Kiếm Lai

Chương 1224: Lại đến ngày mùng 5 tháng 5

Tạ Tùng Hoa không vội vã ngự kiếm quay về Đầu Nghê thành, mà lại mang theo Bùi Tiễn đi bộ về phía nam.
Một tòa tiểu thành vùng biên giới, dù có tàng long ngọa hổ, cũng phải để ý một vị nữ tử kiếm tiên bay bằng kiếm.
Hai đồ đệ đích truyền của nàng, tuy chưa vào hàng ngũ trung cảnh, nhưng là kiếm tu, còn là những mầm non kiếm tiên của Kiếm Khí Trường Thành, dù có chút bất ngờ, Tạ Tùng Hoa phi kiếm chỉ trong nháy mắt là đến.
Huống chi trước khi vào Đầu Nghê thành, Tạ Tùng Hoa đã đưa Triêu Mộ và Cử Hình đến núi Bắc Nhạc thuộc nước Vũ Công du ngoạn, vị Sơn quân Bắc Nhạc kia sẽ cẩn thận chăm sóc hai đứa trẻ. Nếu để một đồ đệ kiếm tiên gặp bất trắc tại địa bàn mình, nhất là đệ tử của Tạ Tùng Hoa, làm chậm trễ đại đạo tu hành của họ, một vị Sơn quân tiểu quốc tự thấy không gánh nổi, có lẽ còn làm liên lụy cả nước Vũ Công bị Tạ kiếm tiên ghi hận.
Bởi vì tính khí của Tạ Tùng Hoa ở Ngai Ngai châu được công nhận là không tốt cho lắm.
Sau một hồi trò chuyện cùng Bùi Tiễn, Tạ Tùng Hoa không khỏi cảm thán, thật không ngờ đến cả mình cũng không nhìn ra được sự sâu cạn võ học của Bùi Tiễn.
Thì ra tiểu cô nương mới hai mươi tuổi mà đã là một võ phu thuần túy ở cảnh Viễn Du.
Sao mà hiếm có, trên núi người ta tầm hai mươi tuổi đã là kiếm tu Nguyên Anh.
Nếu không có trước có Tào Từ, sau có Trần Bình An, có lẽ Tạ Tùng Hoa đã nghi ngờ thân phận của Bùi Tiễn.
Nhưng Tạ Tùng Hoa càng nhiều là vui mừng.
Kỳ thật nàng và Bùi Tiễn nghe danh mà chưa biết mặt, chẳng có chút thân thích, nhưng mà nhìn Bùi Tiễn vác rương chống gậy đi xa, Tạ Tùng Hoa lại thấy thân thiết. Đến nỗi có phải "yêu ai yêu cả đường đi" hay không thì không quan trọng, ta Tạ Tùng Hoa thấy ai vừa mắt thì trời đất mặc kệ ta. Nếu thấy ai không vừa mắt, các ngươi có thể đến quản kiếm của ta một lần, nhưng phải có gan và bản lĩnh đó.
Vậy nên Tạ Tùng Hoa cười nói:
"Nếu lo lắng Tạ di kiếm thuật không cao, đến Tế Liễu kia không chiếm được lợi, cho nên mới viện cớ bôi nhọ ta, không cần thiết, nói thật, ta đây liền đi chặt Tế Liễu, nhiều nhất nửa nén hương là xong chuyện. Giết một yêu tộc kiếm tu Ngọc Phác cảnh, quá dễ, nếu không phải là kiếm tu, còn không khó nữa."
Bùi Tiễn vội lắc đầu nói:
"Tạ di, không phải như thế. Nếu Tế Liễu ỷ thế hiếp người, ta sẽ hỏi chuyện đó sau."
Tạ Tùng Hoa gật gật đầu, "Vậy thì coi như Tế Liễu số may, đốt hương cầu khấn đi. Vốn ta định mang theo Triêu Mộ, Cử Hình hai đứa nhỏ kia, đến nam băng nguyên này để tôi luyện kiếm ý, nhất định là Tế Liễu sẽ muốn gặp một lần. Triêu Mộ có hai thanh phi kiếm bổn mạng, một thanh 'Cầu vồng nghê', một thanh 'Mưa lớn', trong đó 'Cầu vồng nghê' ở đây tôi luyện khá hợp. Còn thanh 'Lôi trạch' của Cử Hình ở băng nguyên thì không có lợi lắm. Vậy nên trở về phải đến miếu Lôi Công của Phái A Hương một chuyến, xem xem Cử Hình có cơ hội gì tại Mã Hồ phủ hay không."
Bùi Tiễn tạm thời chưa hiểu rõ Tạ di này "gặp một lần Tế Liễu", "đến miếu Lôi Công" rốt cuộc là như thế nào.
Chỉ là Tạ Tùng Hoa chịu nói ra tên gốc phi kiếm của hai đồ đệ đích truyền, cũng đủ thấy nàng coi Bùi Tiễn như người thân trong nhà rồi.
Tạ Tùng Hoa đối với quê hương Ngai Ngai châu vẫn không có thiện cảm, từ sau khi thành địa tiên thì chủ yếu là du lịch ở Lưu Hà châu, Kim Giáp châu, trước khi nhận đồ đệ đích truyền, mỗi lần về quê có việc, nàng cũng không để lộ tung tích, càng không muốn khoe khoang thân phận kiếm tiên, nên đã từng có vài lần xung đột, cũng không hề nhỏ, Tạ Tùng Hoa chưa bao giờ nghĩ mình là người lý lẽ, nên lần nào cũng đánh, nhỏ cũng đánh, già cũng đánh, nếu như còn có sư tổ khai sơn thì tốt quá. Vì thế tu sĩ Ngai Ngai châu vừa kính sợ vừa đau đầu với vị kiếm tiên bản châu này.
Hiện tại uy vọng của Tạ Tùng Hoa tại Ngai Ngai châu có thể nói là như mặt trời giữa trưa.
Với thân phận nữ tử kiếm tiên, du ngoạn Kiếm Khí Trường Thành, lập nhiều chiến công hiển hách. Dùng kiếm chém đại yêu kiếm tiên Ngọc Phác cảnh. Quan trọng là Tạ Tùng Hoa còn sống trở về Hạo Nhiên thiên hạ.
Đối với núi Ngai Ngai châu, một nữ kiếm tiên đã chết thì chỉ có thế thôi. Ngai Ngai châu cũng không có cái tập tục cả châu tế kiếm kia.
Tin tức làm Ngai Ngai châu chấn động nhất là, Tạ Tùng Hoa có khả năng rất cao sẽ trong vài chục năm tới, phá vỡ bình cảnh Ngọc Phác, vào hàng tiên nhân, trở thành vị đại kiếm tiên đầu tiên trong ngàn năm qua của Ngai Ngai châu.
Tu sĩ mấy chục năm, chẳng qua là thời gian mấy cái ngủ gật của thần tiên trên núi.
Tạ Tùng Hoa cười hỏi:
"Đã là vũ phu bát cảnh rồi, sao không cưỡi gió đi?"
Bùi Tiễn có chút ngượng đỏ mặt, nhỏ giọng nói:
"Sư phụ đã từng nói, đi bộ dưới núi phải qua hai cảnh. Ngàn vạn lần đừng học người nào đó, trước khi luận bàn giang hồ hay để người khác một chiêu."
Bùi Tiễn nói:
"Tạ di, người ngự kiếm ta cưỡi gió cũng được, sống chết quy củ chi, đi theo Tạ di không cần cố chấp quá."
Dù sao Tạ Tùng Hoa là tiền bối kiếm tiên, huống hồ lần du lịch băng nguyên này còn là để truyền thụ đại đạo kiếm thuật cho hai đồ đệ đích truyền.
Tạ Tùng Hoa cười lớn nói:
"Không hổ là đồ đệ khai sơn của hắn, không sao, chúng ta tiếp tục đi bộ về Đầu Nghê thành, coi như đi dạo giải sầu."
Tạ Tùng Hoa lập tức tò mò hỏi:
"Người nào đó là ai? Có thể nói không?"
Người được một vị ẩn quan trẻ tuổi nhắc đến chắc chắn không đơn giản.
Ví như vị Tề kiếm tiên ham rượu kia, hiện tại đã là tông chủ Thái Huy Kiếm Tông Bắc Câu Lô châu rồi.
Bùi Tiễn cười nói:
"Tạ di, có gì không thể nói, bằng hữu của sư phụ ta là một binh gia tu sĩ của Quỷ Phủ Cung Bắc Câu Lô châu, tên là Đỗ Du, thích xông pha giang hồ, hồi trước sư phụ du lịch Bắc Câu Lô châu thấy hợp ý, còn học được một vài chiêu bùa chú của Đỗ tiền bối."
Tạ Tùng Hoa gật đầu nói:
"Tuy chưa từng nghe qua cái Quỷ Phủ Cung nào, nhưng nếu có thể để sư phụ ngươi nhường một chiêu, nghĩ là thực lực cũng không tầm thường, đừng nói tới dưới trướng, tuyệt đối không tốt đẹp gì. Ai cũng có thể nhường một chiêu, nhưng đừng nhường sư phụ ngươi."
Bùi Tiễn gãi đầu.
Đã sớm không còn là cô nhóc da đen năm nào, thậm chí không còn là thiếu nữ, động tác này lại là chút ngây thơ ít thấy của Bùi Tiễn bây giờ.
Phía nam băng nguyên, Tế Liễu mang theo bà lão cùng Thu Thủy đạo nhân trở về phủ đệ, cũng nhàn nhã tản bộ trong gió tuyết mênh mông.
Bà lão nhỏ giọng hỏi:
"Chủ nhân, thật là kiếm tiên Tạ Tùng Hoa đó sao?"
Tế Liễu cười gật đầu:
"Kiếm ý trong ống trúc sau lưng nàng ta, không giả được."
Thu Thủy đạo nhân khoác áo choàng, tiếc không cành mai, không còn phong thái tiên gia, nhăn răng nhếch mép nói:
"Nắm đấm của tiểu cô nương nặng quá, giờ vẫn còn ê ẩm, lúc nãy hứng trọn một quyền, cả khí phủ bổn mạng và ba hồn bảy vía như bị lật địa ngưu. Cái bùa chú thu nhỏ núi sông đó, bị một vũ phu thuần túy dùng để cận chiến, đúng là muốn chết. Thảo nào tổ sư khai sáng ra nhất mạch bùa chú này đã bị người ta chửi mấy nghìn năm."
Tế Liễu nói:
"Nghĩ lại, cô bé kia chắc vẫn luôn cố tình giấu thực lực, có khi tung quyền với ngươi là để che mắt cũng nên, vì sau khi ta lộ diện, trong lòng nàng chỉ có ta là địch. Đoán chừng đến cả cái bùa kia cũng là thủ thuật đánh lạc hướng. Ta đoán cô bé kia nếu bỏ hết e dè thì thân hình còn nhanh hơn khi dùng bùa chú. Như vậy ta lại phải cảm ơn Tạ kiếm tiên, không để ta phải tổn binh hao tướng, còn cảm ơn cả cô bé kia, tránh cho một tai ương."
Tế Liễu trong lòng không khỏi cảm thán:
"Thiên lý rõ ràng, báo ứng không sai?"
Bà lão nghi hoặc hỏi:
"Chủ nhân tới đây, khí tức thu liễm, không chút sơ hở, không hề thua kém gì một thư viện thánh nhân trấn giữ tiểu thiên địa, ngay cả ta cũng không nhận ra chút gì, vậy tiểu cô nương đó làm sao mà biết được."
Tế Liễu bất đắc dĩ nói:
"Ngươi hỏi ta thì ta đi hỏi ai đây."
Đầu Nghê thành là phủ thành của Lâm Than phủ thuộc Vũ Công quốc, nơi này là một trong hai bến cảng quan trọng đi đến phía nam băng nguyên.
Ở cửa thành, Bùi Tiễn đưa quan điệp, trước đây khi du lịch Bắc Câu Lô châu, dấu ấn thông hành rất nhiều, Lý Nhị tiền bối Sư Tử Phong đã giúp tạo một phần sơn thủy quan điệp mới, thông hành dành riêng cho tu sĩ trên núi, thật ra là một trong những tài sản quan trọng mà hào phiệt dưới núi cất giữ.
Tạ Tùng Hoa thì đương nhiên không có văn điệp thông hành, Đầu Nghê thành liếc mắt nhìn Bùi Tiễn, rồi lại làm ngơ với Tạ Tùng Hoa, cùng nhau cho qua.
Trong một khách sạn tiên gia, Bùi Tiễn gặp hai mầm non kiếm tiên kia, đều là những đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi, một nam một nữ, nữ gọi là Triêu Mộ, nam gọi là Cử Hình, đều rất thanh tú.
Chỉ là Cử Hình có vẻ trầm ổn hơn, ánh mắt bình tĩnh, không phù hợp với độ tuổi.
Theo quy củ cũ, Bùi Tiễn đưa hai tấm thẻ đánh dấu sách Lạc Phách đặc chế làm lễ ra mắt.
Nghe sư phụ nói tỷ tỷ Bùi Tiễn là đồ đệ khai sơn của ẩn quan đại nhân, Cử Hình liền sáng bừng tinh thần, Triêu Mộ cũng rất vui, vì tiểu cô nương là cùng phe với Quách Trúc Tửu, mà Quách Trúc Tửu lại thích lấy thân phận "đệ tử tạm thời quan môn nhà ta" mà tự xưng, còn nữa về chuyện nghe đồn liên quan đến ẩn quan đại nhân, quả thật rất nhiều.
Làm trò lừa người, bán rượu cũng chỉ là để kiếm tiền, quạt giấy đề thơ, trong bụng chứa đầy những chuyện kỳ lạ về thần tiên, ma quỷ, chuyện xưa núi sông, cùng Ninh Diêu trời sinh một đôi trai tài gái sắc, vì nàng mà hai lần vượt vạn dặm, xông qua ba cửa ải, ngay cả Tề Thú và Bàng Nguyên Tể đều bại dưới tay hắn, chủ động thay Ninh Diêu, đi cùng Ly Chân ở núi Thác Nguyệt giao chiến, một trận thành danh, trở thành người trẻ tuổi nhất trong lịch sử Trường Thành Kiếm Khí, lại còn là vị trí thủ lĩnh ẩn quan, Úc Quyến Phu hỏi quyền liền tiếp quyền, kết quả một quyền gục, cuối cùng vẫn là ba trận thắng liên tiếp, lời lẽ quái gở vô số, đại kiếm tiên nghe xong đều phải lo lắng, tự tay viết kiếm tiên thư sưu tập ấn triện, ngồi trấn ở hành cung bày mưu tính kế, đến chiến trường còn âm hiểm hơn cả đại yêu Thụ Thần, thậm chí từng giả trang nữ tử, còn thích đi nhặt của rơi...
Cô bé có hai thanh phi kiếm bản mệnh "Cầu vồng nghê" và "Mưa lớn", hai ngón tay kẹp lá trúc làm thẻ đánh dấu sách, giơ lên cao, dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng xoay chuyển, nàng rất thích món quà này.
Trước khi nhận quà, nàng cẩn thận liếc nhìn Cử Hình, sau khi người kia nhận quà thì Triêu Mộ mới dám nhận.
Vì từ khi đi theo sư phụ đến Hạo Nhiên thiên hạ, sư phụ dẫn hai người đi qua ba châu Kim Giáp, Lưu Hà, Ngai Ngai, ngang qua không ít phủ đệ tiên gia, nhiều vị trưởng bối hòa ái đều muốn tặng quà cho bọn họ, Cử Hình chỉ là thần sắc lạnh nhạt, hai tay chắp trong ống tay áo, sư phụ cũng mặc kệ, nàng cũng không nhận. Có lần cô bé bí mật hỏi Cử Hình lý do, kết quả Cử Hình vốn không thích nói chuyện tình cảm đột nhiên nổi giận, chỉ hỏi nàng có biết xấu hổ không. Khiến Triêu Mộ vừa sợ vừa tủi thân khóc òa lên, Cử Hình thấy nàng khóc nhè mũi, ngược lại càng tức giận, buông một câu, sau này Triêu Mộ đừng có nói chuyện với hắn nữa, nếu không sẽ đánh nàng.
Sau đó vẫn là sư phụ đến an ủi, Triêu Mộ mới bớt tủi thân. Thật ra trên đường du lịch ở Ngai Ngai châu, Cử Hình thực sự không nói với nàng một lời, Triêu Mộ không phải không muốn nói chuyện với Cử Hình, nhưng không dám, mấy lần chủ động tìm cớ bắt chuyện, Cử Hình chỉ làm như điếc.
Cho nên hôm nay Cử Hình nhận quà của người khác, là chuyện lần đầu.
Cử Hình đã sớm bỏ cái thẻ đánh dấu sách màu xanh tươi ướt át, lại khắc một hàng chữ tốt đẹp vào trong tay áo, định cất giữ cẩn thận, đến Hạo Nhiên thiên hạ này, đọc sách là chuyện rất đỗi bình thường.
Tạ Tùng Hoa trêu ghẹo nói:
"Một đứa thì ngày nào cũng giả câm điếc, một đứa thì hở tí là khóc nhè, dắt hai đứa nhóc thật là khó. Bùi Tiễn, nói thật, sư phụ ngươi dắt trẻ con, còn lợi hại hơn cả làm ẩn quan."
Tạ Tùng Hoa giơ ngón tay cái lên.
Bùi Tiễn hơi xấu hổ.
Những năm sư phụ mang nàng đi xa, đúng là vất vả.
Nhưng mà, thì sao, Triêu Mộ và Cử Hình, vẫn là đồ đệ yêu quý của Tạ Tùng Hoa nàng.
Cử Hình khoanh tay trước ngực ngồi trên lan can hành lang, nhẹ nhàng đung đưa hai chân, trước kia ở quê, cũng hay ngồi trên tường thành như vậy, cái thói quen này, đời này không bỏ được.
Triêu Mộ nhỏ giọng phản bác:
"Sư phụ, chỉ ba lần thôi, không phải hở tí là khóc."
Cử Hình cười nhạo một tiếng.
Triêu Mộ lập tức ỉu xìu.
Tạ Tùng Hoa đứng dậy nói:
"Bùi Tiễn, các ngươi trò chuyện đi, ta đi tìm người nói chuyện một lát, đã hẹn gặp nhau ở đây rồi, chắc cũng sắp tới rồi."
Bùi Tiễn tiếp tục trò chuyện với hai đứa trẻ.
Triêu Mộ giống như chim sẻ nhỏ líu ríu, sau khi Bùi Tiễn hỏi đến, cô bé liền kể chi tiết về những chuyện náo nhiệt gần đây của mười người trẻ tuổi này.
Cử Hình đương nhiên phải bênh vực cho ẩn quan đại nhân, nói ngoài Ninh Diêu ra, nhiều nhất thêm Tào Từ, còn lại tám người kia, có tư cách gì mà loại ẩn quan ra khỏi danh sách mười người, chỉ vớt được cái "thứ mười một"?
Bùi Tiễn hiếu kỳ hỏi:
"Phi Thăng thành là chuyện gì?"
Triêu Mộ cười nói:
"Đệ ngũ tòa thiên hạ, niên hiệu là Gia Xuân, lấy tòa thành kia ở quê chúng ta rơi xuống đất, làm mốc thời gian khai thiên lập địa, nên được đặt tên là Phi Thăng thành."
Cử Hình nói:
"Có tin tức nói tỷ tỷ Ninh Diêu chẳng những là kiếm tu Ngọc Phác cảnh đầu tiên ở thiên hạ đó, giờ đã là Tiên Nhân cảnh rồi."
Bùi Tiễn nhìn cô bé lanh lợi đáng yêu trước mắt, có chút nhớ tiểu Mễ Lạp ở núi Lạc Phách, cũng nhớ đến tỷ tỷ Noãn Thụ dường như mãi mãi không lớn lên kia.
Đến giờ phút này, Bùi Tiễn mới chợt nhận ra, thì ra tỷ tỷ Bảo Bình đã lớn, mình cũng đã lớn.
Tiểu sư thúc Bảo Bình tỷ tỷ, sư phụ của mình, nếu biết chuyện này, sẽ vui mừng hay là thương cảm đây.
Bùi Tiễn mở rương sách, bắt đầu sao chép sách.
Triêu Mộ ngồi một bên, im lặng, chống cằm nhìn Bùi tỷ tỷ viết chữ.
Cử Hình nghĩ đến đệ ngũ tòa thiên hạ sắp mở lại lần thứ hai, đến lúc đó mình có thể về quê hương rồi.
Nghe nói lần đó đệ ngũ tòa thiên hạ sẽ mở ba mươi năm, sau đó sẽ hoàn toàn đóng cửa.
Nếu muốn qua lại giữa hai thiên hạ, thì chỉ có thể thành thật trở thành đại tu sĩ Phi Thăng cảnh thôi.
Cử Hình có chút thèm thuồng gậy leo núi và rương trúc của Bùi tỷ tỷ, cậu bé học theo ẩn quan đại nhân, hai tay chắp sau lưng, ngồi trên lan can ngẩn người.
Lần bình chọn ra mười người trẻ tuổi này, đều là dưới năm mươi tuổi, những người có tên trong danh sách, không phân cao thấp.
Lý do rất đơn giản, tuổi còn quá trẻ, mới bắt đầu tu hành, muốn chứng đạo trường sinh, ít nhất còn phải đợi xem hơn trăm năm nữa.
Phi Thăng thành Ninh Diêu. Ở đệ ngũ tòa thiên hạ liên tục phá hai cảnh giới, tiến vào Tiên Nhân cảnh.
Đại Đoan vũ phu Tào Từ. Ở quật hải ngoại thuộc Phù Diêu châu Sơn Thủy, tiến vào vũ phu mười cảnh.
Đạo sĩ Sơn Thanh của Bạch Ngọc Kinh. Ngọc Phác cảnh, trên người không có pháp bảo, bởi vì pháp bảo bản mệnh toàn là tiên binh, bán tiên binh. Là người đi theo con đường ngũ hành, phẩm trật được xưng là đứng đầu đương thời.
Người đứng đầu trong trăm kiếm tiên của núi Thác Nguyệt, Phỉ Nhiên. Kiếm tu Ngọc Phác cảnh. Nghe nói thích đè ép cảnh giới.
Còn có một vị đích truyền của Á thánh, nghe nói người đọc sách trẻ tuổi kia, quê ở Thanh Minh thiên hạ, trước kia được Á thánh mang về Hạo Nhiên thiên hạ, không những được thưởng thức gió lật sách, mà còn có được một chữ bản mệnh hình thành từ ban đầu.
Một vị thiếu niên tăng nhân đi vào đệ ngũ tòa thiên hạ, cầm trong tay gậy tích trượng mười hai vòng.
Thanh Minh thiên hạ, một vị nữ quan đạo môn vốn vô danh, tuổi chưa đến hai mươi, tu đạo mới có tám năm, ở cảnh giới Lưu Cân kia trì trệ sáu năm, sau đó một bước lên trời, tiến vào Ngọc Phác cảnh.
Hạo Nhiên thiên hạ, một người tu hành ẩn dật ở sơn trạch vốn không có tiếng tăm, Lưu Tài, tạm thời cảnh giới vẫn còn chưa cao, chỉ là kiếm tu Kim Đan cảnh, nhưng sát lực của phi kiếm người này quá lớn, vượt ngoài sức tưởng tượng. Dù tu sĩ chỉ xem qua công báo, cũng đã đủ khiến người kinh ngạc. Bởi vì Ninh Diêu, Tào Từ, Sơn Thanh vốn là những người xứng danh thiên chi kiêu tử, cảnh giới đều đủ cao, duy chỉ có Lưu Tài, chỉ mới Kim Đan, thông thường, đừng nói đến kiếm tu Kim Đan dưới năm mươi tuổi, ngay cả Nguyên Anh kiếm tu cũng không đáng nhắc tới, hoàn toàn không đủ tư cách leo lên bảng bình luận.
Vì người này ngang trời xuất thế, hai quả hồ lô dưỡng kiếm cũng tùy đó lộ diện, chính là hai thanh "Tâm sự" và "Lập tức" đã thất truyền từ lâu. Lưu Tài có hai thanh phi kiếm bản mệnh. Hồ lô dưỡng kiếm "Tâm sự", săn sóc phi kiếm "Bích lạc", kiếm tu vốn được xưng một kiếm phá vạn pháp, Bích Lạc lại có thể một kiếm phá vạn kiếm. Hồ lô dưỡng kiếm "Lập tức", giúp Lưu Tài săn sóc phi kiếm thứ hai "Bạch Câu", phi kiếm cực kỳ nhỏ, nhanh nhẹn, có thể bỏ qua cản trở của dòng sông thời gian.
Cho nên giờ đây Hạo Nhiên thiên hạ đã có lời đồn, người có thể cùng Ninh Diêu tranh thắng ở cùng cảnh giới, chỉ có Lưu Tài trăm năm sau.
Tiểu sư đệ Kỳ Chân của Thần Cáo tông, trước kia đi Trung Thổ thần châu làm sử giả giữ kho, nghe đồn trong vòng ba năm, đọc hết sách đạo giáo.
Man Hoang thiên hạ, giống kiếm tu Lưu Tài kia, nữ quan đạo môn giống như ngang nhiên xông vào tầm mắt thiên hạ, tên là Xa Trăng.
Cuối cùng cộng thêm một cái đầu thừa thãi tựa như bán hàng khuyến mãi thêm là "Ẩn quan".
Một người trẻ tuổi, vốn vất vả lắm mới có chút tiếng tăm ở các châu khác, vẫn là có tiếng xấu vì "Án Trần Bằng".
Trước đây nghe nói còn có mười người dự khuyết, chỉ là chậm chạp không công bố.
Triêu Mộ gan dạ, quay đầu lén nhìn Cử Hình rất lâu rồi không để ý tới mình.
Thật ra tuổi của hắn còn nhỏ hơn mình, cùng năm cùng tháng, nhưng Cử Hình chậm hơn nàng mấy ngày.
Thế nhưng cô bé luôn cảm thấy Cử Hình lớn hơn mình rất nhiều tuổi.
Cử Hình phát giác Triêu Mộ đang nhìn mình, liền trừng mắt nhìn nàng, Triêu Mộ trợn tròn mắt, như đang nói ta có muốn nói chuyện với ngươi đâu, cái này cũng muốn quản ta, ngươi thật là vô lý.
Cử Hình hai ngón tay khép lại, nhẹ nhàng vẽ một cái, ra hiệu tiểu nha đầu tranh thủ quay đầu lại ngoan ngoãn.
Triêu Mộ quay đầu lại, gục xuống bàn, tiếp tục nhìn Bùi tỷ tỷ sao chép chữ.
Cô bé rất muốn hỏi tỷ tỷ này, vì sao khi ở quê, lại phải rời xa quê nhà.
Nếu như mình có thể ở lại quê hương, chắc chắn cũng sẽ không đi xa nhà.
Bùi tỷ tỷ là một người, gan dạ thật lớn, lại rất chịu đựng khổ.
Triêu Mộ khẳng định không biết, trước mắt cái này vóc dáng cao cao, gầy teo hơi đen, rất có thể làm cho nàng cảm thấy an tâm Bùi tỷ tỷ, kỳ thật năm đó học quyền trước đây, chỉ là bị Hoàng Đình tại Lão Long thành tiệm bán thuốc bên trong, nhẹ nhàng nhéo một cái bả vai cánh tay, ngay tại chỗ đau đến gào khóc, so với nàng Triêu Mộ còn có thể một hàng nước mũi một hàng nước mắt, chạy tới cùng sư phụ tố khổ. Lúc ấy, Bùi Tiễn kỳ thật so với Triêu Mộ tuổi còn hơi lớn hơn một chút. Đến nỗi gan dạ, Bùi Tiễn khi còn bé, thật sự không lớn, có lẽ còn không bằng tiểu Mễ Lạp. Thậm chí hôm nay còn tùy thân mang theo cái kia tờ giấy vàng bùa chú bình thường.
Bùi tỷ tỷ chép sách rất chăm chú.
Sau đó Triêu Mộ đột nhiên bối rối lên, vội vàng quay đầu nhìn về phía Cử Hình.
Cử Hình nhìn về phía Triêu Mộ, giơ ngón tay lên trước miệng, lắc đầu, ra hiệu Triêu Mộ tuyệt đối không nên nói.
Triêu Mộ rón ra rón rén đứng lên, thì ra là vị Bùi tỷ tỷ kia, cầm lấy sách, không hiểu sao, đang rơi nước mắt.
Bùi Tiễn đang buồn, về sau sư phụ gõ đầu nàng, sư phụ có lẽ sẽ không cần khom lưng rồi.
Vậy về sau coi như thầy trò có gặp lại, cùng nhau du lịch đó đây, sư phụ có lẽ sẽ không nắm tay một cô bé nữa.
Sao lại lớn lên như vậy rồi.
Trước đây ngỗng trắng lớn tiểu sư huynh từng kể một câu chuyện cười, hỏi nàng Đại sư tỷ này, có hiểu biết ai là người buồn phiền nhất trên đời này không.
Bùi Tiễn đương nhiên nói là sư phụ của mình, bởi vì sư phụ thích suy nghĩ lung tung, thích lo lắng cho người khác.
Tiểu sư huynh lúc đó cười lắc đầu, đưa ra một đáp án rất đểu cáng.
Nói là cái tên "Lớn lên" ấy.
Đại Ly kinh thành, Quan lão Thượng thư ngồi ở dưới mái hiên trên ghế mây, lão nhân dù mặc kín đáo cẩn trọng, vẫn sợ lạnh, tay ôm lò sưởi, nhìn cây ngô đồng xanh mướt trong sân.
Lão nhân nhếch môi, duỗi ngón tay cái, nhẹ nhàng chống vào răng, thở dài không thôi.
Cháu đích tôn sương gió mệt nhọc Quan Ế Nhiên, lần này về kinh, chính thức mất chức Đốc tạo Tề Độ Quan, sắp bổ nhiệm tại hộ bộ, chỉ là không được thăng chức như Liễu Thanh Phong lên làm một thị lang bộ, nói thật, cho dù so với con cháu tướng môn Lưu Tuân Mỹ, lần này thăng chức của Quan Ế Nhiên, hoàng đế bệ hạ có vẻ quá keo kiệt. Tuy Quan Ế Nhiên xuất thân tu sĩ tòng quân nơi biên giới không quá tình nguyện, cũng không phải ghét bỏ chức quan nhỏ, mà là từ trong bản chất đã quen với sa trường thô lỗ, bất quá vẫn nghe theo lời Thái gia gia, chọn về kinh nhận chức. Lần này về nhà, Quan Ế Nhiên liền lập tức chạy tới bên cạnh người lớn tuổi.
Quan Ế Nhiên ngồi xổm dưới chân lão nhân, đưa tay dán vào lò sưởi.
Lão nhân cười nói:
"Hộ bộ là một nha môn chẳng ai ưa, quen dần thôi, dù sao Lại bộ thì thôi đi, đời này ngươi đừng hòng lên chức ở đó, dù sao người khác đều cảm thấy Đại Ly hộ bộ là họ Quan, có thể các ngươi đám con cháu Quan gia mà cho là vậy thì thật đáng chết. Làm người ấy mà, phải cho người khác còn đường lui. Vào nhà xí không đi ị, hoặc là ngồi xổm ở đó đi ỉa quá lâu, cũng bị người ta ném đá xuống hầm cầu đấy, đến lúc đó bắn vào mông, đừng có mà oán trách."
Quan Ế Nhiên cười cười. Đám triều đình trọng thần đời đầu của Đại Ly, thật ra không mấy văn nhã, dù là người đọc sách xuất thân, cũng vậy thôi.
Lão nhân ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà như gấm, than thở:
"Răng rụng, tóc rụng, đi lại không vững. Phiền quá đi. Gặp được mấy cô bé xinh đẹp ấy, vô tâm vô lực, nhiều nhất chỉ có thể nhớ lại năm xưa, nghĩ tới anh hùng hào kiệt thuở nào. Tuổi trẻ thật tốt, có thể thăng quan tiến chức. Bay tới bay lui trên trời cũng khiến người ta thầm ao ước."
Lão nhân nói với giọng điệu cho người trẻ tuổi:
"Nước phá núi sông còn, cỏ xuân mọc sâu thành, rèm vải người vẫn như cũ. Đây là năm đó một vị văn hào trong số những người di cư của họ Lô góp nhặt thành câu thơ, viết rất hay. Đáng tiếc văn chương hay vậy, mà làm quan thì lại hơi kém cỏi rồi."
"Đói thì ăn gì cũng ngon, lúc còn trẻ son phấn phụ nữ thì thơm, thật ra vẫn còn một cái thơm nữa, cũng tuyệt vời lắm, biết không? Đó chính là ngồi trên chiếc chiếu mát mùa hè, ngồi rung đùi."
"Đi, giúp Thái gia gia trộm ít rượu, lúc trước giấu kỹ mấy bình ở trong thư phòng, đều bị cha ngươi vụng trộm cầm hết, cất ở thư phòng của ổng rồi, đồ phá của. Uống xong thì để ta một mình ngồi lát. Ha ha, hay đấy, được uống rượu lại được ăn liên tục, chớ để đám con cháu biết."
Quan Ế Nhiên ừ một tiếng, đứng dậy rời đi.
Lão nhân đột nhiên gọi:
"Ế Nhiên."
Quan Ế Nhiên lập tức quay lại.
Lão nhân cười không nói gì.
Quan Ế Nhiên ngầm hiểu, nói:
"Hiểu rồi, mang hai bình."
Lão nhân gật gật đầu, "Làm quan thì phải làm cho tốt, chỉ là đừng quên trước là người. Đừng có học mấy cái đốc tạo sông lớn ra biển ấy, ngày thường quân cờ không ra khỏi cửa, hễ có cơ hội đi theo cái mũ quan lớn hơn đi tuần sông lớn ra biển là sẽ phải mượn ngay đôi giày đã mòn hết gót, mấy loại người thông minh làm chuyện thông minh đó, ngươi đừng có mà làm. Bằng không Thái gia gia về sau thật khó ngủ ngon giấc mất."
Hốc mắt Quan Ế Nhiên đỏ hoe, ra sức gật đầu, "Hiểu rồi!"
Sau khi người trẻ tuổi rời khỏi sân.
Quan lão gia tử vỗ nhẹ vào lan can ghế mây, nhẹ giọng gọi:
"Quốc sư đại nhân? Bận không? Nếu không bận thì theo ta trò chuyện chút?"
Đại Ly quốc sư Thôi Sàm hiện thân.
Quan lão gia tử không thèm để ý, ngay cả chào hỏi cũng miễn, lão nhân chỉ tiếp tục nhìn bầu trời dần mờ tối, lẩm bẩm:
"Thôi tiên sinh, thế đạo sẽ tốt hơn chứ? Lúc trẻ từng hỏi ngươi câu này rồi, ngươi lúc ấy chỉ nói là bảo ta tự xem, hôm nay ta tuổi đã cao rồi, mắt mờ không thấy rõ, trừng mắt cũng không nhìn xa được, sau này có muốn nhìn cũng chẳng còn thấy gì, Thôi tiên sinh ngươi nói thử xem, để ta nhắm mắt cho an lòng."
Thôi Sàm nói:
"Ít nhất khi Quan Oánh Triệt làm quan, thế đạo Đại Ly sẽ tốt hơn."
Lão nhân khẽ nói:
"Nhưng vẫn có nhiều chuyện oan ức, khiến người khó chịu. Cũng không biết nói như thế nào, cùng ai mà nói."
Thôi Sàm nói:
"Mọi nhà đồ ăn, nhà nhà câu đối tết, đều là lời đáp lại cho những nỗi oan ức của người đọc sách."
Lão nhân gật gật đầu:
"Từng có một chàng thư sinh trẻ tuổi bụng đầy kinh sử, nói hoa nở hoa tàn, cỏ cây từ tươi tốt đến khô héo, đều là lời đáp lại của ánh trăng trên trời đối với nhân gian, lời này của Thôi tiên sinh, không hề kém."
Thôi Sàm cười nói:
"Ai nói không phải."
Đại Ly từng có một sĩ tử hàn môn vào kinh thi cử, tuổi gần trưởng thành, đã dám nói một quốc gia tông tổ văn học, ta mặc kệ hắn là ai, nhưng thực tế mà nói, tài thơ văn thì rất tầm thường.
Lão nhân tiếc nuối nói:
"Không phải sợ chết, chỉ là không đành lòng."
Chàng trai trẻ tuổi đó, đến từ Sơn Nhai thư viện.
Lão nhân nói:
"Thôi tiên sinh, thật may mắn vì đã gặp được Tề tiên sinh và ngươi. Học tập tại thư viện, hỏi han Tề tiên sinh, làm quan tại triều đình, làm bạn cùng Thôi tiên sinh."
Thôi Sàm gật đầu:
"Tin rằng Tề Tĩnh Xuân cũng sẽ cảm thấy may mắn khi có một học sinh như Quan Oánh Triệt."
Lão nhân hỏi:
"Vậy ta có thể vì Tề tiên sinh, mà mắng vài câu quốc sư Đại Ly không?"
Thôi Sàm cười:
"Phải mắng Lại bộ Thượng thư trước đã, rồi mới đến mắng ta."
Lão nhân cười theo, lắc đầu nói:
"Vậy thôi vậy."
Rất nhiều tâm sự giữa những người già, đại khái chính là quan điểm đã được định hình.
Đợi Quan Ế Nhiên lấy ra hai bình rượu, thì chỉ còn có quốc sư là uống được thôi.
Năm thứ sáu Gia Xuân của tòa thiên hạ thứ năm.
Một nửa tòa Kiếm Khí trường thành của Man Hoang thiên hạ, đã bị trận pháp ngăn cách với đất trời, chính thức đơn độc một mình, năm này qua năm khác cứ thế lang thang.
Sau khi Phỉ Nhiên rời đi lần trước, hắn sẽ đi lại trên vách núi đá dựng đứng, thỉnh thoảng dùng hiệp đao chém rách trận pháp một lát, nhìn vài lần đám đại quân Yêu tộc trùng điệp kéo đến phương Bắc.
Sáu năm sau, vẫn không thể đợi được Yêu tộc lui về phương Nam.
Cuối cùng hắn liền dứt khoát ngồi ở một chỗ vách đá tạm có thể gọi là động quật, thỉnh thoảng xuất đao chém đứt cấm chế, không có việc gì, chỉ có thể nhìn đám Yêu tộc tiếp tục tiến về phía Bắc.
Chỉ là mỗi lần Trần Bình An xuất đao, cấm chế sẽ rất nhanh tự khép lại.
Ly Chân biết chuyện này, đề nghị Thác Nguyệt Sơn hãy nhẫn tâm một chút, thiết lập một đạo trận pháp kiên cố ở giữa hai vách núi, khiến cho dù kiếm tu cảnh giới Ngọc Phác cũng không phá nổi, không để cho ẩn quan trẻ tuổi qua có cơ hội nhìn qua đỡ thèm.
Chỉ tiếc Giáp tử trướng tạm gác lại phương án này, không đoái hoài bên này, chỉ nói đợi bàn lại sau.
Hôm nay, một ẩn quan trẻ tuổi mặc pháp bào đỏ tươi ngồi xếp bằng, ngang đao trên đầu gối, tay vỗ nhẹ vỏ đao rèn.
Trong một tay áo lớn, toàn là những trang sách du ký sơn thủy chữ viết nhỏ, rậm rạp chằng chịt như một nhánh đại quân tập kết đóng quân.
Thực tế thì, ngay lần đầu Trần Bình An lật xong sách, liền ý thức được quyển sách này ẩn giấu huyền cơ.
Cho nên mới có cái suy nghĩ "May mà không viết cái chuyện chính thức để ý, nếu không về sau thật khó ăn nói".
Bởi vì Trần Bình An đối với "Mười một", cực kỳ nhạy cảm, đến mức "thay đổi chữ" thì lại càng rành rẽ, nhiều thẻ tre như vậy không phải khắc uổng công, đối với chữ lạ, từ ngữ tối nghĩa, Trần Bình An ngược lại còn thích sưu tầm hơn những người đọc sách từ nhỏ khác.
Nhất là giải nghĩa chữ một chuyện, trước kia tại quán rượu bên kia đường phố góc rẽ, làm tiên sinh kể chuyện, đám con nít kia kỳ thật sớm lĩnh giáo qua vị này Nhị chưởng quỹ lợi hại.
Hôm nay xuất đao trảm phá cấm chế, ngoại trừ quan sát Yêu tộc đại quân số lượng cùng thôi diễn chiến cuộc tình thế bên ngoài, Trần Bình An còn muốn dùng cái này suy đoán đạo kia cửa chính, sẽ hay không ngẫu nhiên đóng cửa, lo lắng Thác Nguyệt sơn bên kia, đã phát giác được cái kia bản sơn thủy du ký môn đạo, sẽ đóng cửa chính, dùng cái này ngăn cách hai tòa thiên địa, hoặc là sớm cài đặt những thứ khác sơn thủy cấm chế, như vậy Trần Bình An một khi vội vàng ra tay, ngược lại sẽ nhường Thôi Sàm cái kia cái cọc bí mật mưu đồ, trôi theo nước chảy.
Chỉ là biết rõ sơn thủy du ký bất thường, kỳ thật không có chút ý nghĩa nào. Đây cũng là Thôi Sàm kín đáo nhất địa phương.
Trong mấy năm nay, sau khi tiểu luyện trên sách toàn bộ văn tự, Trần Bình An vì phá giải cái kia phong mật tín, có thể nói vắt hết óc, đem những cái kia văn tự các loại bài binh bố trận, mười phần vất vả. Một lần nữa nhiều lần đọc du ký, có thể là tại cái nào đó chương hồi, cách mỗi mười một cái chữ, lấy một chữ, toàn bộ thu nạp đứng lên, xem xem có thể hay không tụ lại làm một phong mật tín, có thể là tại sàm, sàm hai chữ cao thấp công phu, dùng các loại mạch lạc, phát tán ra, có thể là lấy nghịch thuật phương pháp, tìm tòi dấu vết để lại...
Thôi Đông Sơn từng nói phàm là não không có bệnh đấy, đều kéo không ra mạch lạc đầu sợi này.
Nhưng mà trên thực tế, hắn tiên sinh, chẳng những nhìn sơn thủy du ký lần thứ nhất, liền kéo ra đầu sợi, liền cái kia ném ném sách vở lại thu hồi, đều là một loại thủ thuật che mắt, sau lần đó càng là một bên luyện chữ, một bên ý niệm trong đầu suy nghĩ nghìn vạn dặm.
Trong đời tất cả làm cho người ta cảm thấy không thoải mái, khó chịu vụn vặt sự tình, có lẽ sẽ trong tương lai trên đường nơi nào đó, như đèn hỏa lốm đa lốm đốm, cuối cùng tích tụ cùng một chỗ, đại phóng quang minh.
Trần Bình An rụt lại thân hình, hai tay lồng tay áo, suy nghĩ xuất thần.
Hôm nay ở đằng kia Hạo Nhiên thiên hạ, là ngày Mùng 5 tháng 5.
Bên người có người ở thời điểm, Trần Bình An sẽ không quá để ý có phải hay không là ngày Mùng 5 tháng 5.
Bên người có người ở thời điểm, Trần Bình An sẽ không quá để ý có phải hay không tháng năm đầu năm.
Lúc không có người, ngược lại nhiều lần nhớ tới.
Cha mẹ đi rồi, ngày nào đó hẻm Nê Bình cái đuôi trên có gia đình mở cửa, về sau cái kia gia đình hơn nhiều cái con sên nhỏ, sau đó còn gặp Tống Tập Tân cùng Trĩ Khuê hai vị này hàng xóm, về sau lại gặp Lưu Tiện Dương.
Lại về sau ly khai quê hương, có Lý Bảo Bình Lý Hòe bọn hắn, lại về sau, có Trương Sơn Phong Lưu Viễn Hà bọn hắn, cũng có Bùi Tiễn bọn hắn, đã có núi Lạc Phách. Dù là tại Thư Giản hồ, cùng với đến rồi Kiếm Khí trường thành, bên người đều có để ý người luôn tại bên người.
Duy chỉ có những năm này, Trần Bình An lại cô độc một mình.
Trần Bình An nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ ngực, dù sao một người, còn có thể tự nói tự nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận