Kiếm Lai

Chương 544: Cùng Họ Không Cùng Mệnh (1)

Ông lão vừa nhìn thấy vị thánh nhân Nguyễn gia xuất thân Phong Tuyết miếu này, bắt đầu lèm bèm, "Nguyễn Cung, ngươi không bằng Tề Tĩnh Xuân, thật sự còn xa mới bằng Tề Tĩnh Xuân..."

Nguyễn Cung không để ý điều này, tựa như đã quá quen với điều này rồi, ông còn không thèm chào hỏi Trần Chân Dung một tiếng, vẫn trầm mặc ít lời như trước, thế nhưng thiếu niên lông mày dài phía sau lại đang nhíu mày, chỉ là vẫn ẩn nhẫn không nói gì.

Nguyễn Cung đi trước dẫn đường, ông lão liền sóng vai đi cùng, vẫn chưa chịu buông tha cho lỗ tai Nguyễn Cung, giống như mấy bà cô nhiều chuyện ngoài đường phố. Lần này ông lão lại dùng nhã ngôn chính thống Bà Sa châu, mang theo phong thái khác mà nói, "Nguyễn Cung, ngươi nhìn Tề Tĩnh Xuân đi, văn mạch ở đó bị chúng ta đối xử như thế, nhưng vẫn sẵn lòng lấy ơn báo oán, giúp đỡ chăm sóc cái cây kia."

"Nếu đổi lại là ta, trước tiên sẽ để nha đầu Trần Đối kia nhìn thấy cây trên mộ phần, sau đó một cước giẫm nát, để cho chúng ta mừng hụt một phen, có phải sướng hơn không? Chỉ tiếc Tề Tĩnh Xuân là chính nhân quân tử, sẽ không làm chuyện như vậy."

"Cho nên khi có người đi tìm lão tổ tông chúng ta nói lý, cho dù bị hắn trộm đi một vầng mặt trời trên đầu vai lão tổ, lão tổ vẫn không muốn trở mặt, để cho hắn 'mượn dùng' trăm năm."

"Ngươi nhìn lại ngươi xem, thực không phải ta nói ngươi chứ, khí phách tinh thần sa sút, đạo hạnh tu vi nửa bước không tiến, kết quả là thu được vài con mèo con, con chó con làm đệ tử khai sơn, ví dụ như thằng nhóc lông mày dài kia, dựa vào khí số gia tộc, liệu sẽ có được bao nhiêu năm tốt đẹp? Một trăm năm, hay là hai trăm năm?"

Nói tới đây, ông lão nhoẻn miệng cười nhìn về thiếu niên lông mày dài, thiếu niên nghe lỏm bỏm câu chuyện vốn đang hơi bực vì ông lão không tôn kính sư phụ mình, nhưng khi ông lão nhìn hắn với vẻ mặt hiền lành của trưởng bối, thiếu niên Tạ gia ăn mềm không ăn cứng đành phải khẽ gật đầu, không hề biết lão hồ li này một bụng ý nghĩ xấu kia thật ra là đang nói xấu hắn.

Ông lão đi theo Nguyễn Cung tiến vào dưới một mái hiên có đặt mấy chiếc ghế trúc xanh biêng biếc, sau khi ba người ngồi xuống rồi, ông lão hừ lạnh nói: "Tiểu nha đầu mất đi ngón cái, đúng là quá ngu xuẩn, cô ta là người đồng đạo với ngươi thật sao?"

"Người cuối cùng lại càng buồn cười hơn, một con heo rừng tinh, lại cố tình biến hóa thành một vị công tử ca anh tuấn trẻ tuổi, ha ha, Nguyễn Cung à Nguyễn Cung, lão tử bị ngươi làm cho mắc cười đến rụng răng rồi, ngươi không thấy mất mặt nhưng ta thấy mất mặt thay ngươi đó!”

Nguyễn Cung rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện, "Nói xong chưa? Nói xong thì mời uống rượu."

Nguyễn Cung bảo thiếu niên Tạ gia đứng dậy đi lấy rượu.

"Mời ta uống rượu? Cái này thì được, cũng không phải ta muốn uống, ta chỉ nhập gia tùy tục, khách theo chủ mà thôi, thánh nhân đang đãi khách, rượu này uống được, phải uống, uống thật nhiều!"

Ông lão ngồi trên ghế trúc, xoay về hướng Nguyễn Cung, "Nhưng mà uống rượu thì uống rượu, thu đồ đệ là thu đồ đệ, ngươi đã rời khỏi ngọn núi nhỏ Phong Tuyết miếu kia, đã muốn khai sơn lập phái, hôm nay đã có núi rồi, nên thương thảo về chuyện đại đệ tử khai sơn thôi, nếu thật sự không được, lão tử tìm cho ngươi ba đồ đệ, thay đi, thay hết toàn bộ! Cho dù chỉ lựa chọn trong số các con cháu Trần thị ở Bà Sa châu thôi, ta đảm bảo còn mạnh hơn so với ba đệ tử ký danh kia của ngươi."

Nguyễn Cung không dao động, "Ta thu đệ tử, không nhìn thiên phú, không trọng căn cốt, chỉ tuyển tâm tính."

Ông lão tức giận nói: "Còn biết văn vở lựa chọn từ ngữ, Nguyễn Cung ngươi chính là tảng đá thối trong hầm cầu."

Nguyễn Cung phá lệ cười nói: "Vậy mà Trần Chân Dung ngươi còn làm bằng hữu với ta?"

Lúc trước Nguyễn Cung có thể lấy thân phận Binh gia tiếp quản Ly Châu động thiên thay nho gia Tề Tĩnh Xuân, dĩ nhiên có liên quan tới cảnh giới rất cao của Nguyễn Cung, nhưng mà Trần thị thuần nho ở phía sau màn cũng đã bỏ không ít sức lực.

Nguyễn Cung cũng không phủ nhận điều này.

"Lão tử thích, ngươi quản được sao? !"

Ông lão thở phì phì xoay người, kêu lên: "Rượu đâu, nói là có rượu đãi khách sao còn chưa mang ra, tiểu tử kia đang làm cái gì vậy, có phải muốn trêu gan ta không..."

Nguyễn Cung nhìn thấy lão bằng hữu luôn miệng gào to hô nhỏ, cười hỏi: "Thế nào, đến quận Long Tuyền, thấy cảnh ngộ con cháu của hai chi Trần thị ở trấn nhỏ, trong lòng không thoải mái à? Không phải ta nói ngươi chứ, quan hệ giữa ngươi và Trần thị thuần nho vốn cực kỳ xa xôi, ngươi tức cái gì?"

"Không nhắc chuyện này nữa, bực bội."

Ông lão thở dài, liếc mắt nhìn Nguyễn Cung một cái, "Ngươi thì sao, vì Tú Tú, vốn định ẩn cư cho thanh tĩnh, hiện tại thì hay rồi, ngược lại nơi này lại thành một chốn thị phi, ngươi vẫn ổn chứ?"

Nguyễn Cung lắc đầu nói: "Không sao, sai lầm có cái hay của sai lầm."

Ông lão cười nhạo nói: "Cứng xương cứng cốt thì được, nhưng tuyệt đối đừng mạnh miệng."

Nguyễn Cung nhẹ giọng nói: "Nếu có rắc rối, ta chắc chắn sẽ không khách sáo với ngươi."

Dư quang khóe mắt ông lão thoáng nhìn thấy cô gái áo xanh từ xa xa đi tới, cùng với thiếu niên Tạ gia đi bên cạnh, đang cùng nhau đưa rượu đến đây.

Ông lão lập tức mặt mày hớn hở, vẫy tay về phía cô gái, "Tú Tú, đến đây nào, ài? Sao lại quay đầu đi rồi, đừng đi, Tú Tú, trong lòng đã có ai hay chưa? Nếu chưa, ta sẽ giúp cháu tìm một người, đừng chọn nam nhân ở Bảo Bình châu bé như cái rắm này, cái nơi man di chim không buồn ị, sao tìm được nam nhân nào tốt, Phong Tuyết miếu Ngụy Tấn và Đại Ly Tống Trường Kính, thật ra cũng không tệ lắm, nhưng mà tuổi tác hơi lớn chút, cho nên cháu phải tìm ngay tại Nam Bà Sa châu chúng ta... Ài, Tú Tú đi mất rồi."

Ông lão ủ rũ, cũng may có thiếu niên lông mày đưa tới hai bầu rượu, một bầu đặt ở bên chân, một bầu mở ra, ngửa đầu ực ực ực như trâu uống nước.

Nguyễn Cung tiếp nhận bầu rượu, nhưng không uống rượu, "Thuần nho Trần thị các người, tìm tới tìm lui, còn không phải chỉ tìm được Tào Tuấn đó thôi? Nếu ta không nhớ lầm, hắn đã chừng trăm tuổi rồi phải không?"

Ông lão tức giận nói: "Tào Tuấn thì sao, ta thấy hắn rất tốt, nếu không phải năm đó bị người ta hãm hại, cũng sẽ không kém hơn Ngụy Tấn, trên lịch sử đại kiếm tiên đại tài cũng không chỉ có một hai người trưởng thành trễ. Ài, muốn trách thì trách lão tổ tông Tào Hi kia của hắn, bản lãnh không đủ lớn, đổi lại là đệ tử Trần thị chúng ta, có thiên phú tư chất này, nhìn xem ai dám ngáng chân?"

Nguyễn Cung không nói lời nào, hắn có ấn tượng cực kém đối với Tào Tuấn.

Ông lão thổn thức nói: "Ta cũng thấy kỳ lạ, cùng là một dòng họ, người trấn nhỏ bên này, sao lại lăn lộn thảm đến như vậy. Khí vận chạy đi đâu hết rồi vậy? Trong một hai ngàn năm này, ở Bảo Bình châu hoặc là châu khác, có người mang họ Trần nào thăng tiến nhanh không?"

Nguyễn Cung trả lời: "Hình như không có."

Ông lão đột nhiên nghĩ lại, "Như vậy là đúng rồi. Nhưng để phòng ngừa lỡ đâu..."

Nguyễn Cung như lâm đại địch, hơi trách cứ nói: "Trần Chân Dung từ khi nào ngươi lại trở thành con buôn như thế?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận