Kiếm Lai

Chương 116: Thiên Hành Kiện (5)

Trần Tùng Phong muốn vỡ gan vỡ mật, mắt đầy tơ máu, cả người bị vây ở trong cảm xúc phức tạp đến cực điểm, tức giận, sợ hãi đều có, hắn đang muốn mở miệng nói chuyện, Thôi Minh Hoàng đã giành trước tiến lên một bước, chắp tay tạ lỗi, cúi đầu thành khẩn nói: "Vương gia, có thể cho tại hạ chút mặt mũi, đừng chấp nhặt với cô ấy được không."

Tống Trường Kính khóe miệng khẽ nhếch, tràn đầy châm chọc.

Nữ tử đối diện với Đại Ly Phiên Vương, đột nhiên nhắm mắt như nhận mệnh.

Ngay vào lúc này, thiếu niên bên cửa ha ha cười nói: "Thúc thúc! Bỏ đi. Khi dễ một nữ nhân, để truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh của người."

Tống Trường Kính thân hình hơi khựng lại, rất nhỏ đến cực điểm, cho dù là Thôi Minh Hoàng cùng Lưu Bá Kiều, cũng chỉ cảm thấy sát thần kia căn bản chính là không chút lay động.

Tống Trường Kính hơi nghiêng đầu, đưa ra hai ngón tay, tùy ý bắn ra, như phủi đi tro bụi đầu vai.

Lưu Bá Kiều, kẻ đứng đầu trong lớp trẻ tuổi Phong Lôi Viên, ngây ra như phỗng.

Thôi Minh Hoàng như trút được gánh nặng.

Trần Tùng Phong như lọt vào mây mù.

Tống Trường Kính cười nói với Lưu Bá Kiều: "Tiểu tử, không tệ, bản vương xem trọng ngươi."

Nữ tử mở to mắt, "rút người" ra khỏi vách tường, sau khi rơi xuống đất, thân hình lóe lên một cái, nói với bóng lưng kia nói: "Hôm nay chỉ giáo, Trần Đối ghi khắc trong lòng."

Tống Trường Kính không để ý tới, nói với Lưu Bá Kiều: "Sau khi rời khỏi trấn nhỏ, đi kinh thành Đại Ly tìm bản vương, có thứ này tặng cho ngươi, xem ngươi có động được nó, dời được nó đi hay không."

Lưu Bá Kiều thốt ra lời: "Phù kiếm!"

Người tu hành, đều biết đạo phù kiếm là một trong pháp khí chủ yếu của đạo gia, nhưng mà nếu một cây kiếm, có thể trực tiếp mang danh "Phù kiếm", hơn nữa thế nhân đều biết, có thể biết được thanh kiếm này sẽ kinh diễm như thế nào.

Tống Trường Kính và Tống Tập Tân đi ra tòa biệt viện này, nam nhân cười nói: "Đã trút hết cơn tức trong lòng chưa?"

Tống Tập Tân gật đầu nói: "Cũng gần hết rồi."

Chuyện liên quan đến Trần Bình An trước đó, người này thậm chí còn lừa gạt cả cháu ruột của mình, Tống Tập Tân đương nhiên đầy bụng căm phẫn oán hận. Tống Tập Tân đột nhiên nhíu mày hỏi: "Nữ tử kia xem qua gốc gác cũng khá lớn, thúc thúc không sợ đánh nhỏ, rước lấy lớn, đánh lớn, rước lấy lão bất tử? Nếu Địa phương huyện chí không gạt người, ta cũng biết lão vương bát này lợi hại, đến lúc đó Đại Ly chúng ta thực sự không có vấn đề chứ?"

Nam nhân nói một câu đã bãi bình thiếu niên.

"Ngươi quá xem nhẹ ba chữ Tống Trường Kính này."

Trong đại đường, Thôi Minh Hoàng ngồi trở lại vị trí, giấu giếm tâm trạng.

Lưu Bá Kiều suy sụp tựa lưng vào ghế, lòng còn sợ hãi nói: "Quá dữ, thất cảnh bát cảnh cùng cửu cảnh này chênh lệch nhiều như vậy sao?"

Phong Lôi Viên có một võ phu thất cảnh và một võ phu bát cảnh, hơn nữa có quan hệ khá thân với Lưu Bá Kiều.

Thôi Minh Hoàng lắc đầu nói: "Trong cờ vây, cùng là cửu đoạn quốc thủ, cũng chia ra mạnh yếu, chênh lệch rất lớn, huống chi Tống Trường Kính vốn là người mạnh nhất trong đệ cửu cảnh."

Sau đó Thôi Minh Hoàng nhìn về phía nữ tử tên là Trần Đối, quan tâm hỏi: "Trần cô nương không sao chứ?"

Nữ tử cũng là người mạnh mẽ, tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng vẫn là thản nhiên cười nói: "Không sao."

Trần Tùng Phong dường như còn như  thấp thỏm lo âu hơn so với người bà con xa này. Thôi Minh Hoàng thở dài  trong lòng, chỉ sợ trong đại tranh loạn cục kế tiếp, Trần thị quận Long Vĩ rất khó trổ hết tài năng. Lưu Bá Kiều chậc chậc nói: "Búng ngón tay thôi đã có thể búng phi kiếm của ta quay về khiếu huyệt, còn có thể không làm tổn thương tới thần hồn của ta chút nào, thật sự là không thể tưởng tượng."

Thôi Minh Hoàng trêu ghẹo nói: "Hiện tại đã biết đã biết ngoài núi có núi, trên người có người rồi chứ?"

Lưu Bá Kiều chó không ăn phân, cười xấu xa nói: "Trên người có người? Thôi đại tiên sinh người thật sự là không phải quân tử mà!"

Thôi Minh Hoàng dở khóc dở cười, mặc kệ tên này.

Lưu Bá Kiều lên tiếng an ủi nữ tử có cái tên hơi lạ kia, tránh để nàng ta nhất thời nghĩ quẩn, quyết tâm muốn lấy trứng chọi đá, đi tìm Tống Trường Kính phiền toái, đến lúc đó toàn bộ người trong phòng này cũng không chịu nổi, "Trần đại tỷ, mặc dù ta nói như vậy có vẻ tăng khí thế cho người khác, làm giảm uy phong của mình, nhưng gặp phải Tống Trường Kính thì tránh voi chẳng xấu mặt nào."

Trần Tùng Phong muốn nói lại thôi.

Nhưng mà nữ tử ừm một tiếng, lạnh nhạt nói: "Tống Trường Kính quả thật có tư cách này, ta không thể không phục, chỉ có chút không cam lòng mà thôi."

Lưu Bá Kiều bổ bã nói: "Thật ra không cam lòng cũng không được gì, nhìn ta này, hiện tại càng thấy vui hơn, sau này trở lại Phong Lôi Viên, lại có mười năm để chém gió, chém gió ta đã giao thủ với Đại Ly Tống Trường Kính ra sao, cho dù  chỉ có một chiêu, nhưng Lưu Bá Kiều ta đến cuối cùng không bị tổn hao sợi tóc nào! Đương nhiên, nếu ta thật sự có thể lấy được thanh phù kiếm nơi kinh thành Đại Ly, chém gió cả một trăm năm còn được!"

Nữ tử suy nghĩ sang hướng khác.

Nàng không khỏi nhớ tới thiếu niên ngồi ở cửa kia, thiếu niên có thể một câu ngăn cản Tống Trường Kính ra tay giết người.

Lão chưởng quầy cửa hàng Dương gia sau khi trở lại trấn nhỏ, đi thẳng đến căn nhà phía sau cửa hàng nhà mình, không lớn không nhỏ, vừa đủ cho ba người làm công trong quán ở lại.

Chưởng quầy đẩy cửa phòng chính hậu viện, nhìn thấy một lão nhân ngồi ở trên ghế, đang gõ gõ cái ống tẩu của lão, chưởng quầy sau khi đóng cửa lại, hô một tiếng Dương lão đầu, lão nhân nhanh buông ống tẩu bằng trúc, rót một chén trà, cười hỏi: "Chưởng quầy, có người dùng thuốc sao? Cần ta lên núi không?"

Chưởng quầy tuổi đã già nhìn lão nhân tuổi tác cũng không kém mình là mấy, lắc đầu, cầm bát trà lên, thở dài nói: "Hôm nay đến khám cho bệnh nhân bên Nguyễn sư, là thiếu niên họ Lưu, một quyền đánh gần chết người bên ngoài trấn, trong lòng ta cũng khó chịu, cũng định đi qua chỗ ông, nhưng đã muộn rồi."

Dương lão đầu mặt đầy nếp nhăn như vỏ cây hòe già cười nói: "Chưởng quầy, ngồi xuống đã, cũng không phải người ngoài."

Chưởng quầy đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, Dương lão đầu, nhiều năm trước ông từng giúp một đứa nhỏ, chính là đứa nhỏ đáng thương ở ngõ Nê Bình, tuổi còn nhỏ đã đi bốc thuốc cho mẫu thân, có phải hắn tên Trần Bình An không?"

Dương lão đầu  có chút kinh ngạc, gật đầu nói: "Đúng vậy, mẫu thân đứa nhỏ nọ cuối cùng vẫn ra đi, nếu ta nhớ không lầm, không thể sống qua mùa đông nọ. Sau đó, ta cũng gặp lại đứa nhỏ đó vài lần, không nhiều lắm. Năm đó ta thật sự không cầm lòng, đã cho đứa nhỏ một miếng đất không có giá trị, sao vậy? Là đứa nhỏ này bị người ta đả thương sao?"

Chưởng quầy uống ngụm trà, cười khổ nói: "Vừa rồi không phải ta đã nói, thiếu niên nọ họ Lưu. Dương lão đầu, ông cũng thật là, trí nhớ sao vậy!"

Dương lão đầu cười ha ha, lơ đễnh.

Lão chưởng quầy thật cẩn thận thử hỏi: "Lão dương đầu, cửa hàng chúng ta có cần làm chút gì hay không?"

Dương lão đầu cầm lấy ống tẩu từ một thanh trúc nhỏ chế thành kia, lắc lắc, "Chưởng quầy, không cần làm gì đâu."

Lão chưởng quầy như được uống một viên thuốc an thần, gật đầu nói: "Vậy thì tốt vậy thì tốt. Dương lão đầu, vậy ông cứ làm việc của ông, ta đi trước."
Bạn cần đăng nhập để bình luận