Kiếm Lai

Chương 243: Sơn thủy có thần quái (2)

Trần Bình An cũng nghĩ thông suốt những điểm mấu chốt trong đó, đang muốn trả lại Chấn Yêu Linh quý giá khác thường cho Chu Hà, phát hiện tay áo bị giật giật, tiểu cô nương áo bông đỏ vẻ mặt chờ mong, sau khi nhìn thấy Chu Hà cười gật đầu, Trần Bình An liền giao cho Lý Bảo Bình, hai tay nàng cầm lấy chuông đồng, lật tới lật lui, bắt đầu cẩn thận nghiên cứu, thi thoảng lại đưa tay dùng sức kéo quả chuông bên trong, nhìn nhìn Trần Bình An hoảng hốt một phen, không ngừng nhắc nhở cô cẩn thận chút, đừng làm hư chuông.

Trần Bình An vừa nhìn chằm chằm tiểu cô nương, vừa tò mò hỏi: “Chu thúc thúc, yêu tinh trên sông này sẽ không hại người chứ? Đại Ly chúng ta có rất nhiều thứ kỳ quái như vậy sao?”

Chu Hà không phải hạng người ăn nói lung tung, chỉ chọn những lời mình nghe được từ lão tổ tông để kể lại, “Đông Bảo Bình Châu chúng ta diện tích lãnh thổ rộng lớn, có tới mười mấy vương triều khổng lồ dân cư đã vượt qua một ngàn vạn hộ, núi cao sông rộng nhiều vô số kể, có đủ loại nhân duyên tuyệt không thể tả tụ hội lại, những sơn quỷ tinh mị yêu quái kia may mắn hóa hình, đặt chân lên con đường tu hành, tuy không phổ biến nhưng cũng không phải là hiếm thấy hiếm có."

“Lão tổ tông chúng ta từng nói, không giống với trấn nhỏ chúng ta, thiên địa bên ngoài, chỉ cần người ở Đông Bảo Bình Châu không quá xa xôi cách trở, phần lớn đều có nghe nói tới việc này, tuy chưa chắc ai cũng tận mắt thấy, nhưng thường được nghe kể lại từ sách tạp lục, thần tiên chí quái, thế cho nên rất nhiều dân chúng phố phường tin chắc, ở trong những núi sâu chùa cổ hiếm thấy dấu chân người, thường xuyên có tiểu hồ nương tử yêu diễm động lòng người, chờ thư sinh nghèo vào kinh đi thi. Hay là nơi nào có yêu tinh quấy phá hại người, chỉ cần gửi một phong thư cho Long Hổ sơn, nhất định có chân nhân Thiên Sư phủ đằng vân giá hạc tới, trảm yêu trừ ma cho dân chúng địa phương. Thậm chí chỗ nào có giếng nước thì chắc chắn có trẻ con truyền miệng nhau: nơi có yêu ma quỷ quái quấy phá, nhất định có chân nhân Thiên Sư phủ.”

“Tóm lại, chúng ta đi con đường này, không cần hơi chút là kinh hãi, đương nhiên vẫn phải cẩn thận. Lão tổ tông nói yêu vật một khi hóa thành hình người, nếu mà không phải dùng một vài thủ thuật che mắt mê hoặc người ta, như vậy liền tương đương với nửa người tu hành, triều đình Đại Ly cũng vui vẻ khi nhìn thấy điều này, không những không chèn ép xa lánh, còn ngoại lệ cho phép khai sơn lập phái ở trong lãnh thổ Đại Ly, chỉ cần tới Lễ bộ đăng ký là được, nhưng vì còn e ngại mỗi số quy củ ước định từ trước nên triều đình Đại Ly chưa thu nạp yêu mị tinh quái, trái lại nơi biên cảnh sa trường, nghe đồn nhiều yêu tu kiến công lập nghiệp vì Đại Ly, bình thường ăn ở sinh hoạt theo phong tục, nhìn qua không khác gì với con người.”

Những lời này Chu Hà nói rất dễ hiểu, cực kỳ thú vị. Trần Bình An nghe say sưa, Lý Hòe Lâm Thủ Nhất cũng vểnh tai, không bỏ sót một chữ nào.

Chỉ có A Lương đi tuốt đằng trước, đội nón dắt lừa, lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ chuôi đao, nhẹ nhàng hát điệu dân gian tha hương.

Thiếu nữ Chu Lộc đi ở cuối cùng đội ngũ càng không yên lòng, như rời quê càng xa thì lại càng nhớ nhà.

Sau khi đội ngũ nam hạ này đi được một canh giờ, tại thác nước giao giới của suối Râu Rồng và sông Thiết Phù, một vị nữ tử tuổi trung niên xuất hiện trên vách đá. Bà ta ngồi ở bên mép, một mái màu xanh thế mà dài đến năm sáu trượng, trải từ đầu đến chân, lại kéo dài vào trong suối nước. Người phụ nữ cúi đầu nhìn chằm chằm nước sông mãnh liệt dưới thác nước sông Thiết Phù, ánh mắt cực nóng, tràn ngập thèm muốn. Bà ta diện mạo mơ hồ, biến ảo bất định, tựa như chưa thật sự định hình, đang chờ đợi cơ hội nào đó xuất hiện.

Hà bà, hà thần, chênh lệch một chữ, bất luận là địa vị hay là tu vi, đều khác nhau một trời một vực.

Nhiều nhất bà ta chỉ có thể bơi đến tận đây, xuống chút nữa sẽ vượt qua ranh giới, tựa như quan viên quận huyện nhân gian không thể tự tiện tạm rời vị trí công tác, sơn thủy chính thần trấn thủ phong thuỷ một nơi cho vương triều cũng như thế, nếu không sẽ dẫn tới nước lũ tràn bờ gây ra đủ loại tai họa dị tượng. Hôm nay sắp thành thần, đương nhiên bà ta sẽ không tự tìm phiền toái vào thời điểm mấu chốt này. Bà ta từng lén lút dọc theo suối nước bơi về hướng núi sâu ở thượng du, kết quả bị một vị Thanh Ô tiên sinh của triều đình Đại Ly tới gần nước ngắm thác, tùy ý liếc nhìn một cái thô đã cảm thấy da đầu nổ tung, ở sau đó, bà ta không dám khinh thường cao nhân dị sĩ ở ngoài trấn nhỏ nữa.

Đoạn đường này bà ta bám đuôi theo đến đây, vốn không phải vì muốn rắp tâm hại người gì, mà là nghe lệnh thánh nhân Nguyễn sư, cẩn thận theo dõi vị hán tử đội nón không biết sâu cạn kia, để ngừa xảy ra chuyện. Bà ta quan sát suốt mấy ngày đêm rất cẩn trọng, không dám có chút buông lỏng. Nhất là vị tiểu cô nương vòng tay hóa thành rồng lửa kia đã khiến bà ta bị dọa một phen, đặc biệt vị đại tiên Dương lão nhân kia giúp mình đoạt được vị trí Hà Bà, sau khi tiết lộ thiên cơ, bà ta càng sợ sẽ có một ngày trở thành thời cơ để tiểu cô nương kia chứng đạo, quả thực là sợ đến tận xương tủy.

Sau khi trở thành Hà Bà, cảm nhận được đủ loại thần thông tuyệt không thể tả, ví dụ như mỗi ngày đều đang phản lão hoàn nhan, ví dụ như bơi trong nước sẽ thư thái cả người, ví dụ như mỗi lúc gặp thời tiết mưa to, bà ta có thể thông qua nước ngầm hoặc là màn mưa giếng trời, mượn nó xem xét phong cảnh trấn nhỏ. Ví dụ như những ngày qua bà ta không ngừng vất vả thu thập, ở đáy sông vơ vét được vài món tốt, toàn bộ thu hết vào trong túi, trong đó có một chiếc nhẫn ngọc bích được bà ta đeo trên tay, vừa rảnh liền lấy ra thưởng thức, như phụ nữ phố phường đeo trang sức vàng, rất là đắc chí.

Nhưng khi đứng cao hơn phàm  nhân một bậc như thế, sâu trong xương cốt bà ta càng sợ Dương lão nhân cùng tiểu cô nương họ Nguyễn, bởi vì hai người này, giống như hất tay thôi là có thể hủy diệt mọi thứ của bà ta bây giờ.

Bà ta thu hồi những suy nghĩ hỗn độn, nhìn quanh, hôm nay Ly Châu động thiên và lãnh thổ Đại Ly giáp giới lẫn lộn, linh khí dư thừa, trở thành nơi tu hành tốt tương tự như bảy mươi hai phúc địa, dẫn tới rất nhiều chim bay cá nhảy bên ngoài bắt đầu lao tới nơi này, nhất là các sơn dã tinh quái đã mở linh trí kia, càng dựa vào bản năng, mong nhanh chân đến trước, sớm chiếm cứ một khu phong thuỷ bảo địa. Trông chừng phong thuỷ một nơi, vốn là chức trách của sơn thần hà thần, hôm nay  ở trong suối Râu Rồng bà ta đã thu mấy con cá chép mọc ra râu rồng làm lâu la, bình thường ra ngoài,  đông đảo linh vật thủy tộc đảm đương hỗ trợ đi theo hộ giá, khiến bà ta rất thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận