Kiếm Lai

Chương 335: Trên Núi (2)

Thủy thần Tú Hoa giang sắc mặt bình thản, “Vậy hẳn là ngươi cũng biết, hắn thân là hạt giống đọc sách đầu tiên của Đại Ly dựa vào bản lãnh của mình thi vào thư viện, nên ở thư viện Quan Hồ hắn bị người ta liên thủ hãm hại rất thê thảm, đầu tiên là cố ý nuôi cho béo rồi giết, có người âm thầm vung tiền như rác, mời nữ tử lầu xanh có danh tiếng nhất, giả vờ ngưỡng mộ tài hoa của hắn, nâng cao danh tiếng cho hắn, rồi lại để đại nho vương triều láng giềng cố ý xem hắn là bạn vong niên, khiến những thiếp chữ của hắn, mỗi một bức đều giá trị trên trời, còn có rất nhiều thủ đoạn, từng vòng đan vào nhau, khiến hắn chỉ thiếu nửa bước thôi sẽ trở thành vị quân tử đầu tiên của Đại Ly được nho gia học cung tán thành."

"Thế nhưng chỉ trong một đêm, nghiêng trời lệch đất, tiếng tăm mất hết, có người vu hãm hắn sao chép thi từ, hoa khôi kia chửi bới hắn vô nhân đạo, có mấy vị văn hào đại nho liên danh công kích đạo đức văn chương của hắn, gán cho cái danh ngụy quân tử, mắng hắn làm đục dòng thư viện Quan Hồ. Một đại tài tử vốn hừng hực khí thế, cứ như vậy mà phát điên rồi.”

“Hắn đã điên một thời gian rất lâu, vị thư sinh xuất thân nghèo hèn này trở thành trò cười của toàn bộ thư viện Quan Hồ, người ta càng thêm đóng đinh ý kiến Đại Ly là man di phương Bắc. Nhưng cuối cùng, không ai ngờ được, thế mà hắn đã tỉnh táo lại.”

Nói tới đây, thủy thần Tú Hoa giang quay đầu nhìn về phía Sở phu nhân đang suy nghĩ xuất thần, “Có biết vì sao hắn có thể tỉnh lại không?”

Sở phu nhân chậm rãi ngồi ở đỉnh bậc thang, từ từ trải áo cưới ra, giống như một đóa mẫu đơn đỏ tươi, “Là Luyện khí sĩ của Đại Ly các ngươi ra tay?”

Nam tử khôi ngô cười cười, ánh mắt lạnh lẽo, nói thẳng: “Nếu Đại Ly thật sự muốn ra tay, vậy thì phải giết thư sinh này mới đúng.”

Sở phu nhân giật giật khóe miệng, gật đầu nói: “Tổn hại quốc uy, quả thật phải bị như thế. Hai nước tranh đấu, dùng mọi thủ đoạn tồi tệ mới là chuyện hợp tình hợp lý.”

Nam nhân phun ra một hơi khí đục, “Thư sinh kia sở dĩ có thể tỉnh táo lại, là vì có một vị nữ tử hắn quen thuộc, đã đến bên cạnh hắn.”

Thân thể Sở phu nhân cứng ngắc.

Vị giang thần kia chậm rãi đứng dậy, đi xuống bậc thang, “Nữ tử kia, trên mặt phủ một tấm da mặt, giống dung mạo Sở phu nhân ngươi như đúc, ngay cả giọng nói, tập tính, sở thích của Sở phu nhân cũng học được bảy tám phần. Nếu nói thư sinh trước khi bị hãm hại có liên quan đến hai nước tranh đấu, như vậy sau đó thứ bức thư sinh đến đường chết, đùa bỡn hắn trong bàn tay, chỉ sợ cũng là tranh đấu khí phách giữa người đọc sách.”

Giang thần sải bước rời đi, “Tóm lại, thư sinh đó sau khi hiểu được chân tướng đã nhảy hồ chết rồi, chỉ đơn giản vậy thôi.”

“Trước khi đi thư viện Quan Hồ, thư sinh này có đôi câu vài lời ở Quốc Tử Giám kinh thành Đại Ly với hai người bạn tốt tri kỉ, có thể suy đoán, hắn đã sớm biết thân phận khác người của ngươi, cho nên hắn mới cố ý muốn trở thành quân tử trên nho môn hiền nhân, nhắm chừng như vậy, tương lai quay về Đại Ly, mới có tự tin đòi triều đình cưới hỏi đàng hoàng.”

Giang thần đã sớm rời đi.

Vị nữ quỷ áo cưới hành vi phạm tội tội lỗi chồng chất kia vẫn ngồi yên tại chỗ, sắc mặt an tường, động tác nhẹ nhàng sửa sang lại vạt áo cổ tay áo, nơi này vuốt một cái, nơi kia gấp một cái, làm hoài không biết mệt.

Ngụy Tấn tiêu sái cưỡi lừa rời đi không bao lâu, phía sau Trần Bình An liền truyền đến tiếng la vội vã, ồn ào "Ân nhân xin dừng bước", quay đầu nhìn lại, là thầy trò ba người lão đạo mù kia, đang đuổi theo bước chân bọn họ.

Lão đạo nhân trải qua nhiều mưa gió, đương nhiên biết lũ trẻ con lai lịch không rõ này, mới là mấu chốt giúp mình bình yên rời khỏi núi này, trời mới biết nữ quỷ tính tình cổ quái kia có thể đổi ý, đến phút cuối lại bắt thầy trò bọn họ tới rửa mặt đâm tim? Dựa theo cách nói của hai đồ đệ, vườn hoa trong phủ, thật sự “trồng” rất nhiều hạt giống đọc sách, dường như từng có người giãy giụa ra khỏi bùn đất, hôm nay xem ra, thật là người đáng thương sống sờ sờ bị chặt đứt ngang hông.

Lão đạo được tiểu cô nương mặt tròn đỡ chạy suốt cả quãng đường, cái đạo bào cũ kỹ kia trên người mắc đầy gai ngược của cỏ cây hai bên, cũng hoàn toàn không cảm thấy, có thể nói gian nan không chịu nổi. Thật ra nói đi thì phải nói lại, lão đạo nhân tuy có thủ đoạn lôi pháp không chính thống, quả thật không trấn được nữ quỷ áo cưới, nhưng đặt ở phố phường dưới núi, đó lại là lão thần tiên ván đã đóng thuyền. Lần này một đường bắc thượng, thật sự thường xuyên được coi là thế ngoại cao nhân mà cung phụng, ở Tam Chi sơn bị coi là kẻ lừa gạt học nghệ không tinh, chung quy là cảnh ngộ thê thảm đã ít lại càng ít.

Lão đạo nhân không còn giả thần giả quỷ như lúc mới gặp nữa, khuôn mặt nặn ra nụ cười hỏi: “Xin hỏi Ngụy đại kiếm tiên Phong Tuyết miếu ở đâu? Bần đạo tên tục Từ Oánh Chấn, đạo hiệu Huyền Kê, từ lâu đã ngưỡng mộ Ngụy đại kiếm tiên, lần này bởi họa được phúc, có thể gặp Ngụy kiếm tiên, tận mắt thấy ba kiếm tiên nhân phong thái tuyệt luân đó, thật sự là phúc vận lớn bằng trời của bần đạo.”

Lâm Thủ Nhất cười lạnh nói: “Vị lục địa kiếm tiên này đã độc hành phương Bắc, nếu lão đạo trưởng nếu tạo quan hệ, không ngại vượt qua chúng ta, nói không chừng còn có thể đuổi kịp.”

Lão đạo nhân cười xấu hổ, “Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, duyên phận chưa tới, không thể cưỡng cầu.”

Ngụy Tấn tiên nhân thượng ngũ cảnh như rồng ẩn hình, lão đạo nhân tự biết cân lượng, nếu thật sự tìm đến trước vị kiếm tu Phong Tuyết miếu kia, chỉ sợ trừ khiến người ta chán ghét, căn bản không có được chút lợi ích nào. Luyện khí sĩ trên núi, so với dân chúng dưới núi, đương nhiên có thể tính là như lông phượng sừng lân, nhưng tu sĩ với nhau, gặp là duyên, điều này không giả, chỉ là duyên phận có phân chia thiện ác, nhân quả có tốt xấu khác biệt, lão đạo nhân một đường hàng yêu trừ ma, tích góp âm đức cho mình, to nhỏ bốn năm mươi trận giao thủ, có thể vui vẻ đi tới hôm nay, cũng không phải là chỉ trông vào tu vi luyện khí sĩ cảnh giới thứ năm, cùng với lôi pháp không chính thống kiếm đi nét bút nghiêng đó.

Mắt thấy bầu không khí có chút nguội lạnh, lão đạo nhân vội vàng nhìn xung quanh, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Tửu Nhi, nhóc thọt, còn không mau dập đầu nói lời cảm tạ với các ân nhân!”

Tiểu cô nương mặt tròn sau khi nghe vậy liền muốn quỳ xuống, thiếu niên chân thọt cầm phướn gọi hồn tràn đầy bùn lầy, khuôn mặt đầy sự u ám.

Trần Bình An bước nhanh về phía trước, nhẹ nhàng giữ chặt cánh tay tiểu cô nương gầy, cười nói: “Không cần không cần.”

Sau đó Trần Bình An nói với thiếu niên chân thọt kia: “Lúc trước ở trên đường núi, cảm ơn ngươi nhắc nhở.”

Khuôn mặt thiếu niên chân thọt đầy kinh ngạc, thế mà phá lệ mặt hơi đỏ lên, trong lúc nhất thời lắp bắp, không biết đáp lại như thế nào, cuối cùng dứt khoát quay đầu đi. Thiếu niên lúc trước ở trên đường nhỏ đối mặt nữ quỷ áo cưới, giao đấu khoảng cách gần với nàng, bắt đôi chém giết, tuy đạo hạnh cách xa, nhưng khí thế không kém chút nào, nào ngờ còn là thiếu niên ngượng ngùng da mặt mỏng như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận