Kiếm Lai

Chương 1274: Muốn ăn gõ đầu phải không (1)

Thôi Đông Sơn cùng Khương Thượng Chân liếc nhau.
Một người nói Khương đạo hữu, ngươi là chủ nhà, nên để ngươi chịu trách nhiệm kết thúc, một người nói Thôi đạo hữu ngươi đừng bỏ mặc, cái Hoàng Hạc ki này, trên vách núi khắc áng hùng văn thiên cổ của ngươi ngày đó, không thể nói là không có là không có.
Một khi hai vị chỉ lo động tay động chân, triệt để không kiêng nể gì nhau mà so quyền, lại không muốn đổi chỗ so đấu công phu quyền cước, một quyền là một đình nghỉ mát lật tung xuống sông, một cước là một mảng lớn bạch ngọc vỡ nát, một tòa chậu châu báu Hoàng Hạc ki có thể còn lại nửa tòa hay không, thật sự khó nói.
May mà Trần Bình An nói với Khương Thượng Chân:
"Chúng ta về Vân Cấp phong trước."
Sau đó Trần Bình An hướng người áo vàng kia chắp tay lần nữa, "Vãn bối Tào Mạt, quay về sẽ cùng tiền bối thỉnh giáo quyền lý."
Diệp Vân Vân chỉ cảm thấy sức nặng trên người như nhẹ đi hẳn, nàng chắp tay đáp lễ.
Khương Thượng Chân lập tức chắp tay xin lỗi vị sơn chủ trẻ tuổi, thật ra hôm nay hắn tự tiện đem Diệp Vân Vân từ núi Lão Quân đến Hoàng Hạc ki, vốn là có chút tư tâm, thật sự đánh đến nỗi Vân Quật mười tám cảnh thành mười bảy cảnh, Khương Thượng Chân chỉ có thể ngậm bồ hòn, dù sao phúc địa còn có bảy tám chỗ dự khuyết cảnh điểm, chỉ có điều đám đệ tử và khách khanh của Khương thị phụ trách công việc Hoàng Hạc ki, sau này khỏi phải khóc lóc om sòm trước từ đường Khương thị.
Bùi Tiễn đi theo chắp tay, nói với Diệp Vân Vân:
"Vãn bối Trịnh Tiễn, hôm nay có nhiều đắc tội, sau này có cơ hội nhất định sẽ đến Vân Thảo Đường bái phỏng Diệp tiền bối."
Diệp Vân Vân gật đầu.
Trần Bình An dẫn theo Bùi Tiễn và Thôi Đông Sơn rời khỏi Hoàng Hạc ki, thầy trò, học trò, không hẹn mà gặp, ba người lại tụ họp ở nơi đất khách.
Sư phụ như đang suy nghĩ gì đó, Bùi Tiễn liền một đường đi theo, không nói lời nào, còn Thôi Đông Sơn thì một mình tách các ngón tay, không biết lẩm bẩm gì đó.
Trần Bình An lúc xuống Hoàng Hạc ki, ở bến sông dừng chân, đột nhiên nói:
"Ta nghĩ xong rồi, Lạc Phách sơn hạ tông, liền chọn ngay Đồng Diệp châu này, chỉ là vị trí cụ thể, ta vẫn cần đi một chuyến núi sông đồ của núi Lão Quân."
Thôi Đông Sơn giơ tay áo lên, vung tay hô to, "Tiên sinh anh minh, mưu tính sâu xa, tầm nhìn xa trông rộng, công lao nghìn đời..."
Núi Lạc Phách chẳng những muốn từ ngọn núi tiên gia thăng lên thành tông môn, còn phải dựng thêm hạ tông!
Điều này có nghĩa là tiên sinh đã hạ quyết tâm, chờ khi trở về quê hương, cũng sẽ không cố gắng che giấu nội tình núi Lạc Phách nữa. Không những vậy, còn muốn thừa thế xông lên sáng lập hạ tông, để ba châu phía đông Hạo Nhiên thiên hạ, Bắc Câu Lô Châu, Bảo Bình Châu và Đồng Diệp châu, đều phải kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
"Ngươi bớt bớt lại đi, cho ta yên tĩnh một chút."
Bộ dạng đức hạnh của Thôi Đông Sơn bây giờ, rất giống tên thiên ngoại ma Phi Thăng cảnh trong ngục tối Kiếm Khí Trường Thành kia.
Năm đó ở nơi hương xa kia, khi còn là ẩn quan trẻ tuổi, là sơn chủ trẻ tuổi, lúc đó cảm thấy thiên ngoại ma Sương Hàn rất giống học sinh Thôi Đông Sơn.
Có lẽ đây chính là khác biệt lớn nhất giữa người đi xa về quê.
Thôi Đông Sơn lập tức im bặt.
Núi Lạc Phách hôm nay còn chưa phải là tông môn, ở Bảo Bình châu cũng không có danh tiếng gì, mà vị sơn chủ trẻ tuổi vừa mới chính thức về quê này, đã nghĩ đến chuyện sáng lập hạ tông rồi.
Hạo Nhiên thiên hạ bất kỳ một ngọn núi nào trở thành tông môn, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng, muốn xây dựng hạ tông đã khó như lên trời, nhất là việc vượt châu chọn vị trí hạ tông, đương nhiên càng khó hơn, một là khó có được sự gật đầu cho phép của văn miếu Trung Thổ, cần tiêu hao công đức của tông môn, hai là khó ở việc nhập gia tùy tục, khí hậu không phù hợp, Tuân lão tiền bối của Ngọc Khuê Tông vì sao lại để Khương Thượng Chân gửi lời này cho mình? Vì sao Khương Thượng Chân lại là người đảm nhiệm chức tông chủ đầu tiên của Thư Giản Hồ Chân Cảnh tông?
Cũng là hạ tông, Phi Ma Tông ở Hài Cốt Ghềnh đặt chân tại Bắc Câu Lô Châu, cũng trải qua bao phen trắc trở, phải nhiều lần đổi chỗ, một đường di chuyển về phía nam một châu, cuối cùng vẫn phải dựa vào giao tranh chém giết với Kinh Quan Thành của Quỷ Vực Cốc, mới thật không dễ dàng mà đứng vững. Tuy nói hết thảy những điều này đều nằm trong kế hoạch của thượng tông Phi Ma tông, kỳ thực ngay từ đầu đã nhắm vào Bích Họa Thành thần nữ đồ, nhưng những lần Phi Ma Tông dừng chân chao đảo trước đó, tu sĩ Bắc Câu Lô Châu đón tiếp rất lạnh nhạt, thật sự khiến những tu sĩ đời trước của Phi Ma Tông khổ không thể tả.
Điều này cũng giống như những quan lại con cháu gia tộc vọng tộc xuất thân, khi đến địa phương làm quan, cũng sẽ trăm bề không như ý, bên ngoài thì êm đẹp, sau lưng lại gặp cản trở chồng chất, khó dễ đủ kiểu, năm xưa Ngô Diên, vị huyện lệnh đầu tiên ở Ly Châu Động Thiên, vốn là đệ tử của quốc sư, lại là con rể hào môn, mà còn bị liên thủ tẩy chay bởi đám gia tộc vọng tộc ở phố Phúc Lộc và hẻm Đào Diệp, đến nỗi phải trầy da tróc vẩy, đổi thành một vị quan hàn tộc bình thường không có chỗ dựa, có lẽ ngược lại không đến mức khổ sở như vậy. Trong đó có quá nhiều đạo lý đối nhân xử thế và sóng gió quan trường, có cả sự tách tay giữa thập đại tộc tứ đại họ và Tống thị Đại Ly, cho nên Ngô Diên mới bị ghẻ lạnh, thăng tiến chậm chạp, cuối cùng ảm đạm rời đi, được điều chuyển làm quận trưởng ở chân núi Trung Nhạc thuộc Chu Huỳnh vương triều cũ, mà sau đó, Viên Chính Định và Tào Canh Tâm, hai vị con cháu dòng họ thượng trụ quốc, con đường làm quan ở Long châu ngược lại sẽ trôi chảy hơn rất nhiều, đây chính là người trước trồng cây, người sau hái quả trong chốn quan trường.
Bùi Tiễn thần thái sáng láng, dù sao sư phụ nói gì thì là vậy.
Chỉ cần có sư phụ ở bên cạnh, nàng sẽ không cần lo lắng mắc lỗi, không cần lo lắng về sự đúng sai của chiêu thức, không cần nghĩ nhiều như vậy về những chuyện có hay không.
Có sư phụ, nàng sẽ rất yên tâm, không sợ trời không sợ đất.
Bùi Tiễn vô thức muốn đưa tay ra, nắm lấy tay áo sư phụ. Nhưng nàng lập tức dừng tay, rút tay lại.
Trần Bình An hỏi:
"Núi Lạc Phách của chúng ta, nếu giả sử không có bất kỳ tu sĩ nào trên ngũ cảnh, chỉ dựa vào công đức được ghi lại ở triều đình Tống thị Đại Ly và hai thư viện Sơn Nhai, Quan Hồ, liệu có đủ điều kiện đặc biệt thăng thành tông môn hay không?"
Thôi Đông Sơn có chút do dự.
Trần Bình An nói thêm một câu, "Hơn nữa chúng ta hai người, không được tính vào."
Nếu như không có cách nào một kiếm mở ra màn trời, đi đến thiên hạ thứ năm.
Vậy thì đành phải làm theo quy củ, cần phải dùng công đức để đổi lấy quan tước.
Nếu như Triệu Diêu có thể nhờ vào đó mà trở về Hạo Nhiên thiên hạ, vậy Trần Bình An hắn cũng có thể đi đến một thiên hạ mới.
Còn việc bản thân có một kiếm thành danh hay không, cũng không quan trọng, Trần Bình An bây giờ, nếu có thể gặp lại Tả sư huynh, chắc chắn không nói hai lời, chính là sư huynh đệ tán gẫu xong, đã có mặt dày nhờ sư huynh giúp đỡ chống kiếm mở đường. Nếu sư huynh không chịu xuất kiếm, vậy hắn sẽ chuyển sang mời tiên sinh.
"Một ngọn núi một phủ tiên, có thể thăng làm tông môn hay không, việc có tu sĩ trên năm cảnh hay không, thậm chí cũng không thể là cung phụng, khách khanh, mà phải là người chính thống của gia phả nhất mạch, từ xưa chính là luật thép của núi sông Hạo Nhiên thiên hạ, chẳng qua tình thế thiên hạ hiện nay đã có thay đổi, nhất là núi sông tứ châu đã tan nát không chịu nổi, thực tế vẫn có thể thương lượng, văn miếu Trung Thổ vốn muốn củng cố khí vận núi sông, một vài ngọn núi từng là dự khuyết tông môn, nếu như theo lời tiên sinh nói, 'đặc biệt' được thăng lên tông môn, đúng là có hy vọng."
Thôi Đông Sơn nâng tay áo trắng như tuyết lên, đưa móng vuốt gãi nhẹ cằm, đáp:
"Chỉ là công đức tích lũy của núi Lạc Phách, trên mặt ngoài còn hơi thiếu một chút, khó có thể làm người khác tâm phục khẩu phục. Nhưng nếu ba bên ngầm tính toán rạch ròi, thì thật ra đã đủ tư cách, quá đủ."
"Muốn chính là cái kết quả này, núi Lạc Phách tạm thời vẫn không nên quá phô trương, việc thăng lên tông môn và chọn địa điểm hạ tông, cần phải tiến hành đồng thời, thậm chí rất có khả năng, sẽ chọn vị trí ở Đồng Diệp châu khi mọi thứ đã sẵn sàng, mười năm, nhiều nhất là mười năm, đến lúc đó lại đến bàn chuyện này với hoàng đế Đại Ly và hai thư viện của châu, dù sao núi Lạc Phách cũng không phải là kiểu tiên sinh kể chuyện ở dưới cầu, khiến người ta dăm ba bữa lại phải vội vàng hấp tấp."
Trần Bình An nhẹ gật đầu, lập tức nghi ngờ hỏi:
"Vậy cái mà ngươi gọi là 'quá đủ'? Giải thích như thế nào?"
Thôi Đông Sơn bắt đầu đếm các ngón tay, "Ngọc Phác cảnh Mễ Dụ, Nguyên Anh cảnh Thôi Ngôi, hai vị lão kiếm tiên, đại kiếm tiên này, chiến công thực tế cũng không nhỏ, chỉ là thân phận trước đây đều trực thuộc núi Phi Vân bên kia, không ở núi nên không có tin tức, chỉ chờ tiên sinh trở về núi Lạc Phách sẽ định đoạt. Phu tử Chủng Thu ở đỉnh núi Tây Nhạc, đã ra tay giết địch, lại giúp bày mưu tính kế, rất tốt, còn giúp núi Lạc Phách tích lũy được chút tình cảm hương khói với miếu Phong Tuyết và sơn quân Tây Nhạc. Tùy Hữu Biên tuy rằng chậm trễ không thể trở thành Nguyên Anh kiếm tu, nhưng vẫn còn chút công lao ghi trên sổ sách Đại Ly, chỉ cần cô ấy nhận tổ quy tông, lại có thể được tính là một chiến công không nhỏ của núi Lạc Phách. Dù sao tông chủ thứ ba của Chân Cảnh tông, là Lưu Lão Thành, cũng là bạn cũ của tiên sinh, trong chuyện nhỏ này sẽ không quá so đo tính toán. Còn Lô Bạch Tượng và Ngụy Tiện, tạm thời không cần phải cho biết thân phận."
Đến nỗi Đại sư tỷ, lại càng khó lường, ở chiến trường Kim Giáp châu và Bảo Bình châu, giết địch vô số, lập chiến công, còn lớn hơn cả hai vị kiếm tiên. Vương Phó Tố, một võ phu già nhất Bắc Câu Lô Châu, thèm thuồng tư chất luyện võ của Đại sư tỷ, cái lão già vô liêm sỉ đó đã cố tình gây sự, chạy đến núi Lạc Phách chúng ta, thiếu chút nữa quỳ xuống đất xin Đại sư tỷ làm đồ đệ..."
Bùi Tiễn khẽ ho một tiếng.
Thôi Đông Sơn lập tức ngoan ngoãn chuyển chủ đề:
"Ngoài ra, vị Trường Mệnh đạo hữu mà tiên sinh đã 'lừa gạt' từ Kiếm Khí Trường Thành về cũng có rất nhiều công đức sông núi, Đại Ly Tống thị nắm chắc điều này."
Trần Bình An sửa lại:
"Cái gì mà lừa gạt, ta là thành tâm thành ý mời nàng về núi Lạc Phách làm cung phụng."
Thôi Đông Sơn nói nhỏ:
"Tiên sinh, hôm nay Trường Mệnh đạo hữu làm chưởng luật núi Lạc Phách rồi."
Trần Bình An ngớ người ra:
"Trường Mệnh chẳng phải cùng Vi Văn Long trông coi phòng thu chi sao?"
Vì trong suy nghĩ ban đầu của Trần Bình An, Trường Mệnh sinh ra từ đạo lý tiền bạc vàng bạc trên đời, rất thích hợp làm thần tài của một ngọn núi, một hư một thực với Vi Văn Long, quá hợp lý. Mà bất kỳ một vị tiên sư nào muốn làm chưởng luật tổ sư của núi ở Hạo Nhiên thiên hạ đều cần hai điều kiện, một là phải đánh nhau giỏi, thuật pháp cao cường, nắm đấm phải cứng, có đủ tư cách làm người ác; hai là nguyện ý khi không phải vị thần cô độc trên đỉnh núi, mà chấp nhận làm kẻ "độc phu" chịu đủ sự chỉ trích.
Trong ấn tượng của Trần Bình An, Trường Mệnh ngày nào cũng vui vẻ, hiền lành dịu dàng, tính tình lại rất tốt. Trần Bình An đương nhiên lo lắng rằng ở núi Lạc Phách, nàng khó mà đứng vững, điều quan trọng hơn là trong lòng Trần Bình An, tổ sư chưởng luật núi Lạc Phách còn có một yêu cầu tối quan trọng, đó là đối phương phải dám, có quyết đoán để đối đầu, hơn thua với mình, có thể nói không với một số việc lớn của một sơn chủ thường xuyên vắng nhà như mình, còn phải có vài đạo lý thuyết phục được mình, để cho mình dù có kiên trì cũng phải ngoan ngoãn nhận sai.
Cho nên, chức chưởng luật núi Lạc Phách là một vị trí mấu chốt nhất trong suy nghĩ của Trần Bình An.
Vốn theo dự tính của Trần Bình An, vị trí này sẽ giao cho cung phụng Chủng Thu, thăng lên làm chưởng luật núi.
Dù sự việc làm rối loạn kế hoạch trước đó của mình, Trần Bình An vẫn không lộ ra nửa điểm biểu cảm, chỉ chậm rãi suy nghĩ, cân nhắc cẩn thận.
Bùi Tiễn đột nhiên nói:
"Sư phụ, việc Trường Mệnh làm chưởng luật, nghe lão đầu bếp nói là do tiểu sư huynh hết sức tiến cử."
Trần Bình An cười:
"Vậy ngươi thấy Trường Mệnh làm chưởng luật thì sao?"
Bùi Tiễn gật đầu, thật thà nói:
"Sư phụ, nói thật thì ta cũng không hợp cạ với nàng, nhưng mà nàng chắc chắn là một chưởng luật tốt. Trường Mệnh rất cố chấp, không nể nang ai cả, nhưng mà nàng nói đạo lý lại không kiểu gây sự tranh cãi, có thể đánh trúng điểm yếu, vài câu nói nhẹ nhàng nhưng có thể khiến người ta kiêng nể. Trường Mệnh ngày nào cũng tươi cười với mọi người, thoạt đầu thấy rất hòa nhã dễ gần, nhưng mà nhìn lâu rồi lại khiến người ta sợ hãi."
Trần Bình An thở phào nhẹ nhõm:
"Như vậy cũng tốt."
Trần Bình An nheo mắt nói:
"Nếu đã là tông môn, sớm muộn gì núi Lạc Phách cũng cần một tu sĩ thượng ngũ cảnh thường xuyên đứng ra mặt, mà không thể là cung phụng khách khanh, hơi phiền phức. Nếu không được thì phải mượn người của núi Phi Vân thôi."
Thôi Đông Sơn cười hì hì:
"Cũng được thôi, vừa hay cho Mễ Dụ đến đây? Dù sao ngay từ đầu hắn đã thấy làm cung phụng quá khách sáo, lại sẵn có cơ sở, từ khách khanh núi Phi Vân làm chính mạch đạo thống núi Lạc Phách, như dòng chảy tự nhiên, người ngoài đều quen nhận lầm là Mễ Dụ của núi Phi Vân hóa trang làm người đẹp mà thôi. Mễ Dụ ở Thải Tước phủ Bắc Câu Lô Châu nhiều năm rồi, cứ cách vài tháng là phi kiếm gửi thư về núi Phi Vân hỏi thăm tiên sinh về chưa, về đến nhà chưa. Chắc lại không có tin tức gì của sơn chủ, Mễ kiếm tiên sẽ an tâm ở bên đó khai chi tán diệp thôi."
Trần Bình An lắc đầu:
"Tốt nhất là một kiếm tu khác, đáng sợ quá."
Thôi Đông Sơn nói nhỏ:
"Núi Chính Dương và Thanh Phong thành giờ đều là tông môn rồi. Núi Chính Dương thậm chí còn có hạ tông, đang mở rộng ồ ạt ở khu vực Trung Nhạc, nơi có nhiều phôi kiếm tu nhất. Hứa thị Thanh Phong thành cũng mong muốn chọn một hạ tông ở phía nam, đang thông qua mối quan hệ thông gia với thượng trụ quốc Viên thị để chuẩn bị đường lui ở kinh thành Đại Ly."
Trần Bình An cười hỏi:
"Núi Chính Dương cuối cùng cũng có một vị kiếm tiên thượng ngũ cảnh rồi sao? Có phải là vị tổ sư Lý Đoàn Cảnh từng trốn tránh hỏi kiếm bằng cách bế quan?"
Thôi Đông Sơn giơ ngón tay cái lên:
"Tiên sinh quả là tài giỏi!"
Trần Bình An suy nghĩ một chút, gật đầu:
"Đã như vậy, thì núi Lạc Phách chúng ta cũng phải làm ra vẻ hảo hán, nhất định phải kiếm một vị kiếm tiên Ngọc Phác cảnh thuê về. Nếu không, núi Chính Dương và Thanh Phong thành lại suốt ngày nghĩ vẩn vơ, ngủ không ngon giấc."
Trần Bình An im lặng một lát rồi đột nhiên nói:
"Sau khi đến Bảo Bình Châu, trên đường trở về quê, chúng ta nhớ tránh xa núi Chính Dương và Thanh Phong thành ra, nếu không ta sợ không nhịn được, sẽ phải đến làm khách ở tổ sư đường mất."
Thôi Đông Sơn nói:
"Học sinh nhớ rồi, trên đường sẽ nhắc nhở tiên sinh."
Trần Bình An dứt lời:
"Bây giờ ta nghĩ vậy thôi, không có nghĩa là chúng ta về nhà là nhất định phải làm thế. Cứ đi từng bước tính tiếp. Đến Tễ Sắc Phong rồi chúng ta cùng nhau bàn bạc."
Thôi Đông Sơn nhẹ nhàng gật đầu.
Trần Bình An trong lòng niệm một câu.
"Lúc nào cũng ở trong pháp, ở đâu pháp cũng không ngại."
Thôi Đông Sơn đưa tay lên che miệng, nhỏ giọng nói thầm:
"Tiên sinh, Đại sư tỷ vừa rồi muốn nắm tay áo của người đấy."
Mặt Bùi Tiễn đỏ bừng, tức giận nói:
"Ngỗng trắng lớn!"
Trần Bình An cười tươi rói, giơ cánh tay lên, giũ giũ ống tay áo:
"Cứ nắm lấy đi."
Bùi Tiễn sao mà dám chứ, xấu hổ quá hóa giận, thúc tay vào vai Thôi Đông Sơn. Ngỗng trắng lớn kêu lên một tiếng uể oải, lập tức bay tứ tung, xoay vòng vòng trên không trung rồi rơi xuống đất lăn lóc bảy tám vòng, nằm thẳng cẳng ra.
Trần Bình An hỏi:
"Là chủ ý của Khương Thượng Chân?"
Thôi Đông Sơn quẫy đuôi đứng lên, gật đầu:
"Vân Thảo đường giờ là một dòng suối trong hiếm có của Đồng Diệp Châu. Khương Thượng Chân có lẽ muốn cho Diệp tỷ tỷ của hắn tranh thủ làm quen với núi Lạc Phách chúng ta, để sau này dễ qua lại. Dù sao đến khi lộ chân tướng, chúng ta công khai chọn hạ tông, thì cái tính tình áo vàng vân thanh đó, chắc gì đã chủ động chạy đến. Đến lúc chúng ta khai tông lập phái ở đây, thì Bồ Sơn chắc cũng đã ly khai Kim Đỉnh Quan và Bạch Long động rồi. Vân Thảo Đường kết minh với chúng ta, vừa hay. Khương Thượng Chân chắc đã đoán ra ý của tiên sinh, nếu không thì đâu bày vẽ ra chuyện này. Chu huynh đệ làm cung phụng, thật cúc cung tận tụy."
Bên bến đò, một chiếc thuyền vẫn còn trôi dạt trên sông, ngoài ba người họ ra thì không còn ai khác. Tất cả đều nhờ vào công Khương Thượng Chân vung tiền như rác, đến giờ vẫn còn không ít du khách của Vân Cấp Phong và Lão Quân Núi bị chặn lại ở cửa, không cho qua cầu Hoàng Hạc để đến những cảnh điểm khác. Trừ khi gan lớn, có thực lực như Bùi Tiễn, phá được cấm chế sơn thủy.
Thực ra trên sông có một cây cầu mây. Lần trước mấy người Trình Triêu Lộ qua lại là đã dùng cây cầu này để sang sông. Nếu người thường đứng bên Hoàng Hạc Ki nhìn xuống sông thì cũng không thấy rõ cây cầu, để tránh làm ảnh hưởng đến cảnh sắc.
Trần Bình An dừng bước ở bến đò, hiển nhiên là muốn đi thuyền sang sông.
Trước đây, khi thầy trò mình cùng nhau sang sông, đã gây ra không ít động tĩnh, nước sông cuộn trào, khiến chiếc thuyền nhỏ chao đảo không yên, lão lái đò lại lẩm bẩm than thở, chắc là đang mắng thầm.
Vì thế, Trần Bình An muốn đích thân nói một tiếng xin lỗi. Cái lão lái đò chở đò kiếm tiền kia là ai, cảnh giới ra sao, có phải là cao nhân ẩn dật thích làm ngư dân hay không, cũng không quan trọng.
Trong lúc chờ thuyền cập bến, Trần Bình An nói với Bùi Tiễn đang im lặng đứng bên cạnh:
"Trước kia ta không muốn cho ngươi chóng lớn là do sư phụ có nhiều nỗi lo, nhưng mà khi đã trưởng thành rồi, lại còn chịu không ít khổ sở, thì cũng đã lớn rồi, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, vì sư phụ cũng đã đi một con đường như vậy. Huống chi trong mắt sư phụ, ngươi chắc vẫn chỉ là một đứa bé thôi."
Bùi Tiễn "ừm" một tiếng, nhỏ giọng nói:
"Có sư phụ ở đây thì đều tốt, sẽ không còn sợ nữa."
Trần Bình An quay người lại, xòe tay khoa tay múa chân hai cái, một cái là chiều cao của Bùi Tiễn năm xưa khi thầy trò chia ly, một cái là chiều cao Trần Bình An cho là lúc gặp lại. Chưa bằng vai Bùi Tiễn hôm nay, cười nói:
"Nói đi nói lại, thì trong lòng sư phụ vẫn rất thất vọng đấy, ngươi lớn nhanh quá. Sư phụ luôn cảm thấy mình đã không chăm sóc tốt cho ngươi, về sau sẽ phải bù đắp. Đúng rồi, mấy năm nay chép sách không bỏ dở chứ?"
Bùi Tiễn mặt giãn ra cười nói:
"Không có đâu."
Trần Bình An suy nghĩ một chút, "Đến mức phải ép ra vẻ uy quyền thì thôi đi. Sư phụ lúc trước vừa mới phá cảnh không bao lâu, liền chắc chắn đã trúng một quyền, bị thương không nhẹ, ngươi xem áo vàng vân cùng sư phụ so quyền, cũng không có dám đáp ứng phải không?"
Bùi Tiễn trên mặt lộ vẻ đau khổ, trong mắt lại nhịn cười.
Trần Bình An giơ ngón tay cái, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt mà Bùi Tiễn không hề hay biết, khẽ nói:
"Vẫn thích khóc nhè, đúng là y như hồi bé."
Thôi Đông Sơn ở một bên ai oán nói:
"Tiên sinh, học sinh thật ra cũng có nhiều nỗi chua xót, cũng có thể bốc trong lòng bàn tay soi ánh trăng sáng đấy."
"Cút."
"Dạ vâng."
Thuyền độ còn chưa chính thức cập bờ, lão lái đò kia lấy sào trúc trong tay chống bến, khiến thuyền độ và bến có một khoảng cách, tức giận nói:
"Đi thuyền sang sông, một người một viên Tuyết hoa tiền, khách quan nỡ lòng nào bỏ tiền ra tiêu phí lãng phí?"
Trần Bình An chắp tay nói:
"Lúc trước hành động thất lễ, xin lỗi lão tiên sinh. Lời lẽ thành ý không được tốt lắm, vậy đành dùng tiền làm tạ lỗi."
Bùi Tiễn đi theo sư phụ cùng chắp tay tạ lỗi, chỉ là nàng không biết cách nói chuyện bằng tiên sinh, không mở miệng được.
Lão lái đò lập tức tươi cười rạng rỡ, vội buông sào trúc ra, thuyền độ nhẹ nhàng đâm vào bến, "Khương thị kiếm tiền quá tàn nhẫn, đã có cầu bằng mây bắc qua sông rồi, còn nhẫn tâm để ta đưa đò chèo thuyền, nếu không phải ăn nhờ ở đậu, lại có quy định ở đây, nếu không thì hôm nay sang sông, cũng sẽ không để khách quan phải móc tiền túi đâu."
Trần Bình An đưa ba đồng Tuyết hoa tiền, lão lái đò thu vào trong tay áo, đẩy thuyền chuyển hướng, nghiêng người vào bờ, lão nhân đứng ở đầu thuyền nhỏ.
Ba người lên thuyền, Trần Bình An ngồi ở mũi thuyền, Bùi Tiễn và sư phụ ngồi cạnh nhau, hai tay nắm nhẹ trên đầu gối, Thôi Đông Sơn ngồi một mình ở giữa thuyền, thả một tay áo xuống nước, giống như đang dùng tay áo câu cá.
Thuyền nhỏ từ từ ra giữa dòng sông.
Lão hao sư đột nhiên quay đầu hỏi:
"Khách nhân trông như một người đọc sách hay chữ, cho phép ta mạo muội, xin hỏi cái gì gọi là tham thiền?"
Trần Bình An cười nói:
"Hỏi thăm Phật tâm là gì, không biết chính là tham thiền."
Lão hao sư nhỏ nhẹ nhấm nháp một chút, gật đầu tán thưởng:
"Phu tử thật có học thức, lời này có ý nghĩa sâu xa. Lão già này chèo thuyền nhiều năm, hỏi qua nhiều người đọc sách, không ai cho được đáp án tốt như phu tử."
Có người đặt tay lên ngực hỏi, chính là tâm động khởi niệm, vì vậy mà muốn đi tu hành, tự giác không biết đó là tâm định, nếu có thể dùng hành động đặt tay lên ngực để tự vấn, chính là đang dần dần tu Phật hướng đến Linh Sơn, cuối cùng trong lòng có Linh Sơn, không cần cầu bên ngoài.
Trần Bình An nói thêm một câu:
"Là ta mượn câu trả lời từ sách của các bậc thánh hiền."
Thôi Đông Sơn nhanh chóng ngẩng đầu, thanh minh nói:
"Đừng đừng đừng, từ xưa trên sách không có câu này, rõ ràng là tiên sinh trong lòng suy nghĩ ra. Tiên sinh hà tất khiêm nhường."
Lão hao sư gật đầu:
"Ta tin là phu tử tự nghĩ ra câu trả lời, trong lòng sớm đã có đáp án, chỉ chờ người khác hỏi thôi."
Trần Bình An cười nói:
"Ta tên là Tào Mạt, lão tiền bối cứ gọi ta là tên là được."
Lão hao sư lắc đầu nói:
"Học không phân trưởng ấu, người giỏi hơn sẽ là thầy, phu tử thực sự không cần khiêm nhường vậy. Chẳng qua phu tử có một cái tên rất hay, là 'Tào Mạt' nổi tiếng nhất thiên hạ, vốn là người đứng đầu thích khách liệt truyện, quan trọng là có thể trước thua sau thắng, tính nhẫn nại và bộc phát mười phần. Phu tử nếu như cùng người này trùng tên, tin tưởng sau này thành tựu còn cao hơn chứ không thấp hơn."
Trần Bình An vội vàng nói ngoài miệng không dám nghĩ không dám nghĩ, lén liếc nhìn Thôi Đông Sơn, Thôi Đông Sơn lập tức đáp lại một cái nhìn, ý bảo tiên sinh đừng nghĩ nhiều.
Trần Bình An thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì nghĩ nhầm lão lái đò trước mặt, chính là Tào Mạt kia, chẳng phải rất xấu hổ.
"Có người từ quan về quê cũ, có người đêm tối đi thi. Nhân sinh bận rộn không ngừng nghỉ, hà tất phải bận lòng đến vậy."
Lão hao sư cảm khái theo, không nhịn được lại quay đầu hỏi:
"Phu tử cũng hiểu biết về việc Tô tiên nói nhân sinh có mười sáu thú vui?"
Trần Bình An gật đầu:
"Đêm trăng mang bạn bè đi thuyền dưới vách đá, gió mát thổi đến, mặt nước không dậy sóng, là thú vui đệ nhất mà Tô Tử nói."
Lão hao sư dùng sức đẩy một sào trúc, chiếc thuyền lá nhỏ theo nước trôi nhanh hơn một chút, "Tô tiên phóng khoáng, ta lại cảm thấy mười sáu cảnh đẹp ấy đều không bằng cái 'Hôm nay không có việc gì' ."
Trần Bình An cười nói:
"Lão tiên sinh nói chí phải, chỉ có điều đạo ở ngay trong vạn vật, bận rộn là tu hành, nghỉ ngơi là tu tâm, mỗi ngày có một ngày tiến triển. Nói trở lại, nếu như có thể biến bận rộn của ngày hôm nay thành cái không có việc gì, chính là cái đạo tâm ngoài dặm đều tu, ta đã là một chân nhân trên mặt đất rồi."
Lão hao sư nhẹ nhàng gạt mái chèo, mặt nước rung động, thuyền nhỏ chòng chành, "Lời phu tử nói thực sự hay quá. Tất cả Kim Đan khách cùng Lục Địa Thần Tiên, đều nên nghe một chút lời của phu tử, giữa cái nóng nực cháy da thịt này, giống như nhận được một ngụm mát lạnh xua tan vậy."
Trần Bình An chắp tay cười nói:
"Lão tiên sinh khen quá rồi."
Bùi Tiễn chỉ là không nói lời nào, nàng ngồi bên cạnh sư phụ, gió mát từ sông thổi đến, trăng sáng trên trời lung linh, Bùi Tiễn nghe tiên sinh nói chuyện cùng người lạ, tâm cảnh nàng bình hòa, tinh thần trong sạch, cả người dần dần thả lỏng, Bảo Bình Châu, Bắc Câu Lô Châu, Ngai Ngai Châu, Trung Thổ Thần Châu, Kim Giáp Châu, Đồng Diệp Châu. Cô gái trẻ tuổi từng một mình đi qua núi sông của sáu châu, khẽ nhắm mắt lại, như ngủ không phải ngủ, tựa hồ rốt cuộc có thể an tâm nghỉ ngơi một lát, quyền ý lặng lẽ hòa cùng trời đất.
Đến bờ bên kia, Trần Bình An và Bùi Tiễn rời thuyền lên bờ, Thôi Đông Sơn lại nói vẫn còn thấy thú vị, muốn trở lại đi một chuyến nữa, để tiên sinh chờ một lát.
Trần Bình An liền cùng Bùi Tiễn đi bộ dọc bờ sông.
Lão hao sư cười ha ha nhận lấy hai đồng Tuyết hoa tiền, Thôi Đông Sơn đứng ở đầu thuyền, cười nói:
"Thường đi lại bên bờ sông, cẩn thận tiền bỏng tay."
Lão hao sư như không hiểu lời thiếu niên áo trắng đang nói nhảm, chỉ lo chèo thuyền kiếm tiền, đi về hướng bến Hoàng Hạc.
Thôi Đông Sơn một bước nhảy lên phía trước, nhẹ nhàng giẫm lên mạn thuyền, chắp tay sau lưng, chậm rãi mà đi, "Năm xưa tên khắc trên sao cao, hôm nay thân đọa chốn bụi trần. Thanh ngưu một mình lên ngọc khuyết, vẫn để hạc vàng giữ Kim Đan."
Lão hao sư ngoảnh mặt làm ngơ.
Thôi Đông Sơn cười nói:
"Quen cưỡi ngựa gỗ hướng sao Bắc Đẩu, Đông Sơn nay lại trên nước chèo thuyền sắt."
Lão hao sư liếc nhìn thiếu niên tuấn tú, cười nói:
"Tinh quân rót rượu ngon, khuyên rồng cũng chịu một thương."
Mỗi người vạch trần lai lịch của đối phương, chỉ có điều đều chừa chỗ trống, chỉ nói một phần căn cơ đại đạo.
Thôi Đông Sơn nói lão lái đò tên là Nghê Nguyên Trâm ở phúc địa Vân Quật, có quan hệ rất lớn với đạo quán Đông Hải, từng lên đến sao Bắc Đẩu, cuối cùng ở lại nhân gian là một vị hạc vàng kim đan tiên gia.
Mà lão lái đò thì chỉ bằng một câu đã nói ra thân thế của Thôi Đông Sơn, vốn là một con rồng già nước Thục xưa, có thể bay lên ngân hà, may mắn được Bắc Đẩu Tiên quân khuyên rượu.
Chỉ có điều những gì nói tới, chỉ là một cái túi da của mỗi người, đã qua rất lâu rồi, từ thời xa xưa, coi như có thể xem là nửa cái "Bạn cũ đạo hữu" .
Thôi Đông Sơn cười khẩy nói:
"Vậy ngươi có biết, ở phúc địa Ngẫu Hoa đã từng có một cô gái tên là Tùy Hữu Biên, tâm nguyện cả đời, là muốn giống như bệ cao trên trời của phu tử, nhàn hạ cùng Tiên Nhân quét hoa rơi? Nếu như để nàng biết được, tiên sinh nhà mình từng có kiếm thuật thần thông, chỉ còn thiếu nửa bước liền có thể trở thành người đầu tiên phi thăng ở phúc địa, hôm nay lại mặc một bộ áo mưa áo choàng buồn cười, mỗi ngày làm lái đò đưa người kiếm mấy đồng Tuyết hoa tiền, còn phải gọi người khác là 'phu tử', sẽ khiến cho người đệ tử này của nàng, tổn thương tận gan ruột? Vậy ngươi có biết, Tùy Hữu Biên cũng đã rời khỏi phúc địa, thậm chí đã trở thành tu sĩ của Thần Triện phong Ngọc Khuê tông nhiều năm? Hai người các ngươi, sẽ không gặp mặt sao? Chẳng lẽ lão quan chủ không phải là để cho ngươi ở chỗ này chờ nàng kết đan sao?"
Lão lái đò thở dài một tiếng:
"Biết rồi còn hơn là không biết."
Để lại câu chuyện "Giang Hoài chém muỗi" của Tiên Nhân, chính là lão lái đò đang chèo thuyền.
Để có thể chém muỗi, tự nhiên không phải là thứ tầm thường, mà là một yêu quái Ngọc Phác cảnh có thể lén lút trộm linh khí của trời đất, kẻ địch thiên hạ hầu như không thể tìm ra tung tích này, từng khiến Khương Thượng Chân sứt đầu mẻ trán, chỉ riêng tìm kiếm tung tích đã rất khó khăn, lúc đó tuy Khương Thượng Chân đã đạt Ngọc Phác cảnh, nhưng vẫn chưa giành được thanh danh tốt đẹp "Một mảnh lá liễu, có thể chém tiên nhân", Khương Thượng Chân hai lần không thể chém được "con muỗi", khó khăn quá lớn, giống như phàm phu đứng trên bờ ném hòn đá vào một con muỗi trong khe nước.
Mà lão lái đò này, lúc đó kiếm thuật còn chưa phải đỉnh cao, nhưng so với Khương Thượng Chân cao hơn một chút, chỉ là một đạo thần thông độc môn phối hợp với kiếm thuật, vừa vặn khắc chế được yêu quái Ngọc Phác cảnh đi đến vô ảnh đó.
Nhưng mà cuối cùng có thể một kiếm chém muỗi trên sông, vẫn không phải là kiếm tiên Ngọc Phác cảnh bình thường có thể làm được hành động vĩ đại như thế.
Nếu không phải người này xuất thân từ phúc địa Ngẫu Hoa Quan Đạo quan, mà lại là vị phu tử tiên sinh mà Tùy Hữu Biên vẫn nhớ mãi không quên, thì Thôi Đông Sơn đã chẳng thèm để ý. Ở đây mai danh ẩn tích, tùy tiện làm một kẻ chèo đò vô danh vạn năm hắn cũng mặc kệ. Đằng này, vừa rồi người này lại cố tình dùng lời lẽ thăm dò tiên sinh nhà mình, Thôi Đông Sơn càng không thể nhịn. Cái gì từ quan về quê, cái gì thích khách liệt truyện, thực chất đều là những lời giấu giếm ý đồ. Tiên sinh rộng lượng, có thể hoàn toàn bỏ qua, gặp lại là duyên, gặp nhau rồi cũng có lúc chia tay, nhưng là một học sinh, sao có thể dễ dàng tha thứ cho một lão già lắm lời kia nói bậy bạ.
Mấu chốt là lão quan chủ kia, để lại cho người này viên Kim Đan "Thủ Kim Đan", cũng không phải là thứ tầm thường, mà đang giấu trong vách đá Hoàng Hạc ki, là Kim Đan còn sót lại của một lão tổ tiên hạc viễn cổ.
Thôi Đông Sơn cười khẩy:
"Sao Bắc Đẩu thất tinh cao, tiên sinh nhà ta đêm đeo đao, cẩn thận bị chém chết tươi."
Lão lái đò tên Nghê Nguyên Trâm cười nói:
"Không oán không thù, vị phu tử kia cũng đâu phải ngươi, sẽ không vô cớ ra tay đánh người."
Thôi Đông Sơn duỗi một tay, nói:
"Hai ta đừng vòng vo nữa, Kim Đan đưa đây, ta giúp ngươi chuyển cho vị thượng vị đang muốn tìm Kim Đan để thăng lên Nguyên Anh kia."
Lão lái đò cười lắc đầu:
"Lão quan chủ dặn, ta ở đây đợi người hữu duyên. Nếu Tùy Hữu Biên có thể gặp ta, tự nhiên ta sẽ biết điều mà đưa Kim Đan. Nhưng nếu ở ngay trước mặt cũng không thể gặp lại, vậy thì thôi vậy, dù là người hữu duyên cũng không nhận ra, nếu hữu duyên vô phận, lại càng không cần gượng ép. Ngươi cũng đừng làm khó ta. Thực sự muốn đánh một trận, ngươi thắng thì sao chứ, ta không đưa Kim Đan, ngươi nghĩ ngươi lấy được à? Chỉ một Tiên Nhân mà thôi, khi nào lại có thủ đoạn như thông thiên như thế? Giết ta thì đã làm sao?"
"Trên đường đời, tu vi cao, nắm đấm cứng, chẳng qua cũng chỉ phá hoại cảnh đẹp mà thôi. Ngươi không bằng tiên sinh nhà ngươi bao nhiêu."
Lão lái đò khẽ khua sào trúc xuống nước, cười lớn:
"Núi như mày ngài, màu sắc hoa văn như gò má. Không núi không người, nước chảy hoa nở. Mây trắng không người bước, hoa rơi không ai quét, như thế mới tự nhiên."
Trên bờ, Trần Bình An nghe vậy, cười nói:
"Xuân sơn hái thuốc còn, chuyến này đường còn khó. Sen không rơi thì hoa bồ đề tự nở."
Lão lái đò cười lớn, rồi ném chiếc sào trúc xanh biếc được kết tinh từ thủy vận trong tay, mặc nó trôi tự do trên nước. Vị cao nhân lánh đời kia cũng thu lại thuật che mắt. Ông mặc một chiếc áo choàng lấp lánh ánh sáng, thích dùng lời Phật giáo, nhưng bên trong áo choàng lại khoác đạo bào màu vàng.
Vị đạo nhân trung niên, một tay vê một viên bi đất màu vàng, tay phải cầm ngọc như ý, trên vai còn đậu một con cóc ba chân toàn thân vàng chóe.
Thôi Đông Sơn lặng lẽ thu chiếc sào trúc xanh vào tay áo, thứ này không hề tầm thường, tương đương với từng viên thủy đan ngưng tụ mà thành, đủ để Liên Ngẫu phúc địa có thêm một vị chính thần Kim Thân ngưng tụ từ nước sông.
Sau khi đạo nhân thu lại viên Kim Đan, ông nói với Trần Bình An một câu đầy ý vị "Hữu duyên gặp lại", rồi thân hình lóe lên biến mất, như tiên nhân thoát xác. Chiếc áo choàng ông mặc bồng bềnh rơi xuống thuyền.
Thôi Đông Sơn đành phải cất hộ chiếc áo mưa choàng quý giá, thứ tương đương với di thuế của Tiên Nhân này, cất giữ nó chắc cũng phải đến vài trăm hoặc cả ngàn năm.
Trên bờ, Bùi Tiễn nhỏ giọng hỏi:
"Sư phụ, người có nhìn ra thân phận thật sự của lão lái đò không?"
Trần Bình An cười:
"Không có đâu, lên thuyền sang sông chỉ là muốn xin lỗi thôi. Lúc nãy đi đến đình ngắm cảnh ở Hoàng Hạc ki, sư phụ chỉ vô tình liếc xuống mặt sông, nước sông cuộn sóng, thuyền nhỏ chao đảo, biểu diễn của lão tiền bối... Cũng không quá xuất thần nhập hóa, lão tiền bối dù sao cũng là cao nhân ẩn dật, ngại không thèm bố trí nhiều, không thì chỉ lật thuyền có gì khó."
Bùi Tiễn lập tức cảm khái:
"Quả nhiên sư phụ lăn lộn giang hồ nhiều, so với ta kinh nghiệm đầy mình rồi."
Trần Bình An liền gõ vào đầu hắn.
Ở bên Kiếm Khí trường thành, rất nhiều năm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy bầu không khí núi Lạc Phách, chính là do Bùi Tiễn và Thôi Đông Sơn gây ra đấy.
Trên mặt sông, Thôi Đông Sơn bò ra đầu thuyền, hô to tiên sinh và Đại sư tỷ đợi ta, hai tay dùng tay áo để quạt nước chèo thuyền.
Trên Hoàng Hạc ki, sau khi Trần Bình An ba người rời đi, Khương Thượng Chân quay đầu nhìn những kẻ không ngại xem náo nhiệt trong đạo hữu, vẫy tay:
"Giải tán, tất cả giải tán đi."
Còn về xác tiên ốc nước ngọt kính hoa thủy nguyệt trên Hoàng Hạc ki, thì lúc Bùi Tiễn lên ki đã bị Thôi Đông Sơn và Khương Thượng Chân trước sau phong tỏa, khiến bao nhiêu tiên tử nữ tu kêu ca than vãn.
Khương Thượng Chân phát hiện lời mình không có tác dụng, đành phải nói với Diệp Vân Vân:
"Diệp tỷ tỷ, tỷ nói vài câu đi."
Diệp Vân Vân chắp tay về phía đám đông.
Những người chạy ra xem náo nhiệt liền tản ra như chim muông hoảng sợ, toàn bộ tu sĩ vừa bước ra khỏi đạo tràng sơn thủy ốc nước ngọt xác, rất nhanh đã về lại phủ đệ của mình.
Áo vàng vân lên tiếng, ai cũng phải nghe theo.
Huống chi có thể gặp được đại tông sư Diệp Vân Vân tại phúc địa Vân Quật, hôm nay náo nhiệt cũng coi là lớn rồi.
Nhưng ba người vừa ra khỏi trận pháp sơn thủy của Hoàng Hạc ki, thì ngược hướng với mọi người, lại đi về phía đình ngắm cảnh.
Lần lượt là đại đệ tử khai sơn của Đồng Diệp châu võ thánh Ngô Thù, vũ phu Kim Thân cảnh Quách Bạch Lục; vũ phu Viễn Du cảnh Vân Thảo đường Bồ Sơn, và vị nữ tu trẻ tuổi mặc váy pháp bào Long nữ. Một người là đệ tử đích truyền của áo vàng vân, Tiết Hoài, vũ phu bát cảnh, người kia là đệ tử Diệp Thị Bồ Sơn, tổ tiên nàng là huynh trưởng của Diệp Vân Vân, nữ tu trẻ tuổi tên Diệp Tuyền Ki. Đệ tử Vân Thảo đường đều là những người tuấn tú, vừa tu pháp thuật vừa luyện võ, nhưng chỉ cần vượt qua được một trong hai ngưỡng cửa Kim Thân và Kim Đan, thì về sau chỉ chọn một con đường tu hành mà thôi, hoặc là chuyên tu đạo hoặc là chú tâm luyện võ. Nguyên do là Bồ Sơn coi trọng thế đánh hơn nửa là nhờ vào mấy bức tiên gia trận đồ gia truyền.
Cho nên ở Bồ Sơn luôn có câu "Thế đến từ trận đồ, quyền đi theo trận đồ".
Chỉ là ba người Quách Bạch Lục đều đi chậm, không dám quấy rầy cuộc trò chuyện của áo vàng vân với bạn mình.
Diệp Vân Vân là bùn đất cũng có chút nóng tính:
"Có phải Tào Mạt mới vào mười cảnh không lâu, nên thượng vị không trấn áp nổi võ vận, nên mới có cảnh giới bất ổn không? Nếu thực sự là như vậy, ta có thể đợi!"
Khương Thượng Chân cười không nói, chỉ đưa Diệp Vân Vân ra đến bờ dốc, Khương Thượng Chân vuốt phẳng lan can ngọc, khẽ cười nói:
"Tào Mạt thực tế đã từ chối tỷ ba lần khi tỷ ngỏ ý luận võ rồi đấy."
Diệp Vân Vân nghi ngờ:
"Ba lần?"
Khương Thượng Chân kiên nhẫn giải thích:
"Lần đầu là nói phong cách Vân Thảo đường Bồ Sơn tốt, nên Tào Mạt không muốn cùng tỷ luận bàn, theo tỷ, đây có vẻ như là lý do vớ vẩn, nhưng mà bạn ta đây, hắn vốn dĩ hay suy nghĩ hơn người bình thường một chút, như là thời điểm quan trọng này, Diệp Vân Vân luận võ với một vũ phu từ nơi khác đến, thắng thì dễ nói, chắc chắn sẽ khiến Đồng Diệp châu trên dưới tăng thêm sĩ khí. Mà nếu người thứ hai về võ đạo của cả châu áo vàng vân cũng thua, đối với cái đám người lòng dạ như bùn nhão lúc này, thì lại là rét vì tuyết lại lạnh vì sương, nhất là với Vân Thảo đường, vừa mới ký kết đào chi minh, áo vàng vân liền bại bởi vũ phu nơi khác, còn ra thể thống gì? Vừa mới khai sinh quyền loại ở Bồ Sơn còn định phát triển thế nào? Áo vàng vân có thể ngồi yên vị trên đào chi minh, không nói gì không làm gì, nhưng tuyệt đối không thể bại. Bằng không cứ chờ mà xem, Vân Thảo đường phải khó khăn lắm mới tích lũy được vốn liếng sẽ trong một đêm mà tan biến, ngoài kia không biết bao nhiêu kẻ rảnh rỗi sẽ lớn tiếng xì xào, ào ào đổ về phía Bồ Sơn và áo vàng vân, đến lúc đó dù công phu quyền cước có cao đến mấy, cũng không đỡ nổi phong ba bão táp, cũng như lòng người giận dữ với cái thứ 'quyền ý' kia."
Diệp Vân Vân cau mày:
"Nghe giọng điệu của ngươi, chẳng phải là ta sẽ thất bại?"
Nhưng nàng cũng phải thừa nhận, mình đúng là quá nghĩ đến Đồng Diệp tông rồi, vì thế trước đây mới tham gia đào chi minh, mà lại bỏ qua hư danh, tùy ý cho Kim Đỉnh quan và Bạch Long động chủ đứng ra gánh vác chuyện lớn, nàng hầu như không hề phản đối, chỉ gật đầu. Rồi cả hôm nay, cũng nảy ra ý định muốn luận võ với người khác, thực sự là muốn chứng minh cho Hạo Nhiên thiên hạ thấy rằng, Đồng Diệp tông không chỉ có một võ thánh Ngô Thù.
Khương Thượng Chân không nói gì, chỉ tiếp tục phối hợp theo mạch câu chuyện:
"Lần thứ hai từ chối một cách nhã nhặn là vì đồng dạng là vũ phu ở chỉ cảnh, bị áo vàng vân coi trọng đặc biệt mà đến luận bàn, ở trong mắt Tào Mạt thì thực chất nó cũng bình thường thôi, thực sự rất bình thường. Nhất là hai bên các ngươi đều rõ là chạm đến là dừng, không phân sống chết.
Tào Mạt thì lại càng không mấy hứng thú, ta người bạn này, đối đãi việc trao đổi một chuyện, rất rõ ràng, chỉ có hai loại, một loại là so với hắn cao hơn hai cảnh giới tông sư, có thể giúp hắn uy chấn thiên hạ, một loại là trên chiến trường phân định sinh tử trong chém giết hung hiểm. Còn lại, đối với võ đạo của hắn chẳng ích lợi gì, thậm chí có thể nói gần như không có."
Nhất là sau trận chiến tại Trường Thành Kiếm Khí, vị Ẩn Quan trẻ tuổi, không còn trẻ như vậy sơn chủ, trong việc đối đầu với kẻ địch, giữa những người cùng trang lứa, không có mấy ai có thể so sánh với hắn nữa rồi.
Khương Thượng Chân dựa vào lan can, trong tay thêm ra một bình rượu ánh trăng, hai ngón tay kẹp lấy, nhẹ nhàng lắc, mùi rượu tỏa ra nồng nàn, "Lần cuối hắn xưng mình là vãn bối khi trao đổi với ngươi, cho nên mới có câu 'thỉnh giáo quyền lý', vẫn không phải là xin học quyền. Lần đầu cự tuyệt là vì cân nhắc chuyện giữa ngươi và Vân Thảo, lần thứ hai cự tuyệt là để hắn thấy thoải mái, một kẻ vũ phu thuần túy học quyền, ngoài việc có thể xin học quyền của người khác, cũng có thể từ chối khi người khác xin học quyền của mình. Lần thứ ba, là bởi 'sự việc không quá tam'."
Diệp Vân Vân khẽ nhíu mày, "Đây là một vũ phu thuần túy sao? Sao lại nói thế?"
Khương Thượng Chân chỉ cười mà không đáp. Có phải không, tại sao là như vậy, chẳng phải đều là kết quả? Hơn nữa đó là phương thức nhập đạo võ vận, đưa bản thân đến mười cảnh giới võ đạo.
Diệp Vân Vân thở dài, nói ra những lời trong lòng, "Dù sao đi nữa, nghe ngươi nói nhiều như vậy, Tào Mạt này hẳn là người đáng kết giao."
Một người có thể khiến Khương Thượng Chân giở tính cách trơ trẽn mà xin xỏ cho, chắc chắn không phải là người đơn giản.
Nàng đi xin học quyền với người ta, kết quả bị sư phụ Tào Mạt từ chối khéo hết lần này đến lần khác, kết quả còn bị một vãn bối Trịnh Tiễn nói lời nặng, Diệp Vân Vân trong lòng đương nhiên có đôi chút ấm ức.
Về phần Trịnh Tiễn, Diệp Vân Vân đương nhiên đã nghe qua, một vũ phu trẻ tuổi vô cùng nổi bật trên chiến trường ở cả Kim Giáp châu lẫn Bảo Bình châu, đã từng thua liên tiếp bốn trận khi xin học quyền của Tào Từ trên thành ở kinh đô Đại Đoan vương triều.
Nghe có vẻ không ra sao, thua liền bốn trận. Nhưng mà trong thiên hạ, có vũ phu nào mà không để ý đến việc này?
Tào Từ dù tính tình hiền hòa, nhưng không phải ai đến xin học quyền cũng đều nhận. Huống chi là một người liên tiếp xin bốn trận, Tào Từ lại vẫn đồng ý?
Đạo lý rất đơn giản, Tào Từ đã xem Trịnh Tiễn là một "người có khả năng đạt đến cảnh giới võ đạo của mình".
Vì thế Diệp Vân Vân không nhịn được tò mò hỏi:
"Không phải người ta đều nói Trịnh Tiễn là người của Lôi Công Miếu Ngai Ngai châu sao? Sao lại thành đồ đệ của Tào Mạt?"
Về những tin đồn trên đỉnh núi nói Trịnh Tiễn thật ra là sư muội của Tào Từ, đệ tử đóng môn của nữ võ thần Bùi Bôi, Diệp Vân Vân biết rõ không phải vậy.
Khương Thượng Chân cười nói:
"Sau này Diệp tỷ tỷ tự nhiên sẽ biết thôi. Tào Mạt bạn ta, là một người vô cùng thú vị. Không cần nóng vội, từ từ rồi sẽ đến."
Diệp Vân Vân nói:
"Ngươi tác hợp như vậy, Tào Mạt có để bụng không?"
Khương Thượng Chân tựa vào lan can, nheo mắt cười nói:
"Ta đâu có phải Nguyệt lão Hồng nương gì, Tào Mạt sẽ không để ý đâu."
Diệp Vân Vân nói:
"Thật không ngờ Khương lão tông chủ lại dễ nói chuyện như thế, mối quan hệ giữa chúng ta, kỳ thật rất bình thường, thật sự rất bình thường."
Khương Thượng Chân há miệng cười lớn, "Có thể cùng Diệp tỷ tỷ từ tận đáy lòng nói chuyện lâu như vậy, sự 'bình thường' này, rất không tầm thường rồi."
Ba người kia dần dần đến gần nơi đây, Khương Thượng Chân không tiếp tục cùng Diệp Vân Vân dùng tiếng lòng nữa, tựa lưng vào lan can, nhấp một ngụm rượu.
Tiết Hoài cung kính chắp tay nói:
"Sư phụ."
Vị vũ phu tám cảnh này, là một lão giả dáng người gầy gò nho nhã, đầu quấn khăn vải, phong thái ung dung cổ kính.
Nếu không biết thân phận hai bên, người ta sẽ lầm tưởng hắn là tổ tông của áo vàng vân.
Diệp Tuyền Ki giơ tay nắm lấy cánh tay Diệp Vân Vân, tựa như làm nũng, dịu dàng cười nói:
"Tổ sư bà."
Quách Bạch Lục chắp tay cười nói:
"Chào Diệp tiền bối."
Diệp Vân Vân gật đầu chào hỏi Quách Bạch Lục, rồi dùng hai ngón tay khẽ gõ lên tay Diệp Tuyền Ki, nữ tu trẻ tuổi đành phải buông tay ra.
Dù là thân phận gia chủ Diệp thị Bồ Sơn, hay là tổ sư gia Vân Thảo đường, Diệp Vân Vân đều coi là một bậc trưởng bối không dễ vui cười.
Quách Bạch Lục trông như thiếu niên thanh tú, nhưng thật ra đã đến tuổi thành niên, tư chất võ học cực kỳ tốt, hai mươi mốt tuổi đã Kim thân cảnh, mấy năm gần đây còn hai lần đoạt được danh hiệu 'mạnh nhất'.
Điều đó có nghĩa là Quách Bạch Lục là người cần cù chăm chỉ, một khi lại đạt được danh hiệu 'mạnh nhất' để bước vào Viễn Du cảnh, gần như có thể chắc chắn rằng Quách Bạch Lục có thể bước chân vào Sơn Điên cảnh trước tuổi năm mươi.
Một lưu phái võ học, chỉ có thầy trò hai người, kết quả lại có một vị đại tông sư chỉ cảnh, một vị đỉnh núi trẻ tuổi, đương nhiên được xem là chuyện kinh thiên động địa.
Nhãn quang chọn lựa đệ tử của Ngô Thù, quả thật khiến người khâm phục.
Diệp Vân Vân thu hơn chục đệ tử đích truyền, lại cả Bồ Sơn này, đích truyền thu đích truyền, đích truyền lại thu đệ tử, người luyện võ nhiều đến mấy trăm người, nhưng đến nay vẫn chưa ai có thể tiến lên đỉnh núi, cho dù người có tư chất tốt nhất, luyện quyền cực kỳ gian khổ như Tiết Hoài, không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời này cũng khó phá được bình cảnh "phúc địa" Viễn Du cảnh, đừng nói gì đến việc lên đỉnh núi, đạt đến cảnh giới "Dữ dội", chỉ chăm chăm giỏi hơn, làm sao có thể bước chân vào hàng ngũ chỉ cành?
Khương Thượng Chân hơi đẩy lan can, ném bình rượu rỗng xuống dòng sông, đứng thẳng dậy, mỉm cười nói:
"Ta là Chu Phì, mập ốm mập, 'một người gầy gò mập một châu' chính là cái mập đó. Chắc các ngươi không nhìn ra, ta và Diệp tỷ tỷ kỳ thực có mối quan hệ 'chị em ruột bình thường'."
Khương Thượng Chân khi tự giới thiệu, không hề nhìn Tiết Hoài và Quách Bạch Lục, chỉ nhìn chằm chằm vào tiểu cô nương kia.
Tiết Hoài mặt không chút biểu cảm.
Quách Bạch Lục chỉ xem như lời trêu đùa của một tiền bối trên núi.
Diệp Tuyền Ki lại không hiểu vì sao tổ sư bà của mình không hề tỏ vẻ khó chịu.
Áo vàng vân Bồ Sơn, vì sắc đẹp tuyệt mỹ mà có rất nhiều lần nàng ra tay, đều khiến cho những kẻ vô ý trên núi tu sĩ, nhớ đời.
Ánh mắt Khương Thượng Chân đảo đến, lại thấy một kẻ mặt dày mày dạn đến góp vui, không phải đạo sĩ trong gia phả, cũng không có pháp chế đạo mạch, mà lại mặc một bộ pháp bào đạo gia Kim Đỉnh Quan, cảnh giới thấp lè tè, dáng người thì hệt như hạc giữa bầy gà.
Vị lão tu sĩ này đánh cái chắp tay đạo môn đứng đắn với Diệp Vân Vân, "Cung phụng Kim Đỉnh Quan Lô Ưng, bái kiến Diệp sơn chủ."
Diệp Vân Vân không có phản ứng gì, cứ như không nghe thấy không nhìn thấy.
Lô Ưng này tiếng tăm không tốt. Hôm nay hắn trở thành thần phù long cho quân vương trên núi Đỗ quan chủ, tiểu nhân đắc chí liền kiêu căng, hành sự không biết chừng mực.
Bị áo vàng vân làm lơ, Lô Ưng cũng không hề cảm thấy có gì bất thường, đạo tâm không gợn sóng. Vốn đã là việc trong dự liệu, không cần phải lo lắng.
Dưới núi một loại gạo nuôi trăm thứ người, trên núi một cây đạo nở ngàn loại hoa, có thể kết giao hay không, không thể gượng cầu.
Cung phụng cấp cao nhất Kim Đỉnh Quan, Nguyên Anh tu sĩ Lô Ưng, và cung phụng cấp cao nhất Tiểu Long Tưu, có con đường phát triển không khác biệt lắm, ban đầu đều là những tu sĩ núi dã, hoành hành ngang ngược nhiều năm, tiêu dao tự tại, gia tông không với tới được, cảnh giới thì đủ, nhưng thanh danh quá kém, mà những môn phái tiên gia tông môn kia, họ lại không lọt vào mắt xanh, cao không với tới, thấp không nhận, muốn lập môn hộ, lại có quá nhiều nội tình, hơn nữa tiếng tăm bên ngoài, những kẻ tu dã đó nào mà trên người không gánh mấy vụ ân oán án mạng trên núi, chưa từng làm vài chuyện tuyệt đối không thể phơi ra ánh sáng? Như Lô Ưng, có mối quan hệ cực kỳ xấu với đạo sĩ Thái Bình Sơn, vừa mới bước vào Nguyên Anh cảnh, Lô Ưng đã cố ý đi ngang qua khu vực các tông môn kia, đến một nơi khá hẻo lánh dưới vương triều núi, làm lão thần tiên hô phong hoán vũ dời núi lấp biển, kết quả suýt chút nữa bị nữ quan Hoàng Đình xuống núi du ngoạn một mình, một kiếm chém chết. Khi đó Lô Ưng là có ý tốt, muốn kết thành đạo lữ với mỹ nhân kia, con quỷ nhỏ đó cũng thật là, một lời không hợp là đánh nhau, mấu chốt là nàng từ đầu đến cuối cũng không tự báo tên tuổi, lúc ấy Hoàng Đình mới chỉ Kim Đan cảnh, lại dùng thuật pháp đối địch, thực chất hai bên đánh giết, khó mà nói thắng thua, thế là đến cuối cùng, Lô Ưng mới biết cô nương kia hóa ra lại là kiếm tu, nào có tiên sư không thích phô trương như vậy chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận