Kiếm Lai

Chương 313: Đi xa (3)

Chỉ thấy vị thiếu niên nghèo khổ đến từ ngõ Nê Bình thần thái phấn khởi, hai tay nắm chặt đặt ở trên đầu gối, chưa bao giờ tự tin như thế, “Hơn nữa, lần sau ta ra quyền, nhất định có thể nhanh hơn! Mặc kệ là ai đứng ở trước mặt ta, Trần Bình An ta đều có thể đánh ra một quyền này, là ai cũng vậy!”

Lâm Thủ Nhất ánh mắt si ngốc, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không phải hắn tập võ tẩu hỏa nhập ma rồi chứ, rất chính khí nghiêm nghị, thật sự có chút giống tiên sinh ở học thục... khi kể về điều tinh diệu nhất của các thánh hiền đại đạo.”

Lý Bảo Bình đang bận tự hỏi vấn đề lúc trước.

Trần Bình An đã một lần nữa cầm lấy dao chẻ củi, tiếp tục làm hòm trúc nhỏ cho Lâm Thủ Nhất.

Vẻ mặt Lý Hòe có chút hoảng hốt, rất lâu cũng chưa hoàn hồn lại.

Lúc nãy, trong khoảnh khắc đó, Trần Bình An khiến đứa nhỏ này cảm thấy rất quen thuộc.

Lý Hòe tựa như nhớ lại lúc còn nhỏ, có một lần, mẫu thân nó bản lĩnh cãi nhau thiên hạ vô địch lại bị người ta đánh, bị người ta cào xước hết mặt, về nhà khóc lóc om sòm lăn lộn, người cha bị hàng xóm láng giềng mắng là kẻ bất lực kia thì chỉ rầu rĩ ngồi xổm bên kia cửa, nó và tỷ tỷ Lý Liễu khóc cùng mẫu thân, cuối cùng mẫu thân nó nói mình mắt mù, mới tìm nam nhân không có cốt khí này, để người ta đánh nữ nhân của mình cũng không hó hé tiếng nào. Cha Lý Hòe từ đầu tới cuối không hé răng, Lý Hòe từ nhỏ đã thân thiết gần gũi với mẹ hơn nên tức giận đến mức chạy tới bên cửa dùng hai chân đạp sau lưng tên kia, nói sau này nó không bao giờ nhận người cha này nữa. Sau đó mẫu thân hắn khóc mệt rồi, hết giận rồi, mới dẫn theo con trai con gái đi ngủ, véo tai nam nhân đẩy về phía ngoài cửa, nói phạt hắn tối nay ngủ ngoài sân, nhưng mới đóng cửa tắt đèn, bà liền bảo Lý Hòe đi mở cửa, gọi cha về phòng ngủ. Lý Hòe không muốn làm, nhưng không chịu nổi sự thúc giục của mẫu thân, chỉ đành mở cửa, nhìn thấy cha nó vẫn như trước đó, ngoan ngoãn ngồi ngoài sân, Lý Hòe tức giận đến mức thiếu chút nữa quay đầu bỏ vào lại.

Sau đó, một khắc đó, nam nhân dáng người thấp bé rắn chắc chậm rãi đứng lên, “Con, cha phải rời núi đi suốt đêm một chuyến, nói một tiếng với mẫu thân con, ta sẽ nhanh chóng về nhà.”

Không nói câu này còn đỡ, dù Lý Hòe có quạu quọ đến đâu, rốt cuộc vẫn hy vọng cha có thể về phòng ngủ một giấc yên ổn, nhưng trốn tránh mẫu thân và tỷ đệ bọn họ như vậy, còn tính là nam nhân sao? Kết quả vừa nghe được lời ủ rũ quỷ nhát gan kia, Lý Hòe lập tức tức giận đến mức cả người run rẩy, khóc lóc: “Con trai cái gì, ta là cha của Lý Nhị nhà ngươi!”

Nam nhân không tức giận một chút nào, cười mắng: “Tiểu tử thối, không hổ là thằng nhãi của Lý Nhị ta!”

Trong khoảnh khắc đó, Lý Hòe đờ dại đi, trong trí nhớ của nó, cha chưa bao giờ nói chuyện với người ta như vậy, giống như vĩnh viễn kém người ta một bậc, trừ ngáy như sét đánh, thì chính là hũ nút không có tiền đồ, cho dù đối xử với nó và tỷ tỷ Lý Liễu, cũng chưa từng có chút dáng vẻ của người chủ gia đình, quả thực, chính là kẻ bất lực sợ trời sợ đất sợ người sợ quỷ cái gì cũng sợ.

Nhưng buổi tối hôm đó, lúc nam nhân sải bước rời đi, đi rất mạnh mẽ kiên quyết, rất giống lão gia phú quý của phố Phúc Lộc ngõ Đào Diệp bên kia.

Lý Hòe lúc ấy không nghĩ nhiều, chỉ là trong lòng thấy may mắn, cảm thấy có thể là đêm hôm ông ta đi giúp mẫu thân mắng chửi người ta.

Nhưng hôm sau Lý Hòe liền rất thất vọng, cả nhà con mụ đã cào nát mặt mẫu thân nó, khi thấy ba mẹ con bọn họ vẫn hưng phấn ngang ngược như cũ, sau đó một khoảng thời gian dài cha nó cũng không xuất hiện, có lẽ là vào núi đốt than, kiếm tiền nuôi gia đình sống qua ngày, cái gọi là “rời núi”, Lý Hòe cảm thấy chắc chắn là cha nó nói nhầm.

Nhưng lúc trở về, nam nhân giống như đã khai khiếu, mang theo một con gà nướng bẹo ngậy về nhà, chẳng những mua cho mẫu thân của hắn một hộp son bột nước, còn mang quà cho nó và tỷ tỷ Lý Liễu nữa. Mẫu thân một tay chống nạnh, một tay gõ vào mi tâm cha nó, nói nhát thì nhát, coi như Lý Nhị ngươi còn có chút lương tâm.

Sau đó, Lý Nhị, cái tên mà cha mẹ ông đặt cẩu thả hơn bất cứ nhà nào, liền quay về bộ dạng nhát gan “Bà mắng ta đi, ta nói lại một câu coi như bà có bản lãnh, bà đánh ta đi, đánh chết ta cũng coi như bà có bản lãnh”.

Nhưng không biết vì sao, khi Lý Hòe từ từ lớn lên, đêm hôm đó ở trong sân, nụ cười, giọng điệu nói chuyện cùng tư thế đi đường của cha nó  trước khi “rời núi”, chẳng những không phai mờ dần, mà ngược lại càng ngày càng rõ ràng.

Lý Hòe đột nhiên nói: “Trần Bình An, sau này chúng ta về lại trấn nhỏ, ta mời ngươi đến nhà ta làm khách.”

Trần Bình An nghi hoặc nói: “Cha mẹ và tỷ tỷ ngươi, không phải đều đã rời khỏi trấn nhỏ sao? Trước đó ngươi từng nói, sau này bọn họ sẽ không trở lại nữa.”

Vừa nhớ lại việc này, Lý Hòe bỗng đỏ mắt, môi run rẩy, sắp khóc thành tiếng.

Trần Bình An chỉ đành an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, không phải ngươi đã nói sao, cha ngươi đã hứa ngươi, chỉ cần thật sự thành người đọc sách, hắn sẽ tới thăm ngươi.”

Lý Hòe ủy khuất nói: “Nhưng ta ham chơi, không chịu được khổ, đọc sách chỉ thích lười biếng trốn tránh, so với Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất thì ta kém quá xa, ta sợ không thể làm người đọc sách, cha mẹ sẽ không cần ta nữa.”

Nếu nói tuổi của Lâm Thủ Nhất và Lý Bảo Bình đã tính là thiếu niên thiếu nữ, còn là xuất thân nhà giàu có quyền quý, thì Lý Hòe thật sự chỉ là đứa nhỏ mà thôi, xuất thân nghèo khổ giống Trần Bình An hắn, cho nên hơi nhát gan một chút, là chuyện rất bình thường. Cho nên Trần Bình An từ đầu tới đuôi, cũng kiên nhẫn nhiều nhất đối với Lý Hòe. Cho dù là lần ở Kỳ Đôn sơn, Lý Hòe ra sức giẫm đạp trong bùn lầy, chỉ có Trần Bình An bị dính bùn đầy người mà trong lòng không cảm thấy có chút bực bội nào cả.

Trần Bình An cười nói: “Đừng nói bậy, cha mẹ ngươi nếu không thương ngươi, còn có thể đưa ngươi đi học thục để đi học? Sao không cho ngươi ra ruộng làm việc, giúp đỡ gia đình chăn trâu, không phải càng tốt hơn?”

Tâm tình Lý Hòe thoáng chuyển biến tốt, lau mặt, vẻ mặt cầu xin nói: “Nhà ta nghèo, mua không nổi trâu đâu.”

Trần Bình An nhẹ nhàng nói: “Bây giờ ngươi còn nghèo? Không nói sự cổ quái trong quyển Đoạn Thủy Đại Nhai kia, bản thân bộ sách cũng đáng mười lượng bạc đúng không.”

Lý Hòe cười tươi, quay đầu liếc con lừa màu trắng, nhếch miệng cười hê hê nói: “Ta còn có con lừa nha!”

Lâm Thủ Nhất đột nhiên vẻ mặt nghiêm túc, hạ  thấp giọng nói với Trần Bình An: “Âm thần đáy nước nói cho ta biết, có người đến đây, muốn gặp chúng ta, nhưng người nọ tự xưng quen biết A Lương, còn nói A Lương sở dĩ vào thành trước, chính là muốn hỏi hắn một số vấn đề. Cho nên âm thần hỏi chúng ta xử trí như thế nào, có đồng ý cho bọn họ lên thuyền không, hay là? Âm thần còn nói bên cạnh người nọ có dẫn theo một vị chính thần giang thủy, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì chính là thần linh hưởng thụ vạn dân hương khói hiến tế của Tú Hoa giang này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận