Kiếm Lai

Chương 122: Biếu Tặng (1)

Trần Bình An khiêng thiếu nữ một đường bỏ chạy, chạy trốn còn nhanh hơn so với trước đó lên núi, như là một hái hoa tặc cướp được hoàng hoa khuê nữ. Ninh Diêu bị nội thương không nhẹ, khó chịu vì bị xóc nảy, nhưng cũng bất chấp mặt mũi, nếu lúc này để lão viên nện một quyền vào người, có lẽ nàng ấy và Trần Bình An thật sự sẽ "Phải Chết".

Cái trán Ninh Diêu đầy mồ hôi, hỏi: "Ngươi làm sao sống sót được? Không bị đá ném trúng? Sao ngươi biết lão viên chuẩn bị ở sau, là nhằm vào ngươi mà không phải ta?"

Sau khi hỏi một chuỗi dài, Ninh Diêu bỗng nhiên giật mình, "Trước tiên đừng nói những cái này, thừa dịp lão viên cần phải thở, có thể chạy xa bao nhiêu thì chạy! Ta đã khiến cho thanh kiếm tận lực cản trở lão viên, thế nhưng phỏng chừng nó chịu không được lâu."

Thiếu niên giầy rơm nhẹ nhàng gật đầu, bước đi như bay, di chuyển giữa những ngõ phố quen thuộc, như một con cá đang lội suối.

Sau khi rời xa phố nhỏ phía tây, Trần Bình An vẫn tiếp tục chạy, nhưng cũng dành chút thời gian nhỏ giọng giải thích: "Lúc trước tại ngõ Nê Bình, lão viên bị ta lừa gạt lên nóc nhà nát, sau đó lão ta bị trúng bẫy, sau đó ta len lén ném một viên ngói vỡ qua nóc nhà bên cạnh, quả nhiên lão viên tưởng ta không cẩn thận, tiết lộ tiếng bước chân, lão đột nhiên đập vỡ mái ngói, ngay cả nóc nhà tường sát vách cũng bị đánh vỡ, làm ta sợ đến mức ra một thân mồ hôi lạnh."

"Vừa rồi ta thật ra vẫn trốn ở nóc nhà kia, không dám thò đầu ra, là sợ ngươi phân tâm, cũng nghĩ có thể dụ lão viên hay không, sau đó thấy lão viên ném cục đá lên hướng cô, như con rắn lửa lao lên giữa trời, bảo đảm chỉ cần ngẩng đầu, trong trấn nhỏ ai cũng đều nhìn thấy, ta nào dám phớt lờ. Lúc đó trong đầu ta chợt suy nghĩ một chút, nghĩ nếu như đổi thành là ta, khẳng định dùng cô làm mồi, trước tiên trốn từ một nơi bí mật gần đó, sau đó quay lại thu thập một phen, một mồi câu mắc hai con cá, thật tốt, đúng không? Cho nên ta trước tiên cởi bộ đồ của Lưu Tiện Dương ra, vứt xong thì rời khỏi, mới dám đi cứu cô."

Ninh Diêu hai mắt sáng lên, tấm tắc khen hay, nhưng bất chợt như bừng tỉnh ra một điều gì đó: "Trần Bình An, những mưu mẹo này, ngươi học của ai? ! Ra vẻ đạo mạo, khẳng định không thành thật như mặt ngoài. Nói! Lục đạo nhân cứu ta lần kia, trong nhà ngươi tại ngõ Nê Bình, ngươi ngoại trừ lấy mạn che mặt xuống, rốt cuộc có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của ta hay không?"

Trần Bình An vẻ mặt mờ mịt, giống như khi còn bé bị đuôi trâu quất vào mặt không khác biệt lắm, "Cái gì?"

Thiếu nữ thật ra không tiếp tục khởi binh vấn tội, ngược lại tự mình cười lên.

Trần Bình An là tham tiền, tuyệt đối không phải kẻ háo sắc.

Ninh Diêu đối với cái này tin tưởng không nghi ngờ, giống như nàng từ đầu đến cuối tin tưởng bản thân mình tương lai nhất định sẽ trở thành đại kiếm tiên, không phải cái gì mà lông phượng và sừng lân, có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà là cái loại chỉ riêng một mình ta.

Ninh Diêu thấp giọng nói: "Thả ta xuống!"

Trần Bình An hỏi: "Cô có thể tự mình bước đi?"

Ninh Diêu bất đắc dĩ nói: "Tạm thời còn chưa thể đi, nhưng nếu như ngươi cứ tiếp tục chạy như thế, tâm can tỳ vị của ta đều bị ngươi xốc ra hết. Đến lúc đó không cần lão viên dùng quyền đập chết, kết quả cũng như heo chết trên đầu vai ngươi, lão viên còn không bị chúng ta làm cho cười chết."

Trần Bình An chậm lại bước chân, đau đầu nói: "Vậy làm sao đây? Tìm một chỗ trốn gần đây? Ta có một chỗ phải rời trấn nhỏ, chỗ ấy không dễ dàng bị người tìm được."

Ninh Diêu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hiếu kỳ hỏi: "Bộ giáp tự chế của ngươi đâu? Sao không mặc ở trên người?"

Trần Bình An cười khổ: "Đối phó lão viên, ý nghĩa không lớn, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến tốc độ chạy trốn của ta, nên dứt khoát cởi ra. Cũng đành như vậy, nếu không ta cũng không biết làm sao mang ngươi rời khỏi chỗ bên kia, khiêng không thể khiêng, cõng cũng không thể cõng, ôm càng không thể ôm, ngẫm lại đều đau đầu."

Ninh Diêu thở dài, hạ quyết tâm nói: "Trần Bình An, trước tiên thả ta xuống, sau đó cõng ta đến chỗ mà ngươi nói."

Trần Bình An tự nhiên không có dị nghị, không chút do dự làm theo, cõng thiếu nữ tiếp tục chạy, hỏi: "Ninh cô nương, đao cô đâu? Sao chỉ có vỏ đao?"

Thiếu nữ đang ôm lấy cái cổ của thiếu niên tức giận nói: "Chôn trong đất."

Trần Bình An cũng không hỏi nhiều, chạy ra một chỗ kín đáo bên ngoài trấn nhỏ.

Rừng núi hoang vắng, xung quanh là một phần mộ từ lâu không có hậu nhân tế bái, cỏ dại quanh mộ phần mọc thành bụi, tươi tốt như một vườn rau, thường thường vang lên vài tiếng kêu buổi tối, thật sự là rợn người. Cũng may Trần Bình An đối với vùng đất này, có mang một loại tình cảm bạn cùng lứa tuổi chưa từng có, thật ra không cảm thấy có cái gì không tốt, ước chừng một nén nhang sau, Trần Bình An cõng thiếu nữ, đi qua vô số phần chân tay còn lại của tượng thần đã bị sập, vòng đến phía sau của một tượng thần lớn, tượng thần ngã xuống đất, không biết vì sao, đã không thấy phần đầu, chiều cao hai trượng, có thể nghĩ, pho tượng này đã từng hoàn hoàn chỉnh chỉnh ngồi ngay ngắn giữa từ đường chùa miếu, uy nghiêm lẫm lẫm ra sao.

Trần Bình An ngồi xổm xuống, nỗ lực đặt Ninh Diêu xuống. Kết quả đợi một lát nàng ấy không có động tĩnh, Trần Bình An sợ đến mức cho rằng Ninh cô nương đã chết trên đường, trong lúc Trần Bình An dại ra tại chỗ như bị sét đánh, một chữ cũng không nói ra được, thiếu nữ dọc theo đường đi thoải mái quá nên ngủ quên mất, rốt cục tỉnh lại, vô thức lấy mu bàn lưng lau khoé miệng, mơ mơ màng màng hỏi: "Tới rồi?"

Thiếu niên ngồi chồm hổm trên mặt đất tại giờ phút này, ngay cả bản thân cũng không nghĩ ra, dù sao nước mắt thiếu chút nữa đã chảy ra.

Thiếu niên nhanh chóng hít thở sâu một hơi, thu hồi tâm tình dị dạng, hai tay nhẹ nhàng buông chân của thiếu nữ ra, quay đầu cười nói: "Đây là một phòng nhỏ hồi đó ta dựng lên lúc trời thu, trước đây thường mang Cố Sán tới đây chơi, hắn ồn ào muốn lăn qua lăn lại, hay dùng đao nhỏ chặt cây để dựng một cái tổ nhỏ, lại dùng lá cây lót lên, làm rất vững chắc, hai trận tuyết lớn như vậy của mùa đông năm ngoái, cũng không bị sụp."

Ninh Diêu đứng thẳng thân thể, quay đầu lại nhìn lại, phi kiếm vẫn chưa chật vật trở về, đây là dấu hiệu tốt, ít nhất nói rõ lão viên không tìm đúng phương hướng hai người trốn.

Trần Bình An bảo Ninh Diêu chờ, khom lưng tiến vào trong tổ nhỏ, dọn dẹp một chút, lúc này mới mở cửa đón khách.

Ninh Diêu ngồi vào tổ nhỏ cũng không tính chật hẹp này, như trút được gánh nặng.

Trần Bình An không đóng cửa nhỏ bằng gỗ sơ sài, mà là đứng trước cửa, đưa lưng về phía thiếu nữ.

Ninh Diêu hỏi: "Sao không đóng cửa lại?"

Trần Bình An lắc đầu nói: "Nếu như lão viên tìm được tới nơi này, có khác gì đâu."

Ninh Diêu ngồi xếp bằng gật đầu nói: "Cũng phải."

Im lặng một lát sau, Ninh Diêu hỏi: "Ngươi không có gì muốn hỏi?"

Trần Bình An quả thực hỏi: "Lão viên có phải là dùng ba hơi thở?"

Ninh Diêu ừ một tiếng, "Thế nhưng nói cho ngươi một tin tức xấu, lão viên ít nhất còn có thể phá huỷ quy củ thêm một lần. Đối phó hai người bị thương chúng ta, hơn phân nửa là dư dả."

Trần Bình An lại hỏi: "Ninh cô nương, cô cảm thấy lão viên sẽ phải trả giá lớn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận