Kiếm Lai

Chương 1314: Rất Tú Hổ (1)

Uyên Ương chử mép nước Vân Diểu chân thân, sau khi bị một kiếm chém gãy cổ bởi áo xanh, thì tại chỗ thân hình tiêu tán, hóa thành một tấm bùa chú màu đỏ tía, chữ màu bạch kim, chậm rãi bay xuống.
Trần Bình An thò tay bóp tấm bùa quý hiếm bảo vệ tính mạng này ở đầu ngón tay, tím trắng hai màu, ánh sáng bảo vệ lưu chuyển, Trần Bình An không thu vào tay áo, nhẹ nhàng rung cổ tay, dùng cương khí võ phu chấn vỡ.
Nhìn quanh bốn phía, tạm thời không thấy bóng dáng Vân Diểu kia.
Xem ra vị tiên nhân trung thổ này, đánh nhau không giỏi, nhưng chạy trốn giữ mạng thì không tệ.
Các thủ đoạn công kích thì yếu hơn Tiên Nhân Hàn Ngọc Thụ của Vạn Dao tông.
Ở xa ngoài mặt sông chỗ chiến trường, Trần Bình An học theo đạo thuật "Hoa nở" của Ngô Sương Hàng, tuy không giống lắm, chỉ giống được ba bốn phần, nhưng khi Trần Bình An dùng thêm Súc địa phù thì khác, tất cả những "cánh hoa" của áo xanh khách như hoa sen nở rộ, kỳ thực đều là Súc địa phù, tương đương với từng bến đò tạm thời, giúp Trần Bình An tùy ý thay đổi vị trí.
Cho nên, trên mặt sông lớn ở Uyên Ương chử, bảy tám chục áo xanh khách đứng trên mặt nước, có chút hoành tráng.
Từng kiếm tiên trẻ tuổi đều hào hứng, áo dài thanh sam, chân đi giày vải, tay áo tung bay, dáng vẻ hào sảng phong lưu.
Còn vị Tiên Nhân Vân Diểu thích ăn lớn nhịn thiệt, khi tế ra bùa hộ mệnh cũng đã thu hồi pháp tướng, không biết ẩn mình nơi nào.
Nhưng chắc chắn không đi xa.
Lúc trước, những lá bùa giấy vàng lộ ra từ trong ống tay áo Trần Bình An, đều bị sóng lớn vỗ nát, từng lá bùa đều vỡ tan, ánh sáng bùa chú tràn ra, tỏa khắp bốn phía, từng sợi linh khí nhè nhẹ giống như giăng lưới bắt cá, muốn bắt con cá chính là vị tiên nhân kia.
Trần Bình An đã dùng rất nhiều lần thủ đoạn giăng lưới bằng bùa chú để kiểm tra chiến trường trong Kiếm Khí trường thành, đã rất thành thạo.
Trần Bình An nheo mắt.
Đã tìm được.
Trong lòng vừa động, một đạo kiếm quang mạnh mẽ bắn ra.
Từ bờ Uyên Ương chử, lướt qua hơn mười dặm mặt nước.
Kiếm quang chỉ đúng chỗ Tiên Nhân Vân Diểu đang ẩn mình, sau khi rời khỏi hòn đảo ở Uyên Ương chử, y thi triển một môn thủ thuật che mắt, nhưng chút dấu vết "đi đường vòng" của linh khí bùa chú đã làm lộ tung tích của Vân Diểu.
Một vị tiên nhân áo trắng hiện thân trên mặt sông, một tay nâng bạch ngọc linh chi, tỏ rõ phong thái tiên gia. Một tay cầm gương đồng trắng như tuyết, mặt gương bỗng sáng rực như ban ngày, hào quang tỏa khắp, phía trước gương là những vòng minh văn cổ kính, được bí pháp độc môn của Cửu Chân tiên quán hiển hóa thành từng lớp cấm chế sơn thủy, tầng trong cùng là chữ màu tím, mở đầu bằng "Cầm kính tử thanh", kết thúc bằng "Chém chinh phạt trăm tinh", đầu cuối nối tiếp, như giao long chiếm giữ, phù văn đỏ tươi ở trung tâm, ba đầu rồng lửa bay nhanh xoay tròn, mỗi đầu đều ngậm một viên bảo châu, vòng minh văn cổ kính ngoài cùng là một quyển sách đạo quyết cầu mưa mà Cửu Chân tiên quán khắc trên sườn núi của sơn môn, tầng hào quang bảo tướng to như miệng giếng.
Kiếm quang từ Uyên Ương chử bay thẳng tới, trong chớp mắt đã đến nơi, Tiên Nhân Vân Diểu giơ cao cánh tay, miệng niệm đạo quyết, cầm gương đồng nghênh chiến.
Cấm chế trận pháp minh văn thứ nhất của bảo kính trong nháy mắt vỡ nát, Vân Diểu hơi nhíu mày, nhìn kỹ lại, đó là một thanh phi kiếm bản mệnh, toàn thân trắng như tuyết.
Vòng thứ hai, ba đầu rồng lửa vẫn hăng hái lượn vòng, một viên bảo châu mà rồng lửa ngậm đã xuất hiện một vết rách nhỏ.
Nhưng thanh phi kiếm kia sau khi phá tan lớp cấm chế sơn thủy thứ nhất, cuối cùng cũng xuất hiện chút ngưng trệ, Vân Diểu trong lòng có chút an tâm.
Vân Diểu sau khi ẩn mình vào trong gương, nhẹ hà một hơi, khói tím lay động, ngưng tụ thành một sợi dây thừng ngũ sắc, dị tượng bảo vật lóe lên rồi biến mất.
Đó là một trong những nền tảng dựng núi của Cửu Chân tiên quán, là một môn thần thông tổ truyền "Dây trời trói quỷ thần", lại có danh tiếng tốt đẹp là "Bắt kiếm thuật". Ân sư truyền đạo của Vân Diểu, vị tổ sư Phi Thăng cảnh lừng danh trung thổ, một môn thuật pháp này đã lập công không nhỏ, từng khiến không ít kiếm tiên ương ngạnh nếm mùi đau khổ.
Khi thanh phi kiếm kia hoàn toàn lơ lửng, hoặc khi đối phương thấy tình hình không ổn muốn rút về, Vân Diểu sẽ cho kiếm tu gan lớn này biết cái gì là phi kiếm bị truy nã, và luyện hóa thần hồn khiến kiếm tâm tan nát.
Vân Diểu luôn cảm thấy hơn mười áo xanh khách phía sau vướng víu, bèn có một âm thần mặc Kim Ô giáp binh gia xuất khiếu đi xa, mang bạch ngọc linh chi đi, xoay người sang chỗ khác, âm thần cầm linh chi, nhẹ nhàng chỉ xuống mặt sông, dòng sông cuộn trào, hiện lên cảnh tượng long cấp nước xinh đẹp lạ thường, bạch ngọc linh chi xuất hiện một dấu vết màu xanh, âm thần mặc kim giáp của Vân Diểu lại dùng linh chi chỉ về phía áo xanh khách, trong nhất thời trời đất tối tăm, mây đen bao phủ, lấy âm thần của Vân Diểu làm trung tâm, phạm vi hơn mười dặm ở Uyên Ương chử, trong nháy mắt biến ngày thành đêm.
Trên mặt sông, giống như âm binh hành quân qua, xuất hiện một đội kỵ binh ma quỷ anh linh tề tựu, thân thể đều do nước ngưng tụ mà thành, khoác áo giáp màu xanh, đạp sóng đi xuống hạ du, sát khí đằng đằng, thanh thế như sấm.
Dù là một đội đại quân âm binh thủy vận nồng đậm, khí tượng cũng không lộ vẻ dơ bẩn, dù sao Cửu Chân tiên quán là một tông môn tiên gia có tiếng, không phải tà ma ngoại đạo không kiêng nể gì.
Ba đầu rồng lửa ngậm bảo châu cũng đã vỡ tan, trên bảo kính chỉ còn lớp trận pháp sơn thủy cuối cùng, nhưng Vân Diểu lại không hề nắm gương, mà chắp tay sau lưng, tỏ vẻ ung dung thản nhiên, như thể chắc chắn phi kiếm kia đã hết đà, không thể phá vỡ cấm chế tiên binh bảo vật trấn sơn của Cửu Chân tiên quán.
Tiên nhân áo trắng, đầu đội cao quan, thái dương bay lên, đạo khí thanh thuần.
Chỉ xét về vẻ bề ngoài thì đúng là vô cùng tốt.
Thảo nào Cửu Chân tiên quán luyện khí sĩ lại được những sơn thủy công báo trong núi u ám coi trọng, vì Cửu Chân tiên quán trồng rất nhiều cổ mai, trong núi nhiều hoa lan, cho nên nam tử luyện khí sĩ cũng thường được gọi là mai tiên, nữ tử thì là hoa lan sư.
Trần Bình An liếc mắt nhìn âm binh đang xung phong liều chết trên mặt sông.
Âm thần đi xa, có chút ngưỡng mộ.
Trần Bình An trong lòng thầm nhủ:
"Hoa nở lần nữa."
Tám mươi mốt áo xanh khách, mỗi người đều phân thành ba.
Lấy con sông lớn làm chiến trường, hai quân đối đầu, chỉ là binh lực hai bên có chút cách xa.
Bờ Uyên Ương chử, cách chỗ áo xanh kiếm tiên không xa, Tiên Nhân Cần Tảo ở Lưu Hà châu cùng hai vị đại tu sĩ khác đứng cạnh nhau.
Nói thật, đối phương hiện thân ở đây, cả ba đều giật mình, Cần Tảo lập tức bước sang một bên, chọn cách xa người kia hơn chục trượng.
Cần Tảo lúc này nhìn kiếm tiên áo xanh xuất quỷ nhập thần, nói chuyện bằng ý nghĩ với hai người bạn:
"Trận này, đánh cho Vân Diểu phải đau xót lắm đây."
Nghiêm Cách gật đầu nói:
"Bùa này quý, chắc chắn phải đau. Bình thường chém giết, dù gặp tiên nhân cùng cảnh, Vân Diểu cũng không đến mức tế bùa này."
Đó là một tấm đại phù mà tổ sư Cửu Chân tiên quán đã thờ cúng nhiều năm, tên là Tử chi bạch loan độn pháp phù.
Nghe nói vị lão tổ sư của tiên quán lên Phi Thăng cảnh, lúc xuất quan, một vị tổ sư đạo môn thuộc vu tiên mạch trước kia đã lên núi ăn mừng tặng. Sau khi lão tổ phi thăng thân tử đạo tiêu, bùa này liền được truyền lại.
Cần Tảo hỏi:
"Thiên Nghê đạo hữu, có nhìn ra nền tảng tu hành của vị kiếm tiên này không?"
Lão tu sĩ tên Thiên Nghê lắc đầu:
"Không nhìn ra, chỉ thấy thể phách cứng cỏi không hợp lý, đúng là khó nhằn."
Tu sĩ trên núi, nếu giao chiến với kiếm tu hoặc vũ phu thuần túy thì thường dựa vào vô số thủ đoạn thuật pháp, nhờ vào thời gian tích lũy ưu thế.
Công pháp, phòng ngự, ẩn nấp, độn pháp, không thể thiếu thứ gì.
Trần Bình An quay đầu nhìn về phía ba người kia, cười nói:
"Đến xem kịch vui à?"
Cần Tảo mỉm cười, giả vờ không nghe thấy.
Kiếm tiên mà, tính tình đều tệ, không để ý tới là được.
Nếu không thì Cần Tảo còn phải ra tay ư? Hai tiên nhân đánh một kiếm tiên? Coi như thắng, truyền đi cũng mang tiếng xấu, thua thì càng xong, cả đời anh hùng danh tiếng coi như hủy trong chốc lát.
Nghiêm Cách và vị kiếm tiên gật đầu chào hỏi.
Không đến mức vì một Vân Diểu có quan hệ thường thường, mà trở mặt với kiếm tiên kiểu không có não này.
Kiếm tiên áo xanh chân thân vẫn đứng tại chỗ, nâng hai tay lên, để trước người, mu bàn tay khẽ vỗ vào lòng bàn tay, vẻ mặt vô cùng tùy ý.
Vân Diểu định lần nữa hiện pháp tướng, không thể để kiếm tiên áo xanh chỉ dựa vào một thanh phi kiếm, và một chút phân thân cổ quái mà có thể coi thường sự sống chết của người khác, khi đang cùng một vị tiên nhân bàn đạo pháp.
Trong nháy mắt, tâm lý Vân Diểu căng thẳng, nhanh chân bước đi.
Y lại tế ra một bảo vật bản mệnh, đó là một bộ ngọc sách thần tiêu của Cửu Chân tiên quán.
Chân đạp thất tinh, vận thần phi tiên, cùng đến ngọc kinh. Thần tiêu ngọc sách, mây thăng lên cảnh, vĩnh viễn cư trú tím đình.
Vân Diểu dưới mặt sông, từng đợt tử khí hiện ra, một quyển sách tiên bạch ngọc sáng rực hiện lên, khiến cho cả mặt sông hơn trăm trượng phụ cận trong nháy mắt hạ thấp xuống, hướng hai bờ sông ào ạt lao tới.
Trong chớp mắt, chân thân Vân Diểu có thể đạt đến một loại trạng thái huyền diệu khó tả "Thân nước mây".
Một thanh phi kiếm lặng lẽ không tiếng động, từ bên cổ chân thân Vân Diểu xuyên qua.
Thanh phi kiếm xanh đậm với quỹ đạo biến hóa kỳ lạ này chỉ kéo ra một vệt kiếm quang xanh biếc ở giữa cổ "Thân nước mây" của Vân Diểu, rồi lại biến mất.
Trong mắt Vân Diểu, chỗ ngực, các đại huyệt vị trọng yếu, một thanh phi kiếm xanh đậm xuyên qua bất định, rất nhanh vô số đạo kiếm khí lưu huỳnh đã hoàn toàn quấn lấy một Tiên Nhân thân nước mây.
Vân Diểu vẫn không dám tùy tiện dùng đến "Năm màu dây thừng" kia.
Bởi vì thanh phi kiếm đầu tiên, dường như vẫn luôn ẩn mình, bị tâm ý kiếm tiên dẫn dắt, một luồng tinh khí thần bỗng nhiên tăng vọt, trực tiếp phá vỡ đạo trận pháp cuối cùng.
Phi kiếm đánh vào mặt gương.
Vốn là một tiếng leng keng thanh thúy du dương, vang vọng hai bờ sông.
Sau đó giống như tiếng đinh chậm rãi cọ xát phiến đá xanh, khiến người ta bản năng thấy tê dại da đầu.
Vân Diểu nâng một tay lên, đỡ hờ mặt gương.
Va chạm của phi kiếm cực mạnh, khiến cho Vân Diểu và chiếc gương bị trượt thẳng về phía sau mấy trượng trên mặt nước.
Vân Diểu cười lạnh trong lòng, thanh phi kiếm dưới một lần va chạm mặt gương, mặt gương xuất hiện từng đợt gợn sóng, phi kiếm trong nháy mắt bị giam cầm giữa những gợn sóng đó.
Vân Diểu cuối cùng cũng dùng đến sợi dây năm màu, giống như dây leo quấn lấy cây, trói chặt thanh phi kiếm kia.
Luyện khí sĩ thiên hạ vì khắc chế kiếm tu, có thể nói hao tâm tổn trí, dốc hết lòng sức.
Ngay cả phù chú Vu Huyền, khi còn trẻ xuống núi du lịch, cũng phải tỉ mỉ luyện chế ra mấy trăm lá phù tỏa kiếm phòng thân, mới dám đi ra ngoài.
Bên đảo Uyên Ương Chử, thân hình Trần Bình An đột nhiên biến mất.
Hai vị Tiên Nhân Ngọc Phác cảm thấy áp lực chợt giảm nhẹ, thân là Thiên Nghê cung phụng hoàng gia Đại Đoan vương triều, không khỏi cảm thán:
"Ở cùng kiếm tiên, luôn cảm thấy bất thình lình sẽ hứng một kiếm, thật sự khó chịu."
Cần Tảo nhìn về chiến trường xa xa, không chê náo nhiệt, có chút hả hê nói:
"Vân Diểu ngay cả Thân nước mây cũng dùng hết rồi, tiếp theo có phải nên đến cảnh giới thủy tinh không?"
Nghiêm Cách nói:
"Vậy là đã kết thù rồi, hoàn toàn trở mặt rồi."
Thiên Nghê gật đầu nói:
"Nghe nói luyện khí sĩ Cửu Chân Tiên quán không có lòng dạ lớn."
Nghiêm Cách cười hỏi:
"Nghe ai nói vậy?"
Thiên Nghê mỉm cười nói:
"A Lương."
Sắc mặt Nghiêm Cách trầm xuống.
Thiên Nghê đột nhiên nói:
"Nghe nói ở bên Ngao Đầu Sơn, có vị tiền bối cùng ân sư của Vân Diểu có quan hệ thân thiết?"
Cần Tảo cười nói:
"Không đến mức làm lớn chuyện vậy đâu."
Đó là một vị đại tu sĩ Phi Thăng cảnh không thích xuống núi, tên là Nam Quang Chiếu, đạo hiệu Thiên Thú.
Trên núi, bạn bè Phi Thăng cảnh thường cũng đều là Phi Thăng cảnh.
Nam Quang Chiếu và vị lão tổ Phi Thăng cảnh của Cửu Chân Tiên quán là bạn tốt chí giao.
Hơn nữa, ở khu vực văn miếu, thêm một vị đại tu sĩ Phi Thăng cảnh, vốn có quy củ, sẽ không dễ dàng ra tay.
Vả lại vị Phi Thăng cảnh trung thổ này đã bỏ lỡ trận đại chiến trước đây, nghe nói là vừa bế quan, xuất quan mới hai ba năm, vì vậy lần nghị sự ở văn miếu lần này, giống như Tiên Nhân Cần Tảo, đều không được văn miếu mời. Nhưng mà không được mời, Nam Quang Chiếu vẫn lặng lẽ cưỡi thuyền độ, trên đường đi cực kỳ kín đáo, sớm đã đến đây, sau khi đến nơi liền ru rú trong nhà, chỉ ở Ngao Đầu Sơn cùng bạn bè lâu năm xem Phó Cấm đánh cờ. Từ đầu đến cuối, Nam Quang Chiếu đều không tham gia yến tiệc của Thanh Thần Sơn phu nhân, hoa chủ Bách Hoa phúc địa, đến mức là việc có người không được mời đi dự tiệc hay là vị lão thần tiên kia bí mật từ chối khéo thì không ai biết.
Trần Bình An "hiện thân" ở trên sông, là một vị khách áo xanh, mỉm cười nói hai chữ "hoa rơi", những người áo xanh vốn đang giao chiến với âm binh liền tụ lại bên cạnh hắn.
Một người áo xanh, chân đạp mặt nước, vung thế quyền, tung ra một quyền, lấy thế Thiết kỵ tạc trận mở đường, hỏi quyền Tiên Nhân.
Tiên Nhân Vân Diểu âm thần kim giáp, tay cầm linh chi bạch ngọc liên tiếp đánh tới hướng... người vũ phu xuất quyền kia.
Trần Bình An mũi chân điểm một cái, thân hình xoay chuyển, tránh được âm thần kim giáp kia, sau lưng mặt sông bị bạch ngọc linh chi đánh một đòn, như nổ tung một "giếng nước" sâu trăm trượng giữa lòng sông, mặt nước lập tức xuất hiện một vòng xoáy.
Vẻ mặt Vân Diểu ngưng trọng, quả nhiên như Cần Tảo dự đoán, không muốn để kiếm tiên áo xanh đột nhiên biến thành vũ phu kia áp sát, buộc phải thi triển một môn thần thông ẩn giấu.
Một tiểu thiên địa cảnh giới thủy tinh hiện ra.
Người áo xanh sau khi tung một quyền lại như trâu đất xuống biển, trên mặt sông không thấy bóng dáng.
Vân Diểu thở phào nhẹ nhõm, đang muốn tiếp tục đối phó thanh phi kiếm trắng như tuyết bị dây thừng năm màu trói buộc, bắt kiếm luyện lại kiếm, có thể dùng bí pháp sơn môn tàn bạo luyện hóa hồn phách kiếm tiên, tất sẽ làm tổn hại đến căn cơ đại đạo của đối phương.
Không ngờ, vừa mới tạo ra một tòa tiểu thiên địa, lại ầm ầm vỡ vụn như ngọc lưu ly.
Vân Diểu tâm thần đại chấn, biết rõ cảnh giới thủy tinh đã bị kiếm khí và một đạo lôi pháp liên thủ đánh nát.
Chỉ là Vân Diểu vẫn không thể hiểu nổi, hai thanh phi kiếm đều ở bên ngoài cảnh giới thủy tinh, chẳng lẽ kiếm tu này còn có thanh phi kiếm thứ ba?
Một người áo xanh treo lơ lửng giữa không trung, tay kết pháp ấn, ngũ lôi ẩn chứa, đạo ý vô cùng, hạo nhiên chính đại.
Mí mắt Vân Diểu khẽ giật.
Tên này lại biến thành cao nhân đạo môn rồi? Không lẽ là quý tử hoàng gia của Thiên Sư phủ Long Hổ Sơn đấy chứ?
Mặt Vân Diểu tái mét, trong lòng bàn tay lơ lửng một viên đại đạo hiển hóa tiên các ngọc lưu ly, nắm tay thu lại, đồng thời nhanh chóng thu thập đạo vận còn sót lại từ cảnh giới thủy tinh nghiền nát, may mắn thay, chí bảo bản mệnh này chưa bị tổn hại.
Một đạo lôi pháp từ trên trời giáng xuống, cột sáng năm màu lớn như núi.
Vân Diểu hai ngón tay chụm lại, khẽ nhấc, chiếc bảo kính chắn ngang, treo trên đỉnh đầu.
Một vòng bảo kính, tựa vầng trăng treo giữa không trung.
Người kia trên trời, tay kết pháp ấn, lôi pháp liên tục, như mưa rơi xuống trần gian.
Bảo kính của Tiên Nhân đại phóng quang minh, âm thần kim giáp xuất khiếu đã trở về chân thân. Vân Diểu khẽ huy động linh chi bạch ngọc, dùng nước sông ngưng tụ thành một dải giao long xanh, xông lên không trung liều chết, một dòng sông lớn, khắp nơi là dị tượng rồng xanh nổi trên mặt nước, từ dưới đất bay lên, lao mình đi, cùng lôi pháp giáng xuống, so tài về ngưng tụ linh khí và độ cao thấp của đạo thuật.
Bảo kính và dây thừng năm màu đang giam cầm thanh phi kiếm, cũng bị chấn động bởi phi kiếm và lôi pháp, bắt đầu có dấu hiệu buông lỏng. Vân Diểu chỉ có thể tạm thời vây khốn phi kiếm, không còn cơ hội luyện hóa làm tổn thương tâm thần của kiếm tu kia.
Còn thanh phi kiếm xanh biếc khó chơi kia, siêng năng, đông tây tán loạn, kéo ra vô số kiếm quang, đâm vị Tiên Nhân áo trắng thành người xanh biếc.
Trần Bình An liếc vị Tiên Nhân dưới đất, trong lòng hiểu rõ.
Trúc không ngại dòng nước chảy qua, núi cao không ngại mây trắng bay.
Đại khái đó chính là ý nghĩa đạo của "Thân nước mây" của Vân Diểu.
Đáng tiếc không phải là Ngô Sương Hàng, không thể liếc mắt đã "giải binh" đạo pháp, hơn nữa phi kiếm Mười lăm, quỹ đạo xuất kiếm có nhiều hơn nữa, cũng thực sự giống như mây trôi nước chảy, tụ tán không dấu vết, vì vậy thần thông Cửu Chân Tiên quán này, khó học hình thần.
Nhưng nếu như Trần Bình An bằng lòng dùng lồng chim cùng trăng trong nước, thân nước mây của Vân Diểu nhất định sẽ không thể bất khả xâm phạm như vậy.
Chỉ cần phi kiếm đủ nhiều, trúc rậm như đê. Vẫn là chuyện một kiếm phá đạo pháp.
Còn pháp ấn ngũ lôi Trần Bình An cầm trong tay lần đầu hiện thế ở Hạo Nhiên thiên hạ, chỉ kém "Thiên khoản" ánh trăng dư, mà các pháp ấn phía bên ngoài khoản, tổng cộng có 36 bức họa thần linh, làm Trần Bình An không hề lo lắng hao tổn linh khí, đạt đến Ngọc Phác cảnh, linh khí tích trữ nhiều rồi, có thể nói là giàu có, sẽ không dùng bộ dạng lúng túng như luyện khí sĩ trung cảnh nữa, mỗi lần luận bàn đạo pháp lại rơi vào cảnh "gạo không nấu nên cơm".
Cho nên xung quanh người áo xanh, muôn hình vạn trạng, ảo ảnh kinh người, có Lôi Thần đánh trống, Điện Mẫu giương điện, thần gió thổi mây, Vũ Sư mưa, còn có cả thiên nhân thần quan mang vẻ trang nghiêm.
Vô vàn các loại thần thông tạp nham, cộng thêm lôi pháp đạo ý dồi dào, đánh tan nát từng con giao long thủy pháp bay lên trời.
Không chỉ như thế, đám âm binh do Vân Diểu thả ra trên mặt sông, bị lôi pháp tự nhiên áp chế hoàn toàn, hầu như không cần Trần Bình An phải dụng tâm điều khiển, thậm chí tiêu hao linh khí cũng gần như không đáng kể. Lôi pháp tự diễn hóa thành một vùng lôi trì và biển mây vàng óng, trước hết phá tan mây đen, khiến bầu trời vốn u ám tại Uyên Ương Chử hơn mười dặm núi sông bừng sáng trở lại như ban ngày. Sau đó, hàng trăm roi điện dài giáng xuống đám âm binh trên mặt sông, trông như những sợi râu rồng vàng rủ xuống từ màn trời.
Đó là lý do vì sao người tu hành luyện khí coi trọng nhất việc "hợp đạo", đạo pháp của mình áp chế đối phương thì cùng một chiêu thức, hiệu quả cũng khác nhau một trời một vực.
Lúc này, ở bờ sông, vị khách khanh lão luyện về khắc dấu vàng ngọc, Lâm Thanh thở dài:
"Quả là ngũ lôi hội tụ, vạn pháp quy nhất, thiên hạ chính tông."
Vị tiên tử nhút nhát của am Mai Hoa khẽ nói:
"Có thể mở ra kính hoa thủy nguyệt xem không?"
Lôi pháp sáng rực, ai xem cũng rung động tâm can, trận đấu phép thuật đẹp mắt thế này, có niềm vui sao không chia sẻ cùng mọi người.
Nữ kiếm tu của Mi Sơn Kiếm Tông bất đắc dĩ:
"Ngàn vạn lần chớ có làm loạn, tính tình kiếm tiên khó lường, ghét nhất là người đứng xem huyên náo."
Vị công tử nhà họ Mật Vân Tạ sớm đã đứng dậy, ngửa cổ dốc cạn một bầu rượu trúc xanh, lẩm bẩm:
"Phải ngâm thơ, nhất định phải ngâm một bài."
Lý Hòe tặc lưỡi:
"Lý Bảo Bình, Trần Bình An mạnh đến vậy sao?"
Lý Bảo Bình thần sắc rạng rỡ, mỉm cười:
"Tiểu sư thúc mà."
Lý Hòe đã sẵn lòng hạ mình một bậc bối phận, nhỏ giọng nói với vị đạo sĩ trẻ bên cạnh:
"Trần Bình An thật ra là Tiểu sư thúc của ta."
Đạo sĩ trẻ tươi cười đầy mặt, nhưng trong lòng lo lắng không thôi. Chẳng phải bối phận của lão tử lại giảm rồi sao?
Vị lão giả áo vàng đảo mắt nhìn quanh, mẹ nó, toàn người đến từ Phi Thăng cảnh cả rồi, thằng nhãi nhép Ẩn quan hôm nay làm ra vẻ quá, chẳng lẽ không có anh hùng hào kiệt nào ra mặt dằn mặt sự ngông cuồng của hắn sao? Đợi đến khi đạt Phi Thăng cảnh, lão nhất định sẽ so tài với hắn một phen. Vị đạo sĩ trẻ vừa lấy danh hiệu, liệu có thể vang danh thiên hạ hay không, còn phải xem ông trời có cho cơ hội không.
Trên Uyên Ương Chử, có những vị tiên sư thân quen với Thiên Sư Phủ Long Hổ Sơn lại vô cùng kinh ngạc:
"Kiếm tu, bùa chú, lôi pháp, lẽ nào là tiểu thiên sư Triệu Diêu Quang?"
Một người bạn bên cạnh lắc đầu:
"Tiểu thiên sư hôm nay đang ở văn miếu nghị sự. Hơn nữa, Triệu Diêu Quang sao có thể là kẻ chỉ biết dùng sức được?"
"Cú đấm khi nãy thật kinh người. Ít nhất cũng phải là vũ phu mấy cảnh giới? Đi xa, đỉnh núi?"
"Khó nói. Dù sao ta đứng yên thì không đỡ nổi một quyền đó."
"Có khi nào sơ sẩy, thật sự có thể giết cả Vân Diểu tổ sư không?"
"Vân Diểu dù sao cũng là Tiên Nhân cảnh, khổ tu mấy trăm năm, chắc chắn không yếu đến mức đó. Chúng ta cứ quan sát, tin rằng Vân Diểu vẫn còn những chiêu chuẩn bị ở sau. Bằng không, trận thế này mà thua thì thanh danh của Cửu Chân tiên quán sẽ nát bét."
Vân Diểu run tay áo bào, vung ra một nắm lớn những mũi tên hoa màu vàng, lớn cỡ lòng bàn tay.
Hơn trăm đạo kim quang phóng lên trời. Một dải dài ánh vàng ngưng tụ không tan. Cùng lúc đó, Vân Diểu hít sâu một hơi, thi triển một môn đạo thuật nửa vời của Cửu Chân tiên quán, một môn công pháp được nửa chừng của vị tổ sư gia binh gia, mượn sự tồn tại thần trong chiếu, đem tai, mắt, mũi, gan, tỳ, đạo gia gọi là "thập nội tương", luyện thành ngoại tướng, hiển hóa thành mười vị lôi bộ thần tướng, uy nghiêm dàn trận bên ngoài. Vân Diểu để luyện môn thần thông này, từng đặc biệt tìm đến nơi lôi vân tụ hội hơn trăm lần, phục lôi nuốt điện, cuối cùng tại một nơi vô tình tiến vào cấm địa phủ lôi trạch cổ xưa bí mật, đoạt được lôi pháp, lại khổ tu mấy chục năm, Vân Diểu muốn dùng lôi pháp, để vấn đạo lôi pháp.
Mười vị thiên tướng lôi bộ, so với cái ấn pháp của lôi thống soái còn thêm ba mươi sáu, chia cao thấp một phen.
Trên không Uyên Ương Chử, hai bên giằng co, quanh thân đều là lôi pháp nghiêm nghị.
Sấm chớp vang rền, dưới ánh sáng vàng rực, cả khu vực Uyên Ương Chử như dát vàng, hệt như một vùng lôi trì màu vàng bỗng nhiên xuất hiện.
Tin rằng núi Ngao Đầu, châu Anh Vũ và cả huyện thành Phán Thủy, cũng đều đã phát giác được động tĩnh ở đây và đang trên đường đến.
Mọi người đều tò mò, ai dám tự tiện đấu pháp tại Uyên Ương Chử vào lúc văn miếu đang nghị sự khẩn yếu?
Vân Diểu dùng tay vẽ phù trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắm hờ rồi thả ra, sấm chớp rung chuyển.
Trần Bình An tiện tay hất tay áo, đánh tan một đạo lôi pháp bên cạnh.
Vân Diểu liên tục vẽ bùa, nắm tay rồi lại thả, hai tay Tiên Nhân đầy sấm sét.
Trần Bình An khẽ đẩy tay, pháp ấn ngũ lôi thoáng bay lên, tự vận chuyển đại đạo, hai ngón tay chụm lại, tùy ý vạch một cái, chém tan một đạo lôi pháp của Vân Diểu.
Những người bên Uyên Ương Chử lại bàn tán xôn xao, có người nổi giận:
"Mẹ kiếp, tên này rốt cuộc từ đâu chui ra? Đến tột cùng là võ học tông sư, hay là tên kiếm tiên khó nhằn đây?"
Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, nếu đổi vị trí với Vân Diểu, chắc không có cái Vân thủy thân kia thì sớm bị phi kiếm đâm chết rồi, hoặc không thì là cận chiến, không có Tử chi bạch loan độn pháp phù thì cổ đã bị bẻ gãy rồi. Đến lúc đó cái gì Kim Đan Nguyên Anh, hồn phách âm thần, chẳng phải là mặc cho người kia đuổi giết, mấy quyền liền nát?
Vân Diểu thoạt nhìn liên tục thi triển tiên thuật, uyển chuyển nhẹ nhàng, tiên khí mờ ảo, nhưng thực chất lại tự mình biết rõ nỗi khổ, đấu pháp trên núi, đấu tới đấu lui, cái hao tổn linh khí cùng pháp bảo, đều là một đống tiền bạc thần tiên, tổn thất lớn nhất chính là bản thân và nội tình của sơn môn. Vì sao các luyện khí sĩ trên núi lại chán ghét kiếm tu và vũ phu thuần túy, một bên hỏi kiếm, một bên hỏi quyền, so tài thì người bị hỏi thường chẳng có chút đạo lý tu hành.
Vân Diểu lại thi triển thần thông.
Hai tay bắt quyết, chân đạp thất tinh, quyển ngọc thư dưới chân bừng sáng, diễn hóa thành một tòa đạo tràng pháp đàn, sau lưng Vân Diểu cuối cùng xuất hiện một đình nghỉ mát uy nghi, tấm biển vàng ghi hai chữ "Vũ Đình".
Trong đó đứng thẳng một vị tiên nhân thân hình mơ hồ, mặt mũi không rõ ràng.
Bốn phía đình nghỉ mát, trời đất tối sầm, mưa lớn tuôn xối xả.
Vân Diểu một tay cầm trường kiếm, một tay bóp nghê phù, thần sắc nghiêm túc, trong lòng lẩm nhẩm một đạo pháp quyết cổ xưa:
"Diễn nắm mây trắng, sương mù hạ phàm, trước mê nhật nguyệt, sau hóa càn khôn, núi núi nổi giận, nước nước bốc hơi, tứ hải ngũ nhạc, nhận Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh pháp lệnh. Đỉnh núi sắc thần, đáy biển chém giao, một kiếm trảm đầu, đầu lâu dâng phương tây mắt trắng đồng tử, sắc!"
Thân hình tiên nhân không hề nhúc nhích, chỉ là trước người xuất hiện một thanh phi kiếm.
Bên Uyên Ương Chử, Cần Tảo khẽ nhéo cổ tay, xuất hiện một cây sáo trúc xanh biếc, gõ nhẹ lên lòng bàn tay, cười nói:
"Xem ra Vân Diểu thật muốn liều mạng rồi."
Cẩn thận không lại bị tai bay vạ gió.
Chiêu thức này của Vân Diểu, chưa từng nghe qua bao giờ. Rất có thể là đòn sát thủ để áp quan tài của Cửu Chân tiên quán?
Thiên Nghê nói:
"Đường đường Tiên Nhân, một trận so tài mà cứ như bị người dẫm dưới chân, ai mà không tức cho được."
Nghiêm Cách ngẩng đầu nhìn tòa đình cực lớn kia, nhất là vị "tiên nhân" mơ hồ ở giữa, có chút kinh tâm động phách:
"Đây là ai vậy?"
Cần Tảo cười hề hề:
"Có trời mới biết, có một vị người truyền đạo Phi Thăng cảnh, đương nhiên là hào nhoáng rồi."
Cần Tảo tuy mặt tươi cười nói đùa, nhưng trong lòng cũng không khỏi giật mình, lờ mờ cảm thấy vị "thần nhân" không rõ dung mạo kia, chỉ là ghé chân ở vũ đình mà thôi, chứ không phải là người có xuất thân từ dòng dõi thủy thần thời cổ.
Quả nhiên.
Bên cạnh Vân Diểu lại xuất hiện một tòa lầu các tiên gia, tấm biển là hai chữ "Lò Bếp", cũng có một vị Tiên Nhân ngồi trấn giữ, khí tức đại đạo gần gũi.
Hai vị Tiên Nhân trong kiến trúc đều cầm kiếm.
Trần Bình An chăm chú quan sát.
Luôn cảm thấy có gì đó quái lạ.
Cảm giác này, giống như năm xưa ở Phi Ưng bảo tại Đồng Diệp châu, lúc ra ngoài gặp một hán tử nọ, rõ ràng không nhận ra mặt mũi nhưng luôn cảm thấy có chút quen thuộc.
Đương nhiên không phải nói hai vị "thần nhân" trong đình là người đó. Mà là khiến Trần Bình An lờ mờ nhớ đến một vị lão nhân không rõ danh tính, có quan hệ cực kỳ tốt với Diêu lão đầu, không phải là thợ làm gốm, cũng quen Lưu Tiện Dương. Khi Trần Bình An còn làm học đồ gốm, không nói một lời với lão nhân, chỉ nghe Lưu Tiện Dương kể, khi Diêu lão đầu trông coi lò lửa, hai lão nhân thường ngồi trò chuyện, sau khi lão nhân qua đời, chính Diêu lão đầu tự tay lo liệu đám tang, vô cùng giản dị.
Ngay khi Trần Bình An định tế ra con chim sẻ trong lồng thì, Quay đầu lại, thấy một lão nhân cưỡi gió đến không trung Uyên Ương Chử, lơ lửng trên không rồi cười lạnh:
"Một kiếm tu ngọc phác nhỏ bé, cũng dám lỗ mãng ở trọng địa văn miếu?"
Lão tu sĩ truyền âm cho Vân Diểu:
"Vân Diểu! Ngươi điên rồi hả? Mau thu lại đạo pháp này đi!"
Chính là đại tu sĩ Phi Thăng cảnh, Nam Quang Chiếu.
Bí thuật của Cửu Chân tiên quán này, nếu đạt đến cảnh giới cao nhất, sẽ xuất hiện năm vị thần nhân cầm kiếm, tu sĩ một khi thi triển thì tương đương với có năm kiếm tu Phi Thăng cảnh trợ chiến, cùng lúc dốc hết sức tung một kiếm.
Đáng tiếc là tại Cửu Chân tiên quán, pháp bảo nhiều năm trên tay, hao phí vô số thiên tài địa bảo cùng tiền bạc tiên nhân, cũng chỉ có thể luyện hóa ra thủy, hỏa, mộc ba đạo sắc lệnh, uy thế công phạt đã giảm đi nhiều. Vân Diểu kế thừa đạo thống sau đó, cũng vẫn chỉ có thể nhiều hơn một đạo phương pháp tạo sắc lệnh thô sơ.
Mấu chốt là trận pháp lớn này, chỉ có một cơ hội ra tay. Nếu như không có người ngoài, Nam Quang Chiếu có lẽ đã muốn chửi Vân Diểu một trận rồi: dùng xong liền phế, ngươi lại lãng phí nó vào một kiếm tu Ngọc Phác cảnh ư?
Còn việc Vân Diểu có phải đang làm màu, hay là thực sự tàn nhẫn, quyết tâm muốn chém giết người kia, hoặc là dùng cách này để Nam Quang Chiếu thấy rõ tâm ý, nhân cơ hội cầu viện thì bây giờ Nam Quang Chiếu đều lười suy nghĩ. Dù sao thì Vân Diểu cũng là bạn lâu năm, là người duy nhất kế thừa y bát, hắn không thể không quản.
Vân Diểu do dự một chút, vẫn nghe theo lời Nam Quang Chiếu, thu hồi đạo pháp thuật đang thi triển dở dang.
Như trút được gánh nặng.
Trần Bình An cười nói:
"Thủ đoạn viện binh của lão tổ Vân Diểu thật là mở mang tầm mắt."
Vân Diểu mỉm cười không nói, vẫn cẩn thận từng li từng tí vận chuyển bảo kính, phòng ngừa tên kia chó cùng rứt giậu.
Nếu ngươi thích múa mép, thì cứ đi chơi với Nam Quang Chiếu đi.
Đến rồi, cuối cùng cũng đến rồi, tu sĩ Phi Thăng cảnh đã đến!
Non đạo nhân xoa xoa tay không thôi, nôn nóng khó tả, nhìn mà thèm thuồng, vẫn cẩn thận từng li từng tí hỏi:
"Công tử?"
Lý Hòe thì hỏi:
"Bảo Bình?"
Đại khái cái này là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lý Bảo Bình nghĩ ngợi một chút:
"Với điều kiện tiên quyết là có thể tự bảo vệ mình, cản được một lần."
Lý Hòe gật đầu, quay sang nói với vị lão giả áo vàng đang ngứa tay:
"Cẩn thận một chút, nếu đánh thua thì tranh thủ nhận thua, không có gì mất mặt."
Non đạo nhân lau miệng:
"Dễ nói, dễ nói."
Không để Trần Bình An có cơ hội nói nhảm, non đạo nhân cười lớn một tiếng, cất cao giọng hô lớn:
"Non đạo nhân tới đây!"
, thân hình hóa cầu vồng bay đi, thẳng đến chỗ Uyên Ương chử có Phi Thăng cảnh kia.
Toàn bộ Uyên Ương chử gió nổi mây vần, bầu trời sấm sét rung chuyển, dị tượng nổi lên dày đặc, như mắt trời mở to, ngổn ngang lộn xộn, xuất hiện từng vòng xoáy khổng lồ nghiêng lệch.
Cảm giác áp bức cực lớn tràn ngập trời đất này, khiến tất cả luyện khí sĩ từ thượng ngũ cảnh trở xuống đều gần như không thở nổi, ngay cả một tiên nhân như Cần Tảo cũng cảm thấy khó thở.
Lý Hòe vuốt cằm, hóa ra ông bạn già này là người giấu tài.
Sao ở chỗ lão mù và A Lương lại không thấy nửa điểm khí thế cao thủ Phi Thăng cảnh nào vậy?
Lý Bảo Bình hỏi:
"Ngươi không biết tu vi của Đào Đình à?"
Lý Hòe nói:
"Biết chứ, chẳng qua cũng chỉ là biết vậy thôi, chưa bao giờ nghĩ nhiều."
Nếu không thì càng nghĩ nhiều, còn làm sao khôn nhà dại chợ được?
Trần Bình An thu hồi pháp ấn Ngũ Lôi.
Lúc này Vân Diểu mới thuận thế thu hồi phần lớn bảo vật, thần thông, vẫn chỉ duy trì một phần Vân thủy thân hoàn cảnh.
Còn về thanh phi kiếm đang bị dây thừng ngũ sắc giam cầm kia, Vân Diểu cảm thấy hơi nóng tay, trả lại? Hay giữ lại?
Vừa rồi khi Nam Quang Chiếu xuất hiện, vấn đề này không còn. Lúc này, Vân Diểu trong lòng bất an, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Dù sao thì Nam Quang Chiếu cũng là ân sư hảo hữu, không phải là tổ sư Cửu Chân tiên quán.
Nhưng mà cái vị Phi Thăng cảnh thanh thế kinh người, tự xưng "Non đạo nhân", trời mới biết có phải trưởng bối sư môn của kiếm tiên kia không.
Trần Bình An cười nói trong lòng:
"Đợi đánh xong trận Uyên Ương chử, chúng ta lại tiếp tục, nên thanh phi kiếm này ngươi cứ giữ lại. Nếu không trả lại cho ta, đến lúc đó dựa trên công bằng, ta lại phải đưa cho ngươi, ngươi lại tế dây thừng ra, phiền phức quá. Hơn nữa lọt vào mắt người ngoài, lại thành trò cười trẻ con chơi trò gia đình mất."
Trong lòng Vân Diểu căm hận.
Một nửa là hận tên kiếm tiên quái gở, một nửa là hận Lý Thanh Trúc đồ đệ thân truyền rước họa vào thân. Đồ bỏ đi, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ toàn gây họa!
Trần Bình An như hiểu được tâm sự của tiên nhân, mỉm cười nói:
"Đừng trách Thanh Trúc huynh, trên không chính thì dưới ắt loạn, trong nhà không dạy dỗ tốt, cũng đừng trách hậu bối ra ngoài gặp rắc rối, đợi đến khi cần người dọn phân, cũng đừng oán cứt khó ăn."
Vân Diểu hừ lạnh một tiếng.
Người nọ tiếp tục nói:
"Yên tâm, chỉ cần kết cục của ngươi đủ thảm, rất nhiều người xem náo nhiệt, đều chỉ nói ta sai, sẽ không chú ý thứ tự trước sau, cũng chẳng hỏi nguyên nhân thị phi."
Mà những cái "sau đó" này, kỳ thực chính là kết quả mà Trần Bình An muốn nhất.
Trần Bình An vừa trò chuyện với vị tiên nhân áo trắng, vừa để ý tới trận thần tiên đánh nhau ở Uyên Ương chử.
Thật bất ngờ.
Ngoài ý muốn một trong số Phi Thăng cảnh là "hữu danh vô thực", lại càng ngoài ý muốn khi thấy chiến lực của "Non đạo nhân" có thể ngang ngửa Lão già điếc của Kiếm Khí trường thành.
Rất nhanh có kết quả thắng bại.
Chưa đầy nửa nén hương, tại một chỗ "Cửa lớn" của vòng xoáy, lão giả áo vàng nhếch miệng cười, thân hình hơi khom xuống, từ từ thu một thanh trường đao quấn quanh lôi điện vào vỏ.
Chém liên tiếp pháp tướng và chân thân của Nam Quang Chiếu, lúc này, kẻ mà đến cả hắn còn chẳng hiểu là con chó má gì kia, trên pháp bào đã bị rách một đường chéo, chân thân thì không ngừng chảy máu.
Vẻ mặt Nam Quang Chiếu tràn đầy vẻ kinh hãi không thể che giấu.
Tuy nói ngay từ đầu là do ở gần văn miếu, bó tay bó chân, không dám dốc sức thi triển, nhưng cũng không ngờ một khi lơ là, liền hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.
Non đạo nhân rút trường đao vào vỏ một nửa, cười hỏi:
"Thế nào? Ta đã cho ngươi cơ hội xuống thang rồi. Hoặc là ngoan ngoãn nhận thua bảo toàn tính mạng, hoặc là hai ta định ra một lời thề sinh tử?"
Sắc mặt Nam Quang Chiếu lúc xanh lúc trắng.
Nên kết thúc thế nào đây? Chẳng lẽ thật sự muốn bị đánh cho tơi bời một trận? Đánh thì chắc chắn đánh không lại, nhưng không thể cứ thế phủi bụi trở về Ngao Đầu sơn được?
Non đạo nhân cười nhạo một tiếng:
"Không cần làm khó, không chém rớt vài cân thịt của ngươi, thì lão tử không còn mặt mũi gặp công tử."
Đối với tu sĩ Uyên Ương chử mà nói, vầng mặt trời lơ lửng trên không trung, từ chỗ lúc đầu chiếm ưu thế đến giờ phút toàn phần thua kém, cuối cùng giống như nhật thực, chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Trời đất tối sầm.
Mấy trăm luyện khí sĩ đều đang ở trong trời đất nhỏ bé của lão giả áo vàng.
Một thủ bút đổi trắng thay đen.
Lý Bảo Bình đột nhiên ảo não nói:
"Không nên giúp, chúng ta lại làm vướng chân tiểu sư thúc rồi!"
Lý Hòe tim thắt lại.
Lý Bảo Bình nói:
"Tại ta, không liên quan tới ngươi."
Lý Hòe ừ một tiếng.
Trần Bình An cười nói với hai người trong lòng:
"Không sao cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận