Kiếm Lai

Chương 393: Đi Khai Sơn (1)

Giọng ôn hòa của nữ tử cao lớn nhẹ nhàng vang lên, “Nói chuyện xong chưa?”

Thôi Sàm phát hiện sắc mặt lão tú tài có chút khó coi, thở dài nặng nề, khóe mắt lướt qua cô gái đang nhìn về phía mình, lão nhân chỉ đành lẩm bẩm tháo bọc hành lý sau lưng xuống, sau khi lấy ra một quyển trục, nhẹ nhàng cởi bỏ dây thừng buộc quanh quyển trục. Trần Bình An không hiểu gì cả.

Nàng đi đến bên cạnh Trần Bình An, cười nói: “Đợi lát nữa ngươi có thể xuất kiếm ba lần.”

Nàng nheo mắt, nhìn về phía bầu trời ngoài lá sen, chậm rãi nói: “Đợi lát nữa ta sẽ khôi phục chân thân, chớ cảm thấy kỳ quái.”

Cuối cùng nàng giống như nhớ tới một chuyện, áy náy nói: “Quên nói hai chữ.”

Trần Bình An ngẩng đầu.

Nữ tử cao lớn thu lại ý cười, rất cung kính xưng hô: “Chủ nhân.”

Tiểu cô nương áo bông đỏ tuy xuất hiện cơn chán nản ngắn ngủi, nhưng cô là Lý Bảo Bình mà, rất nhanh sau đó đã sục sôi ý chí chiến đấu, mặt không chút biến sắc, di chuyển bước chân, lén lút từ vị trí bên trái nữ tử cao lớn vòng ra đến phía sau nàng, rồi đi đến bên phải nàng, nhìn quần áo của nàng, ngắm nghía chiếc lá sen lớn của nàng, Lý Bảo Bình cảm thấy đẹp, thật sự là rất đẹp.

Nghe thấy Thôi Sàm chửi thề và lão nhân răn dạy, Trần Bình An ngẫm nghĩ ra một ít đầu mối trong đó, nhưng vẫn không dám tin, nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi nữ tử cao lớn: “Vị lão tiên sinh này, là tiên sinh của Tề tiên sinh? Là cái gì mà Văn Thánh? Nho gia đại thánh nhân?”

Khó trách cả hành trình này lại gập ghềnh lên xuống như vậy, gặp được A Lương đội nón trúc này, lục địa kiếm tiên Phong Tuyết miếu, đương nhiên còn có tên họ Thôi này.

Nữ tử cao lớn gật đầu cười nói: “Đúng là như vậy.”

Chân thân của nữ tử, là lưỡi kiếm treo dưới cầu đá hình vòm thai nghén ra kiếm linh, ở trong chờ đợi dài lâu gần vạn năm, nàng từng tận mắt chứng kiến con chân long cuối cùng ngã xuống, trận chiến hạ màn vui buồn lẫn lộn kia, đại Luyện khí sĩ của tam giáo và chư tử bách gia cùng hợp tác ra tay, nhưng vẫn thương vong vô số, thi thể người chết trận như mưa rơi xuống mặt đất, hồn phách ngưng tụ không tiêu tan, tính cả khí vận của Chân long sau khi chết, lẫn lộn cùng một chỗ, cuối cùng tạo nên Ly Châu Động Thiên, lại bị nàng coi là trẻ con đánh nhau, lũ nhỏ đùa giỡn.

Vị kiếm linh này từ đầu tới đuôi thờ ơ lạnh nhạt với mọi thứ, ngẫu nhiên mắt sáng ngời, lén nhặt vài vật phẩm đẹp đẽ ưa nhìn, thần không biết quỷ không hay.

Nàng vốn tưởng quãng đời còn lại của mình, hoặc là ngủ, hoặc là ngáp, quan tưởng những di chỉ viễn cổ khí thế hoành tráng kia, ở trong đó bay tới bay lui, so với cô hồn dã quỷ còn không bằng, cứ như vậy từng chút một ở trong dòng sông thời gian nước chảy bèo trôi, chờ đợi ngày linh khí tan rã hết.

Nhưng vào lúc Ly Châu Động Thiên tan vỡ, nàng chọn trúng Trần Bình An làm chủ nhân đời thứ hai, không phải Ninh Diêu hạt giống đại kiếm tiên trời sinh, không phải Mã Khổ Huyền lai lịch không tầm thường, lại càng không phải cái gì Tạ Thực, Tào Hi những thiên tài sinh trưởng ở địa phương trấn nhỏ.

Tất cả, công của Tề Tĩnh Xuân rất lớn.

Đầu tiên là đêm hôm đó, Tề Tĩnh Xuân một mình một người ngồi khô khốc ở cây cầu mái che đến bình minh, ngay tại phía dưới tấm biển Phong Sinh Thủy Khởi kia, chính là vì thuyết phục nàng mở mắt nhìn thiếu niên ngõ Nê Bình một cái, cho dù nhìn một cái cũng được.

Thật ra cảm giác cái nhìn đầu tiên của kiếm linh, là không có cảm giác.

Nàng thật sự là từng gặp rất nhiều chuyện ngạc nhiên.

Cho nên nàng thờ ơ, đối với nàng mà nói, Ly Châu Động Thiên tan vỡ rơi xuống cũng tốt, thiên đạo vồ ngược dân chúng gặp họa cũng thế, không có bất cứ ảnh hưởng nào đối với nàng.

Nhưng nàng quả thật có một chút tò mò, Tề Tĩnh Xuân một người đọc sách được coi là có hi vọng lập giáo xưng tổ như vậy, vì sao lại lựa chọn một đứa nhỏ ngay cả sách cũng chưa từng đọc.

Cho nên  sau hôm đó, nàng đã nhìn thiếu niên thêm vài lần, vẫn không cảm thấy như thế nào.

Về sau nàng thật sự nhàm chán, rốt cuộc nhớ lại ở lúc Tề Tĩnh Xuân rời đi, dựa vào thân phận thánh nhân trấn nhỏ, dùng đại thần thông vớt "một vốc nước" từ dòng sông thời gian hơn mười năm của Ly Châu Động Thiên, đặt ở dưới cây cầu có mái che. Vì thế có một ngày, nàng rảnh rỗi không có việc gì, dù sao cũng phải tìm chút việc để làm đúng không? Liền bắt đầu hiện ra chân thân, treo ở trên mặt nước dưới cây cầu có mái che, nàng vừa chải tóc, vừa ngắm nước.

Tất cả đều là từng chút một về thiếu niên ngõ Nê Bình kia.

Có mưu tính phía sau màn phục bút ngàn dặm, có lông gà vỏ tỏi ngõ phố, có việc thiện rắp tâm hại người, có tai họa cử chỉ vô tâm, có chuyện nhà, có thăng trầm, có đau lòng, có lòng thành, có người sống có người chết.

Nàng cảm thấy thú vị, thú vị hơn hơn so với nhìn một đám trẻ con đánh giết, vây đánh một con giun nhỏ nhiều.

Ví dụ như một đứa nhỏ to bằng cái rắm, đeo cái sọt gần như cao hơn phân nửa người của nó, nói là muốn lên núi hái thuốc, sau đó còn chưa lên núi, đã khóc tới mức phải nói là kinh thiên động địa.

Lại ví dụ như đứa nhỏ đứng ở trên băng ghế nhỏ, tay cầm nồi tay cầm muỗng lẩm bẩm, đêm nay nhất định phải nấu một bữa ngon, không mặn không nhạt thật vừa miệng.

Lại ví dụ như đứa nhỏ chạy rời khỏi sạp mứt quả kia, vừa chạy vừa chảy nước miếng, chỉ có thể cố gắng tưởng tượng lại mùi vị từng được hưởng lúc còn nhỏ.

Cuối cùng ví dụ như đứa nhỏ kia vì sống sót, giữa trưa cũng tiến sâu vào trong suối nước câu cá, hoàn toàn không biết đạo lý thần tiên khó câu cá giữa trưa, phơi nắng đến nỗi da còn đen hơn cả than. Kiếm linh biết những thứ này đều là cực khổ, nhưng nàng lại chưa bao giờ cảm thấy đây là gian nan cực khổ gì cả.

Bởi vì kiếm linh từng đi theo chủ nhân của nàng chinh chiến bốn phương, núi thây biển máu, hài cốt thần linh trên mặt đất có thể chồng chất thành núi. Yêu đan của những đại yêu kia, có thể một lần xâu thành mứt quả, ăn rất giòn. Bóng dáng những hóa ngoại thiên ma đó che cả bầu trời, một kiếm phá tan.

Cho nên  sau khi Tề Tĩnh Xuân một lần nữa tìm tới nàng, nàng vẫn không muốn gật đầu. Chỉ là lúc biết nói đạo lý thánh hiền như vậy cũng không hề khả thi, nên Tề Tĩnh Xuân đã một lần nữa thu hồi vốc nước thời gian kia, ở trên cây cầu mái che nhẹ nhàng đổ vào nước suối Long Tu, những hình ảnh đó chậm rãi chảy qua, từ thiếu niên Trần Bình An đi giao thư truyền tin bóng dáng vội vàng, cuối cùng trở lại đứa nhỏ Trần Bình An trong mộ thần tiên, cầu xin cho mẫu thân được khỏe mạnh bình an. Ngay sau khi đổ nước, Tề Tĩnh Xuân liền quyết định không kiên trì thuyết phục kiếm linh nữa. Ông bắt đầu đi về phía một đầu khác của cầu có mái che, vào thời khắc cuối cùng khi ông hoàn toàn thất vọng, có một câu nói vô tâm, cuối cùng thoáng đả động kiếm linh ý chí sắt đá, “Chúng ta đều rất thất vọng đối với thế giới này.”

Kiếm linh mặt không đổi sắc, vốc nước kia sắp hòa hết vào suối nước, cảnh tượng cuối cùng là đứa nhỏ ở ngõ Nê Bình từ biệt với phụ thân, “Cha, con đã năm tuổi mụ, là người lớn rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận