Kiếm Lai

Chương 177: Hỏa Long Tẩu Thủy (2)

Nàng ta đột nhiên có chút tiếc nuối, "Mấy cái thứ khiếu huyệt này cho dù biết thì cũng chẳng có nhiều ý nghĩa, thế gian tu hành, sở dĩ có nhiều bàng môn tả đạo và đường ngang ngõ tắt như vậy chính là sự khác nhau ở con đường dưỡng khí, luyện khí của bản thân, sai một chút thôi là đi ngàn dặm. Nhà ta đương nhiên cũng có hai đại tâm pháp tán khí và dưỡng khí nhất mạch tương thừa của riêng mình, nhưng không thể truyền ra ngoài, chứ vấn đề không phải là cha ta có đồng ý hay không, Trần Bình An, xin lỗi ngươi nhé."

Trần Bình An cũng không phải là loại được một tấc lại muốn tiến một thước, vội vàng cười cười giải thích: "Không sao không sao, ta chỉ là muốn nhận biết thêm một số chữ, chứ cũng chẳng nghĩ nhiều như vậy đâu. Hơn nữa, bản thân ta cũng có một bộ quyền phổ có thể luyện tập, chỉ riêng quyền thung trên quyền phổ này ta đã luyện không hết rồi, sao có thể phân tâm."

Nguyễn Tú cười rất thoải mái, vỗ ngực, "Vậy thì tốt rồi."

Rung rung rinh rinh, phong cảnh chỗ này đẹp quá.

Trần Bình An vội vàng thu hồi tầm mắt vô tâm, đứng dậy nghiêm mặt nói: "Nguyễn cô nương, đợi khi nào cô rảnh nha, ta dù sao cũng có thể về ngõ Nê Bình muộn một chút."

Nguyễn Tú đứng dậy theo, gật đầu cười nói: "Được."

Trần Bình An chạy về tiệm rèn.

Nguyễn Tú đi xuống khe suối, trước tiên nàng ta lấy ra một cái khăn, bỏ miếng điểm tâm vào bụng rồi từ từ nhai nuốt thưởng thức.

Đợi cho Trần Bình An về tới trấn nhỏ rồi, nàng ta mới xắn tay áo, để lộ vòng tay đỏ tươi, nhìn về phía khe suối, trầm giọng nói nói: "Hỏa long tẩu thủy", rồng lửa vào nước.

Vòng tay đó trong nháy mắt hoá lỏng, có một vật sống thức tỉnh, không ngừng giãy giụa vặn vẹo, cuối cùng biến thành một con giao long nhỏ lửa quấn quanh người, đầu đuôi nối nhau, vừa hay vòng một vòng quanh cổ tay của thiếu nữ.

Theo một tiếng ra lệnh của thiếu nữ áo xanh.

Giao long đỏ rực vốn dài không tới một thước này nhảy vào khe suối.

Một trượng, ba trượng, mười trượng.

Rồng lửa cũng có thể đi dưới nước!

Nguyễn Tú ra lệnh: "Được rồi."

Hỏa long thân đã dài mười trượng không tiếp tục to ra nữa, nhưng nước suối ở gần toàn bộ đã bốc hơi gần hết, không chỉ như vậy, nước suối ở thượng du giống như binh lính bị dọa cho vỡ mật, có chết cũng không dám tiếp tục chiến đấu nữa, co cụm lại với nhau, khiến cho mặt nước khe suối không ngừng nhô lên, nước suối ở hạ du thì tiếp tục chảy tới.

Nguyễn Tú híp mặt nhìn lại.

Từ từ sẽ tra ra manh mối.

Nàng ta đi xuống đáy suối đã khô cạn, đi theo hỏa long dài mười trượng kia bước về phía trước.

Hiện giờ động thiên đã tan vỡ, cấm chế mà bốn vị thánh nhân tỉ mỉ bố trí cũng theo đó mà biến mất, cho nên đã không cấm thuật pháp thần thông.

Đây cũng là căn nguyên vì sao Nguyễn Cung phải ký kết quy củ đồng thời vừa ra tay đã như lôi đình vạn quân, nơi này cho dù từng là nơi chiếm diện tích nhỏ nhất trong ba mươi sáu tiểu động thiên, cũng là ít thiên tài địa bảo nhất, nhưng chung quy vẫn là một khối phúc địa xuất thân từ tiểu động thiên, có đủ lợi ích, rất có ích cho tu hành, hiện giờ không có đại trận kiềm chế, một khi không có ai ước thúc, tu sĩ ngoại giới chen chúc ùa vào, ngư long hỗn tạp, tâm tư không thuần, đến cuối cùng hơn sáu ngàn người của trấn nhỏ, trừ đám rùa đen may mắn sống sót ra, phàm nhân còn lại chắc trong vòng một ngày sẽ chết hết.

Binh gia làm việc, kỳ thật cũng chú trọng quy củ, nhưng lại chú ý biến báo hơn, tùy cơ ứng biến, linh hoạt dễ thay đổi hơn xa Nho gia.

Sau chừng một nén nhang, rồng lửa không ngừng bơi lượn trong suối cuối cùng cũng bắt được mục tiêu giảo hoạt kia, dùng một vuốt mạnh mẽ đè xuống, chậm rãi cúi đầu.

Nguyễn Tú đi đến gần rồng lửa, cúi đầu nhìn, dưới móng vuốt của rồng lửa là một phụ nhân đang cuộn mình, bà ta bị móng vuốt tóm ngay eo, bà ta có tóc đen dài tới thắt lưng, bảo vệ kín toàn thân.

Nàng ta tò mò hỏi: "Hà bá nho nhỏ mà cũng dám giương oai ở cửa nhà ta à? Cha ta năm đó đã chém liền sáu chính thần giang thủy, ngươi có từng nghe chưa?"

Hà bà từ bà lão khô héo biến thành phụ nhân trẻ tuổi cầu xin: "Đại tiên đại tiên, nô tỳ chỉ đi ngang qua nơi này, tuyệt không có lòng hại người. Huống chi nô tỳ cả gan tiết lộ khí tức âm thần là mong được giúp Nguyễn thánh nhân gia tăng thủy trọng của khe suối, chỉ là muốn được tận chút sức mọn mà thôi, đại tiên chớ có tức giận, nếu cảm thấy tiểu nhân tướng mạo xấu xí, nhìn thấy là chướng mắt thì tiểu nhân sau này chỉ dám đi vào ban đêm..."

Nguyễn Tú gọn gàng dứt khoát hỏi: "Ngươi biết Trần Bình An à?"

Hà bà bị hỏa long đè phần hông, dung mạo nhanh chóng già đi, lại chỉ dám nức nở, gật đầu như gà mổ thóc nói: "Có biết, tiểu nhân vốn là người của ngõ Hoa Hạnh, Trần Bình An đó là cô nhi ngõ Nê Bình, ngẫu nhiên có gặp nhau, nhưng không có ân oán. Nô tỳ chỉ là gần đây rất ít ở trong suối nhìn thấy người của trấn nhỏ, hôm nay nhìn thấy thiếu niên đó luyện quyền, cảm thấy tò mò, cho nên mới nhìn thêm mấy cái, nào ngờ lại rước lấy đại họa bát thiên này, đại tiên hãy nể tình nô tỳ không hiểu quy củ mà giơ cao đánh khẽ."

Nguyễn Tú phất tay, hỏa long lại hóa thành vòng tay màu đỏ phong cách cổ xưa, đeo lên trên cổ tay thiếu nữ.

Nguyễn Tú vẫn đứng ở xa xa, phía sau chính là nước suối đang chảy xiết.

Nhưng một màn khiến Hà bà kinh hồn táng đảm xuất hiện, nước suối giống như gặp phải chủ nhân cao cao tại thượng, chưa đánh đã hàng, tự động vòng qua chảy xuống hạ du.

Đáng sợ hơn là, Hà bà có thể cảm giác được vị thiếu nữ áo xanh này căn bản không vận dụng bất kỳ thần thông nào cả.

Nguyễn Tú cười tủm tỉm nói: "Đừng ngẩn ngơ ra đó, nói chuyện ngõ Hoa Hạnh và ngõ Nê Bình đi, tất cả nhé, biết gì thì nói nấy."

Hà bà có lại được tự do, da thịt dung mạo bắt đầu chậm rãi khôi phục thanh xuân, nhưng ngay sau đó, nàng ta đột nhiên giật mình hét lên, thì ra mái tóc xanh như thác nước đã ngắn đi nhiều, nàng ta đau đớn nói: "Vì sao đạo hạnh của ta lại mất đi."

Thiếu nữ áo xanh ăn điểm tâm, hàm hồ nói: "Hả? Thế à, ngại quá, quên nói với ngươi, ta là thân thể Hỏa Thần trời sinh, là thiên địch của nước."

Hà bà cố gắng bình tĩnh lại, lặng lẽ rơi lệ cầu xin: "Cầu xin đại tiên mở lòng từ bi, bỏ qua cho lần mạo phạm không cố ý này của nô tỳ."

Nguyễn Tú suy nghĩ một cách nghiêm túc, "Sau này ta sẽ gọi ngươi tới đây kể chuyện xưa, yên tâm, đến lúc đó ta sẽ che giấu khí tức bản mạng."

Hà bà mặt như đưa đám, không dám cự tuyệt, đành phải đáp ứng.

Nguyễn Tú bước lên bờ, quay đầu lại nói: "Lần sau không được làm như vậy nữa đâu đấy."

Hà bà liên tục nói không dám.

Thiếu nữ sau khi lên bờ thì lúc lắc cái đuôi ngựa, đi về phía tiệm rèn.

Hà bà đắm mình xuống nước, trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn oán hận, có điều sau mấy lần chịu thiệt, bà ta bắt đầu biết đè nén cỗ lệ khí này.

Tiếng của người khác ở nơi khác lại vang lên trong lòng bà ta.

"Ngu xuẩn, thu hồi sự vô tri của ngươi đi, ngươi có biết, thiếu nữ đó tương lai sẽ chứng đạo nhờ vào chuyện gì không? Chính là giết hết thủy thần giang hà một châu đấy, một hà bà nho nhỏ như ngươi mà cũng dám lòng mang sát tâm với nàng ta à? Không sợ để người khác cười đến rụng răng sao, người ta cho dù là thò cổ ra cho ngươi giết, sau cùng cũng vẫn là ngươi chết thôi! Ngươi có biết cảm giác của nàng ta đối với âm tà vật trong nước nhạy bén cỡ nào không? Cho nên vì suy nghĩ trong lòng hiện tại của ngươi, nếu đoán không sai, Hà bá đầu tiên trong tương lai mà nàng ta muốn giết chính là ngươi đó! Cho nên tiếp theo nghĩ cách mà cứu vãn đi, chuyện này vốn là tai họa ngập đầu, nhưng cũng là hạt giống để ngươi có được cơ duyên lớn đó.”

“Đây là lần cuối cùng ta nhắc nhở ngươi, nếu ngươi còn có hành động vượt quá quy củ, không cần người khác ra tay, chính ta sẽ khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong.”

Sau khi giọng nói kia biến mất, Hà bà ngơ ngác lơ lửng trong nước, vóc người uyển chuyển nhưng lại không có sinh khí.

Đại đạo mờ mịt hư vô, khiến người ta nản chí ngã lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận