Kiếm Lai

Chương 195: Đệ tử tiên sinh, sư huynh sư đệ (3)

Đầu tiên là ngày một sa sút, sau đó như mặt trời lặn về phía tây, lung lay sắp đổ, cuối cùng trong một đêm trâu đất xuống biển, lặng yên không một tiếng động.

Thôi Minh Hoàng nhẹ nhàng kể ra một âm mưu kinh người, “Thư viện Sơn Nhai hôm nay đã bị xóa bỏ thân phận bảy mươi hai thư viện, Đại Ly các ngươi tuy không cam lòng chuyện này, dù sao Tề Tĩnh Xuân và thư viện góp công từ đầu đến cuối đối với chuyện giáo hóa dân chúng và giúp Đại Ly thoát khỏi thân phận man di phương Bắc. Nếu  không có thư viện hấp dẫn sĩ tử môn phiệt phương Bắc Đông Bảo Bình Châu, hệ thống quan văn của Đại Ly tất nhiên sẽ gặp chấn động to lớn. Nhưng thời thế phát triển, Đại Ly chung quy không thể châu chấu đá xe, hoàng đế Đại Ly cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức vì một Tề Tĩnh Xuân mà liên tiếp trêu chọc nhiều thế lực trên núi dưới núi ngang tàng đến cực điểm như vậy.”

“Ngoại viện đã không đáng tin, như vậy lúc trước sau khi thu được thư, Tề Tĩnh Xuân như thế nào mà dựa vào sức của một người, bảo vệ được thư viện Sơn Nhai không bị hủy bỏ, vấn đề khó khăn to lớn này, đã theo phong thư mật đó cùng nhau đặt ở trên bàn sách của Tề Tĩnh Xuân.”

“Nhưng trong lòng ông biết rõ, một khi thời kỳ một giáp qua đi, ông phải rời khỏi Ly Châu động thiên, như vậy chân tướng dọa người rằng ông ngủ đông ẩn nhẫn ở chỗ này nhưng cảnh giới không giảm ngược lại còn tăng, tất nhiên sẽ rước lấy sự chèn ép  lớn hơn nữa của một số đại nhân vật nào đó bên trong Nho gia. Đương nhiên, không chỉ Nho gia, Đạo gia, còn có một ít đại nhân vật khác trong chư tử bách gia cũng sẽ rục rịch, dù sao thật không dễ gì chèn ép một người cũ lại xuất hiện một người mới, đúng là quá buồn cười."

Thôi Minh Hoàng nở nụ cười, theo bản năng nhìn phía tiền bối gia tộc Thôi Sàm vẫn như cũ đang chăm chú nhìn thiếu niên kia.

Trong ánh mắt Thôi Minh Hoàng tràn đầy vẻ khâm phục, nói: “Lúc này, Nguyễn Cung xuất hiện trước kỳ hạn, đây đã trở thành một chiêu quyết định thắng bại. Hoàn toàn cắt đứt con đường lui mà Tề Tĩnh Xuân có khả năng sẽ đi nhất.”

Thôi Sàm không biết đã đứng lên từ khi nào, đang lấy ngón tay nhẹ nhàng khều mi mắt thiếu niên, sau khi nghe được lời của Thôi Minh Hoàng thì lẩm bẩm: “Rượu đâu? Mới vừa rồi lúc đi ngang qua quán rượu, nên mua mấy vò mới đúng.”

Thôi Minh Hoàng nhìn thấy Ngô Diên có vẻ nghi ngờ bèn giải thích: “Nguyễn Cung chạy tới Ly Châu động thiên sớm hơn kỳ hạn, tuy vị tông sư binh gia này không nhúng tay vào công việc trấn nhỏ, duy trì sự trung lập tuyệt đối, nhưng bản thân sự tồn tại của Nguyễn Cung, đã có ý nghĩa sâu xa. Điều này có nghĩa là Tề Tĩnh Xuân không có cách nào mở miệng cò kè mặc cả, đề nghị bốn phương thánh nhân tam giáo một nhà để mình tiếp tục ở lại trấn nhỏ, tiếp tục quy định phạm vi hoạt động sáu mươi năm nữa, dùng điều này để đổi lấy thư viện Sơn Nhai được kéo dài hơi tàn thêm sáu mươi năm.”

Thôi Minh Hoàng mỉm cười nói: “Tiên sinh nhà mình chết rồi, đạo đức văn chương của tiên sinh không có ai đọc, chính sách chủ trương cũng không có ai thi hành. Mà  thư viện Sơn Nhai do Tề Tĩnh Xuân sau khi tới Đông Bảo Bình châu vất vả xây dựng nên ở vùng đất man di này cũng không còn nữa. Chỗ lập thân thế tục đã mất, nơi an tâm chống đỡ để hôm nay hắn đi tới một bước này, gần như cũng không còn nữa. Không chết thì còn thế nào nữa? Chỉ có Tề Tĩnh Xuân hắn chết rồi, mới có thể khiến một số người cảm thấy hoàn toàn không còn bị uy hiếp, sẽ không còn quan tâm nhìn ngó tới thư viện Sơn Nhai đã tan đàn xẻ nghé. Trên thực tế nếu không phải có Tề Tĩnh Xuân, đừng nói trở thành một trong bảy mươi hai thư viện danh xứng với thực, ở trong cảnh nội Đại Ly, thư viện Sơn Nhai chỉ sợ nội tình còn không bằng một nửa của thư viện Quan Hồ chúng ta.”

Thôi Sàm bình luận: “Thư viện Quan Hồ nội tình có thừa, nhưng không đủ tinh thần khí, nếu không phải có sự tồn tại của thư viện Sơn Nhai khiến thư viện Quan Hồ không thể không theo đó tạo ra rất nhiều thay đổi, chỉ sợ càng thêm kém cỏi. Trong tình thế hỗn loạn tranh đấu sắp tới, sẽ chỉ một bước chậm từng bước chậm, dần dần tiêu vong.”

Thôi Minh Hoàng phát ra lời ca ngợi từ phế phủ: “Sư bá tổ hiểu biết chính xác, một lời đi thẳng vào vấn đề!”

Thôi Sàm cuối cùng không giày vò thiếu niên đã không có chút “hơi người” kia nữa, đứng ở bên bờ ao không có giọt nước nào, cùng thiếu niên ngửa đầu nhìn về phía bầu trời xanh thẳm, sau khi thu hồi tầm mắt, nói một câu định luận rất kỳ quái, “Cho nên ta tỉ mỉ an bài một cuộc thi lớn, thí sinh chỉ có một người, chính là đứa trẻ mồ côi tên Trần Bình An kia của ngõ Nê Bình, hắn có hoàn cảnh xuất thân rất bình thường, nhưng có tình huống trưởng thành rất thú vị.”

Ngô Diên càng thêm mù tịt không hiểu gì cả, đây là ý gì?

Thôi Sàm bắt đầu vòng quanh cái ao chậm rãi đi thong thả, hai tay chắp sau người, cúi đầu lẩm bẩm: “Theo lý thuyết, Tề Tĩnh Xuân ở trong tình huống chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, thì sẽ giãy chết một phen, như vậy có ba người không thể không chú ý, sư đệ Mã Chiêm cùng hắn chịu khổ ở Ly Châu động thiên, thư đồng Triệu Diêu tay cầm tay truyền thụ học vấn, Tống Tập Tân nhìn như có quan hệ bình thường, bởi vì ba người này, có khả năng khiến Tề Tĩnh Xuân gửi gắm hy vọng nhất.”

“Muốn để Mã Chiêm kéo dài hương khói của thư viện Sơn Nhai, cho dù chỉ có một đệ tử, cũng không sao cả.”

“Muốn để Triệu Diêu phát dương quang đại  học vấn sư môn, về phần có phải ở Đại Ly vương triều hay không, thậm chí có phải ở Đông Bảo Bình châu hay không, cũng không sao cả.”

“Ngay từ đầu, sau khi biết được Tề Tĩnh Xuân để lại toàn bộ sách vở cho Tống Tập Tân, ta cho rằng Tống Tập Tân sẽ là một trong những truyền thừa hương khói của hắn, nhưng rất nhanh thôi ta đã phát hiện đó là một thủ thuật che mắt.”

Khi Thôi Sàm nói tới đây, bắt đầu trầm mặc thật lâu, tựa như đang từng bước một suy luận ngược hướng để chắc chắn không có bỏ sót điều gì.

Ngô Diên thật cẩn thận chen vào: “Hắn ta dùng thủ thuật che mắt, để che giấu người tên là Trần Bình An kia?”

Thôi Sàm bị cắt ngang suy nghĩ nên dừng bước, đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Ngô Diên.

Ngô Diên lập tức đứng lên, mồ hôi lạnh toát ra ở trán, chắp tay cúi đầu nói: “Mong tiên sinh thứ tội.”

Thôi Sàm tiếp tục tản bộ, “Mã Chiêm, được xem như một nửa đệ tử của người nọ, chẳng qua so với Tề Tĩnh Xuân thì kém quá xa. Tâm cao ngất mạng mỏng như giấy, câu nói này chính là để chỉ loại người như hắn.”

“Ta bảo Thôi Minh Hoàng đi lừa Mã Chiêm, lừa hắn có thể thế thân Tề Tĩnh Xuân để đảm nhiệm sơn chủ đời tiếp theo của thư viện Sơn Nhai. Tuy cái danh một trong bảy mươi hai thư viện không còn nữa, nhưng bản thân thư viện vẫn còn, thư viện còn, thì cần sơn chủ. Do đó, đối với nhánh văn mạch này của Tề Tĩnh Xuân, đối với hoàng đế bệ hạ Đại Ly chúng ta, xét về thể diện cũng hợp tình hợp lý, đây cũng là một kết cục ngay từ đầu các thế lực đã ngầm thừa nhận.”

“Nhưng ta không thích, kết cục đoàn viên như vậy quá nhàm chán. Dù sao trong Nho gia vốn đã có một vài người cất tiếng nói, yêu cầu Văn Thánh, Tề Tĩnh Xuân và thư viện Sơn Nhai, ba bên cùng nhau biến mất, tránh cảnh lòng người thất thường, tro tàn lại cháy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận