Kiếm Lai

Chương 212: Người Trong Đồng Đạo (2)

“Về sau, đơn giản là Trần Bình An cứu nàng ta, nhưng sau khi tỉnh lại, nàng ta đương nhiên không muốn ký kết khế ước với một kẻ thường dân mắt thường phàm thai như vậy, dù sao làm như vậy không khác gì tự sát, phàm nhân chỉ sống một đời ngắn ngủi, đối với sinh mệnh dài đằng đẵng của nàng ta mà nói, thật sự không đáng nhắc tới. Đương nhiên không muốn chỉ đạt được tự do trong khoảng thời gian ngắn ngủi. Vì thế nàng ta liền tự xưng là tỳ nữ mới tới nhà Tống Tập Tân, Trần Bình An mới ngốc nghếch chắp hai tay dâng tặng phần cơ duyên đại đạo lớn nhất Ly Châu động thiên này cho người khác. Nói đi cũng phải nói lại, Trần Bình An lúc đó, giống như nghịch tử của đại tộc, nghịch thần của đại quốc, quả thật là bị thiên đạo vô hình áp chế, không giữ được bất cứ phúc duyên nào.”

Lão nhân nói tới đây, lắc đầu, “Nhìn thấy được, không sờ được, không nắm lấy được.”

Sau khi im lặng nghe xong lão nhân kể xong, Thôi Sàm trở về đề tài chính, “Ngay cả hoàng đế bệ hạ cũng tin tưởng đệ đệ Tống Trường Kính từ trước tới giờ không có hứng thú đối với long ỷ. Chỉ tiếc là, có một lần, bệ hạ thỉnh giáo cờ vây ở chỗ ta, nữ tử kia cũng ở bên cạnh xem cờ, chỉ nước đi cho bệ hạ, để tránh ván cờ sớm chấm dứt.”

“Bệ hạ đột nhiên hỏi ta, Phiên vương giành được vô số chiến công nơi sa trường kia, liệu sẽ có một ngày đột nhiên dẫn quân đánh về phía kinh thành Đại Ly, cầm đao trong tay để đòi hắn giao lại chiếc ghế rồng này hay không.”

“Đương nhiên ta cũng thành thành thật thật trả lời, nói Vương gia sẽ không làm như vậy. Nhưng, nếu thật sự có một ngày, đám đông đại tướng võ nhân chiến công sặc sỡ kia dưới trướng Vương gia nổi lên suy nghĩ muốn làm bề tôi phò tá nhà vua từ lúc ban đầu, đến lúc đó Vương gia cũng đã lên đến cảnh giới thứ mười, thậm chí là cảnh giới mười một chỉ có trong truyền thuyết, vương gia sẽ cảm thấy cuộc đời không còn gì thú vị, cộng thêm mọi người bên cạnh đều đang mê hoặc giật dây, hay là mặc long bào lên ngồi ghế rồng ngồi một chút cũng được, đỡ lạnh lòng các tướng sĩ.”

“Sau khi ta nói xong câu này, vị Đại Ly hoàng đế kia liền cười lên. Cuối cùng hoàng đế bệ hạ quay đầu hỏi nữ tử bên cạnh, ‘Nàng cảm thấy thế nào?’ Nữ tử kia liền nói, ‘Hoàng đế bệ hạ dã tâm không đủ lớn, nửa tòa Đông Bảo Bình Châu có thể lấp đầy bụng, Tống Trường Kính thì khác, tương lai hắn thành tựu võ đạo càng cao, sẽ càng muốn đi tới chỗ cao hơn.’ Sau khi nghe xong những lời này của nữ tử, bệ hạ liền cười nói hai chúng ta chỉ biết nói nhăng nói cuội, nói những lời tru tâm, hủy cột trụ của Đại Ly ta, nên kéo xuống chém đầu, nhưng hôm nay ngày lành tháng tốt, nên đánh cờ không nên động đao kiếm, tạm thời giữ lại cái đầu trên cổ hai người các ngươi.”

Dương lão đầu cười nói: “Tống Trường Kính đụng phải hai đối thủ như các ngươi cũng thật sự là xui xẻo tám đời, một nữ tử rủ rỉ bên tai, một tên tâm phúc hắt nước bẩn.”

Thôi Sàm quyết đoán dứt khoát hỏi: “Ngươi tìm ta, rốt cuộc có ý đồ gì?”

Dương lão đầu nói ra lời kỳ quái không đầu không đuôi, “Chúng ta tin tưởng tướng soái có giống, phú quý có gốc, sinh tử có mệnh. Các ngươi không tin.”

Đề cập đến chuyện này, Thôi Sàm không chút nhượng bộ, hoàn toàn không hề khiếp nhược khi sống chết bản thân nằm ở trong tay người khác, cười lạnh nói: “Tuy ta không cảm thấy đám người hiện giờ thì tốt, nhưng ta càng không cảm thấy các ngươi là thứ tốt đẹp gì cả.”

Dương lão đầu nhìn về phía Thôi Sàm, “Nói đi, Tề Tĩnh Xuân rốt cuộc đã lựa chọn Trần Bình An làm cái gì?”

Thôi Sàm cười tủm tỉm nói: “Ngươi đoán đi?”

Rất dễ nhận thấy, Thôi Sàm sẽ tuyệt đối không nói ra đáp án.

Bởi vì điều này liên quan đến chuyện đạo tâm của hắn.

Dương lão đầu hỏi: “Ngươi thực sự cho rằng ta sẽ không giết ngươi?”

Thôi Sàm gật đầu nói: “Ngươi không dám. Cho dù là một con chó do chính ta nuôi, lúc này vì tiền đồ phú quý, hắn cũng có thể dám giết ta, nhưng chỉ có ngươi không dám.”

Dương lão đầu cười nói: “Ngươi thông minh như vậy, sao lại thua Tề Tĩnh Xuân?”

Thôi Sàm tựa lưng vào ghế, tự giễu nói: “Tề Tĩnh Xuân có câu nói này có thể trả lời vấn đề của ngươi. ‘Chuyện thế gian, chỉ có tấm lòng son là không thể thử.’ “.

Dương lão đầu lắc đầu nói: “Xem đi, đây là hậu quả các ngươi không tin số mệnh, không giải thích được, hư vô mờ mịt, mây che sương phủ, không rễ không chân.”

Thôi Sàm cười ha ha, “Thế nào, tiền bối muốn ta đi theo con đường của các ngươi?”

Dương lão đầu hỏi ngược lại: “Ngươi không muốn gương vỡ lại lành, trở về đỉnh phong? Huống chi ngươi tôn sùng hai chữ sự, công, tinh túy của nó cũng có điểm tương thông với chúng ta.”

Thôi Sàm giơ một ngón tay, run rẩy chỉ về phía Dương lão đầu, thiếu chút nữa cười ra nước mắt, ra sức châm chọc: “Tuy Thôi Sàm ta không thể so được với vị tiên sinh nhà ta, không so được với Tề Tĩnh Xuân, nhưng muốn nói vì cái gọi là kim thân bất hủ mà làm một tên tay sai giữ nhà cho người ta, bị những kẻ ta vốn xem thường, gọi thì đến, đuổi thì đi, là ta điên rồi, hay là ngươi điên rồi? Lão tiền bối, không phải ta nói ngươi, có phải ngươi đang trong hoàn cảnh tuyệt vọng có bệnh thì vái tứ phương hay không? Hay là hoàn cảnh giống như ta, đột nhiên gặp biến cố, phá hỏng mưu kế nào đó đã ấp ủ rất lâu rồi?”

Dương lão đầu nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, “Ngươi cảm thấy với ta, ai có thể gọi thì đến đuổi thì đi?”

Thôi Sàm chợt nheo mắt, sắc mặt nghiêm túc, lặng lẽ không lên tiếng.

Dương lão đầu ngồi xếp bằng, nhìn giếng trời kia, nét mặt an tường.

Thế nhân đều nói ngẩng đầu ba thước có thần minh.

Thật ra từ lâu không còn nữa.

Thôi Sàm hít sâu một hơi, “Khuyên ngươi một câu, nếu từng giở trò gì trên thân thể thiếu niên kia thì sớm chấm dứt đi.”

Dương lão đầu lắc đầu, chậm rãi nói: “Không có.”

Thôi Sàm cười nói: “Nhắm chừng Tề Tĩnh Xuân trước khi chết cũng dọn sạch toàn bộ đầu đuôi, hơn nữa ngươi ta cũng coi như sạch sẽ, vậy chính là trừ nữ tử ở kinh thành Đại Ly kia có thể còn ôm lòng bất lương, Trần Bình An sẽ không có nỗi lo phía sau nào với những kẻ ‘cao cao tại thượng’ nữa.”

Dương lão đầu đột nhiên nói: “Đã không thể làm đồng đạo, không sao, chúng ta có thể làm một vụ làm ăn công bằng.”

Thôi Sàm hỏi cũng không hỏi, không chút do dự nói: “Ta đồng ý.”

Sau năm dặm đường đầu tiên, Trần Bình An liền để tiểu cô nương áo bông đỏ nghỉ ngơi chốc lát, sau đó là bốn dặm, rồi tới ba dặm thì dừng lại nghỉ ngơi. Hai người ngồi ở trên tảng đá bóng lưỡng bên suối, hai người nam hạ tạm thời cần đi đường vòng, bởi vì phải đi dọc theo dòng suối, nếu không đường núi khó đi, Lý Bảo Bình sẽ hoàn toàn theo không kịp. Tiểu cô nương tuy thể lực xuất chúng, vượt xa bạn cùng lứa tuổi, nhưng xét cho cùng vẫn chỉ là đứa bé tám chín tuổi, thân thể xương cốt có tốt đến mấy cũng không thể so được với người trưởng thành, Trần Bình An quyết không thể lấy cước lực của mình dẫn tiểu cô nương đi theo.

Lý Bảo Bình đầu đầy mồ hôi ngồi ở nơi đó, nhìn thấy Trần Bình An đột nhiên cởi giày rơm, xắn ống quần lội xuống nước, có thể là do mặt nước của dòng suối đã rộng hơn nhiều, nước suối không cao tới đầu gối, nên có thể nhìn thấy rất nhiều cá nhỏ màu xanh bơi xung quanh, linh hoạt lạ thường, phần nhiều kích cỡ khoảng bằng bàn tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận