Kiếm Lai

Chương 294: Nhân gian có lão tú tài (Thượng) (3)

Loan Cự Tử thở dài, vô cùng mỏi mệt nói: “Bởi vì A Lương kia, đến từ Kiếm Khí trường thành, nơi không chịu ảnh hưởng của thiên đạo thiên cơ nhất, trước đó lại cố ý dùng ngoại vật che đậy khí tượng, đừng nói là ngươi, chỉ sợ lão tổ tông Lục gia các ngươi, cũng phải dốc hết toàn lực từ sớm mới có hi vọng điều tra ra một chút manh mối, cho nên việc hôm nay không phải sai lầm, ngươi và ta không cần quá tự trách.”

Tống Trường Kính quỳ một gối xuống đất, cúi đầu nhìn con rối phù lục đạo gia bị chém thành hai nửa kia, nam nhân ý chí sắt đá này lần đầu tiên lộ ra vẻ bi thương, cắm thanh đao hẹp Tường Phù kia vào mặt đất bên chân, thật cẩn thận vốc lên một vốc “bọt nước”, thu vào trong tay áo bào Lưu Thủy trên người.

Hai con rối võ tướng ngoài hoàng cung kia là món quà khai quốc do một đại tông Đạo gia nào đó đã tặng khi Đại Ly Tống thị xưng đế, từ lâu tâm trí đã không khác gì con người.

Hai vị “môn thần” lớn nhất thế tục Đông Bảo Bình châu này đời đời thủ hộ hoàng cung, nếu như mỗi đời hoàng tộc Tống thị có ai được xem trọng thì môn thần sẽ nguyện ý che chở cả đời. Vào thế hệ này của Tống Trường Kính, ông ta và ca ca Tống Chính Thuần có phúc duyên này, được coi là điềm lành dấu hiệu Đại Ly sắp hưng thịnh, bởi vì ở trước đó, hai vị thanh giáp võ tướng đã hai trăm năm chưa từng nhìn trúng một ai.

Tống Tập Tân chợt sắc mặt trắng như tuyết, giận dữ hét lên: “Kiếm đâu, kiếm của ta đâu! Không phải còn lại sáu thanh phi kiếm sao!? Vì sao không cảm nhận được một chút nào vậy?”

Hoàng đế Đại Ly sắc mặt như thường, chỉ là rõ ràng có thể thấy được sự đau khổ trong ánh mắt, đau khổ đến cực điểm, ông ta hạ giọng nói: “Ít nhất ít nhất hai mươi năm của Quốc vận Đại Ly ta đã bị hủy hoại chỉ trong một buổi. Người đi trăm dặm vấp ngã ở dặm thứ chín mươi, cổ nhân nói thật sự không sai, chỉ để lại một tòa Bạch Ngọc Kinh trống rỗng không có mười hai thanh phi kiếm tọa trấn, trong thời gian ngắn thì có tác dụng gì? Sau đó chỉ để lại cho ta...”

Nam nhân cổn phục ôm chí hướng thôn tính một châu này ngừng câu chuyện, không nói tiếp nữa, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đã khôi phục như bình thường không có dị tượng nữa, “Còn không bằng dùng một đao chặt đầu ta cho xong.”

Hắn hít sâu một hơi, quay đầu hạ lệnh: “Trường Kính, đệ đi tự mình tọa trấn đầu thành, nhìn xem có bọn chuột nhắt mượn cơ hội gây sóng gió hay không, một khi phát hiện, giết không tha. Từ giờ khắc này trở đi, đệ có quyền giám sát đất nước.”

Tống Trường Kính hỏi: “Nếu là người một nhà Tống thị, lại nên làm thế nào?”

Hoàng đế Đại Ly cười thê thảm, “Trước kia vẫn có thể nuôi lũ phế nhân đó, Tống Chính Thuần ta thân là quốc chủ Đại Ly, vẫn có chút tài lực cùng khí độ này, chỉ là bây giờ đã khác rồi, tự bọn họ muốn chết, thì để bọn họ chết đi là được.”

Tống Trường Kính lại hỏi: “Vậy nàng ta thì sao?”

Hoàng đế Đại Ly bình thản nói: “Ta sẽ tự tay xử trí.”

Tống Trường Kính gật gật đầu, sải bước rời đi, đằng đằng sát khí.

Trong kinh thành Đại Ly, người tu hành cũng không thể bay trên không, trong hoàng cung, tất cả đều đi bộ.

Tống Trường Kính tuy được chấp thuận như một ngoại lệ, giống như quốc sư Thôi Sàm kia, nhưng vị phiên vương này chung quy từ nhỏ đã lớn lên ở đây, hắn ta không muốn đánh vỡ chút quy củ còn sót lại này..

Hoàng đế Đại Ly xoay người đi đến bậc thang bên kia, ngồi ở bên cạnh Mặc gia Cự Tử Loan Trường Dã hữu danh vô thực, tên lão nhân mũ cao kia cũng suy sụp ngồi xuống.

Hai vị lão nhân hầu như đồng thời đều mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Nam nhân cổn phục cười nói: “Ta biết, chuyện kéo dài tính mạng, đã là hy vọng xa vời. Dù sao đây là thủ đoạn của A Lương, trừ phi là nông gia Luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười hai ra tay cứu chữa, ta mới có thể kéo dài tuổi thọ, không cần như bây giờ đếm ngón tay, đếm xem mình còn có thể sống được mấy ngày?”

Hai vị lão nhân như hẹn sẵn gật gật đầu.

Nam nhân tự giễu nói: “Chỉ còn lại có mười năm, nhiều nhất mười lăm năm tuổi thọ, thế gian vận mệnh quốc gia, cho tới bây giờ đều là quy luật bên tăng bên giảm. Nói như vậy, chỉ đủ để ta gian nan đánh hạ Đại Tùy cường thế quật khởi, sau đó thì sao? Giống như mọi thứ đều không liên quan gì tới ta nữa. Đại Ly nam hạ, tiếng vó sắt Đại Ly ta giẫm đạp ở trên mảnh đất phía nam thư viện Quan Hồ, cờ xí rồng bay của Đại Ly ta tương lai ở ven bờ Nam Hải thành Lão Long bay phất phới, ta đều không nhìn thấy được nữa.”

Nam nhân nhắm mắt, hai nắm tay siết chặt đấm ở trên đầu gối, nghiến răng mà cười, “Vấn đề ở chỗ kẻ quyết định tuổi thọ ta dài hay ngắn, đã phi thăng đi nơi khác, có khả năng tiếp tục nhìn xuống nhân gian chúng ta, thậm chí có khả năng một lần nữa trở về, hắn không phải chết, không hề chết!”

Cho nên ngay cả lá gan trả thù, Đại Ly cũng không dám có.

Đây mới là chỗ khiến vị hoàng đế Đại Ly này cảm thấy uất hận nhất.

Cho nên ông ta mới có thể nói, vì sao không dứt khoát một đao chặt đầu ông ta xuống, xong hết mọi chuyện, không cần chịu uất ức vậy.

Đầu thành kinh thành Đại Ly, lão nhân áo sam xanh thân hình gầy yếu luôn ngửa đầu nhìn bầu trời nơi nam nhân kia biến mất.

Không biết khi nào, bên cạnh lão nhân xuất hiện một vị phu nhân mặc cung trang thấp bé, dáng người đẫy đà, lập tức hỏi: “Thôi quốc sư, trận tai bay vạ gió này, ta nên làm gì bây giờ?”

Lão nhân thậm chí không muốn thu hồi tầm mắt, thuận miệng đáp: “Chờ chết.”

Trong lòng phu nhân sợ hãi, nét mặt dữ tợn nói: “Quốc sư! Ngươi nói bậy bạ gì đó?!”

Thôi Sàm khác với thiếu niên ở trấn nhỏ, kéo kéo khóe miệng, “Nếu vận khí tốt, chờ sống không bằng chết.”

Phu nhân trở mặt, đưa tay chỉ về phía vị quốc sư Đại Ly công huân lớn lao này, sắc mặt giận dữ nói: “Vậy Thôi Sàm ngươi có thể tốt đến đâu?!”

Lão nhân cuối cùng nhìn thẳng vào vị nương nương Đại Ly thân phận tôn quý này, cười nói: “Thật ngại quá, ta đã nửa chết nửa sống rồi.”

Trừ những tồn tại ít ỏi, không mấy ai biết rằng, có kẻ đang ngồi xếp bằng ở trên trời xem nhân gian.

Hai tòa thiên hạ, đối với nam nhân này mà nói, chỉ có một đường ngăn cách.

Cúi đầu nhìn lại, vô số điểm sáng rậm rạp tụ tập cùng một chỗ, dưới chân tựa như một dải ngân hà lấp lánh chậm rãi lưu động. Trong đó có ánh sao chợt bùng nổ lóe lên rồi biến mất, có ánh sáng càng thêm sáng lạn, có dần dần ảm đạm, có không khí trầm lặng, có tinh thần bừng bừng, càng có một số mảng lớn ánh sáng đáng chú ý nhất, lựa chọn co đầu rút cổ bất động tại chỗ, giống như là một số lão rùa đen.

Nam nhân đứng lên, thật sự muốn xuất phát rời đi, cười hê hê nói: “Lão đầu tử, ngươi nói quả nhiên không sai, đây là nhân gian, thật đẹp!”

Hắn ở trong lòng bỏ lại một câu cuối cùng đối với người trong thiên hạ này, rất thú vị.

"Tiểu tử, nhất định phải luyện kiếm cho tốt nha, sau này phải mạnh giống như A Lương ta, nếu mãnh hơn... Ha ha, thì thôi đi, khó làm được lắm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận