Kiếm Lai

Chương 1240: Ta là Đông Sơn a (1)

Thôi Đông Sơn nói xong những lời hùng hồn, nhẹ nhàng gật đầu, rất tốt, rất hiểu ý, nếu không ai phản bác, coi như các ngươi ba tòa thiên hạ đã đồng ý việc này.
Chu Mễ Lạp ôm khư khư đòn gánh bằng vàng và gậy leo núi, lấy ra tấm bảng hộ pháp núi Lạc Phách Hữu nhẹ nhàng vỗ tay.
Thôi Đông Sơn đi dọc theo sáu viên gạch xanh lát trên mặt đất, đánh một bài con rùa quyền, hổ báo sinh uy, không phải quyền pháp cứng rắn, mà là tay áo phần phật không dứt qua lại quật gió.
Mua sách bán chạy nhất trực tuyến. Thôi Đông Sơn hai chân chạm đất, mặt hướng lầu trúc lưng đối Tiểu Mễ Lạp, đột ngột xoay người đưa ra một quyền, thấy Tiểu Mễ Lạp ngơ ngác, đành phải lên tiếng nhắc nhở:
"Ăn ta một quyền. Lên trời xuống đất vô địch!"
Tiểu Mễ Lạp tranh thủ tại chỗ xoay mấy vòng, lúc này mới từ tận đáy lòng khen ngợi:
"Quyền hay!"
Thôi Đông Sơn rung tay áo, vẻ mặt tiếc nuối nói:
"Chưa từng nghĩ luyện thành tuyệt thế quyền pháp, vẫn là không thể chinh phục Hữu hộ pháp, thôi vậy, coi như cân sức ngang tài, lần sau tái chiến."
Tiểu Mễ Lạp gãi mặt, nàng còn chưa kịp ra chiêu, chưa được đã cơn thèm.
Thôi Đông Sơn nghênh ngang đi đến bên cạnh bàn đá, Tiểu Mễ Lạp vội vàng đem hai món pháp bảo giữ nhà đặt trên bàn, cố sức lật tay áo, liên tục móc ra vài hạt dưa, chất thành đống trước mặt Ngỗng Trắng Lớn, cất giữ thật lâu, cất để thật lâu, cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Thôi Đông Sơn bắt đầu cắn hạt dưa, thuận miệng hỏi:
"Tiểu Mễ Lạp, có ai bắt nạt ngươi không, dù ngươi là đại thủy quái ở hồ Ách Ba, chịu chút thiệt thòi nhỏ nhặt cũng phải nói với tiểu sư huynh, tiểu sư huynh bản lĩnh khác không có, chửi bới là nhất, quen đứng chắn cửa."
Chu Mễ Lạp khoanh tay, hai vai hơi nhô cao hơn một chút, hận không thể cao hơn cả đầu nhỏ, nàng cười nhạo một tiếng:
"Ngỗng Trắng Lớn ngươi xa nhà lâu quá rồi đấy, đầu óc cũng không nhanh nhạy, chỉ có ta bắt nạt người khác thôi!"
Cho nên nói các ngươi từng người không nên lúc nào cũng thích đi xa. Ra ngoài, lỡ bị người khác bắt nạt, ta đều không lo được cho các ngươi.
Thôi Đông Sơn ôm người, vừa gặm hạt dưa, vừa nói:
"Tiểu Mễ Lạp, sau này trên núi càng ngày càng đông người, mỗi người dù không đi xa, việc trên núi cũng sẽ ngày càng nhiều, đến lúc đó có thể sẽ không thể rảnh mà cùng ngươi trò chuyện, có buồn không, có giận không?"
Chu Mễ Lạp cười ha ha:
"Ngỗng Trắng Lớn lại nói ngốc, ở hồ Ách Ba làm đại thủy quái mấy năm, quanh năm suốt tháng cũng không ai cùng ta trò chuyện, ta sao có thể buồn được?"
Thôi Đông Sơn bừng tỉnh đại ngộ, còn nói thêm:
"Có thể những khách qua đường vội vàng đó, đâu tính là bạn của ngươi, nếu bạn cũng không để ý ngươi nữa, cảm giác sẽ khác đó."
Chu Mễ Lạp ra sức nhíu đôi lông mày thưa nhạt màu vàng, chăm chú nghĩ một hồi, đem bạn tốt trong lòng đếm từng người, cuối cùng cô bé nhỏ dò hỏi:
"Một năm có thể nói với ta một câu không?"
Thôi Đông Sơn dừng cắn hạt dưa, mỉm cười:
"Nhất định có thể."
Chu Mễ Lạp nhỏ giọng nói:
"Hai câu không chê nhiều đâu."
Thôi Đông Sơn cười hỏi:
"Khi nào thì dẫn ta đi trấn Hồng Chúc và sông Ngọc Dịch chơi?"
Chu Mễ Lạp mở to mắt:
"Chúng ta đợi Hảo Nhân sơn chủ về nhà rồi tính sau."
Chỉ cần có thể núp trong rương trúc của Hảo Nhân sơn chủ, cô bé áo đen có gan lớn cỡ hai hạt gạo.
Chỉ cần biết Hảo Nhân sơn chủ trên đường về nhà, nàng sẽ dám một mình xuống núi, đến trấn Hồng Chúc đón hắn.
Thôi Đông Sơn gật đầu:
"Không thành vấn đề."
Tức chết lão phu, tức chết lão phu, để đó rồi nói sau, không thể làm tiểu Mễ Lạp sợ được.
Nếu như lão đầu bếp đã trở về núi Lạc Phách, giúp điều chỉnh mạch lạc, Thôi Đông Sơn tương đối yên tâm, việc có thể làm, kỳ thật chính là tranh thủ thời gian rảnh rỗi, lấp chỗ thiếu hụt. Ngoại trừ bên chỗ Thạch Nhu, giúp Trường Mệnh đạo hữu nhỏ nhặt thu xếp, Hoằng Hạ Vân Tử hai kẻ gây chuyện này cũng nên cảnh cáo, còn có kẻ cầm đầu mới tới của Hồ quốc là Phái Tương, càng cần phải răn đe. Lão đầu bếp đối đãi mỹ nhân, trước sau vẫn đa tình, quá ư là lòng Bồ Tát, kỳ thật tốt nhất là vậy, người tốt để lão đầu bếp làm, kẻ ác cứ để Thôi Đông Sơn hắn đây làm.
Thôi Đông Sơn đã sớm nói chuyện với tiên sinh, một ngọn núi, dù cuối cùng làm xong cùng một việc, cũng phải có bao nhiêu phần nhân tâm, phải để những người khác nhìn rõ, nhớ kỹ trong lòng, mới có thể thực sự ghi nhớ răn mình.
Trong đó, một việc quan trọng, chính là từ hắn đề nghị Trường Mệnh đạo hữu tạm lĩnh chức chưởng luật tổ sư của núi Lạc Phách.
Trên thực tế, dựa theo nghi lễ tiên gia, điều này đã là Thôi Đông Sơn vượt quyền làm việc, không phải chỉ là to gan lớn mật, mà là khiêu khích cả tổ sư đường. Đừng nói là sau khi xong việc mới tính sổ làm khó dễ, trực tiếp chém hai chân rồi ném ra ngoài cho Kỵ Long Tả hộ pháp ăn còn may.
Vậy nên chuyến đi núi Lạc Phách này, thực không chỉ là Thôi Đông Sơn đi dạo mà thôi.
Trần Noãn Thụ một đường chạy chậm đến đây, bên hông móc một chuỗi chìa khóa, khẽ trò chuyện.
Cô bé váy phấn cùng Thôi Đông Sơn làm lễ vạn phúc, im lặng ngồi bên cạnh bàn đá.
Trần Noãn Thụ thực sự không nhúng tay vào chuyện đại sự gì, lại biết rõ mọi việc nhỏ nhặt trên núi Lạc Phách.
Thôi Đông Sơn nói với Trần Noãn Thụ về tình hình Trần Linh Quân ở Bắc Câu Lô Châu đi sông lớn, cũng không hẳn là sơ ý, mà là gặp một bất trắc lớn.
Trần Linh Quân cùng một người bạn mới quen, sống chết có nhau, giúp bạn không tiếc cả mạng, kết quả vì cái người anh em tốt thực sự từng chém đầu gà đốt giấy vàng đó, hai huynh đệ đúng là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia, đều bị Lôi Thần Trạch Anh Nhi Sơn, một ngọn núi độc nhất ở phía Tây, bắt giữ.
Mua sách bán chạy nhất trực tuyến. Động thiên Long Cung thuộc địa phận độc bộ phía Tây, gửi hai lá thư giúp Trần Linh Quân cầu xin cũng không khiến Lôi Thần Trạch chịu thả người, thực chất là tức đến không nhẹ, môn phái tổn thất không lớn, nhưng mất mặt quá lớn. Có ai đào đi hơn nửa văn tự trên tấm biển vàng trước cổng Lôi Thần Trạch hay không?!
Mẹ nó, dù não có vấn đề cũng nên biết điều chứ? Dù muốn trộm đi, dứt khoát bê cả tấm biển đi, sau đó lấy về treo lên là được, hai tên kia lại còn chơi trội, chỉ trừ đi hai chữ to màu vàng "thần xứ"...
Kết quả sau khi bắt được thủ phạm gây ra, lý do đối phương đưa ra lại là "Trừ cả ba chữ, sợ các người đánh chết ta, lưu lại một chữ, coi như là giang hồ hành tẩu, chừa cho mình một con đường sau này dễ gặp mặt".
Cho nên hai phong mật thư từ động thiên Long Cung, tạo thể diện cho Lôi Thần Trạch, nhưng bên Anh Nhi Sơn vẫn không chịu thả người, chẳng qua những bậc tiên gia ở trên núi làm việc thường không đến mức quá cứng nhắc, lễ độ đáp lại hai lá thư, dùng lời lẽ uyển chuyển, chỉ nói rằng vị khách quý của Nam Huân thủy điện, hảo hữu của long đình hầu chỉ cần nói một tiếng xin lỗi, thì Lôi Thần Trạch có thể thả người, chẳng những thả người mà còn cho người đưa một đoạn đường.
Mua sách bán chạy nhất trực tuyến. Vấn đề mấu chốt là ở chỗ kẻ có chỗ dựa kia, một mực giữ cái tư thái "Đánh ta thì được, sắp chết cũng được, xin lỗi là không, nhận sai đừng hòng" như phường vô lại.
Trần Noãn Thụ lo lắng bất an hỏi:
"Trần Linh Quân nóng tính làm sai chuyện à?"
"Ngược lại là lần đầu tiên không làm sai. Tiểu tử này ở Bắc Câu Lô Châu, đừng nói là cúi đầu làm người, hận không thể cứ bò trên đất cho cẩn thận, không ai thấy hắn cả."
Thôi Đông Sơn khoát tay cười nói:
"Là cái Lôi Thần Trạch Anh Nhi Sơn kia quản giáo vô phương, làm sai trước, sai không lớn, chuyện nhỏ nhặt trên giang hồ, lỡ tay giết người, làm bị thương vài mạng, đuổi rồi một khoản tiền thần tiên là xong chuyện, sau đó liền cho Trần Linh Quân vô tình gặp phải, chỉ tiếc không cứu được người, 'bằng hữu' bên cạnh hắn thì không nhịn được, xông lên đánh người trước, một trận đánh lộn tối tăm, Trần Linh Quân chỉ làm 'bạn' mình trúng đòn, mấy tên hành hung bỏ trốn, Trần Linh Quân thì không nuốt trôi cục tức. Về phần mấy vị thần tiên Anh Nhi Sơn, lại rất sĩ diện, huống hồ cũng không cảm thấy cái sai của mình. Cộng thêm việc Trần Linh Quân là người phương xa, theo quy tắc trên núi thì càng thêm sai trái. Trần Linh Quân cũng không đến nỗi ngu mà xông vào sơn môn, lần đầu không nói đạo lý, lần hai bị đuổi, cuối cùng cùng bằng hữu tính kế, bất chấp quy tắc mà nghĩ ra cách đó."
Nói tới đây, Thôi Đông Sơn cười ha hả:
"Không hổ là kẻ lăn lộn ở núi Lạc Phách, làm việc hả hê lòng người."
Trần Noãn Thụ nói:
"Không sao thì tốt rồi."
Thôi Đông Sơn gật đầu nói:
"Gửi thư nhờ hai người bạn kia, thân phận cũng không đơn giản, chúng ta cứ yên tâm, Trần Linh Quân ở Lôi Thần Trạch có người cơm bưng nước rót, lại có bạn bè bên cạnh cùng trò chuyện, khoái hoạt lắm. Hoằng Hạ đi sông lớn, lại có mấy chính thần hộ tống dẫn đường, thật không ngờ, Trần Linh Quân đại gia của chúng ta đi lấy nước lại được cả sông lớn đổ ra biển hầu hạ dẫn đường rồi."
Dù sao hai vị gửi thư kia, cũng là những nhân vật đứng đầu tại Bắc Câu Lô Châu hiện giờ, họ đều nể mặt.
Trầm Lâm, người của Nam Huân thủy điện.
Hôm nay, sau mấy nghìn năm mới có một thần vị đích thực được thấy ánh mặt trời, chính là Tể Độc Linh Nguyên Công.
Mặt khác, một vị phẩm chất hơi thấp hơn, từng là 'sông lớn đổ ra biển' Thủy Chính Lý Nguyên, hôm nay là Tể Độc Long Đình Hầu. Quan phẩm của Linh Nguyên Công cao hơn, chỉ có điều, hạt cảnh thủy vực của hai vị này, đại khái thuộc về một đông một tây, nhà ai nấy quản.
Chu Mễ Lạp nghe vậy thì tập trung tinh thần, không ngớt lời khen ngợi:
"Trần Linh Quân thật hào phóng, ở bên ngoài được lòng người quá đi, ta thật không nhận ra người bạn 'sông lớn đổ ra biển' như vậy."
Chỉ là, không rõ Trần Linh Quân có hay không ở trước mặt bọn họ mà chỉ thoáng nhắc đến như vậy, nói hắn ở quê hương có một bạn tốt là đại thủy quái Ách Ba Hồ, hành tẩu giang hồ, khá dữ dằn.
Tiểu Mễ Lạp gãi đầu, cảm thấy Trần Linh Quân có vẻ không quá cam tâm tình nguyện khi nói chuyện này. Không nói cũng được, vạn nhất bạn mới của Trần Linh Quân không thích nghe thì chẳng phải khiến Trần Linh Quân mất mặt sao.
Thôi Đông Sơn cười tủm tỉm nói:
"Đúng đúng đúng, tiểu Mễ Lạp chỉ biết có 'ngốc đại cá tử' Quân Thiến, với cả cái 'bàn đại kiếm tiên' thôi."
Chu Mễ Lạp cười hắc hắc nói:
"Còn có Dư Mễ Lưu ngủ gật cùng tỷ tỷ Hoằng Hạ nữa."
Trần Noãn Thụ nhịn cười, nói ra:
"Tiểu Mễ Lạp giúp Tả tiên sinh chuyển ghế, đến trước cửa Tổ Sư Đường Tễ Sắc Phong, Tả tiên sinh đứng dậy định tự mình dọn về thì tiểu Mễ Lạp lại khá dữ, lớn tiếng nói 'Ta không đáp ứng', khiến Tả tiên sinh khó xử."
Tiểu Mễ Lạp thò tay che miệng cười ha hả, ngồi trên ghế rung đùi đắc ý lay bàn chân:
"Đâu có khá dữ, có được, đều có được. Tỷ tỷ Noãn Thụ đừng nói bậy."
Trần Noãn Thụ thấy thật thú vị, không nhịn được lại khen tiểu Mễ Lạp:
"Thôi tiên sinh, ngươi không biết đâu, lúc đó tiểu Mễ Lạp ngẩng đầu lên, không tiếng động mà lại như có tiếng, như đang nói với Tả tiên sinh rằng cái ghế này ta đã chuyển thì cứ đặt ở đây, ai nói gì cũng vô dụng!"
Tiểu Mễ Lạp dùng sức khoát tay:
"Thực ra ý của ta là thế đấy, tỷ tỷ Noãn Thụ nói mò thôi."
Thôi Đông Sơn bỗng nhiên ngả người ra sau, vẻ mặt đầy kinh ngạc nói:
"Tiểu Mễ Lạp giỏi thật đó, có biết cái 'bàn kiếm tiên' kia không, gặp những tiên sinh khác, ai nấy cũng tàn nhẫn cả. Đến như sơn chủ Hảo Nhân ngươi, ở trước mặt hắn cũng không có lấy một sắc mặt tốt. Chưa kể cái danh đại thủy quái Ách Ba Hồ, thanh danh vang xa 'Kiếm Khí Trường Thành' kia. Bàn đại kiếm tiên cứ rảnh lại chém vào đầu tường một kiếm, chém dưa thái rau như thường, đại yêu tử thương vô số. Đến cả kiếm tiên bản địa 'Kiếm Khí Trường Thành' cũng sợ, không dám hó hé, muốn trốn tránh hắn, sao ngươi gan to thế hả tiểu Mễ Lạp."
Tiểu Mễ Lạp ngồi thẳng người, nhíu mày nghĩ ngợi nửa ngày rồi gật đầu:
"Lần sau có thể đáp ứng."
Noãn Thụ cắn hạt dưa chậm rãi, rồi nhẹ nhàng đưa hạt dưa mình đang ăn cho Ngỗng trắng lớn và tiểu Mễ Lạp một ít.
Thôi Đông Sơn và hai cô bé tán gẫu trời đất, đồng thời vẫn luôn nghĩ về một vài chuyện.
Việc đời, tuy là coi trọng đấy nhưng nếu đã nằm trong tay thì đều là việc nhỏ.
Chuyện phong chính 'sông lớn đổ ra biển' Linh Nguyên Công và Long Đình Hầu, bên Trung Thổ Văn Miếu chưa lên tiếng, dường như chỉ là cam chịu mà thôi.
Phong chính đại khinh, đã là chuyện ba nghìn năm không có ở Hạo Nhiên thiên hạ.
Thường một châu vương triều hoàng đế quân chủ bình thường, căn bản không có tư cách nhúng tay việc này, đúng là người nằm mơ giữa ban ngày. Đương nhiên, chỉ có Trung Thổ Văn Miếu mới có thể quyết định.
Nhưng mà ba thế lực đang chia cắt Long Cung Động Thiên: Đại Nguyên Vương Triều Sùng Huyền Thự, Phù Bình Kiếm Hồ, Thủy Long Tông, lại không hẹn mà cùng dốc hết sức thúc đẩy chuyện này, đua nhau bỏ tiền ra của, xuất người, xây dựng cả hai tòa từ miếu hùng vĩ. Linh Nguyên Công cùng Long Đình Hầu, đều tính là người trong nhà của họ. Dù quan hệ trước đây thế nào thì chuyện vận thủy là không thể giả được. Chẳng những có thể thu gom vận thủy của một châu vào khinh mà còn có thể hút vận thủy từ biển rộng, nhất là cái thứ hai, cái mà các tu sĩ thông thiên trên núi khó lòng tranh đoạt được phúc duyên tạo hóa. Ai mà chẳng muốn mượn cơ hội này để kiếm chút lợi, cùng với hai tòa Công Hầu từ miếu này hưởng lây chút thơm?
Vị viện trưởng thư viện Chu Mật ở Bắc Câu Lô Châu chẳng những không bài xích chuyện này, ngược lại còn tự viết hai phong thư gửi tới Trung Thổ thần châu. Một phong gửi Văn Miếu, một phong gửi cho tiên sinh của mình. Đại khái là muốn thuyết phục Văn Miếu công nhận chuyện này, để một vị Phó Giáo Chủ Văn Miếu hoặc Đại Tế Tửu của học cung tới phong chính. Phong chính đại khinh, dù là một vị bồi tự thánh hiền Văn Miếu cũng không đủ.
Chỉ có điều, thư đã viết những nội dung gì thì Thôi Đông Sơn không phải là Phó Giáo Chủ Văn Miếu hay Đại Tế Tửu, nên không thể đọc được, đương nhiên không biết nội dung cụ thể thế nào. Chỉ có thể theo tính tình của Chu Mật và tình hình một châu để đoán đại khái mà thôi.
Thực tế, việc kết nối Bắc Câu Lô Châu với Bảo Bình Châu hay phong chính Tể Độc cùng Tề Độ hai 'sông lớn đổ ra biển', đều là Bảo Bình Châu ép Trung Thổ Văn Miếu phải cam chịu. Không thừa nhận thì còn làm được gì?
Trong đó, Tề Độ ở Bảo Bình Châu là do vị lão nhân Thư Giản Hồ kia chịu trách nhiệm nghi thức phong chính.
Lão hòa thượng canh gà cùng nhà buôn Phạm tiên sinh cùng nhau xem lễ.
Đây vẫn chỉ là bề nổi của vấn đề, còn có những bí mật được hồi đáp về Bảo Bình Châu cho Lý Liễu, cũng như là Nguyễn Tú đang cách sông ngóng trông Lý Liễu.
Vị Thanh Đồng Thiên Quân ở hiệu thuốc Dương gia còn nhờ Nguyễn Tú mang kèm một tấm biển, rồi nhờ Lý Liễu mang theo một bộ câu đối để gắn lên xà nhà của từ miếu 'sông lớn đổ ra biển'.
"Tề Độc Công Từ".
Như tắm gió xuân, quân tử tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, việc đáng làm thì phải làm, vì thiên địa lập ý.
Tĩnh tâm đắc ý, thánh hiền kinh thế tể dân, văn lấy chở đạo mở muôn đời thái bình.
Tấm biển và câu đối đều được tập chữ thành, giống như do chính Tề Độc Công tự tay viết.
Trong từ miếu 'sông lớn đổ ra biển' vẫn còn một tấm biển trống không treo lơ lửng, dường như đang chờ người viết chữ lên.
Có thể sẽ viết 'thiên hạ nghênh xuân'. Cũng có thể sẽ viết 'lòng ta quang minh'. Hôm nay, ai mà biết được.
Thôi Đông Sơn gục xuống bàn bên cạnh đống vỏ hạt dưa, có chút buồn chán vô cùng. Mễ kiếm tiên sao còn chưa đến hàn huyên, ta đây vốn là chỗ hảo hữu gặp lại, ta bận rộn lắm, phải quý trọng thời gian mới được.
Cái gì mà ngọc phác cảnh kiếm tiên chứ, có thể coi thường bằng hữu chỉ kém một cảnh sao? Đúng là đồ không có tiền đồ.
Một thân áo xanh Mễ Dụ bước lên sườn dốc bờ, nụ cười tựa hồ không được tự nhiên cho lắm.
Mễ Dụ thực sự sợ Tả đại kiếm tiên, nói đúng hơn là kính sợ thì đúng hơn. Đến mức cái tên thiếu niên áo trắng 'không nói gì cũng rất tuấn tú, mở miệng ra là đầu óc có vấn đề' trước mắt này, thì khiến Mễ Dụ tâm phiền, rất phiền.
Lúc đầu ở quê hương trên đầu thành, lão tử say nằm trong ráng mây thảnh thơi, có ai động vào đâu chứ. Kết quả cái tên này đi ngang qua, rồi đào hố hại mình, khiến Tả Hữu lần đầu xuất kiếm với kiếm tu bản thổ. Hắn Mễ Dụ tính là mất nửa cái đầu, dù sao Tả Hữu cũng không thực sự xuất kiếm với hắn, xem thường gối thêu hoa ngọc phác cảnh. Còn sao được nữa, Nhạc Thanh đại kiếm tiên "vận khí không tệ", kiếm gặp sau lưng vẫn còn thừa nửa.
Vì vậy Mễ Dụ khi vừa phát hiện Thôi Đông Sơn lên núi đã lượn lờ trên đỉnh núi từ sơn thần cũ bỏ hoang rồi. Không ngờ Thôi Đông Sơn lại thật sự nói chuyện được. Cứ trốn mãi không được, lại cố tình quá. Huống hồ, núi Lạc Phách mở ra cảnh đẹp "kính hoa thủy nguyệt" ấy, đám tiên tử tỷ muội, Mễ Dụ cũng muốn kéo gia hỏa này về phe mình. Hơn nữa, không đánh nhau không quen biết nha, hôm nay đã là người một nhà. Chẳng qua, Mễ Dụ cảm thấy phải kiềm chế lại mới được, Lâm Quân Bích người thông minh như vậy mà chỉ chơi vài ván cờ cũng bị Thôi Đông Sơn lừa cho thảm hại thế kia, Mễ Dụ một kẻ cờ què, cẩn thận vẫn hơn.
Trần Noãn Thụ lay ống tay áo Chu Mễ Lạp, tiểu Mễ Lạp chợt hiểu ý, cáo từ rồi theo Noãn Thụ tỷ tỷ đi quét dọn lầu trúc. Những cuốn sách nào trên bàn mà bị hạt bụi nào nằm đè lên thì coi như là nàng cùng tỷ tỷ Noãn Thụ cùng nhau lười biếng.
Thôi Đông Sơn đưa tay ý bảo Mễ đại kiếm tiên ngồi xuống, cười hì hì:
"Mễ đại kiếm tiên, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Mễ Dụ bất đắc dĩ ngồi xuống, đối diện với thiếu niên áo trắng kia. Tốt nhất là nên ngồi cách xa ra một chút.
Thôi Đông Sơn nghiêm túc nói:
"Ta là Đông Sơn a."
Mễ Dụ tức giận:
"Chuyện này đâu cần phải nói, chúng ta đều biết rồi."
Đất nặn cũng có ba phần nóng tính, lão tử không phải kiếm tiên, nhưng tốt xấu cũng là kiếm tu. Trên đời này, có kiếm tu nào mà không có tính tình.
"Vậy để ta ca lưỡng ta quen biết một chút có được không?"
Thôi Đông Sơn cười thầm trong lòng nói:
"Bổn mạng phi kiếm hà mãn thiên. Trước khi nhập thượng ngũ cảnh, ta xem tiểu đệ vào hạ ngũ cảnh. Băng qua chiến trường giết địch sáu trận, nhất là khi là Nguyên Anh kiếm tu, ra tay cực kỳ tàn nhẫn và cay nghiệt. Chiến công của huynh đệ ta, đứng thứ hai trong hàng ngũ các kiếm tu có cùng cảnh giới, gan dạ dám quên cả sống chết. Đơn giản là vì lũ yêu tộc địch nhân ở đây không cao quá, dù rơi vào tuyệt cảnh, Mễ Hỗ huynh trưởng đều có thể cứu viện được, cả hai huynh đệ đều toàn mạng trở về. Sau khi lên ngọc phác cảnh, phong cách chém giết của Mễ Dụ đột nhiên thay đổi, trở nên sợ sệt, co rúm, thành trò cười nơi quê nhà."
Sự thật là, một khi Mễ Dụ rơi vào bước đường cùng, chỉ biết hại huynh trưởng chết trước. Dù Mễ Hỗ có chết muộn hơn em trai, thì cũng phần nhiều chết nhanh trong trận chiến lớn, hoặc là học theo đám Đào Văn, Chu Rừng, đám kiếm tiên cả đời khó chịu, sống không bằng chết."
Hai tay Mễ Dụ nắm chặt dưới bàn, mặt xanh mét.
Thôi Đông Sơn một tay chống cằm, một tay nghịch hạt dưa, nói:
"Cũng không phải là tiên sinh nhà ta nói với ta đâu."
Mễ Dụ cười lạnh:
"Ẩn quan đại nhân, tuyệt đối không rảnh rỗi như thế!"
Thôi Đông Sơn lắc đầu, đổi tay chống cằm, "Phải thôi, ta rảnh rỗi hơn, mới đi xát muối vào vết thương lòng của người khác."
Mễ Dụ nói:
"Không chào đón thì cứ nói thẳng!"
Thôi Đông Sơn lắc đầu:
"Hoàn toàn ngược lại, không dám nói Mễ Dụ trong lòng ta tính là gì mà khiến người ta uổng danh anh hùng hào kiệt. Ta chỉ dám nói kiếm tu Mễ Dụ, thật sự là một con người bằng xương bằng thịt."
Mễ Dụ rất suy sụp, nhưng lại rất tích cực trong một số việc.
Vì vậy, dù Thôi Đông Sơn có giải thích thế nào, Mễ Dụ vẫn nổi giận đùng đùng, đánh cũng không được, mà cũng chưa chắc đánh thắng, mắng lại càng không được, khẳng định là mắng không lại.
Thêm vào thân phận hai bên khác biệt so với năm đó, càng làm Mễ Dụ thêm uất ức.
Thôi Đông Sơn cười nói:
"Có một chuyện khá khó xử là, tư chất của Mễ Hỗ quá tốt, so với em trai thì luyện kiếm sớm hơn, cảnh giới cũng cao hơn. Vậy thì đến bao giờ Mễ Dụ mới có thể chính thức ra tay, xuất kiếm giết đại yêu đây?"
Thôi Đông Sơn lắc đầu:
"Không có cơ hội rồi. Cảnh giới bây giờ còn thấp, dù sao thì bình cảnh của Ngọc Phác cảnh đâu dễ phá vỡ như thế, nếu không còn chút hương khói, càng không được chết, nếu không thì làm sao tính cả phần của sư huynh, cùng nhau kiếm cái chết đủ vốn không lỗ? Uất ức, thật uất ức. Đổi lại ta là Mễ kiếm tiên, người tu tâm rộng rãi như ta đây, có lẽ còn uất ức hơn ấy chứ."
Thôi Ngôi ở Kiếm Khí Trường Thành quê hương, từng nói với Thôi Đông Sơn một câu, "Dựa vào cái gì mà ta phải chết ở đây?"
Thôi Đông Sơn rất nhớ kỹ.
Mà Mễ Dụ người này, Thôi Đông Sơn càng nhớ rõ hơn, chuyện xung đột trên đầu tường năm đó là do Mễ Dụ tự mình lắm mồm, Thôi Đông Sơn hắn chỉ thêm mắm thêm muối vào chuyện nhỏ, còn về chuyện lớn thì biết tùy cơ ứng biến thôi. Hơn nữa, một người nói vài câu nhảm thì sao chứ, đó là trượng phu ân oán rõ ràng. Nhạc Thanh đã chết trên chiến trường là như thế, Mễ Dụ sống sót cũng giống vậy.
Mễ Dụ lần đầu tiên giận tím mặt, trừng trừng nhìn thiếu niên không hề kiêng dè kia, hốc mắt đỏ hoe, trầm giọng nói:
"Thôi Đông Sơn, ngươi liệu hồn cho ta!"
Thôi Đông Sơn giơ hai tay lên:
"Được được, người một nhà nói vài lời khó nghe thì đã làm sao? Sau này chờ Bảo Bình châu thái bình, đổi thành người ngoài dùng chuyện này để chê cười ngươi Mễ Dụ, tiện thể chê cười cả núi Lạc Phách lụn bại này, chẳng phải là Mễ đại kiếm tiên ngày nào cũng diễn lại trò cũ, vội vàng chuồn ra ngoài, xuống núi đánh người, đánh đến đầu chất thành núi, mũi kiếm toàn bài thi sao?"
Kiếm khí lăng lệ ác liệt của Mễ Dụ trong nháy mắt xé tan một mảng lớn mây trắng bên sườn dốc.
Mễ Dụ cũng quên luôn cả ngôn ngữ trong lòng.
Thôi Đông Sơn nheo mắt, đưa một ngón tay lên miệng, "Đừng làm Noãn Thụ cùng tiểu Mễ Lạp sợ. Bằng không thì ta đánh cho ngươi gần chết."
Kiếm khí của Mễ Dụ bị Thôi Đông Sơn cản trở một nửa, mây trắng bên sườn dốc tan thì tan, còn phía bên lầu trúc thì chẳng hề hấn gì.
Mễ Dụ hít sâu một hơi, lập tức thu kiếm khí, cố nén lửa giận, nhưng sắc mặt vẫn âm trầm. Vội vàng quay đầu, thấy hai cô nương đang cùng nhau ghé trên lan can lầu hai, Mễ Dụ nặn ra nụ cười, phất phất tay, khàn giọng nói:
"Đùa thôi, các ngươi cứ chơi đi."
Thôi Đông Sơn nói:
"Nhân tâm có bất bình lớn, ắt sẽ có khúc mắc lớn. Ngươi Mễ Dụ chỉ có khúc mắc đó, ta hoàn toàn có thể hiểu, nếu chỉ là bạn bè bình thường, ta sẽ chẳng thèm nhắc đến nửa lời, gặp mặt là cười toe toét, ngươi cắn hạt dưa ta uống rượu, thật vui vẻ hòa thuận. Nhưng mà."
Thôi Đông Sơn cười, "Nhưng mà à, ta chưa bao giờ sợ vạn nhất, mà là muốn mỗi lần diệt trừ cái vạn nhất đó. Ví dụ, nếu khúc mắc của ngươi Mễ Dụ lớn hơn cả núi Lạc Phách, thì ta sẽ phải ra tay trước để diệt trừ việc này."
"Một câu hay đến mấy, nếu bị người khác lải nhải bên tai cả trăm nghìn lần, cũng sẽ trở nên nhàm chán, chẳng còn gì đặc sắc."
"Thì cũng vậy thôi, một mối bất bình lớn, nếu có người ở bên cạnh nhiều lời mấy lần, thì cũng khó tránh khỏi vơi đi chút ít."
Thôi Đông Sơn nói liền ba câu.
Mễ Dụ thật ra sau khi nghe xong câu đầu tiên, đã hiểu ý của Thôi Đông Sơn, vì vậy không còn nhiều "ý khó bình" nữa. Đến câu thứ hai, lại thấy rất có đạo lý. Đến câu thứ ba, lại khiến Mễ Dụ nổi giận, không nhịn được nhỏ giọng mắng:
"Cút đi cái thằng khốn khiếp kia, ta không để ý như ngươi nghĩ đâu!"
Thôi Đông Sơn cười hì hì:
"Thật không?"
Mễ Dụ thở dài:
"Ta sẽ chú ý cái vạn nhất này."
Thôi Đông Sơn gật đầu:
"Trẻ con dễ dạy."
Mễ Dụ liếc nhìn thiếu niên áo trắng, "Ngươi có phải là rất thích chọc ghẹo người khác?"
Hỏi xong, Mễ Dụ liền tự hỏi tự đáp:
"Không hổ là học trò của ẩn quan đại nhân, không học cái tốt, lại học cái xấu."
Thôi Đông Sơn sửa lại:
"Không phải học sinh bình thường, là đệ tử đắc ý của tiên sinh nhà ta!"
Nhân lúc đại sư tỷ Thích Ký Sổ không ở nhà, tiểu sư huynh hôm nay mới có thể tranh thủ nhiệt tình bù đắp.
Mễ Dụ muốn nói lại thôi.
Thôi Đông Sơn lấy tay áo gạt hết vỏ hạt dưa trên bàn xuống sườn dốc, tựa như biết trước, nói:
"Không cần cố ý tiếp chuyện ta, mấy câu khách sáo hàn huyên đều không cần. Người một nhà, anh em ruột còn có lúc nhìn nhau không vừa mắt, huống hồ là ta với ngươi. Ngươi muốn tin ẩn quan đại nhân của ngươi, ta muốn giúp tiên sinh nhà ta lo nghĩ giải nạn, phương hướng lớn thì thống nhất rồi, không cần hy vọng quá nhiều làm gì. Dưa hấu ép chín, chấm đường mật mà ăn, cuối cùng cũng đắng, trước ngọt sau đắng là phiền phức nhất."
Mễ Dụ gật đầu:
"Đúng là một đạo lý hay."
Biết đâu lại có thể học theo, kể cho mấy tiên nữ nữ hiệp nghe.
Thôi Đông Sơn nghiêng người dựa vào bàn đá, nhìn ra xa phía sườn dốc, mỉm cười nói:
"Sau này núi Lạc Phách mở ra kính hoa thủy nguyệt, Mễ kiếm tiên có lẽ có thể dùng đạo lý này mà nói chuyện với các nữ tử, còn ta chỉ việc đứng bên cạnh hò hét khen hay, vỗ tay rào rào, giả vờ như đây là lần đầu nghe thấy lời chí lý thế này."
Mễ Dụ thở dài:
"Phiền."
Thôi Đông Sơn lạnh nhạt:
"Đốt sách không nghỉ, mà lại dùng một chữ phiền để qua loa."
Mễ Dụ giơ hai tay lên, mặt như đưa đám:
"Thôi Đông Sơn, thôi thần tiên, Thôi gia gia, ta sợ ngươi rồi được chưa, sau này chỉ cần ngươi đến núi Lạc Phách, ta đảm bảo trốn ngươi thật xa, tuyệt không làm phiền ngươi."
Thôi Đông Sơn giơ tay lên, cổ tay không động chỉ xòe bàn tay, nhẹ nhàng vung một cái, cười hì hì nói:
"Mễ kiếm tiên đừng như thế, ta bây giờ chỉ có mỗi Thái Kinh Thần là cháu ngoan, nhiều thêm nữa thì lại phiền lòng."
Ở lầu hai lầu trúc, Trần Noãn Thụ nhẹ nhàng thở ra, xem ra hai người đã làm lành rồi.
Tiểu Mễ Lạp cũng giãn đôi lông mày nhỏ đang nhíu chặt, tốt rồi tốt rồi, Dư Mễ không đánh nhau với Ngỗng Trắng lớn, nếu không thì khó can ngăn lắm.
Hai chân tiểu Mễ Lạp chạm đất, nhỏ giọng hỏi:
"Tỷ Noãn Thụ, tại sao bọn họ lại cãi nhau vậy?"
Trần Noãn Thụ vuốt đầu tiểu Mễ Lạp, dịu dàng nói:
"Thôi tiên sinh với Dư tiên sinh đều là người lớn, đều có nỗi buồn phiền lớn nhỏ, nói ra thì vẫn tốt hơn, không nên cứ giữ trong lòng."
Tiểu Mễ Lạp gật đầu lia lịa, sau đó mắt sáng lên, ho nhẹ một tiếng, hỏi:
"Tỷ Noãn Thụ, ta hỏi tỷ một câu đố rất khó đoán nhé, không phải sơn chủ Hảo Nhân dạy ta đâu, mà là tự ta nghĩ ra đó!"
Trần Noãn Thụ có chút tò mò, gật đầu nói:
"Ngươi hỏi đi."
Tiểu Mễ Lạp ôm bụng cười nắc nẻ, ôi thôi, buồn cười quá đi mất, chắc là vì áo đen tiểu cô nương này phải ngồi xổm trên mặt đất thì mới hết đau bụng. Xem ra câu đố này làm cô bé vui quá trời.
Noãn Thụ ngồi xuống, đợi tiểu Mễ Lạp cười xong rồi hỏi lại đó là câu đố gì.
Chu Mễ Lạp ngồi dưới đất, vừa định nói thì lại ôm bụng không nhịn được.
Noãn Thụ bất đắc dĩ nói:
"Vậy ta đi làm việc trước nhé."
Chu Mễ Lạp làm một động tác dồn khí đan điền, lúc này mới vội vàng nói:
"Cái gì nhịn thì tốt, không nhịn thì không tốt? !"
Nói xong tiểu cô nương liền lăn lộn trên đất đứng lên.
Noãn Thụ xoa đầu cô bé, nàng biết đáp án, nhưng phải nghĩ kỹ một chút.
Mấy năm trước, Bùi Tiễn luyện quyền thường không có ngày nào nghỉ, không cần phải lên lầu hai.
Chu Mễ Lạp có một lần không đến sớm làm thần giữ cửa cho Bùi Tiễn, Bùi Tiễn cảm thấy rất kỳ lạ, chạy đến xem hộ pháp biếng nhác của núi Lạc Phách thì thấy Noãn Thụ mở cửa, hai người liền phát hiện tiểu Mễ Lạp trên giường, gối và chăn bị cô bé dựng lên che hết đầu và hai tay, như cái ngọn núi nhỏ, còn chăn thì cuộn tròn lên, che kín mít. Bùi Tiễn vừa hỏi Hữu hộ pháp cô đang làm cái trò gì đấy, thì Chu Mễ Lạp liền buồn bực nói:
"Anh cứ mở cửa ra đã". Bùi Tiễn lập tức vén chăn lên, kết quả khiến mình và Noãn Thụ bị xông cho không thở được, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại cái mũi nhỏ của Mễ Lạp bị chăn che khuất, trên giường cười lăn qua lộn lại.
Sườn dốc bờ bàn đá, hai người trầm mặc.
Thôi Đông Sơn đột nhiên lên tiếng:
"Nếu ngươi chọn hành động theo cảm tính, một kiếm đập nát miếu thủy thần sông Ngọc Dịch, thì núi Lạc Phách hôm nay đã không còn Dư Mễ rồi."
Mễ Dụ lắc đầu:
"Ta không phải đồ ngốc. Ẩn quan đại nhân luôn nhắc nhở nhập gia tùy tục, ta biết rõ cái gì nặng cái gì nhẹ."
Thôi Đông Sơn quay đầu sang.
Mễ Dụ nói:
"Thôi đi, ta là kẻ đần."
Thôi Đông Sơn đứng lên, bước qua chỗ hở trên bàn đá, khẽ vỗ vai Mễ Dụ:
"Mễ Dụ, cám ơn."
Mễ Dụ hỏi:
"Cám ơn ta làm gì?"
Thôi Đông Sơn không đáp, thiếu niên áo trắng hai tay đút ống tay áo, cả người tựa đám mây trắng, nhìn về phía sườn dốc, nơi những đám mây trắng lững lờ trôi.
Trước kia thiếu niên áo trắng, cũng chính là Thôi Sàm thuở trẻ, từng cùng lão tú tài du ngoạn Bạch Chỉ phúc địa, bị giới tiểu thuyết chiếm đóng về sau không ngừng xây dựng. Bạch Chỉ phúc địa có thể coi là nơi phúc địa kỳ lạ nhất Hạo Nhiên thiên hạ, trời đất to lớn không định trước, mỗi một nhà tiểu thuyết tu sĩ đều có thể đặt bút ghi người ghi việc, chỉ cần cuối cùng không bị gạch bỏ, sẽ giúp phúc địa không ngừng lớn mạnh thêm non sông.
Thôi Đông Sơn khi ấy đã xem qua "Mấy bộ kể chuyện" trong phúc địa, có chuyện thần tiên trên núi, cũng có chuyện võ lâm giang hồ, đều không mấy vừa mắt, nói chuyện tiên gia trên núi cùng các môn phái giang hồ, có phần sơ sài, nhân tâm biến đổi không lớn, cứ như lên núi hoặc gia nhập môn phái, năm tháng trôi qua mà vẫn chưa thực sự sống dậy, một vài biến chuyển tâm tính cá nhân, dù có hơi đổi khác, cũng quá cứng nhắc. Những nhân vật 'ông trời con' ấy, lòng dạ có phần phong phú, nhưng mọi người xung quanh họ, tốt thì mãi tốt, sống hòa hợp với nhau, thông minh thì luôn thông minh, cố chấp thì luôn cố chấp. Môn phái trên núi như thế, môn phái giang hồ cũng như vậy, lòng người không chịu được thử thách, có lớn mạnh đến đâu cũng chỉ là cái vỏ rỗng, đông người mà thôi. Ra khỏi Bạch Chỉ phúc địa, gió thổi sẽ tan.
"Ta không nói Bạch Chỉ phúc địa hoàn toàn như vậy, mà chỉ nói đa số tình huống như thế. Đạo lý thiên hạ phải nói rõ ràng, tỉ lệ đúng sai mới tường tận."
"Người kia, những bằng hữu xung quanh, kẻ trượng nghĩa, sẽ không phạm sai lầm sao? Thần tiên trên núi, cũng sẽ không vô ý giết nhầm người sao? Mỗi người ngược lại còn đạo đức hơn thánh nhân Hạo Nhiên thiên hạ."
"Người bên cạnh người kia, chỉ vì là bạn của bạn, mà trở thành bạn cả đời? Người đối địch với người nọ, tại sao đều là những kẻ đại gian đại ác, hiếm có ai sống có khí chất? Vì sao không thể ở nơi khác được người khác tôn trọng? Thần tiên trên núi, sao chỉ biết bầu bạn với suối reo mây trắng thông xanh? Lúc xuống núi, dân thường không nhận ra tiền của thần tiên trong túi, cùng chủ quán nhỏ đòi uống một bình rượu mạnh, chẳng phải là thần tiên?"
"Chẳng lẽ một phúc địa to lớn, thu hết thiên hạ như Bạch Chỉ phúc địa lại chỉ vì mấy trăm ông trời con đó mà tồn tại?! Thật là đạo lý lớn!"
Khi đó nhà tiểu thuyết khai sơn lão tổ chỉ vuốt râu cười.
Ngược lại, vị tổ sư trẻ tuổi bên cạnh cùng mấy thiên tài tuấn kiệt được công nhận "bút pháp thần kỳ sinh hoa, tài hoa tuôn trào" sắc mặt đều khó coi, khi người ngoài vạch rõ chỗ yếu trước mặt. Thiếu điều thốt ra câu "có bản lĩnh thì ngươi viết đi".
Nếu không thì với tính tình Thôi Sàm lúc đó, chắc chắn sẽ xắn tay vào viết ngay.
Để cho bọn họ biết thế nào là "phàm phu tục tử góp nhặt từng chút mà nên, diệu bút ngẫu được, đó là ta Thôi Sàm tùy tiện thốt ra một câu mà tự nhiên muôn đời vậy".
May mà khi ấy lão tú tài kịp thời hòa giải, mắng đệ tử nhà mình một câu:
"Trên sách vở thấy ra còn quá nông cạn, ngươi biết gì chứ, thể loại tiểu thuyết to lớn bao la, viết đến mấy vạn chữ, hơn mười chương, đâu phải là như ngươi làm thơ đối chữ đơn giản hằng ngày". Sau đó giúp mấy vị tuấn tài trẻ tuổi hít thở một hơi sâu, rồi nhẹ nhàng chỉ điểm, tất cả chỉ là mấy khuyết điểm nhỏ nhặt, khuyết điểm không thể che lấp ưu điểm được.
Văn thánh chính miệng khen ngợi và chỉnh sửa mấy khuyết điểm nhỏ, đương nhiên lấn át một lời nhận xét tùy tiện của đệ tử trẻ tuổi. Những cao nhân trong giới tiểu thuyết không ai so đo với Thôi Sàm làm gì.
Một cái danh hiệu học trò đứng đầu của Văn thánh cũng chỉ là tiểu bối vô danh, biết cái gì.
Nhưng Thôi Sàm lại không biết điểm dừng, lúc ấy người trẻ tuổi tài năng chưa lộ diện, còn nói ra những lời phản nghịch đánh thẳng vào mặt người khác:
"Ta vẫn luôn cảm thấy ngôn ngữ bản thân, chung quy là một cái lồng giam. Văn tự thế gian mới là tử địch của nhà tiểu thuyết. Vì văn tự dựng lên ranh giới ngôn ngữ, đó cũng chính là ranh giới vô hình trong suy nghĩ chúng ta. Một ngày không siêu thoát, một ngày khó chứng đại đạo."
Khi ấy chỉ có lão tổ nhà tiểu thuyết khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Thôi Sàm trẻ tuổi có chút tán thưởng. Lão tú tài cười đến miệng ngoác đến mang tai, cũng may tính tình còn phúc hậu, không nói gì.
Lão tổ sư liếc mắt một cái, ừm, đến đầu cũng không gật.
Về sau, danh tiếng Thôi Sàm lên cao, không phụ lòng là học trò đứng đầu của Văn thánh. Lại về sau, danh chấn thiên hạ, hạ "áng mây cục", là một trong "Tươi đẹp ba sự việc". Cuối cùng thì tai tiếng vang dội.
Những điều này thiên hạ Hạo Nhiên thật ra đều biết, chỉ là phần lớn quên mất một chuyện. Thôi Sàm khi ở Văn thánh nhất mạch, thường thay sư phụ dạy học.
Thôi Đông Sơn cứ ngẩn ngơ nhìn về phía nam trung bộ Bảo Bình châu.
Người kia vẫn luôn là Thôi Sàm, mặc kệ hắn về sau dù không còn là học trò đứng đầu của Văn thánh, cũng sẽ là Tú Hổ Thôi Sàm của "Hạo Nhiên thiên hạ tươi đẹp ba sự việc", là vị quốc sư Đại Ly tuyệt đối không muốn 'thêu hoa trên gấm'.
Ta không phải vậy.
Thôi Đông Sơn cười khẩy, lẩm bẩm:
"Ta chỉ là Thôi Đông Sơn thôi, ngây thơ trong trắng thiếu niên Đông Sơn."
Ngày mai mãi mãi thuộc về thiếu niên.
Thiếu niên năm nào cũng có, ta mãi là thứ nhất.
Thật ra Thôi Đông Sơn không phải chưa từng nghĩ đến, muốn mình không nằm trong số đó, Thôi Sàm năm xưa không đồng ý, trả lại cho một lý lẽ Thôi Đông Sơn không thể nào cự tuyệt.
Thôi Sàm chính là như vậy, một khi tính toán thì rất nghiêm túc, luôn đưa cả mình vào đó.
Mễ Dụ không tự tìm phiền toái, chỉ yên lặng ngồi một bên, tuyệt đối không chủ động nói chuyện với thiếu niên áo trắng.
Thôi Đông Sơn nhẹ nhàng thở hắt ra, đẩy đám mây trắng ra xa.
Tiên nhân khoe khoang, mây tụ mây tan.
Sau đó hắn quay đầu hô với tiểu cô nương áo đen bên kia lầu:
"Tiểu Mễ Lạp, ta xuống núi một chuyến, con cứ kêu lão đầu bếp làm một bữa ngon nhé."
Chu Mễ Lạp vội hỏi:
"Ăn thật nhiều món ngon?!"
Thôi Đông Sơn bắt chước điệu bộ của Tiểu Mễ Lạp, khoanh tay trước ngực, cố sức nhíu mày.
Chu Mễ Lạp vẫy tay:
"Thế này đại nhân à, thật là ngây thơ. Đi đi, nhớ đi sớm về sớm nhé, nếu về trễ, nhớ đến sơn môn, ta ở đó chờ ngươi."
Thôi Đông Sơn gật đầu, lùi lại phía sau, ngửa người rơi xuống vách núi, sau khi không còn thấy bóng dáng thì bỗng nhiên nhào lên, cả người liên tục xoay vòng tròn, cứ như vậy tiên nhân cưỡi gió đi xa... Chu Mễ Lạp thở dài một tiếng, Con ngỗng trắng lớn đúng là trẻ con.
Mễ Dụ tập trung suy nghĩ, híp mắt nhìn, khá lắm, xem ra là hướng thẳng miếu thủy thần sông Ngọc Dịch? Sau đó Mễ Dụ thở dài một hơi nặng trĩu, uất ức không thôi, mẹ nó chứ ngược lại phải mang theo ta chứ.
Thôi Đông Sơn đúng là đến sông Ngọc Dịch, cũng không phải đến miếu thủy thần, mà lại là dùng ảo thuật che mắt, ẩn giấu thân hình, đến trên không sông Ngọc Dịch, lộn một vòng, rơi thẳng xuống nước sông, sau đó một đường đi dưới nước đến bên ngoài thủy phủ.
Cuối cùng, thiếu niên uốn lượn ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên cửa kiểu dáng, cất cao giọng hô:
"Thủy thần nương nương, mở cửa mở cửa, ta là Đông Sơn."
Hai tinh quái canh cổng thủy phủ nhìn nhau, chưa nói gia hỏa này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại có thể đến đây lặng lẽ không tiếng động, vượt qua được cả cấm chế địa tiên khó phá bên ngoài, chỉ nói cửa thủy phủ rõ ràng là không hề đóng, vậy ngươi cái tên "Đông Sơn" này, gõ cái gì vậy?
Hẻm Kỵ Long tiệm Thảo Đầu, lão đạo mù mấy năm gần đây, mặt mày tươi tỉnh, nói không khoa trương thì ngay cả nằm mơ cũng có thể cười tỉnh. Ngay cả ở chỗ hai đứa đồ đệ, Cổ Thịnh cũng bớt đi nhiều tiếng mắng. 'Thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi', không đánh không mắng không thành sư phụ nha. Cổ Thịnh cảm thấy đúng là lúc mình gặp thời gặp vận rồi, giờ thì rốt cuộc đã có khoảng thời gian như thần tiên.
Nhưng lão nhân cũng ngấm ngầm khuyên nhủ bản thân, dù có thời gian thần tiên, cũng phải nhớ rõ cái đạo lý 'ăn nhờ ở đậu', vài quy củ của riêng mình nên bỏ bớt.
Ví dụ như ngẫu nhiên tâm tình không tốt, đạp mấy cước lên tên nghiệt súc Triệu Đăng Cao kia cũng không sao, nhưng cái thói quen cũ nặng tay như trước kia, thì miễn đi.
Còn con nhóc Điền Tửu Nhi kia thì lại càng không mắng được, dù gì đại đệ tử khai sơn của vị sơn chủ trẻ tuổi kia, mỗi lần tới hẻm Kỵ Long dạo chơi đều gọi một tiếng 'Tửu Nhi tỷ tỷ' đấy.
Hôm nay trời đẹp, việc buôn bán ở tiệm Thảo Đầu vẫn bình thường như mọi ngày, coi như tàm tạm, dù sao cửa hàng bên này, ngoài những món đồ cổ còn sót lại từ trên núi, thì toàn là đồ còn thừa từ đám trai núi Ngưu Giác Bao Phục, hoặc là của một cô nương tên Mã Đốc Nghi gửi bán ở đây. Cái cô nương đó, lão đạo ta dù mắt có mù, nhưng ta đây trèo non lội suối trừ ma vệ đạo bao nhiêu năm nay, liếc mắt một cái đã biết nàng là ma quỷ, chỉ là giả mù mà thôi... Thôi thì, ta cũng thật sự mù, giả vờ không biết vậy.
Lão đạo nhân chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm đi tới tiệm Áp Tuế bên cạnh, tiếc thật, tiếc thật, vị Linh Xuân đạo hữu kia lại không có ở đây.
Lão đạo ta đây là lão thần tiên cảnh giới Long Môn, vận chuyển thần thông vô thượng, "Thiên nhãn một mở", dung mạo cùng dáng vẻ của vị Linh Xuân đạo hữu kia, ta cũng đã thấy rõ ràng rồi.
Thạch Nhu đứng sau quầy, lười liếc Cổ Thịnh một cái.
Cái kẻ già đời như lão đạo này, có thể làm được gì, lúc trước khi chưa lên núi Hoàng Hồ dựng lều tu hành, lúc chưa mù quáng chạm phải may mắn mà đột phá cảnh giới, thì suốt ngày đến cạnh nàng lảm nhảm không đâu vào đâu, lật cuốn lịch cũ bày vẽ chuyện tổ tiên, đợi đến khi trời ban cho cái cảnh giới Long Môn, thì thật hay, lập tức thay đổi thái độ, đến cả Thạch đại chưởng quỹ cũng không tình nguyện gọi, nếu không thì cái gì mà ta với Thạch đại chưởng quỹ hai ta cần nương tựa vào nhau, mở miệng thì "Thạch lão đệ", rồi lại phô trương cảnh giới Long Môn huyền diệu khó tả, sao ngươi không biết im miệng đi?
Nếu như không phải Thạch Nhu thấy Tửu Nhi với Đăng Cao đáng thương, không muốn làm khó hai sư huynh muội kia, lão đạo dám bén mảng tới đây, nàng đã sớm muốn đập bàn tính mắng người, cầm chổi đuổi đi rồi.
Lão đạo nhân nghiêng người dựa vào cửa tiệm, tay cầm quạt trúc ngọc, cười ha hả nói:
"Thạch lão đệ, Linh Xuân cô nương sao hôm nay không có ở tiệm vậy?"
Thạch Nhu làm lơ.
Lão đạo nhân vung quạt mở ra, phẩy nhẹ cho mát, trầm mặc một lát, tiếng quạt rung lên rào rào, chợt giật mình nói:
"Thạch lão đệ xem này, bất cẩn một chút mà đã thành trò cười, lão ca ta đây bôn ba giang hồ bao nhiêu năm, chỉ lo hàng yêu trừ ma, suýt chút nữa quên mất mình hôm nay, kỳ thực đã chẳng còn biết nóng lạnh nhân gian nữa rồi."
Thạch Nhu chỉ cười nhạt.
Lão đạo nhân thần sắc thoải mái, khép quạt lại một cái, cũng trách Thạch lão đệ làm sao lại khó ở như vậy, dù sao hai bên đều là cung phụng có tiếng ở núi Lạc Phách, nhưng cảnh giới khác biệt một trời một vực nha.
Cổ Thịnh từ từ đi tới, bình phẩm dăm ba câu về mùi thơm của các loại bánh ngọt, tay bốc một miếng, đã biết Thạch lão đệ sắp mở miệng nói, à, Thạch lão đệ hôm nay cũng chỉ có thể giữ cái chức chưởng quầy coi tiệm mà thôi, quả nhiên, Thạch Nhu mở miệng nói một câu, ta ghi sổ trước, cuối tháng tính tiền một thể.
Cổ Thịnh cười nói:
"Thạch lão đệ cứ tính giá gấp đôi cũng được thôi. Dù sao mấy thứ bánh ngọt này, có khi bán được vài chục cân hay trăm cân, cũng chưa chắc bù lại được một món hàng ta bán ra."
Thạch Nhu cúi đầu mở sổ sách, "Không cần đâu."
Cổ Thịnh trong lòng cười thầm không thôi, Thạch lão đệ da mặt đúng là mỏng thật, vẫn còn khách khí với lão ca ta đây. Ta coi như là đã thành lão thần tiên Long Môn rồi thì sao, chẳng phải vẫn là Cổ lão ca của tiệm bên cạnh ngươi à?
Cổ Thịnh ở tiệm Áp Tuế chờ phải đến nửa canh giờ, vẫn không thấy vị cô nương Linh Xuân kia, lúc này mới nhét cái quạt vào sau cổ áo, chắp tay sau lưng, chậm rãi tản bộ về cửa tiệm của mình.
Kết quả lại "thấy" một thiếu niên áo trắng, cà lơ phất phơ ngồi trên quầy, Cổ Thịnh không hề dừng lại, chỉ thấy lão đạo nhân một tay đổi quạt sang ngang hông, đồng thời nhanh chân bước lên phía trước, xoay người chắp tay, kinh hỉ hô to "Thôi tiên sư".
Thôi Đông Sơn không phản ứng lại lời hắn, chỉ bảo Tửu Nhi ở cửa tiệm sang cửa hàng bên cạnh ăn chút bánh ngọt, cứ tính vào sổ của Thạch chưởng quỹ, không cần khách sáo, nếu không hắn, Thôi Đông Sơn, sẽ đến tìm Thạch chưởng quỹ gây chuyện.
Còn về Điền Tửu Nhi sư huynh Triệu Đăng Cao, thì đã sang Long Tuyền Kiếm Tông tìm Đổng Cốc, đại đệ tử của Nguyễn Cung, hai người hợp ý, Triệu Đăng Cao thường xuyên qua đó thỉnh giáo về tu hành. Bình thường sư phụ Cổ Thịnh không hay nói năng, trong chuyện này lại lộ ra còn sốt sắng hơn cả đồ đệ, cứ như thể người tu hành thật sự là Cổ Thịnh vậy. Còn bí mật khuyên bảo Triệu Đăng Cao, rằng con đừng ngại, cứ thường xuyên qua đó chơi, vị Đổng thần tiên kia chính là một vị lục địa thần tiên đó, đầu óc con dù ngu si đến mấy, cũng có thể hít chút tiên khí về, còn chuyện buôn bán ở cửa hàng, có sư muội con lo liệu là được.
Điền Tửu Nhi vừa rời khỏi cửa hàng, Thôi Đông Sơn ngồi trên quầy, nhìn cái lão nhân gầy gò mặc một bộ đạo bào rộng thùng thình, tặc lưỡi nói:
"Đúng là lão thần tiên cảnh giới Long Môn, thân hình có chín mươi cân, mà một nửa trong số đó, là do bộ pháp bào tiên gia này gánh vác rồi, Cổ lão thần tiên, cái này đâu phải là mặc đạo bào, mà là đang mặc một đống tiền tiên a. Ôi ôi, cái đạo bào này to quá, ống tay áo rủ cả xuống đất rồi, sao, lão thần tiên đây là đang đi quét rác ở ngõ Kỵ Long hả?"
Cổ Thịnh mồ hôi nhễ nhại, cười gượng nói:
"Thôi tiên sư đùa, đùa thôi mà."
Lão đạo nhân cũng thật sự không ngu ngốc, mấy năm nay ở cái trấn nhỏ này, hễ nghe được chút tin tức nào dù là có thật hay không, lão đạo nhân đều có thể nghiền ngẫm, xẻ nát ra mà suy nghĩ. Chuyện tốt thì nghĩ ít đi, chuyện xấu thì nghĩ to lên, cẩn trọng không chút sơ sẩy, cân nhắc đi cân nhắc lại, đây là cách mà lão đạo nhân giữ mình mà không ngã ngựa.
Đối với việc Thôi tiên sinh ngồi đó châm chọc, tốt thôi, có gió mát trời hè thổi vào mặt, cảm thấy rất là sảng khoái.
Cổ Thịnh vốn chẳng thấy có nửa phần khó chịu, chút da mặt này rơi xuống đất, lão đạo ta đây cũng không thèm cúi xuống nhặt làm gì cho uổng công.
Bỏ ra chút tiền, tùy tiện ăn vài miếng bánh ngọt ở tiệm bên cạnh có thể bù lại rồi, ai ngờ Linh Xuân cô nương không xuất hiện sớm không xuất hiện muộn, lúc này lại đứng trước cửa tiệm Thảo Đầu của mình, một bên vai dựa cửa, hai tay đút ống áo, cười tủm tỉm.
Khổ thật là khổ.
Thành ra Cổ Thịnh chỉ thật sự là một lão đạo sĩ Cổ Thịnh, Thôi Đông Sơn cũng lười phí lời, tay gõ nhẹ xuống quầy hàng, đi thẳng vào vấn đề:
"Núi Lạc Phách ký danh cung phụng dạo này thu bao nhiêu đồ, ngươi có biết không?"
Lão đạo sĩ đương nhiên là biết chứ, năm xưa núi Lạc Phách tổ sư xây đạo thành công, ngay cả Ngụy đại sơn quân cũng tới xem lễ rồi!
Huống hồ chuyện giữa trẻ tuổi sơn chủ và Nguyễn cô nương, dù ta mắt có mờ, sao có thể bị mỡ lợn làm mờ mắt, ta đều biết rõ hết!
Thôi Đông Sơn vừa đi từ phủ Thủy Thần Ngọc Dịch Hà về, chậm rãi nói:
"Ngươi thu đồ đệ rồi mà, đến bản thân mình mà còn không hào phóng nổi, thật sự không ra dáng cung phụng núi Lạc Phách gì cả."
Thôi Đông Sơn đột ngột đập tay xuống quầy, khiến lão đạo nhân lập tức rụt cổ, cúi đầu càng lúc càng thấp.
Thôi Đông Sơn nhảy xuống khỏi quầy, đi quanh cái lão đạo nhân im như hến kia, hùng hổ nói, "Phung phí của trời, tư tâm quá nặng, làm người không hề nhân hậu! Đã là lão thần tiên cảnh giới Long Môn, là chán sống muốn lệch đi rồi hả? Ông cụ ăn thạch tín hả? Ngươi muốn ăn mấy cân, nói thẳng cho lão tử một tiếng coi! Mẹ kiếp lão tử mà thiếu ngươi một lạng, thì coi như lão tử giống ngươi cũng là kẻ không ra gì!"
Cổ Thịnh hơi ngẩng đầu, trong lòng lo lắng bất an, một khuôn mặt lộ vẻ ủy khuất, run giọng nói:
"Thôi tiên sư, ý của người, ta hiểu cả, chỉ là trong lòng ta có nỗi khổ không thể nói ra được, hôm nay gặp Thôi tiên sư, đành gạt bỏ chút da mặt ít ỏi, xin mạn phép thưa với người chuyện kinh khó niệm của ba thầy trò ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận