Kiếm Lai

Chương 662: Dạ Lộ (1)

Trần Bình An nhẹ nhàng thở ra, chưa kết hôn thì tốt rồi, nếu không cô gái có tướng mạo hao hao giống Lưu Cao Hoa kia mà là tỷ muội của Lưu Cao Hoa thật thì chuyện hồng hạnh vượt này, có nói ra hay không đều sẽ khiến Trần Bình An rất khó xử.
Ở bên đài cao giữa hồ đã nhanh chóng hạ màn, tiếng vỗ tay như sấm dậy, Lưu quận thủ cùng Mã tướng quân không ỷ vào chức quan mà tự mình đi ra khỏi nhà thuỷ tạ, đi tới đài cao ân cần hỏi han lão thần tiên, lão thần tiên đối đáp khéo léo, hai vị quan phụ mẫu một văn một võ đều cảm thấy như cây gặp gió xuân, giữa chừng còn có một người trẻ tuổi có vẻ con cháu sĩ tộc, chết sống đòi bái sư học nghệ lão thần tiên, kết quả rất nhanh thôi đã bị quản sự tạp dịch trong nhà lôi đi.
Đạo sĩ Trương Sơn Phong về trễ hơn Trần Bình An vài bước, nhìn thấy Trần Bình An đang bình an ngồi tại chỗ, hắn ta như trút được gánh nặng, vui đùa nói:
"Ta còn tưởng ngươi đã rớt xuống hầm cầu."
Trần Bình An không muốn tiết lộ trận chiến trên phố nhỏ, nhỏ giọng nói:
"Không tìm thấy hầm cầu, lại ngại không muốn hỏi quản sự trong nhà, nên muốn đi tìm một chỗ vắng vẻ, kết quả tìm mãi mới được, khi trở về thấy hành lang nhiều người quá, ta ngại không dám chen vào, nên phải đợi ở bên ngoài một lát."
Hán tử râu quai nón bỡn cợt hỏi:
"Nãy giờ đi chui rúc mấy chỗ âm u, có khi nào sẽ nhìn thấy những hình ảnh chàng chàng thiếp thiếp không đó? Nhưng ta nói cho ngươi biết, Thải Y quốc này, nhất là quận Yên Chi, thư sinh mỹ nhân nhiều nhất, nhàn nhã rảnh rỗi nên rất thích xem mấy quyển sách cấm diễm tục, xem nhiều rồi thì không phải sẽ đi theo con đường trên sách viết hay sao..."
Hán tử nói tới đây, Lưu Cao Hoa buồn cười, gật mạnh đầu nói:
"Giống như tiểu nha đầu nhà ta, mười ba tuổi mà thôi, đã vì xem lén mấy bản yên liễu thư, cũng không phải xem tình yêu nam nữ, tính tình rất hoang dã, từ nhỏ đã hướng tới giang hồ hiệp nghĩa, luôn lải nhải nam tử Yên Chi quận đều là đàn bà, không sảng khoái, muội ấy chỉ học được trên sách mấy kỹ xảo trốn khỏi tú lâu, bắc thang trèo tường, cũng may muội ấy khôn khéo nhưng mẫu thân ta còn tinh ranh hơn, nên thủ đoạn của tiểu nha chưa một lần thành công.”
Hán tử râu quai nón trước mắt sáng ngời, vỗ ngực nói:
"Hướng tới giang hồ thì tốt mà, Từ mỗ chứa một bụng nước giang hồ, tùy tiện lôi ra một hai câu chuyện xưa, đều là đồ ăn nhắm rượu tốt nhất trên đời này!"
Lưu Cao Hoa trợn mắt nói:
"Đừng a, muội muội ta tuổi còn nhỏ, Từ đại hiệp, hai chúng ta giao tình thì giao tình chỉ ở trong giang hồ, hơn nữa, thành muội phu ta, không thiệt thòi bối phận huynh sao?"
Hán tử cười tủm tỉm nói:
"Không phải ngươi còn có tỷ tỷ?"
Lưu Cao Hoa không dám nói thêm điều gì, dường như có điều khó nói.
Trần Bình An muốn nói lại thôi.
Hán tử râu quai nón cười ha ha, vỗ một cái lên vai Lưu Cao Hoa, "Xem ngươi bị ta hù kìa, Từ mỗ ta giao du giang hồ nhiều năm như vậy, hồng nhan tri kỷ hai bàn tay đếm không hết, trước giờ ta không có hứng thú với những cô gái nơi tú lâu khuê các!"
Buổi tiệc đã tàn, giữa dòng người đi khỏi tòa nhà, ba người quay về quán trọ, Lưu Cao Hoa bị phụ thân phái người bắt đi quan hệ xã giao, tuy con trai không nên thân, học nghệ không tinh, về cơ bản vốn không có tiền đồ làm quan, nhưng dù sao cũng là con trai độc nhất trong nhà, Lưu quận thủ vẫn hy vọng Lưu Cao Hoa tương lai có thể giữ lấy mặt mũi gia đình, sống đừng sống quá khó coi.
Trên đường trở về, bởi vì có được hai món đồ trong tay, Trần Bình An hỏi Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong về chuyện pháp bảo.
Muốn trách thì trách những người trước kia Trần Bình An từng gặp không đủ phong thái giang hồ, bên hông A Lương chỉ treo một thanh đao trúc, về phần thiếu niên Thôi Sàm thi thoảng nhắc về cảnh giới cùng pháp bảo, thì lại khẩu khí lớn đến dọa người, giống như Luyện khí sĩ thượng ngũ cảnh trung ngũ cảnh và pháp bảo bọn họ mang theo chỉ toàn là đồ chơi đất sét của bọn trẻ con, không đáng nhắc tới. Ông lão chân đất trong lầu trúc lại càng gọn gàng dứt khoát, nói ta sống đời võ phu, nếu dựa vào vật ngoài thân mới có thể hành tẩu thiên hạ, vậy chi bằng ở nhà mà làm việc, làm anh nông dân cho xong.
Trần Bình An cũng rất bất đắc dĩ.
Cũng may thông qua giới thiệu của Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong mới đại khái hiểu biết "Pháp bảo" phân chia ra sao, thì ra cấp bậc cũng rất nghiêm ngặt, không kém chút nào so với quan trường phẩm trật. "Pháp bảo", là một cách gọi không rõ ràng chút nào, vật ở tầng dưới cùng nhất là tượng khí, chỉ có thể xem như vật chết được đúc hoàn mỹ, là những binh khí giang hồ gọi là thổi lông cắt tóc, chém sắt như chém bùn, cùng với những vật tiên gia trên núi tượng trưng ban cho nhập môn đệ tử, thường thường là tượng khí có vẻ ngoài không tệ, tựa như thanh kiếm gỗ đào của đạo sĩ Trương Sơn Phong.
Đương nhiên nếu là kiếm gỗ đào của Long Hổ Sơn Thiên Sư phủ ban cho thiên sư dưới núi, thì sẽ không hề bình thường chút nào.
Trên tượng khí là trọng khí, thần binh lợi khí của giang hồ tông sư phần lớn thuộc loại này, được làm từ chất liệu hiếm lạ. Luyện khí sĩ bình thường, nhất là những đâm bèo không rễ, dã tu tán tiên không có sư môn truyền thừa, võ phu thuần túy bị coi là đại đạo thường dân, người dân sườn núi trên đường tu hành, nếu như vận khí tốt, có được một hai món "Trọng khí", đúng là không dễ dàng, giống như đạo sĩ Trương Sơn Phong, tha thiết ước mơ, mong mỏi về sau có thể có được một món pháp kiếm tiện tay.
Thanh bội đao của hán tử râu quai nón thật ra chính là trọng khí nổi bật giữa những trọng khí.
Tiếp đó là linh khí và pháp khí, mới là "Pháp bảo" chân chính, linh khí chia làm tiên thiên hậu thiên, tiên thiên linh khí, quý hiếm hơn, thiên địa chung tình dựng dục ra linh khí dư thừa, để cho người tu hành khống chế được, làm ít hưởng nhiều. Thời khắc mấu chốt còn có thể dùng cái giá là hủy hoại căn cơ để bảo vệ chủ nhân. Tiền Tiểu tuyết thật ra miễn cưỡng có thể tính là loại này, chỉ là linh khí ẩn chứa trong một đồng tiền tuyết hoa quá ít ỏi, có thể xem là nhẹ không đáng kể, không có Luyện khí sĩ nào ngốc đến hấp thu linh khí trong tiền tiểu tuyết để hỗ trợ cảnh giới tu hành.
Hậu thiên linh khí, ví dụ như phù lục giấy vàng phẩm tướng cao, cùng với một số đồ vật thần dị được Luyện khí sĩ điêu khắc, chế tạo ra, ví dụ như miếng ngọc bội của thiếu thành chủ Lão Long thành Phù Nam Hoa tên là "Lão long bố vũ" kia, chính là vật hạng nhất bên trong linh khí, giá trị liên thành, còn có "Sơn tiêu hồ" hắn mua từ Tống Tập Tân, càng trân quý dị thường.
So với "Lão long bố vũ bội" và "Sơn tiêu hồ", những Phược yêu tác, Trấn yêu mộc, Đả quỷ trúc tiên vân vân mà nhóm Luyện khí sĩ Thần Cáo tông tùy thân mang theo, tuy đều là hậu thiên linh khí, nhưng bất luận là giá tiền hay là giá trị, đều là cách biệt một trời.
Bên trên linh khí chính là pháp khí.
Pháp, từ xưa tới nay đều là một chữ rất lớn.
Nếu không sẽ không có cách nói Đạo pháp Phật pháp.
Pháp khí, ẩn chứa quy củ vô hình của thiên địa đại đạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận