Kiếm Lai

Chương 277: Xuân sưu (3)

Người trẻ tuổi cười cay đắng, gật đầu nói: “Ta hiểu mà. Chỉ cần hoàng đế bệ hạ không gật đầu, chỉ sợ đến Lễ bộ Thượng Thư mở miệng lên tiếng cũng vô dụng.”

Lão nhân nở nụ cười, chăm chú nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, qua mỗi hai ba mươi năm, người này sẽ đổi mới dung mạo gương mặt, lão nhân nheo mắt nói: “Nhưng bây giờ có một cơ hội bày ở trước mặt ngươi, chỉ xem ngươi có dám tranh thủ hay không.”

Người trẻ tuổi không tỏ ra vẻ mặt kích động, hỏi ngược lại: “Nghe nói cảnh nội huyện Long Tuyền từng là Ly Châu động thiên, Đại Ly hoàng đế sắc phong một vị hà bá sông Long Tu, một vị giang thần Thiết Phù giang, Phi Vân sơn, Điểm Đăng sơn và Lạc Phách sơn mỗi nơi đều sắc phong một vị sơn thần, một lần đẩy ra ba núi hai sông, tổng cộng năm ghế, thế này cũng đã dùng mất rất nhiều của cải của hoàng đế bệ hạ, sao có khả năng ở thời điểm trầy vi tróc vảy này, lại ném ra một danh ngạch quý giá đối với Trùng Đạm giang?”

Lão nhân cười nói: “Yên tâm, không phải âm mưu gì nhằm vào ngươi, nói lời khó nghe, ngươi còn chưa đến mức khiến ta tự thân ra mặt.”

Người trẻ tuổi có chút thẹn quá hóa giận, sau đó có chút bất đắc dĩ vì đang ăn nhờ ở đậu nên không nói gì nữa.

Lão nhân thu liễm ý cười, nói: “Lấy trấn Hồng Chúc làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm, toàn bộ sơn thủy chính thần triều đình Đại Ly sắc phong, cùng với thổ địa, hà bà dự khuyết, sắp tới toàn bộ cần đợi lệnh, chuẩn bị mọi lúc tham dự một trận bao vây tiễu trừ. Ngoài ra, biên trấn phía nam Đại Ly bao gồm ải Dã Phu, xuất động lượng lớn kỵ quân tinh nhuệ, rải ra thám báo trinh kỵ vô số kể. Về phần Lý Cẩm ngươi, nếu không phải có ân tình năm xưa tặng sách, ta tuyệt đối sẽ không báo tin tức này cho ngươi. Có ngươi không có ngươi, không hề khác biệt.”

Lý Ngư bị rung động tột đỉnh, “Ở cảnh nội Đại Ly lại bày ra cảnh tượng lớn như vậy làm cái gì? Rốt cuộc là đang bao vây tiễu trừ cái gì?”

Lão nhân nói thẳng, “Một người.”

Lý Cẩm nhìn về phía đôi mắt lão nhân, không giống giả bộ, chậm rãi hỏi: “Lang trung đại nhân, cần ta làm gì?”

Lão nhân cười nói: “Một chút chuyện nhỏ đủ khả năng, chỉ cần hỗ trợ theo dõi một nam nhân vừa tới trấn Hồng Chúc, bởi vì ta biết sau khi đi ra khỏi Trùng Đạm Giang hơn hai trăm năm, ngươi ở trên trấn Hồng Chúc kinh doanh rất khá, càng quen thuộc đường thủy hơn so với các Thành Hoàn, lại càng quen thuộc gió thổi cỏ lay của trấn nhỏ hơn so với hai vị giang thần, hơn nữa nếu hồ sơ ở kinh thành không ghi lại sai lầm, ngươi nuôi dưỡng mấy con cá Thanh Minh quý hiếm, đến từ sách cổ, thích hợp nhất điều tra, truyền tin tức trong phạm vi nhỏ.”

Sắc mặt Lý Cẩm không được dễ coi.

Lão nhân châm chọc nói: “Yên tâm, cá Thanh Minh quả thật trăm năm mới gặp một lần, nhưng ta còn chưa hèn hạ tới mức thấy hơi tiền nổi máu tham.”

Lý Cẩm cười tự giễu nói: “Là ta lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử rồi.”

Hắn lập tức hỏi: “Người nọ là...?”

Lão nhân chậm rãi đáp: “Một hán tử đội nón, bên hông có một cái hồ lô nhỏ màu bạc, hắn ta có dẫn theo một đám trẻ con, những đứa nhỏ này đến từ Ly Châu động thiên ngày xưa, huyện thành Long Tuyền hôm nay. Về phần thân phận thật sự của hán tử, tình báo Đại Ly chưa được biết.”

Lý Cẩm trợn mắt cứng lưỡi, “Người nọ lúc trước từng tới cửa hàng này của ta.”

Lão nhân ánh mắt như điện.

Lý Cẩm cẩn thận nói: “Trùng hợp mà thôi.”

Lão nhân khoát tay, dặn dò: “Không sao cả, từ giờ trở đi, nhớ đừng lộ ra dấu vết, cho dù không có công lao, cũng tốt hơn có tội. Nếu bởi vì ngươi bại lộ, không cẩn thận rút dây động rừng, ngươi cũng không cần lo lắng, bởi vì lúc đó chắc chắn ngươi đã chết, người kia không giết ngươi, ta cũng sẽ tự mình động thủ.”

“Nhưng nếu chuyện này thành, ta không dám cam đoan ngươi trở thành giang thần Trùng Đạm giang, nhưng ta có thể khiến hoàng đế bệ hạ nhớ kỹ tên của ngươi trước.”

Lý Cẩm tự giễu nói: “Cái này có xem như là hoàng đế tán thưởng không?"

Lão nhân dừng lại động tác tùy tay rút sách lật xem, quay đầu hỏi: “Sao, không muốn hả?”

Lý Cẩm cười ha ha nói: “Phú quý cầu trong nguy hiểm, huống chi lại không cần ta tự mình xông vào trận địa, vụ làm ăn này nhất định kiếm được mà không lỗ vốn, làm!”

Hắn búng vang ngón tay một cái, gần đầu vai hiện ra hai con cá nhỏ cái đuôi cực kỳ dài nhọn linh lung, chúng nó và hắn thần ý tương thông, điều mắt cá nhìn thấy, tức là Lý Cẩm tận mắt thấy.

Chúng nó quẫy cái đuôi dài, nháy mắt biến mất.

Lão nhân trước khi rời đi, cười cảm khái nói: “Sách của cửa hàng ngươi, giá vẫn đắt đỏ như vậy nha.”

Lý Cẩm chỉ có ở giờ khắc này, mới cảm thấy lão nhân mơ hồ có vài phần phong thái vị hàn sĩ trẻ tuổi kia lúc trước.

Lão nhân thu hồi đèn lồng, rời khỏi cửa hàng.

Lão nhân đi ra khỏi ngõ nhỏ, chỗ góc có một nam tử khôi ngô khoanh hai tay trước ngực đang đứng. Hai người sóng vai đi, người sau hỏi: “Không sợ vẽ rắn thêm chân?”

Lão nhân tùy ý nói: “Thật ra trận vây săn này, thu lưới đến tình trạng này, Lý Cẩm kia cho dù đột nhiên lên cơn điên, chạy đến trước mặt nam nhân tên là A Lương kia, nói toạc tất cả chân tướng, cũng không quan trọng nữa.”

Nam nhân tức giận nói: “Xét đến cùng, vẫn muốn trả hắn nhân tình tặng sách năm đó?”

Lão nhân cười nheo mắt, toát ra vài phần tự phụ, nhẹ nhàng nói: “Nhân tình ta nợ, ít nhiều vẫn đáng giá chút tiền mà.”

Chu Lộc nói muốn ăn xiên mứt quả. Chu Hà tuy có chút tò mò sao khuê nữ nhà mình lại đột nhiên thích đồ ngọt, nhưng cũng không quá để ý chút yêu cầu này, liền dẫn theo thiếu nữ cùng đi tìm sạp hàng.

Cuối cùng cha con họ thực sự tìm được một sạp hàng rong đang treo một chuỗi dài mứt quả, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, lớn tiếng rao.

Chu Hà không thích vật ấy, Chu Lộc một hơi mua ba xiên, Chu Hà có chút nghi hoặc, thiếu nữ cười nói mình ăn một xiên, hai xiên còn lại có thể cho tiểu thư cùng Trần Bình An.

Thiếu nữ còn nói, nàng muốn đêm nay xin lỗi thiếu niên kia, tốt xấu cũng phải nói với hắn một tiếng xin lỗi, mới có thể an tâm.

Chu Hà như trút được gánh nặng, thoải mái đến cực điểm.

Cha con hai người trở lại dịch trạm, biết được Trần Bình An và Lý Bảo Bình đã quay về dịch trạm Chẩm Đầu.

Chu Lộc còn chưa ăn xong một xiên mứt quả, chọn sân phía sau dịch xá hạng Giáp, bảo phụ thân giúp nàng chuyển lời cho Trần Bình An, nói muốn hẹn gặp mặt Trần Bình An ở đây.

Chu Hà sải bước rời đi, trong lòng có chút buồn cười, nha đầu này da mặt cũng quá mỏng, cúi đầu nhận sai với người ta mà thôi, có cái gì mất mặt chứ.

Không qua bao lâu, thiếu niên giày rơm xuất hiện ở một đầu kia của hành lang hoa văn màu sắc, sau khi nhìn thấy Chu Lộc ngồi ở một chỗ ghế dài khác, thiếu niên hơi đẩy nhanh bước chân.

Ghế dài bên cạnh thiếu nữ để rải rác mười lăm mười sáu viên mứt quả.

Thiếu nữ cười đứng lên, hai tay đặt ở sau người, tư thái nhìn như ngây thơ.

Nàng đi về phía thiếu niên.

Thiếu niên nhìn thiếu nữ đi tới, bước chân nàng nhẹ nhàng, đi ở hành lang ánh đèn mông lung, giống con nai nhỏ tuổi trong bóng đêm.

Chu Lộc không còn có vẻ hách dịch như lúc bình thường, giống như một vị thiếu nữ nhà bên thanh mai trúc mã, xinh xắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận