Kiếm Lai

Chương 136: Tiên Sinh (3)

Điều này có nghĩa là thiếu niên giày rơm bắt đầu từ ngõ Nê Bình, chạy trốn đến nóc nhà trấn nhỏ, đến dòng suối nhỏ, cuối cùng đến rừng núi hoang vắng, mỗi lần chạy trốn đều liên tục giảm thọ trên diện rộng. Thiếu niên trong lòng biết rõ điều này.
Ninh Diêu hỏi: "Tề tiên sinh ông chỉ cần nói cho ta biết, làm sao cứu được Trần Bình An!"
Tề Tĩnh Xuân thở dài trong lòng.
Cái này chính là chỗ huyền diệu của đạo tâm.
Thiếu nữ cũng không phải là không có tình cảm với Trần Bình An, bằng không cũng sẽ không kề vai chiến đấu đến bước này.
Người bình thường sau khi nghe nói tin dữ, tất nhiên sẽ có một quá trình kinh hoảng, bi thương, thương cảm, tốc độ dài ngắn, sâu cạn khác biệt mà thôi.
Thế nhưng Ninh Diêu không có lấy một chút.
Nàng ấy thoáng cái nhảy tới "kết quả" mình muốn, ta nên cứu người như thế nào.
Thế gian tu hành, tu lực có thể thấy được, thận trọng, chỉ cần bước lên đi vào, sai một bước chân, sẽ tự có cái khổ riêng. Tu tâm mờ mịt, bốn phương tám hướng, nơi nơi đều là đường, dường như tất cả mọi con đường đều có thể đắc đại đạo, nhưng hình như tất cả đều là bàng môn tả đạo, không ai chỉ điểm cho được. Trong chuyện tu tâm, người nào thân mang đạo tâm, có thể nói là một bước lên trời.
Cho nên thiếu nữ có thể thoải mái, ánh mắt trong suốt nhìn thiếu niên giày rơm, gọn gàng dứt khoát hỏi hắn có phải là thích mình hay không.
Tề Tĩnh Xuân nhớ tới đạo sĩ trẻ tuổi kia, tâm trạng nặng nề.
Ninh Diêu ngồi xổm người xuống, động tác nhẹ nhàng cõng Trần Bình An lên trên người, hỏi: "Tề tiên sinh ông cứ việc nói đi, có điều ta nói trước, ta cảm thấy lão chưởng quỹ của cửa hàng Dương gia rất có bản lĩnh cứu người, Trần Bình An có quen biết với một lão nhân rất lợi hại."
Tề Tĩnh Xuân nhìn thiếu nữ vẻ mặt nghiêm túc, hỏi một câu hỏi kỳ quái: "Chuyện gì trên thế gian, nghịch thiên mà đi, nghịch lưu mà lên?"
Ninh Diêu không chút nghĩ ngợi, lớn tiếng nói: "Một người một kiếm giết sạch yêu tộc!"
Tề Tĩnh Xuân dở khóc dở cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Là tu hành."
Ninh Diêu tỉ mỉ suy nghĩ, "Thật ra như nhau."
Tề Tĩnh Xuân chỉ vị trí trước đó của hai người, lại chỉ một chỗ khác, "Kiếm lô có thể tẩm bổ khí lực, thiên thu lớn mạnh thần hồn, có điều đối với Trần Bình An mà nói, nhiều nhất là miễn cưỡng duy trì sự cân đối, nếu như may mắn, nói không chừng có chút lợi nhuận. Cho nên chờ sau khi hắn tỉnh lại, giúp ta nói cho hắn, sau này luyện quyền, dù cho không truy cầu cái khác, chỉ vì mạng sống, cũng nhất định phải khổ luyện công phu."
Ninh Diêu thở phào nhẹ nhõm, thật ra nàng ấy chẳng tốt lành gì hơn Trần Bình An, chỉ là có cơ bản tốt hơn nhiều, mới không bị ngất đi, "Tề tiên sinh, vậy hiện tại ta mang theo Trần Bình An đến ngõ Nê Bình dưỡng thương? Hay là đi Lưu Tiện Dương bên kia xem tinh hi?"
Tề Tĩnh Xuân cười nói: "Bây giờ làm thế nào cũng được."
Ninh Diêu suy nghĩ một chút, "Người sau lưng ta, chắc chắn hy vọng khi hắn vừa mở mắt sẽ có thể nhìn thấy Lưu Tiện Dương, cho nên ta sẽ đi tới chỗ Nguyễn sư."
Tề Tĩnh Xuân gật đầu nói: "Ta cùng các ngươi đi một đoạn."
Hai người sóng vai mà đi.
Gió xuân thổi vào mặt, nho sĩ hai tay chấp sau lưng, thiếu nữ cõng thiếu niên.
Ninh Diêu đang đi tới, đột nhiên hỏi: "Tề tiên sinh, làm chủ nhân của tiểu động thiên này, ông có bởi vì quyền lợi trong tay mà thu nhận mấy đệ tử có thiên phú tốt hay không?"
Tề Tĩnh Xuân cười lắc đầu, "Không có, chỉ lấy một thư đồng không được coi là đệ tử. Trước đây là vì tị hiềm, hiện tại quay đầu lại mà xem, quả thật bỏ lỡ mấy hạt mầm tốt."
Ninh Diêu lại hỏi, "Tề tiên sinh, ông ở chỗ này, chuyện gì cũng biết rõ?"
Tề Tĩnh Xuân cười nói: "Chỉ cần là ta muốn biết, đều có thể biết, có điều chưa chắc tất cả đều là chân tướng. Dù sao có một số việc, chưa hẳn là thật."
Có câu Tề Tĩnh Xuân cũng chưa nói, rời khỏi trấn nhỏ, ông sẽ mất đi món thần thông "Tâm kính chiếu khắp thiên địa".
Bởi vì có người lấy đi khối trấn khuê kia, đó là một trong những tín vật để lại trấn nhỏ của Á thánh Nho gia, cũng là một trong các đầu mối then chốt của đại trận.
Ninh Diêu do dự một chút, vẫn là không nhịn được hỏi: "Tề tiên sinh, bây giờ ông là cảnh giới gì, có phải thượng ngũ cảnh hay không? Còn nữa, tiên sinh ông tọa trấn tại phương thiên địa này, thật sự có thể thiên hạ vô địch sao? Đương nhiên, nếu như tiên sinh cảm thấy không tiện, có thể không trả lời, ta chỉ hỏi vậy thôi."
Tề Tĩnh Xuân quả nhiên không trả lời.
Thiếu nữ trợn tròn mắt, không nói lại.
Tề Tĩnh Xuân có ý định đi chậm lại, quay đầu nhìn.
Thiếu niên trừng mắt nhìn.
Nho sĩ trung niên cũng chớp mắt mấy cái.
Tề Tĩnh Xuân cười hiểu ý, giấu giếm thanh sắc lặng lẽ bước đi nhanh hơn.
Quân tử nên giúp người khác hoàn thành chuyện tốt.
Sau khi cùng nhau đi một quãng rất xa, Tề Tĩnh Xuân dừng chân, cười nói: "Ta không tiễn."
Đứng tại chỗ, nho sĩ trung niên hai hàng tóc mai, nhìn hai thân ảnh càng đi càng xa, im lặng không nói.
Ông đi ra một bước.
Tề Tĩnh Xuân trong nháy mắt đi tới gần khối trảm long đài.
Nho gia thánh nhân, đều có một chữ bản mạng, độc chiếm ngôi đầu.
Thế gian cho dù ngươi là ai, chỉ cần viết được, dùng được, niệm được chữ đó, sẽ có thể tăng một tia đạo hạnh tu vi của vị Nho gia thánh nhân kia, góp gió thành bão, nước chảy đá mòn.
Tề Tĩnh Xuân là ngoại lệ.
Không phải một chữ không có, mà là có hai chữ.
Mà ý vị của chữ cực kỳ dài, cảnh giới cực kỳ sâu xa.
Tĩnh. Tĩnh tâm đắc ý.
Xuân. Thiên hạ nghênh xuân.
Cho nên ông mới được đưa đến tiểu thiên địa này, hoàn toàn cắt đứt với đại thiên địa bên ngoài.
Tuy rằng Tề Tĩnh Xuân chẳng qua chỉ là một trong các sơn chủ thư viện của tam học cung bảy mươi hai thư viện của Nho gia, thế nhưng quả thật không thể nhìn Tề Tĩnh Xuân theo lẽ thường.
Cái này khiến cho nho sĩ trung niên khi đối mặt Chính Dương sơn Bàn Sơn viên đang tức tối nhiều lần khiêu khích nhục mạ lại không có bất cứ phản ứng gì, nhắm mắt lại, mặc niệm chữ thứ ba "Tĩnh", sau đó vươn khép lại hai ngón tay, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trên không trung.
Khối trảm long đài không thể phá vỡ, trong nháy mắt bị cắt thành hai khối bằng nhau.
Tề Tĩnh Xuân vung tay áo, hai khối đá chỉnh tề, một khối rơi vào cửa hàng rèn của Nguyễn Cung, một khối khác thì xuất hiện tại một căn nhà nhỏ ở ngõ Nê Bình.
Tề Tĩnh Xuân làm xong tất cả những chuyện này rồi rơi vào trầm tư, như danh thủ cờ vây quốc gia lâm vào trầm tư, đứng từ lúc màn mưa lất phất, cuối cùng đến mưa to, sấm chớp đùng đùng, Tề Tĩnh Xuân cũng không phục hồi tinh thần lại.
Tề Tĩnh Xuân vẫn được bách tính trong trấn nhỏ gọi là tiên sinh, đang nghĩ đến tiên sinh của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận