Kiếm Lai

Chương 540: Buôn Bán Cũng Là Tu Hành (4)

Một khi Thần Cáo tông và Chân Võ sơn vung tay kêu gọi, Đại Ly sẽ phải đối mặt với thù địch từ một nửa binh gia tu sĩ cùng với hơn một nửa đạo sĩ ở Bảo Bình châu.

Vụ mua bán này tính tới tính lui vẫn lỗ vốn.

Thôi Sàm cảm thấy vụ mua bán này không dễ thương lượng. Có lẽ sau khi trở về kinh thành Đại Ly, có lẽ phải dự tính đến khả năng xấu nhất trong chuyện bổ sung phi kiếm cho Bạch Ngọc Kinh .

Nhưng mà Tạ Thực đột nhiên lại nói: "Chỉ cần các ngươi đồng ý việc này, ta sẽ dẫn người đi tới gần Tị Thử sơn ở thư viện Quan Hồ, giúp các ngươi chấn nhiếp thư viện cùng với toàn bộ thế lực phía nam, yên tâm, tuyệt đối không phải làm màu cho có. Cũng như nếu các ngươi không đồng ý, tu sĩ Câu Lô châu chúng ta sẽ nam hạ tấn công biên cảnh phía bắc Đại Ly, đây cũng không phải lời nói đùa, như vậy Đại Ly các ngươi chỉ cần gật đầu, sẽ không để cho các ngươi phải chịu thiệt. Đây là lời hứa của mấy vị tu sĩ đứng đầu Câu Lô châu hứa hẹn, cũng bao gồm cả Tạ Thực ta."

Tào Hi ngạc nhiên.

Thú vị đây.

Nếu Tạ Thực thực sự bằng lòng dẫn người tử thủ Tị Thử sơn, chứ không phải cố lộng huyền hư, như vậy sẽ khiến cho Đại Tùy còn chưa khai chiến với Đại Ly đã bị chém đi nửa cái mạng.

Thậm chí có thể nói, nửa giang sơn đông Bảo Bình châu đã gần như rơi vào tay Đại Ly Tống thị.

Thôi Sàm cảm khái nói: "Thì ra là một canh bạc lớn như vậy, thật sự hơi bất ngờ, ta phải báo lại với bệ hạ của chúng ta mới được."

Tạ Thực gật đầu nói: "Hợp tình hợp lý, ta có thể chờ nhiều nhất là nửa tháng, hoàng đế Đại Ly các người phải cho ta một trả lời thuyết phục."

Thôi Sàm đột nhiên chỉ vào Trĩ Khuê, "Cô ta từng hai lần ân cứu mạng ngươi, Tạ Thực ngươi không có chút thể hiện gì sao?"

Tạ Thực sang sảng cười to: "Đương nhiên, nếu các ngươi không đồng ý việc này, Tạ Thực ta sẽ không tham dự vào chuyện nam hạ tập kích quấy rối. Nếu đồng ý việc này, ta sẽ thu hai ba đệ tử đích truyền xuất thân Đại Ly, tập trung bồi dưỡng, tuyệt đối nghiêm túc. Chắc các người cũng biết rõ, ta không ngại nói trước một câu, Tạ Thực ta sắp được tấn thăng làm thiên quân, với tuổi tác của ta, ở số tất cả những Đạo gia thiên quân của chín châu, chỉ có thể xem như thanh niên trai tráng, nói một câu không biết xấu hổ, chính là có thể theo đuổi đại đạo thật sự, hơn nữa trong ngàn năm tuế nguyệt khai tông lập phái, Tạ Thực ta chỉ có ba đệ tử đích truyền!"

Thôi Sàm chỉ chỉ Trĩ Khuê, "Cô ta là một trong số đó?"

Tạ Thực lắc đầu nói: "Cô ta không tính. Nhưng mà chỉ cần cô ta bằng lòng, danh ngạch sẽ không nằm trong hai ba người kia."

Thôi Sàm trầm ngâm không nói.

Trĩ Khuê có vẻ bồn chồn không yên.

Cô hơi sốt ruột, muốn sớm sớm quay về nhà ở ngõ Nê Bình để xem thử, cho dù đám gà lông xù trong lòng kia đã đói chết, cô cũng phải tận mắt nhìn thấy thi thể của chúng nó thì mới hết hy vọng.

Lỡ như chúng nó còn sống, như vậy lần này nhất định phải tự tay bóp chết chúng, chúng là những con vật do cô nuôi dưỡng, để sau này chết trong miệng đám chó mèo hoang dã thì kỳ cục lắm.

Hai người đi đến tầng hai lầu trúc, đứng trên cao nhìn xa.

Thiếu niên Thôi Tứ cùng hai đứa trẻ ở dưới lầu trừng mắt nhìn nhau.

Lý Hi Thánh hỏi: "Có biết ngụ ý của phố Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp không?"

Trần Bình An lắc đầu, hắn chỉ biết là người ở đó có tiền, rất có tiền, đường lát đá xanh, sư tử bằng đá, ngay cả hoa văn môn thần hình như cũng có thần khí hơn.

Lý Hi Thánh nhấc tấm bùa đào trong tay lên, "Phúc lộc khi đọc lên có âm giống phù lục, phúc thật ra đại biểu cho chữ phù, ngõ Đào Diệp lại là đào của đào phù, ý chỉ tấm bùa đào."

Trần Bình An bừng tỉnh đại ngộ.

"Đây là một cơ duyên rất lớn của trấn nhỏ, so với cá chép màu vàng là vật trong ngũ hành, tấm bùa đào này chỉ có hơn chứ không kém."

Lý Hi Thánh ru rỉ nói, "Khi còn nhỏ, ta có một giấc mộng kỳ quái, mơ hồ nhớ rõ thấy được rất nhiều người rất nhiều chuyện, nhưng sau khi tỉnh lại thì quên hết, giống như là đang đánh cờ với ai vậy, nhưng vẫn nhớ được chuyện về bùa đào, những ẩn tình trong đó rất huyền diệu khó giải thích, thật sự không thể nói cho rõ được."

Lý Hi Thánh chỉ về phía lầu trúc, "Ta vốn định mang lá bùa đào này treo lên trên cửa lầu trúc, vạn tà tị lui, vạn pháp bất xâm, nói như vậy nghe hơi quá, nhưng mà nó thật sự có thể làm cho lầu trúc vốn đã rất thần kỳ này, càng trở nên kiên cố không thể phá vỡ, hơn nữa treo bùa đào lâu ngày, có thể sinh ra tinh hoa cỏ cây kỳ dị…"

Nói đến đây, Lý Hi Thánh cười trêu ghẹo nói: "Trần Bình An, ngươi không lấy thật sao? Qua lần này sẽ không có cơ hội thứ hai đâu."

Trần Bình An đáp không chút do dự: "Đồ tốt như vậy, Lý đại ca cứ giữ lại đi, không phải huynh sắp đi xa nhà sao? Ta vừa mới đi ra bên ngoài một chuyến, thiên kì bách quái, vạn phần hung hiểm, chắc chắn sẽ phải cần một món pháp khí bên người."

Lý Hi Thánh cười tủm tỉm hỏi một câu, "Ngươi cảm thấy ta thiếu pháp khí sao?"

Trần Bình An ngẩn người, bởi vì hắn nhớ lại cảnh tượng Lý Hi Thánh và kiếm tu Tào Tuấn đấu pháp ở ngõ Nê Bình, nhưng đầu óc hắn chợt linh hoạt, nhớ tới một câu nói trên sách, bèn nói: "Càng nhiều càng tốt!"

Lý Hi Thánh hết cách, đành phải thu hồi tấm bùa đào, một lần nữa buộc lại vào bên hông, tiếc nuối nói: "Nếu treo trên cửa lầu trúc, thì rất hợp."

Lý Hi Thánh thậm chí còn quay đầu, nhìn về phía cửa trúc ở phía sau, "Treo ở chỗ này thật sự rất hợp mà."

Thật ra là hơi trẻ con.

Cho nên Trần Bình An muốn cười lại không thể cười, đành cố nhịn.

Trước đó bởi vì Lý Hi Thánh là ca ca Lý Bảo Bình, cho nên ngay từ đầu đã cảm thấy thân cận, sau vài lần gặp gỡ, Trần Bình An ngày càng thích người đọc sách này, không phải vì Lý Hi Thánh có một bụng hạo nhiên khí, không phải vì hắn là Luyện khí sĩ, mới ra đời, đã có thể trực tiếp đánh ngang ngửa với Tào Tuấn, mà khi tiếp xúc với nam nhân này có rất nhiều điểm làm cho người ta cảm thấy thoải mái.

Cũng giống như hình ảnh A Lương trong lòng các kiếm khách, Tề tiên sinh trong lòng người đọc sách.

Cho dù A Lương từ đầu tới đuôi đều không có nhắc tới kiếm, Tề tiên sinh từ đầu tới cuối cũng chưa từng nói đạo lý lớn gì trên sách với Trần Bình An, nhưng mà Trần Bình An vẫn sẽ cảm thấy, bọn họ chính là kiếm khách tốt nhất, người đọc sách có học vấn nhất.

Sâu tận đáy lòng, Trần Bình An hy vọng mình sẽ trở thành người như vậy, nhưng mà điều này cũng chỉ là nói trong lòng, Trần Bình An chưa từng nói với ai, bởi vì sợ người ta nghĩ mình không biết lượng sức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận