Kiếm Lai

Chương 649: Xem Náo Nhiệt (2)

Sắc mặt Trần Bình An trở nên kỳ quái.
Phiên vương Tống Trường Kính, không phải chính là chú ruột của Tống Tập Tân từng đi ngang qua ngõ Nê Bình, Trần Bình An còn đối mặt với Tống Trường Kính.
Hơn nữa, võ phu thuần túy cảnh giới ngang ngửa với Tống Trường Kính, chỉ nói riêng quê nhà trấn nhỏ của hắn thôi thì còn có cha của Lý Hòe chứ đừng nhắc tới ông nội của Thôi Sàm...
Trần Bình An đành phải yên lặng uống trà.
Sau đó ba người đi tới lầu một quán trọ ăn cơm, tại các bàn rượu nơi đại sảnh mọi người đều đang bàn tán, thì ra có vị lão thần tiên sắp đại giá quang lâm tới quận Yên Chi, một tay thần thông, thay đổi liên tục, thần tiên trên sách có thể rải đậu thành binh, ông ta lại có thể ném giấy thành mỹ nhân, những cô gái thướt tha dáng vẻ muôn phương. Sau khi một tờ giấy màu vàng rơi xuống đất hiện thân, đám người đó sẽ giống như người sống, giỏi ca múa, đối đáp trôi chảy.
Lão thần tiên này một đường nam hạ khiến cho quan to hiển quý ven đường các nơi Thải Y quốc đều không nhịn được cất tiếng than thở vì không được xem nữa, cho nên lão thần tiên chưa giá lâm nhưng quận Yên Chi, quận thành Thải Y quốc trứ danh hậu thế vì mỹ nữ cũng đã kiễng chân trông ngóng. Đám nam tử chờ đợi những mỹ nhân thần dị biến hóa từ trang giấy kia có điểm gì thú vị hay không, các cô gái hơi có tư sắc lại nổi lên tâm lý háo thắng, có lý nào một tấm giấy mỏng có thể hơn chân nhân các nàng sao? Trần Bình An không mấy hứng thú.
Hán tử râu quai nón và đạo sĩ Trương Sơn Phong lại nóng lòng muốn thử, nói là nhất định phải đi xem thử, một người khăng khăng thề thốt, nói lão thần tiên kia nói không chừng chính là tinh quái yêu ma khoác da người, một người gật mạnh đầu phụ họa, nói quyết không cho phép yêu ma mê hoặc lòng người. Trần Bình An nhìn hai gã chính khí đầy người, nghĩ rằng hai người các ngươi có thể lau khô nước miếng rồi hãy nói hay không, không phải là muốn xem nữ nhân xinh đẹp sao, nói thẳng đi, ta cũng đâu có cười các ngươi. Uầy, nói đến cùng bọn họ vốn chưa từng được gặp cô nương thực sự xinh đẹp, về điểm này Trần Bình An rất yên lòng. Bởi vì hắn cảm thấy mình đã gặp được cô nương xinh đẹp nhất trên đời này. Nàng ấy mi như viễn sơn. Tại Lạc Phách sơn có một hồ nước nhỏ vừa mở phía sau trúc lâu, nước rất trong nhưng lại không có cá, hồ nước trống rỗng, không biết là muốn làm gì. Ngụy Bách lại thường xuyên ngồi ở đây, hễ nhìn là có thể nhìn suốt nửa canh giờ, còn muốn tiểu đồng áo xanh và nữ đồng váy hồng suốt nửa năm gần đây phải tập trung theo dõi hồ nước, nhất định đừng để cho người ngoài tới gần.
Có lẽ không mấy yên tâm hai vị này nên thậm chí Ngụy Bách còn để cho hắc xà dưới bụng có kim tuyến kia chui ra khỏi huyệt động, chiếm cứ ngay tại gần trúc lâu để chờ đợi. Sau khi Trần Bình An rời khỏi, tiểu đồng áo xanh không có người để so sánh, huống chi xuân hàn dần lui, mỗi ngày nắng ấm dào dạt, nó bắt đầu buông lỏng tu hành, nữ đồng váy hồng nhắc nhở hai lần, tiểu đồng áo xanh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, cái này gọi là thả lỏng có chừng mực, hậu tích bạc phát, chứ không gọi là ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới.
Hôm nay sau khi Ngụy Bách tới trúc lâu này, tiểu đồng áo xanh ngoan ngoãn đi theo phía sau, trước đó mặc kệ hỏi như thế nào, Ngụy Bách chỉ nói hắn cứ mỏi mắt mong chờ đi chứ không muốn nói ra chân tướng, làm hại tiểu đồng áo xanh cả ngày thấp tha thấp thỏm, hận không thể hiện ra chân thân, nhảy vào hồ nước vùng vẫy tận trời. Chỉ có điều vì dè chừng thân phận tu vi của Ngụy Bách, cùng với tính nết âm nhu tiếu lý tàng đao của vị sơn nhạc đại thần này, nên thủy xà Ngự giang này mới cố gắng đè nén lòng lòng hiếu kỳ, tránh cảnh đã ăn nhờ ở đậu còn bị làm khó dễ. Hôm nay Ngụy Bách vẫn ngồi xổm bên hồ nước, cẩn thận chăm chú nhìn dòng nước chảy rất nhỏ trong hồ nước, nhìn như một đầm nước lặng, thực ra không phải, căn bản của sơn thủy khí vận tòa Lạc Phách Sơn dưới chân y thật ra không nằm ở miếu sơn thần nơi đỉnh núi, hay ở tại trúc lâu nơi chân núi, mà thủy vận nằm ở hồ nước trước mắt đây. Sơn thần Tống Dục Chương vốn đã trở mặt vị bắc nhạc chính thần này, hơn nữa lại là bản sắc thuần thần, khăng khăng một mực vì Đại Ly Tống thị bán mạng, cứ một năm một mười mật sự bẩm báo cho Lễ bộ và Khâm Thiên Giám, nhận được hồi đáp cũng là yêu cầu ông ta miệng kín như bưng, không được tiết lộ chút nào.
Đây là ý chỉ triều đình Đại Ly nên Tống Dục Chương cũng không tiếp tục dây dưa, về phần tu vi tự thân vì vậy đã bị giam cầm ước thúc, không thể quản lý hoàn toàn Lạc Phách Sơn thì trái lại Tống Dục Chương cảm thấy rất thờ ơ. Nhưng mà quan hệ giữa Tống Dục Chương và thượng cấp trực tiếp Ngụy Bách xem như càng đi càng xa. Tiểu đồng áo xanh đồng cũng ngồi xổm bên hồ nước, thậm chí nó còn không biết hồ nước nước trong này được đưa từ nơi nào lại đây, nhưng với thân phận của Ngụy Bách, chỉ cần là bên trong hạt cảnh của "Đại Ly bắc nhạc", dời núi dời sông là việc rất dễ dàng. Tiểu đồng áo xanh nhìn trừng trừng hồ nước nước trong, chỉ hận không thể nhìn ra một dấu vết để lại, nó hoàn toàn không phát hiện Ngụy Bách ngồi bên cạnh, ở trên địa bàn nhà mình, lại là sắc mặt căng thẳng, trán chảy ra mồ hôi, đầu vai như gánh đỡ núi cao, muốn đứng dậy cũng không có cách nào. Thời gian như nước trôi qua cầu, tiểu đồng áo xanh đang chán đến chết ngáp một cái, lúc này mới phát hiện có người xa lạ đứng bên cạnh Ngụy Bách, đang cong thắt lưng, hai tay chắp sau lưng, cười tủm tỉm nhìn hồ nước, hắn thân mặc đạo bào, đầu đội mũ Liên Hoa, tuổi còn trẻ, ngoại hình rất anh tuấn, nhưng khi cười lên lại toát ra vẻ không được đàng hoàng, giống như mấy kẻ ngụy trang giả vờ biết xem chỉ tay, thực ra là nhân cơ hội sờ trộm bàn tay nhỏ bé của các cô nương. Nếu như là trước kia ở Ngự giang gần nhà, với tính tình nóng nảy của tiểu đồng áo xanh, chắc chắn đã sớm khiến cho đạo sĩ trẻ tuổi này cút đi thật xa thật xa, nhưng hôm nay ở Long Tuyền quận gặp nhiều mưa gió, tiểu đồng áo xanh đã tém lại rất nhiều, chỉ cần vừa nghĩ đến bên cạnh mình có một Bắc nhạc chính thần kim thân xán lạn, bên trong trúc lâu còn có một vị đại tông sư võ đạo đỉnh phong đáng sợ đến vô cùng thì ta đây còn sợ cái gì?
Tiểu đồng áo xanh nhanh chóng đứng lên, đằng hắng bôi trơn cổ họng, "Này này này, ngươi đạo sĩ này, sao lại không biết điều như vậy, không lên tiếng chào hỏi cứ như vậy xông vào? Ngươi có biết lão gia nhà ta Trần Bình An là chủ nhân cả đỉnh núi này? Hơn nữa trúc lâu gần đây còn có đại hắc xà rất hung ác, thích nhất là ăn thịt người, ngươi có thể sống sót, là nhờ đại gia ta mỗi ngày tận tình khuyên bảo, khuyên đại hắc xà kia phải ăn chay, nếu không bây giờ ngươi đã, hừ hừ!" Tiểu đồng áo xanh hai tay ôm ngực, lỗ mũi hướng lên trời. Trong lòng cười to, a ha ha, nghẹn khuất lâu như vậy, cuối cùng đụng phải một phàm phu tục tử để mình có thể răn đe vài câu! Không dễ dàng a, vừa nghĩ đến đây, tiểu đồng áo xanh lại càng nhìn càng thuận mắt đạo nhân trẻ tuổi, hận không thể cùng hắn xưng huynh gọi đệ một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận