Kiếm Lai

Chương 293: Nhân gian có lão tú tài (Thượng) (2)

Ngụy Bách cười nói: “Ta há lại là loại ngu xuẩn không biết tốt xấu đó, cảm tạ.”

Kiếm khách nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nói với vị thần linh mà Lễ bộ Đại ly xem như cái gai nổi tiếng trong danh sách: “Vậy ta sẽ trở về trấn nhỏ, nói với nàng ấy một tiếng, bảo họ lúc quay về kinh thành Đại Ly thì lựa chọn đi bộ qua Kỳ Đôn sơn, sau đó lại ngự không về phương bắc.”

Ngụy Bách nét mặt phức tạp, thở dài, hơi cúi đầu nói: “Không có gì để báo đáp, vậy ta chỉ có thể cảm ơn ngươi một lần nữa.”

Kiếm khách đến từ châu khác nhỏ giọng hỏi: “Trước kia ta là không tin nội dung hồ sơ Lễ bộ ghi lại, hôm nay tận mắt nhìn thấy, không thể không tin. Ngụy Bách, vì nàng, đã trì hoãn chứng đạo bất hủ kim thân nhiều năm như vậy, hôm nay vẫn không muốn buông xuống sao?”

Ngụy Bách lắc đầu nói: “Đã cầm lên được, thì không có đạo lý đặt xuống.”

Kiếm khách lắc đầu, “Không hiểu.”

Ngụy Bách nhớ tới một chuyện, có chút khó xử, hỏi: “Xem như ước định ký kết với A Lương tiền bối, ta tính sắp tới đi Lạc Phách sơn Long Tuyền huyện một chuyến, đưa hắc xà nơi này mang qua đó. Tuy ta sẽ đi theo lưu trình đã định của Lễ bộ Đại Ly các ngươi, thông báo lên từng tầng, nhưng cho dù cuối cùng không đáp ứng, ta cũng phải đi nhanh về nhanh tới Lạc Phách sơn một chuyến, hy vọng có thể phiền ngươi đánh tiếng với huyện lệnh huyện Long Tuyền, được không?”

Kiếm khách tiêu sái cười nói: “Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc tới. Huống chi đây vốn chính là hành động ngươi chủ động xoa dịu quan hệ với Đại Ly, là chuyện tốt, yên tâm. Các đời quốc chủ Đại Ly Tống thị, tuy ai nấy đều hùng tâm tráng chí, luôn cho người ta cảm giác khí thế ép người, nhưng thật sự vẫn có thể chung sống được. Nếu không ta cùng Loan sư bá cũng sẽ không ở lại Đại Ly nhiều năm như vậy.”

Ngụy Bách đột nhiên lại hỏi: “A Lương tiền bối khí thế hùng hổ đi phương Bắc, là tìm Đại Ly gây sự?”

Kiếm khách gật gật đầu, ý cười cay đắng nói: “Phiền toái lắm.”

Ngụy Bách kinh ngạc nói: “Dựa theo cách nói của ngươi, trước khi đi Đảo Huyền sơn, A Lương tiền bối đã có thể khiến đại lão một trong ba thánh đứng đầu Nho giáo phải ra tay, như vậy lần này nếu hắn thật sự muốn ra tay, có phải từ đây kinh thành Đại Ly sẽ biến mất trên bản đồ Bảo Bình châu hay không?”

Kiếm khách nghĩ một chút, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nếu đổi lại là ta, vương triều Đại Ly vốn có hy vọng trở thành chủ một châu như vậy, nói không chừng đã mất nước rồi.”

Ngụy Bách vẻ mặt cổ quái, như là đang nói cho nên đây mới là nguyên nhân thật sự ngươi lựa chọn không ra tay đúng không, Đại Ly trải qua lần này, quốc thế cường thịnh bị đánh về nguyên hình mấy chục năm thậm chí trăm năm trước, có phải ngươi muốn chim khôn chọn cành mà đậu hay không?

Kiếm khách là người tính tình phóng khoáng thật sự, cũng không để tâm chuyện thổ địa gia Kỳ Đôn sơn lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, y lắc đầu nói: “Không phải như ngươi nghĩ đâu. Ngươi phải biết, ta không phải A Lương, đời này ta cũng không thể trở thành kiếm khách như A Lương được. Đạo lý của A Lương, luôn khác với người ta, rất quái lạ. Những tiên gia hào phiệt tầm thường trong mắt các Luyện khí sĩ kia, một khi xảy ra xung đột với A Lương, sau khi biết được thân phận của A Lương thì luôn hoảng sợ muốn chết, cho rằng sắp phải nghênh đón tai ương ngập đầu, nhưng A Lương hầu như chưa từng đánh nhau to, chỉ chạm đến là dừng, dạy một bài học rồi bỏ đi. Đương nhiên, người ta còn đồn rằng hắn thích đùa giỡn trêu chọc những tiên tử trẻ trung xinh đẹp, nhưng chuyện này, ta mãi vẫn chưa có cơ hội giáp mặt hỏi A Lương tiền bối, đáng tiếc có lẽ sau này cũng không có cơ hội nữa.”

Kiếm khách vận dụng tu vi tận dụng thị lực nhìn phía xa xa, theo từng tiếng vang thật lớn, từng vụ nổ rực rỡ, thân là một trong những người phù trợ Đại Ly, y không khỏi thở dài, thân là đồng đạo kiếm khách, thì lại mê mẩn không thôi.

Có một chuyện y chưa từng nói với bất cứ người nào.

Ở trấn Hồng Chúc A Lương từng tìm y, hỏi y một ít vấn đề.

Đại Ly, rốt cuộc là một đất nước như thế nào. Hoàng đế Đại Ly, rốt cuộc là một vị quân vương thế nào.

Cùng với nhiều năm như vậy,  Tề Tĩnh Xuân rốt cuộc đã làm những việc gì ở thư viện Sơn Nhai, ở Ly Châu động thiên.

Việc lớn việc nhỏ, hắn đều muốn biết.

Hai người ngồi ở quán rượu tầm thường nhất của trấn Hồng Chúc, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.

Kết quả đến cuối cùng, kiếm khách đầy cõi lòng kích động chỉ lo trả lời câu hỏi, đợi A Lương phủi mông chạy đi mất, mới phát hiện những vấn đề nhỏ mình chất chứa vô số năm, lại chưa kịp mở miệng hỏi câu nào, ví dụ như A Lương ngươi kiếm thuật hôm nay rốt cuộc đã cao cỡ nào? Ở tòa thiên địa kia, nơi dùng một bức tường thành để ngăn cản thế công của Yêu tộc, ngươi có khắc xuống chữ nào thuộc về A Lương ngươi chưa? Trong Yêu tộc, rốt cuộc có vưu vật xinh đẹp hồng nhan họa thủy nào, khiến A Lương ngươi cũng phải động lòng hay không?

Đến cuối cùng, nam nhân đành phải an ủi bản thân rằng trên đời này có mấy người từng mời được A Lương uống rượu chứ?

Vừa nghĩ đến điều này, nam nhân đã là kiếm tu thành danh liền cảm thấy vui vẻ hẳn lên.

Khi nam nhân sắp rời khỏi, đột nhiên Ngụy Bách cười to sang sảng nói: “Ngụy Bách ta có thể chịu một nhát đao trúc của A Lương tiền bối, kết quả còn chưa chết, vậy có tính là hành động vĩ đại hay không? Không cần biết có phải A Lương tiền bối nương tay hay không. Không được không được, hai ta lần sau có cơ hội nhất định phải uống rượu, ta nói kỹ với ngươi về chuyện này, trận chiến đó thật sự là rung động đến tâm can, qua lại mấy trăm hiệp còn chưa kết thúc...”

Nam nhân hừ lạnh một tiếng, thân hình ầm ầm phóng lên trời.

Ngụy Bách đưa tay đập tan bụi đất bốc lên, thu lại ý cười, nhìn về phía trấn Hồng Chúc như một ngọn đèn trong màn đêm, ánh mắt dịu dàng, ngẩn ra không nói gì.

Bắc Nhạc chính thần của Thần Thủy quốc năm xưa, bây giờ nhìn lại đã là trăm năm ngàn năm.

Nhìn nàng nhiều lần cất tiếng khóc chào đời ở bến nước kia của Trùng Đạm Giang, trở nên phong nhã hào hoa, rồi tóc trắng dần đi.

Từ đầu tới cuối hắn vẫn luôn không muốn thừa nhận, từ lâu nàng đã không phải là nàng nữa.

Kinh thành Đại Ly, Bạch Ngọc Kinh trên đài cao mất đi trận pháp che lấp, có thể nói là sống sót sau tai nạn, vẫn sừng sững không ngã.

Nhưng cùng lúc cầu vồng kia phá vỡ vách ngăn thiên địa, trận pháp cấm chế kinh thành vốn tạm thời mở ra, đã khôi phục bình thường, mà Loan Cự Tử và lão nhân họ Lục cũng hầu như cùng lúc che đậy cảnh tượng Bạch Ngọc Kinh, chỉ để lại cho gián điệp các quốc gia khác ẩn núp ở trong kinh thành sự rung động và kinh diễm tương tự cầu vồng lướt qua.

Loan Cự Tử đặt mông ngồi ở trên bậc thang đài cao, tràn đầy bất đắc dĩ.

Lão nhân họ Lục lại muốn nhảy lên mắng chửi người, nhưng có thế nào cũng không dám, chỉ là bản lĩnh tu thân dưỡng tính không thấy đâu nữa, đi vòng vòng tại chỗ, thở phì phì nói nhỏ: “Họa trời giáng, chẳng lẽ thật sự là đại đạo vô thường? Không có lý do nha, vận thế Đại Ly ở Bảo Bình châu có một không hai, học vấn Lục gia ta chiếm cứ một nửa giang sơn Âm dương gia. Tuy ta không dám nói học được tám chín phần mười bản lĩnh, nhưng một cơn sóng gió lớn như vậy, sao có thể tính không chuẩn, tính không ra được?!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận