Kiếm Lai

Chương 1371: Trần Thập Nhất

Trần Thập Nhất nghe lời nói từ đáy lòng của tiểu đồng áo xanh, trung niên tăng nhân dẫn đầu nói:
"Vậy thì xem thêm chút nữa."
Lão phu tử cười nói:
"Ta thấy thế này là rất tốt rồi, đợi cả hơn vạn năm, hà tất vội vàng nhất thời."
Đạo tổ gật đầu, nói với con trâu xanh:
"Đã tạm thời không có việc gì, ngươi tùy tiện đi dạo, nhớ đừng vượt quá giới hạn. Còn nữa là độ lượng lớn chút, chuyện hôm nay không cần thù dai, quá hẹp hòi, tu hành thì tốt, làm người thì không nên."
Trâu xanh không còn áp chế đại đạo, lập tức hiện nguyên hình người, là một lão đạo nhân dáng người cao lớn, gầy gò, khí độ nghiêm nghị, rất có uy nghiêm.
Chính là lão quan chủ đạo quán Đông Hải, phúc địa Ngẫu Hoa xứng danh là bậc ông trời, vì phúc địa Ngẫu Hoa và động Liên Hoa liền nhau, thường hay so tài với Đạo tổ, phân cao thấp đạo pháp.
Lão quan chủ cũng là người đã nặn ra Chu Liễm, Tùy Hữu Biên trong bức họa cuốn tròn bốn người, là chủ nhân phía sau màn, càng là một trong những đại tu sĩ thập tứ cảnh mạnh nhất thế gian công nhận.
Trong thiên địa, lão là người có tư lịch già nhất, tuổi tác lớn nhất, cùng đại tổ Thác Nguyệt Sơn, Bạch Trạch, Sơ Thăng đều cùng một thế hệ.
Bỏ qua tuổi tác, chỉ tính năm tháng tu hành, Lưu Thập Lục "Đạo linh" một mạch Văn Thánh, Trương Lộc ẩn thân tại kiếm khí trường thành, đều là hậu bối.
Mỗi lần lão quan chủ ra ngoài đi xa, bản thân đã giống như một thiên thơ du tiên.
Huống chi vào thời viễn cổ, động Bích Tiêu bên Lạc Bảo bãi, từ khi xuất động đến nay chưa từng gặp đối thủ, có thể tha thứ chỗ không thể tha thứ người.
Cho đến khi gặp một tu sĩ Nhân tộc dáng dấp thiếu niên, lão mới bị hàng phục thành tọa kỵ, rồi sau đó, nhân gian có câu "Trâu lão đạo thối lỗ mũi".
Trần Linh Quân khẽ ngẩng đầu, liếc mắt một cái, so với Giả lão ca ở hẻm Kỵ Long, đúng là tiên phong đạo cốt hơn nhiều.
Nếu như lão đạo nhân từ đầu đã mang bộ dạng này đi gặp người, đoán chừng Đạo tổ cưỡi trâu chỉ bị Trần Linh Quân nhận nhầm thành tiểu đồng đốt lửa, chuyên lo việc trông lò đan, quạt hương bồ mà thôi.
Lão quan chủ liếc nhìn tiểu đồng áo xanh vẫn ngồi trên đất, một con sâu bọ gan to bằng trời.
Trần Linh Quân lập tức cúi đầu, xoay mông, quay đầu nhìn nơi khác. Ta không thấy ngươi, ngươi sẽ không thấy ta.
Lão quan chủ cười tủm tỉm nói:
"Cảnh Thanh đạo hữu, mặt mũi lão gia nhà ngươi bị ném ở phúc địa Ngẫu Hoa, đều do ngươi nhặt lên hết rồi."
Trần Linh Quân không thèm ngẩng đầu, ủ rũ nói:
"Người không biết không có tội, nếu lão thần tiên chấp nhặt chút chuyện nhỏ này, thì không được tiên phong đạo cốt cho lắm."
Nói thì nói vậy, nhưng nếu không phải có ba vị tổ sư ở đây, giờ phút này Trần Linh Quân nhất định đang bận rộn lau giày đấm chân cho lão thần tiên rồi, còn xoa vai đấm lưng thì thôi, có tâm không đủ lực, hai người chênh lệch chiều cao quá xa, với không tới, nói gì tới chuyện nhảy lên vỗ vai, như thế còn ra thể thống gì, bản thân từ trước đến nay không làm loại chuyện đó.
Lão quan chủ cười ha hả, sau đó thân hình tan biến, đúng như Đạo tổ nói, đi hướng nơi khác dạo chơi, ngay cả Phi Vân Sơn và Ngụy Bá cũng không nhận ra chút gợn sóng nào.
Phục bút và mạch lạc trong trấn nhỏ thực sự quá nhiều, đứt đứt nối nối, có vài chỗ đã hoàn toàn đứt, lại có vài chỗ vẫn còn tơ vương vấn, rối rắm phức tạp, lão quan chủ lại mừng rỡ về chuyện này, chứng tỏ một việc cốt lõi, đó vốn chính là đại đạo của ông. Nếu có thể lấy điều này xem đạo, ắt hẳn sẽ thu được lợi ích không nhỏ.
Đạo tổ từ phương Đông tới, cưỡi trâu đi qua như vượt ải, vô hình trung cho cõi động cũ Ly Châu một phần mây tía từ phương Đông tới, tượng trưng đại đạo, chỉ là tạm thời chưa lộ rõ, sau này mới sẽ dần dần nước chảy đá mòn.
Không cần phải gắng sức làm gì, Đạo tổ tùy tiện đi tới đâu, nơi đó liền là chỗ của đại đạo.
Đây là ở cõi Hạo Nhiên, nếu ở cõi Thanh Minh, các loại điềm lành dị tượng sẽ càng khoa trương hơn.
Đạo pháp tự nhiên, Đạo tổ vốn không che giấu khí tượng này, chỉ vì làm khách Hạo Nhiên, e ngại Lễ Thánh chế định quy tắc, mới thu lại chút ít.
Đạo tổ đi về phía cửa hàng Dương gia, định ra sau sân ngồi tạm lên chiếc ghế dài dưới mái hiên.
Trung niên tăng nhân đi đến Long Diêu, chỗ sư phụ già của Diêu lão đầu làm việc.
Chỉ còn lại Chí Thánh Tiên Sư đứng bên cạnh Trần Linh Quân, lão phu tử trêu chọc:
"Có phải là ngồi nói chuyện không đau lưng, nên không muốn đứng lên?"
Trần Linh Quân vừa đứng dậy, tay chân đều mềm nhũn, mông lại ngồi phịch xuống đất, ngượng ngùng nói:
"Thưa Chí Thánh Tiên Sư, ta đứng không nổi."
Lão phu tử cười nói:
"Gan bé đi như thế à? Trước khi ta đến, chẳng phải rất ngang tàng hay sao?"
Trần Linh Quân ngượng ngùng nói:
"Mù quáng làm loạn, không tính gì. Mắt không tròng, đừng trách tội a."
Lão phu tử cười nói:
"Người tu đạo, tinh thần đều ở hai con mắt. Lên núi chứng đạo, là người hay không là người, chỉ ở tâm trí."
Trần Linh Quân cảm khái không thôi, học vấn của Chí Thánh Tiên Sư thật là uyên thâm, nói chuyện mà cứ mông lung.
Lão phu tử hỏi:
"Cảnh Thanh, ngươi có thể đưa ta đến hẻm Nê Bình một chuyến không?"
Trần Linh Quân vừa nghe nói đến hẻm Nê Bình, lập tức bật dậy, "Sao lại không được!"
Lão phu tử nghi hoặc:
"Ôi, giờ lại có sức lực rồi?"
Trần Linh Quân gãi đầu. Mặt đỏ bừng nói:
"Cũng không rõ là sao, vừa nhắc tới lão gia nhà ta, ta liền chẳng sợ trời chẳng sợ đất."
Lão phu tử ừ một tiếng, nói:
"Có lẽ ai cũng có người mình tin tưởng, đi lại giữa thế đạo phức tạp, giúp chúng ta chống lại cả thế giới. Thua thì khổ, thắng thì an ổn."
Nhân lúc hai vị kia đều đi xa, Trần Linh Quân dò hỏi:
"Hay là ta cho Chí Thánh Tiên Sư đấm thêm mấy cái?"
Lão phu tử xua tay cười nói:
"Không cần đâu, nghe nhiều tiếng đấm cũng phiền."
Trần Linh Quân cẩn thận hỏi:
"Chí Thánh Tiên Sư, vì sao Ngụy sơn quân không biết các ngài đến trấn nhỏ?"
Tiểu đồng áo xanh tranh thủ chen vào:
"Ngụy sơn quân rất hiểu lễ nghi, nếu không phải thật có chuyện, Ngụy Bá chắc chắn đã chủ động đến bái kiến."
Ân oán cá nhân và quy củ giang hồ là hai việc khác nhau.
Ngụy Bá đối xử với hắn như thế nào, và Ngụy Bá đối xử với Lạc Phách Sơn như thế nào, phải tách riêng ra mà xét. Vả lại, Ngụy Bá đối với hắn, thực ra cũng không tệ.
Lão phu tử cười nói:
"Vì chuyện du lịch trấn nhỏ không nằm trong mạch lạc mà Đạo tổ muốn người khác biết, mà Đạo tổ đã có ý đó, Ngụy Bá đương nhiên không thấy được ba người chúng ta rồi."
Trần Linh Quân tấm tắc khen ngợi, "Đạo pháp của Đạo tổ thật cao siêu."
Lão phu tử cười nói:
"Đâu chỉ là đạo pháp cao siêu, trước đây mà nói đánh nhau thật, ta cũng sợ hãi đấy."
Trần Linh Quân bộc lộ hết nỗi lòng, không còn cố kỵ gì, cười lớn ha hả:
"Thua người không thua trận, đạo lý ta hiểu..."
Chỉ là càng nói giọng càng nhỏ, trước sau như một, miệng lưỡi lại không giữ được cửa, Trần Linh Quân cuối cùng hậm hực đổi giọng:
"Ta hiểu cái búa, đại nhân Chí Thánh Tiên Sư có lòng bao dung, coi như ta chưa nói gì nhé."
Lão phu tử lại không mấy để ý.
Khi hai người đi ngang qua cửa hàng hẻm Kỵ Long, Trần Linh Quân mắt không liếc ngang, sao dám tùy tiện giới thiệu thánh nhân cho Giả lão ca. Lão phu tử quay đầu nhìn cửa hàng Áp Tuế và cửa hàng Thảo Đầu, "Xem ra buôn bán cũng không tệ."
Trần Linh Quân gật đầu, "Buôn bán nhỏ lẻ, giá cả phải chăng, nước chảy đá mòn, kỳ thực chẳng kiếm được đồng nào to cả, mà lão gia nhà ta qua tay bao nhiêu tiền thần tiên rồi, lại hết mực để ý đến lời lỗ mấy đồng bạc, thường xuyên xuống núi tự mình đến đây lật sổ sách kiểm toán, ngược lại không phải lão gia không tin Thạch chưởng quỹ và Giả lão ca, mà hình như cứ nhìn sổ sách có lãi là thấy rất vui."
Lão phu tử gật đầu:
"Đó là một thói quen tốt, kiếm được tiền lẻ, giữ được tiền lớn, năm nào cũng có dư, càng tích lũy càng nhiều, gia sản của gia đình càng thêm vững chắc, tình cảnh mỗi năm một tốt."
Trần Linh Quân thổn thức, ngẩng đầu nhìn lão phu tử, thành tâm nói:
"Lời Chí Thánh Tiên Sư nói thật dễ hiểu, ngay cả ta cũng nghe hiểu."
Lão phu tử như có điều suy nghĩ, cười nói:
"Thiền tông từ ngũ tổ lục tổ, pháp môn mở rộng không chọn căn cơ, thực ra Phật pháp đã bắt đầu nói chuyện rất thẳng thắn rồi, lại còn chú trọng vào một điều tức tâm tức Phật, đừng cầu bên ngoài, đáng tiếc sau này lại dần dần nói chuyện cao siêu mờ mịt, Phật kệ vô số, lời lẽ sắc bén nổi lên tứ phía, người dân thường lại một lần nữa nghe không hiểu. Thời Phật môn có những vị cao tăng không muốn bàn luận về Phật pháp, mà chú trọng ‘phá ngôn’ thậm chí còn đi trước cả chủ trương ‘bất lập văn tự’. Nếu chỉ bàn về dòng pháp sinh sôi chứ không phải là học vấn thì điều này lại có phần tương tự như việc Nho gia 'diệt nhân dục' vậy."
Trần Linh Quân nghe mơ hồ, không dám nói nhiều nửa lời, may mà lão phu tử cũng không định nói nhiều về chuyện này.
Hai người cùng nhau bước lên hẻm Kỵ Long, lão phu tử hỏi:
"Con hẻm này, có tên không?"
Trần Linh Quân ra sức gật đầu, "Có chứ, gọi hẻm Kỵ Long. Lại cao hơn một chút, đỉnh chóp của cái hẻm đó, dân bản xứ chúng ta quen gọi là lò lửa mũi nhọn."
Lão phu tử gật gật đầu, "Quả nhiên khắp nơi đều ẩn chứa huyền cơ."
Lục Trầm trước kia phiêu bạt nơi xa, từng tự do dạo chơi giữa trời đất Hạo Nhiên, cũng từng gọi rồng cày mây trồng cỏ ngọc, gió mưa theo trong mây.
Lão phu tử đi đến đỉnh bậc thềm, quay đầu nhìn lại những bậc thang, hỏi:
"Cảnh Thanh, nơi ngươi thành đạo là ở đâu vậy?"
Trần Linh Quân kinh ngạc, nghi hoặc không hiểu nói:
"Bậc thánh hiền tiên sư uyên bác như vậy, cũng có chuyện không biết sao?"
Lão phu tử cười, "Không phải là không thể biết, cũng không phải không muốn biết. Chỉ là chúng ta vài người, cần phải tự kiềm chế, nếu không thì mỗi người một phương trời, việc, vạn vật, sẽ bị chúng ta đạo hóa rất nhanh."
"Cho nên Đạo tổ mới thường xuyên ở trong động Liên Hoa nhỏ, cho dù là tòa Bạch Ngọc Kinh kia, cũng không muốn lui tới nhiều. Là vì lo rằng một khi cái ‘Một’ hơn phân nửa, sẽ bắt đầu vạn vật quy về một, không tự chủ, không thể đảo ngược, trước là phàm phu tục tử dưới núi, tiếp đến là tu sĩ trên núi, cuối cùng là trên ngũ cảnh, kết quả có thể là, cả thiên hạ Thanh Minh chỉ còn lại một đám đại tu sĩ mười bốn cảnh. Nhân gian ngàn vạn dặm sơn hà đều là đạo tràng, không còn chỗ cho người phàm tục nương thân."
"Đây là chuyện nghị sự bên bờ sông năm xưa, một trận hẹn ước vạn năm đã sớm định. Cần Đạo tổ chịu trách nhiệm tìm ra cách giải quyết, ngay từ đầu đó đã là việc ông lo lắng nhất."
"Đạo pháp của Đạo tổ đương nhiên là rất cao rồi, người giỏi thường phải gánh vác nhiều việc, đó là lẽ trời."
Trần Linh Quân nghe những lời đau khổ ấy mà hoảng sợ, lẩm bẩm:
"Bậc thánh hiền tiên sư, người nói những điều này với ta làm gì?"
Lão phu tử cười ha hả, "Chỉ là nghe người ta nói thôi, tự ngươi không nói là được rồi, huống chi giờ ngươi muốn nói những lời này cũng khó. Cảnh Thanh, chi bằng chúng ta đánh cuộc, xem thử giờ ngươi có thể nói ra hai chữ 'Đạo tổ' không? Hôm nay gặp chúng ta ba người, nếu ngươi có thể nói lại với người khác, thì coi như ngươi thắng. À mà nhắc ngươi, cách giải quyết duy nhất là không dùng chữ viết, chỉ hiểu mà không diễn tả được thành lời."
Trong lòng Trần Linh Quân vừa mới lóe lên suy nghĩ, chỉ là vừa muốn nói điều gì, ví dụ như muốn kể cho Giả lão ca nghe như thế nào, liền bắt đầu đầu óc choáng váng, thử mấy lần đều như vậy, Trần Linh Quân lắc đầu, dứt khoát không nghĩ nữa, một năm một mười nói:
"Nơi ta tu đạo là Ngự Giang Hoàng Đình Quốc."
Lão phu tử ồ một tiếng, "Hoàng Đình Kinh à, đây là một bộ kinh lớn của Đạo gia. Nghe nói đọc kinh này có thể luyện tâm tính, người đắc đạo, lâu dần, vạn thần sẽ theo bên cạnh. Pháp thuật ngàn vạn, tìm tòi kỹ càng, kỳ thực đều đi cùng một đường, ví dụ như người tu đạo dùng tâm pháp tồn nghĩ, là gieo hạt thóc trong lòng, luyện khí sĩ luyện khí là cày ruộng nhổ cỏ, mỗi lần phá cảnh là một lần gieo trồng mùa xuân thu hoạch vào mùa thu. Võ phu thuần túy tầng thứ nhất của mười cảnh, khí thịnh tuyệt diệu, cũng không khác gì, khí nuốt sơn hà, hóa thành mình dùng, mắt thấy mới là thật, rồi sau đó trở về không, thu về một thân, biến thành địa bàn của mình."
Trần Linh Quân trong lòng vừa mới khởi ý, vừa nghĩ đến làm thế nào khoe khoang với Giả lão ca thì đầu bắt đầu choáng váng, thử mấy lần đều vậy, Trần Linh Quân lắc đầu, dứt khoát không nghĩ nữa, một năm một mười nói:
"Nơi tu đạo của ta, là Hoàng Đình Quốc Ngự Giang."
Lão phu tử ồ lên một tiếng, "Hoàng Đình Kinh à, đây là một bộ kinh lớn của Đạo gia. Nghe nói đọc kinh này có thể luyện tâm tính, người đắc đạo, lâu dần, vạn thần sẽ đi theo bên cạnh. Pháp thuật ngàn vạn, truy cứu kỹ càng, thực ra đều đi chung một con đường, như người tu đạo dùng tâm pháp suy nghĩ, chính là gieo hạt thóc trong lòng, luyện khí sĩ luyện khí, chính là cày ruộng nhổ cỏ, mỗi lần phá cảnh, chính là một mùa gieo xuân, thu hoạch mùa thu. Võ phu thuần túy tầng thứ nhất mười cảnh, khí thịnh diệu tuyệt, cũng không khác mấy, khí nuốt núi sông, biến thành mình dùng, thấy tận mắt mới là thật, tiếp đến là về không, quy về một thân, biến thành địa bàn của chính mình."
"Cho nên Đạo môn tôn sùng sự trống rỗng của bản thân, Nho gia nói quân tử không phô trương, Phật gia nói không, nhiều tướng không hợp tướng."
Nghe những lời đau đầu này, tóc mái của tiểu đồng áo xanh, vì đầy mồ hôi mà bết lại thành từng lọn, trông thật buồn cười, càng nghĩ càng thấy sợ hãi.
Trần Linh Quân xòe bàn tay, đầy mồ hôi, nhăn nhó mặt đáng thương nói:
"Bậc thánh hiền tiên sư, ta bây giờ lo lắng quá, người nói gì ta không nhớ nổi nữa, có thể chờ ta về nhà, rồi nói với lão gia được không, lão gia ta trí nhớ tốt, thích học hỏi, học cái gì cũng nhanh, nói với lão gia, chắc chắn lão gia sẽ hiểu hết, còn có thể suy một ra ba."
Lão phu tử không ý kiến, cười cười, đổi chủ đề:
"Lão gia nhà ngươi, vị tiên sinh kia, cũng là lão tú tài Văn Thánh, có từng nói gì về chữ ‘Ngự’ không?"
Trần Linh Quân ngơ ngác, mờ mịt.
Văn Thánh lão gia là tiên sinh của lão gia ta, chứ đâu phải tiên sinh của đại gia Cảnh Thanh ta, bậc thánh hiền tiên sư người hỏi chuyện kiểu này, có chút không coi trọng rồi, thật không hợp quy tắc giang hồ.
Thôi vậy, thánh hiền tiên sư đâu có lăn lộn giang hồ.
Ai dà, nếu tiên sinh ở đây, bất kể thánh hiền tiên sư nói gì đều ứng đối được hết a. Hay là về sau mình cũng nên đọc nhiều sách một chút? Sách trên núi đâu có ít, bên chỗ lão đầu bếp, hắc hắc...
Hắc cái rắm, thánh hiền tiên sư đang đứng bên cạnh đấy, muốn chết à, Trần Linh Quân trực tiếp tự tát mình một cái, mẹ nó mạnh tay quá rồi, hít một hơi đan điền, cố giữ nét mặt bình thường.
Lão phu tử cười nói:
"Không cần câu nệ thế, có thực mới vực được đạo."
"Một người có nhiều dục vọng, bản tính là vậy, đương nhiên sẽ khiến người ta phạm nhiều sai lầm, nhưng mỗi lần chúng ta biết sai, nhận sai và sửa sai, chính là đang thêm gạch dưới chân cho thế đạo này, thêm ngói vào những căn nhà cao. Thật ra đó là một việc tốt. Như lời Đạo tổ đã nói, ngay cả ông ấy cũng chỉ là một khách qua đường nhân gian, đó là lời thành thật, nhưng ai cũng có thể vì đời sau mà đi lại thuận lợi hơn, làm chút gì trong khả năng có thể, vừa giúp người vừa lợi mình, sao lại không làm. Tất nhiên, nếu có người chỉ truy cầu tự do thuần túy trong lòng, cũng là một loại tự do đáng quý."
Lão phu tử cười đáp:
"Là câu nói trong "sơ lược thiên", thiên tử dùng đỉnh ngự, chư hầu dùng đồ ngự, đại phu thì dùng hốt. Còn sớm hơn nữa, chữ 'ngự' mang ý nghĩa là 'tự'. Còn xưa hơn nữa, có ghi trong lịch cổ, thánh nhân chuyển dời tứ hung, rơi lả tả khắp thiên địa, dùng ngự Li mị."
Thánh hiền tiên sư vỗ nhẹ đầu tiểu đồng áo xanh, cười nói:
"Rắn xanh trong hộp."
Đến hẻm Nê Bình, vẫn là Trần Linh Quân dẫn đường, trước giới thiệu tổ trạch nhà họ Tào đã sửa sang, sau đó đi về phía nhà của Trần Bình An và Tống Tập Tân liền kề nhau, lão phu tử đi thong thả, hơi rẽ ngang, dừng bước, nhìn xuống một chỗ dưới chân, nơi xưa kia gã công lò chôn giấu hộp son phấn.
Thần nước nhóm lửa.
Thanh Đồng thiên quân cũng thực là làm khó người rồi.
Tôn Vũ Sư này, ở thiên đình viễn cổ, là thần linh đứng thứ hai ở thủy bộ, chỉ sau thần nước Lý Liễu.
Bị lão đầu Dương ở tiệm thuốc xóa đi hết dấu vết "tán đạo", mà lần tán đạo này lại rất vừa phải, không phải kiểu tất cả đều đổ cho Trần Bình An, mà giống như đang gieo vào trong nội tâm thiếu niên Nê Bình một hạt giống, để nó dần dần nảy nở.
Thần linh viễn cổ của thiên đình xưa, không có sự phân biệt nam nữ như người đời sau thấy. Nếu nhất định phải đưa ra một định nghĩa chính xác tương đối, thì đó chính là chỗ hóa của đại đạo do Đạo tổ rạch ra, âm dương khác biệt.
Trong mưa lớn, một thiếu niên gầy gò, ở trong hẻm này chặn một người trạc tuổi ăn mặc sang trọng lại, bóp cổ đối phương.
Thiếu niên đi giày cỏ từng câu được một con lươn nhỏ, tùy ý tặng cho ốc sên con, để nó nuôi trong chum nước.
Đương nhiên, ở đây cũng có chỗ công lò chôn hộp son phấn.
Tống Tập Tân ngồi xổm trên mái tường xem náo nhiệt, Trần Bình An lên tiếng cứu Lưu Tiện Dương.
Cùng nhau lên đường xa đến thư viện Đại Tùy, sau khi sớm tối có nhau, Lý Hòe trong lòng sâu sắc nhất, riêng biệt là người thân thiết và thừa nhận nhất đối với Trần Bình An.
Vô số "việc nhỏ" tương tự ẩn chứa sự luân chuyển trong lòng người cực kỳ mờ mịt, sâu xa, và sự chuyển hóa thần tính.
Không chỉ Trần Bình An âm thầm thu được, mà còn là sự xói mòn thần tính của chính Trần Bình An, đây mới là chỗ lợi hại trong thủ bút của lão đầu Dương kia.
Mỗi lần khẳng định người khác, Trần Bình An sẽ mất đi một phần thần tính, nhưng mỗi lần sau khi tự phủ định một loại khẳng định nào đó, lại có thể âm thầm ăn bớt một phần thần tính đã góp nhặt ở người khác.
Huống hồ Lý Bảo Bình thật lòng, tất cả ngựa thần lướt gió tung mây suy nghĩ cùng ý tưởng, ở một mức độ nào đó cũng là một loại "quy về một" Mã Khổ Huyền tùy ý làm bậy, cũng nếm trải một loại thuần túy.
Lý Hòe hồng phúc ngút trời, Lâm Thủ Nhất gần như trời sinh quen thuộc "Thủ một" chi pháp, Lưu Tiện Dương thiên phú dị bẩm, học gì cũng cực nhanh, đạt đến cảnh giới vượt xa người thường là lòng cần tay đáp, Tống Tập Tân dùng long khí làm khởi đầu tu đạo, Trĩ Khuê có hy vọng thay da đổi thịt, đang khôi phục chân long tư thái, về sau càng tiến một bước, Đào Diệp ngõ hẻm Tạ Linh "Tiếp nhận, nuốt ăn, tiêu hóa" đạo pháp một mạch làm con đường lên trời, thần lửa Nguyễn Tú cùng thần nước Lý Liễu lấy chí cao thần tính cúi xuống nhìn nhân gian, không ngừng tụ lại sự mục nát của nhân tính... Đám người trẻ tuổi trong trấn nhỏ, ai cũng tự mình dùng phép che mắt lẫn nhau.
Đây là một trận tranh đoạt thiên đạo không hề có một tiếng động, vốn dĩ người người đều có hy vọng trở thành kẻ duy nhất.
Lão phu tử giơ tay lên, vỗ nhẹ một cái lên đầu mình.
Trên đầu ba thước có thần minh.
Thần linh viễn cổ tạo ra Nhân tộc, bắt nguồn từ nước, chỗ bắt nguồn nước này, đến từ sông dài thời gian, sau đó mới túm đất thành hình, nhân loại mới có hình hài thô ráp nhất.
Trước kia Đạo Tổ cùng Trần Linh Quân tán gẫu, tùy tiện nhắc đến việc núi sông nương tựa nhau. Nói đi nói lại, thực ra nói chính là căn bản đại đạo của con người. Hạo nhiên sơn hà là như vậy, người càng như thế.
Cho nên Thôi Đông Sơn đã từng nói, ba giáo tổ sư, duy chỉ việc nước trong đại đạo, hòa hòa khí khí, trước nay không tranh cãi.
Lửa luyện là thuật, luyện hóa vật, chính là thần linh tặng cho Nhân tộc một phần thần tính thuần túy như thế, đây là đạo hỏa luyện vàng.
Cho nên đại địa vốn dĩ có được thần tính, nhưng đồng thời thiếu hoàn chỉnh thần tính nên loài người mới có thất tình lục dục, có đủ loại tâm tính phức tạp.
Người tu đạo cái gọi là đắp nặn "cành vàng lá ngọc" tức là dùng thiên địa linh khí làm cành lá, đây là gỗ.
Đây là thiên địa ngũ hành sớm nhất.
Mà linh khí thiên địa thích hợp để đám người có linh căn tu hành chứng đạo, rốt cuộc từ đâu mà tới? Chính là dư vị thiên đạo của rất nhiều thi hài thần linh tiêu tán sau, chưa từng hòa tan triệt để vào sông dài thời gian.
Điều này quyết định vì sao Nhân tộc mới là vạn linh đứng đầu được trời ưu ái trong thế gian, vì sao Yêu tộc muốn tu hành lên cao, liền nhất định phải vứt bỏ ưu thế thể phách cứng cỏi trời sinh, nhất định phải luyện ra hình người.
Trước kia ba giáo tổ sư và Dương lão đầu có một ước định, chỉ cần kẻ sau tuân thủ thệ ước, ba giáo tổ sư sẽ không nhìn tới nơi này.
Chỉ là Nho Thích Đạo ba giáo một nhà, các đời thánh nhân, sẽ phụ trách nhìn chằm chằm đài phi thăng cùng Trấn Kiếm Lâu bên này, nhìn đã nhiều năm như vậy, đến phút cuối cùng vẫn là nhìn vào đạo.
Vả lại Dương lão đầu thực tế đến cuối cùng cũng chưa từng làm trái ước định.
Lão phu tử cười, cũng đúng, chỉ có ngàn ngày làm trộm, làm gì có chuyện ngàn ngày phòng trộm. Bất quá nguyên nhân căn bản nhất, vẫn là lựa chọn cuối cùng của Thanh Đồng Thiên Quân, quá khéo léo, phép che mắt thật sự quá nhiều. Mấu chốt nhất, vẫn là Dương lão đầu không phải từ đầu đã chọn Trần Bình An, mà là không ngừng đặt cược, từng chút một thêm thẻ đánh bạc, hành vi này, trong kiếp sống vạch đất làm chuồng vạn năm của Dương lão đầu, quá không lọt mắt. Đám trẻ trấn nhỏ, Tống Tập Tân, Triệu Diêu, Cố Xán những đứa trẻ này, năm đó trên người ai chẳng được một phần, thậm chí là có ý sắp đặt để được nhận ? Trên người Trần Bình An, Dương lão đầu lại cực kỳ "keo kiệt" như chỉ ở một vài mấu chốt tiết điểm không dễ phát giác mới hơi thêm chút, ngọn đèn dầu từ đầu đến cuối gió mưa thổi đong đưa, mà không tắt mà thôi.
Tỷ như việc bắt một đứa trẻ năm tuổi phải lên núi hái thuốc để đổi tiền ở hiệu thuốc, rồi mua thuốc về nhà, có thể tự sắc thuốc.
"Sấm đánh không động sự đổi ngang giá" đạo lý này, có bao nhiêu người trưởng thành, bao nhiêu người tu đạo trên núi, có thể sống cả đời cũng chưa từng hiểu.
Lại tỷ như việc khi còn nhỏ Trần Bình An "Qua sông", cần phải có người kéo một cái, đứa trẻ mới không đến mức nhảy vào dòng nước lũ, Dương lão đầu mới xuất hiện.
Lão phu tử nhìn đầu ngõ hẻm, nheo mắt nhìn, tốt, đúng như dự đoán, năm đó đứa trẻ ở ngõ hẻm quanh quẩn một chỗ không đi, từ hoàng hôn đến màn đêm, cuối cùng đứa trẻ đợi được người mở cửa, chính là thiện tâm của người phụ nữ ấy đã khiến thế, càng là Dương lão đầu cố ý dẫn dắt... Không đúng, không phải là Thanh Đồng Thiên Quân! Lão phu tử bước một bước ra, nghiêng người dựa vào tường, một tay chắp sau lưng, một tay hai ngón tay chập lại, nhẹ nhàng vê ở cây hư tuyến kia.
Là Diêu lão đầu chuyển thế của Dược Sư Phật?
"Nhân tính là một nhà tù mà thần linh tạo ra cho nhân loại."
"Tự do là một loại trừng phạt".
Phật gia nói tự tính, chú trọng tức tâm tức phật, là hy vọng người có thể dùng nghị lực lớn, thấu hiểu lớn và lòng thương xót lớn, ở đỉnh núi kia vốn thông hướng thần tính thuần túy hoàn chỉnh, hơi thay đổi quỹ đạo, đi ra một con đường mới tinh.
Lão phu tử quay đầu lại, như thấy một đứa trẻ đói bụng đứng trong ngõ hẻm, dáng người bé gầy, xanh xao vàng vọt, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, đứa trẻ hình như vẫn không dám tin, chạy chậm mấy bước rồi dừng lại, lại nhìn thấy ánh sáng mờ nhạt từ cửa lớn tràn vào trong ngõ hẻm, chớp mắt rồi lại chớp, cuối cùng ngơ ngác nhìn người phụ nữ mở cửa.
Trong tuyệt vọng, hy vọng thường là như thế, lúc mới đến, không phải là mừng rỡ mà là không dám tin.
Trong đôi mắt của đứa trẻ lúc đó, dần dần tỏa ra ánh sáng rực rỡ, sáng ngời như một đôi con ngươi, có mặt trời mặt trăng.
Một đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa nơi ngõ hẻm hẹp, trong khoảnh khắc đó, nở rộ ra một loại nhân tính óng ánh vô song.
Chính là hy vọng.
Mà loại nhân tính và hy vọng này, sẽ nâng đỡ đứa trẻ một đường trưởng thành.
Lão phu tử quay đầu đi, cách một bức tường, xa xa nhìn về phía Thư Giản hồ tương lai, thấy vị tiên sinh kế toán tâm thần tiều tụy, khuôn mặt hốc hác.
Lão phu tử thu lại ánh mắt, thở dài một hơi, cái kiếm tẩu thiên phong Thôi Sàm này, năm đó thật sự không sợ Trần Bình An một quyền đánh chết Cố Xán, hoặc trực tiếp đi một mạch luôn sao?
Một khi mạch nhân tính của Trần Bình An bị gián đoạn ở đoạn này, hậu quả khôn lường không cách nào tưởng tượng nổi. Sau này những lịch luyện Trần Bình An đã trải qua, đặc biệt là rèn luyện tâm người khi đảm nhiệm Ẩn Quan, sẽ khiến Trần Bình An che đậy lỗi lầm càng giỏi, sẽ đến gần vô hạn với sự dối trá, tự lừa mình dối người của Thôi Sàm.
Mẹ nó ngươi cái Tú Hổ, chỉ cần không cẩn thận, nói không chừng giờ Trần Bình An đã là kẻ "sửa cũ như cũ, chứ không phải hoàn toàn mới" rồi.
Lão phu tử nhỏ giọng lẩm bẩm, châm chọc một câu.
Trần Linh Quân từ đầu đến cuối đứng ở cửa nhà mình, ở đây, yên tâm hơn chút.
Lão phu tử quay đầu cười nói:
"Cảnh Thanh, ngươi ở đây chờ một lát, ta đi một chỗ, sẽ về ngay."
Trần Linh Quân lập tức thẳng lưng, cao giọng đáp:
"Tuân lệnh! Ta sẽ đứng yên chỗ này không nhúc nhích!"
Một ngôi miếu Thủy Thần ở Thanh Loan Quốc, miếu hà bá rộng hơn mười mẫu, may mắn không bị khói lửa chiến tranh làm hại, có thể bảo tồn, giờ hương khói càng thêm hưng thịnh.
Ở gian hành lang thứ tư, lão phu tử đứng dưới vách tường, trên tường viết chữ, có "thiên địa hợp khí" của Bùi Tiền, "Bùi Tiền cùng sư phụ đến đây một lần", còn có lối chữ thảo phóng khoáng của Chu Liễm, nhiều nét bút khô mực nhạt, hơn trăm chữ, một mạch thành. Bất quá lực chú ý của lão phu tử lại tập trung vào hai câu chữ khải ở trên.
Lão phu tử ngẩng đầu nhìn chữ, vuốt râu cười.
Trăng trên trời, trăng nhân gian, trăng trên vai người gánh tráp đi học, trăng trong mắt người dựa lan can nhìn lên, gáo trúc múc nước lại tròn.
Gió trong núi, gió bên sông, gió dưới chân người ngự kiếm đi xa, gió người thánh hiền lật sách nơi thư phòng, gió thổi bèo tấm rồi có ngày gặp lại.
Tốt cái trăng gió vô biên, vỡ rồi tròn lại có gặp lại.
Lục Trầm ở bên kia Kiếm Khí Trường Thành, nói trăng trên trời là bọc tuyết lại, tuyết nhân gian là vỡ trăng ra, quay về nguồn cội, nói đến cùng cũng là một vòng luân hồi.
Mà chữ thảo Chu Liễm viết trên tường, hơn trăm chữ, đều là những lời không dụng tâm, thực tế ở ngoài mặt chữ, bỏ qua nội dung, thứ thực sự biểu đạt vẫn là ý "tụ như đồi núi, tán như gió mưa", "tụ tán". Chu Liễm ngày xưa, và Lục Trầm bây giờ, coi như là một loại đáp lời từ xa nhau khó lý giải một cách huyền diệu.
Đạo Tổ đặt một đệ tử trực truyền chỉ thích xem kịch, không làm gì cả, sao có thể cứng rắn được.
Ly Châu động thiên cuối cùng gây ra động tĩnh lớn như vậy, Lục Trầm từng bày sạp nhiều năm ở đó, cũng góp phần vào chuyện này, không thoát tội được.
Lần này mượn tạm thân pháp đạo thập tứ cảnh cho Trần Bình An, cùng mấy vị kiếm tu đi du ngoạn phúc địa Man Hoang, coi như là chuộc tội rồi.
Đạo tổ tiên chỉ muốn xem lại, lựa chọn mà Trần Bình An khi còn trẻ làm Ẩn Quan đưa ra, vô cùng quan trọng.
Trở về ngõ hẻm Nê Bình.
Lão phu tử đi đến bên cạnh Trần Linh Quân, nhìn vào bức tường đất vàng trong sân, có thể hình dung được, lúc nhỏ chủ nhân ngôi nhà này, đã từng gánh một sọt rau dại, từ bờ sông trở về nhà, hẳn thường xuyên cầm cỏ đuôi chó, xiên cá con, phơi thành cá khô, không hề muốn lãng phí chút nào, giòn tan, cả con cá khô, bọn trẻ con sẽ ăn hết sạch vào bụng, có thể vẫn ăn không đủ no, nhưng nhờ vậy mà có thể sống tiếp.
Dân dĩ thực vi thiên.
Lúa tốt vải đẹp, là gốc rễ của dân sinh xã tắc.
Nhà nhà, cơm no áo ấm.
Người đi đường, áo ấm mặc.
Lão phu tử hai tay chắp sau lưng, đứng ở ngoài cửa nhìn vào trong, trầm mặc rất lâu.
Trần Linh Quân nằm sấp trên nóc tường đất vàng, hai chân treo lơ lửng giữa không trung, lẩm bẩm nói:
"Chí thánh tiên sư, tiên sinh của ta tuy là kiếm tiên, là tông sư võ học, là sơn chủ Lạc Phách Sơn, là Ẩn Quan đại nhân của trường thành kiếm khí, nhưng ta hiểu, điều mà lão gia ta nhất tâm niệm niệm, vẫn là làm một người đọc sách không hổ với lương tâm, một đường đi đến cũng không dễ dàng gì, đạo lý nói trắng ra thì, dưới gầm trời ai mà chẳng phải ăn cơm, chẳng phải là cơm trăm nhà sao? Bởi vì bản thân không có nhà rồi, mới không thể không ăn cơm trăm nhà mà. Mà lại, lão gia nhà ta rất trọng tình bạn cũ, lại biết cảm ân nhất, trưởng bối duyên làm sao có được, chẳng phải là từ trên trời rơi xuống, là do lão gia ta từ nhỏ đã cùng những người lớn tuổi trò chuyện mà, cho nên những năm qua kỳ thực rất vất vả, mỗi lần về quê, đều sẽ đến đây ngồi một lát, là lão gia đang nhắc nhở chính mình làm người không thể quên cội nguồn, lão nhân gia ngài, là tổ sư của người đọc sách, cũng không được để người khác ức hiếp hắn đâu."
Lão phu tử cười nói:
"Vậy nếu như người ta quên gốc, lão gia nhà ngươi có thể sống dễ dàng hơn một chút không?"
Trần Linh Quân không hề do dự nói:
"Người tốt cả đời bình an, bình an cả đời người tốt!"
Lão phu tử cười nói:
"Đây quả thực là một chuyện tốt đẹp, đáng để chúng ta kỳ vọng."
Trần Linh Quân nhếch miệng cười, nằm sấp trên nóc tường, cuối cùng cũng có thể làm chút gì đó cho lão gia nhà mình.
Lão phu tử có vẻ tâm trạng rất tốt, vỗ vai áo xanh tiểu đồng, tươi cười nói:
"Đi."
Trần Linh Quân buông tay ra, rơi xuống đất buồn bực nói:
"Chí thánh tiên sư, tiếp theo chúng ta đi đâu? Đi Văn Võ miếu dạo chơi?"
Lão phu tử cười tủm tỉm nói:
"Đã từng vỗ vai cả Đạo Tổ rồi, thì cũng chẳng sợ vị kia, sau này trên bàn rượu luận anh hùng, ngươi lấy đâu ra đối thủ?"
Trần Linh Quân mồ hôi đầy đầu, ra sức khoát tay, không nói một lời.
Chí thánh tiên sư, ngươi hố ta sao?!
Lão phu tử duỗi tay túm lấy cánh tay áo xanh tiểu đồng, "Sợ gì chứ, có phải không có chí khí rồi không?"
Trần Linh Quân hai chân đứng nghiêm, người ngửa ra sau, suýt chút nữa thì bật khóc tại chỗ, kêu lên:
"Không đi nữa, thật sự không đi! Lão gia nhà ta tin Phật, ta cũng theo mà tin rồi, rất thành tâm đó, tôn chỉ lớn nhất của Lạc Phách Sơn chúng ta là đối đãi chân thành với người."
Về sau nếu lão gia biết được, nhất định đánh chết hắn, Trần Linh Quân này.
Lạc Phách Sơn, ở lối vào núi một bên, đặt một cái bàn, còn một bên, có một cô bé áo đen, vai gánh đòn gánh vàng, ngang đầu gối là cây trượng trúc xanh, nghiêng đeo một chiếc túi vải bông nhỏ, ngồi trên ghế trúc nhỏ.
Cô bé thấy bên kia bàn, có một lão đạo nhân đứng, dụi mắt, không lẽ là mình hoa mắt, cô bé liền nghiêng cây Hành Sơn trượng và đòn gánh vàng vào ghế trúc, lập tức đứng dậy, chạy nhanh đến chỗ lão đạo nhân cao lớn, đứng vững, ngẩng đầu hỏi:
"Lão đạo trưởng, có khát không? Cháu có trà nước mời khách ạ."
Tiểu cô nương bổ thêm một câu, "Không lấy tiền!"
Thấy lão đạo nhân không nói gì, Hạt Gạo nhỏ lại nói:
"Ha ha, trà nước nhà cháu chẳng có gì đặc biệt đâu, lá trà là hái từ cây trà cổ trên đỉnh núi nhà cháu, đầu bếp già tự tay sao chế, là trà mới năm nay đó."
Lão quan chủ gật gật đầu, ngồi xuống ghế dài.
Đã đỡ hơn ở trấn nhỏ kia nhiều.
Bằng không thì cái khoản nợ này, phải tính vào Trần Bình An, đối với một tiểu bò sát ra tay, thật là mất thân phận.
Đất cằn cỗi không sinh vật lớn, nước cạn cá lớn không bơi.
Hạt Gạo nhỏ đi nấu nước pha trà, trước khi đi còn mở túi vải bông, móc ra một đống lớn hạt dưa đặt trên bàn, thực ra trong hai ống tay áo cũng có hạt dưa, cô bé là đang khoe khoang với người ngoài thôi.
Hạt Gạo nhỏ hỏi:
"Lão đạo trưởng, đủ chưa ạ? Không đủ cháu còn có."
Lão quan chủ lại nhớ tới lời nói gần giống nhưng khác biệt một trời một vực của "Cảnh Thanh đạo hữu", khóe miệng lão quan chủ thoáng hiện lên ý cười, nói:
"Đủ rồi."
Cô bé áo đen bảo lão đạo trưởng đợi một lát, cô bé tự mình bận rộn đi.
Rất nhanh đã xách một bình trà cùng một bình nước sôi, rót cho lão đạo nhân một bát trà, Hạt Gạo nhỏ liền cáo từ.
Lão quan chủ cười hỏi:
"Tiểu cô nương không ngồi chơi một lát sao?"
Tiểu cô nương ra sức lắc đầu, "Không đâu ạ, Noãn Thụ tỷ tỷ không cho phép, nói là để khách uống trà không tự nhiên."
Hạt Gạo nhỏ cuối cùng còn nhắc nhở:
"Đúng rồi, trà nước vừa đun sôi, lão đạo trưởng cẩn thận bỏng ạ."
Lão quan chủ cười cười, thật tâm cảm thán, nhớ lại năm xưa người đã cõng "Trường Khí", xông vào phúc địa Ngẫu Hoa chân đất.
Nhân gian vạn vật nhiều như lông, ta có việc nhỏ to như đấu.
Lão quan chủ nâng chén trà lên, cười hỏi:
"Ngươi là hộ pháp của Lạc Phách Sơn đúng không?"
Chu Hạt Gạo vừa định quay người, liền lập tức dùng sức gật đầu.
Tiểu cô nương cười híp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn, đôi mày thưa thớt nhạt màu vàng, chỗ nào cũng thấy vui vẻ.
Nếu là người khác, đã sớm không khách khí ngồi xuống rồi.
Hạt Gạo nhỏ ngồi trên ghế dài, một mình gặm hạt dưa, không làm phiền lão đạo trưởng uống trà.
Không biết vì sao, bỗng phát hiện lão đầu bếp từ lúc nào đã ra tới lối vào núi, Hạt Gạo nhỏ vỗ tay, hiếu kỳ hỏi:
"Lão đầu bếp, hôm nay sao lại xuống núi vậy ạ? Đọc xong sách rồi à?"
Chu Liễm cười nói:
"Còn chưa đâu, phải từ từ đọc."
Hạt Gạo nhỏ quay đầu nhìn lão đạo trưởng, giơ tay che miệng lại, "Lão đạo trưởng, lão đầu bếp là đại quản gia của Lạc Phách Sơn chúng cháu, nấu ăn ngon nhất! Hai người nếu nói chuyện hợp nhau, thì có lộc ăn đó."
Lão quan chủ gật gật đầu, "Lại có khách đến nhà, tiểu cô nương tiếp đãi như vậy, là hòa khí sinh tài rồi. Giang hồ cố nhân, ắt là hợp ý."
Chu Liễm cười nói:
"Hạt Gạo nhỏ, có thể cho ta nói chuyện riêng với lão đạo trưởng này vài câu được không."
Hạt Gạo nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, lại mở túi vải bông, cho lão đầu bếp và lão đạo trưởng mỗi người thêm chút hạt dưa trên bàn, ngồi xuống ghế dài, mông xoay một cái, chạm đất đứng vững, rồi quay người ôm quyền, cáo từ rời đi.
Chu Liễm và lão quan chủ ôm quyền lại ngồi xuống đối diện, tự rót cho mình một chén trà.
Lão quan chủ cười tủm tỉm nói:
"Che giấu làm gì, phí một bộ túi da đẹp có thể làm đẹp cả thiên địa."
Chu Liễm cười một tiếng cho qua.
Mỗi người tu hành ở đỉnh núi trông thấy, còn trông thấy người giữ xem lúc trước.
Lão quan chủ hỏi:
"Tỉnh mộng khi nào?"
Người có khả năng kế thừa tam giáo tổ sư nhất, tiến vào cảnh giới mười lăm đại tu sĩ, người trước mắt, cũng có thể coi là một.
Chu Liễm hỏi một đằng, trả lời một nẻo:
"Nhân sinh như một cuốn sách, những người và việc chúng ta gặp được, đều là những cái phục bút trong sách."
Lão quan chủ gật đầu nói:
"Cho nên nói không có khéo không thành sách. Có vài trùng hợp, có thể nói là, ví như xa tận chân trời gần ngay trước mắt, Trần Thập Nhất. Trần là một. Một là Trần."
Bạn cần đăng nhập để bình luận