Kiếm Lai

Chương 560: Thiếu niên muốn đi xa (2)

Cửa hàng thợ rèn phía nam trấn nhỏ, có cô gái đang thầm oán cha nàng, "Chuyện đúc kiếm, vì sao không cho con giúp?"

Hán tử liếc mắt về phía lò kiếm mới tinh kia, "Có biết vì sao cha đồng ý rèn kiếm cho cô gái kia không?"

Cô gái gật đầu nói: "Biết chứ, cô ta đưa cho chúng ta một khối trảm long đài lớn như vậy, cũng đủ mua một thanh kiếm tốt."

Nguyễn Cung lắc đầu nói: "Không chỉ như vậy, cha hy vọng, thanh kiếm đầu tiên mà Nguyễn Cung ta khai tông lập phái, không cần biết là đúc cho ai, đều có thể bỗng nhiên nổi tiếng, làm cho cả Bảo Bình châu, thậm chí là kiếm tu Câu Lô châu, đều phải hiểu rằng thanh kiếm này vô cùng sắc bén!"

Nói đến đây, hán tử rèn sắt ngay cả phụ nhân trấn nhỏ cũng dám trêu đùa vài câu, giờ đây toàn thân phát ra một cỗ hào quang khác thường, như phu tử cao đàm khoát luận, như đạo nhân luận đạo, tăng nhân thuyết pháp, ông ngồi ở trên ghế dựa, nắm tay lại, nhẹ nhàng gõ gõ đầu gối, ánh mắt sắc bén, đâu còn cảm giác hiền hậu chất phác bình thường vẫn có kia.

"Như vậy đưa cho ai thì thích hợp nhất? Vốn dĩ Ngụy Tấn xuất thân Phong Tuyết miếu, coi như một nửa người trong nhà, theo tình theo lý đều thích hợp, chỉ tiếc trước khi Ninh Diêu xuất hiện, Ngụy Tấn luôn luôn bế quan, nên khi Ninh Diêu chủ động yêu cầu đúc kiếm, còn lấy ra trảm long thai, đương nhiên cha sẽ không từ chối. Ở bên Đảo Huyền sơn còn lợi hại hơn thánh địa kiếm tu Câu Lô châu, càng có thể thu hút được ánh mắt kiếm tu thiên hạ hơn."

Đảo Huyền sơn này được biết như là Sơn Tự ấn lớn nhất thế gian, vốn là một con dấu tinh xảo, sau khi từ trên trời giáng xuống, đã biến thành một ngọn núi cao nguy nga, rõ ràng đã khiến các thánh nhân Nho gia chán ghét, vị nhị đệ tử của Đạo tổ nơi đạo đình thiên hạ khác kia, chẳng những xuống một đinh xuống Hạo Nhiên Thiên Hạ như vậy, còn muốn Luyện khí sĩ các châu muốn thông qua Đảo Huyền sơn đi đến Kiếm Khí Trường Thành, phải ký kết một "sơn minh" .

Người bình thường không biết đến sự tồn tại của Đảo Huyền sơn và Kiếm Khí Trường Thành, dù sao chỗ đó gần như chính là bên mép ngoài cùng của Hạo Nhiên thiên hạ, ví dụ như một môn phái trên núi đầu tiên của Bảo Bình châu, nằm ở một góc, nhà nghèo cửa nhỏ, thì có thể cả đời cũng không nghe nói đến hai cái tên này. Xét thêm lên trên, cho dù có nghe nói rồi tóm lược lại thì đây cũng là một đề tài rất khó bàn sâu hơn, một là tin tức tắc nghẽn, dù sao cũng là xa xôi cách trở thiên sơn vạn thủy, chuyện không liên quan với bản thân. Ngay cả Phong Tuyết miếu thuộc hàng tông môn đỉnh cao nhất Bảo Bình châu vẫn cảm thấy mây che mù nhiễu đối với quang cảnh nọ, như là ngắm hoa cách một lớp sương mù, bởi vì có Đảo Huyền sơn kia là bút tích của nhị đồ đệ của Đạo tổ, giống như “xây dựng” đình viện tư gia trong thiên hạ này.

Quả nhiên là vô cùng ương ngạnh.

Cả Hạo Nhiên thiên hạ đều là môn hộ Nho gia của ngươi, bần đạo lại cố tình độc lập xây lên một hoa viên nhỏ ngay trong nhà của ngươi.

Khó trách lúc trước khi Văn thánh còn chưa thành thánh, đã chạy đến chỗ giáp giới giữa hai tòa thiên hạ, chửi ầm vị nhị đồ đệ Đạo tổ kia, việc này đã trở thành một trong những hành động hoành tráng nhất được môn sinh Nho gia trong thiên hạ lấy làm tự hào.

Dựa theo một vài giả thiết được lưu truyền đã lâu, nói sau khi ngươi đi đến Đảo Huyền sơn, có thể nhìn tùy ý, đi lại tùy ý, nhưng mà có những chuyện ở đó, ngươi không được truyền ra ngoài. Nếu ngươi dám truyền ra ngoài, Hạo Nhiên thiên hạ sẽ có đồ tử đồ tôn của một trong những vị chưởng giáo Đạo giáo đến tính sổ với ngươi. Hơn nữa ba học cung và bảy mươi hai thư viện Nho giáo thường sẽ không nhúng tay vào chuyện này, nhiều lắm là đứng giữa hòa giải mấy câu mà thôi.

Về phần vì sao nhóm thánh nhân có tượng thần bên trong Văn miếu lại lựa chọn ngó lơ làm như không thấy đối với điều này, có lẽ là vì liên quan tới quá nhiều những tin tức sau màn.

Ba chữ, "Trời mới hiểu”.

Nguyễn Tú thắc mắc: "Cha, người nói nhiều như vậy, có liên quan gì với chuyện không cho con giúp cha rèn sắt đúc kiếm chứ?"

Nguyễn Cung gật đầu nói: "Thanh kiếm đó phẩm chất quá cao, chất liệu quá tốt, hiện tại cảnh giới của con đã đủ, cha sợ lỡ như con đánh ra chân hỏa, vậy thì quá kinh hãi rồi. Bây giờ trấn nhỏ ngư long hỗn tạp, gió thổi cỏ lay chút thôi cũng sẽ khiến nửa Bảo Bình châu đều biết."

Nguyễn Tú càng cảm thấy kỳ lạ, "Con chỉ rèn sắt thôi mà, còn có thể rèn ra chiếc bánh hoa đào à?"

Nguyễn Cung hừ lạnh nói: "Nếu con chỉ rèn ra một chiếc bánh hoa đào, vậy cha cũng đỡ phải tốn sức lo nghĩ."

Nguyễn Tú hơi xấu hổ "ừm" một tiếng, không nói gì nữa.

Cả năm nay cô không ăn bánh ngọt nhiều, vừa nói đến đã muốn chảy nước miếng, nên hơi mắc vỡ.

Nguyễn Cung nhịn nửa ngày, vẫn nhịn không được phải lên tiếng, "Tiểu tử kia nghe nói là sẽ đưa kiếm cho Ninh Diêu thì đồng ý ngay không nói lời nào, ngay cả khoảng cách từ Bảo Bình châu cách Đảo Huyền sơn xa bao nhiêu cũng không hỏi, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, không biết trời cao đất rộng!"

Nguyễn Tú quay đầu, nhẹ giọng nói: "Cha, chỉ là thích một cô nương mà thôi, cũng phải chú ý môn đăng hộ đối à. Khi nào kết hôn thành thân sẽ chú ý chuyện xuất thân, miễn cưỡng còn có chút đạo lý, bây giờ chỉ mới thích mà thôi, trời mặc kệ đất mặc kệ."

Nguyễn Cung ngẩn người, "Con biết hắn thích Ninh Diêu?"

Nguyễn Tú trừng to hai mắt, "Con đâu có mù, hơn nữa cha cũng biết mà, ta thấy được lòng người, cho nên đã biết từ lâu rồi."

Nguyễn Cung tức giận đến không nói được lời nào, chỉ hận không thể một đi đến lầu trúc Lạc Phách sơn, sau đó một quyền đánh chết tiểu tử chân đất ngõ Nê Bình kia.

Không thể để hắn khi dễ khuê nữ nhà mình như vậy.

Nguyễn Tú đột nhiên cười lên, "Cha, không lẽ người nghĩ là con thích Trần Bình An sao? Ừm, thích mà con nói là loại tình cảm nam nữ đó."

Nguyễn Cung không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, tuy trong lòng chột dạ, nhưng vẫn ra vẻ ung dung, mạnh miệng nói: "Sao con có thể thích tiểu tử nọ, không liên quan tới xuất thân, cha cũng là một người đi ra từ nhà nghèo khó, chuyện này không cần nói thêm nữa, nhưng mà Trần Bình An đó, về dung mạo lẫn thiên phú, cả tính cách tính tình, cha thật sự không thích, đâu có xứng với Tú Tú nhà ta."

Nguyễn Tú ồ một tiếng, hai cánh tay duỗi thẳng, mười ngón đan vào nhau, nhìn về phía phương xa, "Thì ra cha không thích."

Đường đường thánh nhân Binh gia mà thiếu chút nữa bị khuê nữ nhà mình làm cho tức chết.

Nguyễn Cung kiên trì hỏi: "Vậy còn con, Tú Tú?"

Nguyễn Tú trả lời có vẻ như không liên quan tới vấn đề, hoặc như là tránh nặng tìm nhẹ, "Trần Bình An chỉ thích một cô nương, con biết hơn bất cứ ai."

Lúc nói tới đây, cô gái còn cười vui vẻ.

Điều này làm cho Nguyễn Cung ngỡ ngàng, không hiểu được Tú Tú rốt cuộc đang suy nghĩ thế nào, dù sao ông ta cũng không phải mẫu thân Tú Tú, vấn đề tình cảm này, một đại lão gia như ông thật sự không tiện hỏi đến cùng.

Nguyễn Tú nheo đôi mắt ướt, cười hì hì nói: "Bánh hoa đào ăn ngon thật đó."

Nguyễn Cung đột nhiên đứng dậy, rầu rĩ nói: "Cha đến trấn nhỏ mua cho con."

Nguyễn Tú rụt rè nói: "Được đó."

Nguyễn Cung vừa đi vừa tức giận, con mẹ nó Trần Bình An, làm hại Tú Tú nhà ta thèm ăn mà hơn nửa năm không ăn đồ ăn vặt rồi!

Khuê nữ của ta cũng gầy đi rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận