Kiếm Lai

Chương 444: Nếu Trần Bình An Ở Đây (3)

Hoàng đế Đại Tùy chậm rãi lấy lại tinh thần, cười nói với mấy người bên Hàn lão Trụ quốc: "Cứ như vậy đi, dừng ở đây. Đám con nít cãi nhau ầm ĩ, cho dù không có ý gì xấu, nhưng mà vẫn phải có chừng mực."

Nửa câu đầu nói của Đại Tùy hoàng đế , thật ra không có gì khác biệt so với những lời trước kia của Mao Tiểu Đông tại Phu Tử viện.

Sau đó tiểu triều hội cứ như vậy mà giải tán.

Hoàng đế Đại Tùy giữ lại một mình Lễ bộ Thượng Thư.

Lão nhân thấp bé nhìn thấy vị quân chủ này đứng lên, đi hướng tới bên chậu than ngồi xổm xuống, tự mình cầm lấy kìm sắt khơi thêm lửa than, hoạn quan thủ ở ngoài cửa cũng không làm giùm, lão nhân cũng không cảm thấy kỳ lạ .

Hoàng đế Đại Tùy buông kìm sắt nhỏ ra, đưa tay đặt ở phía trên lửa than, nhẹ giọng nói: "Xem nhiều sách sử, áp lực ngoại trừ đến từ cường địch nước láng giềng không chết không thôi, còn có người một nhà giương lá cờ trung quân ái dân mà đánh lẫn nhau."

Hầu kết Thiên quan đại nhân khẽ giật, trên trán có mồ hôi chảy ra.

Hoàng đế Đại Tùy tự giễu cười, xoay người vẫy vẫy tay với lão nhân, Lễ bộ Thượng Thư vội vàng chạy chậm tới, hơi ngượng ngùng khi ngồi cùng hoàng đế.

Hoàng đế Đại Tùy cười hỏi: "Vì sao Đại Ly vội vàng nam hạ như thế? Ban đầu thư viện Quan Hồ giữ thái độ mơ hồ, không muốn đưa ra câu nói rõ ràng, hôm nay ngược lại còn sốt ruột hơn so với chúng ta, người trẻ tuổi tên Lý Trường Anh kia, danh hiệu hiền tài của hắn, trước kia thư viện vẫn cố ý kéo dài không ban cho, nghe nói sau đó trong thư viện Quan Hồ, còn có cả tin đồn sẽ trực tiếp ban cho Lý Trường Anh thân phận 'Quân tử'. Ngươi nói coi có buồn cười không?"

Câu hỏi này có đánh chết cũng không thể tùy tiện trả lời.

Thấp bé lão nhân càng co quắp hơn.

Hoàng đế hỏi: "Nếu là đổi thành đám người Mã thượng thư, bất luận là ai cũng sẽ không nơm nớp lo sợ giống như ngươi, thắt lưng bọn họ đều cứng rắn thật sự, vậy ngươi có biết vì sao cuối cùng là ngươi, mà không là bọn họ, được đảm nhiệm sơn chủ thư viện Sơn Nhai không?"

Lão nhân thấp bé nhẹ giọng nói: "Bởi vì thần không có văn nhân khí nhất, đảm nhiệm sơn chủ tân thư viện, bệ hạ không cần lo lắng Mao Tiểu Đông có suy nghĩ xấu xí gì."

Hoàng đế nhắc nhở: "Gọi là Mao lão."

Thấp bé lão nhân sợ hãi nói: "Đúng đúng đúng, là Mao lão."

Hoàng đế gật đầu, lẩm bẩm: "Đại Ly tôn trọng Tề tiên sinh cỡ nào, quả nhân thậm chí có thể cũng kính trọng Mao lão ngang như vậy. Đây là khác nhau lớn nhất giữa quả nhân và Đại Ly Tống thị mọi rợ kia."

Lão nhân thấp bé đang muốn nói gì.

Hoàng đế đã cười lắc đầu, "Nhưng mà tác dụng không lớn."

Vị Lễ bộ Thượng Thư này đã hoàn toàn hoảng loạn tâm thần.

Trên thực tế hoàng đế bệ hạ rất ít khi nói như thế với thần tử.

Trừ một lần vào mười năm trước, lão nhân ngoài dự đoán của mọi người đảm nhiệm Thiên quan của Đại Tùy, đây là lần thứ hai.

Hoàng đế bệ hạ cảm khái nói: "Văn nhân khí khái, các ngươi những người đọc sách đương nhiên đều có, nhưng chỉ có văn nhân khí khái, lấy đạo đức thống trị triều chính, chưa chắn hữu ích với giang sơn xã tắc a."

Lão nhân không dám tiếp tục tiếp tục im lặng nữa, chỉ đành căng da đầu, khô khốc hồi đáp: "Bệ hạ anh minh."

Đại Tùy hoàng đế quay đầu cười nói: "Ngươi a, cái gì cũng rất tốt, chỉ là quá cẩn thận chặt chẽ, về sau đừng làm những chuyện tự hủy hoại thanh danh, đám con trai con gái của ngươi phẩm hạnh ra sao, quả nhân lại không biết ư? Nào dám làm ra những hành vi như ngầm chiếm ruộng tốt của dân chúng. Nhất là con trai út kia của ngươi, hạt giống đọc sách tốt biết mấy, không nói ba vị trí đầu bảng khoa thi này là vật trong bàn tay, thi đỗ tiến sĩ trong khoa cử cũng còn được, vì sao ngươi cứ nhất định phải trấn áp hắn?"

Lão nhân môi run run, cuối cùng cắn răng một cái, đứng lên rồi lại quỳ xuống, nức nở nói: "Thần chỉ có thể lấy thủ đoạn vụng về này để phân ưu vì bệ hạ!"

Hoàng đế Đại Tùy nâng lão nhân đứng dậy, ôn hòa nói: "Trên triều đình, rất nhiều người đều nói ngươi chỉ là một lão già ba phải hay đùa, nhưng mà quả nhân cảm thấy thần tử như ngươi, mới là rường cột thật sự không thể thiếu của Đại Tùy!"

Lão nhân nhất thời rơi lệ đầy mặt, chỉ cảm thấy tủi thân và uất ức hơn mười năm qua trở thành hư không, thế là lại quỳ xuống, "Thần có tài đức gì, thẹn với tín nhiệm của bệ hạ!"

Hoàng đế Đại Tùy nhẹ nhàng đạp lão nhân một cước, bật cười nói: "Đường đường Lễ bộ Thượng Thư, còn chơi xỏ lá? Mau đứng lên, không ra sao cả!"

Lão nhân thấp bé lúc này mới đứng dậy, nhanh chóng lau lung tung mặt mình, "Để cho bệ hạ chê cười rồi."

Hoàng đế ngồi lại chỗ cũ, phất tay, "Trở về đi."

Lão nhân thấp bé khom người cáo lui.

Hoàng đế rút quyển Nho gia kinh điển từ một chồng sách nhỏ, lật lật từng trang, cũng không ngẩng đầu lên, thuận miệng hỏi: "Nghe nói thế gian có rất nhiều gió cổ quái, trong đó có một loại tên là gió lật sách?"

Tiếng nói Hoàng đế rất nhỏ, nhưng mà hoạn quan cao lớn xa xa ngoài cửa vẫn hồi đáp: "Hồi bẩm bệ hạ, quả thật như thế, cơn gió nhẹ này bắt nguồn từ nơi nào cũng không ai tra được, chỉ biết là nó yêu thích lật xem thư tịch, bất luận sách vở cũ mới ra sao, gió này đều yếu ớt đến cực điểm, tu sĩ tầm thường cũng không thể điều tra. Nếu được người ta dẫn đường, sau khi hấp thu trong cơ thể, gió này sẽ chậm rãi lưu động giữa ngũ tạng lục phủ, nếu thường xuyên mở sách đọc sách, sẽ có thể kéo dài tuổi thọ."

Hoàng đế ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: "Tốt như vậy sao? Vậy Đại Tùy chúng ta có hay không?"

Lão hoạn quan tóc và lông mi trắng xóa lắc đầu nói: "Gió lật sách xưa nay chỉ Nho gia học cung thư viện mới có, nơi khác đều không có, cho dù là Đạo giáo tông môn, hoặc là Phong Tuyết miếu Chân Võ sơn những thánh địa kiểu này, cũng không tìm thấy một tia một luồng."

Hoàng đế cảm thán nói: "Thiên địa tạo hóa huyền diệu như thế. Chỉ tiếc quả nhân là một hoàng đế a."

Lão hoạn quan mỉm cười nói: "Đây là bất hạnh của một mình bệ hạ, cũng là vạn hạnh của dân chúng Đại Tùy."

Nam nhân mặc long bào thoải mái cười to, mặt rồng cực kỳ vui vẻ.

Hoàng đế buông quyển sách, đột nhiên hỏi hoạn quan ngoài cửa: "Có cần để Cao Huyên đi thư viện Sơn Nhai học tập hay không?"

Lão hoạn quan cũng không chút do dự, lắc đầu nói: "Lần trước đi Ly Châu Động Thiên, tuy hung hiểm, nhưng thu hoạch cực phong phú, điện hạ hầu như được xem như một mình độc chiếm hai phần cơ duyên thiên đại, chuyện học ở trường đã không còn quan trọng. Huống chi điện hạ nếu dám can đảm đáp ứng việc này, theo lão nô cùng nhau đi tới vùng địch quốc Đại Ly, cái này vốn là một phần cơ duyên đại đạo rất lớn."

Hoàng đế gật gật đầu, thổn thức: "Nếu nói như thế, Huyên Nhi may mắn hơn so với quả nhân a."

Nhưng mà hoàng đế day day huyệt Thái Dương, đau đầu nói: "Nhưng mà Chẩn Nhi lại là không gặp một hồi tai bay vạ gió, mẫu hậu hắn thật vất vả khuyên bảo hắn đi tới vùng đất phong vương, một chuyện tốt rất đáng vui mừng, kết quả Cao Huyên này, ở Ly Châu Động Thiên tự xưng Cao Chẩn, làm hại bị cô gái kẻ thù đúng dịp qua đường, mang theo mấy vị kiếm tiên châu khác, trực tiếp từ trên trời giáng xuống, tìm được Chẩn Nhi, tuy nói sau này nàng ta phát hiện nhận sai người, đã nhanh chóng xin lỗi bỏ đi, nhưng mà Chẩn Nhi từ nhỏ đã tính tình yếu đuối, bị dọa sợ một phen.”

"Đây là sai lầm của lão nô. Sớm biết như thế, lúc ấy ở ngõ nhỏ trong Ly Châu Động Thiên, không nên xúc động như vậy."

Hoạn quan cao lớn hơi khom người, vẻ mặt áy náy.

Đại Tùy hoàng đế khoát tay nói: "Không liên quan tới ngươi, không cần suy nghĩ nhiều. Đúng rồi, thân phận thật sự của cô gái kia, có điều tra ra được không?"

Hoạn quan lắc đầu nói: "Khó, chỉ biết là người ở bên Đảo Huyền Sơn, không chừng có liên quan đến Kiếm Khí Trường Thành kia, hiện tại khó giải quyết."

Đại Tùy hoàng đế giận dữ nói: "Không tra ra được cũng rất bình thường, dù sao không cùng một đại châu với đám kiếm tu phương Bắc kia, một khi dính líu tới Đảo Huyền sơn cùng kiếm khí Trường Thành, sẽ càng giữ kín như bưng, hai địa phương đó luôn luôn là chỗ tối kỵ của chúng ta trong tòa thiên hạ này."

Hoàng đế Đại Tùy cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Thiên hạ lớn thế nào, mấu chốt là cũng không phải chỉ có một thiên hạ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận