Kiếm Lai

Chương 478: Hành Trình Trở Về (1)

Tuy nghe ra nét châm chọc trong những lời của tiểu đồng áo xanh, thế nhưng Trần Bình An vẫn thở dài, nghĩ chuyện của mình, chậm rãi nói: "Những lời này không phải do ta nói."

Tiểu đồng áo xanh nào dám được một tấc lại muốn tiến một thước, lời nịnh nọt tiếp theo thật tình hơn rất nhiều, cười ha hả nói: "Ta cứ coi như là lão gia nói, lão gia đạo đức tốt, hoàn toàn xứng với những lời này!"

Trần Bình An cười nói: "Ngươi ở đâu học được nhiều nịnh hót như vậy, bình thường không tu hành sao?"

"Tu hành à, một khi ta nghiêm túc tu hành, thì ngay cả bản thân ta cũng cảm thấy sợ…"

Tiểu đồng áo xanh lầm bầm nói, "Ta nghiêm túc đến rối tinh rối mù, thật ra thỉnh thoảng cũng đi ra hít thở không khí, gặp thuỷ thần huynh đệ cùng nhau ăn thịt uống rượu, người bên dưới đều nói ta như vậy, nhưng ta chỉ mượn dùng một chút thôi.”

Tiểu đồng áo xanh nhìn Trần Bình An, rung đùi đắc ý nói: "Trước kia, ta còn cảm thấy hoài nghi, đám tiểu tử kia có phải chỉ vì muốn được thưởng, nên mới nói những lời buồn nôn như vậy. Thế nhưng từ sau khi quen biết lão gia, lại cảm thấy bọn họ chắc chắn nói lời thật lòng, bởi vì đối với lão gia ta cũng là thật lòng đến không thể thật hơn. Ài, sớm biết như vậy thì lúc trước nên thưởng thêm một ít thứ tốt, cho dù thiếu nợ thuỷ thần huynh đệ cũng được, ài, ta làm như vậy là khiến các tướng sĩ thấy lòng lạnh giá. Đúng không lão gia? Một tấm chân tình của người dưới, người bề trên cần quý trọng!"

Nói quanh co lòng vòng, rào trước đón sau, hóa ra là muốn chạy tới trước mặt Trần Bình An đòi phần thưởng?

Trần Bình An cười ha ha, "Muốn Xà Đảm thạch à? Ở chỗ quê nhà ta đúng là có đó, còn không chỉ một viên, nhưng mà không cho ngươi được."

Tiểu đồng áo xanh lập tức quỳ xuống, tay dâng chén cơm lên quá đỉnh đầu, "Trời xanh chứng giám, lão gia lão nhân gia ngài thương xoát cho ta đi. Trên đoạn đường này, ta không có công lao cũng có khổ lao mà, mỗi ngày cố nén không ăn con bé ngốc kia, đã rất khổ cực rồi!"

Nữ đồng váy hồng phấn né qua bên cạnh Trần Bình An.

Trần Bình An chậm rãi nói: "Được rồi, tới quê nhà ta, các người mỗi người một viên Xà Đảm thạch."

Tiểu đồng áo xanh bỗng nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không cam lòng, "Dựa vào cái gì mà nó cũng có một viên? Lão gia, nếu như nhất định phải muốn cho, vậy ta phải được hai viên!"

Cô bé không dám phản bác gì, chỉ là vẻ mặt ấm ức, lã chã chực khóc.

Trần Bình An giơ ra hai ngón tay về phía tiểu đồng áo xanh, "Hai viên phải không?"

Người kia gật đầu như gà mổ thóc.

Trần Bình An thu hồi ngón tay, "Đều không có."

Tiểu đồng áo xanh đặt chén cơm xuống bên chân, sau đó cả người nhào đến ôm lấy cẳng chân của Trần Bình An, khóc lóc om sòm, "Lão gia, ta biết sai rồi, một viên thì một viên."

Trần Bình An không thèm nhìn tiểu đồng áo xanh nữa, nhìn sắc trời bên ngoài miếu nhỏ, lẩm bẩm nói: " Tuyết sắp rơi à?"

Có hợp cuối cùng sẽ có tan, nhân sinh chính là những lần “ngắt liễu”.

- Giải thích, Trung Quốc cổ đại có một phong tục rất phổ biến, đó là sẽ ngắt một cành dương liễu đưa cho một người sắp ra đi, cho nên có điển tích “chiết liễu tặng biệt”. Hết giải thích.

Trong dòng sông năm tháng, dường như tồn tại một bến đò dương liễu lả lướt, chèo thuyền đi ngược từng cột mốc trong dòng thời gian, sẽ thấy có người rời thuyền mà đi, có người lên thuyền làm bạn, sau đó tại một bến đò kế tiếp sẽ lại có hợp tan ly biệt mới.

Giống như thiếu niên ngõ Nê Bình chịu khó kia, đã bước tới một bến đò, bắt đầu hành trình rời xa mọi người.

Lúc tảng sáng, một nhà ba người Lý Nhị đã chuẩn bị xong hành lý, tạm biệt những người khác tại chân núi Đông Hoa sơn, so sánh với lần đầu tiên chia tay người thân ở quê hương trấn nhỏ, lần này Lý Hòe không còn không tim không phổi, thoải mái vì không còn bị ai gò bó, có thể ăn mứt quả và đùi gà cả ngày, mà tăng thêm vài phần u sầu, đứa nhỏ này rốt cuộc đã khôn lớn rồi.

Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc, Tạ Tạ, còn có thiếu niên tuấn tú Thôi Đông Sơn đều tới tiễn đưa.

Phụ nhân đỏ hai mắt, không muốn buông tay Lý Hòe ra, nói liên miên cái gì mà trời lạnh nhớ mặc thêm áo, phải ăn uống đầy đủ, Lý Hòe im lặng nghe. Lý Nhị từ đầu đến cuối đứng ở bên cạnh, Lý Liễu sửa sang lại quần áo cho Lý Hòe, quay đầu nhìn tấm biển của thư viện Sơn Nhai, hoàn toàn thờ ơ trước ánh mắt quan sát của hai người bạn cùng lứa Tạ Tạ và Vu Lộc.

Phụ nhân cuối cùng cũng chịu rời đi, lúc này ra đi, dặn lòng không quay đầu. Lý Nhị xoa đầu Lý Hòe, cười đuổi theo bước chân của vợ, Lý Liễu vỗ vỗ vai đệ đệ, sau đó làm động tác vạn phúc với mọi người rồi khoan thai rời đi.

Lý Hòe đá nhẹ Lâm Thủ Nhất một cái, người sau lòng bàn tay đầy mồ hôi cầm một phong thơ, thiếu niên lắc đầu, nhìn bóng lưng của thiếu nữ, thì thầm nói: "Để lần sau đi."

Lý Hòe không muốn thể tiện tâm trạng bi thương ở trước mặt bọn họ, cố nén ưu sầu, tìm một đề tài thú vị, hắc hắc cười nói: "Thôi Đông Sơn, nếu ngươi là học sinh của Trần Bình An, chúng ta đều là đệ tử của Tề tiên sinh, Bảo Bình lại gọi Trần Bình An là tiểu sư thúc, rốt cuộc vai vế giữ ngươi và chúng ta nên tính như thế nào?"

Thôi Đông Sơn hai tay để sau lưng, ngọc thụ lâm phong, dào dạt đắc ý nói: "Ta chính là đại đệ tử khai sơn của tiên sinh nhà ta, bối phận rất cao, cao hơn Đông Hoa sơn này mười vạn tám ngàn dặm."

Lý Hòe sửng sốt một chút, "Không phải nên phải gọi ngươi đại sư huynh chứ?"

"Đại sư huynh?"

Thôi Đông Sơn nhất thời tức giận, "Cả nhà ngươi đều là đại sư huynh! Lão tử không muốn làm đại sư huynh, gọi như thế nào thì tùy các người."

Lý Hòe hơi ngây người, "Vậy gọi ngươi là tiểu sư huynh nha? Nghe hơi ngượng miệng."

Mắt Thôi Đông Sơn sáng lên, "Tiểu sư huynh là được rồi, vừa tôn trọng, lại tỏ ra thân thiết, sau này các người cứ gọi ta là tiểu sư huynh đi, Vu Lộc, Tạ Tạ, từ hôm nay trở đi, các người cũng không ngoại lệ, không cần gọi công tử, quá xa lạ, cứ gọi ta tiểu sư huynh giống như đám Bảo Bình."

Lý Bảo Bình hừ lạnh nói: "Ta cũng không đồng ý!"

Tiểu cô nương áo bông đỏ chạy ra khỏi cổng chào, Lý Hòe gọi theo: "Lý Bảo Bình, lát nữa còn có giờ học đấy!"

"Đêm qua ta đã viết xong văn chương chép phạt rồi, sợ cái gì! Ta muốn một mình đi dạo đó đây, sau này còn dẫn tiểu sư thúc đi dạo phố." Lý Bảo Bình ngẩng cao đầu, chạy như bay đuổi theo một đàn bồ câu lao vút lên bầu trời xanh thẳm, tiếng bồ câu vang lên liên tiếp, du dương réo rắt vang khắp kinh thành Đại Tùy.

Lý Hòe hô: "Vậy dẫn ta cùng đi với."

Lý Bảo Bình ngoảnh mặt làm ngơ, bóng người nhỏ bé của cô bé đã rời xa cổng chào thư viện, còn những suy tưởng của tiểu cô nương đã bay tại ngàn dặm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận