Kiếm Lai

Chương 1089: Sơn chủ lại muốn đi xa

Núi Lạc Phách vừa mới xây xong tổ sư đường, việc Tễ Sắc phong phải bắt kịp các kiến trúc còn lại là điều hợp tình hợp lý.
Về việc này, Chu Liễm đã sớm có bản phác thảo, bắt đầu từ cổng đá dưới chân núi Tễ Sắc phong, theo thứ tự đi lên. Trên trục đường chính này, có hơn ba mươi tòa kiến trúc lớn nhỏ, có cả cung quán đặc sắc lẫn phong cách lâm viên. Ngay cả những tấm biển, câu đối nên viết gì cũng được miêu tả cẩn thận. Các phòng ốc bên ngoài điện đài sảnh, thực sự thể hiện công phu. Trịnh Đại Phong và Ngụy Bách cũng giúp bày mưu tính kế, nhưng cuối cùng thế nào, đương nhiên vẫn cần sơn chủ núi Lạc Phách là Trần Bình An quyết định.
Trước đây, Trần Bình An mang từ phúc địa Ngẫu Hoa về bộ Doanh Tạo Pháp Thức , vốn được công bộ cất trong kho ở kinh thành nước Nam Uyển. Trần Bình An rất coi trọng nó, cùng với một đống bản vẽ về di chỉ tiên phủ ở Bắc Đình quốc, đều đưa cho Chu Liễm. Trần Bình An đối với các kiến trúc phụ thuộc của tổ sư đường chỉ có một yêu cầu nhỏ, đó là có một tòa sơn thủy đình nhái theo sơn trang của tiền bối Tống Vũ Thiêu, có thể đặt tên là Tri Xuân đình hoặc Long đình. Ngoài ra, Trần Bình An không có kỳ vọng gì hơn.
Kết quả, sau khi Chu Liễm cầm Doanh Tạo Pháp Thức , nét mặt trở nên trầm ngâm suy tư, lúc này Trần Bình An mới nhớ ra, thì ra đây là một bộ sách bị triều đình liệt vào cấm thư trong lịch sử của phúc địa Ngẫu Hoa. Chu Liễm cười ha hả, nói rằng cuốn sách này khi biên soạn, hắn năm đó đã bỏ không ít công sức. Hai ba phần mười quy tắc xây dựng, trang trí cửa, chạm khắc cột, quy chế mái nhà các loại, kỳ thực đều là do hắn tự tay viết.
Trần Bình An bèn cười hỏi, tại sao các phủ đệ ở chính giữa núi Lạc Phách lại không có dấu vết gì của cách thức tiêu chuẩn , trông rất bình thường. Chu Liễm trả lời rất hùng hồn và hợp lý. Lúc đó tiền bạc ít ỏi, chẳng có bột sao gột nên hồ. Huống hồ thiếu gia đã ở lầu trúc, những người khác có chỗ đặt chân đã phải mang ơn rồi. Nếu không thì thật muốn Chu Liễm hắn tự tay làm, thì tốn biết bao bạc, xây nên những phủ đệ tráng lệ, uy phong thì cũng không cần thiết.
Ngày nay, một số công trình đầu tiên của tổ sư đường chính là bộ mặt của núi Lạc Phách, tự nhiên không nằm trong số đó. Phải do chính Chu Liễm thiết kế bằng kinh nghiệm bản thân, chứ không thể giao cho mấy thợ thủ công tầm thường chà đạp phong cảnh Tễ Sắc phong.
Theo lời Chu Liễm thì khi không có tiền, nên nghĩ đến việc tích lũy, nếu không có tiền bản thân phải biết xấu hổ. Nếu còn vênh váo khoe mẽ mình giàu có thì chỉ làm người ta thêm coi thường. Đến khi có tiền, thì tiêu tiền như thế nào cũng phải chú ý.
Trần Bình An cảm thấy rất có lý, nhưng vẫn cố nhịn cười, ngoài miệng thì trách mắng sau này đừng có tự ý quyết định như vậy nữa, sao có thể để người nhà chịu thiệt, chẳng phải sẽ làm nguội lòng các tướng sĩ.
Ngay cả Bùi Tiễn cũng cảm thấy lời nói và sắc mặt của sư phụ lúc đó không hề chân thành chút nào.
Bùi Tiễn còn cảm thấy cái vẻ hận không thể lấy cái chết tạ tội của lão đầu bếp sau đó, xa cách với sự tự nhiên như nước chảy của mình quá nhiều.
Lời nói phải xuất phát từ đáy lòng mới được, Bùi Tiễn cảm thấy cả lão đầu bếp lẫn Chu Phì, đều không có năng lực nói chuyện được như sư phụ.
Những vị khách đến dự lễ cũng đã rời khỏi núi Lạc Phách. Đỗ Văn Tư và Bàng Lan Khê của Phi Ma tông, với tư cách cung phụng ký danh của núi Lạc Phách, cũng đều cưỡi thuyền trở về Hài Cốt ghềnh.
Trần Bình An đưa cho Bàng Lan Khê hai bức bảng chữ mẫu viết thảo, vốn là thứ trước đây y dùng mấy bình rượu tiên gia đổi được của một vị huyện úy trẻ tuổi ở một huyện nhỏ thuộc Mai Dứu quốc. Trần Bình An nhờ Bàng Lan Khê mang tặng cho ông nội của hắn.
Không ngờ Đỗ Văn Tư thấy vậy cũng thích, muốn xin một bức.
Trần Bình An ngẩn người, rồi nháy mắt với Bàng Lan Khê. Thiếu niên giả vờ không thấy, Trần Bình An đành phải đi lấy thêm một bức. Đỗ Văn Tư mạnh tay giật lấy bảng chữ mẫu từ tay sơn chủ núi Lạc Phách, mỉm cười nói một câu, sơn chủ quả là đại khí.
Trần Bình An vẫn mỉm cười, không nói gì.
Lô Bạch Tượng cũng dẫn theo hai tỷ đệ Nguyên Bảo Nguyên Lai, trở về vùng biên giới của vương triều Chu Huỳnh cũ.
Trần Bình An tặng hai đệ tử chân truyền của tổ sư đường, mỗi người một bộ binh gia bảo giáp được chế tạo tỉ mỉ ở Tam Lang miếu, Bắc Câu Lô châu.
Chủng Thu dẫn theo Tào Tình Lãng bắt đầu du ngoạn khắp Liên Ngẫu phúc địa. Sau khi đi hết sẽ trở về núi Lạc Phách, rồi lại tiếp tục đến Bảo Bình châu.
Lúc tiễn Tào Tình Lãng, ngoài việc tặng cho người học sinh này chiếc pháp bào Xuân Thảo đã tiêu tốn rất nhiều tiên gia tiền mới khôi phục được như ban đầu, Trần Bình An còn đưa cho Tào Tình Lãng rất nhiều thẻ tre do chính tay y khắc chữ, cùng với một câu.
"Trong sách học đạo lý, ngoài sách học làm người."
Ngoài lầu trúc, học sinh chắp tay thi lễ bái biệt tiên sinh, tiên sinh chắp tay thi lễ đáp lễ học sinh.
Tùy Hữu Biên đã xuống núi, đi về phía Chân Cảnh tông ở Thư Giản hồ. Dù cho tông chủ Khương Thượng Chân đang ở núi Lạc Phách, mang thân phận dã tu Chu Phì, thì từ đầu đến cuối Tùy Hữu Biên cũng không hề nói chuyện gì với hắn. Về ân oán sinh tử của Ngọc Khuê tông, Tùy Hữu Biên càng không muốn đề cập. Trước kia ở núi Lạc Phách, mỗi ngày hắn chỉ ru rú trong nhà. Chỉ có một lần hắn đi ra ngoài, là dạo qua một vòng những ngọn núi thuộc núi Lạc Phách như Hôi Mông sơn, Hoàng Hồ sơn, lúc này tâm tình mới tốt hơn một chút, hình như là đã chọn được một nơi, và có chút ý định rồi.
Trần Bình An vốn còn muốn hỏi một câu về tung tích của thanh Si Tâm kiếm, là vô tình đánh nát trong lúc sinh tử giao chiến hay bị người khác cướp mất, dù thế nào cũng nên nói một tiếng chứ?
Đáng tiếc Tùy Hữu Biên không tự mình mở miệng, nên Trần Bình An cũng không tiện hỏi.
Ngụy Tiện mang theo Bùi Tiễn đi Liên Ngẫu phúc địa, nói là muốn cho Bùi Tiễn biết rõ, trong nhà Ngụy Tiện có thực sự có đòn gánh bằng vàng hay không.
Bùi Tiễn liền hỏi vị hoàng đế khai quốc của Nam Uyển quốc kia, nếu đến hoàng cung mà người nhà không có đòn gánh bằng vàng thì phải làm thế nào. Ngụy Tiện nói vậy thì tặng ngươi một cái. Lúc đó Bùi Tiễn trợn tròn mắt, giơ hai ngón cái lên. A khoát, lão Ngụy hôm nay không hổ là đã trở thành Vũ tuyên lang đại quan đấy, hào khí rồi, chi bằng bất kể đánh bạc thua hay thắng đều tặng ta một cái đòn gánh bằng vàng đi. Ngụy Tiện cười ha hả.
Vốn dĩ thân là người đứng đầu Chân Cảnh tông, Khương Thượng Chân hẳn là người bận rộn nhất, nhưng hắn vẫn cứ mặt dày ở lại núi Lạc Phách không chịu đi. Hắn còn chọn trúng một tòa phủ đệ trên sườn núi chính. Chu Liễm nói tạm thời không có nhà nào thừa cả, mỗi tòa nhà đều đã có chủ. Nếu thực sự không được thì sẽ đặc biệt làm riêng cho Chu cung phụng một tòa. Khương Thượng Chân bèn đề nghị cứ xây thêm thật nhiều phủ đệ tiên gia. Núi Lạc Phách dù sao không có gì nhiều, chỉ có đất trống không dùng đến. Không chỉ có ở giữa núi chính, mà cả ngọn núi phía sau trống trải, cũng đều xây dựng. Cả những đỉnh núi dưới danh nghĩa các sơn chủ ở Hôi Mông sơn, cũng không để trống. Tất cả chi tiêu, Chu Phì hắn sẽ bỏ tiền túi. Chu Liễm xoa xoa tay cười nói, như thế không phải là quá đặc biệt hay sao, Khương Thượng Chân vung tay trực tiếp đưa cho Chu Liễm một nắm tiền Cốc vũ, nói rằng đây là việc mà cung phụng nên làm, hết sức hợp lý.
Chu Liễm một tay nâng tiền Cốc vũ cẩn thận đếm đi đếm lại, nói mười lăm khối, là số lẻ, hay là trả lại cho Chu cung phụng một khối?
Nói xong liền đứng im tại chỗ, không thấy có động tĩnh gì.
Khương Thượng Chân vẻ mặt áy náy, nói đúng là nên gom góp một chuyện tốt thành đôi, rồi lại cho thêm ba khối Cốc vũ nữa.
Chu Liễm liền thu tiền, cẩn thận cất vào tay áo, cảm khái núi Lạc Phách mà có người nào lanh lợi, vừa ý, khoái hoạt như Chu cung phụng, e là khó tìm người thứ hai.
Dạo gần đây Thôi Đông Sơn luôn bận rộn chế tạo áp thắng chi vật và đại trận sơn thủy cho các đỉnh núi ở Hôi Mông sơn và Hoàng Hồ sơn. Ví như đôi Long vương lâu mà Trần Bình An kiếm được ở Bắc Câu Lô châu, sau khi được Hỏa Long chân nhân tu sửa như mới thì có thể bố trí tại Hoàng Hồ sơn. Trần Bình An chia đôi Long vương lâu cho Trần Linh Quân và Trần Như Sơ, giao cho bọn họ luyện hóa, nhưng ngay từ đầu Trần Linh Quân đã không đồng ý, y muốn Trần Bình An chuyển cho con rắn đen Kỳ Đôn sơn sắp biến thành hình người kia, cuối cùng Trần Linh Quân vẫn lo lắng về chuyện tể độc trôi sông lỡ xảy ra sai sót, một khi mất một cái Long vương lâu, sẽ ảnh hưởng đến số mệnh sơn thủy của Hoàng Hồ sơn, uy lực của đại trận hộ sơn Hoàng Hồ sơn xây dựng quanh hai Long vương lâu cũng sẽ suy giảm đáng kể.
Trần Bình An không đồng ý, y bảo Trần Linh Quân không cần lo lắng chuyện đó cứ an tâm luyện hóa thành vật bản mệnh, sau này chuyện dẫn độc ra sông thành công, không phải là không có cách bảo vệ Hoàng Hồ sơn.
Trần Linh Quân vẫn cứ nhăn nhó. Trần Bình An đành phải nói, những trọng bảo trên núi như Long vương lâu, ta giao cho ngươi, ta cam tâm, mà giao cho người khác, ta lại đau lòng.
Lúc này Trần Linh Quân mới nhận lấy, lúc đi còn có chút bay bổng.
Hôm nay, bên kia sườn dốc lầu trúc, Trần Bình An đang ngồi đối ẩm với Khương Thượng Chân sắp xuống núi.
Đương nhiên là uống rượu tiên do chính tay Khương Thượng Chân mang đến.
Khương Thượng Chân hỏi:
"Phúc địa Ngẫu Hoa thật sự muốn chia cho Chân Cảnh tông một phần năm lợi nhuận sao? Hơn nữa lại là vĩnh viễn?"
Trần Bình An lắc đầu nói:
"Không phải Chân Cảnh tông, cũng không phải Ngọc Khuê tông, mà là gia chủ Khương thị, hoặc nói là cung phụng Chu Phì."
Khương Thượng Chân cười nói:
"Vậy thì ta cứ ngồi im mà chờ tiền rơi rồi, nghĩ đến đây lại thấy phiền muộn."
Có mối lợi đến tận cửa, Khương Thượng Chân không có lý do gì mà từ chối.
Tựa như Khương Thượng Chân đưa cho núi Lạc Phách tiền tài châu báu, Chu Liễm nhận lấy không hề nương tay.
Có đi có lại mà thôi.
Lúc đầu Khương Thượng Chân cùng núi Lạc Phách mở lời, là muốn vĩnh viễn hai thành lợi nhuận từ phúc địa, Chân Cảnh tông nguyện ý cho núi Lạc Phách mượn ba khoản tiền, khoản thứ nhất là một nghìn khối tiền Cốc Vũ, dùng để giúp Liên Ngẫu phúc địa nâng lên thành phúc địa trung đẳng, sau đó lại thêm hai nghìn khối, để củng cố số mệnh sông núi của Liên Ngẫu phúc địa, tăng thêm linh khí lưu thông. Sau khi trở thành phúc địa thượng đẳng, Khương Thượng Chân còn cần xuất ra ba nghìn khối tiền Cốc Vũ, ba khoản tiền tiên, cũng không nói đến lãi, núi Lạc Phách sẽ trả hết nợ trong vòng trăm năm, năm trăm năm và một ngàn năm, nếu không thì Chân Cảnh tông sẽ cho vay nặng lãi, núi Lạc Phách có thể dùng các ngọn núi phụ thuộc để quy ra tiền bán cho Chân Cảnh tông, nếu không muốn cho đất, thì bắt người đến trả nợ cũng được.
Đây là thật sự thương lượng có qua có lại.
Đối với Khương Thượng Chân mà nói, ta có nhiều tiền, tặng người tiền tài là một chuyện, nhưng kiếm tiền thế nào lại là chuyện khác, phải có quy củ.
Trong chuyện này, Khương Thượng Chân ngoài việc đem sáu hòn đảo ở Thư Giản hồ tặng cho núi Lạc Phách, còn có thể điều nhân thủ đắc lực từ phúc địa Vân Quật nổi tiếng thiên hạ này, tiến vào Liên Ngẫu phúc địa, chịu trách nhiệm kinh doanh cụ thể, còn quyền hạn của đệ tử Khương thị tại phúc địa trung đẳng mới nổi này lớn đến đâu, thì xem núi Lạc Phách bằng lòng cho bao nhiêu.
Nhưng khi ấy, Chu Liễm cố ý muốn núi Lạc Phách chỉ cho Chân Cảnh tông một thành.
Đường đường Bắc Nhạc sơn quân Ngụy Bách ở Bảo Bình châu, bỏ tiền bỏ của còn bỏ cả người, làm trâu làm ngựa, cũng chỉ được có một thành lợi nhuận, Chân Cảnh tông ra tay sư tử ngoạm, cho dù hắn Chu Liễm gật đầu đồng ý, cũng dễ đả thương thể diện của núi lớn Ngụy, còn cái tính sĩ diện chết đi sống lại của Ngụy Bách kia, ai mà không biết không hiểu, một khi Ngụy Bách vì thế mà bất hòa với núi Lạc Phách, thì núi Lạc Phách được không bù mất.
Khương Thượng Chân vốn cũng không quá hy vọng thật sự có được hai thành, điểm mấu chốt là một thành rưỡi chia lợi vĩnh viễn, nếu Chu Liễm chỉ khăng khăng một thành thì ít quá.
Hơn nữa Chu Liễm có một vài điểm nói trúng tim đen của Khương Thượng Chân, bản đồ Liên Ngẫu phúc địa không lớn, hồn phách của hai mươi triệu người dân Nam Uyển quốc và các sinh linh có linh tính khác, cộng thêm ba nơi Tùng Lại quốc, Bắc Tấn quốc và thảo nguyên ở bên ngoài, tuy rằng cả hồn phách của người và mọi vật dường như ở trong chỗ hư ảo, đã bị đại khái chia thành bốn phần, nhưng chỉ cần thời gian thay đổi, chỉ cần núi Lạc Phách kinh doanh thỏa đáng, một khi số lượng người trong phúc địa đột phá năm mươi triệu người, đó sẽ là một phúc địa trung đẳng hiếm có với tốc độ tăng trưởng dân số nhanh chóng, phúc địa Vân Quật là một trong số ít các phúc địa thượng đẳng, dân số do Khương thị Ngọc Khuê tông kinh doanh đời này qua đời khác cũng vẫn luôn không thể nào phá vỡ được mức chín trăm ngàn người, đương nhiên trong chuyện này cũng có nguyên do là Khương Thượng Chân "tùy ý làm bậy gây chiến", trong lịch sử tổng cộng năm trận đại loạn sinh linh đồ thán, đến tay Khương Thượng Chân thì đã có tới ba trận, trên núi dưới núi đều gặp họa không thể tránh khỏi.
Đây cũng là chỗ thú vị của Chu Liễm.
Ngôn ngữ ba hoa chích chòe, nói hươu nói vượn một hồi dài.
Nhưng vẫn luôn giấu kín một hai câu mang sức nặng.
Trần Bình An dùng tay gõ nhẹ lên mặt bàn, "Tiền tiên, tiền kim đồng, hoàng đế của vương triều thế tục."
Đây đều là những nét chính cần phải nêu rõ để cai quản tốt một phúc địa.
Người tu đạo trên núi, sơn thần thủy thần chen giữa trên núi và dưới núi, người dưới núi ủng hộ hay phản đối.
Bất kỳ khâu nào có sơ suất, hết chuyện này đến chuyện khác, tệ nạn lâu ngày bộc phát, như vậy phúc địa sẽ không còn là chậu châu báu, mà là một cái hố không đáy hút tiền vô số, biến thành của bỏ đi, thậm chí sẽ làm suy yếu nội tình của một môn phái tiên gia.
Ngụy Bách bí mật, nói với Trần Bình An một câu thâm ý, "Có được một Liên Ngẫu phúc địa tạm thời có bốn mươi triệu người, sẽ phải cẩn thận cái tâm của mình rồi."
Trần Bình An để Ngụy Bách cứ yên tâm.
Khương Thượng Chân cười nói:
"Ban đầu chỉ là chuyện ném tiền khiến người xót thịt, xử lý những việc phiền phức trên núi dưới núi, đợi kinh doanh lâu rồi, mới có chuyện sốt ruột thực sự, đang chờ ngươi đấy. Sơn chủ phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Số lượng tiền tiên ném vào phúc địa nhiều bao nhiêu, quyết định số lượng người tu đạo, cùng độ cao của bình cảnh tu đạo, phúc địa hạ đẳng, mặc ngươi tư chất siêu quần, cũng khó có thể bước vào cảnh giới Động Phủ, cho dù là Du Chân Ý của phái Hồ Sơn, người được cho là kỳ tài tu đạo đạt ngũ cảnh trên, một người đặt vào Hạo Nhiên thiên hạ sẽ là chuyện đã ván đóng thuyền, mà năm xưa ở phúc địa Ngẫu Hoa cũng phải chững lại ở bình cảnh Long Môn cảnh. Sau khi bước vào phúc địa trung đẳng, thì các thiên tài tu đạo, cả địa tiên cũng có thể xuất hiện. Mà một lần đại kiếp nạn xưa nay hiếm thấy trong lịch sử của phúc địa Vân Quật, Khương Thượng Chân đã bị một tu sĩ Ngọc Phác cảnh âm thầm đột phá cảnh giới, cấu kết với mấy địa tiên, bỏ thù hận cũ, cùng nhau bao vây giết Khương Thượng Chân, vị "ông trời" vi hành của phúc địa này, ý đồ thoát ly sự khống chế của Khương thị, tạo ra một trận bố cục "thiên nhân tương phân" chưa từng có.
Trong đó, đương nhiên cũng có một vài thế lực đối địch với Ngọc Khuê tông dốc lòng mưu tính, nếu không thì chỉ dựa vào các tu sĩ trong phúc địa, tuyệt đối sẽ không có thủ đoạn như vậy.
Khương Thượng Chân kể vanh vách chuyện này, đem bí sử của phúc địa Vân Quật kể lại cặn kẽ một lượt.
Khương Thượng Chân bắt đầu định tội cho trận tai ương kia, "Tuy nói sau đó ta lấy thái độ lôi đình, dẫn người giết xuyên phúc địa Vân Quật, nhưng trên thực tế, ta cũng không thống hận những tu sĩ tận cùng thất bại kia, ngược lại, ta cảm thấy họ vừa đáng thương lại vừa đáng kính, đáng thương là họ khổ công tu đạo trăm năm mấy trăm năm, trong đó có người còn tu ra được Ngọc Phác cảnh hiếm thấy, lại chết như vậy rồi. Đáng kính là họ có gan dạ sáng suốt, nhưng thật đáng buồn là họ lầm tưởng rằng bản thân có thể thành công, chỉ cần không còn Khương Thượng Chân thì Vân Quật phúc địa sẽ tự do từ nay về sau, nhưng họ lại không biết phía sau vẫn còn chim sẻ núp đằng sau bọ ngựa, người đứng đầu Khương thị là có thể thay đổi, thậm chí còn có thể bị người khác nâng lên thành bù nhìn, đến lúc quan mới nhậm chức phóng ba mồi lửa, và cái giá để trở thành gia chủ Khương thị, dù để trả ân tình hay trả tiền, có nghĩa là phúc địa Vân Quật ít nhất cũng phải gặp tai nạn trăm năm."
Khương Thượng Chân cảm thán:
"Nhưng mà cái đạo lý này, chỉ cần là do ta Khương Thượng Chân nói, thì ngay từ đầu đã không đứng vững rồi, không thể thuyết phục được. Ta cũng hiểu những thiên kiêu ngạo khí, không có sai sót gì, nếu ta là họ, cũng sẽ làm như thế, điểm khác biệt duy nhất, chỉ là ta sẽ nhẫn nhục hơn, tính toán toàn diện hơn, cùng kẻ chủ mưu phía sau lưng cò kè mặc cả, để phúc địa có được chút lợi."
Khương Thượng Chân cười nói với Trần Bình An:
"Thế sự cổ quái, chuyện tốt chưa hẳn, mà chuyện xấu nhất định đến, cũng không phải ta cố ý nói mấy lời xui xẻo, mà là hiện tại sơn chủ cần phải suy nghĩ đến những đối sách ứng phó trong tương lai. Không lo xa, thì khó kiếm nhiều tiền."
Trần Bình An nói:
"Làm việc trước hết nghĩ đến tình huống xấu nhất, là một trong những thói quen tốt không nhiều của ta."
Khương Thượng Chân cười gật đầu, uống hết rượu, chuẩn bị cưỡi gió rời đi.
Những tín vật kiếm phù do Long Tuyền Kiếm Tông chế tạo, khoảng thời gian này, Khương Thượng Chân đã thu hết hơn chục thanh bằng đủ loại con đường, đều là mua với giá cao.
Hai đệ tử chân truyền của Nguyễn Cung, Đổng Cốc và Từ Tiểu Kiều suýt chút nữa đã định chuyên môn mở lò tạo riêng một đống phù kiếm để cống phẩm cho một gã dã tu không rõ lai lịch này, kết quả bị Nguyễn Cung, người vốn ít khi trách mắng đệ tử, mắng cho một trận xối xả.
Trần Bình An chặn Khương Thượng Chân lại, lấy ra cái thẻ trai giới đạo gia từ lệnh bài giới chỉ.
Khương Thượng Chân ngạc nhiên nói:
"Đây là chỗ tốt khi trở thành cung phụng của núi Lạc Phách?"
Trần Bình An cười nói:
"Là quà tặng cho đứa bé kia."
Khương Thượng Chân nhận lấy chiếc thẻ trai giới đã cũ kỹ này, tặc lưỡi nói:
"Một vật hai phần ân tình, cảnh giới buôn bán của sơn chủ, ta Chu Phì tự thấy hổ thẹn."
Trần Bình An nhắc nhở:
"Ngàn vạn lần đừng dạy ra một tên hỗn thế ma vương."
Khương Thượng Chân nói:
"Thư Giản hồ hiện tại, không còn cái thổ nhưỡng để Cố Xán tiếp tục phát triển nữa rồi."
Trần Bình An sắc mặt lạnh nhạt nói:
"Hy vọng là vậy."
Khương Thượng Chân thở dài, nói:
"Dù sao thì Chu Phì này chỉ là một dã tu, tông chủ Chân Cảnh tông và gia chủ Khương thị vẫn rất bận, vì vậy lần này quay về Thư Giản hồ, buổi gặp mặt minh hữu kia, có lẽ ta sẽ để người phía dưới đứng ra, có thể là Lưu Lão Thành, hoặc là Lý Phù Cừ, dù sao cũng không phải vị chân quân Tiệt Giang của Chân Cảnh tông chúng ta."
Trần Bình An cười gật đầu, "Hai người đó đều được."
Tiếp đó Trần Bình An sẽ lên thuyền tại bến đò núi Ngưu Giác, đi chiếc thuyền xuôi nam vượt châu của Phi Ma tông, trực tiếp đến Lão Long thành, trên đường xuôi nam này, sẽ gặp hai nhóm người, một nhóm là Phi Ma tông và phố Xuân Lộ, để bàn cụ thể chi tiết hợp tác ba bên, nhóm thứ hai chính là Khương Thượng Chân cùng những minh hữu quanh phúc địa Ngẫu Hoa, Phạm Nhị, Tôn Gia Thụ ở Lão Long Thành, nếu bây giờ phúc địa đã được nâng lên thành phúc địa trung đẳng, cũng có không ít chuyện muốn nói lại một lần.
Trong khi chờ đợi Phi Ma tông lại một lần nữa xuôi thuyền về phương nam, đợi đến khi Ngụy Tiện cùng Bùi Tiễn trở về núi Lạc Phách, Thôi Đông Sơn sẽ mang Ngụy Tiện cùng nhau rời khỏi Long Tuyền quận. Trần Bình An định cưỡi thuyền rồng của nhà mình, mang theo Bùi Tiễn cùng đến thư viện Đại Tùy Sơn Nhai một chuyến.
Nhất định phải đi.
Bởi vì tổ sư đường núi Lạc Phách đã xây dựng thành công, Trần Bình An rất mong muốn lúc đó có thể thấy những người như Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc, Tạ Tạ ở đó.
Người khó vừa lòng, việc khó toại nguyện.
Mà Trần Bình An đã từng nói với Lục Sĩ về nguyện vọng của mình, đó là mong muốn tương lai có một ngày núi Lạc Phách, nơi mà năm xưa chính mình từng bước đưa họ đến thư viện, sau này có thể ở trên núi Lạc Phách, hoặc tại đỉnh núi nào đó trong Long Tuyền quận chuyên tâm nghiên cứu học vấn, dù bọn họ không phải là người núi Lạc Phách, không có ghi tên trong gia phả, thì núi Lạc Phách cũng có một nơi như vậy, non xanh nước biếc, nhiều sách vở, mỗi độ đầu xuân, sẽ thấy liễu rủ dịu dàng, cỏ dài tung bay, để cho năm người bọn họ trong những tháng năm cuộc đời sau này, dù rất ngắn ngủi, vẫn có thể ở gần trường tư nhỏ bé này một chút, sau đó nếu muốn đi xa, liền cứ đi xa, muốn rèn luyện thì xuống núi, chỉ thế thôi.
Nhiều hơn nữa, Trần Bình An cảm thấy mình có lẽ cũng không làm được rồi.
Vì ai cũng đang trưởng thành.
Cô bé áo hồng năm nào, từng chạy nhảy khắp đường với gánh hòe mộc trên vai, Lý Hòe khi xưa khóc nháo trong bùn đất vẫn cố ôm chiếc rương trúc nhỏ, Lâm Thủ Nhất tốt bụng mà không nói lời thừa thãi bên cạnh quán trọ của tiên gia ở Hoàng Đình quốc, Vu Lộc thích cầm bút của Trần Bình An sau nửa đêm, thái tử vong quốc, Tạ Tạ mặt lạnh lùng nhưng thực ra luôn sợ hãi toàn bộ thế giới, đều là như thế.
Hôm nay trong màn đêm, Trần Bình An nằm dài trên bàn sách tầng một lầu trúc, làm mặt quỷ, bắt chước tư thế nằm sấp xuống bàn của tiểu nhân hoa sen, cười khanh khách.
Từ Ngao Ngư bối thuê từ núi Lạc Phách đến, đảo chủ Châu Sai đảo Lưu Trọng Nhuận không đến Thư Giản hồ, một mình đi tản bộ trên đỉnh núi.
Khoảnh khắc nàng quyết định luyện hóa thủy điện tại Ngao Ngư bối, thì thực ra cái tên "Châu Sai đảo" cũng đã hữu danh vô thực.
Lưu Trọng Nhuận trở lại nơi ở, trên bàn có một bức phong thủy đồ do chính tay nàng vẽ, bao gồm sáu mươi hai ngọn núi ở Long Tuyền quận, trong đó có núi Phi Vân.
Tổ sư đường Long Tuyền Kiếm Tông ở Thần Tú sơn, cùng núi Thiêu Đăng, đỉnh Hoành Sóc tạo thành thế chân vạc, ngoài ra còn có ba ngọn núi giống với Ngao Ngư bối, thuê từ núi Lạc Phách, đỉnh Thải Vân, núi Tiên Thảo, núi Bảo Lục, sáu ngọn núi liền kề tạo thành thế, cộng thêm Long Tuyền Kiếm Tông sau này có được không ít đỉnh núi, mặc dù Long Tuyền Kiếm Tông về số lượng đỉnh núi xấp xỉ núi Lạc Phách, ưu thế không lớn, nhưng thực tế trên bản đồ vẫn nhỉnh hơn chút, huống hồ nghe nói Đại Ly vương triều còn cố ý kéo dài một dải đất lớn từ kinh kỳ phương bắc đến khu vực Trung Nhạc cũ, giao cho Long Tuyền Kiếm Tông.
Thánh nhân Nguyễn Cung ở Long Tuyền Kiếm Tông cùng Trần Bình An núi Lạc Phách, thế lực khắp nơi để lại, đã không làm nên chuyện gì, dù có liên kết thành một khối, vặn thành một sợi dây thừng, thì hiển nhiên đều không thể chống lại hai quái vật khổng lồ kia.
Núi Long Tích, dãy núi suối khô, núi hương khói, núi màn xa, mà thực núi...
Lưu Trọng Nhuận cúi đầu nhìn bản phong thủy đồ với sự phân bố ba thế lực, Ngao Ngư bối rõ ràng là thuộc bên thứ ba đứng ngoài sự giằng co song hùng, chỉ là tiên gia trên núi Đại Ly đã tự động xếp Châu Sai đảo vào phạm vi thuộc về núi Lạc Phách, Lưu Trọng Nhuận trước khi dự lễ, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, bởi vì Lưu Trọng Nhuận chưa bao giờ muốn Châu Sai đảo của mình, trở thành chư hầu của bất kỳ ngọn núi Hà Đại Sơn nào, nhưng sau buổi lễ tổ sư đường núi Lạc Phách kia, Lưu Trọng Nhuận có chút ít tâm tình ảm đạm.
Gã thanh niên làm tiên sinh thu chi mấy năm ở Thanh Hạp đảo, hóa ra trong lúc vô tình đã gây dựng được một gia sản lớn như vậy.
Núi Lạc Phách tốt đến mức sắp thành mật thiết với Bắc Nhạc sơn quân, mấu chốt là Ngụy Bách từ trước đến giờ đều lười che giấu điểm đó, ba đêm tiệc liên tiếp như mưa dầm mùa hè, dày đặc đến nỗi khiến người trở tay không kịp, trước sau các đêm tiệc, người trên núi Phi Vân, mặt ai nấy đều tươi cười rạng rỡ, nhưng trong lòng thì ai mà không kêu khổ không thôi, chỉ ba lần bái sơn lễ đã không phải là một khoản chi tiêu có hay không cũng được, không có chút vốn liếng nào, bây giờ đoán chừng đã phải thắt lưng buộc bụng rồi.
Còn có một vị dã tu Ngọc Phác cảnh chính thức cung phụng, đây quả thực là chuyện nghe mà rợn cả người, ai mà chẳng phải là tông môn mở đầu, thế mà lại có một vị cung phụng thượng ngũ cảnh ở núi của mình? Thật không sợ khách lớn lừa chủ sao?
Huống chi hai tu sĩ đích truyền tổ sư đường Mộc Y sơn Phi Ma tông Bắc Câu Lô Châu đảm nhiệm cung phụng ký danh, chuyện này là thế nào?
Về phần gã thiếu niên áo trắng Thôi Đông Sơn đứng hàng thứ hai kia, Lưu Trọng Nhuận cảm thấy không dễ nói chuyện chút nào so với "Dã tu Chu Phì".
Lúc đó đứng ở hàng thứ ba bốn nam nữ, Chu Liễm, Lô Bạch Tượng, Tùy Hữu Biên, Ngụy Tiện, ai mà đơn giản? Trong đó ba người Lưu Trọng Nhuận đều quen, dùng thuyền rồng vớt, ở chung không ít thời gian, mỗi người thần hoa nội liễm, khí tượng kinh người, còn lại cô gái khí thế không thua ba tông sư võ học, lai lịch vẫn chưa rõ ràng. Nhưng nếu có thể đứng chung hàng với ba người, có nghĩa là chiến lực của Tùy Hữu Biên không yếu rồi. Bốn người ít nhất cũng nên là vũ phu Kim Thân cảnh, người trong gia phả núi Lạc Phách?
Bảo Bình châu to lớn như vậy, biết tìm đâu ra đây?
Nhưng điều khiến Lưu Trọng Nhuận chính thức phải cam chịu số phận, chính là sự xuất hiện lớp trẻ tổ sư đường núi Lạc Phách, Bùi Tiễn luôn có mặt, chàng trai trẻ ngang trời xuất thế Tào Tình Lãng, Sầm Uyên Ky, cặp tỷ đệ Nguyên Bảo Nguyên Lai...
Bởi vì đám đệ tử đời thứ hai núi Lạc Phách còn trẻ tuổi này quyết định chiều sâu nội tình của núi Lạc Phách, cũng như độ cao trong tương lai.
Nhưng điều khiến Lưu Trọng Nhuận chấn động nhất, vẫn không phải là những điều này, mà là hai việc.
Một là, ba bức tượng tranh được treo trong tổ sư đường núi Lạc Phách.
Ý nghĩa là... Nguồn gốc của núi Lạc Phách từ đâu.
Hôm đó Lưu Trọng Nhuận lần đầu tiên biết, đồng thời cũng hiểu ra tên núi Lạc Phách, thật không ngờ lại có thâm ý.
Chuyện thứ hai, chính là bầu không khí vô thanh thắng hữu thanh trong tổ sư đường không lớn đó lúc bấy giờ.
Gã thanh niên áo xanh cài trâm ngọc, đứng lẻ loi ở phía trước.
Đằng sau tất cả mọi người, bất kể cảnh giới nào, xuất thân thế nào, tính tình ra sao, đích truyền hay cung phụng, ai nấy đều nghiêm nghị.
Đặc biệt là khi Trần Bình An nói ra chức trách hộ sơn của Chu Mễ Lạp, Lưu Trọng Nhuận khi ấy đang dự lễ, cẩn thận quan sát và cảm nhận thần sắc nhỏ nhặt của mọi người.
Không phải là giả vờ, mà lại là tất cả đều là thật, không ai cảm thấy việc sơn chủ trẻ tuổi đang làm là một chuyện đáng buồn cười.
Lưu Trọng Nhuận nghĩ đến những chuyện này thì có chút khó thở, bước ra khỏi phòng, đi tản bộ trong sân.
Ngẩng đầu nhìn về phía núi Lạc Phách, Lưu Trọng Nhuận cảm xúc phức tạp.
Thư viện Sơn Nhai.
Sau khi tan học, Lý Hòe phát hiện tỷ tỷ đang đứng trước cửa ký túc xá.
Dáng dấp thướt tha.
Không thể phủ nhận, tỷ tỷ mình lớn lên cũng được.
Lý Hòe cười nói:
"Tỷ, hôm nay gặp Lâm Thủ Nhất, vừa nhắc tới tỷ mấy câu, tỷ liền đến rồi."
Lý Liễu nhìn em trai đã cao hơn mình một chút, dịu dàng cười nói:
"Nhận được thư nhà, mẹ nghe con viết thư nói việc học hành vất vả, liền không yên tâm, nhất định bắt tỷ đến xem con một chút."
Lý Hòe mở cửa phòng ký túc, rót cho Lý Liễu một chén nước trà, bất đắc dĩ nói:
"Con chỉ là thuận miệng phàn nàn vài câu thôi mà, mẹ không hiểu rõ, tỷ còn không hiểu sao, với con thì, từ lúc ngày đầu tiên đi học trường tư, ngày nào mà việc học không vất vả?"
Lý Liễu gỡ bao đặt lên bàn, ngồi sang một bên, gật đầu nói:
"Điểm khác biệt duy nhất là sự trưởng thành."
Lý Hòe trừng mắt nói:
"Con ngược lại cũng muốn không lớn, giống như Bùi Tiễn ấy, chỉ ăn không lớn thôi. Con đọc sách không ra gì, mệt mỏi thật là mệt mỏi, chỉ có mỗi lần đi theo các phu tử, các tiên sinh ra ngoài du lịch, đi một chuyến là vài nghìn dặm, tuy đi đứng mệt mỏi, nhưng trong lòng lại không thấy mệt, so với khổ sở học hành ở trường tư thì dễ chịu hơn nhiều. Cho nên nói con vẫn hợp làm giang hồ đại hiệp, còn việc đọc sách đời này coi như không có tiền đồ lớn rồi."
Lý Liễu vỗ vỗ bao, "Bên trong có chút đồ vật, con cất kỹ, sau này thiếu tiền tiêu thì nhờ Mao sơn chủ giúp con bán đi đổi bạc."
"Nói đùa gì vậy, con nào dám tìm Mao sơn chủ, trốn lão nhân gia còn không kịp ấy chứ."
Lý Hòe gục xuống bàn, mở bọc đồ ra, chọn tới chọn lui, oán giận nói:
"Ta đã nói rồi, tỷ tỷ ngươi ở Sư Tử phong làm nha hoàn cho lão tiên sư, thời gian mới có mấy năm, khẳng định không có tích góp được chút đồ tốt nào, nhìn xem, không có một món nào là bảo vật tiên gia hào quang ngút trời, so với mấy thứ Trần Bình An tặng cho ta, kém xa lắc rồi, tỷ, cố gắng lên nha, tu hành cho tốt vào, sớm ngày thành tiên cảnh giữa năm cảnh Động Phủ, ngươi không biết đâu, Lâm Thủ Nhất giờ nổi như cồn, sắp bị mấy cô nương kinh thành Đại Tùy giành giật tới mức sứt đầu mẻ trán rồi."
Lý Liễu cười không ngớt, không đáp lời.
Trong bọc đồ, đương nhiên là do chưa mở được cấm chế bí pháp, mới trông có vẻ ảm đạm không ánh sáng, nếu không hắn sợ thư viện cùng Mao Tiểu Đông sơ ý một chút không che giấu nổi khí tượng đó.
Lý Hòe thở dài một tiếng, lắc đầu, đặt đồ xuống, buộc lại bọc, hắn chỉ có thể giúp Lâm Thủ Nhất tới việc này thôi.
Còn về chuyện vì sao Lâm Thủ Nhất không thích tỷ tỷ Lý Liễu của hắn, Lý Hòe nghĩ nát óc cũng không hiểu, Đổng Thủy Tỉnh thích tỷ tỷ mình thì thôi đi, ở Long Tuyền quận mở tiệm mì hoành thánh cũng coi như môn đăng hộ đối, còn Lâm Thủ Nhất bây giờ là tu đạo mỹ ngọc nổi danh cả nước Đại Tùy, tỷ mình có gì tốt chứ, sao cứ vất vả nhớ nhung nhiều năm như vậy?
Lý Hòe nói rồi nhấc cái túi vải, ôi nặng quá!
Sau đó Lý Hòe nhìn tỷ tỷ hai tay bưng chén, chậm rãi uống trà, không nhịn được mà nói:
"Tỷ, hôm nay ta không nói gì, dù sao ngươi còn chưa gả, người một nhà đưa tới đưa lui, bạc vẫn ở trong nhà, nhưng sau này lúc ngươi gả đi thì đừng có đưa đồ cho ta nữa. Tu hành trên núi vốn không dễ, mà ngươi lại là người thân quen lên Sư Tử phong, chắc chắn sẽ bị người gièm pha, sau lưng nói này nói nọ, ngươi nên tích góp chút ít tiền bạc đi, thật ra chỉ cần giúp đỡ được chút ít cho cửa tiệm của cha mẹ là tốt rồi, cha mẹ ta cũng không để ý đến mấy cái này của ngươi, nếu mẹ nói gì, ngươi cứ đổ lên đầu ta là được, thật không phải ta nói, tuổi cũng không còn nhỏ, sắp thành gái lỡ thì rồi, cũng nên nghĩ đến chuyện cưới xin của bản thân đi, đồ cưới có dày dặn chút, bên nhà chồng dù sao cũng sẽ có sắc mặt tốt hơn một chút."
Lý Liễu cười híp mắt:
"Xem ra là thật sự trưởng thành rồi, cũng biết lo lắng cho tỷ tỷ."
Lý Hòe ngồi xếp bằng trên ghế dài, đổ chút đậu nành vào đĩa, đưa cho tỷ tỷ, còn mình thì bốc một nắm để trong lòng bàn tay, miệng vừa nhai đậu nành vừa cười hì hì:
"Tỷ, tỷ nói câu đó đúng là thất đức, ta từ nhỏ đã tốn không biết bao nhiêu tâm tư vì tỷ rồi, nào là sốt sắng tìm anh rể cho tỷ, ví dụ như hảo huynh đệ A Lương của ta đó, người ta khâm phục nhất là Trần Bình An đó, đáng tiếc đều không thành, cũng tại tỷ trách ai được ta."
Lý Liễu ném một hạt đậu nành qua:
"Không có ai bẩn thỉu như em trai mình đâu."
Lý Hòe bắt được ngay, cùng với những hạt trong lòng bàn tay, ném hết vào miệng, "Đùa thôi mà, chuyện đùa thì cứ là đùa thôi, sau này lấy chồng, ngươi mà cứ gửi đông gửi tây, dốc lòng vun vén cho nhà mẹ đẻ thế, thật không được. Anh rể sẽ không vui đó. Ngươi đừng có suốt ngày nghe mẹ càm ràm, ta sau này như thế nào, tự ta lo được. Dựa vào chị dựa vào anh rể thì có ra cái gì. Chỉ uổng công cho ngươi và người nhà anh rể coi thường."
Lý Hòe càng nói càng thấy có lý:
"Mặc dù anh rể tương lai độ lượng không để ý đi nữa. Ngươi cũng không nên như thế."
Lý Liễu cười hỏi:
"Vì sao?"
Lý Hòe không nhịn được nói:
"Tỷ, ngươi có phiền không vậy. Nói với ngươi vậy thì ngươi cứ thế làm, ai trong chúng ta lớn nhất hả? Ta đó. Mẹ nghe ta, cha nghe mẹ, ngươi nghe cha, tỷ nói ai là người có tiếng nói nhất?"
Lý Liễu bật cười.
Lý Hòe trợn mắt:
"Được rồi, ta thừa nhận, những lời lúc nãy là ta năm đó bàn với Trần Bình An, chẳng phải mấy năm nay ít khi gặp mặt, một mực tích góp lại giờ mới có cơ hội nói nhảm với tỷ đó thôi. Chỉ có vấn đề phía sau, là Trần Bình An không có dạy ta, làm sao nói dối ngươi, nếu tỷ muốn biết đáp án, ta sẽ hỏi Trần Bình An sau."
Lý Liễu hỏi:
"Sao ngươi biết Trần Bình An nhất định đúng chứ?"
Lý Hòe hỏi ngược lại:
"Chẳng lẽ Trần Bình An nói sai sao?"
Lý Liễu cười:
"Vậy thì không có."
Lý Hòe hừ hừ:
"Lý Liễu! Đệ đệ của ngươi ta, chính là loại vì nghĩa khí anh em, có thể cắm vào mình hai đao đó."
Lý Hòe giơ ngón tay cái, chỉ vào ngực mình.
Lý Liễu bật cười, thân người hơi nghiêng, nhẹ nhàng gạt tay Lý Hòe, chỉ vào bên hông:
"Trong sách nói giúp bạn không tiếc thân mình, ở chỗ này này, đừng có ghim dao vào ngực. Về sau dù là vì bạn thân..."
Lý Hòe trợn mắt:
"Tỷ, ngươi là con gái mà biết cái gì về giang hồ! Đừng có nói với ta mấy thứ này nha, không là ta lật mặt đấy."
Lý Liễu cười không nói gì thêm.
Lý Liễu có hiểu giang hồ hay không?
Đây là một vấn đề rất thú vị.
Tương truyền thời viễn cổ, thiên hạ chỉ có một vùng trời đất.
Năm sông bốn biển, sông lớn đổ ra biển.
Từng có một đám nữ quan Thiên Đình nắm quyền cao, chức lớn, quyền hành còn trên Vũ sư hà bá cùng nhiều Long vương, tên là Trảm Long sứ, đi tuần, giám sát, sắc lệnh thiên hạ giao long.
Mà những tồn tại quyền cao chức trọng này, chỉ nghe theo mệnh lệnh của một vị thần cổ xưa, người sau thường gọi là giang hồ cộng chủ.
Lý Liễu đột nhiên hỏi:
"Mấy lần đi du lịch học tập thế nào rồi?"
Lý Hòe dần thu lại vẻ vui vẻ, khẽ nói:
"Lúc bé chỉ biết đi theo Lý Bảo Bình ầm ĩ làm ồn học bài, rốt cuộc đọc cái gì mình cũng không biết, mấy cái từ ngữ trong sách sử trước kia học thuộc làu làu thế nào mà giờ cũng quên sạch, đi nhiều thấy nhiều tự nhiên lại thấy mấy thứ mình muốn quên thì cũng khó quên được. 'Sơn dã cao nhân, cầu tác ẩn ám, hành quái vu chi đạo, dưỡng vọng dĩ cầu danh thanh', 'Tướng quân tài chất chi mỹ, phấn tinh binh, tru bất quỹ, bách hạ bách toàn chi đạo dã', 'Tắc thượng kiết di, hộc hình thái sắc, tương tòng câu hác giả diệc bỉ bỉ dã'."
Lý Hòe gượng cười:
"Tỷ, chúng ta đừng nói mấy cái này."
Lý Liễu gật đầu:
"Vậy nói về Lý Bảo Bình nhé?"
Lý Hòe lập tức nhức đầu:
"Thôi đi, nói đến thì càng đau đầu hơn, hôm nay thấy cái tên Lý Bảo Bình thật vô vị, suốt ngày chỉ đọc sách, bảo là muốn gì mà 'Đọc vạn quyển sách' mỗi ngày lại cứ bận rộn tối mắt tối mũi chạy tới chạy lui, đoán chừng còn khó gặp hơn cả Lâm Thủ Nhất kia nữa, tỷ ngươi thấy lạ không? Lúc trước thì thấy Lý Bảo Bình là kẻ đáng sợ nhất dưới gầm trời, bây giờ thì lại thấy cô ta không bằng hồi trước, đợi Trần Bình An tới thư viện nhất định ta phải khuyên ngăn hắn, trước mặt Trần Bình An nói cho ra lẽ về Lý Bảo Bình, không còn cách nào, đoán chừng chỉ có Tiểu sư thúc của hắn mới trị được Lý Bảo Bình thôi."
Lý Hòe lắc đầu:
"Không nói đến cô ta nữa, ta đau đầu, Vu Lộc với Tạ Tạ thật ra cũng ít khi gặp mặt, đều thế cả thôi, nhưng mà quan hệ giữa bọn ta thật sự cũng không tệ, ngẫu nhiên gặp vẫn có cảm giác được."
Lý Liễu rời đi.
Lâm Thủ Nhất mới đến.
Biết Lý Liễu đến vội đi vội, Lâm Thủ Nhất có chút trầm ngâm.
Lý Hòe cũng chẳng biết làm sao, khuyên cũng khó khuyên.
Khuyên trúng rồi, chưa chắc đã thành anh rể của mình, sơ ý khuyên sai rồi thì khác nào xát muối vào vết thương.
Sau khi Lâm Thủ Nhất rời đi.
Lý Hòe thở dài, có người mình thích sớm thì để làm gì chứ, như ta đây không phải là tốt nhất sao.
Về phòng, Lý Hòe đặt cái rương trúc nhỏ lên bàn, bỏ bọc của tỷ tỷ vào, sau đó cẩn thận lau rương.
Cuối cùng Lý Hòe vuốt cằm, cảm thấy có lẽ nên sử ra đòn sát thủ rồi.
Rót một chén trà, dùng ngón tay chấm nước vẽ lung tung lên mặt bàn, lẩm bẩm thiên linh linh địa linh linh, rồi viết tên Trần Bình An.
Làm xong, Lý Hòe ra tư thế dồn khí đan điền, nhìn dấu vết trên bàn, gật đầu, có chút hài lòng, chữ đẹp, một trăm A Lương cũng không bằng mình.
Bắt đầu thời tiết vào đông.
Trần Bình An tại bến đò núi Ngưu Giác, mang theo Bùi Tiễn chuẩn bị lên thuyền rồng của mình, đi đến thư viện Đại Tùy, Chu Mễ Lạp dù đã giao hai cây gậy leo núi, trên vai vẫn còn đang khiêng một cây đòn gánh bằng vàng.
Thôi Đông Sơn cùng Ngụy Tiện cũng muốn rời khỏi Long Tuyền quận, nhưng lại đi nhờ một chiếc thuyền vượt sông của quân đội Đại Ly.
Ngụy Tiện đang tán gẫu cùng Bùi Tiễn.
Thôi Đông Sơn chỉ nói đôi câu từ biệt:
"Tiên sinh, nhiều năm vất vả dời núi, dựa vào bản lĩnh của mình kiếm từng cái chỗ dựa, thật ra đã có thể dựa dẫm một chút rồi."
"Đường xa chông gai, tiên sinh cứ từ từ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận