Kiếm Lai

Chương 1185: Hai vị kiếm khách

A Lương đứng lên, nghe được trên chiến trường xa xa vang lên một tiếng kèn, Man Hoang thiên hạ thu binh rồi.
Hai bên sẽ từng người thanh lý chiến trường, trận đại chiến tiếp theo kết thúc, có lẽ sẽ không cần đến tiếng kèn nữa rồi.
A Lương đi tới dốc núi Trảm Long, nơi có đình nghỉ mát, buông tay khỏi cái bình rượu không, thân thể xoay tròn một vòng, hét một tiếng, đá văng cái bình rượu khỏi đình nghỉ mát, rơi xuống diễn võ trường.
Sau trận đại chiến, các kiếm tu trên đầu thành, như chim di cư về phương Bắc, nhao nhao trở về nhà, kiếm quang tạo thành một mảnh dài hẹp, cảnh tượng như tranh vẽ.
Bế quan, dưỡng thương, luyện kiếm, uống rượu.
Người đã khuất đã qua đời, những người còn sống đau buồn, cũng sẽ trong chén rượu, hoặc uống thả cửa hoặc uống xoàng, tại trên bàn rượu từng cái tiêu tan.
A Lương quên mất là vị cao nhân nào từng nói trên bàn rượu rằng, bụng người, là cái vạc rượu tốt nhất trên thế gian, chuyện xưa của cố nhân, chính là nguyên liệu tốt nhất, thêm vào vị mật đắng kia, lại pha chế thành những thăng trầm của rượu, có thể sản sinh ra loại rượu tốt nhất, tư vị vô cùng.
Suy nghĩ một hồi, hắn vỗ đùi, thì ra vị cao nhân kia là mình a.
Tự coi nhẹ mình quá mức thật không tốt, phải sửa.
Rất nhanh thì có một đoàn người ngự kiếm từ đầu tường trở về Ninh phủ, Ninh Diêu đột ngột vội vàng hạ xuống, đã đáp xuống cửa lớn, cùng lão bà nói chuyện.
Còn lại Trần Tam Thu, Điệp Chướng, Đổng Họa Phù, Yến Trác, Phạm Đại Triệt, vẫn cứ đi thẳng đến đình nghỉ mát, phiêu nhiên đáp xuống, thu kiếm vào vỏ.
A Lương một tay vịn vào cột đình, một mũi chân chạm đất, nhìn vị nữ tử yêu kiều duyên dáng kia, cảm khái nói:
"Điệp Chướng đã là một cô nương lớn rồi."
Điệp Chướng cười gọi một tiếng A Lương.
Thời nàng còn bé, Điệp Chướng thường xuyên cùng A Lương ngồi xổm đầu đường cuối ngõ sầu muộn, nam nhân thì sầu muộn làm sao kiếm được tiền mua rượu, còn tiểu cô nương thì sầu muộn làm sao để bản thân không phải đi mua rượu, mỗi lần mua rượu, đều có thể kiếm chút tiền tiêu vặt, bạc vụn. Tiền đồng và tiền đồng "đánh nhau" trong túi tiền vải rách, nếu thêm vào một hạt bạc vụn, thì đó là thứ âm thanh êm tai dễ nghe nhất trần đời rồi, đáng tiếc A Lương nợ quán nhiều quá, các chủ quán thấy nàng cũng sợ.
Đổng Họa Phù hỏi:
"Lớn ở chỗ nào?"
A Lương cười tủm tỉm nói:
"Hỏi mẹ ngươi ấy."
Đổng Họa Phù ha ha cười cười, "Trùng loan điệp chướng, mẫu thân ta nói ngươi đặt cho Điệp Chướng cái tên này, không có ý tốt."
A Lương bất đắc dĩ nói:
"Cái gì thế này, bảo mẹ ngươi ít đọc mấy bản son phấn của Hạo Nhiên thiên hạ đi, nhà các ngươi tàng thư nhiều vậy, không biết nuôi sống bao nhiêu tiệm sách gian xảo của Nam Bà Sa châu, khắc gỗ cũng dở tệ, nội dung viết cũng thô bỉ, mười bản sẽ chẳng có một cuốn nào có thể xem lần hai đâu, chị của ngươi đúng là con bé không có lương tâm, bao nhiêu trang quan trọng, xé hết làm gì, làm giấy vệ sinh à?"
Đổng Họa Phù không nói gì, chuyện này, hắn cũng có phần, tỷ hắn lật sách ào ào, đằng đằng sát khí, hắn chỉ có nhiệm vụ xé sách, sau đó tỷ hắn lén lút dùng giấy vá thành sách.
Trần Tam Thu bỏ giày, ngồi xếp bằng, thần thái an nhàn, lưng tựa vào lan can.
Hắn thích Đổng Bất Đắc, Đổng Bất Đắc lại thích A Lương, nhưng đây không phải là lý do Trần Tam Thu không thích A Lương.
Hoàn toàn ngược lại, Trần Tam Thu rất ngưỡng mộ vẻ tiêu sái của A Lương, và cũng rất cảm kích vài hành vi của A Lương năm đó.
Ví dụ như vì mình, A Lương đã từng bí mật cãi nhau với lão đại kiếm tiên một trận, mắng lớn Trần Hi, gia chủ nhà họ Trần một trận, rồi từ đầu đến cuối không nói cho Trần Tam Thu biết, Trần Tam Thu là sau này mới biết những chuyện này, chỉ là khi biết rõ rồi, thì A Lương đã rời khỏi Kiếm Khí trường thành, đội mũ rộng vành, đeo đao trúc ngang hông, cứ vậy lặng lẽ trở về quê nhà.
Có những kiếm tiên, kiếm thuật rất cao, lại không tự do, cả cuộc đời trôi nổi, luôn không được thoải mái.
Còn A Lương là người tự do nhất, nhưng luôn nói tự do thực sự, chưa bao giờ không có một chút lo lắng.
Yến mập tự đấm lưng bóp vai cho mình, nhỏ giọng hỏi:
"A Lương A Lương, hôm nay kiếm pháp của ta thế nào, đến Hạo Nhiên thiên hạ, có thể khiến tiên tử động lòng không? Ngươi từng nói, chỉ cần là kiếm tiên, dù không có vẻ ngoài tuấn tú, lúc xuất kiếm, chính là lớp son phấn tốt nhất của nữ tử, thấy kiếm thuật cao minh, bọn nàng như được bôi má hồng vậy, thật không?"
A Lương gật đầu nói:
"Thật, sao có thể không thật, Hạo Nhiên thiên hạ ta quen lắm, sau này nếu ngươi có cơ hội qua đó du lịch, ta cho ngươi một tấm bản đồ, đánh dấu hết những đỉnh núi có tiên tử, ngươi đừng có ngu ngốc mà lên núi hỏi kiếm, cứ đứng ở chân núi thôi, rồi ngự kiếm lên, bay một vòng quanh đỉnh núi, múa một bộ kiếm pháp, múa xong thu kiếm, trong lúc đó đừng có nói gì cả, cầm bình rượu lên, để lại cho đám tiên tử một bóng lưng ngửa đầu uống rượu là xong, đến lúc đó, tiếng ngâm thơ của ngươi sẽ cao hơn hẳn một bậc, tiêu sái mà đi xa..."
Yến Trác đầu lớn như cái gầu xúc, "A Lương, ta không biết ngâm thơ."
A Lương nói:
"Ta có này, một quyển sách vở hơn ba trăm câu, toàn là thi từ được tạo ra riêng cho kiếm tiên như chúng ta, bán cho ngươi giá hữu nghị nhé?"
Đổng Họa Phù hỏi:
"Những câu thơ trong sách, không phải bị ngươi dùng nát cả rồi sao?"
A Lương hơi hậm hực.
Phạm Đại Triệt rụt rè nhất.
Hắn và A Lương tiền bối không quen.
Dù A Lương tiền bối rất thân thiện, nhưng đối với Phạm Đại Triệt mà nói, như trước là một người cao cao tại thượng, gần ngay trước mắt, nhưng lại ở tận chân trời.
Cũng giống như rất nhiều kiếm tu trẻ tuổi gặp Đổng Tam Canh, Lục Chi, những lão kiếm tiên, đại kiếm tiên này, các tiền bối có lẽ sẽ không khinh thường lớp vãn bối, nhưng lớp vãn bối thường không tự chủ được mà tự khinh bỉ chính mình.
A Lương cười nói:
"Ngươi tên Phạm Đại Triệt đúng không?"
Phạm Đại Triệt vội gật đầu, được sủng ái mà lo sợ.
A Lương nói:
"Ngươi lên Kim Đan cảnh, còn nhanh hơn cả ta và lão đại kiếm tiên ngày trước nữa."
Phạm Đại Triệt không dám tin.
Mình cũng có thể lọt vào mắt xanh của A Lương tiền bối và lão đại kiếm tiên sao?
A Lương cười nói:
"Thực ra từng bước phát triển của mỗi đứa nhỏ, đều được lão đại kiếm tiên nhìn thấy cả. Chỉ là lão đại kiếm tiên tính tình hay ngại ngùng, không thích khách sáo với người khác thôi."
Nói vậy rất khó đáp lời.
Dù sao cũng không ai thật tâm đối đãi với người khác như Nhị chưởng quỹ.
Ninh Diêu sau khi tách ra với Bạch ma ma, đi đến con đường bằng đá của dốc Trảm Long, sau khi đến đình nghỉ mát, A Lương đã ngồi cùng mọi người rồi.
Ninh Diêu có vẻ mệt mỏi, hỏi:
"A Lương, hắn không sao chứ?"
"Thằng nhóc cứ ngủ nướng mãi, ta đánh cho bất tỉnh rồi, bây giờ ngủ ngon rồi, tốt hơn nhiều."
A Lương nói thật, "Trần Bình An trong một thời gian ngắn sẽ rất khó mà ra thành chém giết nữa, đáng lẽ ngươi phải ngăn cản hắn trước khi xung trận ấy, quá nguy hiểm, không thể nuôi thành cái thói quen đánh cược tính mạng như vậy."
Ninh Diêu lắc đầu nói:
"Việc lớn là do hắn quyết định, ta khuyên không được."
A Lương tặc lưỡi kinh ngạc, "Ninh nha đầu còn là cái Ninh nha đầu ta biết sao?"
Ninh Diêu im lặng ngồi xuống, dựa vai vào cột đình.
Nàng đeo hộp kiếm trên lưng, mặc bộ pháp bào trắng như tuyết.
Trong đình nghỉ mát, mọi người nói chuyện phiếm thoải mái.
Phần lớn là Đổng Họa Phù hỏi A Lương về những chuyện ở Thanh Minh thiên hạ, A Lương ở đó nói khoác về mình như thế nào, quyền đấm nhị lão Đạo không được coi là bản lĩnh, dù sao không thể phân ra thắng bại, có thể là không xuất ra một kiếm mà vẫn khiến Bạch Ngọc Kinh chao đảo, đó đâu phải ai cũng làm được, chính là hành động vĩ đại.
Những lời nói thoải mái kia, chắc chắn sẽ khó có thể tiêu tan được sự việc.
A Lương cuối cùng vì những người trẻ này mà chỉ điểm đôi chút về kiếm thuật, vạch ra những bình cảnh, khó khăn của mỗi người, rồi đứng dậy cáo từ, "Ta đi tìm người quen uống rượu, các ngươi cũng mau về nhà đi."
Ninh Diêu đứng dậy tiễn A Lương cùng các bạn hữu trước sau ngự kiếm đi xa.
Nàng một mình xuống dốc Trảm Long, đến căn nhà nhỏ kia, nhẹ nhàng mở cửa phòng, bước qua ngưỡng cửa, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng cầm bàn tay trái của Trần Bình An đang thò ra khỏi chăn, vẫn cứ hơi run, đó là do hồn phách sợ run, cơ thể chưa ổn, Ninh Diêu nhẹ nhàng đưa bàn tay Trần Bình An vào chăn, nàng cúi xuống xoay người, đưa tay lau mồ hôi trên trán Trần Bình An, một ngón tay vuốt nhẹ hàng lông mày đang hơi nhăn lại của hắn.
Trần Bình An thích nàng, Ninh Diêu rất vui.
Nhưng Trần Bình An thích nàng, thì lại phải vất vả thế này, Ninh Diêu có chút tức giận bản thân mình.
Vậy nên, khi lông mày đang ngủ say của Trần Bình An vừa mới giãn ra, thì lông mày nàng đã nhíu lại rồi.
Phải làm sao đây, cũng không thể không thích hắn, mà cũng không nỡ bỏ hắn mà không thích mình được.
Những ưu tư buồn bã này, chưa kịp xuống đến lông mi đã chạy lên não rồi.
A Lương trực tiếp quay lại đầu tường, cũng không phải đi hướng về nhà tranh, mà ngồi cạnh Ngô Thừa Bái, người vẫn đang luyện kiếm không ngừng.
Ngô Thừa Bái nhìn ra xa chiến trường, con sông dài màu vàng kia đã được các thánh nhân tam giáo thu lại, trên mặt đất, vẫn còn rải rác những trận chiến đấu nhỏ lẻ.
Trên mặt không hề có vẻ đau khổ, nhưng có nỗi khổ không nói ra.
Đối với những kiếm tu đến nơi này du ngoạn, thì các kiếm tiên bản địa của Kiếm Khí trường thành, hầu như ai cũng tính tình cổ quái, khó gần.
A Lương cũng không nói gì cả.
Ngô Thừa Bái rốt cuộc mở miệng nói:
"Nghe Mễ Hỗ nói, Chu Rừng trước khi chết, nói câu 'Còn sống cũng không quá mức ý tứ, vậy chết thử xem.' Đào Văn lập tức nói thoải mái một chết, thấy nhẹ nhõm. Ta rất hâm mộ bọn hắn."
A Lương nói:
"Xác thực không phải ai cũng có thể lựa chọn cách sống thế nào, cũng chỉ có thể lựa chọn cách chết như thế này. Chẳng qua ta vẫn còn muốn nói một câu, chết không bằng sống."
Ngô Thừa Bái nói:
"Ngươi không có ở đây trong những năm này, tất cả kiếm tu ở các nơi khác, vô luận hôm nay sống hay chết, không nói chuyện cảnh giới cao thấp, đều làm cho người phải nhìn bằng con mắt khác, ta đối với Hạo Nhiên thiên hạ, đã không có bất kỳ oán khí nào rồi."
A Lương lấy ra một bình rượu tiên, vạch trần niêm phong, nhẹ nhàng lắc lư, mùi rượu xộc vào mũi, cúi đầu hít hà, cười nói:
"Trong rượu lại qua một năm mùa thu, mùi rượu mỗi năm thắng qua hoa quế hương. Rượu ở Hạo Nhiên thiên hạ và Thanh Minh thiên hạ, xác thực không bằng ở Kiếm Khí trường thành."
Ngô Thừa Bái đột nhiên hỏi:
"A Lương, ngươi từng chính thức thích nữ tử nào chưa?"
A Lương suy nghĩ một chút, vừa muốn nói thì Ngô Thừa Bái đã lắc đầu nói:
"Không cần trả lời, hỏi câu này, ta cũng đã rất hối hận rồi, đoán chừng nghe xong đáp án, ta còn hối hận hơn."
A Lương cười cười, "Hành tẩu giang hồ, không có chút tình nhi nữ nào, uống gì rượu. Ngươi xem những cái loại si tình kia, ai mà không phải là một tên say rượu ngâm trong vò rượu. Trên tình trường, ai cũng là kẻ nhát gan."
Ngô Thừa Bái có chút bất ngờ, tên đồ chó hoang A Lương này, hiếm khi nói vài lời nghiêm chỉnh không dính dáng đến chuyện tầm phào.
Lục Chi hiếm khi xuất hiện, ngồi ở một bên khác của Ngô Thừa Bái.
A Lương ném bầu rượu trong tay qua, kết quả bị Lục Chi tát một phát đập trở lại, A Lương giữ lấy bầu rượu, oán giận nói:
"Với ngươi A Lương ca ca khách khí cái gì, một bầu rượu mà thôi."
Lục Chi giơ cánh tay lên.
A Lương thở dài một tiếng, lấy ra một bình rượu mới đã được mở ra, "Nữ tử hào kiệt, cần gì câu nệ tiểu tiết."
Lục Chi uống rượu xong, hỏi:
"Nghe nói ở Thanh Minh thiên hạ có một mạch kiếm tiên đạo môn, lịch sử rất lâu đời, kiếm pháp cụ thể thế nào? So với đại thiên sư Long Hổ sơn thì sao?"
A Lương vuốt vuốt cằm, "Ngươi nói là Tôn chưởng giáo Đại Huyền Đô quan đúng không, không có quen biết, có chút tiếc nuối, các tỷ tỷ nữ quan của Đại Huyền Đô quan... A không đúng, là rừng đào ở đạo quán đó, dù có người hay không thì đều là phong cảnh tuyệt hảo. Về đại thiên sư Long Hổ sơn thì ta lại rất quen thuộc, đám hoàng tử quý nhân phủ thiên sư đó, mỗi lần đãi khách, đều đặc biệt nhiệt tình, có thể nói là huy động nhân lực."
Gặp mặt không cần lên tiếng, liền đến ngay một chiêu ngũ lôi oanh đỉnh, đương nhiên là rất nhiệt tình.
A Lương đẩy đầu Ngô Thừa Bái, cùng Lục Chi cười nói:
"Nếu ngươi có hứng thú, trở về bái phỏng phủ thiên sư, có thể nhắc đến tên của ta."
Lục Chi cười lạnh nói:
"Nhắc đến tên ngươi? Có phải chẳng khác nào đến Long Hổ sơn khiêu chiến rồi không?"
A Lương cười to nói:
"Người hiểu ta nhất ở Kiếm Khí trường thành, không ai khác ngoài Lục Chi."
Ngô Thừa Bái nói:
"Hai vị, ta đang luyện kiếm, uống rượu nói chuyện phiếm, xin đi hướng khác."
Lục Chi nói:
"Tâm đã chết rồi thì có luyện cũng không ra được kiếm gì tốt đâu."
Ngô Thừa Bái nói:
"Không nhọc ngươi hao tâm tổn trí. Ta chỉ biết rõ phi kiếm 'Trời hạn gặp mưa' cho dù không bao giờ luyện nữa thì vẫn thuộc hàng giáp đẳng ba hạng đầu, phi kiếm bản mệnh của Lục đại kiếm tiên chỉ ở hạng ất đẳng. Trong hành cung nghỉ mát ghi chép rất rõ ràng."
Lục Chi nói:
"Đợi ta uống xong rượu."
Ngô Thừa Bái nói:
"Xin ngươi uống nhanh lên."
Kiếm tiên Ngô Thừa Bái, không giỏi chém giết đơn lẻ, nhưng ở Kiếm Khí trường thành thì là người nổi tiếng không sợ ai, A Lương năm đó từng chịu không ít cay đắng ở chỗ Ngô Thừa Bái.
Ngô Thừa Bái chỉ tùy tiện một câu, đã khiến A Lương buồn bực uống rượu hết nửa năm trời.
"Ngươi A Lương, cảnh giới cao, lai lịch lớn, đằng nào cũng sẽ không chết, so tài uy phong với ta làm gì?"
Điều làm cho người ta khó xử, không bao giờ là loại ngôn ngữ không có đạo lý, mà là những ngôn ngữ nghe vào có vẻ có đạo lý, mà kỳ thực lại chẳng có đạo lý gì.
Lúc này A Lương vung tay lên, hướng hai lão kiếm tu đang ngồi cách đó không xa ở hai đầu Nam Bắc của thành gọi:
"Mở kèo đây! Trình Thuyên, Triệu Cá Di, cá cược thôi!"
Lục Chi đã đứng lên, ném bầu rượu ra ngoài thành, ngự kiếm rời đi.
Sau khi Lục Chi đi xa, A Lương nói:
"Lục Chi trước kia nhìn ai cũng giống người ngoài, bây giờ thay đổi nhiều rồi, hiếm khi mới nói với ngươi vài câu riêng tư, sao lại không hiểu lòng người ta."
Ngô Thừa Bái thần sắc hoảng hốt, nói:
"Nói chuyện riêng tư mới thấy khó chịu."
A Lương gật đầu, "Cũng đúng."
Ngô Thừa Bái nói:
"Chuyện của Tiêu Tấn, đã biết chưa?"
A Lương ngửa người ra sau nằm xuống, gối lên mu bàn tay, nhếch chân bắt chéo, "Mỗi người đều có chí hướng riêng."
Ngô Thừa Bái đột nhiên nói:
"Chuyện năm xưa, chưa nói lời cảm tạ, cũng chưa từng xin lỗi, hôm nay nói một lần. Xin lỗi, cảm ơn."
A Lương lại nói:
"Ở các nơi khác, kiếm tu giỏi như hai anh em ta, còn có bộ dáng cũng đẹp, rất được hoan nghênh đấy."
Ngô Thừa Bái đúng là một mỹ nam tử, trong lời của nhiều cô gái ở nơi khác, thường cùng Mễ Dụ được gọi là "Song bích".
Chỉ là một kẻ cuồng dại, một kẻ đa tình.
Những cô gái ở nơi khác sau khi tận mắt chứng kiến hai vị kiếm tu Ngọc Phác cảnh dung mạo và phong thái, đều cảm thấy không uổng công chuyến đi này, mới giật mình nhận ra, thì ra đàn ông cũng có thể đẹp đến như vậy, mỹ nhân, không chỉ riêng nữ tử mới được dùng từ đẹp đó.
Ngô Thừa Bái đặt thanh bội kiếm nằm ngang trên đầu gối, nhìn ra phương xa, khẽ nói:
"Đến chỗ nước cạn kiệt, ngồi xem mây bay lên."
Ngô Thừa Bái lập tức hỏi:
"Ngồi xem mây núi bay lên, thêm chữ núi vào cho hợp với nước, có phải sẽ hay hơn một chút không?"
A Lương thuận miệng nói:
"Không hay, nhiều chữ quá, ý tứ sẽ bớt đi."
Ngô Thừa Bái nghĩ một lát, gật đầu nói:
"Có đạo lý."
A Lương cười nói:
"Sao tự nhiên lại học đòi văn vẻ vậy?"
Ngô Thừa Bái đáp:
"Lúc rảnh rỗi, mở một cuốn sưu tập ấn triện sách kiếm tiên, thấy cũng hay hay."
A Lương nghi ngờ hỏi:
"Cái đồ gì vậy?"
Ngô Thừa Bái cười nói:
"Không biết chữ bức hả? Sao lại làm người đọc sách. Cha ngươi không bị ngươi tức chết?"
A Lương cười hì hì nói:
"Cha ngươi chắc sắp bị ngươi làm tức chết rồi."
Ngô Thừa Bái duỗi lưng một cái, trên mặt vui vẻ, chậm rãi nói:
"Quân tử chi tâm, thiên thanh nhật bạch, thu thủy rừng kính. Quân tử chi giao, hợp tắc đồng đạo, tán vô ác ngữ. Quân tử chi hành, dã thảo triêu lộ, lai dã khả nhân, khứ dã khả ái."
A Lương ngẩn ra, "Ta đã nói những lời này à?"
Ngô Thừa Bái cười nói:
"Người đọc sách nói."
Trần Bình An sau khi tỉnh lại lần nữa, đã đi lại không còn vướng bận, biết được Man Hoang thiên hạ đã dừng công thành, nhưng cũng không vì thế mà cảm thấy nhẹ nhõm hơn được bao nhiêu.
Không tìm được Ninh Diêu, Bạch ma ma đang dạy quyền ở hành cung nghỉ mát, Trần Bình An liền ngự kiếm đi một chuyến tới hành cung nghỉ mát, kết quả phát hiện A Lương đang ngồi ở ngưỡng cửa, đang trò chuyện với Sầu Miêu.
Sầu Miêu, Đổng Bất Đắc những kiếm tu bản địa này, đều quen thuộc A Lương đến mức không thể quen hơn được nữa, chỉ có Lâm Quân Bích những kiếm tu đến từ nơi khác, đối với người đồng hương A Lương này, kỳ thật chỉ là có tiếng mà thôi. Ai cũng nghe qua, ai cũng chưa từng thấy.
A Lương đã ở Kiếm Khí trường thành hơn trăm năm, đối với những người tu đạo ở Hạo Nhiên thiên hạ còn trẻ tuổi, những câu chuyện về A Lương, chỉ còn là sự tích được truyền miệng.
Tại Khương Thượng Chân Bắc Câu Lô Châu, đã có rất nhiều câu chuyện, còn A Lương, người đã từng đi qua ba tòa thiên hạ, thì câu chuyện lại càng nhiều hơn.
Vì hai bức tranh sơn thủy được mở ra ở hành cung nghỉ mát, đều không thể chạm tới chiến trường màu vàng phía nam sông, vì vậy hai lần trước đó A Lương ra kiếm, tất cả các kiếm tu mạch ẩn quan đều không ai được tận mắt chứng kiến, chỉ có thể thông qua tập hợp tin tức để cảm nhận sự xuất chúng đó, đến mức những kiếm tu trẻ tuổi như Lâm Quân Bích, Tào Cổn, khi gặp được A Lương thật thì lại còn câu nệ hơn cả Phạm Đại Triệt.
Tống Cao Nguyên đến từ Phù Diêu châu còn có vẻ mặt kích động, đỏ bừng cả lên, nhưng chỉ là không dám mở miệng nói chuyện.
Tống Cao Nguyên từ nhỏ đã biết, vị nữ tử tổ sư trong mạch của mình, rất ái mộ A Lương, khi đó Tống Cao Nguyên ỷ vào tuổi còn nhỏ, đã hỏi rất nhiều vấn đề thật ra là khá phạm kỵ, vị nữ tử tổ sư đó liền kể cho đứa trẻ nghe rất nhiều chuyện cũ năm xưa, Tống Cao Nguyên ấn tượng rất sâu sắc, mỗi khi nữ tử tổ sư nhắc đến A Lương, vừa oán vừa giận lại vừa xấu hổ, khiến cho Tống Cao Nguyên khi ấy không hiểu được, mãi sau mới biết được thần thái đó, chỉ có khi nữ tử thật lòng thích một người, mới có.
Quách Trúc Tửu ngồi xổm ở ngưỡng cửa, hai tay chống cằm, nhìn chằm chằm vào A Lương.
Nàng còn quá nhỏ, chưa từng thấy A Lương.
Hôm nay cứ nhìn thêm vài lần bù vào vậy.
Quách Trúc Tửu thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô gái lỡ thì vài lần, lại liếc nhìn Đặng Lương đang thích cô gái lỡ thì.
A Lương bị cô bé trúc cõng hộp thuốc nhỏ cứ nhìn chằm chằm vào nên có chút sợ hãi.
Các cô gái nhỏ ở Kiếm Khí trường thành bây giờ thật là nghiêm túc a.
Vô tình chạm mắt, cô bé lại lập tức nhếch miệng cười, A Lương lần đầu có chút bối rối, đành phải cười theo cô bé.
Khiến cho A Lương không khỏi nhớ đến thằng nhóc vương bát đản Lý Hòe, đúng là nơi thị trấn dân phong thuần phác tốt.
Quách Trúc Tửu thấy Trần Bình An, liền lập tức đứng dậy chạy tới bên cạnh hắn, thoáng cái trở nên lo lắng bồn chồn, muốn nói lại thôi.
Trần Bình An cười nói:
"Không có việc gì, từ từ dưỡng thương là được."
Quách Trúc Tửu dùng sức gật đầu, sau đó dùng ngón tay chọc chọc vào ngưỡng cửa bên kia, nhỏ giọng nói:
"Sư phụ! Sống, sống A Lương đó!"
Trần Bình An vuốt vuốt đầu tiểu cô nương, "Đã quên rồi? Ta với A Lương tiền bối đã sớm quen biết."
A Lương giơ ngón tay cái lên, cười nói:
"Nhận đồ đệ tốt."
Quách Trúc Tửu cũng có qua có lại vừa lòng, giơ ngón tay cái lên, đại khái cảm thấy lễ nghi chưa đủ, lại giơ thêm một ngón tay cái, "Sư phụ ta quen biết tiền bối tốt."
A Lương cũng đi theo giơ ngón cái ra, "Tiểu cô nương mắt tốt."
Quách Trúc Tửu giữ nguyên tư thế, "Đổng tỷ tỷ mắt tốt!"
A Lương nói:
"Quách kiếm tiên phúc khí tốt."
Quách Trúc Tửu vừa định tiếp tục trò chuyện, liền bị sư phụ gõ đầu một cái, đành phải thu tay về, "Tiền bối ngươi thắng."
Cuối cùng Quách Trúc Tửu nghênh ngang đi vào phòng.
Trần Bình An và A Lương một trái một phải ngồi ở ngưỡng cửa.
Hai người kiếm khách, hai người đọc sách, bắt đầu uống rượu với nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận