Kiếm Lai

Chương 1133: Ba ba là mấy

Chương 1133: Ba ba là mấy Hoa đào hợp nhất đi thuyền trên sông ngắm cảnh, trăng sáng liền muốn nằm trên mái nhà thưởng thức.
Đúng là cái lý lẽ lệch lạc của Thôi Đông Sơn.
Phùng Tuyết Đào giống như dính phải một miếng kẹo da trâu, đành phải theo sau gã áo trắng thiếu niên khắp nơi lang thang.
Phùng Tuyết Đào thực ra kiên nhẫn và tính tình đều không tốt, nhưng gặp phải nhân vật số một như Thôi Đông Sơn, không còn cách nào. Mấu chốt là Thôi Đông Sơn còn là một kẻ lắm lời gây phiền toái, trước kia trên thuyền rượu chưa uống no, nhưng lời hắn nói thì đã nghe đủ đến bội thực.
Thôi Đông Sơn không có nói dối như lời Tạ chó, hắn quả thực đã chiếu theo danh sách hồ sơ của Hình bộ, đem tất cả những tu sĩ luyện khí đã qua xét duyệt đều sơ lược xem qua một lượt.
Việc lựa chọn địa điểm xây ti thự trên núi đã hoàn hảo, dẫn đến số lượng mũ quan và ghế trống còn nhiều hơn cả số tu sĩ trong gia phả. Thanh Bình kiếm tông thực sự đang thiếu nhân thủ. Cũng trách bản thân hắn, tông chủ này uy vọng không đủ, không có cách nào vung tay hô một tiếng là quần hùng tụ tập.
May mắn là trước kia ở Bến Đồng Ấm, tiên sinh và Tạ chó mỗi người đã giới thiệu một người tu luyện khí, lý do khác nhau, Tạ chó thì nói nha đầu nhỏ kia tư chất còn được, tiên sinh thì bảo tu sĩ kia tâm tính không sai.
Kéo theo Phùng Tuyết Đào đi dạo một vòng, Thôi Đông Sơn đã quyết định thu nhận nữ tu trẻ tuổi có tàn nhang kia, còn cô nương xinh đẹp tên Giản Thêu kia, thì đợi xem sao.
Thôi Đông Sơn thần bí hỏi: "Phùng huynh, ngươi thấy Huống Quỳ tư chất thế nào?"
Phùng Tuyết Đào ngỡ mình nhìn nhầm, lại thi triển thần thông quan sát Huống Quỳ một lượt, xác định không sai lầm rồi mới đưa ra một đánh giá tương đối uyển chuyển: "Bình thường hết sức."
Thôi Đông Sơn nói: "Phùng huynh không nhìn ra sao, tiểu tử này gia đình có truyền thống học hành sâu rộng, tinh thông vọng khí thủ đoạn?"
Phùng Tuyết Đào nói thật: "Không nhìn ra."
Dù nhìn ra thì sao, tu sĩ luyện khí nếu sở trường về vọng khí, quả thực là thêm hoa trên gấm, nhưng đối với một người Phi Thăng cảnh như Phùng Tuyết Đào mà nói, chút bản lĩnh này của Huống Quỳ thực sự có thể xem như không đáng kể.
Thôi Đông Sơn hỏi: "Vẫn chưa hỏi Phùng huynh có cao đồ nào không?"
Phùng Tuyết Đào nói: "Chỉ có một vài đệ tử không ghi tên, phần lớn đã chết già, số còn lại thì đã nhiều năm không gặp, ta cũng không có ý định đi tìm họ. Thôi tông chủ hỏi điều này để làm gì?"
Thôi Đông Sơn nhấc cằm lên, "Thay mặt thu đồ, một câu chuyện mọi người ca tụng đó mà."
Phùng Tuyết Đào lắc đầu. Loạn cả lên, chẳng đâu vào đâu.
Thôi Đông Sơn vẻ mặt kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ Phùng huynh lại định thay thầy thu đồ?"
Sắc mặt Phùng Tuyết Đào cứng đờ, trầm giọng nói: "Thôi tông chủ đừng nói đùa."
Thôi Đông Sơn xoa tay cười hắc hắc.
Phùng Tuyết Đào hỏi: "Thôi tông chủ, có thể nói cho ta vài lời rõ ràng không?"
Thôi Đông Sơn vỗ tay một cái thật mạnh, "Đấy mới đúng, Phùng huynh không cần đoán tâm tư của ta, cứ mở miệng hỏi thẳng là được rồi."
Phùng Tuyết Đào nói: "Xin rửa tai lắng nghe."
Thôi Đông Sơn khó có khi dùng một vẻ mặt nghiêm túc nói: "Huống Quỳ tâm tính tốt, là lời đánh giá của tiên sinh nhà ta, Phùng Tuyết Đào, ngươi nên biết rõ, tiên sinh nhà ta xem người, nói tâm tính tốt, vậy thì quả thật là một đánh giá rất cao rồi. Nói một câu khó nghe, ngươi còn chưa đạt được loại đánh giá này, ít nhất là tạm thời. Đương nhiên, cảm nhận của ngươi đối với tiên sinh nhà ta cũng gần như thế. Tiếp theo, ta chắc chắn sẽ đưa Huống Quỳ đến Thanh Bình kiếm tông tu hành, nhưng thân phận an bài như thế nào, ta tự có tính toán. Nếu ta không nhớ nhầm, Phùng huynh có một đệ tử không ghi danh tên là Ân Nghệ, ở Ngai Ngai châu có ngọn núi tên là Giới Sơn, bây giờ là ngọc phác, chí hướng cao xa, khổ nỗi chiến công không đủ, từ đầu đến cuối không thể khai tông lập phái. Ngoài ra, hắn còn có một cô con gái, là mầm mống tu đạo, lại là kiếm tu, từ nhỏ đã hướng đến kiếm khí trường thành, nhưng Ân Nghệ đau lòng con gái, không nỡ để nàng đến đó lịch luyện, Ân Oanh hai lần bỏ nhà ra đi đều bị lão cổ hủ phụ thân Ân Nghệ bắt về núi, nên mấy chục năm qua, quan hệ cha con vô cùng căng thẳng. Đợi đến khi kiếm khí trường thành nâng thành phi thăng lên Ngũ Sắc Thiên Hạ, Ân Oanh biết rõ cuộc đời này của mình đã định trước không thể giống như hai vị kiếm tiên bản châu kia, ra chiến trường giết yêu, nàng mất hết hy vọng, càng tụt xuống mức thấp nhất, đồn rằng đã bỏ tu kiếm đạo. Ân Nghệ vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán, muốn giải quyết khúc mắc trong lòng thì phải là người gây ra khúc mắc đó giải quyết. Hắn Ân Nghệ có thể trước tiên nhận Huống Quỳ làm đệ tử thân truyền, có tầng quan hệ này, ta liền có thể giúp hắn giới thiệu cho Ân Oanh một vị kiếm tiên đến từ kiếm khí trường thành làm sư phụ. Nhưng Ân Nghệ nhất định phải trả một cái giá không hề nhỏ, hắn và Giới Sơn phải trở thành cung phụng và thuộc hạ của Thanh Bình kiếm tông. Cái giá lớn phải trả là hắn sẽ không có cơ hội dựa vào bản lĩnh và vận may của mình để trở thành tổ sư khai tông lập phái nữa. Cái giá không hề nhỏ là bởi vì với tiềm năng tu đạo, tư lịch và mối quan hệ của Ân Nghệ, chí hướng này vốn đã quá cao. Đương nhiên, sau khi gặp mặt, ta có thể khiến hắn hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Hắn Ân Nghệ không có mệnh khai tông lập phái, nhưng con gái hắn lại có cơ hội lớn, ở Ngai Ngai châu, sau hai ngàn năm chia cắt, lập nên tông môn kiếm đạo đầu tiên. Thanh Bình kiếm tông chúng ta vui mừng thấy điều đó thành hiện thực. Thanh Bình kiếm tông tham gia vào đó, như vậy đối với Bắc Câu Lô châu vốn không ưa Ngai Ngai châu này, có phải sẽ được khoan dung hơn một chút không? Cũng cần xem xét xem, chuyện này có được sự cho phép của tiên sinh nhà ta và Lạc Phách sơn không? Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, ngươi Phùng Tuyết Đào đã là người truyền đạo của Ân Nghệ rồi, đừng hòng đứng ngoài cuộc. Trước đây ngươi và ta tâm sự, Thôi Đông Sơn ta nói mình chỉ là tông chủ tạm thời, chẳng lẽ ngươi không phải cung phụng tạm thời của Ngọc Khuê tông? Khương Thượng Chân coi ngươi là bạn thật, rất rõ thói quen của ngươi là mây nhàn hạc nội dã tu Thanh Bí, không phù hợp với bầu không khí của Ngọc Khuê tông, đương nhiên hắn sẽ không muốn và không thể trói buộc hoàn toàn ngươi ở Ngọc Khuê tông."
"Tiên sinh nhà ta đã giúp Thanh Bình kiếm tông tìm kiếm một hộ đạo giả ngầm, Thanh Đồng. Vậy ta, cái kẻ làm tiểu sư huynh cho Tào Tình Lãng, cũng phải tìm một hộ đạo giả cho vị tông chủ tiếp theo chứ."
"Nghe đến đây, Phùng huynh có thấy sáng tỏ hơn không, quanh đi quẩn lại, nói đi nói lại, người ta thật sự nhắm tới, vẫn là ngươi đó, đạo hữu Thanh Bí."
Phùng Tuyết Đào ngơ ngác không nói, như lần đầu tiên biết gã áo trắng thiếu niên mang vẻ chán đời bên cạnh mình.
Thôi Đông Sơn tiếp tục êm ái nói, "Ngươi hẳn là từng nghe phong thanh, Thành Hoàng miếu ở Hạo Nhiên thiên hạ bí mật mở một danh sách, dùng để ghi lại những người hồng nhân có công đức. Giống như vị đại sư tỷ của ta, tên của nàng nằm trong đó, nên nàng đi du lịch khắp Hạo Nhiên, dù là thành hoàng miếu lớn nhỏ đều được đối đãi đặc biệt. Về phần Phùng Tuyết Đào, vẫn chưa được như vậy. Nhưng ở Văn miếu bên kia, lại có chút không giống, chỉ vì dã tu Thanh Bí từng không tiếc cả tính mạng, trước là theo A Lương đến Phúc địa Man Hoang, lại cùng Khương Thượng Chân hợp tác, hộ đạo cho nhóm người trẻ tuổi của Tào Từ một đoạn đường, đã từng giáp mặt một trận với các tu sĩ Thiên Can của Man Hoang. Nhưng Phùng Tuyết Đào căn bản không biết làm thế nào để tận dụng những công lao như hư danh này, nhưng ta thì biết làm sao để tối đa hóa lợi ích của nó, lại còn dùng phương thức hợp lý, tuân thủ quy tắc, không có nỗi lo 'mổ gà lấy trứng'."
"Tiên sinh là người đọc sách, ta là người làm ăn. Tiên sinh học tập và tu thân đều cẩn thận chặt chẽ, muốn dung hòa cả nhân nghĩa và sự nghiệp, ta lại chỉ theo đuổi sự nghiệp, cho nên nhân lúc ta còn là tông chủ của Thanh Bình kiếm tông, ngươi nên trân trọng cơ hội ngàn năm có một này. Phùng Tuyết Đào, ta đã định giá rõ ràng, cuộc làm ăn này, ngươi làm hay không?"
"Ta đếm đến mười, hết thời gian không chờ nữa."
Phùng Tuyết Đào mở miệng nói khi Thôi Đông Sơn gần đếm đến mười: "Ta chỉ có một vấn đề thực dụng của dã tu muốn hỏi."
Thôi Đông Sơn dừng ngang câu chuyện, mỉm cười gật đầu: "Ta đang chờ câu này của ngươi đấy, yên tâm, ta sẽ chỉ cho ngươi một con đường hợp đạo, có thành công hay không, cứ cẩn thận mà liệu, trong vòng năm năm."
Phùng Tuyết Đào giữ vững đạo tâm, hỏi: "Thật? !"
Thôi Đông Sơn nói: "Ta đã cảnh báo trước, ngươi chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian, ngắn thì tám trăm năm dài thì mấy ngàn năm, đều có thể."
Phùng Tuyết Đào trầm giọng nói: "Một lời đã định."
Thôi Đông Sơn dò hỏi: "Loại quân tử ước hẹn thẳng thắn không chút vụ lợi này, không cần phát thệ hay lập chứng từ à?"
Phùng Tuyết Đào nói: "Bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn, chúng ta phải tìm một người trung gian, giúp chứng kiến việc này."
Thôi Đông Sơn cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Tỉ như?"
Phùng Tuyết Đào cười ha hả nói: "Thôi tông chủ học rộng tài cao, giỏi nhất phỏng đoán lòng người, ngươi ta tâm đầu ý hợp, hà tất phải vẽ vời thêm chuyện."
Thôi Đông Sơn giậm chân nói: "Ta có mối quan hệ thân thiết với Hỏa Long chân nhân có đức độ và danh vọng cao?"
Phùng Tuyết Đào sầm mặt lại, "Ta đang nói Trần Bình An!"
Thôi Đông Sơn xoắn xuýt một hồi, làm ra vẻ thành khẩn, rồi như trút được gánh nặng, thề thốt nói: "Nói gì thì nói, tiên sinh nhà ta cuối cùng cũng đã đồng ý."
Phùng Tuyết Đào lộ vẻ mỉa mai, "Thôi tông chủ, ngươi có thể thành thật một chút được không, đừng coi ta là kẻ đần độn chứ?"
Thôi Đông Sơn run run ống tay áo, cười tít mắt nói: "Được thôi, vậy ta nói thẳng cho ngươi nghe một lời chân thật tận đáy lòng. Làm ăn buôn bán, sao có thể không chấp nhận rủi ro. Lại tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, dám uy hiếp tiên sinh của ta, ta sẽ chơi chết ngươi."
Tên này hay thật, trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Phùng Tuyết Đào lúc này trực giác mách bảo hắn rằng, thiếu niên áo trắng không có nói đùa.
Trong chớp mắt, Thôi Đông Sơn như chân đã bôi dầu, muốn bỏ chạy.
Kết quả vẫn bị người đến đè đầu, cũng cười tít mắt nói: "Thôi tông chủ thật khó lường, lại đi theo người ta làm ăn buôn bán một cách tốt bụng thế sao?"
Phùng Tuyết Đào cười trên nỗi đau khổ của người khác, cười to không thôi, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Thì ra lúc Thôi Đông Sơn giả vờ nghe theo lời tiên sinh, Phùng Tuyết Đào đã thật sự nói chuyện với Trần Bình An về chuyện này, nhưng chỉ nói lửng lơ, chỉ nói rằng mình đã đạt được thỏa thuận với Thôi tông chủ, sau khi từ chức cung phụng của Ngọc Khuê tông sẽ lập tức chuyển sang Thanh Bình kiếm tông đảm nhận chức cung phụng lâu dài. Trần Bình An dù không rõ Thôi Đông Sơn làm cách nào thuyết phục được vị dã tu Phi Thăng cảnh này, nhưng dù sao đó cũng là một chuyện tốt lớn, không có lý do gì để từ chối. Kết quả vừa tập trung tâm trí vào đây, đã nghe thấy Thôi Đông Sơn nói những lời chân thật tận đáy lòng gì đó, muốn chơi chết ai.
Thôi Đông Sơn rụt cổ lại, mắng Phùng Tuyết Đào một câu "dã tu chó điên".
Một cái cốc đầu đánh vào người thiếu niên áo trắng khiến hắn kêu oai oái, còn bị trách mắng thêm một câu, "Đều là người một nhà cả rồi, sao lại nói chuyện với cung phụng tương lai như thế."
Trần Bình An chắp tay cười nói: "Thanh Bí đạo hữu sau này sẽ đảm đương nhiều hơn."
Phùng Tuyết Đào chắp tay đáp lễ, "Dễ nói."
Trần Bình An cười mỉm nói: "Sau này đến Thanh Bình kiếm tông, có thể thường đến Lạc Phách sơn uống trà, uống rượu."
Phùng Tuyết Đào nghe ra ý tứ, cười nói: "Mắc công đi cáo trạng. Ta tin được cách làm ăn của Thôi tông chủ."
Trần Bình An gật đầu nói: "Đông Sơn bình thường nói năng không đúng giọng, nhưng phần lớn thời gian làm việc vẫn rất đáng tin."
Phùng Tuyết Đào do dự một chút, rồi nói: "Vẫn còn nghi vấn."
Trần Bình An ha ha cười lớn, "Xem ra Phùng huynh đã không coi mình là người ngoài rồi, tốt lắm."
Không hiểu vì sao, Phùng Tuyết Đào phát hiện sau khi Trần Bình An xuất hiện, Thôi Đông Sơn trở nên khác hẳn, chính xác mà nói, là khi cặp thầy trò này cùng ở một chỗ, ví dụ như lúc ở Đồng Ấm quán, Thôi Đông Sơn liền mất hết khí thế, đồng thời không có vẻ gì là khó chịu, cứ như có một sự thấu hiểu không cần lời, một sự ăn ý tự nhiên, không có đạo lý nào cả.
Trần Bình An nói: "Đừng nói đến Đông Sơn nữa, ở Thanh Bình kiếm tông, Tình Lãng so với ta, một người làm tiên sinh, muốn giống một người đọc sách thuần túy hơn, đồng thời còn biến báo hơn ta, chí hướng cầu đạo rất kiên định. Hy vọng Phùng huynh sau này quan tâm chỉ điểm nhiều. Ta xin được tạ ơn trước."
Phùng Tuyết Đào ừ một tiếng, "Ở kinh thành này, ta có tiếp xúc với Tào Tình Lãng vài lần, ấn tượng không tệ."
Bản thân cảm nhận được quan hệ thầy trò hòa hợp giữa Trần Bình An, Thôi Đông Sơn và Tào Tình Lãng, Phùng Tuyết Đào trong lòng bùi ngùi, có chút cảm xúc, mình có lẽ nên đến Nhai Nhai châu một chuyến, gặp mặt người đệ tử Ân Nghệ của mình, có phải chỉ cần mình không đi tìm hắn thì hắn sẽ không dám đến tìm mình?
Trong đám đệ tử không chính thức của mình, tư chất không đồng đều, lòng dạ khác nhau, có kẻ lấy danh nghĩa của mình đi khoe mẽ, có kẻ ngày càng xa cách trở thành người lạ, đã ngươi Phùng Tuyết Đào không coi chúng ta ra gì, vậy thì cái gọi là chính thức hay không chính thức có còn quan trọng gì nữa, mà lại còn có Ân Nghệ cái loại dị biệt này, luôn muốn tu hành tốt, mở mang môn phái, cuối cùng sẽ có một ngày chứng minh với sư phụ là mình có tư cách trở thành đệ tử thân truyền.
Hình như nghe nói Ân Nghệ muốn mời Tạ Tùng Hoa làm sư phụ Ân Oanh kiếm thuật, nghĩ đến đây, Phùng Tuyết Đào hỏi: "Sao Tạ Tùng Hoa lại không đảm nhận chức cung phụng của Thanh Bình kiếm tông?"
Thôi Đông Sơn cười hắc hắc.
Trần Bình An không biết trả lời sao, đành nói: "Có lẽ là Tạ kiếm tiên thích tự do, không thích bị tông môn trói buộc. Có lẽ vì vậy nàng mới đồng ý đảm nhận cung phụng của Lưu thị ở Nhai Nhai châu, vẫn là nhớ một phần tình đồng hương."
Thôi Đông Sơn vẫn cứ hắc hắc tự cười, kết quả lại bị ăn một quả đấm vào đầu.
Phùng Tuyết Đào như lạc vào sương mù, cũng không đi tìm hiểu nguyên do.
Thì ra Trần Bình An thực sự rất sợ Tạ Tùng Hoa, mỗi lần gặp đều sợ hãi. Nữ kiếm tiên đến từ Nhai Nhai châu này, lời nói không kiêng dè gì, uống rượu nói chuyện thô tục, cái gì cũng giỏi.
"Bà đây nếu không tìm được người tâm đầu ý hợp thì Trần ẩn quan cũng không phải không thể xem xét, yên tâm, ta không cần danh phận, chỉ cần có một nơi cất người đẹp là được."
"Ngươi đừng nhìn Tống Sính bà nương đó trước mặt người khác thì lạnh lùng, tỏ vẻ cao sang, nhưng thực chất lúc buôn chuyện trong khuê phòng, toàn là những lời dâm đãng, đến cả ta còn không chịu được, chậc chậc."
Trần Bình An cho dù có gan lớn đến đâu, nào dám… dẫn sói vào nhà chứ?
Thôi Đông Sơn cười hì hì hỏi: "Vậy vị hoàng đế bệ hạ của Vân Nham quốc sao lại ở trong hẻm nhỏ, dẫn theo một đám đại lão triều đình quan to chức trọng làm gì ở đấy?"
Trần Bình An tức giận nói: "Hẻm nhỏ mát hơn quán ăn thì không được sao?"
Thôi Đông Sơn như gà con mổ thóc, "Được được được, tốt tốt tốt."
Phùng Tuyết Đào cười cho qua chuyện.
Trần Bình An thu lại một chút tâm trí, quay về cái quán ăn nhỏ, cùng Phạm Đồng và Tạ Tam Nương tiếp tục uống rượu ăn lẩu.
Một bàn sát vách tính tiền xong, rời khỏi quán ăn, kết quả rất nhanh phát hiện tình huống bên ngoài ngõ hẻm có chút không bình thường.
Một con hẻm nhỏ không rộng, đại khái chia làm ba cái "đỉnh núi nhỏ". Đứng đầu là một người đàn ông trung niên an nhàn sung sướng, eo treo ngọc bội có hình rồng. Bên cạnh hắn là hai vị lão nhân có khí thế uy nghiêm, một người mặt trắng không râu, hai tay đút vào ống tay áo, theo thói quen cúi đầu khom lưng. Một người khác thì đội mũ cao, mặc áo cổ đứng, toát lên vẻ đạo khí, ánh mắt sắc bén. Phía sau là bảy tám người đàn ông tác phong quan liêu, tuổi tác khác nhau, đều mặc trang phục thường ngày. Lại hướng sâu vào ngõ hẻm, chỗ giao nhau với đường rẽ, đều là những thanh niên trai tráng dáng người khôi ngô, đeo đao kiếm triều đình, dưới ánh trăng, có người trong ống tay áo hơi hé lộ ánh sáng của mũ áo giáp.
Những người vừa rời quán ăn thấy cảnh tượng này, đành phải quay người chạy theo đường khác ngoài ngõ hẻm, bước chân không nhanh.
Bọn họ còn chưa rời khỏi hẻm, trong nhóm đã có một cô gái kích động vô cùng, giọng run run nói: "Ta nhận ra hai vị quốc công gia đều ở trong hẻm đó."
Cô gái khác thì mắt sáng lên, nhỏ giọng nói: "Hình như còn có cả Lễ bộ thượng thư đại nhân nữa."
Còn mấy vị luyện khí sĩ thì lại dùng thần thức trao đổi: "Người trung niên kia có vẻ là vị quốc sư mới nhậm chức của Vân Nham quốc."
"Như vậy có nghĩa là hoàng đế thân chinh đến đây?"
"Chẳng lẽ lại là nhiều người? Thật là quái lạ, bây giờ ai có thể có uy thế lớn như vậy chứ?"
"Có lẽ là Vi Oánh tông chủ của Ngọc Khuê tông?"
"Vi đại kiếm tiên rảnh rỗi thế sao, lại đi ăn lẩu với chúng ta ở một cái quán ăn nhỏ?"
"Là Thôi tông chủ của Thanh Bình kiếm tông sao? Không đúng, nghe nói vị tông chủ đó là một thiếu niên có tướng mạo lưu giữ nét trẻ con, thích mặc đồ trắng mới đúng."
Nói đi nói lại, bọn họ vẫn không thể hiểu được.
Trong quán, Trần Bình An nhìn như tùy ý hỏi: "Phạm Đồng, các ngươi nghĩ sẽ làm công việc nhỏ nào ở dưới núi, ví dụ như kiếm bát cơm công chức ở một nước nhỏ nào đó, hay là lên núi tìm một tiên gia môn phái thích hợp để tu đạo?"
Phạm Đồng tùy tiện đáp: "Chọn gì cũng được thôi, vấn đề là ai chịu thu chúng ta chứ, Trần tiên sư, phải không?"
Tạ Tam Nương nghĩ một chút, nói: "Trần tiên sư, thật lòng mà nói, chúng ta vẫn muốn lên núi tìm kiếm một mối duyên tiên gia."
Trần Bình An gật gật đầu, "Ta hiểu rồi."
Đứng dậy, Trần Bình An chắp tay xin phép cáo từ, cười nói: "Cơm no rượu say rồi, núi cao sông dài, hữu duyên tái ngộ."
Trần Bình An giơ tay ra hiệu không cần phải đứng dậy tiễn, "Quen thuộc cả rồi, không cần khách sáo."
Phạm Đồng nghĩ đến một chuyện, vừa định mở miệng, nhắc Trần tiên sư quên trả tiền, rõ ràng đã nói bọn họ mời khách, thì đã bị vợ mình dẫm một cái lên mu bàn chân, trừng mắt một cái.
Tiền nong có đáng gì, Trần tiên sư cũng không thiếu mấy đồng bạc, lần này hắn mời khách, lần sau chúng ta lại mời lại thôi, Trần tiên sư cũng nói rồi, đều là người quen cả, không cần khách sáo.
Trong hẻm nhỏ tĩnh mịch.
Một cô gái người Kinh thành, đi sau cùng đoàn người, như ma đưa lối quỷ dẫn đường, ngoảnh đầu nhìn vào trong hẻm.
Nàng lăn lộn chốn phong trần đã nhiều năm, bao nhiêu cảnh đẹp, bao nhiêu giàu sang phú quý đã từng thấy qua, vậy mà vẫn không thể nào quên được cảnh tượng vừa rồi. Một cảnh tượng khó tin đến mức cả đời này cũng khó mà tưởng tượng nổi.
Nhớ hồi trước, vì ngồi chung bàn với người bên cạnh, nàng và người đàn ông kia ngồi lưng đối lưng. Có lần, khi nàng đi mời rượu mấy vị tiên sư, cảm thấy chỗ ngồi hơi chật, định bụng nhắc nhở người phía sau dịch vào phía bàn bên kia một chút. Nhưng vừa mời rượu xong quay lại thì phát hiện, người kia đã chủ động nhích ghế dài ra rồi.
Vậy mà, khi gã thanh niên mặc áo vải xanh rách rưới bước ra khỏi quán, những người đàn ông trung niên trong ngõ đã bắt đầu vái lạy, đồng thời, mọi người đều cúi đầu hoặc khom lưng, mơ hồ nghe tiếng giáp sắt va vào nhau "keng, keng".
--- --- --- --- Trưởng luật phái Đan Tỉnh, Triệu Thiết Nghiễn, là một luyện khí sĩ cảnh giới Động Phủ. Đạo linh hơn trăm năm, người thấp bé, mắt sáng quắc. Áo vải giày cỏ, bên hông treo một thẻ bài khắc chữ Lôi bộ phù lục bằng sắt.
Triệu Thiết Nghiễn và nhóm luyện khí sĩ này đến kinh thành Vân Nham quốc chẳng khác nào tôm tép chui vào đầm rồng, không tạo được chút sóng gió nào, khác hẳn với ở mấy vùng quê hẻo lánh, còn được người ta gọi một tiếng thần tiên. Triệu Thiết Nghiễn ở đây có một sản nghiệp của sư môn, mở một cửa hàng tạp hóa ở bến Ngư Lân. Đường đi quanh co, rất khó tìm, phải hỏi đường. Mà hỏi xem làm ăn ra sao thì e rằng còn không bằng cái quán nướng đêm gần đó. Triệu Thiết Nghiễn thấy sư đệ Thương Tộ mặt mày ủ rũ, đành an ủi một câu, việc buôn bán ở trên núi luôn là như thế, ba năm không mở cửa, mở cửa ăn ba năm.
Hai nhóm luyện khí sĩ đi cùng, vốn tưởng sẽ ké được chút lộc, tìm được chỗ dung thân ở kinh thành, ai ngờ lại phải tự đi tìm khách sạn.
Thực tế, cả hai bên đều đang lúng túng, nhưng lại cố giả vờ không sao cả, thế nên lại càng thêm lúng túng.
Mấy năm xa cách, sư huynh đệ gặp lại, Thương Tộ cứ mãi than thở bên bàn rượu. Thì ra quan lớn quyền quý ở kinh thành, đừng nói đến hoàng thân quốc thích, ngay cả mấy tên lang quan tầm mắt cũng cao ngất, ngưỡng cửa khó mà bước qua nổi. Bọn họ hoàn toàn không coi tu sĩ dưới năm cảnh ra gì. Nói đi nói lại, Thương Tộ chỉ muốn về môn phái, trốn lên núi, lại lần nữa cầm tu luyện lên. Triệu Thiết Nghiễn cũng không biết phải làm sao, thầm hạ quyết định, nếu thật sự không được thì mình sẽ ở lại đây, để sư đệ Thương mang theo đồ đệ mới thu kia cùng nhau trở về môn phái.
Bây giờ thế đạo, tiên sư trên núi chẳng giàu có gì, còn người dưới núi thì hoang phí tiền của, đều phải thắt lưng buộc bụng mà sống.
Lần này theo xuống núi lịch luyện mấy người hậu bối, họ tu đạo còn non trẻ, tư lịch chưa đủ, cũng không có quá nhiều cảm xúc. Chỉ cảm thấy đi tu luyện bên ngoài thì nên quen với cảnh ăn gió nằm sương, chịu khổ nhiều vào.
Còn trưởng luật Triệu Thiết Nghiễn là người từng nếm trải cảnh giàu sang phú quý, nhớ khi còn trẻ lần đầu đi theo trưởng bối xuống núi, những điều từng được nghe giảng trong sách đạo, như hồng trần vạn trượng, danh lợi ràng buộc… thì ra toàn là nói vớ vẩn. Người tu đạo xuống núi chính là bước vào chốn phồn hoa thế tục, các trưởng bối cũng thay đổi, trên núi thì một kiểu, dưới núi lại khác, không còn cứng nhắc, chỉ dặn dò họ cứ thoải mái một chút, các quy củ giới luật trong núi cũng không cần tuân thủ quá nghiêm ngặt, chỉ cần nhớ là về núi thì đừng có ăn nói bừa bãi, kẻo bị người phe chưởng luật nghe được, mượn cớ làm lớn chuyện.
Thương Tộ vẻ mặt phức tạp, lẩm bẩm nói: “Triệu sư huynh, hồi trước ở trên núi tu đạo tốt như vậy, sao giờ lại thành ra một đám buôn bán làm ăn thế này.”
Uống một bát rượu nhạt như nước lã, Thương Tộ kéo kéo cổ áo, run run tay áo, tự giễu nói: “Đầy người mùi tiền, rửa mãi cũng không sạch.”
Triệu Thiết Nghiễn cười nói: “Lần này ta xuống núi, là do chưởng môn sư huynh bảo ta đến thay ngươi.”
Thương Tộ liếc mắt nhìn sư huynh chưởng luật, xua tay nói: “Bớt bịa ra mấy lý do vụng về gạt ta đi, có cái môn phái nào lại để chưởng luật cả năm trời mở tiệm kiếm tiền như vậy. Ta than thở với ngươi cũng không phải muốn về trốn tránh yên tĩnh, cuộc đời cứ bị lún vào thế này, hết cách rồi. Chẳng lẽ ngươi không cho ta kể khổ một chút à?”
Triệu Thiết Nghiễn càng thêm chua xót, nhưng vẫn cười nói: “Sau này sẽ tốt hơn thôi. Đến khi nào chưởng môn sư huynh trở thành kim đan địa tiên, môn phái chúng ta mới xem như có chỗ đứng thật sự trên ngọn núi Đồng Diệp châu này.”
Thương Tộ trực tiếp nốc một bát rượu, vẻ mặt buồn bã nói: “Hôm trước ta gặp được một mầm non tốt, tư chất cực kỳ xuất sắc, ta thấy không kém gì chưởng môn sư huynh, tiếc là không tranh được, để người khác cướp mất, ta thì sợ đến rắm cũng không dám đánh một cái.”
Triệu Thiết Nghiễn không biết nói gì hơn, ngập ngừng hỏi: “Vẫn còn ở Kinh thành sao? Có còn cách nào hòa giải không?”
Thương Tộ lắc đầu: “Kẻ ra tay cướp người là một tu sĩ Nguyên Anh cảnh trẻ tuổi. Thực ra đối phương khá lịch sự, rất khách khí. Hơn nữa đứa nhỏ đó đã chính thức bái sư rồi, hắn còn chủ động đến nói xin lỗi ta. Còn nói nhờ ta chuyển lời của sư phụ hắn, về sau nếu có cơ hội sẽ báo đáp ân tình đạo duyên cho phái Đan Tỉnh.”
Triệu Thiết Nghiễn thở dài một hơi, năm đó trong số các tổ sư tiền bối của môn phái, người có cảnh giới cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh.
Chỉ là sau trận đại kiếp ở Đồng Diệp châu lần trước, cả môn phái đều mang theo bài vị chuyển đến Ngũ Thải thiên hạ, mấy người Triệu Thiết Nghiễn đều không muốn rời đi, chủ động ở lại. Ngoại trừ chưởng môn sư huynh và sư tỷ hiện giờ quản lý tiền bạc, còn lại như Triệu Thiết Nghiễn và Thương Tộ đều không phải là đệ tử thân truyền của tổ sư đường. Nghe nói tám mươi năm nữa, Ngũ Thải thiên hạ sẽ mở cửa một lần, không biết đến lúc đó sẽ ra sao.
Triệu Thiết Nghiễn nói: “Trước khi xuống núi, chưởng môn sư huynh cùng Hoàng sư tỷ gọi ta đến, có một quyết định, bảo ta nói trước với ngươi, cũng muốn nghe ý kiến của ngươi.”
Thương Tộ nhặt một hạt đậu phộng muối bỏ vào miệng, nhai kỹ, vẻ mặt đau khổ nhưng giọng điệu kiên quyết lạ thường: “Không cần biết các ngươi thương lượng ra cái gì, bản thân ta thì sớm đã quyết định rồi, cho dù bọn họ có trở về Đồng Diệp châu vào tám mươi năm nữa, ta cũng sẽ không nhận họ là tổ sư. Ba người các ngươi nếu định nhận tổ quy tông thì cứ giúp ta gạch tên khỏi gia phả của phái Đan Tỉnh, ta sẽ không về núi chịu tủi nhục đâu, có ta hay không cũng vậy thôi. Trước đây đã thế, sau này càng vậy.”
Triệu Thiết Nghiễn cười nói: “Ngươi nghĩ sai rồi, bọn ta đều cùng chung ý nghĩ với ngươi.”
Nhân lúc mượn rượu giải sầu, hai người thổ lộ nỗi lòng, thì đệ tử của Thương Tộ từ sau sân chạy đến báo tin, nói có một luyện khí sĩ đến kiếm ăn, đưa thiếp đến, nói hắn có một môn phái nhỏ, am hiểu cơ quan xây dựng và buôn bán, muốn xem có cơ hội hợp tác với quý phái không. Triệu Thiết Nghiễn mở hộp thiếp, xem qua nội dung chữ trên tấm thiếp, đưa cho sư đệ, cuối cùng Triệu Thiết Nghiễn và Thương Tộ nhìn nhau, như người trong mộng.
Thời buổi này mà còn có kẻ dở hơi đến lừa tiền?
Thương Tộ dặn dò đệ tử: “Ăn nói cẩn thận, đuổi đối phương đi là được, đừng gây vô ích tranh chấp.”
Ai ngờ, vị khách kia không đợi mời, đã tự mình theo cửa hàng vào tận sau sân, tươi cười chào hỏi: “Triệu chưởng luật, Thương huynh đệ, đã lâu không gặp!”
Chỉ vì đối phương quá mức thân mật, nhiệt tình như người bạn cũ lâu ngày gặp lại, Triệu Thiết Nghiễn liếc nhìn Thương Tộ, Thương Tộ cũng đang nhìn Triệu Thiết Nghiễn, cả hai đều cho rằng người này là bạn của đối phương.
Từng thấy kẻ ngang ngược, chưa từng thấy kẻ vô lý như vậy.
Thiếu niên áo trắng không có chút ý tứ tự biết mình, vẻ mặt thành khẩn đứng bên giếng trời ở giữa sân, tự nói: “Nghe đồn núi của phái Đan Tỉnh có hai mươi tư đầm nước, đặt tên theo các tiết khí. Quả là nơi sơn thủy hữu tình thích hợp tu đạo, vừa đẹp mắt lại vừa dưỡng tâm. Theo tiểu tử thấy thì nếu ở đây mà không có nhân vật trên năm cảnh xuất hiện thì thật là vô lý.”
Thiếu niên tiếp lời: “Ta còn nghe nói khai sơn tổ sư của các ngươi là một lang trung xuất thân, thường đi buôn bán dược liệu ở chợ trên núi, vô tình gặp được dị nhân, do có tấm lòng nhân hậu, được ban cho một mối tiên duyên, thế là bước vào con đường tu hành. Sau đó kỳ ngộ liên tiếp, cũng không uổng danh phận.” "Đến cả chuyện vị chưởng môn đời này của phái Đan Tỉnh có mối hương hỏa đạo thống cũng đã truyền đến tai rồi, vậy thì nói sao đây, nhà ai chẳng có một cuốn kinh khó đọc?"
Ở ngoài cửa có một người đàn ông hai tay khoanh trước ngực, nghe đến đây liền cười khẩy một tiếng.
Thương Tộ sắc mặt không vui, lên tiếng: "Có chuyện thì nói thẳng."
Thiếu niên nói: "Ta đây, cũng là tu sĩ có gia phả đường đường chính chính, có điều dù sao cũng là môn phái mới thành lập, nội tình không đủ, nên đành phải tự thân ra ngoài kiếm tiền. Ngoài ta là cao thủ xây dựng, còn có mấy người tu sĩ chuyên về nông nghiệp, dược phẩm. Xây dựng, quản lý vườn trồng trọt, vun trồng kỳ hoa dị thảo, di dời cổ thụ tiên gia, chọn lựa và vận chuyển đá phong thủy, làm chút cá chuồn mây trắng hạc xanh nai... mấy thứ này đều không khó, có thể làm cho một môn phái trên núi trở nên càng có phong thái tiên gia, ngoài ra còn có thể phục chế đền thờ bia cổ, giả danh vách núi khắc chữ, thậm chí có thể tạm thời làm cung phụng, khách khanh giấy, giúp giữ thể diện, hoặc là kéo mối bắc cầu, thuê đò ngang cho người khác, vân vân. Chỉ cần là các ngươi nghĩ ra, ta đều làm được, mà những thứ các ngươi không nghĩ ra, nói thật không hề khoe khoang, ta cũng biết. Tóm lại, chính là dựa vào bản lĩnh, giữ chữ tín, ra ngoài kiếm chút tiền vất vả."
Thiếu niên giơ ngón tay cái lên, chỉ về phía một người sau lưng: "Ví dụ như vị bằng hữu phía sau này, là một luyện khí sĩ của Dược gia, tuyệt đối là một hảo thủ!"
Phùng Tuyết Đào cười nói: "Tay nghề cũng tàm tạm."
Trước khi trở thành địa tiên, nghề chính của Phùng Tuyết Đào đích thực là nông dân.
Triệu Thiết Nghiễn nhịn cười hỏi: "Giá cả cụ thể thì tính thế nào?"
Thiếu niên áo trắng đáp: "Có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện."
Thương Tộ nhắc nhở trong lòng: "Triệu sư huynh, cẩn thận đối phương nhắm vào cây giản sắt của huynh đấy. Biết đâu bọn họ đã sớm đến đây thăm dò rồi, chỉ chờ huynh xuất hiện thôi."
Dù sao hiện tại thứ đáng giá nhất của phái Đan Tỉnh, chính là bảo vật trấn núi này rồi.
Triệu Thiết Nghiễn nói: "Đáng lý là vậy, phòng người vẫn hơn. Ta còn sợ đám người này có thù xưa với phái Đan Tỉnh."
Thiếu niên nhón chân lên, duỗi cổ nhìn về phía bàn trong phòng: "Hay là uống chút rượu nhỏ, làm vài món rau nhắm? Nói một vạn bước, nếu mua bán không thành cũng coi như kết bạn."
Thương Tộ mắt tinh, hỏi: "Pháp bào trên người vị tiên sư này, có vẻ không được tươm tất lắm."
Thiếu niên áo trắng hai tay chống nạnh: "Đương nhiên là phải thế rồi, đánh sưng mặt giả làm người mập mà. Câu nói tục người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, chúng ta là người tu đạo, ra ngoài khó tránh khỏi gặp những kẻ mắt chó coi thường người, nên vẫn phải để ý đến trang phục đạo cụ và cách bày biện một chút."
Đệ tử kiêm hỏa kế của Thương Tộ, vừa mới học được thuật truyền âm, liền nói với sư phụ và sư bá chưởng luật: "Tên này vừa nãy cứ ngồi xổm ở ngoài cửa nói chuyện phiếm với con cả buổi, không biết có phải là kẻ lừa đảo không, nhưng ngược lại thì tính tình rất tốt."
Thiếu niên kia ngây thơ không dám nói, người đồng tuổi đó vừa gặp mặt đã khen mình căn cốt thanh kỳ, là tiên tài tu đạo ngàn năm có một, sao lại lưu lạc chợ búa, không lên núi cầu tiên?
Những lời như vậy, cho dù là thật hay giả, nghe vào vẫn luôn rất thoải mái.
Những quan lại giàu có ở kinh thành dạo gần đây đều dẫn theo vài người hậu bối thông minh lanh lợi đến bái sư, có người đã tìm được vài vị sư phụ tốt.
Thương Tộ ngược lại cũng muốn thu vài đệ tử tùy tiện không cần ghi tên, nhưng mà hiện tại nội tình của phái Đan Tỉnh, căn bản không chịu nổi tra xét, một tra liền lộ tẩy.
Bằng không thì giống những phái tu nhỏ nhặt trong năm, chỉ cần người đến nhà, ai đến cũng không cự tuyệt, chỉ cần truyền dạy một môn thổ nạp thuật sơ sài, hoặc là một bộ đạo quyết chắp vá lộn xộn, lại cho mấy viên đan dược không chết người, là có thể kiếm đầy bồn đầy bát.
Về phần đệ tử mới thu, cho dù tư chất thế nào, cũng vẫn là người có thể tu hành tiên gia thuật pháp, có thể bị mình tìm đến, Thương Tộ đã vừa lòng thỏa dạ, coi như là niềm vui ngoài ý muốn.
Triệu Thiết Nghiễn tính tình nhẫn nại tốt đến mấy, cũng đã bắt đầu có ý định đuổi khách.
Thôi Đông Sơn cười nói: "Đừng vội đuổi người, thật ra ta đến đây cầu kiến ngoài việc mua bán còn có một đoạn duyên phận muốn kể."
Triệu Thiết Nghiễn hỏi: "Lời này là sao?"
Thôi Đông Sơn nói: "Trước đây tiên sinh của ta, dẫn theo một nữ tử đội mũ chồn, ở một vùng đất thuộc ngọn núi dâm từ, đã từng gặp các vị. Tiên sinh từng nhắc đến việc này với ta, nói rằng sơn quy môn phong của các vị đều tốt."
Triệu Thiết Nghiễn hơi bình tĩnh lại, thiếu nữ đội mũ chồn kia từng để lộ một phần thủ đoạn tiên gia, đạo hạnh không thấp, đúng là không tầm thường. Nếu như nàng và người đàn ông áo xanh từ đầu đến cuối không nói gì kia, thật sự nhắm vào giản sắt của mình, ở nơi núi non hoang vu này, bọn họ muốn cướp trắng trợn cũng chẳng khó gì, không cần thiết phải làm rườm rà thế này. Đạo lý rất đơn giản, có thể cướp trắng trợn, hà tất phải lừa gạt?
Triệu Thiết Nghiễn ném trả tấm danh thiếp cho thiếu niên áo trắng, nói: "Muốn gì, xin hãy nói thẳng."
Thôi Đông Sơn cười: "Chùa miếu có hạ viện, tiên phủ có thượng tông. Đúng cái lý này phải không? Theo lý mà nói, những người cũ của phái Đan Tỉnh các vị, dù cho chịu ủy khuất, cũng vẫn phải nhẫn nhục gánh vác, tiếp tục giữ lấy cái vỏ tổ nghiệp này, sau này bọn họ trở về, lại ngoan ngoãn hai tay dâng lên."
"Chỉ là Á thánh xếp thứ tư ở văn miếu Hạo Nhiên, có ai chưa nghe qua cái chuyện vua vua tôi tôi cha cha con con? Á thánh chưa từng dạy người ta đọc sách rồi biến thành ngu trung ngu hiếu, vua không ra vua, thần có thể không tuân theo quy tắc, như vậy mới phải lẽ, phải có trước có sau."
"Phải biết tu hành sợ nhất đi sai đường, bái nhầm núi, nhận giặc làm cha. Người tu đạo, thất tình lục dục nổi lên loạn, không thể thành tâm chính ý, ngàn mối tơ vò, giống như sâu trên mình sư tử. Nên việc trước hết là chỉnh lý lại sơn quy, chấn chỉnh gia phong. Sóng lớn đãi cát, khi cát trong chậu đãi hết, mới thấy vàng thật. Ta thấy các ngươi rất tốt, trên xà không chính thì dưới xà ngược lại không lệch, rất tốt rồi."
"Tu hành cầu tiên, tu hành hướng đạo, vẫn có chút khác nhau. Đầy mình mùi tiền, sao có thể là người tu đạo, chẳng phải là hạt bụi nhỏ không nhiễm bụi trần sao."
Thương Tộ thầm thì: "Triệu sư huynh, ta không nói lại được hắn."
Có phải cả hai đều đang say rượu, nói nhảm không?
Dường như không phải. Ngẫm nghĩ một chút thì lại thấy có vài phần đạo lý?
Triệu Thiết Nghiễn nói: "Có lẽ là do chưởng môn sư huynh nói chuyện không lại."
Thôi Đông Sơn chớp chớp mắt, nhìn về phía tiểu nhị của quán: "Tiểu tử, ta vừa gặp ngươi đã thấy hợp ý, muốn giúp ngươi biên soạn một câu chuyện hay về 'Một người đắc đạo gà chó lên trời'."
Tiểu nhị cao hứng bừng bừng, không dám tin hỏi: "Ta thật có thể tu hành đắc đạo, làm tiên nhân sao?"
Thôi Đông Sơn cười hề hề đáp: "Ngươi chính là nhân vật chính trong nửa sau câu chuyện 'Một người đắc đạo gà chó lên trời' đấy."
Tiểu nhị không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói của người lạ, vẻ mặt ngơ ngác: "Cái gì cơ?"
Thôi Đông Sơn vỗ vai tiểu nhị: "Thông minh như vậy, khó trách ta với ngươi hợp ý."
Triệu Thiết Nghiễn suy nghĩ một hồi, hỏi: "Có thể nói đơn giản hơn một chút không?"
Thôi Đông Sơn lớn tiếng ồn ào nói: "Đã chúng ta đều là người hiểu chuyện rộng thoáng, ta liền nói rõ, hôm nay ta tự mình đến đây, là muốn cùng một phái Đan Tỉnh đang ngày càng rực rỡ kết minh!"
Triệu Thiết Nghiễn càng thêm mờ mịt, tò mò hỏi thiếu niên áo trắng: "Xin hỏi quý phái tên là gì?"
Chỉ thấy thiếu niên áo trắng nhếch mép cười: "Đã nói rồi, là một môn phái mới thành lập, tên là Thanh Bình Kiếm Tông!"
Thương Tộ thở dài, thầm nhủ: "Sư huynh, ta thật sự chịu không nổi tên tiểu tử này nữa!"
Triệu Thiết Nghiễn cười: "Xin hỏi vị tiên sư đây, có phải họ Thôi tên Đông Sơn?"
Thiếu niên áo trắng dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, ta là Thôi Đông Sơn."
Triệu Thiết Nghiễn hít sâu một hơi: "Cút!"
Thôi Đông Sơn quay đầu nói: "Thanh Bí đạo hữu, thấy không, bọn họ đều đoán ra thân phận của ta rồi, đầu óc so với ngươi lanh lợi hơn đấy."
Phùng Tuyết Đào cười gật đầu: "Có vẻ là vậy."
Thanh Bí?
Vị cung phụng mới của Ngọc Khuê tông, tu sĩ Phi Thăng Cảnh ở châu Ngai Ngai? Quả thật, nghe nói vị lão thần tiên này bây giờ đang ở kinh thành.
Thương Tộ giận dữ quát: "Cút xéo cho ông!"
Thôi Đông Sơn giơ ngón tay cái: "Nể các ngươi là hán tử, ta không tính toán gì với các ngươi nữa, vậy chúng ta khi nào thì bắt đầu uống rượu đây."
Thôi Đông Sơn quay đầu hỏi: "Thanh Bí đạo hữu, hình như đàm phán không thành rồi, phải làm sao đây?"
Phùng Tuyết Đào cười nói: "Ta không có ý kiến, ở lại uống rượu cũng được, cút cũng xong."
Thôi Đông Sơn ôm quyền, ra sức lắc lư vài lần: "Sau này còn gặp lại. Nếu gặp phải chuyện gì, đụng vách khắp nơi mà đến đường cùng rồi, có thể đến chiếc đò Đồng Ấm của Ngư Lân tìm người, cứ nói các vị đã từng gặp qua Tạ, hoặc là trực tiếp tìm Phùng Tuyết Đào bên cạnh ta là được."
Triệu Thiết Nghiễn cười: "Vậy thì ta và sư đệ không tiễn khách nữa."
Thương Tộ đột nhiên nói: "Dù các ngươi là ai, có ý đồ gì, ta vẫn muốn nói rõ với các ngươi một chuyện, Đan Tỉnh phái của ta cũng có rất nhiều người tu đạo với đạo tâm thuần túy."
Có vẻ như nóng ruột nóng gan, cứ như người không uống được rượu mà bị ép uống một bát rượu mạnh, khó chịu vô cùng.
Thôi Đông Sơn gật đầu: "Chắc chắn rồi, nếu không thì cũng không có mấy người các ngươi, để ta đến đây nói nhiều như vậy. Uống rượu chùa của ta cũng không đã khát, có thể cùng nhau uống rượu không?"
Phùng Tuyết Đào thật sự không nghe nổi nữa, dẫn đầu quay người bỏ đi.
Thôi Đông Sơn bắt chước nhân vật trên sân khấu, vểnh chân, làm dáng cầm roi cưỡi ngựa, gọi: "Đạo hữu đi thong thả."
Ra khỏi cửa hàng, Thôi Đông Sơn hai tay chắp sau lưng, nói năng có ý tứ sâu xa: "Thanh Bí đạo hữu, vân du bốn phương, du ngoạn vạn dặm, chứng kiến nhân tình thế thái, chúng ta đâu thể chỉ đi dạo ngắm nhìn thôi chứ. Người ta nói thân thể người là một cõi trời đất thu nhỏ, kẻ tu hành ở chốn núi rừng hoang dã, một thân một mình không vướng bận, há lại không xem nhẹ bản thân sao?"
"Có thể không gặp được tiên, có bị phân tâm hay không, là nhìn thoáng qua như mây khói, hay là là cột đá mài mòn giữa dòng nước xiết, nơi nào chẳng là cửa ải của tâm, ở chỗ nào khiến người câm miệng không nói nên lời. Tâm viên ý mã chạy băng băng, người đời tu đạo lên núi, đối mặt vách tường, sẽ tự xử thế nào?"
"Ta biết những lời này đạo tâm của ngươi rất vững, nghe không lọt tai, nhưng với tư cách là bạn bè 'chém gà đốt giấy', ta vẫn muốn nói với ngươi một phen."
"Phùng huynh, có phải bị cảm động rồi không? Đột nhiên cảm thấy ta đây là một người tốt không?"
Phùng Tuyết Đào lạnh mặt nói: "Cút."
Thôi Đông Sơn liền đi thật: "Tuân lệnh! Ta có một con lừa nhỏ, trước giờ không cưỡi, cộc cộc cộc."
---- ---- ---- ---- Ở nơi mà với ai cũng đều là quê người xa xứ, Lục Trầm tìm đến Trịnh Cư Trung: "Cần gì phải làm đến mức này?"
Trịnh Cư Trung hờ hững nói: "Lục chưởng giáo, ngươi cảm thấy ta cần dùng lời đe dọa ai sao?"
Lục Trầm giả ngơ: "Hả? Trịnh tiên sinh nói gì vậy?"
Trịnh Cư Trung làm như không nghe thấy.
Muốn thay đổi thiên hạ Thanh Minh.
Còn việc các ngươi có tin hay không, đó là chuyện của Bạch Ngọc Kinh các ngươi.
Lục Trầm bỗng nhiên trợn tròn mắt, đưa tay chỉ mặt mình: "Trịnh tiên sinh, ngươi nhìn ánh mắt và sắc mặt của bần đạo xem, có chân thành không? Có tin được không?"
Lục Trầm đấm ngực dậm chân: "Nói không khoa trương, bần đạo còn tin hơn cả ngươi!"
Trịnh Cư Trung chỉ im lặng.
Một ván cờ đã được sắp đặt, bàn cờ chính là toàn bộ thiên hạ Thanh Minh.
Hai bên đánh cờ, đều có 'thế lực' sau lưng.
Thế lực sau lưng Trịnh Cư Trung là người đầu tiên bước lên cảnh giới thứ mười bốn.
Thế lực sau lưng đại chưởng giáo Khấu Danh là Bạch Ngọc Kinh.
Lục Trầm vẻ mặt u ám: "Tự tu tự độ, không tốt sao?"
"Cớ gì chủ động nhúng tay vào, làm cây gậy quấy phân trâu. A, lời này cũng không thể nói vậy, thiên hạ Thanh Minh đâu phải là hố phân, mà Trịnh tiên sinh lại càng không phải là cây gậy quấy phân trâu."
Lục Trầm lẩm bẩm lặp lại: "Trịnh Cư Trung và thiên hạ Thanh Minh đương nhiên không phải như vậy."
Trịnh Cư Trung cuối cùng cũng mở miệng: "Nhớ về những năm tháng thượng cổ, với những du sĩ và người tu đạo mà nói, nơi một người sinh ra, chính là vị quốc. Nơi dừng chân và phụng dưỡng quốc gia gọi là nhà nước, còn nơi chôn rau cắt rốn thì gọi là tổ quốc."
Lục Trầm hỏi: "Ngươi chẳng lẽ không hề thiên vị, đang giúp ai? Hay là sớm có ước định bí mật với ai đó, không thể không làm theo?"
Trịnh Cư Trung lắc đầu: "Đều không phải."
Lục Trầm lần đầu tiên gào thét mắng như sấm động, chỉ thẳng vào mũi Trịnh Cư Trung: "Dựa vào chút thông minh mà ức hiếp người khác, nói xem, rốt cuộc ngươi mưu đồ cái gì? Nhân quả của cái thiên hạ đại loạn này, một mình ngươi Trịnh Cư Trung gánh nổi sao?"
Trịnh Cư Trung cười: "Ta vốn chính là tự độ tự học, nếu ba người ở cảnh giới thứ mười bốn đánh không lại Dư Đẩu, vậy thì ba kẻ ngụy mười lăm thì sao?"
Lục Trầm tiếp tục mắng to không ngớt: "Cái gì mà giữ lời, ai dạy ngươi vậy? 'ba ba được chín' hay là 'ba ba được một'?"
Trịnh Cư Trung phất tay áo: "Lục Trầm ngươi mắng thì mắng, đừng để nước bọt bắn lung tung."
Lục Trầm ủ rũ ngồi xuống đất, ấm ức vô cùng, hít hít mũi: "Tiểu đạo đây không phải tức giận, mà là không kìm lòng nổi."
Trịnh Cư Trung chậm rãi nói: "Theo ta thấy, Lục Trầm là người duy nhất còn tỉnh táo trong cái vạc rượu này."
Lục Trầm lại vô cớ muốn nói một câu: "Chưa từng say, lại oán hờn rượu."
Trịnh Cư Trung cười: "Vậy thì hẹn gặp ngày mai vậy. Hôm nay đã không có việc gì, chúng ta uống rượu đi?"
Năm lại qua năm, hoa dại nở rộ khắp nhân gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận