõ ràng chặn chỗ hiểm yếu, kiểu chữ Khải đoan đoan chính chính, tựa như tràn ngập ý nhị tiên sinh phu tử ngồi nghiêm chỉnh, mỗi bút họa đều để lộ ra cẩn thận chặt chẽ nồng đậm, cả đoạn nói đều là đạo lý lớn thánh hiền, muốn nàng không thể chậm trễ Chu Hà Chu Lộc đôi cha con này, không thể coi như gia nhân đời đời, muốn nàng nghe lời Trần Bình An ngõ Nê Bình nhiều hơn, phải có thể chịu khổ nhọc, bớt thêm phiền toái cho người khác, chỉ là ở cuối thư, đại ca từ nhỏ tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi quy củ nói cho nàng, con cua nàng lúc còn nhỏ từ trong suối bắt về nhà, hôm nay hắn đã nuôi ra tâm đắc, muốn nàng cứ việc yên tâm.

Lý Bảo Bình giơ lên giấy viết thư trong tay, cáo trạng nói với Chu Hà: “Đại ca không thương ta nhất.”

Chu Hà nhịn cười, thầm nghĩ tiểu thư thôi đi, Lý gia từ trên xuống dưới, ai chẳng biết đại công tử thương cô nhất. Một con mọt sách có thể nói đạo lý đến mức ngay cả lão tổ tông cũng đau đầu, lần đầu tiên uống rượu, lại là bị muội muội lén đổi nước trà thành rượu hoa đào nhà mình ủ, chọc đại công tử tức điên người, cha mẹ nhìn thấy cũng sợ, không hề dám khuyên can điều gì, chỉ dám theo phía sau con trai chạy đi tìm muội muội khởi binh vấn tội, sợ đứa con trai vốn cổ hủ này trong cơn tức sẽ động thủ dạy dỗ tiểu Bảo Bình.

Nào ngờ khi hắn thấy nha đầu kia đứng ở ngoài cửa sân, hai tay chống nạnh, hiên ngang thấy chết không sờn, thì lại không nỡ mắng cô  một tiếng, cố gắng nhịn lại, tức giận quay đầu bỏ đi, hờn dỗi vài ngày. Về sau trong sân nhà hắn, năm ấy còn có chôn xuống đất một vò rượu hoa đào, đợi muội muội hỏi, hắn mới nói là muốn gả cô đi lấy chồng, dọa tiểu cô nương lén bỏ đi nhà trốn, một mình dạo chơi cả ngày ở bên suối Râu Rồng, thiếu chút nữa thì chạy trốn tận vào rừng núi.

Đợi đến khi Lý gia không tìm thấy Lý Bảo Bình, lão tổ tông giận tím mặt, xuất động mọi người tìm nha đầu ngốc này, cuối cùng vẫn là vị đại công tử này lấy công chuộc tội, tìm được đứa nhỏ đáng thương đang ngủ trên chiếc ghế gỗ tại một miếu nhỏ bên kia bờ suối, cõng muội muội về nhà.

Tiểu cô nương áo bông đỏ đột nhiên cười nói: “Nhưng ta vẫn là thích đại ca nhất.”

Phong thư cuối cùng là một xấp giấy thật dày, là Lý gia nhị công tử gửi cho muội muội, kể lại tình huống hắn đi kinh thành Đại Ly, đều là chuyện thú vị hắn tận mắt nhìn thấy hoặc là tin vỉa hè, tìm từ đẹp như văn xuôi, cực giàu bản lĩnh, tựa như đại gia thi từ văn thải thiên bẩm. Ở Lý gia phố Phúc Lộc, Vị nhị công tử này được mọi người ưa thích hơn so với đại ca, anh tuấn nho nhã, lại nói chuyện khôi hài, thích đọc binh thư, từ nhỏ đã thích để nha hoàn người hầu trong phủ kết trận “chém giết”, so sánh với trưởng công tử cổ hũ nặng nề, người trong phủ thích giao tiếp với nhị công tử tính tình phóng khoáng hơn, ngày lễ ngày tết, nhị công tử gặp ai cũng sẽ tùy tay ném ra một túi thêu tiền thưởng, nặng trịch, nếu là ai may mắn nói chuyện khéo, hắn sẽ cho thêm một túi. Lý Bảo Bình lật nhanh, khi đọc tới tờ thư đếm ngược thứ hai, ngẩng đầu nhìn về phía Chu Lộc: “Nhị ca ta nhắc đến ngươi, nói lúc trước từng nói với ngươi về tháp lửa Đại Ly Thái Bình Hỏa, có lần  hắn ngủ đêm trên đỉnh núi, tận mắt nhìn thấy loại tín hiệu khói lửa này biên cảnh hướng kinh thành báo bình an, dõi mắt trông về phía xa, như là một con rồng lửa thật dài, rất đồ sộ.”

Chu Lộc bước nhanh trở về bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi: “Tiểu thư, còn nói gì không?”

Lý Bảo Bình dứt khoát đã đem xấp giấy viết thư này đưa hết cho Chu Lộc, ngược lại nhị ca chỉ toàn kể phong thổ, sơn quỷ chí quái, không có chuyện gì bí mật không thể cho người ta biết.

Chu Lộc tiếp nhận thư, hỏi: “Có thể cầm về từ từ đọc được không?”

Lý Bảo Bình gật đầu nói: “Đừng làm mất là được.”

Chu Lộc mặt đầy vui sướng, cười rời đi.

Dịch thừa Trình Thăng gõ cửa mà vào, bưng tới một khay trái cây tươi.

Một vị hán tử đội nón đi theo phía sau.

Lý Hòe nổi trận lôi đình, chạy qua, muốn đẩy tên vương bát đản không có lương tâm này ra khỏi phòng.

A Lương vừa phân cao thấp với Lý Hòe, đặt mông ngồi ở trên bàn ghế bên cạnh, vẻ mặt xấu xa cười hỏi: “Chu Lộc làm sao vậy, bộ dáng xinh đẹp mặt đầy gió xuân, hình như còn đẹp hơn vài phần so với bình thường.”

Chu Hà đen mặt không nói lời nào.

Lâm Thủ Nhất một lần nữa quay về, ngồi ở gần Trần Bình An, A Lương vứt hồ lô nhỏ màu bạc cho Lâm Thủ Nhất, thiếu niên rút nắp rượu, uống một ngụm rượu.

A Lương quay đầu hướng dịch thừa hỏi: “Trấn Hồng Chúc có phải có vịnh Phu Thủy? Cách bến tàu thủy vận không quá xa?”

Dịch thừa sắc mặt cổ quái, gật đầu nói: “Có.”

A Lương chậc chậc nói: “Tiêu kim quật, tiêu kim quật nha.”

Trấn Hồng Chúc có một vịnh dạng trăng non, có một loại thuyền hoa tinh xảo chỉ trấn Hồng Chúc mới có neo đậu ở đó, dài chỉ hai ba trượng, bốn phía rủ xuống trúc tía quý báu hoặc là trúc xanh tầm thường, trình độ trang trí hào hoa xa xỉ bên trong tùy thuộc vào tài lực chủ nhân thuyền hoa, mỗi chiếc thuyền hoa bình thường có hai đến ba nữ tử, nhiều phụ nhân xinh đẹp, thiếu nữ tuổi thanh xuân, cầm kỳ thư họa trà tửu, ít nhất sẽ tinh thông một hai loại, trừ chỗ ngồi nhã nhặn ngắm cảnh, còn có một phòng ngủ, công dụng của nó không cần nói cũng biết.

Những nhà thuyền nữ này là dòng dõi thấp hèn nhiều thế hệ ở Đại Ly, tương truyền từng là di dân tiền triều Thần Thủy quốc mất nước, hoàng đế Đại Ly từng hạ một đạo thánh chỉ, bọn họ trọn đời không thể lên bờ, muốn bọn họ đời đời kiếp kiếp con cháu làm bèo không rễ. Dân chúng trấn Hồng Chúc thì đời đời tương truyền, vị thổ địa gia Kỳ Đôn sơn ở  cách đó không xa, trung nghĩa vô song, vụng trộm che chở con đường  đào vong của tổ tiên các dòng họ đó, bởi vậy mới khiến hoàng đế Đại Ly mặt rồng giận dữ, từ sơn thần biếm thành thổ địa, hạ lệnh hậu duệ mấy dòng họ kia tự tay đánh nát kim thân, dìm xuống đáy sông.

Dịch thừa cẩn thận suy nghĩ câu từ, chọn lựa một ít điển cố trấn nhỏ không ảnh hưởng toàn cục để nói cho các khách quý này nghe.

Trấn Hồng Chúc chưa thể nói là đầu mối then chốt nam bắc Đại Ly, nhưng cũng là một bến tàu thủy vận bận rộn thuyền như thoi đưa, tụ tập sản vật các nơi. Nó là nơi ba dòng sông hội hợp, lần lượt là Trùng Đạm Giang, Tú Hoa Giang cùng Ngọc Dịch Giang, nhưng chỉ có hai vị giang thần, bên sông đều xây miếu giang thần, tượng kim thân, đều là thống lĩnh thuỷ quân có công với Đại Ly chết trận trong trận thủy chiến nọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận