Kiếm Lai

Chương 450: Ta Nhiều Pháp Bảo Quá (2)

Thôi Sàm vội bước theo, hai tay chắp đằng sau, phong thái phóng khoáng phi phàm, bám riết nói không ngừng nghỉ: “Bọn Lý Bảo Bình theo học ở đây thế nào? Có khiến thư viện tan nát gà bay chó nhảy không?”

Mao Tiểu Đông nói chẳng vui vẻ gì: “Có”.

Thôi Sàm mặt sa sầm, “Không phải là có người muốn giết gà dọa khỉ chớ?”

Mao Tiểu Đông cười lạnh nói: “Ta còn tưởng quốc sư ngươi giở trò ném đá giấu tay, âm mưu ly gián quan hệ giữa Đại tùy và thư viện, để hoàng đế Đại tùy không thể xuống đài, cắt đứt hoàn toàn hương hỏa văn mạch của thư viện Sơn Nhai chứ.”

Thôi Sàm có chút bối rối, giơ tay lên gãi gãi đầu, cười trừ nói: “Các lão gia kinh thành có thể làm ra chuyện đó, chứ ta thì không biết. Bây giờ ta lúc nào cũng đắn đo, chuyện gì cũng nghĩ cho người khác, cải chính quy tà… à không đúng, cải tà quy chính từ lâu lắm rồi.”

Mao Tiểu Đông thở dài, ngẩng đầu nhìn về đình nghỉ mát trên đỉnh Đông Hoa sơn, giọng nói không nặng nề, nhưng ngữ khí kiên định: "Thôi Sàm, nếu ngươi dám làm chuyện tổn hại tới thư viện, một lần thôi, ta sẽ ra tay giết ngươi.”

Thôi Sàm tuyệt nhiên không để trong lòng, “tùy ngươi thôi, ngươi thấy vui là được. Trước tiên ngươi hãy coi rốt cuộc là chuyện gì đã. Nay ta thảm hơn ngươi, không dám giấu gì ngươi, thiên hạ này làm gì còn ai thảm hơn ta? Tiểu Đông ngươi lúc nào tâm trạng không tốt, ta có thể kể cho mà nghe, đảm bảo ngươi sẽ vui lên ngay. Có điều. Nhớ mang theo vài bình rượu, hoàng đế Đại tùy là người không nhỏ mọn, chắc chắn sẽ thưởng cho không ít rượu ngon.”

Mao Tiểu Đông dùng ánh mắt cổ quái nhìn nghiêng thiếu niên áo trắng, lắc đầu, tiếp tục tiến lên, sau đó nói sơ lược về tình hình thư viện.

Đặc biệt là trận chiến thư lâu cuối cùng, Vu Lộc một mình đối chiến hai người, kết quả hai bên đều bại, đều bị thương, ba người, một hiền nhân trẻ tuổi Động Phủ cảnh, một lão kiếm tu Quan Hải cảnh, một thiếu niên cao lớn võ phu lục cảnh, lúc đến thì đi thẳng vào, đến cuối cùng tất cả đều nằm ngang mà đi ra.

Lần này, dù là Phó sơn chủ Mao Tiểu Đông cũng không ngăn được tin tức lớn cỡ đó.

Đêm đó Đại tùy Lễ bộ thượng thư mặc công phục, và một điêu tự trong cung mặc mãng y đỏ tươi, lại thêm tu sĩ thập cảnh gần đây mai phục ở gần Đông Hoa sơn, ba người nhanh chóng lên núi.

Chỉ có điều khi Mao Tiểu Đông đối mặt ba người, chỉ nói chuyện này lão tự biết giải thích với Đại tùy hoàng đế, còn những người khác, dù có là phiên vương hay là thượng Thư, đều không có tư cách khua chân múa tay với thư viện này. Thật ra ba người họ không hề có ý lên núi khởi binh vấn tội, nhưng Mao Tiểu Đông có thái độ không hề niềm nở, cứng nhắc tới cùng, khiến ba người vấp phải cái đinh to đùng.

Luyện khí sĩ thập cảnh kia định động thủ tại chỗ, may thay có Lễ Bộ Thiên Quan ngăn lại, cùng nhau tức tốc xuống núi, vào cung diện thánh.

Trong đám người xuống núi còn có thêm hai người là lão kiếm tu và Lý Trường Anh, lúc đó đã có thể đi lại, nhưng khí sắc không ổn, như bệnh nặng chưa lành.

Mao Tiểu Đông cuối cùng hỏi: “Ngươi lấy thân phận gì mà ở lại đây?”

Thôi Sàm không chần chừ mà nói: “Nếu ngươi đã xem mật tín của ta, sẽ biết thân phận của hai người Vu Lộc và Tạ Tạ, ngươi có thể tiết lộ một người, ví dụ như Tạ Linh Việt đến từ môn phái lớn nhất trên núi của vương triều Lô thị, ta dùng thân phận trưởng bối sư môn của ả là được, nếu là Vu Lộc, vậy thì ta chính là một trong những người trông cửa ẩn dật của hoàng cung Lô thị, yên tâm, hai thân phận này ta đều đã chuẩn bị từ trước rồi, không lọt chút sơ hở.”

Mao Tiểu Đông vẫn không thấy yên tâm lắm, lo lắng bồn chồn hỏi: “Điệp báo của Đại Tùy, không kém gì Đại Ly. Huống hồ Đại tùy và vương triều Lô thị xưa nay qua lại tốt…”

Thôi Sàm chỉ nói một câu mà lão giá cao lớn không nói thêm nữa, “Ta là ai?”

Khoảng cách giữa hai người, Mao Tiểu Đông oán hận đã lâu không khỏi mắng mỏ: “Ngươi là ai? Ngươi là con trai ta!”

Thôi Sàm thở dài một tiếng, rồi cười ha ha nói: “Cha!”

Mao Tiểu Đông sững người, tức giận nghiến răng lại, đứng thẳng người né lẹ.

Thôi Sàm gào lên: “Vậy mấy đứa nhỏ đó giờ ở đâu thế, cha nói một tiếng đi nào!”

Đêm khuya tĩnh mịch, không ai trả lời.

Thôi Sàm lườm nguýt, “Ta sẽ tự mình đi gõ cửa từng nhà từng hộ, ai sợ ai chứ.”

Trong Văn chính đường, Mao Tiểu Đông đi đi lại lại, đứng ở dưới đường, sau khi kính xong ba nén hương, thương cảm nói: “Tiên sinh, sư huynh, tại sao lại như thế này, dù nghĩ như thế nào ta vẫn không hiểu! Ta biết bất luận thế nào, đều không thể bì được với hai người, hai người làm như vậy, ắt sẽ có suy tính của hai người, nhưng…”

Ông lão cao lớn nói tới đây, gương mặt từng trải thoáng có vết nước mắt, đau khổ bi ai: “Nhưng trong lòng ta vẫn cảm thấy không vui.”

Thôi Sàm đương nhiên sẽ không ngu ngốc gì mà gõ từng cửa vào, nhón chân lên, lướt qua đỉnh một học xá, quan sát xung quanh, nhìn thấy mấy chỗ vẫn còn sáng đèn, liền đi lại gần, hắn nhón gót chân bò lên cửa sổ, chưa nhìn thấy mặt, đã nghe thầy tiếng nước xào xào, Thôi Sàm từ từ xé tờ giấy dán cửa, quả nhiên nhìn thấy cảnh mĩ nữ tắm bồn, chỉ tiếc là mĩ nhân này thân hình khó lọt mắt quá, sau khi Thôi Sàm cảm thấy tổn thương mắt chó của hắn, thiếu nữ trong thùng nước đứng dậy hét lớn lên.

Thôi Sàm còn chưa đi, hắn đứng một chỗ cằn nhằn: “Làm gì vậy, ta mới là người bị thiệt được chưa!”

Uỳnh một tiếng, cửa sổ ướt sũng nước, thì ra là có người hất nước vào.

Thôi Sàm đã chau mày bỏ đi, lẩm bẩm: “Đau cả mắt.”

Phía sau là tiếng gào thét càng lúc càng lớn, học xá gần đấy càng nhiều bóng đèn sáng lên.

Thôi Sàm lục tìm trong trí nhớ, đi tìm từng học xá, cuối cùng cũng tìm được người cần tìm, rất trùng hợp, Lý Hòe, Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc, bốn người đều ở đó.

Vu Lộc nghiêng người nằm trên giường, tuy sắc mặt hơi trắng, nhưng tinh thần rất ổn.

Lý Hòe ngồi ở đầu giường, cúi đầu nhìn đôi giày cỏ trên chân mình, nghĩ ngợi lung tung.

Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất ngồi đối diện bên bàn, ai đọc sách người nấy.

Thôi Sàm đẩy cửa đi vào, cười lớn nói: “Có vui không? Quá bất ngờ phải không?”

Lý Bảo Bình hơi sững người một lúc, sau đó mừng ra mặt nói: “Tiểu sư thúc đâu?!”

Thôi Sàm bước qua bậc cửa, dùng chân móc cửa, đóng rầm cửa lại, ngồi trên ghế giữa Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất, nói cợt nhả: “Tiên sinh không tới, chỉ có mình ta đơn độc tới thôi.”

Lý Bảo Bình đứng dậy chạy ra cửa, mở cửa ngóng ra ngoài hồi lâu, không nhìn thấy bóng dáng tiểu sư thúc, lúc này mới chịu ngồi xuống chỗ cũ, nằm oài ra bàn ủ rũ.

Lâm Thủ Nhất đặt cuốn Vân Thượng Lang Lang Thư xuống, cẩn thận đánh dấu trang, ôm vào lòng, định nói gì lại thôi.

Thôi Sàm tự rót cho bản thân một chén trà, một hơi uống sạch, xua tay nói: “Ta đã biết hết rồi.”

Hắn cười nói với Lâm Thủ Nhất: “Gọi Tạ Tạ qua đây, nói công tử nhà cô ta cần người bưng trà rót nước.”

Lâm Thủ Nhất do dự một lát, Thôi Sàm chau mày nói: “Làm gì vậy, ngươi thầm thích Tạ Tạ, sợ ta bắt cô ta đi mất sao? Là ta mù mắt hay ngươi mù mắt hả?”

Lâm Thủ Nhất đành phải đứng dậy, rời học xá đi gọi Tạ Tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận