Kiếm Lai

Chương 376: Một Ngồi Đáy Giếng Một Nhìn Trời (1)

Hắn xoay cổ, như là đang đối thoại với người ta, vẫn như lúc trước lần đầu lộ diện ở ngoài cửa, “Ta không thể giết kẻ thù của ngươi, có phải rất thất vọng hay không? Ngươi cho rằng ta muốn đòi lại công bằng cho ngươi, không ngờ ta còn tội ác tày trời hơn so với bọn hắn, có phải càng thất vọng hơn hay không?”

Thiếu niên áo trắng không đợi hồn phách kia đưa ra đáp án, đã phất ống tay áo, hoàn toàn đánh tan hồn phách còn sót lại.

Từ sau khi hắn lộ mặt ở dịch lộ ải Dã Phu biên cảnh Đại Ly, trên cả hành trình, sao có khả năng là cùng một đám trẻ con du sơn ngoạn thủy.

Dưới sảnh, giết chóc nổi lên khắp nơi.

Cái tay bị đau kia của thiếu niên áo trắng lặng yên đặt ở bụng, một tay khác không bị gì thì che miệng lại, ngáp một cái.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Khách điếm Thu Lô, giếng nước cũ cách đình nghỉ mát không xa.

Có thiếu niên giày rơm im lặng ngồi ở nơi đó, như là đang đợi người.

Trong phòng hắn ở, thằng nhỏ Lý Hòe đã ngủ say, cây đèn trên bàn đã tắt.

Trước đó thiếu niên đã cất đi từng tấm bản đồ hình thế núi sông, có châu quận phía nam Đại Ly, cũng có bản đồ Đại Tùy, đều là Nguyễn Tú chuyển tặng cho hắn.

Sau khi bỏ những bản đồ này vào lại ba lô, hắn ngồi ở bên cạnh bàn, lại bắt đầu tự hỏi cùng một vấn đề.

Nguyễn cô nương thì tuyệt đối không cần hoài nghi.

Nhưng thiếu niên mi tâm có nốt ruồi, huyện lệnh nha môn Ngô Diên từng cùng nhau xuất hiện ở lò rèn.

Mà bản đồ này, nghe Nguyễn cô nương vô tình nói chuyện thì chính là do nha thự Huyện lệnh nha thự khẳng khái dâng lên.

Đoàn người của mình liên tục đi về hướng nam, gặp nhau ngoài ải Dã Phu, hai đám người hội hợp, cùng nhau tiến vào Hoàng Đình quốc, những điều nhìn thấy nghe thấy đều rất thần quái.

Cuối cùng Trần Bình An lại một lần nữa đi về phía đình nghỉ mát, tới giếng nước, ngồi ở miệng giếng chờ người.

Phủ đệ Đại Thủy, tình cảnh bi thảm, dưới sảnh máu tươi đầm đìa.

Một đại sảnh vốn náo nhiệt ca múa mừng cảnh thái bình, lúc này không còn lại mấy người.

Thiếu niên áo trắng vẫn ngồi trên chiếc ghế bạch ngọc nơi cao, tâm thần đi xa vạn dặm.

Nam tử áo bào xanh đứng ở dưới sảnh, đang lấy thủy pháp thần thông xua tan vết máu và mùi máu tươi đầy người. Các tỳ nữ tuổi thanh xuân của Đại Thủy phủ kia, bất luận là quỷ rơi xuống nước của Hàn Thực giang, hay là người sống, đều đã bị nam tử áo bào xanh giải quyết sạch sẽ. Vua không tỉ mỉ thì mất nước, việc không kín kẽ thì mất thân. Mấy đạo lý như vậy, nam tử áo bào xanh uy chấn mười tám dòng sông bắc bộ Hoàng Đình quốc, xây dựng giang sơn nho nhỏ này giống như một cái thùng sắt, đương nhiên hiểu rất rõ việc này.

Trong hai tên tâm phúc, quân sư phủ đệ Đại Thủy, văn sĩ nho sam ngồi nghiêm chỉnh, không uống rượu cũng không ăn thịt, như một pho tượng Bồ Tát bùn không chút sinh khí. Cóc Ngăn Sông dáng người mập mạp kia vẻ mặt uể oải, thành thành thật thật ngồi ở trên vị trí, như là bị hôm nay thảm án này dọa sợ.

Đường Cương tử sĩ Lục Trúc Đình Đại Ly ngồi ở tại chỗ, một tay cầm đũa một tay cầm chén, ăn món ngon dần nguội lạnh đi, vẫn ngon lành như cũ.

Bao nhiêu năm rồi chưa sảng khoái như vậy?

Cái lưng này của hắn nếu khom thêm mấy năm nữa thì hắn sẽ thật sự hoàn toàn quen việc làm chó săn cháu nội cho người ta, có khi tới lúc vó ngựa thiết kỵ Đại Ly nghiền nát ranh giới Hoàng Đình quốc, hắn đã không còn biết đường đường chính chính làm người như thế nào nữa rồi.

Tu sĩ phản bội Linh Vận phái, tuy chưa chết, nhưng mồ hôi đã tuôn như mưa rơi.

Ngoài ra, còn có hai người may mắn còn sống.

Chính là hai vị kiếm tu trẻ tuổi xuất thân khác biệt đó, thiếu niên áo trắng lúc trước cho bọn họ một cơ hội sống sót, trên đại sảnh còn có hai con súc sinh tu sĩ Linh Vận phái để lại, hai vị kiếm tu chưa chen thân trung ngũ cảnh, nếu có thể dưới tình huống không dùng bội kiếm, chỉ dùng phi kiếm bản mạng, mỗi người giết một con súc sinh, thì có thể từ nay về sau trở thành khách quý thật sự của Đại thủy phủ.

Thiếu niên áo trắng thậm chí đồng ý cho bọn họ có thể xưng huynh gọi đệ với thủy thần Hàn Thực giang, vinh quang này chắc chắn sẽ giúp hai người cá chép vượt long môn, nhảy vọt trở thành nhân vật quyền thế chạm tay có thể bỏng của phương Bắc Hoàng Đình quốc, đặc biệt là vị Luyện khí sĩ Phục Long quan kia, lúc trước chẳng qua là một trong những đồ đệ yêu của chưởng môn chân nhân, từ nay về sau, quá nửa là chưởng môn đời tiếp theo được nội bộ quyết định, không ai dám tranh.

Hai kiếm tu đều là cảnh giới thứ ba đỉnh phong, uy thế của phi kiếm bản mạng còn cực kỳ yếu ớt hụt hơi, chém giết với hai con súc sinh cực kỳ nguy hiểm, chỉ có thể tính là thắng thảm, đều bị thương không nhẹ, cũng may phi kiếm  bản mạng bị tổn hại không nhiều.

Thiếu niên áo trắng suy nghĩ xuất thần, không ai dám quấy rầy.

Nhưng bầu không khí lạnh mãi như thế cũng không ra sao cả, nam tử áo bào xanh đành phải thấp giọng hỏi: “Chân tiên?”

Thôi Sàm lấy lại tinh thần, nhìn một vòng, nói với hai gã kiếm tu: “Đã thắng rồi, chứng tỏ các ngươi có tư cách tiếp tục hành tẩu đại đạo. Đi xuống dưỡng thương trước, Đại Thủy phủ sẽ cho các ngươi đan dược tốt nhất, cùng với cung cấp tất cả tài liệu luyện kiếm cần. Kiếm tu không chính lưu kia, về sau ngươi cứ ở Đại Thủy phủ này làm một cung phụng hạng cuối là được, về phần kiếm tu Phục Long quan, sau khi ngươi trở về, nói cho sư phụ tham tài háo sắc kia của ngươi, chuyện Phục Long quan lên cung, từ hai cấp quan trường quận châu đến phủ đệ Hàn Thực giang, cùng với vài vị các lão nào đó trong triều đều sẽ hỗ trợ, ở nhà chờ tin tức tốt là được.”

Hai người mừng rỡ như điên, mang ơn cáo từ rời đi.

Thôi Sàm quay đầu nói với Đường Cương: “Sau khi trở về, không cần vẽ rắn thêm chân, ngươi và tình báo tử sĩ còn lại tiếp tục ngủ đông là được.”

Đường Cương nhanh chóng đứng dậy lĩnh mệnh.

Hắn vừa muốn rời đi, chỉ nghe thiếu niên áo trắng kia tức giận nói: “Không hiểu mượn gió bẻ măng, lấy đi Kim Ngọc Dịch Đại Thủy phủ còn lại trên mấy bàn à?”

Đường Cương có chút do dự.

Thôi Sàm không kiên nhẫn nói: “Coi như là Đại Ly nợ ngươi, không lấy thì uổng lắm.”

Trên khuôn mặt không có gì đặc biệt kia của Đường Cương, không biết sao nở rộ ra một luồng thần thái khác thường, ôm quyền xoay người, sải bước rời đi, sau khi bước qua bậc cửa, đưa lưng về phía thiếu niên áo trắng trên chủ vị, nam nhân này ôm quyền cao cao, cao hơn một bên đầu vai, từ đầu tới cuối không dám xoay người, đỏ mắt nhìn phương xa, cất cao giọng nói: “Vị đại nhân này, Đại Ly chưa bao giờ nợ Đường Cương một chút nào! Cho dù chỉ có thể xa xa nhìn Đại Ly ta phát triển không ngừng, quốc thế cường thịnh, chậc chậc, tư vị này, hơn Kim Ngọc Dịch kia đâu chỉ trăm ngàn lần? !”

Thiếu niên cười mắng: “Ui, công phu nịnh hót này đúng là rất thành thục nha, chỉ tiếc lão tử không ưa cái trò này, cút cút cút.”

Ngoài cửa, nam nhân Đại Ly đã không còn trẻ kia, ở nơi dị quốc tha hương, dưới chân nổi gió, cất tiếng cười to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận