Kiếm Lai

Chương 1373: Đại khái

Lão quan chủ đến Lạc Phách Sơn này, chủ yếu là để gặp Chu Liễm một lần, đáng tiếc có chút thất vọng, người trước mắt, vẫn còn mê muội lắm.
Tu sĩ nhân gian, chỉ có ba người rưỡi, khiến lão đạo nhân yên tâm nhất và kính trọng nhất, Lễ Thánh, đại chưởng giáo Bạch Ngọc Kinh, vị Bồ Tát ở Phật quốc phương Tây kia.
Nửa người còn lại, không kính trọng, nhưng cũng yên tâm, chính là Lục Trầm.
Bất quá lão quan chủ cũng có chút lo lắng, Chu Liễm này, liệu có phải đã sớm tỉnh táo, chỉ là ngay từ đầu đã không thật sự nhập mộng?
Gã Lục Trầm này, chuyện gì cũng dám làm.
Một khi thiên địa không còn mấy vị mười lăm cảnh này, vậy bất kỳ một vị nào đang có, hoặc đại tu sĩ mười bốn cảnh quật khởi trong tương lai, bất kể ở tòa thiên hạ nào, kỳ thực đều chẳng khác nào mất đi một cái gông xiềng lớn nhất, sẽ càng thêm tự do, tự do đến gần với hai chữ thuần túy hơn.
Hạo Nhiên thiên hạ may mà còn một vị Lễ Thánh luôn giảng quy củ, nhưng nói đến Thanh Minh thiên hạ, vị ở Bạch Ngọc Kinh kia thật sự vô địch, tính tình nhị chưởng giáo Dư Đẩu, mấy ngàn năm nay, ai cũng biết rõ.
Phỏng chừng tất cả đại tu sĩ Phi Thăng cảnh, dù là tu sĩ thế gia, hay tu sĩ hoang dã núi đầm, e là đều muốn cân nhắc thật kỹ quan hệ với Bạch Ngọc Kinh. Thậm chí đại tu sĩ mười bốn cảnh đã có ở Thanh Minh thiên hạ, chỉ cần tính tình không hợp với Dư Đẩu, có lẽ đều phải sớm liệu đường lui cho mình.
Đương nhiên, trong số đó, Ngô Sương Hàng ở Tuế Trừ cung, và đạo trưởng Tôn ở Đại Huyền Đô Quan, là hai ngoại lệ.
Một người là muốn cùng Dư Đẩu phân sống chết, một người thì cho rằng mình là sấm sét không lay chuyển được thứ năm thiên hạ, thật muốn mài giũa đạo pháp, tự nhiên không phải hạng người cạn kiệt tài năng, huống chi "Bần đạo giúp ngươi nói vài lời hay với Lục Trầm, ngươi Dư Đẩu còn dám đến tìm bần đạo gây sự, đúng là đồ lấy oán trả ơn?"
Chu Liễm không có lý do gì lại hỏi một vấn đề:
"Nếu như Lễ Thánh cũng rời đi, mấy tòa thiên hạ sẽ là cảnh tượng như thế nào?"
Lão quan chủ cười tủm tỉm nói:
"Vấn đề này, hỏi đúng là đại nghịch bất đạo."
Thôi Đông Sơn khổ sở nói:
"Vô lễ, quá vô lý rồi. May mà Lễ Thánh ta tính tình tốt, sẽ không so đo với ngươi cố tình gây sự."
Hắn hai tay chắp lại, giơ cao lên đầu, ra sức lay động.
Chu Liễm lại hỏi:
"Sau khi Đạo tổ tán đạo, đại chưởng giáo mất tích nhiều năm, Lục Trầm lại mặc kệ mọi chuyện, liệu Dư Đẩu có trực tiếp vận dụng Bạch Ngọc Kinh, dùng sấm sét không kịp bưng tai bắt giữ toàn bộ tu sĩ mười bốn cảnh và phần lớn Phi Thăng cảnh? Có khả năng đó không? Nếu có, phía Thanh Minh thiên hạ, có ai quản, có thể ngăn được Dư Đẩu không?"
Lão quan chủ cười lạnh nói:
"Ngô Sương Hàng đã sớm có một câu sấm ngữ tương tự, xem như đóng hòm kết luận cho Dư Đẩu, ‘Nếu vua không tu đức, người trên thuyền đều là kẻ thù, là tự tìm đường chết’."
Nói đến đây, lão quan chủ bật cười, "Gã Tôn quan chủ này lúc nào cũng hỏng ở chỗ đó, nghe xong câu sấm ngữ này, liền ngang nhiên buông lời mắng Ngô Sương Hàng, nói thả cái rắm thối nhà ngươi, đạo hữu Dư Đẩu của ta là ai? Thật sự vô địch! Một thuyền toàn địch quốc thì sao, đạo hữu Dư thích nhất là những nguy hiểm có vẻ ghê gớm như vậy, thật ra chỉ là một trận hành động hù dọa suông thôi."
Ý trong lời của lão quan chủ, đương nhiên là trừ Tuế Trừ cung và Huyền Đô Quan, hiện tại đã dời Quan Đạo quán đến Thanh Minh thiên hạ như mình, cũng là người cùng thuyền với Dư Đẩu.
Thôi Đông Sơn rót cho lão quan chủ một chén trà, "Tiền bối, dù sao thì, ngươi và tiên sinh của ta xem như bạn vong niên, khó khăn lắm mới đến Lạc Phách Sơn một chuyến, lần sau đến thăm, thật không biết năm nào tháng nào, chi bằng ta dẫn người đi dạo xung quanh Tễ Sắc phong nhé?"
Lão quan chủ cười khẩy:
"Đừng có mà cố kết giao tình cảm với bần đạo, chia cho Trần Bình An một phần bản dập của Ngẫu Hoa phúc địa, đã coi như là hết tình hết nghĩa rồi."
Thôi Đông Sơn vẫn không cam tâm:
"Chỉ tản bộ ở Lạc Phách Sơn thôi mà, tiền bối đến mức này vẫn không chịu, không khỏi có chút không hợp với đạo làm người."
Mỗi bước chân của vị lão đạo nhân này ở nhân gian, nơi hắn đặt chân, đều vô cùng quan trọng, bởi vì đều là từng chỗ một cày ruộng nhổ cỏ lấy chỗ.
Cày cấy vụ xuân thu hoạch vụ thu, đội gông xiềng dài, cả đời bận rộn đồng ruộng, là nói ai?
Vị lão quan chủ này bướng bỉnh như vậy, đương nhiên là bởi vì có tư cách trâu bò như thế. Ruộng đồng như thế nào, năm xưa đó là lấy thiên địa làm bờ ruộng.
Đất trời ở trên, bùn đất đều có tuổi tác, thuộc tính, mưa xuống cỏ sinh sôi, người cày vất vả, nhà nông truyền bá trăm giống lúa, người phàm làm ruộng, đất cằn người san sẻ, đất ít người dùng chân trâu bọc vải dẫm, như vậy thì đất yếu chuyển thành mạnh. Còn dân chợ búa kỹ thuật chọc lỗ gieo hạt đậu xanh, ép xanh, trông bình thường, thực ra lại có nguồn gốc lớn, ép chính là phép ép thắng.
Con đường mà vị lão tiền bối đạo quán Đông Hải này đi, cuối cùng có thể khiến cho khí bẩn ô uế trong thiên địa, chuyển thành khí trong, mà loại khí trong huyền diệu khó giải thích này, còn không thể dùng sức người mà có được so với linh khí mà người tu đạo xem là căn bản đại đạo. Nếu như linh khí là gốc rễ tu hành, vậy khí trong chính là cội nguồn của khí vận.
Tổ sư nông gia trong chư tử bách gia, nếu may mắn thấy được lão quan chủ này, chỉ sẽ khoa trương hơn Thôi Đông Sơn.
Nó khiến dân chúng được mùa, ngũ cốc tươi tốt, thần linh ban phúc lành, đây là năm được mùa vậy.
Thôi Đông Sơn há có thể bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có một này, hận không thể dẫn lão đạo nhân đi khắp tất cả đỉnh núi xanh ngắt của nhà mình!
Làm người thì phải chân đạp đất.
Lão quan chủ lắc đầu, "Đạo lý tròn khuyết đơn giản như vậy, còn cần ta dạy ngươi Tú Hổ sao?"
Thôi Đông Sơn mắt oán trách, vừa lau bàn tử vừa đi đi lại lại, "Tiền bối lại mắng người."
Lão quan chủ mặt đầy mỉa mai:
"Đúng là đồ đáng đời ngươi đi làm học trò của Trần Bình An, không thấy mất mặt xấu hổ sao?"
Thôi Đông Sơn trong nháy mắt tinh thần phấn chấn:
"Sao lão quan chủ lại khen người nữa rồi, khiến ta có chút không kịp phòng bị."
Lão quan chủ lười nói nhảm với cái tên đầu óc không thông này, đột nhiên chuyển sang đề tài chính, nói thẳng vào vấn đề:
"Vùng Thanh Nhai ở bờ sông Long Tu, bần đạo muốn mang đi, bây giờ địa giới bên kia, trên danh nghĩa là của ai? Đại Ly Tống thị? Hay là cái tên vẫn còn đội cái mũ thánh nhân Nguyễn Cung kia?"
Nói chuyện với triều đình Đại Ly thì dễ, lần này bần đạo du ngoạn di chỉ động thiên Ly Châu, đi mấy bước đường này, cũng coi như bồi thường rồi, nước chảy đá mòn, ân huệ kéo dài.
Nếu là tu sĩ Nguyễn Cung, đang có địa giới núi sông của sông Long Tu này, thì tiện tay làm một vụ mua bán với hắn là được.
Vì sao nể mặt Nguyễn Cung như vậy, đương nhiên là có quan hệ với con gái Nguyễn Tú của hắn.
Dựa vào cảnh giới, cưỡng đoạt sao?
Làm vậy, vừa mất mặt, mấu chốt là cần phải chú trọng một đạo tuần hoàn thiên đạo.
Một người tu đạo, chỉ cần sống đủ lâu, sẽ hiểu rõ ràng một đạo lý, thiếu nợ, tất nhiên cần phải trả.
Trừ những người đứng đầu một phái như Tam giáo tổ sư, cả thiên hạ đều là một mẫu ba sào nhà mình thì khác.
Thêm một bậc nữa là những phúc địa động thiên, giống như lão quan chủ ở Ngẫu Hoa phúc địa nhà mình.
Chu Liễm có chút bất ngờ, liếc mắt nhìn Thôi Đông Sơn một bên.
Thôi Đông Sơn mặt mày ngơ ngác, lắc đầu với Chu Liễm. Là mình nhìn nhầm rồi, để lọt cái sơ hở lớn, trước kia Thôi Đông Sơn thật không nhìn ra phiến dốc đá xanh kia có gì thần dị.
Nếu không thì đã sớm chuyển nó về Lạc Phách Sơn làm hòn non bộ phong thủy rồi, đồ vật mà cái lão đạo mũi trâu này coi trọng, thì ngay cả đồ ngốc cũng biết nó giá trị liên thành.
Nhưng làm người đừng sợ mắc sai lầm, biết sửa sai mới là bản lĩnh của người ta.
Thôi Đông Sơn rướn cổ nhìn về phía dòng sông kia, bắt đầu tính toán:
"Sông Long Tu, sớm nhất chỉ là con khe nước nhỏ, nếu không nhớ nhầm, gọi là Ngô Khê, mà Trần thị ở Ngô Khê ngày trước, là thế gia vọng tộc bậc nhất động thiên Ly Châu, chỉ là về sau sa sút rồi, khéo thật khéo, tổ tiên nhà tiên sinh ta, vừa hay có một mảnh ruộng ở bên kia, thật sự mà tính, không phải là gia nghiệp của Lạc Phách Sơn ta sao... Đến mức khế ước, nếu lão quan chủ muốn xem, quay đầu lại ta sẽ đi tìm."
Đương nhiên là Thôi Đông Sơn đang nói linh tinh, lão quan chủ đâu có dễ lừa gạt, trực tiếp tách ba sợi tâm thần, đi một vòng phòng hộ ở phủ quận và nha môn huyện, và đến đốc tạo sự vụ hầm lò Long Châu, nhanh chóng xem qua một lượt hộ tịch khế ước, thậm chí còn thôi diễn kỹ càng cả sự biến đổi của con sông cổ gọi là Ngô Khê, sau này là Long Tu, ruộng đồng.
Chuyện của thế gian, mây tan đá trơn, có vết trước sau ắt sẽ có dấu.
Lão quan chủ thu hồi tâm thần, hơi nhíu mày, nhìn về cửa hàng rèn bên bờ sông, Lưu Tiện Dương, một kiếm tu Ngọc Phác cảnh trẻ tuổi.
Thôi Đông Sơn bừng tỉnh ngộ, vỗ tay cười:
"Hiểu rồi, thảo nào tổ sư gia năm đó du ngoạn Ngẫu Hoa phúc địa, lại khen một câu 'Thu thủy cuồn cuộn tinh hà, xa xôi ngó sen hoa đáy'."
Vậy ta đã hiểu rồi, vì sao Xa Nguyệt trước kia lại bị cố ý ném đến nơi này, hóa ra đây chính là thời cơ để nàng phá cảnh và hợp đạo sau này, biết đâu ngọn Thanh Nhai kia lại là một mảnh gương mặt trăng, lạ thật một tảng đá, rễ mây tụ ở Thanh Nhai! Ngỡ là trăng cổ xưa, viên mãn rơi nơi này. Lão quan chủ, ta đoán trúng rồi, đúng không?"
Lão quan chủ nói:
"Ngươi đi giúp bần đạo cùng gã kiếm tu kia ra giá."
Với cái người trẻ tuổi thích mộng du này, vẫn nên ít dây dưa cho phải, dĩ nhiên không phải là kiêng kỵ một gã kiếm tu, mà là lo một nước không cẩn thận, bị một vị thần linh viễn cổ nào đó từ vạn năm trước, lần theo dấu vết tìm tới "mình" còn chưa đắc đạo thì chẳng phải là toi công.
Lão quan chủ nheo mắt cười nói:
"Nếu ngươi định giúp hắn cố ý nâng giá, cũng có thể thôi."
Thôi Đông Sơn uống một ngụm trà lớn, làm trơn cổ họng, dùng tiếng lòng xa xăm gọi:
"Lưu ngủ gật, Lưu ngủ gật, lão đệ ta có việc muốn nhờ!"
Bên tiệm rèn, Lưu Tiện Dương đang ở dưới mái hiên trên ghế trúc gặm hạt dưa, bận tán dóc với Dư Thiến Nguyệt bên cạnh, nghe được tiếng lòng của Thôi lão đệ, liền nói:
"Cái gì đấy? Có việc muốn nhờ? Nhờ? Thế thì đừng mở miệng ra nữa, ta không có loại huynh đệ đó!"
Thôi Đông Sơn hít hít mũi, lấy tay áo lau mặt, cái gì gọi là huynh đệ? Lưu đại ca chính là vậy! Thôi Đông Sơn tranh thủ thời gian đem tình hình đại khái kể lại cho Lưu Tiện Dương, rất không khách khí, nói việc mua bán này có chỗ tốt, có thể liên quan đến Lạc Phách Sơn, bởi vì thiếu mất một món bảo vật trấn sơn để đặt bày ra, vừa khéo lại gặp một kẻ coi tiền như rác, liền có khả năng lấy được món đồ kia. Thôi Đông Sơn không hề bàn chuyện bồi thường, chuyện mất mát tính thành tiền Cốc Vũ đưa cho Lưu Tiện Dương.
Lưu Tiện Dương quay đầu nhổ xác hạt dưa, nói:
"Mẹ nó, chuyện cỏn con, dễ thôi dễ thôi, nhớ nhắc tên kia coi tiền như rác trả đủ vốn!"
Lưu Tiện Dương khóe mắt liếc thấy cô nương mặt tròn, bỗng la lên:
"Chờ một chút! Chờ một chút, ta phải bàn bạc với Dư cô nương trước đã."
Thôi Đông Sơn chậc chậc nói:
"Lưu ngủ gật, ngươi sao vậy, có vợ rồi quên cả anh em à, ghê gớm ghê gớm, ta coi như nhận rõ ngươi rồi đấy."
Lưu Tiện Dương quay đầu nói đại khái với Xa Nguyệt về cái sườn dốc đá kia, có thể là chỗ cơ duyên để nàng phá cảnh, kết quả Xa Nguyệt vừa nghe thấy nào là nguyệt cung nào là cơ duyên bảo vật, nàng ghét nhất mấy cái rắc rối lằng nhằng này, bèn dứt khoát làm như không nghe thấy gì. Với lại, đồ của ngươi Lưu Tiện Dương, hỏi ta làm gì? Chúng ta là quan hệ gì chứ? Giống như có gì đâu.
Bây giờ vịt trong sông Long Tu càng ngày càng ít, món măng vịt ở cửa hàng theo đó mà cũng vắng khách đi, nàng tâm tình không vui.
Nên nàng đã đặc biệt mua một ổ vịt con lông xù, cứ nuôi từng ngày từng ngày, nuôi lớn dần rồi lại sinh tình cảm, còn phải ngày nào cũng dặn dò Lưu Tiện Dương đừng có giở trò.
Lưu Tiện Dương lập tức dùng tiếng lòng trả lời Thôi Đông Sơn, "Dư cô nương nói rồi, nể mặt ta, không sao cả, cơ duyên gì nàng chẳng thèm."
Thôi Đông Sơn khen không ngớt lời, "Chị dâu đúng là xứng đôi, Lưu đại ca tốt phúc khí!"
Nghĩ tới một chuyện, Thôi Đông Sơn thề thốt đảm bảo nói:
"Đến lúc ngươi cùng Dư cô nương thành thân, nếu tiền mừng của tiểu đệ ta không phải là thứ ba, ta sẽ theo họ ngươi!"
Lưu Tiện Dương hiếu kỳ hỏi:
"Ai bỏ nhiều tiền nhất? Trần Bình An à?"
Thôi Đông Sơn cười hắc hắc:
"Tiên sinh của ta không có tiền, nhất định phải là vị Chu ghế đầu của Lạc Phách Sơn ta!"
Lưu Tiện Dương gật đầu:
"Nhớ nhắc Chu ghế đầu một câu, nếu như bận việc quá không đến được, thì hồng bao phải tới, tiền mừng bỏ bao nhiêu thì để hắn tự liệu mà làm. Cụ thể thế nào thì Thôi lão đệ ngươi giúp ta gọt giũa một chút, tóm lại ý của ta là vậy đó."
Thôi Đông Sơn vỗ ngực một tiếng vang trời.
Lão quan chủ đột nhiên nheo mắt nói:
"Thôi Đông Sơn, ngươi nói với Lưu Tiện Dương một câu nữa, sườn dốc đá luyện hóa tốt thì sẽ là tiên binh."
Thôi Đông Sơn không hề do dự liền thuật lại lời này.
Lưu Tiện Dương tại chỗ giậm chân nói:
"Tiên binh?! Thôi lão đệ ngươi tranh thủ tăng giá, để gã mua hướng chỗ chết mà bỏ tiền vào! Thôi đi thôi, nói đi nói lại cũng chỉ có bấy nhiêu việc, đừng có làm phiền ta, bằng không thì đừng có anh em gì hết."
Thôi Đông Sơn quả thật không nói gì nữa, thu ánh mắt về từ bờ sông Long Tu.
Người như Lưu Tiện Dương, thật ra là ai cũng phải ngưỡng mộ vài phần.
Lão quan chủ nhân lúc Thôi Đông Sơn nói chuyện với Lưu Tiện Dương, khẽ suy diễn, đẩy ngược dòng tìm gốc.
Tổ tiên của Lưu Tiện Dương này, tinh thông nhiễu long, nuôi rồng và chém rồng thuật, thực tế đã từng được ban cho họ kép Ngự Long thị, còn chữ "Lưu" đầu tiên, vốn dĩ hình như búa rìu binh qua, là một chữ vô cùng uy nghiêm. Sau cuộc chiến chém rồng, đoán chừng tổ tiên nhà họ Lưu đã đổi lại họ Lưu lần nữa. Nếu không thì ở Ly Châu động thiên này, đời sau từng người một đều họ Ngự Long, thật sự quá chói mắt, cũng sẽ bị một tòa động thiên nhỏ đạo vô hình ép cho chế khắc, làm tổn hại mệnh lý đời sau con cháu, một gia tộc tự nhiên là khó mà cành lá tươi tốt, sinh sôi nảy nở.
Lão quan chủ hỏi:
"Người trẻ tuổi này, đã từng biết rõ chuyện nhà mình chưa?"
Thôi Đông Sơn cười nói:
"Biết hay không biết, vẫn là cái Lưu Tiện Dương đó."
Cho nên Điền Uyển vì Lưu Tiện Dương và Nê Bình hẻm Trĩ Khuê xe duyên, tất nhiên không phải là do tùy hứng mà làm.
Trời cho ăn cơm, liền có thể yên ổn gửi phận, một đời vững chắc sống, tổ sư gia cho ăn cơm, thì có một kỹ năng trường theo người, đến đâu cũng có thể kiếm được miếng ăn.
Nhưng một người nếu không chịu suy nghĩ lại, không chịu ngẫm nghĩ, thực ra dù trời cùng tổ sư gia cùng nhau cho ăn cơm, cũng vẫn chẳng ra sao, như một người chỉ có bát cơm mà không có cơm, đang ở trong phúc mà chẳng biết phúc, vì không biết lùi một bước suy xét, theo cách nói trên núi, đây gọi là thuật đạo không hợp nhau.
Lưu Tiện Dương tất nhiên tư chất rất tốt, nhưng thực tế dưới gầm trời không biết có bao nhiêu là mầm mống tiên có tư chất tu đạo, cứ thế lặng lẽ mài mòn ở đời, thậm chí mưu sinh kiếm sống, còn chẳng bằng những người phàm phu tục tử, nếu lòng người Lưu Tiện Dương có chút chệch hướng, tỉ như lười biếng, tỉ như keo kiệt, có lẽ bây giờ ở huyện thành Hòe Hoàng, liền sẽ có thêm một gã suốt ngày ăn chơi lêu lổng, quanh năm suốt tháng chỉ biết oán trời trách đất là lưu manh.
Thôi Đông Sơn cười hỏi:
"Tiền bối, cho cái giá hợp với một món tiên binh đi?"
Lão quan chủ giơ tay phẩy một cái, trên bàn lơ lửng trải ra một tờ giấy hoa văn mây tím biếc, hai ngón tay chụm lại vẽ tranh.
Thiên hạ đạo sách coi trọng nhất người, không gì bằng viết ba chữ núi, vẽ phù đồ chân hình Ngũ Nhạc, tiên quan thần nhân viễn cổ, không phải người có tên trong tiên tịch thì không được truyền dạy.
Ngày xưa người tu đạo, tìm núi nổi tiếng kiếm nước lớn, khai sơn lập phái, dựa núi dựng thành, thường mang bức tranh này, quỷ núi yêu quái, thủy tiên quái dị, hết thảy tà ma đều không dám đến gần. Sau này đạo pháp chảy tan, lan rộng ra nhân gian, trừ mấy bản Sưu Sơn Đồ được lưu truyền nhiều, thì còn có Ngũ Nhạc Chân Hình Đồ này, chỉ là đời sau vẽ loại đạo đồ luyện khí sĩ này, căn bản không được chân vận đạo pháp của nó, thuộc dạng không vào được cửa, hình đều không giống, thần khí tự nhiên càng tán.
Thôi Đông Sơn biết rõ lão quan chủ sẽ cho cái gì, bản thân mình cũng biết rõ ông ấy sẽ cho cái gì.
Đều không cần phải nói nhiều.
Thôi Đông Sơn sấp mình trên bàn, chậc chậc kêu lạ, để bày tỏ lòng kính trọng và cảm kích.
Lão quan chủ dùng đạo pháp, tiêu hao đạo khí, rót vào trong đó là đạo ý tuyệt diệu, nói đơn giản, đạo mạch pháp trong bức tranh do lão quan chủ miêu tả, như là phép dập bia, càng mô phỏng sát bản dập, ý nghĩa càng nông cạn.
Chu Liễm chăm chú nhìn lão đạo nhân vẽ tranh, cười khẽ:
"Không có sức mua núi học đơn thanh, muôn hình vạn trạng đẹp như tranh."
Sau này mình mô phỏng theo bắt đầu, chín phần giống cũng không khó, nhưng mà rốt cuộc có thể giống được mấy phần, thì phải đợi khi hạ bút mới biết đáp án.
Thôi Đông Sơn vê một góc bức tranh cuốn tròn, khẽ lắc lắc, ước lượng một chút trọng lượng.
Suy đoán vị lão quan chủ này là lần thứ hai thi triển thần thông như vậy, nếu là lần đầu thì sẽ là tiên binh phẩm trật công thủ toàn diện. Nên bức chân hình đồ này trong tay, kém hơn một bậc rồi.
Bức tranh tổ đạo sách này, có thể xem là bút tích thực lần đầu.
Đáng tiếc chỉ là phẩm trật bán tiên binh, nếu như xem như một loại trọng bảo công phạt, dùng xong là hết, thì đây lại là giày xéo của trời rồi, nhưng nếu như dùng nó làm tranh dán tường, treo trong nhà, thì lại rất khó lường, nói một câu, trong vòng ngàn năm, tai ương không sinh, điềm lành vân tập, sẽ không có họa "Nhà cao ngọn, quỷ ngó xuống cổng".
Thôi Đông Sơn thở dài:
"Tiền bối, chỉ treo trên tường, rốt cuộc vẫn không bằng có thể tiện lợi mang theo bên người."
Lão quan chủ thản nhiên không chút động lòng.
Thôi Đông Sơn đành phải nói:
"Tiền bối đã nói là luyện hóa sơ sơ thôi thì đã thành tiên binh, nhưng bức đạo đồ này, vãn bối làm sao luyện hóa được, làm sao có thể nâng cấp nó thành tiên binh? Hơn nữa, bút pháp của tiền bối gần như đạt đến mức hoàn hảo rồi, vãn bối không có bản lĩnh, càng không nỡ, lại càng không dám vẽ rắn thêm chân."
Lão quan chủ cười nói:
"Vậy thì bần đạo xin rút lại câu 'Luyện hóa tiên binh' vừa rồi vậy, các ngươi định làm như không nghe thấy hay là để bần đạo phải phí lời thu lại một câu để các ngươi nghe cho rõ?"
Bên ngoài sơn môn, bé Hạt Gạo thực ra đang nhìn chằm chằm vào bàn, nàng lo nhất là hết hạt dưa hay hết trà.
Đột nhiên nàng thấy con ngỗng lớn khoanh tay sau lưng, ngoắc ngoắc mình.
Bé Hạt Gạo nhăn tít hai hàng lông mày nhỏ xíu, con ngỗng lớn này định làm gì đây? Cái đầu bé nhỏ lanh lợi của mình hình như không đủ dùng rồi.
Nàng suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không hiểu ra, đúng là có lòng mà không có sức, đành bó tay thôi.
Bé Hạt Gạo mặc kệ, bèn tự mình nói toẹt ra, nhón chân gọi lớn với lão đạo trưởng vẻ mặt hiền lành kia:
"Lão đạo trưởng, trà có vừa miệng không? Hay là con mang cho người ít lá trà nhé?"
Lão quan chủ cười gật đầu.
Bé Hạt Gạo lập tức chạy như bay về phía tòa nhà của Trịnh Đại Phong, đi lấy lá trà cho lão đạo trưởng, vừa chạy vừa quay đầu dặn dò:
"Lão đạo trưởng đừng có đi nhé, cứ uống trà ăn hạt dưa tiếp đi, chờ con một chút, đừng vội, con lấy nhiều cho."
Lão quan chủ đứng lên, chỉ là trên bàn liền xuất hiện thêm hai cuốn tranh ngọc trắng.
Chu Liễm và Thôi Đông Sơn nhìn nhau cười.
Quả nhiên là nhờ có người hộ giá của chúng ta mà chúng ta được nể mặt hơn.
Lão quan chủ phẩy tay áo, thu viên đá nghiêng vào tay áo, bờ sông Thanh Nhai thực ra vẫn còn, chỉ là hình thức bên ngoài đã chuyển thành thần cách thôi.
Thôi Đông Sơn thu cuốn tranh và trục ngọc trắng, sau đó cùng Chu Liễm đứng lên, phép tắc tiếp khách tối thiểu này vẫn cần phải có.
Ai ngờ lão quan chủ lại ngồi xuống lần nữa, cười lạnh nói:
"Sao, bần đạo nói là muốn đi rồi à? Lạc Phách Sơn muốn đuổi khách sao?"
Thôi Đông Sơn đặt mông ngồi xuống, Chu Liễm cười hỏi:
"Hay là lên núi ăn bữa cơm rồi hãy đi?"
Kết quả lão quan chủ làm như không nghe, lại đứng lên, nói:
"Dù là tỉnh mộng hay nhập mộng, sau này đến Thanh Minh thiên hạ, ngươi đều nợ bần đạo một bữa cơm. Nếu ngươi cứ chết già ở đây trong núi thì bần đạo coi như chưa nói gì."
Chu Liễm cười gật đầu.
Sau cùng, lão quan chủ nhận bình lá trà từ tay cô bé áo đen, nói tiếng cảm ơn.
Bé Hạt Gạo gãi gãi đầu, "Lão đạo trưởng khách sáo quá."
Lão quan chủ ngước mắt nhìn xa xăm, núi sông kéo dài, nước chảy núi cao.
Vì sao lên núi, vì sao tu đạo?
Một mình lẩm bẩm, núi non vang vọng.
Bên đầu tường, Ngụy Tấn và Tào Tuấn chẳng hiểu mô tê gì, cứ như trở thành chủ nhà của kiếm khí trường thành vậy, người ra người vào đều phải qua bên bọn họ chào hỏi.
Tào Tuấn thì lại rất vui, dạo này có thể nói là gặp thời, ở bên cạnh Tả Hữu luyện kiếm chưa nói, còn liên tục gặp được toàn những nhân vật lớn, trước thì gặp đạo sĩ không rõ lai lịch mà có vẻ là tiện nghi cữu cữu của Trần Bình An, sau lại trở về cố hương Ninh Diêu, rồi gặp Tề Đình Tể, Lục Chi, cả Tam chưởng giáo Bạch Ngọc Kinh, Lục Trầm thậm chí còn mời mình đến Thanh Minh thiên hạ, không vào được tránh nắng hành cung thì sao chứ, ta đây chỉ cần gật đầu một cái là có thể theo Lục chưởng giáo đến Bạch Ngọc Kinh làm khách rồi!
Trần Tam Thu và Điệp Chướng trực tiếp đáp xuống bên cạnh Thiệu Vân Nham.
Kiếm tiên Xuân Phiên Trai năm xưa cùng phu nhân Đà Nhan, và mấy kiếm tử của Long Tượng kiếm tông cũng ở đó.
Thiệu Vân Nham giải thích sơ lược tình hình cho hai kiếm tu bản địa, đặc biệt là với Trần Tam Thu, Thiệu Vân Nham vô cùng coi trọng.
Trần Tam Thu nghi hoặc hỏi:
"Thiệu kiếm tiên, chẳng lẽ Trần Bình An lại phá cảnh rồi sao?"
Thiệu Vân Nham lắc đầu:
"Vẫn là Ngọc Phác cảnh, chỉ là không biết chuyện gì xảy ra, sau khi Lục chưởng giáo mượn nón sen cho Ẩn Quan, nhìn cảnh giới không còn thấy rõ nữa."
Trần Tam Thu có thể tùy tiện gọi thẳng tên thật Trần Bình An, còn Thiệu Vân Nham vẫn phải kính cẩn gọi Ẩn Quan.
Điệp Chướng nói:
"Người đến đâu, thì buôn bán theo đến đó, Nhị chưởng quỹ nhất định không thiệt đâu."
Đà Nhan phu nhân vốn dĩ nể Trần Bình An, nay không dễ gì mới gom được chút tự tin, kết quả gặp phải chuyện hôm nay lại bắt đầu sợ Ẩn Quan đại nhân.
Sao mà, ở Hạo Nhiên thiên hạ thì làm đệ tử đóng cửa của Văn Thánh lão gia, ở kiếm khí trường thành thì làm Ẩn Quan đời cuối, còn chưa chịu dừng, sau này còn muốn đến Thanh Minh thiên hạ làm tứ chưởng giáo của Bạch Ngọc Kinh chắc?
Trần Tam Thu quỳ một gối xuống đất, nhìn phương xa ngẩn ngơ.
Thích uống rượu buồn phiền ly khách, mãi mới về quê hương, người mình mong nhớ lại ở nơi xa xôi, đến rượu cũng không dám uống nữa.
Điệp Chướng bên cạnh, tay áo một cánh tay xắn lên gọn gàng, dáng người gầy gò nhỏ nhắn, nhưng lại vác một thanh kiếm lớn.
Cảnh tượng Hạo Nhiên thiên hạ thật sự không thiếu cái lạ, non sông hùng vĩ, bốn mùa tươi đẹp, mặt nước trong xanh như ngọc, hoa núi nở rực như lửa. Trên sông lớn, lão ngư ông một sào chống thuyền, hưởng ráng chiều nước xuân, cùng nhau trôi trong làn mây. Đều là cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, nhưng nhìn nhiều rồi, kỳ thực cũng chỉ có thế thôi. Thấy nhiều, thì quên cũng nhiều.
Ngược lại là Trần Tam Thu, có thêm một cuốn du ký bút ký, tỉ mỉ ghi chép phong tục tập quán và những gì mắt thấy tai nghe trên đường đi.
Thiệu Vân Nham biết rõ hai thanh kiếm kia là do A Lương năm xưa "mượn" Đại Ly mà có, cố tình trêu ghẹo:
"Hai người các ngươi và Ẩn Quan quan hệ tốt như thế, vậy mà còn bỏ lỡ lễ mừng tông môn Lạc Phách Sơn, không nên chút nào, thế nào, lo Đại Ly Tống thị đòi lại hai thanh kiếm này à?"
Bảo Bình Châu, đặc biệt là khí vận kiếm đạo của vương triều Đại Ly, hiện tại thực chất đang được tăng lên vô hình.
Thêm nữa sự xuất hiện của Trần Bình An và Ngụy Tấn, giống như một mảnh ruộng cằn cỗi không thích hợp trồng trọt, sẽ không ngừng sinh sôi những mầm mống kiếm đạo.
Còn về chút khí vận kiếm đạo của vương triều Chu Huỳnh trước đây, so với kiếm khí trường thành thì thực sự chẳng đáng gì.
Điệp Chướng kéo kéo khóe miệng, "Trả kiếm? Kiếm gì mà trả, là A Lương tặng cho chúng ta, Đại Ly triều đình có bản lĩnh thì đi đòi A Lương ấy."
Trần Tam Thu cười nói:
"Không sao, với Trần Bình An không cần khách sáo, chẳng qua về sau Lạc Phách Sơn có hạ tông lễ mừng, ta và Điệp Chướng sẽ mỗi người chuẩn bị hai phần quà."
Mấy năm nay du lịch khắp Hạo Nhiên, ngoài việc tu hành luyện kiếm, thì cũng thu nhặt được một chút ngoại vật, ví như hồi ở Lưu Hà Châu, cùng Điệp Chướng vô tình lạc vào một bí cảnh núi sông với cấm chế tầng tầng lớp lớp, mỗi người đều nhặt được chút bảo bối.
Đã hẹn với Điệp Chướng rồi, sau này đợi ai đặt chân lên trên cảnh năm, thì sẽ ở Man Hoang thiên hạ gây dựng tông môn kiếm đạo của riêng họ.
Điệp Chướng làm tông chủ, còn hắn thì đến làm khai sơn chưởng luật tổ sư.
Phi Thăng thành Ngũ Thải thiên hạ, khỏi cần nói nhiều, tranh chấp không phải là nhất thời nhất khắc, mà là chuyện muôn đời của cả tòa thiên hạ.
Hạo Nhiên thiên hạ, Tề Đình Tể đã dựng nên Long Tượng kiếm tông. Lạc Phách Sơn của Trần Bình An cũng đã có danh tiếng.
Còn Thanh Minh thiên hạ, chỉ nói đến mấy người bạn như Đổng Họa Phù và Yến Minh, chắc chắn đều không cả đời làm đạo quan, tương lai cũng muốn khai sơn lập phái, chắc cũng giống mình và Điệp Chướng thôi, hai người kết phường. Một người không màng tiền bạc là Yến mập, một người tiêu tiền như nước là Đổng than đen, đúng là một cặp trời sinh.
Đặc biệt là Đổng Họa Phù, từ nhỏ đã là một đứa trẻ tính tình cổ quái, theo cách nói của Đổng Tam Canh, thì Đổng gia ta có một thiên tài khó lường, vì sao? Còn nhỏ tuổi đã biết lấy lòng A Lương rồi.
Đổng Họa Phù thật sự rất thân thiết với A Lương từ nhỏ, nửa điểm không khách sáo, mỗi lần ra ngoài đều thích tìm A Lương, một đường chạy đi, tiện đường mua sắm, cuối cùng vẫn quay lại con đường cũ, vì bên cạnh có A Lương là một cái túi tiền, nên đứa bé lần nào cũng nói "A Lương, cho tiền."
Khi đánh nhau hay cãi nhau với đám trẻ con ở phố Thái Thượng và Ngọc Hốt, đánh thắng thì thôi, đánh không lại thì sẽ bỏ lại một câu ngoan độc, "Đợi đó, ta đi tìm A Lương, bảo hắn chém chết ngươi."
Gặp phải những tên lớn tuổi không biết xấu hổ tranh sủng ái với A Lương, liền sẽ mỉa mai, "Ganh đua cái gì, cẩn thận ta thả A Lương ra đấy."
Bàng Nguyên Tể ở tránh nắng hành cung, hình như đã đi sang Tây Phương Phật quốc rồi.
Như vậy Man Hoang thiên hạ, cũng nên có một chi nhánh của kiếm khí trường thành khai tông lập phái.
Tông môn của khắp thiên hạ, đều chung một tổ sơn, tổ sư đường đầu tiên có lẽ chính là kiếm khí trường thành dưới chân đây.
Tương lai phía trước vẫn mịt mờ, nhưng rồi mọi thứ chắc chắn sẽ đến.
Đại khái đây chính là cái gọi là "Một người dù là ai, đều có mấy cái hy vọng" của Trần Bình An?
Trần Tam Thu bây giờ cũng có mấy cái hy vọng, ngoài việc ở Man Hoang thiên hạ khai tông lập phái, còn có tương lai đến Ngũ Thải thiên hạ, gặp mặt lão tổ của mình.
Đương nhiên, còn có cô nương Đổng Bất Đắc, một mực cầu mà không được.
Hạ Thu Thanh mở miệng với Trần Tam Thu:
"Gặp qua Trần kiếm tiên."
Trước đây ở Long Tượng kiếm tông, Hạ Thu Thanh và Trần Tam Thu đã thấy mặt, nhưng chưa từng nói chuyện.
Trần Tam Thu nhíu mày:
"Ngươi nhầm người rồi, ta đâu phải Trần Bình An."
Thiếu niên trở tay không kịp.
Nhìn vị kiếm tiên áo trắng mặt không vui, thiếu niên trong lòng lo sợ.
Trần Tam Thu là con cháu nhà họ Trần ở đường Thái Tượng, lão tổ trong nhà là vị lão kiếm tiên khắc chữ lên tường Trần Hi, giống sư phụ mình. Hơn nữa sư phụ đã ngấm ngầm nói, Trần Tam Thu ở lại Hạo Nhiên thiên hạ, tiền đồ đại đạo nhất định không thấp. Nếu bước chân vào Nho gia, có lẽ còn có thể có được bản mệnh chữ nào đó.
Hạ Thu Thanh muốn nói vài câu với Trần Tam Thu, thực ra thiếu niên có lý do kỳ quặc, vì tên hai người đều có chữ Thu.
Trần Tam Thu chợt cười:
"Nhớ kỹ, sau này ở chỗ này đừng gọi một kiếm tu Nguyên Anh cảnh là kiếm tiên, dễ bị người ta trùm bao bố đánh gậy."
Hạ Thu Thanh im lặng không nói.
Ngô Mạn Nghiên mắt sáng rỡ, cô gái nhanh mồm nhanh miệng chạy đến trước mặt Điệp Chướng, lớn tiếng nói:
"Rất vui được gặp lại tiền bối Điệp Chướng!"
Điệp Chướng cười gật đầu.
Thực ra, lần đầu gặp cô bé ở Nam Bà Sa Châu, Điệp Chướng đã rất khó hiểu, cô bé không những cung kính, một đôi mắt linh động đáng yêu còn như đầy vẻ khâm phục với mình.
Điệp Chướng không biết Ngô Mạn Nghiên nể phục mình ở điểm gì, chẳng lẽ vì mình ít hơn người khác cái đầu hay cánh tay sao?
Ngô Mạn Nghiên thực sự có lòng kính trọng với Điệp Chướng, lý do lại cực kỳ đơn giản, vị nữ tử này chính là chưởng quỹ tửu điếm làm ăn phát đạt.
Đại chưởng quỹ!
Ẩn Quan cũng chỉ là nhị chưởng quỹ!
Lục tiên sinh từng nói, về buôn bán, Trần tiên sinh năm đó ở kiếm khí trường thành còn lợi hại hơn cả Ẩn Quan trốn nắng.
Ở kiếm khí trường thành, Trần tiên sinh làm quan lớn nhất rồi, danh nghĩa vẫn chịu sự quản thúc của lão đại kiếm tiên, vậy thì chỉ có Điệp Chướng tỷ tỷ mới có thể khiến Trần tiên sinh giúp đỡ thôi.
Cách đó không xa, năm vị kiếm tu Đồng Diệp Tông đáp xuống đầu tường, trận tuyết lớn vừa rồi đã tan hết, sau đó là năm đạo kiếm quang kéo dài lên trời, tất cả khiến họ nhận ra hôm nay di chỉ kiếm khí trường thành nhất định có chuyện khác thường.
Vu Tâm, thân phận đặc biệt. Lý Hoàn Dụng, mang thanh cổ kiếm "Ly Triện" là đệ tử đích truyền của tông chủ tiền nhiệm.
Đỗ Nghiễm, vì là con cháu nhà họ Đỗ, nên là người gian nan nhất trong năm người, mười mấy năm ngắn ngủi kiếp nạn liên tiếp, việc nhà, việc tông môn, việc châu, kiếm tu trẻ tuổi này cảm thấy mình phải nuốt cả đời ấm ức, biến thành một bụng nước đắng. Còn Tần Thụy Hổ, từ nhỏ đã có tài văn chương, nổi tiếng ở cả trong và ngoài núi, nhất là trường phú, kể chuyện rồi nghị luận, mạch lạc rõ ràng. Tả Hữu năm xưa từng ở Đồng Diệp Tông "làm khách" một thời gian, còn nói cậu là một mầm đọc sách tốt.
Vương Sư tử vẻ mặt cung kính, dẫn đầu chắp tay hỏi Ngụy Tấn:
"Xin hỏi Ngụy kiếm tiên, dị tượng này từ đâu đến?"
Vương Sư tử là người duy nhất trong năm kiếm tu Đồng Diệp Tông từng đến kiếm khí trường thành lịch luyện, là một dã tu xuất thân ở Đồng Diệp Châu, khi đó còn ở Kim Đan cảnh, sau theo Tả Hữu rời kiếm khí trường thành, đến Đồng Diệp Tông.
Ở kiếm khí trường thành, Vương Sư tử ngại nói quê hương, cả cảnh ngộ và tâm tính đều có chút tương tự lão kiếm tu Vu Việt đang làm cung phụng ở Lạc phách sơn.
Bảo Bình Châu có Ẩn Quan trẻ tuổi và Ngụy Tấn của Phong Tuyết miếu, không những không bị kiếm khí trường thành coi thường, mà ngược lại còn được nể trọng. Ngai Ngai Châu dù sao cũng có hai vị kiếm tiên dám hy sinh, sau này lại có nữ tử kiếm tiên Tạ Tùng Hoa lập chiến công, chỉ có Đồng Diệp Châu, ở kiếm khí trường thành thật sự chưa lập được công gì.
Ngụy Tấn giải thích:
"Trần Bình An, Ninh Diêu, Tề Đình Tể, Lục Chi, Lục Trầm tam chưởng giáo của Bạch Ngọc Kinh, năm người cùng đi Man Hoang, gấp rút tiếp viện cho A Lương và Tả Hữu ở chiến trường phúc địa."
Vương Sư tử trố mắt.
Ninh Diêu, Tề Đình Tể đều là kiếm tu Phi Thăng cảnh.
Lục Chi, một trong mười đại kiếm tiên đỉnh phong của đầu tường, tuy tạm thời là Tiên Nhân cảnh, nhưng thực lực hoàn toàn có thể sánh với kiếm tu Phi Thăng cảnh.
Mấu chốt là sao lại có thêm Lục Trầm?
Mà A Lương và Tả Hữu sao lại cùng nhau đến phúc địa Man Hoang thiên hạ để rút kiếm?
Ẩn Quan dẫn đội hình này, một đường xuôi Nam, ai ở Man Hoang thiên hạ dám ra mặt, ai cản nổi? Năm vị kiếm tu, một tu sĩ mười bốn cảnh, giết ai mà chẳng được?
Đầu óc Vương Sư tử rối như tơ vò, nhưng không dám hỏi thêm gì Ngụy Tấn nữa.
Vu Tâm do dự một chút, dùng thần thức hỏi:
"Ngụy kiếm tiên, Tả tiên sinh vẫn khỏe chứ?"
Quan tâm sẽ sinh loạn.
Ngụy Tấn nói:
"Nếu như chiến trường đại cục đã định, Trần Bình An đã không đi chuyến này rồi."
Vu Tâm thở nhẹ ra.
Lý Hoàn Dụng nhìn vị đại kiếm tiên Phong Tuyết miếu danh chấn thiên hạ, có chút bất ngờ, một đại kiếm tiên chiến lực trác tuyệt, sao lại không cùng họ đi.
Nói Ngụy Tấn tham sống sợ chết thì đúng là trò cười, từng hai lần ở Ngọc phác cảnh, Tiên Nhân cảnh hỏi kiếm Thiên Quân Tạ Thực Bắc Câu Lô Châu, nên mới thấy lạ.
Ngụy Tấn ở chỗ Vương Sư tử thì mặt hòa nhã, vì Vương Sư tử thân là dã tu mà vẫn nguyện đến kiếm khí trường thành, hơn nữa cũng luyện kiếm bên cạnh Tả tiên sinh. Còn người không nhận ra, cứ nhìn mình chằm chằm ở kia thì Ngụy Tấn nhắc nhở:
"Kiếm tu từ nơi khác đến, quản tốt con mắt của mình."
Kiếm tu thiên hạ chia làm hai loại, đã từng rút kiếm ở kiếm khí trường thành và chưa từng đến kiếm khí trường thành.
Tào Tuấn cười hề hề:
"Trước kia có hai nhóm tu sĩ trung thổ thần châu bị sơn chủ của chúng ta, à, tức là Ẩn Quan đại nhân, chỉnh cho không còn tí tính tình nào, đó là bài học nhãn tiền, những người xứ khác các ngươi, ngàn vạn lần phải lấy đó làm gương. Mà nói rồi, sơn chủ của chúng ta hay để bụng, kết cục của Chính Dương Sơn thế nào, các ngươi đã nghe chưa? Đặc biệt là Lý kiếm tiên, nghe nói có chút mâu thuẫn nhỏ với Tả sư huynh của Ẩn Quan?"
Lý Hoàn Dụng nhìn Tào Tuấn. Tào Tuấn nhìn Lý Hoàn Dụng.
Thực ra giống một đôi "đồng bệnh tương liên" chẳng anh chẳng em, nhưng hai người lại càng nhìn đối phương càng ngứa mắt.
Phía Nhật Trụy, người trấn giữ là Tô tử, Liễu Thất, còn có Đại Ly Tống Trường Kính, tông chủ Ngọc Khuê tông Vi Oánh.
Những năm gần đây, lớp này ở Đồng Diệp Tông ngã xuống, lớp khác lại nổi lên, sau khi chiến sự kết thúc, sao có thể lung lay sắp đổ mà không ngã? Là nhờ hai thế lực, một là Đại Ly vương triều Bảo Bình Châu ở phương Bắc, một là Ngọc Khuê tông ở bản châu, tông chủ Vi Oánh vừa nhậm chức, đều không bỏ đá xuống giếng, thừa cơ thâm nhập, chia cắt, "tằm ăn" Đồng Diệp Tông, ngược lại trong quá trình nghị sự ở văn miếu trung thổ, còn nói vài lời có trọng lượng vì Đồng Diệp Tông.
Phải nhận phần tình này.
Cho nên mục đích cuối cùng của năm kiếm tu Đồng Diệp Tông lần này, không phải kiếm khí trường thành, mà là đi tới Nhật Trụy quy khư, bái kiến Tống Trường Kính và Vi Oánh.
Mà Tần Thụy Hổ và Đỗ Nghiễm, lần lượt là người Tô tử, Liễu Thất ủng hộ, cái loại gặp nhau nói vài ba câu liền có thể vui cả năm.
Hiện giờ chức tông chủ Đồng Diệp Tông, còn cả chưởng luật tổ sư, đều tạm thời bỏ trống.
Mấy vị kiếm tu trẻ tuổi này bàn bạc xong, quyết định ai bước chân vào Ngọc phác cảnh trước, ai làm tông chủ và chưởng luật, đứng ra gánh vác.
Đợi đến khi Đồng Diệp Tông dần dần khôi phục nguyên khí thì lại thay đổi, mà thực tế bây giờ đường tổ sư của Đồng Diệp Châu, chính là bọn họ những người trẻ tuổi này.
Sau đó Vu Tâm đi cùng Đà Nhan phu nhân nói chuyện, cô có vẻ rất hợp ý với Ngô Mạn Nghiên.
Vương Sư tử ở lại bên cạnh Ngụy Tấn, khiêm tốn thỉnh giáo vị đại kiếm tiên Phong Tuyết miếu mấy vấn đề về kiếm thuật.
Tần Thụy Hổ ngự kiếm đi tìm lão phu tử Hạ Thụ để thỉnh giáo học vấn.
Đỗ Nghiễm tìm đến giới thiệu Thiệu Vân Nham, bởi vì gia tộc sớm có chút giao tình có cũng được mà không có cũng không sao với Xuân Phiên Trai ở đảo Huyền Sơn, đều là chuyện làm ăn qua lại vòng vèo, nghe nói bây giờ Thiệu kiếm tiên chẳng những là tu sĩ trong gia phả của Long Tượng kiếm tông, mà còn từ thân phận khách khanh của Long Tượng kiếm tông từ rất sớm, thuận thế thăng lên làm người quản tiền. Trong vòng trăm năm, Thiệu Vân Nham sẽ chưởng quản hết thảy sự vụ tài khố của tông môn, lại giúp tông môn đối nhân xử thế, cùng Tề Đình Tể ước định trong vòng trăm năm, Thiệu Vân Nham chỉ làm người quản tiền quá độ, đợi đến khi Long Tượng kiếm tông tìm được người thích hợp, Thiệu Vân Nham liền sẽ từ nhiệm.
Đồng Diệp Châu kỳ thực cũng chỉ có hai nước láng giềng, là Bảo Bình Châu và Nam Bà Sa Châu.
Ngụy Tấn liếc mắt nhìn nữ tử kia, tên gọi Vu Tâm, là kiếm tu, sinh ra một trái tim linh lung.
Như vậy, Đồng Diệp Tông, vẫn có hy vọng lần nữa quật khởi. Nhất định phải chịu đựng.
Ngụy Tấn đặt ngang kiếm lên đầu gối, nhìn về phương Nam xa xăm.
Không biết A Lương cùng Tả Hữu, còn có Trần Bình An đám người kia, có thể đều bình yên trở về hay không.
Cửa ra vào Lạc Phách Sơn.
Lão quan chủ vừa muốn rời đi, Thôi Đông Sơn đột nhiên lên tiếng hỏi trong lòng:
"Tính được ra đại khái sao?"
Lão quan chủ gật gật đầu, "Tính toán quá trình đại khái không khó, chỉ là kết quả khó dò."
Thôi Đông Sơn vẻ mặt nghiêm túc hỏi:
"Thế nào là đại khái?"
Lão quan chủ cười mỉm nói:
"Ví dụ như hai người cùng nhau thăng lên cảnh giới thứ mười bốn, ví dụ như có người dùng kiếm mở ra Thác Nguyệt Sơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận